Ngọt Như Mật
Chương 7: Bánh kem hoa anh đào
Beta: Doãn Uyển Du
– ————
Sau giờ tan học, Du Mông Dương hỏi Mễ Đường có đến căng tin để ăn sáng không, Mễ Đường có mang theo đồ ăn, nhưng vẫn muốn đến căng tin nhìn một chút nên đồng ý.
Sau khi cô đứng dậy, quay đầu nhìn Lộ Lâm, rồi gõ vào mặt bàn của anh, trả lại quyển sách từ vựng tiếng Anh cho anh.
Giọng nói của cô cao lên một chút, rất ý tứ mà nói một câu: “Cảm ơn sách của cậu.”
“Ừm.”
Ừm? Ừm là có ý gì?
Mễ Đường cong đôi mắt thành hình trăng non, cảm giác anh có chút xấu hổ nhưng còn tốt hơn so với chuyện cứ lịch sự với nhau.
“Mễ Đường đi nhanh thôi, không đến căn tin sớm lại phải xếp hàng rất lâu.” Du Mông Dương nói.
“Ừm, được rồi.”
Nhan Mộng Mộng cũng chuẩn bị đi căng tin, nghe Du Mông Dương nói thế, liền thì thầm với bạn cùng bàn: “Trước đây cũng không biết Du Mông Dương lại là người như vậy, lúc ngồi cùng bàn với mình không thấy thân thiết như thế.”
Chỗ của hai người cách đấy không xa nên Du Mông Dương và Mễ Đường cũng nghe thấy.
Trước đây Du Mông Dương đã từng rủ Nhan Mộng Mộng đến căng tin, nhưng đều bị từ chối nên cô không rủ nữa, Nhan Mộng Mộng nói thế là không đúng.
Du Mông Dương nhìn Mễ Đường, thấy cô không phản ứng gì giống như không nghe thấy, nên cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Bạn cùng bàn với Nhan Mộng Mộng không nói câu gì, chờ Mễ Đường đi rồi mới nói: “Cậu bị ngốc à, sao lại nói thế, nhỡ Mễ Đường tức giận thì sao? Hôm qua cậu không thấy Tạ Phong gọi cậu ấy là chị Mễ sao?”
“Sao phải sợ, cậu ta có thể làm được gì chứ? Mình không nhìn nổi Du Mông Dương nịnh nọt cậu ta như thế.”
“Bạn ngồi cùng bàn đi ăn với nhau không phải bình thường à? Có gì mà nịnh nọt cậu thật kỳ lạ, mình cũng phải đi ăn sáng đây.”
Bạn cùng bàn nhìn Nhan Mộng Mộng ghét bỏ, rồi sau đó đi luôn.
Nhan Mộng Mộng trợn to mắt lên vì tức giận.
Trung học Trường Lễ có hai nhà ăn, một là giành cho học sinh, còn một cái là giành cho các nhân viên trong trường, nhưng nhà ăn cho nhân viên thì học sinh vẫn đến ăn được chỉ là hơi đắt một chút, căn tin của trường gồm có hai tầng, tầng một là nơi nấu ăn, còn tầng hai là chỗ để gọi món.
Nơi này kém hơn nhiều so với trường học trước đây của Mễ Đường, trường cũ của cô tuy chỉ có một nhà ăn nhưng diện tích rất lớn, hơn nữa còn là ba tầng, tầng một làm đồ ăn, tầng hai gọi món ăn, tầng ba là nhà ăn cao cấp.
Có rất nhiều học sinh ở trong căng tin của trường, xếp hàng đến tận cửa của nhà ăn, Mễ Đường nhìn thấy đội ngũ này đã không muốn vào nhưng Du Mông Dương đã đi xếp hàng, còn vẫy tay cho cô ở phía sau.
Mễ Đường đành phải đi tới.
“Chị Mễ!”
Không biết tiếng gọi vang lên ở chỗ nào
“Chị Mễ, ăn sáng à, đến phía trên đây này.”
Một tên mập đứng ở bên trên nghe bạn học nói có mỹ nữ, lập tức nhìn sang thì nhận ra ngay
Hàng chục con mắt đồng loạt quay sang.
Du Mông Dương khẽ nói: “Cậu quen à?”
“Không quen.” Mễ Đường nói.
Du Mông Dương: “Vậy cậu muốn qua đấy không?”
Mị Đường: “Không qua.”
Tên mập kia vẫn đang nhìn về phía này, bỗng mắt sáng lên cậu ta vẫy tay về phía trước, “Đại ca, đại ca bên này!”
Tạ Phong đi cùng mấy nam sinh khác đang đi vào trong căng tin, nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn lên là tên mập lớp cậu ta, đang đứng xếp hàng.
Cậu ta mặc kệ, một nam sinh bên cạnh đẩy cậu, “Anh Phong, Anh nhìn kìa.”
“Có phải chị Mễ không ạ?”
Mắt Tạ Phong sáng lên, “Ha, đúng vậy.”
Cậu chạy đến, “Chị Mễ, sao chị lại ở đây?”
Mễ Đường quay đầu nhìn Tạ Phong, “Đến xem, thuận tiện ăn cơm.”
“Nhưng ở đây ăn không ngon, em không ăn ở đây đều ăn ở nhà ăn giành cho nhân viên trong trường, đi thôi, qua bên kia em mời khách.”
“Cậu muốn mời khách?” Mễ Đường lạnh nhạt nói.
“Không muốn không muốn, em nói sai rồi, chị Mễ đi thôi, đồ ăn ở đây chắc chị ăn không quen, không quá mặn thì quá cay, em ăn một lần xong thì không ăn nữa, lần trước ăn cay muốn chết, sao mọi người ở đây có thể ăn cay như vậy.”
Mễ Đường nhíu mày, “Thế à?”
Cô hay ăn đồ ăn miền Bắc, tuy bình thường cũng hay ăn lẩu nhưng chắc không thể ăn cay bằng người Nam Thành được
“Tiểu Dương, Cậu đi cùng mình nhé?” Mễ Đường hỏi Du Mông Dương.
Tạ Phong lúc này mới nhìn thấy nữ sinh đứng trước Mễ Đường.
Tóc ngắn, mắt to, trông ngốc nghếch đáng yêu.
Tạ Phong hơi ngạc nhiên, nói: “Chị Mễ, đây là bạn học của chị à?”
“Ngồi cùng bàn với tôi.”
Tạ Phong cười hì hì nói: “Chào bạn cùng bàn, đi thôi, đến nhà ăn của nhân viên, tớ mời cậu nhé? Bên này phải xếp hàng, bên kia ít người hơn lại vừa làm vừa bán nên có thể bảo đầu bếp cho bớt cay đi.”
Du Mông Dương đã từng nhìn thấy Tạ Phong đánh nhau, nghĩ cậu ta rất hung dữ, nên cảm thấy hơi sợ, nhưng bây giờ nhìn cậu ta thế này lại cảm thấy rất bình dị gần gũi.
Hình như Mễ Đường rất quen thuộc với cậu ta, cô do dự rồi nhìn Mễ Đường.
Mễ Đường nói: “Đi thôi, không có việc gì.”
“Ở đây xếp hàng rất lâu chờ đến lượt mình sợ không còn đồ gì ăn mất.” Tạ Phong lại nói thêm một câu.
“Vậy được rồi.” Du Mông Dương gật đầu.
“Thế đi thôi.” Tạ Phong nói với nam sinh thấp bé bên cạnh: “Mày lên tầng hai lấy chỗ đi.”
Nam sinh thấp bé vội gật đầu, “Dạ anh Phong.”
Đi cùng những người này vô cùng bắt mắt, Du Mông Dương còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn người bên cạnh.
Tạ Phong nói nhỏ với Mễ Đường: “Chị Mễ, bạn cùng bàn của chị rất có ý tứ.”
Mị Đường nhướng mắt lên, nhìn cậu ta, “Có ý tứ gì?”
“Ách, tức là cô ấy rất thú vị.”
“À, rất chăm, rất ngoan.”
“Đúng rồi, Chị Mễ, chị với Lộ Lâm kia sao rồi? Nhận lời chưa?”
“Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, chờ quỳ xuống gọi anh rể đi.” Mễ Đường khẽ cười một tiếng.
Tạ Phong tỏ vẻ không tin, “Được được được, em mỏi mắt mong chờ.”
“Anh Phong, hình như lần đầu tiên em thấy anh nói thành ngữ.”
“Cút, anh Phong đây có gì mà không nói.”
·
Nhà ăn cho nhân viên trong trường cách nhà ăn học sinh không xa, chỉ hai phút là đến.
Nhóm bọn họ đi thẳng đến cầu thang đển lên tầng hai.
Tầng hai ngoài gọi món ăn thì còn bán rất nhiều món ăn sẵn khác, ví dụ như, lẩu thịt hầm, đồ ăn nhẹShaxian snacks, cơm thịt kho, bánh bao sủi cảo, còn óc đậu hũ thối, so với nhà ăn học sinh thì đồ ăn nơi này giá cao gấp đôi nên rất ít học sinh đến đây ăn, đặc biệt vào buổi sáng lại càng ít.
Tạ Phong ân cần hỏi: “Chị Mễ ăn gì? Để em đi lấy cho chị.”
Mễ Đường nghĩ nghĩ, “Cũng không đói lắm, cậu giới thiệu món nào ngon đi?”
“Hoành thánh của Shaxian*, khá ngon, còn có bánh mỳ Mr. Yang*, nhân rất nhiều, vỏ lại mềm.”
*Thương hiệu đồ ăn của Trung Quốc
“Mỗi thứ một phần, nếm thử một chút.”
“Được, nghe thấy không? Mày đi mua đi.”
Tạ Phong chỉ đàn em.
“Vâng, vâng.” Đàn em tung tăng đi mua đồ ăn.
“Còn cậu, bạn học, gọi Tiểu Dương đúng không? Cậu ăn gì?” Tạ Phong nhìn về phía Du Mông Dương.
“Mình ăn hoành thánh.” Giọng của Du Mông Dương rất nhỏ.
“Được, mình cũng ăn hoành thánh. Nhưng, mình phải ăn thêm một bát mì nữa.” Tạ Phong cười rất tươi, lộ ra hai hàm răng trắng sáng.
Du Mông Dương nhìn cậu ta, đỏ mặt.
Bởi vì ít người, cho nên đồ ăn rất nhanh đã được mang ra.
Hoành thánh nóng hôi hổi, hành lá nổi rõ trong bát canh, vỏ hoành thánh vừa mỏng mà nhân thì nhiều, nhìn rõ bên trong.
“Đây có dầu mè, nước tương cùng hạt tiêu, thích thì thêm vào, bỏ thêm dầu mè ăn sẽ ngon hơn.” Tạ Phong cầm lấy chai dầu mè đưa cho Mễ Đường.
“Không cần.” Mễ Đường không thích thêm thứ gì vào trong đồ ăn.
Tạ Phong lại đưa cho Du Mông Dương, “Tiểu Dương, cậu có thử không? Cho một chút ăn rất ngon.”
Du Mông Dương sửng sốt rồi nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Được.”
“Ai, không cần cho nhiều như vậy, nhiều quá sẽ không ngon, à…… cậu ăn của mình đi, mình chưa cho vào đâu, mình thích ăn mặn, để đổi cho cậu.”
Chai dầu mè này không biết ai đã chọc lỗ rất lớn, cho nên đổ một cái ra rất nhiêu, Du Mông Dương không nắm được lực, đổ một phát hơn mười ml, làm cho món canh ban đầu được phủ thêm một tầng dầu mỡ.
Du Mông Dương còn chưa kịp phản ứng gì thì bát của cô đã bị Tạ Phong đổi sang “Anh Phong đối với em gái thật tốt, lần trước A Sở đổ nhiều còn bị mắng một trận.” Nam sinh ngồi bên cạnh vừa ăn phở vừa than thở nói.
“Vô nghĩa, em gái thì làm sao mà giống.”
Tạ Phong khinh bỉ nhìn cậu ta.
Sau khi ăn sáng xong đi ra nhà ăn, Tạ Phong nói muốn dẫn Mễ Đường đi dạo quanh trường nhưng đã bị Mễ Đường từ chối, “Không đi, tôi về phòng học có việc.”
Du Mông Dương nói: “Đúng rồi, hôm qua cô giáo nói sau tiết tự học thì đi lấy đồng phục, sáng nay khai giảng phải mặc, không sẽ bị kiểm tra.”
Mễ Đường: “Hình như vậy, cậu không nói thì mình cũng quên mất, lấy ở đâu?”
Du Mông Dương: “Tầng 1 ở thư viện.”
Mễ Đường nhìn Tạ Phong và mấy nam sinh đi cùng, nói: “Chỉ hai chúng tôi đi thôi, mọi người đi đi.”
Tạ Phong: “Chị Mễ, chị còn chưa lấy sách đúng không, có muốn bọn em lấy giúp chị không, sách rất nặng.”
Mễ Đường nhướng mày, “Không cần, có người giúp rồi.”
“Được, vậy bọn em đi đây, có việc gì xuống tầng gọi em.”
Lộ Lâm ăn sáng xong trở lại phòng học, vừa ngồi xuống, Diệp Hàm cũng đã tới.
“Vừa rồi ở nhà ăn sao mình không thấy cậu? Cậu không đi ăn à?” Diệp Hàm hỏi.
“Không đi, mình về ký túc xá có việc.”
“À, vừa rồi mình có gặp bạn học mới, còn có Du Mông Dương, hai cậu ấy đi cùng nhóm Tạ Phong ăn ở nhà ăn cho nhân viên, cậu biết không, hôm nay rất nhiều người tới hỏi về Mễ Đường, mình đã bị mấy bạn hỏi rồi.”
Lộ Lâm không nói gì vẻ măt lạnh nhạt.
“Mình thấy buổi sáng cô ấy đưa cậu hai quyển sách, sách gì mà thấy rất dày.” Diệp Hàm hỏi.
Lộ Lâm: “Không có gì, sách tiếng Anh.”
“Chà, cậu ấy thật lợi hại.” Diệp Hàm nhìn thấy anh lạnh lùng, thay đổi đề tài, “Tiết tiếp theo là gì nhỉ?”
Lộ Lâm: “Tiếng Anh.”
Diệp Hàm: “À, mình chuẩn bị bài một chút.”
Lộ Lâm nhìn vào quyển sách từ vựng tiếng Anh trên bàn, hơi do dự, cầm lấy mở ra cảm thấy ngây người.
“Cậu có lên phát biểu vào lễ khai giảng ngày hôm nay không?” Diệp Hàm thuận miệng hỏi, quay đầu nhìn thấy Lộ Lâm đang ngẩn người.
Lần đầu tiên nhìn vẻ mặt này của Lộ Lâm, cậu ta hơi kinh ngạc, thấy anh chăm chăm nhìn vào quyển sách, cậu ta ngó lại gần, hỏi: “Đây là cái gì? Ai vẽ trên sách cậu thế?”
Trên trang đầu tiên viết tên Lộ Lâm nhưng bên cạnh vẽ rất nhiều viên kẹo cùng hình trái tim, sau đó viết hai chữ: MT.
“MT là cái gì? Tên cậu là MT?” Trong đầu Diệp Hàm chỉ nghĩ đến trò chơi gì đó.
Lộ Lâm: “……”
“Là ai vẽ thế? Đây là cách để thổ lộ với cậu à? Chắc không biết là cậu ghét nhất vẽ linh tinh trên sách.” Diệp Hàm nhíu mày nhìn xung quanh.
“May là dùng bút chì, có thể xóa đi.”
Lộ Lâm không nói gì đóng sách lại
Diệp Hàm: “Dùng tẩy xóa đi.”
Lộ Lâm: “Không có tẩy.”
Diệp Hàm: “À, không sao, mình có, cho cậu mượn.”
Lộ Lâm: “Không cần, trong ký túc xá có.”
Lộ Lâm đặt sách vào trong bàn học.
Diệp Hàm không hiểu, thế tẩy của cậu có độc à? Cậu ta dùng một chút là được mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Lâm: Cái này mà có thể xóa đi sao? Không có mắt nhìn à?
Mật đường hôm nay vẫn rất ngọt ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!