[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký) - Chương 111: Đợi chàng cưới ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)


Chương 111: Đợi chàng cưới ta


Trường Ý cũng không có lý do để cự tuyệt Kỷ Vân Hòa nữa. Y gật đầu, “được” một tiếng, Kỷ Vân Hòa liền tiến lên hai bước, đi đến trước mặt y, ôm lấy y, nàng dán mặt lên vòm ngực lành lạnh của y, nhắm mắt lại.

“Cá đuôi to.” Nàng cười, thanh âm tựa như gió xuân mưa xuân, có thể hồi sinh thiên sơn vạn thủy cô tịch “Cảm ơn chàng đã thành toàn cho ta.”

Trường Ý ngây ngẩn nhìn nàng trong lòng mình, nhiệt độ thân thể nàng ấm áp như một ngọn đuốc, là ngọn lửa duy nhất trên thế gian này có thể sưởi ấm cho y.

Đôi mắt lam băng khẽ khép lại, y đưa tay ôm lấy người nàng, kéo nàng vào lòng.

Y không nói chuyện.

Trước đây lúc Trường Ý bị Thuận Đức công chúa bắt, Thuận Đức nghĩ đủ mọi cách muốn y nói chuyện, xúc phạm y, đánh y, còn từng uy hiếp qua y, nhưng cho dù nàng ta có dày vò thế nào, y cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, hiểu được tiếng người nhưng vẫn chọn im lặng, không nói ra một câu, một chữ nào cả.

Mà giây phút này, sự im lặng của y hoàn toàn không giống với khi ấy.

Y có quá nhiều lời muốn nói với nàng.

Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng y, dường như đều muốn trào ra trong khoảnh khắc này, y khao khát nói cho nàng biết tâm tình của mình, cũng muốn bày tỏ sự vui mừng trong lòng, muốn bộc bạch với nàng vô số giằng xé thậm chí là những tâm tư hèn mọn u ám, sự bất đắc dĩ, bi ai cùng hèn nhát của mình.

Quá nhiều điều muốn nói hóa cùng cảm xúc vọt lên cổ họng, khiến y kích động, đôi môi mấp máy, cuối cùng lại không phát ra một chữ nào.

Y là người cá đến từ biển sâu, vốn là một thân đơn độc, vô dục vô cầu, lại ở trên thế gian này trải qua quá nhiều biến hóa, thăng trầm khó lường. Y từng nhìn thấy núi non, cũng thấy qua nhân gian, trải qua những khúc khuỷu của lòng người, cũng từng đối diện với nội tâm hoang vu lạnh lẽo, y từng có được cũng từng mất mát, thậm chí còn mất rồi lại tìm về……

Trường Ý vốn cho rằng, đến bây giờ, y hẳn đã nhìn thấu mọi chuyện, đã là một người cá có nội tâm bình thản rồi.

Nhưng không nghĩ đến, nàng lại dễ dàng phá vỡ sự bình tĩnh và thản nhiên của y đến thế.

Y ôm lấy nàng, bên tai cơ hồ vẫn nghe thấy lời nàng vừa nói. Cho dù Trường Ý đã sớm biết nàng đối với mình mà nói quan trọng nhường nào, nhưng cũng trong giây phút này, y mới cảm nhận rõ được sự ảnh hưởng trực tiếp và tuyệt đối của nàng đối với mình. Câu thành toàn này, liền khiến y không thể khống chế được sự kích động trong lòng. Mà nghĩ đến những tháng ngày sau này, nếu y mất đi, nghĩ đến cảnh nàng một mình mang theo quá khứ của bọn họ mà tiếp tục sống, tâm trạng của Trường Ý càng phức tạp hơn.

Y không thể nói là mình không đau lòng, cũng không thể nói mình không vui vẻ.

Những tâm trạng mâu thuẫn này ồ ạt vọt lên khiến khóe môi y run run.

Y dùng răng nanh sắc nhọn hơn con người của mình cắn chặt cánh môi đang run rẩy. Cánh tay càng dùng sức ôm nàng. Giống như ôm lấy ngọn lửa duy nhất của mình.

“Rõ ràng……là nàng thành toàn cho ta.”

Lời thì thầm của y, rơi bên tai nàng.

Ánh nến hắt bóng hai người lên trên khung giấy của ô cửa.

Trong đêm tối vắng lặng, hai người ôm nhau trong phòng, hệt như tất cả muộn phiền trên thế gian này không thể kinh động được đến bọn họ.

Nhưng thời gian vẫn rất giỏi sát phong cảnh, khoảng thời gian tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh.

Kỷ Vân Hòa biết rõ sau khi trời sáng, Trường Ý vẫn còn vô số công vụ phải giải quyết, cõi Bắc lớn thế này, người đến càng lúc càng nhiều, tình thế càng lúc càng nguy hiểm, không có thời gian để họ nói chuyện nữ nhi tình trường. Hơn nữa, nàng cũng có chuyện mình phải làm.

Cho dù sinh mạng của Trường Ý chỉ còn lại mười ngày cuối cùng.

Mười ngày này, bọn họ không chỉ là Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, mà còn là một ngự yêu sư và tôn chủ cõi Bắc, chuyện họ phải gánh vác cũng không chỉ là yêu hận tình thù của bản thân, mà còn phải gánh vác tính mạng của rất nhiều người.

Nàng lùi mấy bước, đưa tay, xoa đầu y: “Ta phải về biên giới rồi, ngày mai lại đến, ta đã nói với Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh rồi, ba ngày sau, chúng ta sẽ thành thân.”

Trường Ý chớp chớp mắt, chuyện này cuối cùng cũng được kết luận bằng thời gian cụ thể, y dường như mới tỉnh mộng: “Ba ngày?” Y nhíu mày, “Ba ngày làm sao trù bị xong?……” Y hỏi xong câu này, thoáng khựng lại.

Tình huống của cõi Bắc, y rõ hơn ai hết.

Hiện tại từ thành cõi Bắc đến biên giới, người người đều bận rộn, thu nhận dân tị nạn, điều phối vật tư. Tùy tùng trong ngự yêu đài đều được sai ra ngoài giúp đỡ hết, mọi thứ của Trường Ý đều phải tự làm, đến tùy tùng còn không có, đừng nói đến giờ tìm người chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ.

Không có nhân lực, cũng không có tiền để tổ chức yến tiệc, càng không có thời gian để tổ chức long trọng……

“Tất thảy đều giản lược.” Kỷ Vân Hòa đáp “Chiều hôm nay kì thực ta đã về rồi, chắc chắn tối nay chàng sẽ đồng ý cưới ta, cho nên ta đã tự sắp xếp một số việc.”

Trường Ý nhìn nụ cười đắc ý trên mặt nàng, khóe môi cũng cong lên.

Y thích dáng vẻ vui vẻ của nàng.

Trường Ý chăm chú nhìn nàng, thấy nàng xòe tay đếm: “Ta đã nhờ Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh giúp chuẩn bị hôn lễ, kì thực là chuẩn bị chút rượu và thức ăn, làm vài bàn, thắp chút nến đỏ, còn hỉ bào của chúng ta thì ta sẽ tự làm, không phiền người khác. Hôn lễ hôm ấy, sẽ mời vài người bạn bè thân cận, ta vẫn muốn mời hai người cùng ta bị nhốt trong ngục đến. Bọn họ cũng xem như là người đã chứng kiến một đoạn quá khứ của chúng ta……”

Nói đến đây, Kỷ Vân Hòa vui vẻ: “Cũng không biết họ thấy ta thành thân với chàng, sẽ kinh ngạc thế nào.”

Nhớ đến chuyện trong đại điện, Trường Ý suýt chút giết nàng, y cũng không nhịn được cười khổ một tiếng. Sau đó lại im lặng.

Kỷ Vân Hòa vốn vẫn đang đếm số khách mời, nhưng thấy tâm trạng Trường Ý đột nhiên sa sút, nàng hỏi: “Sao vậy? Ta vừa nói đến khách chàng không muốn mời sao?” Nàng nghĩ ngợi “Cù Hiểu Tinh? Chàng không muốn gặp hắn hả?”

“Không……Chỉ là cảm thấy ủy khuất nàng.” Trường Ý đáp “Chuyện này đáng lẽ là để ta mời, cũng hẳn nên để ta tổ chức……Không nên hối hả thế này.”

“Có gì mà hối hả chứ. Chuyện thành thân này, vốn hẳn là nên hiểu được tâm ý của nhau, kính cáo với phụ mẫu, lại cáo thiên địa, sau đó nhận sự chúc phúc của các bằng hữu là được. Chàng và ta đều không còn phụ mẫu, cho nên chỉ cần bái thiên địa và thông báo cho mọi người là được rồi. Những lễ tiết kia, chàng không thích, ta cũng không để tâm, càng nhiều càng mệt, theo ta thấy, tổ chức như thế này vừa tốt rồi.”

Nàng nhấc cằm y lên, cố tình khinh bạc nói: “Cá đuôi to, chờ ba ngày sau chàng cưới ta. Đi đây.”

Kỷ Vân Hòa vẫy tay, hệt như lúc đến tiêu sái rời đi. Độ ấm còn xót lại của ngón tay nàng, vẫn luôn quẩn quanh trên cằm Trường Ý, hồi lâu không lui.

Ba ngày sau, y có thê tử rồi.

Cho dù lúc Trường Ý hạ ấn ký cho nàng, đã cho nàng tầng ý vị này, nhưng bây giờ, y ở trên nhân gian, tuân theo quy tắc của con người, cho nàng một thân phận.

Trường Ý xoa cằm mình bị nàng nhấc lên, rũ mắt, để mặc nhịp tim loạn nhịp, khẽ đỏ mặt.

Để tay xuống, bỗng nhiên, lại nghe thấy vài tiếng băng rơi thanh thúy, Trường Ý cúi đầu nhìn, trên bàn tay vừa nâng lên kia, băng sương bao phủ lấy cánh tay y, lúc y buông tay xuống, băng bị nứt ra, liền rơi trên đất.

Băng vụn trong suốt óng ánh, hệt như vô số mặt gương, phản chiếu gương mặt y thành từng đường vỡ vụn. Cũng khiến cho gương mặt vừa hồng nhuận của y, lui đi…….

~Wattpad: Rosenychungchung~

Hôn lễ countdown =)) còn 1 chương nữa~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN