Ngọt Ngào Em Trao - Chương 33: Vị ngọt thứ ba mươi ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Ngọt Ngào Em Trao


Chương 33: Vị ngọt thứ ba mươi ba


Giang Tầm bị anh ôm chặt không thể động đậy.

Cô rũ mắt nhìn cái đầu đang vùi vào vai mình, khiêu khích: “Tôi phá nó hẳn luôn xem anh làm thế nào?”

Phó Dĩ Hành nhắm mắt lắng nghe, khẽ cười: “Tôi quả thật chẳng thể làm gì em.” Anh dừng lại, giọng hơi trầm xuống: “Vậy thì phu nhân phá một cây cầu, tôi đành phải xây thêm một cây cầu khác.”

Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của anh, Giang Tầm khẽ đẩy anh một cái, căng thẳng nói: “Được rồi, nói nhảm ít thôi, mau ngủ đi. ”

Phó Dĩ Hành khẽ cười, tựa vào cổ cô nhắm mắt ngủ.

Căn phòng yên tĩnh không tiếng động, hai người dựa chặt vào nhau, hô hấp của cả hai gần trong gang tấc. Trong không gian yên tĩnh, ngay cả nhịp tim cũng trở nên rõ ràng.

Giang Tầm không đành lòng đẩy anh ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà. Nhưng dần dần, đầu óc cô trống rỗng rồi chìm vào giấc mơ một lần nữa.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Giang Tầm bị buộc phải ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, vừa nhìn đã thấy hơn mười hai giờ.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, đối mặt với một đôi mắt đen láy.

Phó Dĩ Hành đã tỉnh lại nhưng anh vẫn đang nằm trên giường.

Giang Tầm còn trong trạng thái ý thức mê mang, cô thấy anh nghiêng người dựa vào, chỉ cảm nhận được một hơi thở ấm áp phả vào môi, sau đó bị anh hôn lên.

“Ưm…” Trong lúc mơ màng, Giang Tầm đã bị công phá thành trì, điện thoại di động từ kẽ ngón tay rơi xuống giường. Cô yếu ớt bám vào vai anh.

Anh cũng không biết mình đã bao phủ cả người cô tự lúc nào.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên khiến Giang Tầm hoàn toàn tỉnh táo.

“Chờ đã, điện thoại di động —”

Cô vừa định đưa tay ra lấy đã bị Phó Dĩ Hành kéo lại.

“Phu nhân, thời điểm như này không nên phân tâm.” Anh cắn lỗ tai cô, khàn giọng nói, đáy mắt nồng đậm dục vọng.

Tiếng chuông điện thoại di động reo lên từng hồi, vang vọng trong không khí nhưng không ai phản ứng, tiếng đổ chuông bị phớt lờ hơn năm mươi giây, sau cùng rát cổ bỏng họng, rốt cuộc nó cũng ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, Phó Dĩ Hành mới bỏ qua, dùng ánh mắt đong đầy nhìn về phía Giang Tầm bên cạnh, trong mắt anh hiện lên ý cười nhẹ nhàng: “Phu nhân, chào buổi sáng.”

Giang Tầm nằm trong lòng anh, nét ửng hồng lan trên mặt vẫn chưa tan biến, cô nghe vậy trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn chào buổi sáng cái nỗi gì nữa, hơn một giờ mất tiêu rồi.”

Cô đẩy bàn tay khoác bên eo mình ra, lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi giường, lại làm như không có việc gì đẩy đẩy anh: “Đứng lên mau, còn ngủ nữa thì đêm nay khỏi ngủ luôn đấy. ”

Phó Dĩ Hành lúc này mới chậm rãi ngồi dậy. Anh thừa dịp cô cúi đầu nhìn vết nứt của điện thoại di động bèn nghiêng người lại, vòng tay từ sau ra trước ôm lấy cô.

“Thế thì không đúng rồi.” Anh thấp giọng cười khẽ: “Đêm nay có đủ thời gian cho phu nhân trả hết học phí. ”

Giang Tầm dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải tôi dùng video để trả nợ cho anh rồi sao?”

Phó Dĩ Hành tuy bận rộn nhưng vẫn rất nhàn nhã: “Giang tổng, tôi không hề đồng ý giao dịch này. Giao dịch phải được xác nhận bởi cả hai bên, là em đơn phương đưa ra yêu cầu nhưng thật không may, giao dịch không được thành lập. ”

Giang Tầm có chút không phục: “Phó tổng, vậy người trợ lý bị cảnh sát bắt đi đó là vì cái gì?”

Phó Dĩ Hành dừng lại một lát mới nói: “Tôi không dùng video của em.”

Giang Tầm hơi ngạc nhiên, qua mấy giây mới phản ứng lại: “Tại sao?”

“Video đó được quay dưới góc nhìn của em, tôi nên giải thích với người khác nguồn gốc video như thế nào?”. Phó Dĩ Hành giải thích: “Hơn nữa, video mười mấy giây này chỉ có thể chứng minh em đã nộp hồ sơ dự thầu, không thể chứng minh em đã làm những việc khác.”

Giang Tầm nhìn anh vài giây, cô giơ điện thoại lên, tức giận nói: “Vậy Phó tổng, bây giờ có thể mời anh tránh ra một chút không? Tôi phải gọi lại cho khách hàng.”

Phó Dĩ Hành khẽ nhướng đuôi mày: “Giang tổng, bây giờ tôi cũng là bên A của các em, có phải em nên lịch sự với tôi một chút không?”

Giang Tầm chống cằm trả lời: “Vậy thưa ông bố bên A, tôi đói bụng rồi, mau đi nấu cơm đi, nếu không tôi không có sức để làm việc cho ngài đâu. ”

Phó Dĩ Hành khẽ cười một tiếng, anh buông cô ra, im lặng xuống giường đi về phía phòng tắm.

***

Hậu quả của việc nghĩ gì nói nấy chính là bị ông bố bên A kéo đi tăng ca cả đêm.

Bị ép hầu hạ ông bố bên A cả đêm nên hôm sau tỉnh lại thì Giang Tầm nhũn hết cả chân.

Thứ Hai, Giang Tầm trở về công ty với trạng thái mệt mỏi rã rời.

Đến văn phòng, cô pha cho mình một tách cà phê.

Mùi cà phê đắng chát xua tan cơn buồn ngủ, Giang Tầm tập trung tinh thần bắt đầu làm việc.

Vốn tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng khi Trương Viên Viên tiến vào báo cáo công việc cho cô vẫn tinh ý phát hiện quầng thâm không rõ nơi đáy mắt của cô.

Trương Viên Viên đặt tài liệu xuống, ân cần hỏi: “Giang tổng, hôm qua cô không ngủ được sao?”

Giang Tầm hớp một ngụm cà phê, thuận miệng nói: “Ừm, hôm qua bị ông bố vô lương tâm của bên A ép tăng ca cả đêm. ”

Tên đàn ông thối tha Phó Dĩ Hành kia thật không hổ danh là tư bản vô lương tâm, không chỉ đòi nợ học phí cả vốn lẫn lời, còn…

Trương Viên Viên kinh ngạc: “Hôm qua không phải chủ nhật sao? Bên A nào tàn nhẫn như vậy? ”

Giang Tầm ý thức được lời bất thường của mình, vội vàng nói: “Không sao, là tôi chủ động yêu cầu.” Cô lại chuyển đề tài: “Đúng rồi Viên Viên, thứ Sáu tuần trước cô tìm tôi có việc gì không?”

Sau khi cuộc đấu thầu ngày hôm đó kết thúc, Tần Di Xuyên nói với cô Trương Viên Viên có việc tìm cô. Nhưng khi Giang Tầm trở lại công ty lại được đồng nghiệp khác thông báo Trương Viên Viên đã đi khảo sát thực tế.

Cho đến khi tan tầm, cô cũng không thấy cô ấy trở lại.

“Hả? Thứ Sáu tuần trước?” Trương Viên Viên hơi sửng sốt, nhất thời nghi ngờ: “Giang tổng, thứ Sáu tuần trước tôi có việc tìm cô sao? Không phải tôi ra ngoài à? ”

Giang Tầm đáp: “Hôm thứ Sáu Tần tổng bảo rằng anh ấy nhận được điện thoại của cô, cô nói với anh ấy có một kế hoạch có chút vấn đề nên vội vàng tìm tôi. Có chuyện gì vậy?”

Trương Viên Viên hơi kinh ngạc: “Tần tổng nói?”

“Nhưng mà… tôi. Chờ đã, lên kế hoạch? Để tôi suy nghĩ đã…”. Cô ấy cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nhớ lại: “Ồ, tôi nhớ rồi! Chuyện Tần tổng nói chắc là vụ kia, nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng lắm, tôi đã xử lý xong rồi.”

Giang Tầm hỏi: “Giải quyết xong rồi à? Có chuyện gì vậy?”

“Hồi thứ Sáu có một khách hàng quen đã gửi cho tôi một số danh sách thuê ngoài. Tôi nghĩ rằng nội dung không phù hợp nhưng phía bên kia là khách hàng cũ, từ chối cũng không tiện lắm.” Trương Viên Viên nói: “Tôi không tự quyết được nên xin chỉ thị của Tần tổng.”

Cô ấy dừng lại, kỳ lạ hỏi: “Không phải sau đó tôi đã nói với Tần tổng mình xử lý xong rồi sao? Có lẽ anh ta không nhìn thấy tin nhắn tôi gửi.”

Giang Tầm lại hỏi: “Danh sách gì vậy?”

Trương Viên Viên cho dù nói: “Là thế này thưa Giang tổng, không phải kế hoạch lăng xê Hàm Trư Thủ trên mạng kia đã bị chúng ta phá hai lần sao? Vương tổng của Vân Hải vì kế hoạch của mình tiến triển không thuận lợi nên đã sớm sứt đầu mẻ trán. Tôi nghe nói bọn họ đã đập hàng triệu đô la vào nhưng cũng không đập ra nổi một chút bọt nước gì, cho nên mới đi thuê ngoài dự án. ”

Giang Tầm hiểu rõ: “Trong số danh sách thuê ngoài kia có đơn của anh ta?”

Trương Viên Viên gật gật đầu: “Đúng vậy, khách hàng kia đúng là đã đặt danh sách thuê ngoài của chúng ta cho Hàm Trư Thủ. May mắn là tôi nhìn kỹ nên không đồng ý. ”

Cô ấy lại hạ thấp giọng: “Hơn nữa, tôi biết rõ danh sách này đã qua tay các công ty truyền thông lớn vài lần nhưng không có ai chịu tiếp nhận.”

Giang Tầm đăm chiêu.

Trương Viên Viên dừng lại, tiếp tục nói: “Vụ Tần tổng nói chắc hẳn là chuyện này, chẳng qua tôi đã từ chối vị khách hàng kia. Giang tổng, cô yên tâm đi.”

Giang Tầm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Không ngờ chúng ta đều đã từ chức nhưng lại xém chút nữa trốn không thoát. ”

Trương Viên Viên hừ mũi, châm chọc nói: “Phải nói tên Hàm Trư Thủ kia là muốn nổi tiếng đến điên rồi, cũng không nhìn xem bản thân trông như thế nào, thứ bậc mình đang đứng là gì.”

Nói xong, cô lại nhìn về phía Giang Tầm: “Đúng rồi, Giang tổng, nếu anh ta lại đến thổi phồng lần thứ ba, chúng ta có tiếp tục…”

“Không.”

Giang Tầm xoay đầu đón nhận ánh mắt của cô ấy, giọng điệu bình tĩnh: “Không phải anh ta rất muốn nổi tiếng sao? Nếu như vậy tôi sẽ tặng cho anh ta một món quà lớn.”

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trương Viên Viên hơi giật mình, chần chờ mở miệng: “Ồ, chẳng lẽ, Giang tổng muốn…”

Giang Tầm mỉm cười: “Chủ cũ đã chiếu cố chúng ta như vậy thì chúng ta cứ giúp anh ta thổi phồng miễn phí một phen đi”. Cô nhếch khóe môi: “Đã chuẩn bị lâu như vậy, đến lúc phản công rồi. ”

“Vừa hay phối hợp với bộ phim truyền hình ngắn của chúng ta, lại cọ nhiệt được thêm một đợt.” Giang Tầm dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi chiều chúng ta sẽ mở một cuộc họp nữa để quyết định tập thứ hai của bộ phim này.”

Trái tim nhỏ bé của Trương Viên Viên đập thình thịch vì kích động.

Cô ấy gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

***

Ngày lễ Quốc khánh chính là thời gian tốt nhất để quảng bá.

Trước kỳ nghỉ dài, Giang Tầm và các đồng nghiệp trong bộ phận kế hoạch đã tổ chức một cuộc họp để hoàn thành nội dung tập thứ hai của “Chó tiếp thị cũng có mùa xuân”.

Nhân vật chính trong tập hai vẫn là Tiểu Tiêu và ông chủ hói đầu của anh. Tiểu Tiêu liên tục tăng ca bảy ngày, bởi vì không chịu nổi sự chèn ép của ông chủ đối với mình, anh ta lén lút đăng một số ảnh meme của ông chủ lên mạng. Hình tượng lãnh đạo giống y như đúc đó, cộng thêm câu cửa miệng nước chảy mây trôi, không ngờ rằng chỉ một phát súng đã nổi tiếng.

Thậm chí ngay cả ngôi sao lưu lượng cao cũng len lén dùng, thế là gói biểu cảm này càng bùng nổ hơn nữa, cuối cùng đến tai ông chủ khiến ông ta tức đến mức nổi trận lôi đình.

Giang Tầm vì để cho phù hợp cảnh phim còn đặc biệt tạo ra một gói biểu cảm, phối hợp với vị giám đốc kế hoạch Vân Hải ngày ngày thích nói lời cay nghiệt kia nhét vào trong video làm tư liệu.

Kịch bản đã sẵn sàng, phần còn lại là vấn đề của diễn viên.

Tại cuộc họp, Trương Viên Viên cũng đặt ra câu hỏi: “Diễn viên vai Tiểu Tiêu và ông chủ không thành vấn đề, nhưng nghệ sĩ lén dùng gói biểu cảm này trong phim nên làm gì bây giờ? ”

Giang Tầm tính toán kỹ lưỡng trong lòng: “Không sao, chuyện này đã có cách giải quyết.”

Trương Viên Viên nháy mắt mấy cái, giọng điệu hơi cứng ngắc: “Giang tổng, không phải cô vẫn nghĩ…”

Giang Tầm nở nụ cười, không trả lời. Cô lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, mở ảnh đại diện Giang Nhuy rồi nhắn cho cậu ấy một tin: 【Dạo này có rảnh đến giúp chị một việc không?】

Giang Nhuy gần như trả lời trong giây lát: 【Không được, không được, lần này thật sự không được.】

Giang Nhuy: 【Lần trước chỉ là khách mời cameo cho các chị đã bị đám fan của em nhận ra, bọn họ vẫn truy hỏi không ngừng. Bởi vì chuyện này mà em suýt nữa bị người đại diện đánh chết. Lần này mà lại đến làm khách mời nữa dám chắc anh ta sẽ lột da em mất.】

Giang Tầm: 【Kỳ nghỉ quốc khánh mời em đi ăn bít tết Kobe, có đến được không? 】

Giang Nhuy: 【!!! 】

Giang Nhuy: 【Đến đến đến! 】

Giang Nhuy: 【Chắc chắn đến! 】

Giang Cầu: 【*Gào khóc*! Chị, chị thú vị quá rồi đấy! Cho dù có mạo hiểm đến mức bị người đại diện đánh chết thì em cũng phải đến!】

Giang Tầm mỉm cười, gửi cho cậu ấy một nhãn dán, trên ảnh là một mèo một chó bắt tay, biểu cảm của chúng lại càng hấp dẫn hơn: [đạt được sự đồng thuận.jpg]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN