” Aaaaaaa ! Anh làm cái gì vậy ?”
Khi Lưu Vũ Thần bước được một chút lại có âm thanh hoảng hốt từ phía xa đang quát về hướng mình thì chợt sắc mặt hắn chuyển thành trắng nhợt như làng da trẻ em vậy.
Ngay lúc âm thanh này truyền đến thì Lưu Vũ Thần mới nhớ ra là căn nhà trống vắng này hôm nay còn có khách và củng nhớ rằng dáng vẽ khó coi này của mình.
Lưu Vũ Thần cố kiềm lại cảm xúc khó chịu trony đáy lòng mà hướng ánh mắt về phía Nghiêm Á Hiên nở nụ cười đáp.
” Xin lỗi ! Là tôi cứ ngỡ cô đã đi về rồi , tôi củng không chú ý lắm ! Xin lỗi !”
Nói xong Lưu Vũ Thần phóng nhanh lên căn phòng của mình để lại sắc mặt khó coi kia của Nghiêm Á Hiên.
Phải nói nếu giây phút này nhìn châm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của cô thì sẽ thấy những vết đỏ bừng trên đôi gò má càng tô thêm vẽ đẹp đơn thuần ấy.
Một lác sau Nghiêm Á Hiên mới tĩnh hồn lại mà lẩn bẩm.
” Cái tên này , thật là làm cho người ta xấu hổ quá đi mất !”
Nói xong Nghiêm Á Hiên củng chẳng chào hỏi hắn thêm câu nào mà nhanh chóng rời đi mất đê lại căn phòng yên tĩnh như lúc ban đầu.
Thời gian lại lạnh lùng mà vô tình trôi qua , Lưu Vũ Thần bước xuống căn phòng liếc ánh mắt nhìn xung quanh chẳng thấy Nghiêm Á Hiên đâu thì hắn củng không để ý mà hướng ra phía bên ngoài rời đi.
Thời gian lại vô tình trôi qua một lác lâu , Nghiêm Á Hiên đã về trong căn nhà rộng lớn và sang trọng kia của mình , liếc ánh mắt nhìn xung quanh thì đây là một căn biệt thự rộng lớn được trang trí theo phong cách châu âu trông rất sang trọng.
Nhưng khác biết với sự xa hoa và rộng lớn này thì xung quanh chỉ là một bầu không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ , phải nói là căn nhà này có vài người bận động phục đen làm vệ sĩ mà kèm theo vài người làm mà thôi.
Thấy Nghiêm Á Hiên đi vào , một phụ nữ trung niên đi nhanh tới cung kính nói.
“Tiểu thư cô về rồi , mau lên tắm rửa rồi xuống dùng cơm có được không ? Lúc ban chiều ông ba chủ có gọi hỏi thăm tiểu thư đấy ?”
Ánh mắt Nghiêm Á Hiên có chút vôi vã mà nói.
” Dì Lan ! Người không khai báo ra là cháu đi cả đêm không về đấy chứ ?”
Người phụ nữ trung niên được gọi là Dì Lan kia nghe thế liền đáp.
” Nào có ! Tôi làm sao bán đứng tiểu thư được chứ ?”
Nghe được câu trả lời này Nghiên Á Hiên liền thờ phào một hơi nhẹ nhõm mà nói.
” Vâng ! Cháu lên phòng tắm trước !”
Nói xong Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười xinh đẹp mà đi nhanh lên phòng đề lại Dì Lan với vẽ mặt nuông chiều bao che trong bất lực.
Phải nói Dì Lan làm trong nhà của Nghiêm Á Hiên đã mấy chục năm từ lúc mà cô chưa sinh ra đến bây giờ , với lại Dì Lan cả đời củng chẳng có con nên luôn xem Nghiêm Á Hiên là con ruột của mình mà đối đãi.
Nghiêm Á Hiên đang nằm trong bồn tắm sang trọng mà hưởng thụ sự sản khoái của dòng nước ấm áp thì chợt nhớ lại khuôn cảnh gần như truồng kia của Lưu Vũ Thần thì chợt sắc mặt cô đỏ bừng mà dùng tay che mặt xấu hổ không thôi.
Nghiêm Á Hiên xấu hổ lẩm bẩm.
” Mình bị làm sao thế này ? Tại sao lại suy nghĩ đến những cảnh xấu hổ như thế ? Đúng là đầu óc mình càng ngày lại đen tối rồi tại sao lại nghĩ đến cái tên đó chứ ?”
Nghiêm Á Hiên cố xua đi cái ý niệm mơ hồ trong đầu mà tập trung vào việc tắm rửa rồi nhanh chóng bước xuống phòng ăn mà thưởng thức những món ngoan trên bàn.