[Ngôn Tình] Mị Hoạn - Chương 14: Ta đã thấy hết rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
385


[Ngôn Tình] Mị Hoạn


Chương 14: Ta đã thấy hết rồi



Edit + Beta: Vuming

Nếu như kẻ thù của ngươi lại muốn trở nên thân thuộc với ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Lý Bảo Chương chỉ sửng sốt trong khoảng thời gian một cái chớp mắt, liền quay mặt sang bên trốn đi, nhưng bởi vì trốn đến quá nhanh, lại đụng mạnh vào eo, đau đến độ mặt của Lý Bảo Chương trở nên vặn vẹo. Nốt ruồi chu sa đỏ phảng phất như nổi lên nhăn nhó, tựa như nhụy đóa hoa hồng, được tầng tầng lớp lớp cánh hoa bao bọc.

“Ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lý Bảo Chương vất vả ho nhẹ quá một hơi, hắn trừng anha mắt mắt lạnh lẽo nhìn về phía Châu Châu, nhưng lại phát hiện Châu Châu đang phồng má, siêu giống sóc chuột, cặp mắt màu lục mang màu u buồn mở lớn, tròn xoe, lại mang theo vài phần vô tội.

Lý Bảo Chương vốn dĩ đang muốn phát chợt tắt lửa, phảng phất như có người đem nước mát đến, từ da thịt đến tận xương tủy nhanh chóng đem lửa giận của hắn triệt để dập tắt.

Lớn lên đáng yêu cho nên có thể muốn làm gì thì làm sao?

Lớn lên đáng yêu cho nên làm chuyện ngu xuẩn đều sẽ không bị ai mắng sao?

Lý Bảo Chương hiện tại cảm thấy những lời này có chút là đúng.

Châu Châu không hiểu Lý Bảo Chương đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ chỉ miệng mình, lúc này trong miệng nàng vẫn còn chứa cái thứ canh kia. Lý Bảo Chương đem ánh mắt cổ quái nhìn nàng, gương mặt thập phần lãnh đạm nói: “Ta không cần như vậy.”

Hắn biểu tình lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm, nhưng lỗ tai lại thoáng đỏ như trộm đang tô điểm cho gương mặt hắn.

Châu Châu nghe được Lý Bảo Chương nói như vậy, chỉ có thể gian nan đem trong miệng canh nuốt đi xuống, nàng thật sự là không thích hương vị Côn bố chút nào, uống xong nàng liền nhíu mày.

“Vậy ngươi muốn như thế nào đây?” Châu Châu cau mày hỏi.

“Ngươi lấy miếng vải lót ở dưới cằm ta, sua đó lấy muỗng mớm là được.” Ngay từ đầu ý của Lý Bảo Chương chính là cái này, hắn nào biết cái đồ ngốc này cư nhiên nghĩ rằng là khẩu đối khẩu. Hắn mới thèm cùng nàng khẩu đối khẩu.

Nữ nhân không biết xấu hổ!

Lý Bảo Chương quan sát Châu Châu ánh mắt nhiều thêm vài phần suy đoán.

Nàng có phải thấy mình này một đời này đối với nàng không thế tốt, nên lại tới nịnh bợ mình? Nàng ta vẫn là nhân lúc còn sớm chết tâm đi, hắn tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ nàng, cũng sẽ không đối tốt với nàng.

(Ming: còn là tuyệt đối×3 cơ đấy)

Sau hồi lâu miên man suy nghĩ Lý Bảo Chương đã bị đút uống xong canh, Châu Châu bị ánh mắt hắn nhìn đến độ có chút không được tự nhiên, nàng cảm thấy ánh mắt Lý Bảo Chương có điểm kỳ quái, chẳng lẽ eo bị thương nên đầu óc cũng hư theo sao? Nàng vẫn là hy vọng Lý Bảo Chương không nên biến thành tên ngốc nha.

Hai người, một người nằm ở trên giường nằm, một người ngồi ở mép giường. Buổi chiều này thời gian có vẻ trôi khá chậm, Châu Châu chống đầu ngủ gà ngủ gật, Lý Bảo Chương nằm ở trên giường ngủ không được, hắn đã thật lâu rồi chưa từng có thời gian nhàn nhã ở giờ ngọ như thế này.

Hắn liếc người đang ngồi ngủ – Châu Châu, nàng hôm nay đầu tóc là tự vấn ra, toàn bộ tóc đẹp được nàng tết thành từng bím tóc dài, nàng cũng rất ái mĩ, còn ở bên viền cài một đóa hoàng hoa nhỏ nhắn.

Châu Châu không có trang sức, đóa tiểu hoa này là nàng ở trong sân chỗ góc tường hái xuống.

Đời trước, Lý Bảo Chương đem gần như toàn bộ tiền bạc của bản thân hàng tháng cho Châu Châu mua trang sức, phần nhỏ dư lại hắn đều sẽ tiết kiệm, hắn cảm thấy về sau chờ khi hắn tuổi tác lớn, được thả ra khỏi cung, hắn có thể dựa số bạc này mau cái cửa hàng, vậy thì cũng có thể nuôi sống Châu Châu.

Hiện tại lại nghĩ đến, Châu Châu vứt bỏ hắn cũng là có nguyên nhân, trên đời này có ai là không ham mêm vinh hoa phú quý? Những điều gắn có thể cho Châu Châu quá hữu hạn, mà những vị hoàng tử kia, tùy tùy tiện tiện liền có thể lấy ra mấy chục cái rương trang sức xinh đẹp cho nàng.

Châu Châu khẽ nghiêng đầu, bởi vì tay không chống đỡ được sức nặng đầu, gật một cái rồi bàng hoàng tỉnh giấc. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối với ánh mắt kì lạ của Lý Bảo Chương, nàng thong thả chớp mắt, lộ ra một nụ cười.

Lý Bảo Chương sửng sốt, liền lập tức chuyển hướng nhìn.

Nhưng không bao lâu, hắn lại đem Châu Châu đang chuẩn bị ngủ đánh thức.

Lý Bảo Chương ánh mắt có chút lập loè, gương mặt ửng đỏ, hắn nâng tay đặt ở bên môi, nặng nề mà ho một tiếng, “Châu Châu!”

Châu Châu đột nhiên mở mắt ra, ý thức còn chưa thanh tỉnh, nhưng đã cất lên lời nói: “Làm sao vậy?”

Lý Bảo Chương liếc nhìn nàng một cái, điều chỉnh tâm trạng, hắn nhấp môi dưới, cau mày, bộ dáng tựa hồ thập phần thống khổ rối rắm. Cái dạng này của hắn lọt vào tầm mắt Châu Châu, Châu Châu cho rằng eo hắn lại đau, vội vàng hỏi: “Eo ngươi có phải lại đau? Cái kia dược còn một chút, muốn bôi không?”

“Không……” Lý Bảo Chương nhắm mắt.

“Ngươi muốn làm gì vậy?” Châu Châu khó hiểu mà nhìn hắn.

“Ta muốn thay quần áo.” Lý Bảo Chương gian nan nói ra, mặt đã hoàn toàn đỏ lên. Mà người ngồi ở mép giường – Châu Châu đầu tiên là chớp hạ mắt, theo sau là quay mặt đi, nàng rũ mắt xuống: “Muốn thay quần áo như thế nào?”

Lý Bảo Chương bị thương, không có cách nào tự mình xuống giường.

“Ngươi đỡ ta xuống giường.” Lý Bảo Chương nói.

“Ngươi cho là ngươi có thể tự mình đứng thay sao? Có thể té ngã không?” Châu Châu suy nghĩ một lúc: “Nếu không thì cứ ở trên giường trực tiếp thay đi?”

Nàng lại nghĩ nghĩ, quyết định nói thêm một câu: “Dù sao thì ta đêm qua cũng thấy hết rồi.”

Lý Bảo Chương lập tức mặt từ hồng biến thành đen, hắn căm tức nhìn Châu Châu.

– ———

Tác giả có lời muốn nói: Nghẹn khuất nam chính của ta rồi.

15:29 – 15/03/19

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN