Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 87: Tin đồn
Nếu như bà không nhầm, thì Hà Mạn Mạn đang mang một đôi giày đế bệt, một đôi giày đế bệt vô cùng trang nhã.
Giày đế bệt?
Một cô gái trẻ cỡ như Hà Mạn Mạn, đáng lẽ phải thích những đôi giày cao gót để tăng chiều cao và nhấn mạnh hình dáng đôi chân, sao lại…
Lẽ nào…
Im lặng một lúc, trên mặt bà Hạ đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, nhưng lại nhanh trí không nói gì.
Lục Ly lướt nhìn bà Hạ, sau đó nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe môi khuất sau chén trà khẽ cong lên
Bà Hạ dồn hết sự chú ý lên Hà Mạn Mạn, thầy cô cầm chén trà lên định uống, bà chau mày, có một suy nghĩ đang gào thét trong đầu:
Mình sắp làm bà nội rồi!
Lúc này bà Hạ không quan tâm đến3hình tượng danh giá của mình nữa, đứng phắt dậy giành lấy chén trà của Hà Mạn Mạn, nước trà bắn tung tóe khiến cô giật mình.
“Mạn Mạn, cái chén này không sạch, để cô đi đun nước ấm cho cháu uống nhé.” Bà Hạ cười xòa nói, sau đó cầm khư khư cái chén không buông
Tư lệnh Hạ Thả” một tiếng, khó hiểu nhìn vợ mình, ông phản bác lại: “Ai bảo không sạch, tôi vừa mới…”
Tư lệnh Hạ mới sáng sớm đã bị vợ gọi dậy dọn dẹp nhà cửa, giờ lại nghe bà Hạ nói vậy, liền phản ứng
Ông cực khổ tự tay lau chùi ly chén, giờ lại bị nói không sạch
Ông định giải thích, thế nhưng chưa nói hết câu đã bị bà Hạ bịt miệng lại, ngay trước mặt Lục Ly và Hà Mạn Mạn, bà lôi1ông vào nhà bếp.
Phòng khách vốn đang ồn ào náo nhiệt này thoắt cái chỉ còn lại anh và cô.
Hà Mạn Mạn chau mày nhìn Lục Ly, ánh mắt như muốn hỏi mình đã làm gì sơ suất, Lục Ly cũng lắc đầu, bốn mắt nhìn nhau, sau đó anh lại cầm chén trà lên
Như chợt hiểu ra điều gì đó, anh mỉm cười nhìn Hà Mạn Mạn ngồi bên cạnh mình đang gãi đầu vì không hiểu tình huống trước mắt.
Một lúc sau hai người lớn đi ra, bà Hạ cầm theo một tách nước đường đỏ đưa cho Hà Mạn Mạn, còn Tư lệnh Hạ không biết lấy ở đầu ra miếng đệm kê lưng, ông đưa cho Lục Ly để anh đặt sau lưng cô.
Sau lưng là miếng đệm bông Lục Ly đặt, trong tay cầm ly nước đường đỏ3còn ấm bà Hạ nấu, sự chăm sóc này..
Hà Mạn Mạn ngồi trên ghế sô pha ngây ngốc.
Cô uống từng ngụm, từng ngụm một hết ly nước đường trong tay
Hà Mạn Mạn định tự đi vào bếp rửa tách, không ngờ bà Hạ lại một lần nữa “giành lấy chiếc tách trong tay cô, “ném” thẳng vào bồn rửa chén
Nhìn vẻ mặt đang ngơ ngác của cô, bà an ủi:
“Lát nữa người giúp việc theo giờ sẽ đến, cháu đừng làm gì cả.” Nói rồi bà Hạ đứng dậy kéo tay của Hà Mạn Mạn, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn gương mặt nhỏ bé của cô, bà thương xót nói: “Làn da này, sao lại trắng thế nhỉ, lúc này phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không sau này sẽ khổ lắm, phải ăn nhiều những món như táo đỏ3A Giao để bổ máu.”
Hà Mạn Mạn vâng lời, cô vô cùng ngạc nhiên với sự tinh ý của bà Hạ
Chẳng lẽ bà nhận ra cô đang “tới tháng”, đúng là ghê thật
Nhưng mà nói mấy chuyện này ở đây, hình như có chút..
Cô ngẩng đầu nhìn Tư lệnh Hạ, thấy ông đang nhìn mình cười hiền từ, sự vui mừng trong mắt giống hệt với cảm xúc của bà Hạ.
Cô lại nhìn Lục Ly đang ngồi cạnh mình, cậu thiếu gia tuấn tú ấy như chẳng có gì bất ngờ, bình tĩnh cầm nĩa cắm một miếng táo đưa cho Hà Mạn Mạn
Chắc là hai người này nghe không hiểu đâu nhỉ, Hà Mạn Mạn tự an ủi
Mọi người lại tán gẫu thêm một lúc, thấy bà Hạ đứng dậy đi vào bếp, Hà Mạn Mạn cũng đứng phắt dậy, toan đi9theo giúp bà nấu cơm
Bà Hạ vội bảo cô ngồi xuống, nói: “Cô gọi người qua nấu rồi, chúng ta không cần phải làm gì cả.” “À vậy ạ.” Hà Mạn Mạn gật đầu ngoan ngoan, không hề nghi ngờ gì lời của bà, hai người phụ nữ ngồi ở phòng khách nói nói cười cười, chờ người giúp việc tới
Lục Ly thì đi theo Tư lệnh Hạ vào phòng đọc sách đánh cờ, hai người ngồi đối diện nhau, từng nước cờ rất dứt khoát
Lục Ly đánh quân đen, Tư lệnh Hạ dùng quân trắng, trên bàn cờ chi chít những quân cờ đen trắng đan xen, người không am tường sẽ không hiểu được hàm ý trong đó.
Ánh sáng trong phòng sách rất tốt, dưới ánh mặt trời, quân cờ thủy tinh lấp lánh như những viên ngọc quý
Tư lệnh Hạ tỏ ra rất thư thái, một tay ông chống cằm, một tay chần chừ đặt cờ xuống, Lục Ly ngồi đối diện không do dự đánh tiếp, cục diện đã bị phá trong nháy mắt
“Tiểu Ly, cháu vẫn không chịu nhường ta nhỉ.” Tư lệnh Hạ cười nhạt, vừa nói vừa đánh tiếp một quân cờ
Lục Ly mỉm cười không hề khách sáo, hàng mi khẽ rung, bàn tay cầm quân cờ hơi chần chừ, sau đó bình tĩnh đặt xuống, nói: “Nếu cháu nhường chú, thì xem thường chú quá.”
“Cháu ấy, nói gì cũng có lý cả!” Nghe câu ấy của Lục Ly, Tư lệnh Hạ dở khóc dở cười, nhìn bàn cờ sớm đã phân thắng bại, ông chỉ tự trách mình không bằng đối thủ, luyện cờ vây lâu năm như vậy, cuối cùng lại thua tan tác dưới tay Lục Ly do ông một tay nuôi dưỡng.
Ván cờ trên bàn còn dang dở, bàn sách lại trở thành nơi nói chuyện
“Tiểu Ly, cô gái mà cháu dẫn tới, ta đã cho người điều tra rồi.”
Lục Ly đặt lại quân cờ đen trong tay vào hộp, chau mày không nói gì
Tư lệnh Hạ cứ tưởng Lục Ly giận, ông xoa xoa tay, giải thích:
“Không phải chú nhiều chuyện, chỉ là chú sợ…”
“Vậy chú điều tra được gì rồi ạ?” Lục Ly ngẩng đầu cắt ngang câu nói của ông, ánh mắt nhìn Tư lệnh Hạ cũng không hề tức giận
Trong lòng tư lệnh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ông không có gì để nói, bởi gia đình và xuất thân của Hà Mạn Mạn rất trong sạch, thậm chí có thể nói ngoại trừ việc quan hệ gia đình không tốt lắm thì không tìm ra được bất cứ điểm xấu nào
Ông lo lắng như thế, cùng vì trước đây Lục Ly đã khổ quá nhiều, ông cũng sợ Mạn Mạn có ý đồ với Lục Ly, lúc ấy không biết Lục Ly sẽ ra sao…
Có lẽ sẽ phát điên mất.
Lục Ly rất hài lòng trước sự im lặng của ông, anh vươn những ngón tay thon dài thu dọn quân cờ cùng bàn cờ, đầu ngón tay trắng như ngọc, anh ra vẻ vô ý nói một câu, câu nói ấy khiến cho Tư lệnh Hạ vốn không yên tâm về Hà Mạn Mạn liền thay đổi suy nghĩ hoàn toàn:
“Lúc điều tra Mạn Mạn, chắc chú cũng biết ông ngoại Mạn Mạn là cụ Lưu Vĩ Chí chứ?”
Hạ Văn Đào ngẩn người, không dám tin hỏi lại: “Cháu biết rồi à?” Tư lệnh Hạ nhìn Lục Ly đang rất bình tĩnh gật đầu, một lúc sau ông thở dài:
“Đúng là ý trời.”
Lục Ly nghe ông nói thể lắc đầu không đồng ý, đôi mắt anh đen nhánh, nói một cách kiên định: “Đây không phải ý trời, đừng nói Hà Mạn Mạn là cháu gái của cụ Lưu, dù cô ấy không phải cháu vẫn tin tưởng cô ấy, vẫn một lòng một dạ với cô ấy, vẫn cưới cô ấy
Phải hay không thực ra cũng chỉ là yếu tố phụ.”
Tư lệnh Hạ mím môi nhìn Lục Ly không nói gì, nhưng trong tim giống như vừa bị một luồng sét đánh qua
Bốn người ăn một bữa ăn thịnh soạn, bà Hạ cứ liên tục gắp thức ăn vào bát của Hà Mạn Mạn như chăm heo con ăn
Hà Mạn Mạn còn phát hiện cả mâm cơm toàn được chế biến từ gan lợn, rau xanh giàu khoáng chất và vitamin, hơn nữa đa số đều là thức ăn bổ máu.
Bà Hạ tuy đã lớn tuổi, nhưng da dẻ và thân hình lại trông trẻ trung đến bất ngờ, người ta xem trọng chu kỳ kinh nguyệt như thế là đúng, ngẫm lại năm xưa cô đang “bị” mà vẫn nhiều lần ăn kem một cách vô ý thức.
Thoắt cái đã đến chiều, Lục Ly xem giờ, đã đến lúc phải đưa Mạn Mạn về
Mặc dù vợ chồng tư lệnh đã nhiều lần giữ hai người ở lại ăn cơm tối, nhưng ngày mai Hà Mạn Mạn còn phải đi học, không thể ở lại quá muộn
Bà Hạ kéo tay Hà Mạn Mạn, nói thế nào cũng không muốn bỏ ra, cuối cùng chỉ đành luyến tiếc nói: “Mạn Mạn, sau này rảnh tới chơi với cô nhé.” Cổ không phải Chủ tịch của Tập đoàn Viễn Phong sao, chẳng lẽ cô không đi làm?! Hà Mạn Mạn mỉm cười đồng ý, trước khi cô ra về, bà Hạ từ trong nhà lấy ra một cái túi giấy lớn đưa cho cô, cầm thấy hơi nặng, Hà Mạn Mạn mở ra xem, toàn sách là sách.
Lập tức, Hà Mạn Mạn giật mình như bị dội một gáo nước lạnh, bà Hạ chê cô học ít tài kém nên mới đưa sách cho cô sao…
Thấy Hà Mạn Mạn hoài nghi, bà Hạ nháy mắt với cô, nói: “Chỗ nào không hiểu có thể hỏi cô.” Ngừng một lát, nhìn đôi giày đế bệt của Hà Mạn Mạn, bà lại khen: “Mang giày đế bệt là đúng rồi đấy.” Mắt Lục Ly lấp lánh, ôm lấy bả vai của Hà Mạn Mạn như thể sợ cô bị lạnh, anh cầm chiếc túi nặng trịch giúp cô, gật đầu với Tư lệnh Hạ.
Nhìn bộ dạng của bà Hạ, Hà Mạn Mạn gượng gạo gật đầu không hiểu gì, cô cùng Lục Ly chào tạm biệt vợ chồng tư lệnh.
Trên đường về nhà, Hà Mạn Mạn tò mò nhìn những quyển sách ấy xem là thể loại sách gì.
Ho ho…
(Làm sao để dưỡng thai tốt trong mười tháng)
(Bí kíp dưỡng thai mà bạn không hay biết) (Thực đơn cho bà bầu)
(Điều dưỡng sau sinh)
Nhìn đôi giày đế bệt dưới chân mình, Hà Mạn Mạn đột nhiên hiểu ra tất cả, vừa vào nhà nước trà được đổi thành nước đường đỏ, sau đó đến cái đệm bông rồi những món ăn trên bàn..
Hà Mạn Mạn ngẫm lại, dở khóc dở cười, nhớ lại lúc sáng Lục Ly dặn cô mặc sao ra dáng con nhà lành, cô liền nghe lời anh đổi giày cao gót thành giày đế bệt..
Cô đấm một cú vào vai Lục Ly đang lái xe, khóc lóc nói:
“Anh này, trả lại thanh danh cho em!”
Khóe miệng Lục Ly cong lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!