[Ngôn Tình] Mị Hoạn - Chương 16: Ai là phu thê với ngươi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


[Ngôn Tình] Mị Hoạn


Chương 16: Ai là phu thê với ngươi?



Edit + Beta: Vuming

Hôm sau, Lý Bảo Chương vẫn phải lên điện hầu hạ Hoàng thượng, chỉ có điều vốn dĩ sắc mặt hắn đã rất trắng, gườ đây vì bị thương lại càng thêm vẻ không chút huyết sắc.

Châu Châu ghé vào trên giường nhìn hắn, lúc này sắc trời còn chưa tỏ, nàng là bị động tĩnh Lý Bảo Chương gây ra làm bừng tỉnh, trong mắt còn nồng đậm ý muốn ngủ: “Eo ngươi thật sự không có việc gì sao?”

Hôm qua thời điểm hắn ngã xuống muốn hù chết nàng luôn rồi, nhưng may mắn chính hắn vẫn dùng tay chống được, cuối cùng là do nàng dìu hắn trở lại trên giường.

“Không có việc gì.” Lý Bảo Chương nhìn bản thân trong gương, suy nghĩ, sau đó lấy ra hộp phấn khẽ đánh lên mặt mới làm sắc mặt hơi chút hồng nhuận thêm.

Trước khi đi, Lý Bảo Chương nhìn qua Châu Châu một lần: “Ngươi hôm nay đừng đi ra ngoài.”

Châu Châu nhìn hắn, gật đầu.

Lý Bảo Chương nhìn thấy hai tiểu thái giám nâng kiệu đã đứng chờ sẵn ở cửa viện, trong đó một người là Tống Đức Hải. Tống Đức Hải vừa thấy Lý Bảo Chương liền lộ ra bộ diện lấy lòng mà tươi cười, kính cẩn:”Tiểu nhân bái kiến Lý công công.”

Lý Bảo Chương liếc hắn một cái, không đáp lại, mà là trực tiếp bước lên cỗ kiệu. Tống Đức Hải khẽ nuốt nước miếng, hôm qua hắn không gõ cửa đã xông vào phòng Lý Bảo Chương, sợ là Lý Bảo Chương nhớ kỹ việc này.

Lương đế khi nhìn thấy đến Lý Bảo Chương, khẽ cười hỏi hắn: “Thương tích của ngươi thế nào?”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tài đã khá hơn nhiều.” Lý Bảo Chương lấy Long bào giúp Lương đế mặc vào.

Lương đế ngô một tiếng: “Vậy thì tốt, đúng rồi, tiểu nha đầu kia của ngươi vẫn còn ở ngươi kia trong viện?” Hắn cười cười: “Hôm qua Ngọc Thịnh lại đây, nói là cùng với nha đầu kia có duyên, trẫm nói này, tiểu nha đầu kia chỉ có mình, cả ngày ngây ngốc trong viện nhỏ, không bằng để nàng ta đến chỗ Ngọc Thịnh hầu hạ. Ban ngày hầu hạ, buổi tối vẫn trở về trong viện ngươi, như vậy cả hai người các ngươi đều có thể lấy bạc tiêu hàng tháng bạc.”

Lần trước Lương Thiệu Ngôn lại đây muốn người, lương đế không đồng ý, chủ yếu xuất phát từ một suy nghĩ. Lương Thiệu Ngôn nói như vậy nhưng vẫm chỉ là thiếu niên, năm nay mới mười lăm, nếu để hắn còn trẻ đã trầm mê trong sắc dục, hẳn không phải chuyện tốt, dễ dàng hỏng mất thân thể, lại nhìn Lý Bảo Chương, mới ngắn ngủn mấy ngày, eo đã bị thương. Nhưng Ngọc Thịnh lại khác nha, Ngọc Thịnh là phận nữ, hơn nữa hắn từ trước đến nay luôn sủng ái nữ nhi này, Ngọc Thịnh bất quá là muốn Lý Bảo Chương để nha đầu kia đến chỗ nàng, cũng không phải đại sự gì.

“Lý Bảo Chương, ngươi cảm thấy ý như thế nào?” Lương đế cười tủm tỉm nhìn Lý Bảo Chương.

Lý Bảo Chương lúc này trong lòng đã rõ ràng, việc này hẳn Lương đế đã quyết định tốt: “Nô tài cảm ơn Hoàng Thượng cùng Ngọc Thịnh công chúa đối Châu Châu thưởng thức.”

“Lát nữa trước khi ngươi mang nàng ta đến cung của Ngọc Thịnh, nhớ nói trước một chút quy củ.”

“Tuân mệnh.”

Lương đế đi vào triều sớm, Lý Bảo Chương liền trở về trong viện, lúc hắn trở về nhìn thấy Châu Châu đang ở trong viện chải đầu, chắc là nàng vừa mới dậy. Châu Châu thấy Lý Bảo Chương, có chút kinh ngạc, “Hôm nay trở về sớm như vậy?” Nàng nhìn Lý Bảo Chương, đột nhiên đứng lên: “Vẫn là eo ngươi không được, Hoàng Thượng để ngươi trở về nghỉ ngơi?”

Lý Bảo Chương nhìn Châu Châu, “Ngươi đợi lát nữa đi đến chỗ Đại công chúa hầu hạ, Hoàng Thượng để ngươi qua đó làm cung nữ, mỗi tháng sẽ có bạc lấy.”

“A?” Châu Châu có chút ngốc, “Để ta đi đương cung nữ.”

– ————–

Trong điện Dịch Hoa.

Ngọc Thịnh công chúa ngồi ngay ngắn ở trước gương, phía sau cung nữ đang vì nàng trang điểm, chiếc lược bằng ngà nhẹ nhàng chải trên mái tóc đen hắc như mực từ trên xuống. Lúc này, có một tiểu cung nữ cúi đầu từ ngoài điện đi đến, nàng đứng ở phía sau Ngọc Thịnh công chúa, cung kính bẩm báo: “Công chúa, Lý công công đem Châu Châu cô nương đưa lại đây.”

“Lý công công? Lý Bảo Chương sao?” Ngọc Thịnh công chúa nâng mắt, từ trong gương lười nhác nhìn tiểu cung nữ kia một cái.

Tiểu cung nữ trả lời: “Dạ.”

Sau đó nàng hạ mắt, giọng nói khẽ khàng cất lên: “Đem bọn họ mời tới.”

Tiểu cung nữ nghe được lời này, vùi đầu càng thêm thấp: “Công chúa, Lý công công nói ngự tiền còn có rất nhiều chuyện gấp nên đã đi trước.”

Ngọc thịnh công chúa híp híp mắt, “Ồ?” Thần sắc có chút biến hóa, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Thôi, đem Châu Châu mang vào đi.”

Châu Châu từ ngoài điện tiến vào, quỳ trên mặt đất hành lễ, đây là do Lý Bảo Chương cố ý dặn dò nàng: “Nô tỳ Châu Châu bái kiến Ngọc Thịnh công chúa.”

Sau khi nàng nói xong cũng không dám ngẩng đầu, một lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân. Một đôi hài thêu Thanh Loan điểu xuất hiện trước tầm mắt Châu Châu: “Châu Châu, hôm qua còn gọi ta là tỷ tỷ, sao hôm nay đã khách khí kêu ta là Ngọc Thịnh công chúa?”

Một đôi tay đỡ lấy Châu Châu cánh tay, đem nàng kéo lên.

Châu Châu liền thấy một gương mặt, quả không hổ với câu quốc sắc thiên hương để hình dung. Ngọc Thịnh công chúa hôm nay chưa điểm hoa lửa, giảm bớt một phân nữ tử kiều mị, nhưng thoạt nhìn càng thêm tươi mát tự nhiên.

“Tỷ tỷ.” Châu Châu lộ ra nụcười, trên má má lúm đồng tiền liền hiện ra.

Ngọc Thịnh công chúa nhìn thấy, nhịn không được duỗi tay chọc chọc, “Ngươi đó, sao lại đáng yêu vậy chứ.” Nàng tiện đà lôi kéo tay Châu Châu, cẩn thận đánh giá điểm trang của Châu Châu hôm nay, “Ngươi hiện tại nếu là người trong cung ta, cũng không thể ăn mặc tùy ý như vậy.”

Ngọc Thịnh công chúa gọi tới hai cung nữ: “Các ngươi mang Châu Châu đi xuống trang điểm một phen, hết thảy phục chế trang điểm toàn ấn bổn cung đại cung nữ mà trang điểm.”

Phải biết rằng cung điện Ngọc Thịnh công chúa chỉ hơn ba mươi cung nữ, cũng chỉ có hai đại cung nữ, trong đó có một vị vẫn là ngườ công chúa sủng ái nhất – Trích Tinh.

Hai cung nữ phụng mệnh giúp Châu Châu cải tạo trước tiên mang Châu Châu đi tắm thay quần áo, thúe Châu Châu mặc hiện tại chính là y phục bình thường của cung nữ, cung nữ trong hoàng cung Lương Quốc chia làm nhiều loại loại, y phục cung nữ thông thường là màu tím, địa vị càng cao, nhan sắc càng sâu, loại đại cung nữ giống Trích Tinh, màu sắc nàng mặc chính là thâm tử sắc, mà Châu Châu trước đó mặc màu tím nhạt.

Hai cái cung nữ kia cũng đem kiểu tóc đặc trưng cho người Hồ của Châu Châu đổi thành kiểu tóc của hán nữ kiểu tóc đơn ốc tấn, tấn gian cố định bằng chiếc trâm bạch ngọc. Châu Châu khi trở lại trước mặt Ngọc Thịnh công chúa, Ngọc Thịnh công chúa nhìn nhìn trang điểm hiện tại của Châu Châu, cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười: “Hiện tại mới tính là điểm trang, Châu Châu hẳn là chưa dùng bữa đúng không, lại đây bồi ta cùng nhau nào.”

Châu Châu trở thành tì nữ bên cạnh Ngọc Thịnh công chúa nhưng ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng chưa làm. Cả ngày đều lac bồi công chúa chơi đùa. Cung điện của Ngọc Thịnh công chúa không phải cái sân nho nhỏ kia của Lý Bảo Chương có thể so sánh, Châu Châu một cả ngày đều cảm thấy như đang mơ, bên cạnh có một mỹ nhân ôn nhu, chính mình lại có thêm một đống đồ ăn ngon.

Ban đêm kgi Châu Châu trở về viện Lý Bảo Chương, Lý Bảo Chương còn chưa về đến, nàng liền chủ động đi đun nước. Châu Châu tắm gội được một nửa, liền nghe được bên ngoài có tiếng vang, nàng tưởng là Lý Bảo Chương đã trở lại, liền gọi một tiếng ca ca. Một lát sau, nàng mới nghe được thanh âm của Lý Bảo Chương so với người nam tử thường ngày kia thanh âm có phần bén nhọn hơn.

“Làm sao vậy?”

Châu Châu nhanh chóng tắm gội, đến lúc nàng mặc xong quần áo đi ra ngoài, lại phát hiện Lý Bảo Chương đang ở một gian phòng trống trước kia trải giường chiếu.

“Đây là đang làm cái gì?” Châu Châu đứng ở cửa, nhìn Lý Bảo Chương nhanh chóng trải giường quải màn. Hắn động tác không ngừng, thanh âm lãnh đạm: “Về sau hai chúng ta tách ra ngủ.”

Châu Châu sửng sốt, nàng bước vào: “Vì sao? Chúng ta không phải phu thê à?”

Nàng nói một tiếng phu thê đem động tác của Lý Bảo Chương đánh gãy, màn trong tay Lý Bảo Chương trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, hắn quay đầu nhìn Châu Châu, thần sắc phức tạp, cuối cùng ánh mắt chi gian cảm xúc hóa thành tức giận: “Ai là phu thê với ngươi? Thiếu hướng trên mặt thiếp vàng.”

Hắn khom lưng đem màn nhặt lên, vài cái quải xong, lại đi trên giường trải đệm sạch: “Về sau đây là phòng của ngươi, chưa hết khi không được ta cho phép, ngươi không thể tiến vào phòng ta nửa bước.”

Châu Châu không hiểu vì sao mới ngắn ngủn một ngày, Lý Bảo Chương đã đối xử với nàng lạnh lùng đến vậy, nàng còn đang muốn đuổi theo hỏi rõ, Lý Bảo Chương lại trực tiếp ra cửa, trở về phòng hắn, Châu Châu đuổi theo đi, lại phát hiện hắn “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

Châu Châu nhìn cửa cấm, cắn môi dưới, đành phải giương giọng nói: “Ta giúp ngươi đun nước rồi, ngươi có thể trực tiếp đi tắm sạch.”

Bất quá lời nàng nói ra lại không được đáp lại.

Châu Châu đang định xoay người chuẩn bị đi về phòng mình, cửa phòng Lý Bảo Chương đột nhiên lại mở.

Lý Bảo Chương đứng ở bên trong cánh cửa, trong tay dẫn theo một cái tay nải, ánh mắt thực lãnh: “Đồ vật của ngươi?” Châu Châu mới vừa gật đầu, Lý Bảo Chương liền đem tay nải ném tới trong lòng Châu Châu, sau đó lại xoay người đóng cửa, động tác của hắn liền mạch lưu loát, một chút tạm dừng cũng không mang theo.

Châu Châu ôm tay nải, đây là một bộ y phục cung khác của nàng, bên trong còn có một chút trang sức, là Ngọc Thịnh công chúa thưởng cho. Nàng vốn đang chuẩn bị đưa Lý Bảo Chương xem, nào biết hắn căn bản không nghĩ cho nàng.

Châu Châu khe khẽ thở dài, ôm tay nải trở về phòng mình.

15:55 – 30/03/19

– ————-

[ Ming~ ta là kẻ kì lạ, bị đốc thúc sẽ không muốn làm, không đốc thúc lại càng không làm. Haizzzzz, thật sầu muộn

~]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN