[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 114: Nhập miên (vào giấc)
Kỷ Vân Hòa và Trường Ý hoàn thành nghi thức, cùng mọi người ăn “yến tiệc” không thể đơn giản hơn nữa, uống xong trà liền để mọi người ra về, bởi vì Khống Minh, Cù Hiểu Tinh và Lạc Cẩm Tang, trên người còn có vô số việc phải làm, đến thời gian ngủ cũng không đủ, nào có thể giữ họ lại để trò chuyện được chứ.
Tiễn xong mọi người về, Trường Ý và Kỷ Vân Hòa quay về trong tẩm điện của bọn họ.
Kỷ Vân Hòa tắm rửa xong, bước vào liền nhìn thấy Trường Ý đang ngồi trên giường, nắm lấy góc áo hỉ phục, ngón tay khẽ sờ lên đuôi cá thêu trên đó. Ngón tay y thật dịu dàng, đôi mắt cũng thập phần ôn nhu, khiến nàng nhìn đến xót xa.
Nàng đi đến bên Trường Ý, chưa ngồi xuống liền đứng thẳng người, dang tay chắn trước người y: “Ôm ôm.” Nàng nói, vừa nói, vừa xoa tóc Trường Ý.
Trường Ý ngây người, cũng thả lỏng tay áo ra, ôm lấy eo nàng, mặt y dán lên bụng nàng, đây chính là nơi mềm mại nhất, cũng là nơi ấm áp nhất, khiến y cảm thấy lạnh giá khắp người đều vì nàng mà rời đi.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, không nói lời nào, lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Qua một lúc lâu, Trường Ý mới nhẹ giọng mở miệng: “Ta không mất đi đuôi cá.”
“Hả?”
“Ở đây, nàng là đuôi cá của ta.”
Gương mặt y khẽ cọ cọ lên bụng nàng, cõi lòng Kỷ Vân Hòa liền lập tức mềm nhũn, nàng cũng ôm chặt y hơn: “Chàng cũng là một phần trong sinh mệnh của ta.”
Trường Ý nhắm mắt, ôm nàng càng chặt hơn chút nữa: “Ừ.”
Đêm nay có lẽ là đêm xuân ấm áp nhất của cõi Bắc từ trước đến giờ……
Bởi vì Kỷ Vân Hòa có chút khó ngủ, cho nên Trường Ý thì thầm hát bên tai nàng những bản nhạc của người cá. Giọng ca trầm thấp từ tính của y, hệt như đến từ biển cả vạn dặm xa xăm, lúc tựa như sóng biển lúc lại hệt như suối xanh, giọng hát của y khiến Kỷ Vân Hòa dần dần thiếp đi.
Nàng cách thực tại càng lúc càng xa, lại cách mộng cảnh càng lúc càng gần, trong mộng cảnh, xen lẫn với giọng ca của Trường Ý, nàng dường như lại nhìn thấy bản thân đứng bên mắt trận của thập phương trận, nàng kéo y, mong đợi nhảy vào trong đầm nước u tối. Dường như bóng đen trước mắt tan biến, hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy mặt đất nở đầy hoa xuân, trời đất không còn u ám nữa.
Kỷ Vân Hòa dần thiếp đi trong tiếng hát của Trường Ý, môi nàng khẽ cong lên, dường như đang mơ một giấc mơ thật đẹp.
Giọng hát của Trường Ý yếu dần, cuối cùng, đôi môi mím lại, tiếng hát cũng im bặt, cả tẩm điện trở nên trống trải, vắng lặng.
Y nương theo ánh trăng bên ngoài, nhìn đường cong trên khóe môi nàng.
Nụ cười của nàng dường như cảm nhiễm y, khiến khóe môi Trường Ý cũng dần cong lên. Y giơ tay lên, muốn chạm vào đường cong ấm áp trên môi cô. Nhưng khi ngón tay xuất hiện trước mặt, Trường Ý mới nhìn thấy…
Một lớp băng mỏng màu trắng phủ lên ngón tay y, băng sương tụ lại, trông ngón tay y hệt như mọc ra băng châm, vừa nhìn thấy liền cảm nhận được sự sắc bén lạnh lẽo của nó, nếu như chạm lên mặt Kỷ Vân Hòa, những mũi kim nhọn này, e rằng có thể cứa rách da nàng.
Trường Ý thu tay về, mấy hôm nay, y cũng không cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo bao nhiêu nữa.
Vì không để Kỷ Vân Hòa nhìn ra sự khác thường của mình, y tìm Khống Minh lấy một loại thảo dược, thảo dược có thể khiến cho toàn thân y bị tê liệt, không cảm thấy đau đớn. Tuy bệnh chưa trị khỏi, nhưng cũng không cản trở việc thành thân của y.
Trường Ý cho rằng, sau này không bên cạnh nàng được bao lâu nữa, thế nên trong những giây phút vẫn còn có thể bên cạnh nàng, phải tận lực biến nó trở thành khoảnh khắc tươi đẹp nhất.
Cũng hệt như bầu trời đêm nay.
Đó là lễ vật tốt đẹp nhất, mà người trong thế gian tặng cho y và nàng.
Trường Ý buông Kỷ Vân Hòa ra, y cuộn người bên cạnh nàng, cố gắng không để cơ thể mình dựa vào người nàng, y sợ khí lạnh trên người sẽ đánh thức nàng từ trong mộng đẹp. Y muốn ngắm nhìn nụ cười duy trì trên mặt nàng, cho đến giây phút cuối cùng trước khi y mất đi ý thức…
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Kỷ Vân Hòa đã mở mắt thức dậy.
Tuy là ngày đầu tiên sau khi thành thân, nhưng nhiệm vụ vẫn cần phải tiếp tục, trước đó đã đến muộn một hôm, trong lòng nàng tuyệt đối không cho phép bản thân lại đến muộn lần nữa, nàng ngồi dậy, động tác xuống giường mặc quần áo thật khẽ, lúc quay đầu muốn nói lời tạm biệt với Trường Ý, lại sững người đi.
Xung quanh chỗ Trường Ý nằm đều đã kết băng, duy chỉ chỗ nàng nằm vừa nãy không có khối băng nào, bởi vì lửa nóng khắp người nàng, cho nên băng lạnh không thể ngưng tụ. Nhưng Trường Ý…đã bị băng sương bao phủ.
Cả người Kỷ Vân Hòa tức thì ngây ngốc, trong miệng vô thức thì thầm: “Tại sao lại nhanh thế này…”
Nàng vội ngồi lên giường, tay vận công pháp, chín chiếc đuôi màu đen sau lưng liền xuất hiện trong căn phòng lạnh lẽo, toàn thân nàng mang theo ngọn lửa màu đen, nàng dùng lửa ấm vuốt ve gương mặt Trường Ý, nhìn thấy băng sương dần dần biến mất, trong lòng nàng thoáng dấy lên một tia hi vọng, nàng cúi người xuống.
“Trường Ý…” Nàng vừa gọi tên y, vừa dán sát lên người y, “Không sao, không sao đâu…” Những lời thì thầm triền miên này, cũng không biết là nàng đang nói với Trường Ý hay là đang nhắn nhủ với chính mình.
Ngọn lửa luân chuyển quanh người nàng, dường như ôm lấy toàn thân Trường Ý.
Lớp băng ngoài cùng rất nhanh liền bắt đầu tan chảy, nhưng khi tan gần đến da thịt Trường Ý, mặc kệ nàng có ôm y thế nào, cơ thể Trường Ý cũng không có biến hóa gì.
Kỷ Vân Hòa cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt trắng bệch của Trường Ý dưới lớp băng.
Y nhắm mắt, cong môi cười, hệt như vẫn đang nằm mơ, mơ thấy những điều tươi đẹp đến độ khiến y vốn dĩ không muốn tỉnh lại.
“Trường Ý, Trường Ý…” Kỷ Vân Hòa ôm lấy y “Mặt trời sắp lên rồi, chúng ta đi ngắm bình minh đi, đừng ngủ nữa.” Giọng nàng khàn khàn, mang theo chút hoảng loạn.
Nàng ôm lấy Trường Ý, để y ngồi dậy, cơ thể y bị ngọn lửa ấm áp vây quanh, cuối cùng cũng không còn cứng ngắc như lúc nãy nữa, thế là Kỷ Vân Hòa cõng y lên: “Đi, ta đưa chàng đi. Ta muốn ngắm bình minh, chàng tỉnh dậy đi…”
Bàn tay trắng bệch của Trường Ý rủ thõng xuống trên lưng nàng, trên cánh tay kia kết thành một lớp băng thật dày, khiến đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng cắn răng, không để nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
“Chàng không bế ta cũng không sao, ta mạnh lắm, có thể cõng chàng.” Nàng vừa nói, vừa cõng Trường Ý không hề nhúc nhích, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Nhưng thực tế cùng với lời nàng nói cách nhau rất xa, nàng hình như không mạnh như thế, toàn thân nàng run rẩy, từ cơ thể, lồng ngực, cho đến ngón tay giữ lấy người y, còn có đôi môi cùng mí mắt.
Nàng cõng Trường Ý ra ngoài cửa, vừa giơ tay muốn đẩy cửa ra, Trường Ý lại từ sau lưng nàng trượt xuống, lòng nàng kinh hãi, lập tức xoay người ôm chặt y.
Nàng quay lưng với cửa lớn, trong lòng vẫn ôm lấy Trường Ý đang nhắm mắt, chật vật ngồi trên đất, Trường Ý gối đầu lên đùi nàng, nụ cười bên môi vẫn duy trì đường cong như vừa rồi, nàng cúi đầu nhìn y, nước mắt trong khóe mắt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, từng giọt từng giọt rơi trên mặt Trường Ý.
Vì thân nhiệt của y quá thấp, cho nên những giọt nước mắt kia lập tức bị ngưng tụ, biến thành băng châm đọng trên mặt y.
Nàng giơ tay lau đi những giọt nước mắt bị ngưng tụ thành băng kia, sau đó nước mắt lại tiếp tục nối đuôi nhau rơi xuống.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra, hóa ra bản thân vốn không kiên cường như nàng đã nghĩ, mất đi Trường Ý, cuộc sống chỉ mang theo thân phận cùng hồi ức liên quan đến y tiếp tục sống tiếp, cũng khó khăn hơn ngàn vạn lần so với tưởng tượng của nàng.
Ánh ban mai chiếu lên cửa điện sau lưng nàng, bóng nàng hắt vào trong điện, mặt trời càng lúc càng lên cao, chiếc bóng của cửa điện càng lúc càng ngắn dần, cuối cùng, ánh nắng phủ lên gương mặt của Trường Ý.
“Mặt trời mọc rồi…”
Giọng nàng khản đặc.
Nhưng Trường Ý cũng không tỉnh lại.
Sau khi bình minh lên, đôi mắt xanh lam đang nhắm chặt này, vĩnh viễn cũng không mở ra nữa rồi.
~Wattpad: Rosenychungchung~
Ps: Trong những ngày nghỉ lễ, mị sẽ bồi tội, up hết chương mới vì đã khiến cho con dân chờ đợi quá lâu rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!