Ngọt Như Mật
Chương 3: Bánh lava chocolate
Beta: Doãn Uyển Du
—————————
Nhan Mộng Mộng nghi ngờ nhìn Mễ Đường mấy lần, lại có chút khó chịu, nhưng Liễu Tiếu Nhan vẫn đang trên bục giảng, cô ta cũng không dám tỏ thái độ gì chỉ đành đến chỗ ngồi mới của mình.
Mà Mễ Đường không để ý đến cái nhìn của cô ta, để cặp sách lên trên bàn rồi ngồi xuống.
Liễu Tiếu Nhan đứng một lúc trên bục giảng rồi cũng đi luôn.
Nhiều thầy cô còn chưa đến, mà cô làm chủ nhiệm lớp nên có rất nhiều việc phải làm, vì thế buổi tự học tối nay cô định cho học sinh tự học.
Ngồi cùng bàn với Mễ Đường là cô gái mặt tròn xoe, da trắng, mắt một mí, đôi mắt tròn mà không hề nhỏ, giống như con thỏ rất đáng yêu.
“Chào cậu, mình tên là Du Mông Dương, Du trong bơi lội ( tiếng hán là Du vịnh), Mông trong Mông Cổ, Dương trong Khoai tây (Dương Dụ).” Du Mông Dương vừa cười vừa nói.
Mễ Đường là người không nhiệt tình, cho nên bạn bè rất ít, trong khi đó cô lại đẹp, điều kiện gia đình tốt, thêm tính tình không được tốt lắm, cho nên bạn bè cùng lứa lại càng ít, ở thủ đô bạn gái của cô chỉ có hai người, một người học xong sơ trung thì xuất ngoại, còn một người vẫn ở trường cũ.
“Xin chào.” Thái độ của Mễ Đường không nóng không lạnh, nhưng so với bình thường đã nhẹ nhàng hơn nhiều, vì cô phát hiện các cô gái phương nam nói chuyện đều rất mềm mại không giống phương bắc của cô.
Du Mông Dương ngơ ngác chớp mắt, “Tên của cậu thật là dễ nghe, rất ngọt ngào.”
Mễ Đường ngẩn người, lần đầu tiên có người nói cô như vậy, cô hơi chần chờ xong vẫn nói thêm câu “Cảm ơn.”
Du Mông Dương tò mò nhìn chằm chằm Mễ Đường, không biết sao lại nghĩ tới trái dừa được uống tối qua, bạn học mới thật đẹp, làn da vừa trắng lại vừa mềm như ruột trái dừa.
Mễ Đường quay đầu lại nhìn Lộ Lâm, thấy anh đang đọc một quyển sách rất dày.
Cô hơi cận thị, nên nhìn qua thấy chi chít toàn là chữ tiếng Anh. Nếu đổi thành người khác đọc thì Mễ Đường đã muốn nói ngay một câu mẹ nó chứ giả vờ.
Nhưng lúc này trong lòng cô lại đang nghĩ, lần trước cậu cô mang cho cô mấy quyển sách tiếng anh bản gốc luôn, may mắn có người để tặng rồi.
Những quyển sách đó vừa dầy lại khó hiểu, cô nhìn mà thấy đau đầu, định ném đi, nhưng nữ sĩ Mạnh Viện nói những quyển sách này là của một tác giả nổi tiếng bạn tốt của cậu đưa, rất quý giá, cậu lại chuyển cho cô, cũng không biết định ôm kỳ vọng gì với mình, có lẽ do năm lớp 11 cô tâm huyết dâng trào có nói một câu muốn xuất ngoại.
Tóm lại cô vẫn không vất đi, để ở trong thư phòng, lần chuyển đến Nam Thành, không biết ai lại đặt trên xe của cô, hôm qua lúc nhìn thấy còn muốn đau trứng đấy.
“Cậu đang đọc gì đấy?” Mễ Đường gõ tay xuống bàn học của Lộ Lâm.
Lộ Lâm ngẩng đầu, đối mặt với cô.
“Trong giờ tự học không thể nói chuyện.”
Lúc anh nói chuyện giọng rất nhẹ, giống như tiếng sáo, âm sắc êm dịu, tạo nhã, phát ra tiếng trầm sâu lắng.
Mễ Đường nhướng mày, cũng không tức giận, “Được, nhưng mình không có việc gì thì phải làm sao?”
“Cậu có thể đọc sách.”
Lộ Lâm cụp mắt xuống, Mễ Đường có thể nhìn thấy lông mi của anh, vừa dài lại cong vút, dày đặc như lông mi giả.
Mễ Đường bỗng nhiên muốn được chạm vào để đếm xem có bao nhiêu cái.
Cô nghĩ thật ra cô có mang sách đến, vì thế quay đầu lấy cặp sách từ trong ngăn bàn ra. Lấy từ mấy quyển truyện tranh Nhật bản tháng trước bạn bè đi Đài Loan mua giúp cô từ trong cặp ra, tất cả đều là tiếng Trung Phổn Thể.
Cô đem hết ra có rất nhiều thể loại, người bạn lúc ấy hỏi cô muốn đọc loại gì, cô nói tùy cho nên người đó mua cho cô 2 valy, kỳ nghỉ này đều ra ngoài chơi nên cô chưa kịp xem, mà lần này cô chỉ cầm một valy tới thôi.
Du Mông Dương đang làm bài tập, thấy Mễ Đường lấy ra bốn năm quyển truyện tranh sắc màu, đôi mắt lập tức sáng lên.
Ở mặt trên cùng là hai quyển có tên làm cho người ta đỏ mặt, như《Dã thú với thiếu niên thiếu nữ 》《Lần đầu tiên làm nữ sinh 》
Du Mông Dương nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Mễ Đường, đây là truyện tranh à?”
Mễ Đường cũng nhìn thấy tên truyện, trợn mắt lên, Hạ Tuệ Dao này mua cho cô cái quỷ gì thế này.
Cô lúc đi tiện tay cầm mấy quyển nên cũng không nhìn kỹ, rồi lại nhìn ba quyển còn lại, may mắn trong đó có một quyển bình thường, là thể loại trinh thám khủng bố cô thích.
“Cậu muốn xem không? Vậy cái này tặng cậu.” Mễ Đường thấy Du Mông Dương rất muốn đọc, liền đem bốn quyển truyện kia đến trước mặt cô ấy.
“Không cần không cần.” Du Mông Dương đỏ mặt, vội vàng xua tay, thật ra cô muốn nói không cần cho, quá xấu hổ chỉ cần mược đọc là được rồi.
Nhưng Mễ Đường cho rằng cô ấy không lấy, nên tiện tay ném xuống bên cạnh, nghĩ thầm sau khi vất đi xong buổi tối về phải gọi điện nói chuyện tử tế với Hạ Tuệ Dao.
Du Mông Dương ngẩn người, thấy cô hiểu lầm, nhưng lại ngại giải thích, đành cắn môi cúi đầu.
Thời gian một tiết trôi rất nhanh, chuông tan học vừa vang lên, Du Mông Dương liền đứng lên chuẩn bị đi WC, cô nghĩ một chút rồi hỏi Mễ Đường: “Mễ Đường, cậu có đi WC không?”
Mị Đường hơi ngạc nhiên, từ nhỏ bắt đầu đi học đến giờ, không có một bạn học nữ nào rủ cô có đi WC cùng không.
“Mình không đi.”
“Ừ.” Du Mông Dương thở dài trong lòng.
Lúc này Nhan Mộng Mộng đi tới, “Dương Dương, chúng ta cùng đi đi.”
Du Mông Dương nhìn người bạn đã từng ngồi với mình, có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”
Quan hệ của cô với Nhan Mộng Mộng thật ra cũng không thân cho lắm, tháng cuối cùng của học kỳ một, hai người mới ngồi cùng bàn, thành tích của Nhan Mộng Mộng rất tốt, thành tích của cô thì bình thường, cho nên Nhan Mộng Mộng không thích cô, thi thoảng hỏi bài nhưng Nhan Mộng Mộng cũng không trả lời, hơn nữa cô ta rất thích quay lại hỏi bài Lộ Lâm ngồi đằng sau sau.
Nhưng Du Mông Dương biết những bài đó là do Nhan Mộng Mộng cố ý lấy ở trên quyển sách Olympic Toán mà cô ta mua.
Lần trước Lộ Lâm đã nói thẳng ra, Nhan Mộng Mộng lại nghĩ là cô mách lẻo, cho nên Du Mông Dương cũng không thích cô ta, lần này được đổi bạn cùng bàn mới, Du Mông Dương rất vui vẻ.
Thái độ thù địch của Nhan Mộng Mộng, tất nhiên Mễ Đường cảm nhận được, nhưng đối với loại nữ sinh này, cô không để trong mắt nên cũng mặc kệ.
Lúc Nhan Mộng Mộng đang muốn đi, thì thấy được mấy quyển truyện tranh trên bàn.
Cô ta mở lớn mắt cầm lấy quyển truyện tranh nó “Cậu đang đọc cái gì đây? Dã thú với thiếu niên thiếu nữ!”
Lúc đọc giọng cô ta rất to, như sợ người khác không nghe thấy “Sao cậu lại thích xem loại sách này, không sợ đọc nhiều thành ngốc à?”
Các bạn học khác rất thích chú ý tới học sinh mới chuyển này, cho nên đều nhìn về phía đó, cũng thấy quyển truyện tranh trong tay Nhan Mộng Mộng.
“Nhìn bề ngoài lại không giống với nữ sinh thích đọc loại sách như vậy.”
“Đây hình như là truyện tranh Nhật Bản? Mình đã từng thấy ở hiệu sách, hình như rất khó mua được, mà nhìn không giống với bản lậu.”
Có mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán.
Mễ Đường thấy thật bất đắc dĩ, học sinh mới đều sẽ gặp loại chuyện như vậy sao, tuy nhiên cũng rất mới mẻ, ở trường trước kia không có một học sinh nữ nào dám chọc vào cô, ngay cả nam sinh còn sợ cô.
Cô đứng lên, cao hơn nửa cái đầu so với Nhan Mộng Mộng nhìn cô ta nói: “Vậy thì sao?”
Nhan Mộng Mộng bị cô nhìn như thế có chút khó chịu, nhíu mày.
“Trong lớp Lý không được xem loại sách này.” Nhan Mộng Mộng cắn răng, lấy dũng khí nói.
“Thì sao? Cậu quản à?” Mễ Đường nhướng mày.
“Mình……”
Mễ Đường cười, ánh mắt châm chọc, cô lấy lại sách trên tay Nhan Mộng Mộng, quay đầu ném thẳng xuống thùng rác trong góc phòng học.
Bịch một tiếng, trực tiếp ném vào thùng rác.
Mà khoảng cách giữa thùng rác tới chỗ cô khá xa, các bạn học trong lớp nhìn đến sững sờ.
Đặc biệt là Nhan Mộng Mộng, ngây người mất mấy giây mới bình tĩnh được.
“Nhắc cho cậu một câu, đừng chạm vào đồ của tôi, nếu không lần sau cái thứ bị ném đi là cậu đấy.” Mễ Đường cúi sát vào Nhan Mộng Mộng, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giọng của Mễ Đường càng nói càng lạnh, Nhan Mộng Mộng không tự chủ được mà bước lui về phía sau.
Mặt cô ta đỏ lên, “Cậu!”
Mễ Đường không để ý đến cô ta, mà ngồi xuống, tiếp tục đọc truyện của mình.
Nhan Mộng Mộng vô cùng khó chịu, há miệng thở dốc, nhưng lại không nói được gì, ánh mắt vừa rồi của Mễ Đường làm cho cô ta sợ hãi, mũi đau xót, đôi mắt hơi đỏ lên, dậm dậm chân, cũng không đi WC, mà xoay người về chỗ ngồi của mình.
Du Mông Dương nhìn Mễ Đường, rồi lại nhìn Nhan Mộng Mộng, mím môi không biết nên nói gì cho đúng.
Mễ Đường không ngẩng đầu mà chỉ nói một câu: “Không phải muốn đi WC sao, không đi nhanh lại vào học bây giờ.”
Du Mông Dương hơi chần chừ, nhưng vẫn đi.
Ra khỏi phòng học, cô nhìn vào thùng rác, nghĩ thầm, bạn học mới cùng bàn hình như rất nóng tính, nếu không cẩn thận làm cô ấy tức giận có thể bị đánh không.
Lộ Lâm đã đọc được khoảng tám phần, nếu như tốc độ bình thường của anh, thì chỉ cần ba bốn phút cũng đủ cho anh đọc xong rồi.
Anh ngước mắt lên, dừng ở sau gáy của Mễ Đường, không biết cô đã dùng thun buộc tóc mái tóc dài lên khi nào, lộ ra cái cổ trắng tinh thon dài, phía sau vành tai có mấy nốt ruồi đen nho nhỏ, càng nổi bật thêm làm da trắng nõn còn thêm chút gợi cảm.
Vành tai cô rất đẹp, phía trên có hai lỗ nhỏ, ngay cả vành trên cũng có ba cái, nhìn là biết không phải nữ sinh ngoan ngoãn.
Dáng ngồi của cô hết sức lười biếng, không hề ngồi thẳng, gần như nằm úp sấp trên bàn.
Đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Lộ Lâm mới như tỉnh lại, hóa ra mình đã nhìn cô ấy lâu như vậy.
Sắc mặt của anh tối đi, có chút tái nhợt, nặng nề mà khép sách lại, lấy trong bàn học ra quyển sách bài tập rất dày···
Tiết tự học buổi tối của lớp 11, vẫn không có thầy cô đến, có một bạn nam đặt ghế ngồi trên bục giảng.
Chắc là lớp trưởng hoặc là uỷ viên học tập, Mễ Đường không quan tâm đến chuyện này.
Cô đọc truyện đến mê mẩn, lại qua một tiết, lúc tiếng chuông tan học vang lên thì cô cũng đúng lúc xem xong quyển này.
Cô vươn eo ra, đang muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
“Chị Mễ!”
Mễ Đường ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Phong đang cười hề hề trước cửa gọi cô.
Tất cả bạn học đều khiếp sợ nhìn Tạ Phong xuất hiện ở cửa, rồi lại nhìn thấy cậu ta vẫy tay gọi Mễ Đường còn cười như đang lấy lòng.
Tạ Phong có tiếng ở Trường Lễ.
Chuyển trường vào Học kỳ 1, không đến một tháng, thì đánh nhau với lão Đại của trường, một chọn mười, một trận thành danh, trở thành lão đại của Trường Lễ.
Nhưng phòng học của cậu ta ở tầng 2, ở cấp ba tất cả đều là lớp thực nhiệm, bình thường cậu ta sẽ không đi đến, bọn họ cũng không mấy khi nhìn thấy cậu ta chỉ nghe nói đến chiến tích mà thôi.
Ví dụ như cùng đánh nhau cùng nam sinh trường khác, đoạt bạn gái của người ta, còn có rủ các bạn học hát hò trong lớp, tiết tự học buổi tối liền đánh nhau từ nhà WC lên tận sân thượng.
Tóm lại đều không phải chuyện tốt đẹp gì, đối với các bạn học trong lớp 3 này mà nói, loại nam sinh lưu manh này mà nhìn thấy thì nên trốn xa là tốt nhất.
Nhưng cậu ta còn chạy đến lớp bọn họ để tìm học sinh chuyển trường.
Còn gọi cô ấy là chị Mễ?!
Không phải Mễ Đường, mà là Chị Mễ.
Tạ Phong thấy Mễ Đường không để ý đến cậu, cho rằng cô không nghe thấy, lại gọi to lần nữa: “Chị Mễ, ra đây! Em mang theo các tiểu đệ tử đến để đón tiếp chị.”
Mễ Đường giật miệng, mắng một câu: Cái đồ ngu ngốc này.
Du Mông Dương nghe thấy được, mặt mày choáng váng.
Lộ Lâm cũng nhướng mắt.
Mễ Đường đứng lên, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra khỏi phòng học, thì thấy hai hàng nam sinh đang đứng chỉnh tề trước cửa.
Người ở tầng trên cũng nhìn xuống chỗ này, mà trên cầu thang bên cạnh cũng đứng đầy người xem.
“Gọi chị Mễ!” Tạ Phong khoe khoang nói.
“Chị Mễ!” Hai mươi người trăm miệng một lời mà gọi, tiếng nói vang vọng toàn khu dạy học
Mễ Đường đen mặt.
Tác giả có lời muốn nói: chào chị Mễ!!!
Mị Đường: Rất tốt, Tạ Phong, cậu hãy rửa cổ sạch sẽ đi.
Từ đó về sau, trung học Trường Lễ có thêm một đại tỷ.
————-
Gâu bụng bự: mn ngủ ngon 😊
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!