Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài - Chương 17: Cô Cắn Vào Miệng Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài


Chương 17: Cô Cắn Vào Miệng Anh


Tay của anh thật ấm áp, lòng bàn tay hơi thô ráp, không biết tại sao, được anh nắm tay đi khiến cô càng căng thẳng hơn. Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, cho nên tay còn lại lập tức nắm tay con trai.

Quả nhiên cầm tay con trai cảm giác khá lên rất nhiều.

Trương Thục Hỉ đứng ở cửa chính, một nhà ba người đi đến trước mặt bà chào hỏi. Trương Thục Hỉ mừng rỡ, nhất là khi nhìn thấy cháu nội ngoan ngoãn, bà càng vui vẻ hơn: “Đi đường vất vả rồi.”

Trương Thục Hỉ cùng ba người vào nhà. Vừa đi vào cửa liền chạm mặt Trình Nhân đứng đối diện. Trình Nhân cười với bọn họ: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, anh Trạch Duyên, Tiểu Uyên, hai người mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Cô ta vừa nói vừa hướng mắt nhìn Lâm Thanh Thanh, thấy cô được Dịch Trạch Duyên nắm tay thì hơi sửng sốt một chút, nhưng ánh mắt rất nhanh đã khôi phục như thường. Cô ta cười dịu dàng động lòng người: “Hiếm khi Thanh Thanh đến đây, phải ăn nhiều một chút.”

Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp nói, âm thanh sau lưng đã vang lên: “Tôi đang nghĩ không biết tại sao lại đông như vậy, hóa ra là Trạch Duyên về.”

Giọng cô ta hơi chói tai, tựa như đã đem hết sự sắc xảo ra nói, nhưng lại lộ ra mấy phần lười biếng, khiến người ta có cảm giác hững hờ.

Mọi người vô thức quay đầu nhìn lại, liền thấy một đôi tuấn nam tịnh nữ đi vào.

Người phụ nữ đi ở bên trái chính là người vừa nói, cô ta mặc một chiếc váy đang thịnh hành, bên ngoài là chiếc áo khoác chồn nhung, phía dưới là tất chân và giày cao, trang phục mang lại cảm giác thời thượng, đồng thời cũng lộ ra khí chất cao quý.

Người đàn ông đi bên cạnh mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài phủ một chiếc áo len, trên mặt để râu, mang lại cảm giác thành thục nho nhã.

Dịch Trạch Duyên giới thiệu với cô: “Đây là anh kế của anh Lục Tu Viễn, còn đây là em kế Lục Văn Thiến.”

Thì ra là anh kế và em kế, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng chào hai người họ.

Lục Văn Thiến đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: “Thật là hiếm thấy, vậy mà cô lại đến đây, còn tưởng rằng cả đời này cô sẽ không đến nơi này nữa chứ?”

Nụ cười của Lâm Thanh Thanh hơi cứng nhắc, xem ra cô và Lục Văn Thiến đã từng gặp nhau, nhưng có lẽ cũng không thân thiết. Cũng phải thôi, ngay cả quan hệ với mẹ chồng còn không tốt, huống chi là với con kế của bà.

“Đúng rồi, nghe nói cô mất trí nhớ.” Lục Văn Thiến mỉm cười, nhìn khuôn mặt đang băn khoăn của cô thêm vài lần: “Xem ra đúng là mất trí nhớ thật, chẳng trách lại tới đây, mà bây giờ nhìn ánh mắt cô cũng không còn độc ác như trước kia.”

Lâm Thanh Thanh cau mày, mặc kệ trước kia cô và Lục Văn Thiến ầm ĩ như thế nào, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại nói những lời này, không biết cô ta đang tự cho là mình đúng hay EQ thấp nữa.

Lâm Thanh Thanh có cảm giác Dịch Trạch Duyên nắm tay cô thật chặt, tựa như đang an ủi, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Thanh Thanh là vợ tôi, nơi này cũng là nhà của cô ấy, cô ấy có thể đến bất kỳ lúc nào. Còn cô, nói ánh mắt của cô ấy độc ác, tôi quá hiểu cô ấy, đối với từng người ánh mắt của cô ấy sẽ khác nhau.” Dịch Trạch Duyên bình tĩnh nói, trong giọng thậm chí còn mang theo vài phần lười biếng, liếc mắt đảo qua Lục Văn Thiến: “Cô còn chuyện gì à?”

Mặt anh mỉm cười, nhìn qua ôn tồn lễ độ, nhưng những lời này vừa nói ra, không khí xung quanh lập tức ngưng đọng. Dịch Trạch Duyên không hề che giấu sự thiên vị đối với Lâm Thanh Thanh, anh trực tiếp biểu thị thái độ, nhóm người xung quanh không dám thở mạnh, cũng không dám khiêu khích uy nghiêm của người đứng đầu trong gia đình.

Sắc mặt Lục Văn Thiến không dễ nhìn, Dịch Trạch Duyên nói những lời này thực sự là không nể mặt cô ta, đành cười gượng: “Trạch Duyên rất thiên vị Thanh Thanh nha.”

Mặt Dịch Trạch Duyên không đổi sắc: “Cô ấy là vợ tôi, tôi không thiên vị cô ấy chẳng lẽ thiên vị cô?”

Lục Văn Thiến còn đang muốn lên tiếng thì Trương Thục Hỉ cau mày ngắt lời: “Được rồi, hiếm khi Thanh Thanh đến đây, những chuyện trước kia không cần nhắc lại nữa.”

Lục Văn Thiến: “…”

Lục Văn Thiến bị chặn họng, hai người đứng đầu Dịch gia đã tỏ thái độ, Lục Văn Thiến cũng không dám tùy hứng lỗ mãng tiếp nữa. Lục Tu Viễn nhanh chóng kéo em gái, bước đến chỗ Lâm Thanh Thanh ôn hòa nói: “Văn Thiến thích nói đùa, nếu như có hơi quá thì tôi thay nó xin lỗi Thanh Thanh.”

Lâm Thanh Thanh lần đầu tiên đến đây, không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ khó coi, thuận tiện nói: “Không sao.”

Thấy bầu không khí cuối cùng cũng tốt hơn, Trình Đệm đi đến kéo tay Lâm Thanh Thanh: “Thanh Thanh mau đến đây, hôm nay làm rất nhiều món cô thích ăn.”

Lâm Thanh Thanh hơi ngạc nhiên. Lần đầu tiên gặp Trình Nhân, cô có thể cảm nhận rõ cô ta không thích cô, bây giờ lại nhiệt tình như vậy, là làm cho trưởng bối nhìn hay còn nguyên nhân gì khác?

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Thanh Thanh cũng không thể không nể mặt, bị cô ta kéo vào trong, đương nhiên không thể không buông tay Dịch Trạch Duyên ra.

Bây giờ Dịch Trạch Duyên là chủ gia đình, bữa cơm ở Dịch gia có rất nhiều quy tắc. Làm chủ gia đình, Dịch Trạch Duyên ngồi trên đầu, bên tay trái của anh là Lâm Thanh Thanh và Tiểu Uyên, bên phải là Trương Thục Hỉ và cha Trình Nhân, còn có hai anh em Lục gia và Trình Nhân.

Vậy mà cha Trình Nhân và cô ta có thể cùng ăn cơm với người nhà Dịch gia. Nhìn thứ tự chỗ ngồi, có thể thấy ở Dịch gia, Trình gia có địa vị rất cao, không chỉ đơn giản là ông chủ và người làm thuê.

Dịch gia chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, làm rất nhiều đồ ăn Lâm Thanh Thanh thích, phương diện phục vụ cũng khiến cô rất hài lòng. Khi Lâm Thanh Thanh đi vệ sinh, qua phòng bếp cô nghe thấy mấy đầu bếp nữ trong đó đang bàn luận.

“Làm nhiều râu rồng xốp giòn hơn một chút, phu nhân thích ăn cái này.”

“Vâng vâng vâng, lập tức làm ạ.”

“Phu nhân là bảo bối trong lòng tiên sinh, mấy cô quan sát kỹ hơn một chút, chỉ cần là phu nhân thích, đều phải chuẩn bị chu đáo. Nếu phu nhân có thể hài lòng thì tiên sinh cũng hài lòng, mà tiên sinh hài lòng thì cuối năm chúng ta mới có tiền thưởng để cầm, hiểu chưa?”

Lập tức có mấy người đồng loạt trả lời: “Hiểu ạ.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Lâm Thanh Thanh im lặng, cô nhún vai chuẩn bị rời đi, quay người lại liền nhìn thấy Lục Văn Thiến cách đó không xa, hẳn cũng muốn đi vệ sinh.”

Nét mặt cô ta dường như lộ ra vẻ trào phúng, ôm tay ung dung đi đến: “Người trên đời này ấy à, đều quen mượn gió bẻ măng. Đoán chừng cô không biết, lúc trước khi ba tôi vẫn là chủ cái nhà này, bọn họ đều phải nịnh bợ tôi. Bây giờ ba tôi không có ở đây, Dịch Trạch Duyên trở thành chủ nhà này, bọn họ lập tức chuyển mục tiêu, quay sang nịnh bợ cô. Nhưng cô cũng đừng mừng quá sớm, mọi chuyện trên đời đều khó lường trước, sẽ có ngày nơi này lại đổi chủ, bây giờ cô được nịnh bợ nhưng không biết chừng về sau lại là người khác.”

Lúc này cô ta đã đi đến cửa phòng bếp, quay sang quát mấy người trong bếp: “Cầm tiền mà không làm việc cho tốt, không có chuyện gì làm à mà ở trong đó nói hươu nói vượn. Lần sau mà còn để tôi nghe được các cô buôn chuyện, tôi sẽ để cho các cô cuốn gói lăn khỏi đây. Tốt xấu gì tôi cũng là một phần của cái nhà này, quyền lực đuổi người hẳn vẫn có.”

Lục Văn Thiến vừa dứt lời, quả nhiên trong bếp liền an tĩnh lại.

Lục Văn Thiến quay đầu ra, nhìn Lâm Thanh Thanh cười lạnh, như đang thị uy với cô.

Nhưng Lâm Thanh Thanh lại tỏ vẻ không quan tâm: “Cô không cần nói những lời này với tôi, tôi cũng không quan tâm. Tôi không để ý đến những lời a dua nịnh hót này, cho nên tôi cũng không quan tâm người khác có coi trọng mình hay không.”

Lục Văn Thiến híp mắt nói tiếp: “Ý của cô là, cô cười nhạo tôi hưởng thụ những lời a dua nịnh hót đó?”

Lục tiểu thư này thật mẫ.n cảm, Lâm Thanh Thanh mở miệng muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy tại sao cô phải giải thích làm gì, liền bất đắc dĩ cười cười, vô thức đưa tay vén một lọn tóc.

Không ngờ Lục Văn Thiến đột nhiên lùi về phía sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ, thốt ra một câu: “Cô muốn làm gì?”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Lâm Thanh Thanh nhìn khuôn mặt Lục Văn Thiến hoảng sợ như gặp ác mộng, sao cô ta lại phản ứng mạnh như vậy, cô chỉ hất tóc thôi mà?

Dường như Lục Văn Thiến cũng nhận ra mình phản ứng quá mạnh, lập tức ho một tiếng, điều chỉnh sắc mặt, hừ một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh.

Lâm Thanh Thanh: “???”

Lâm Thanh Thanh suy nghĩ, chẳng lẽ Lục Văn Thiến từng bị cô đánh? Cho nên thấy cô đưa tay lên liền cho là cô muốn đánh cô ta?

Cô từng đánh Lục Văn Thiến ư? Đánh đại tiểu thư có tính khí như vậy?

Lợi hại thật!

Ăn cơm xong, Dịch Trạch Duyên cùng mấy người phụ trách xưởng rượu đi vào thư phòng bàn chuyện. Trương Thục Hỉ liền tổ chức cho mấy người trẻ cùng nhau đánh bài. Lúc đầu Lâm Thanh Thanh không muốn chơi, nhưng dù sao Trương Thục Hỉ cũng là trưởng bối, không thể không nể mặt bà, cho nên dự định hùa theo chơi hai ván.

Bởi vì mọi người đã chán chơi mạt chược, cho nên tìm một trò mới hơn, gọi là “Chấm dứt”. Lâm Thanh Thanh không biết chơi, nên mọi người chơi trước hai ván để dạy cô.

Thật ra cũng rất đơn giản, mỗi người chơi có 7 lá bài trong tay, ai hết trước là thắng. Lá một lá hai là hai lá lớn nhất, bốn lá bài là tứ, tứ hai lớn nhất. Mọi người sỉ lượt nhau đánh theo vòng, người tiếp theo nhất định phải có lá bài lớn hơn để đánh, ví dụ như bạn đánh ba, người tiếp theo nhất định phải đánh bốn, cứ tiếp tục như thế, cuối cùng, có một người đánh hết bài. Không khó lắm, có thể chơi để gϊếŧ thời gian.

Hôm nay Lục Văn Thiến khá đỏ, cầm ba con hai, nhiều lần Lâm Thanh Thanh muốn đánh nhưng lại bị cô ta chặn trước, không chút nương tay. Cuối cùng Lục Văn Thiến đánh xong trước, mà trong tay Lâm Thanh Thanh còn lại nhiều bài nhất, cho nên cô là người thua lớn nhất, Lục Văn Thiến có thể tùy ý bắt cô làm gì đó.

Có thể đòi tiền, cũng có thể muốn Lâm Thanh Thanh làm cho cô ta một việc.

Lục Văn Thiến sờ cằm, híp mắt nhìn Lâm Thanh Thanh cười: “Ở đây chúng tôi chơi rất thoải mái, không biết Thanh Thanh có thể thích ứng không?”

Lâm Thanh Thanh nói: “Tôi đã quyết định chơi thì đương nhiên có chơi có chịu.”

Lục Văn Thiến nói: “Thật thẳng thắn! Cô đã nói như vậy thì tôi không khách khí nữa.”

Lâm Thanh Thanh nhún vai, tỏ vẻ xin cứ tự nhiên.”

Lục Văn Thiến nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ, sau đó lập tức cười nói: “Không bằng Thanh Thanh liền múa thoát y mua vui cho mọi người đi, thế nào?”

Múa thoát y?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Thục Hỉ không tốt lắm. Dù thế nào thì Lâm Thanh Thanh cũng là vợ của Dịch Trạch Duyên, là con dâu của bà, để cô múa thoát y thì khác gì vứt mặt mũi của bà và Dịch Trạch Duyên xuống đất mà giẫm đạp.

Mặc dù muốn đánh cược nhưng mọi người đều biết nặng nhẹ, con nhóc Lục Văn Thiến này đúng là không hiểu chuyện.

“Cô nhất định muốn tôi múa thoát y sao?” Người hỏi chính là Lâm Thanh Thanh.

“Đương nhiên, chẳng lẽ cô nghĩ tôi đùa chắc?”

Lục Văn Thiến không hề nhượng bộ, xem ra Lâm Thanh Thanh không nhảy múa thoát y thì e là cô ta tuyệt đối không bỏ qua.

Lâm Thanh Thanh hiểu rất rõ, Lục Văn Thiến cố ý khiến cô khó chịu.

Bầu không khí nhất thời nóng lên, Trình Nhân an vị ngồi cạnh Lâm Thanh Thanh, lúc này liền cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên Thanh Thanh đến đây, cô cũng đừng làm cô ấy sợ, nếu không tôi nhảy một chút mua vui cho cô được không?”

Lâm Thanh Thanh không khỏi quay đầu nhìn Trình Nhân, không ngờ Trình Nhân lại giải vây giúp cô.

“Cô thì tính làm gì? Đến lượt cô nói à?” Trong giọng nói của Lục Văn Thiến không hề che giấu sự khinh miệt.

Bị người ta làm mất mặt trước mọi người, Trình Nhân ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ.

Sắc mặt Trương Thục Hỉ cũng rất khó coi, lạnh giọng nhắc nhở: “Con nói chuyện chú ý một chút.”

“Dù sao cũng không phải ngày đầu tiên nói như vậy, không chú ý một lần thì sao?”

Sắc mặt Trương Thục Hỉ càng khó coi hơn, nhưng bà cũng không nói gì nữa.

Lâm Thanh Thanh không ngờ ngay cả Trương Thục Hỉ cũng hết cách với Lục Văn Thiến, bà chỉ là mẹ kế, ba cô ta còn không có ở đây, thế mà lại hoành hành ngang ngược ở Dịch gia như vậy, Lâm Thanh Thanh thực sự không hiểu nổi.

Lục Văn Thiến nhíu mày nhìn qua: “Thế nào? Không phải nói có chơi có chịu sao?”

Lâm Thanh Thanh loay hoay cầm mấy lá bài chưa chia, không trả lời. Dịch Bắc Uyên vốn dĩ ngồi một bên xem phim hoạt hình, ý thức được mẹ mình đang bị bắt nạt, chân tay ngắn ngủn vung vẩy, lạch bạch chạy tới, đến trước mặt mấy người lớn nói: “Gần đây con mới học được một bộ quyền pháp, con đánh cho mọi người xem được không?”

Vẻ mặt Trương Thục Hỉ dịu dàng, cười nói: “Được được được, bà nội muốn xem.”

Hai tay Lục Văn Thiến ôm ngực, cười lạnh một tiếng nói: “Uất ức vậy sao, phải cần con trai tới giải vây?”

Lâm Thanh Thanh kéo Tiểu Uyên ôm vào ngực, con ngoan của cô, cô biết rõ, bé nhất định muốn giải vây thay mẹ.

Dịch Trạch Duyên đang thảo luận chuyện xưởng rượu thì nghe thấy dưới lầu có chuyện không ổn liền ra nhìn, nhưng anh cũng không vội xuống dưới, kết cấu căn nhà trúc trắc, anh đứng ở hành lang trên lầu là có thể nghe thấy chuyện phát sinh dưới nhà.

Nghe một lúc, đại khái anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chú Trình và Lục Tu Viễn đứng ở cạnh anh, thấy cảnh này thì hơi cuống quýt. Lục Tư Viễn muốn tranh thủ thời gian xuống dưới ngăn em gái, nhưng Dịch Trạch Duyên vẫn bình tĩnh như cũ, sắc mặt cũng không thay đổi quá nhiều, thậm chí còn rút một điếu thuốc từ trong túi quần ra nhóm lửa, chầm chậm hút.

Phía dưới, Lâm Thanh Thanh đang đùa nghịch mấy lá bài, lúc này cô đem bài tung lên bàn, sau đó rút ra hai lá, cố ý làm vẻ mặt không cảm xúc, nói với Lục Văn Thiến: “Thật là lạ, trên tay cô rõ ràng cầm ba lá hai, tại sao hai lá còn ở đây?”

Sắc mặt Lục Văn Thiến hơi biến đổi, nhưng lập tức tỏ vẻ không liên quan đến mình: “Sao tôi biết được? Cô đi mà hỏi người cầm bài, không biết chừng một lá hai lẫn vào đây.”

Người cầm bài chính là quản gia, nghe vậy lập tức nói: “Đây là bộ bài mới, với cả chúng ta cũng đã kiểm tra rồi mà, sẽ không xuất hiện chuyện này.”

Quản gia vừa nói xong, Trình Nhân bất chợt nhớ đến một chuyện, liền nói: “Tôi nhớ chú Lục là cao thủ chơi bẩn…” Nói xong, Trình Nhân dường như nhận ra mình lỡ miệng nói sai, vội vàng che miệng lại.

Nhưng mà câu nói này đủ để ngấm ngầm hại người, lập tức sắc mặt Lục Văn Thiến xấu đi, tức giận nói: “Câm miệng lại cho tôi, chỗ này đến phần cô nói à?”

Cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng hiểu, quan hệ giữa Trình Nhân và Lục Văn Thiến không tốt, mà đột nhiên Trình Nhân lại lấy lòng cô, chỉ sợ là do muốn đối phó với Lục Văn Thiến.

Lâm Thanh Thanh nói: “Sao lại khéo vậy nhỉ, cô cầm ba lá hai, nhưng người khác cũng không cầm lá hai nào, vừa rồi cô nói hai lá còn lại không liên quan đến cô, thực sự là tôi không tin. Ba cô là cao thủ chơi bẩn, chắc cô cũng được truyền lại, thủ thuật che mắt đơn giản như vậy hẳn là không làm khó được cô đi?” Lâm Thanh Thanh cố ý khiêu khích.

Lục Văn Thiến hừ lạnh một tiếng: “Chơi thì có thua có thắng, cô đã thua, thì phải có chơi có chịu, ít nói những lời vô dụng này lại đi.”

“Cô thắng, không sai, nhưng nếu là lừa gạt để thắng thì còn tính là thắng sao? Đã đánh cược là người thắng có thể bắt người thua cược bất kỳ thứ gì, nhưng không biết có quy định mọi người cũng có thể bắt người lừa gạt cược gì đó không?”

Trình Nhân lập tức nói: “Có quy định này, nếu là lừa gạt để thắng, trái quy tắc thì phải chấp hành, người bị thua có thể bắt người lừa gạt để thắng cược lại.”

Lục Văn Thiến nói: “Mấy người nhìn thấy tôi chơi bẩn lúc nào? Thêm một lá bài thì nhất định là tôi gian lận?”

Trình Nhân nhỏ giọng thì thầm một câu: “Chẳng phải cô là người duy nhất có thể làm như vậy trước mặt mọi người sao?”

Lục Văn Thiến rất khó chịu. Đối với Trình Nhân, cô ta vẫn luôn thích đánh thì đánh thích chửi thì chửi, Trình Nhân cố tình lắm miệng không hề che giấu chính là đang khiêu chiến quyền uy của cô ta, hơn nữa lại còn trước mặt Lâm Thanh Thanh.

“Cô câm miệng cho tôi.” Lục Văn Thiến quát lớn, tiện tay cầm cái chén bên cạnh ném về phía Trình Nhân, trong chén không có nước, nhưng nếu ném vào người vẫn sẽ rất đau.

Trình Nhân hô lên một tiếng, vô thức đưa tay tránh né, có lẽ do quá sợ hãi, lúc né tránh liền đá vào cái bàn phía trước. Lục Văn Thiến đứng đối diện Trình Nhân, cái bàn vừa vặn đập vào lưng cô ta. Lục Văn Thiến bổ nhào về phía trước, cứ như vậy, mấy lá bài trong ngực cô ta liền rơi ra ngoài.

Trong đó có một lá hai, còn có một lá K và một lá Q.

Lục Văn Thiến thấy mấy tấm bài rơi ra liền sững sờ.

Lâm Thanh Thanh cùng lúc nói: “Rõ ràng như vậy rồi, cô còn muốn phủ nhận mình không chơi bẩn sao?”

Lục Văn Thiến phẫn nộ, trừng mắt nhìn Trình Nhân. Thế nhưng vị tiểu thư này bị “bắt quả tang” mà cũng không quá bối rối, chỉ bình tĩnh vỗ áo, nói: “Được được được, tôi thừa nhận tôi lừa gạt, cô nói đi, muốn tôi làm gì?”

Nhìn Lâm Thanh Thanh tỏ vẻ cô cũng không dám làm gì tôi.

Xem ra đại tiểu thư này làm mưa làm gió đã quen, đến cả Trương Thục Hỉ cũng bó tay.

Lâm Thanh Thanh cầm một tấm bài chuyền trong tay, cô chăm chú nghĩ rồi nói: “Dù sao tôi cũng mới đến, đương nhiên sẽ không làm quá mức, dù sao sau này còn phải gặp nhau, đúng không?”

Lục Văn Thiến chống cằm không nói.

“Cho nên… Nếu không thì cô quỳ xuống cho tôi, quỳ xuống nói xin lỗi, thế nào? Có phải rất đơn giản không?”

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ngay cả trong ánh mắt Trương Thục Hỉ và Trình Nhân cũng tràn ngập không dám tin.

Nhưng Lâm Thanh Thanh lại nói tự nhiên nhẹ nhàng đến thế.

“Cô đang nói đùa gì vậy? Cô bảo tôi quỳ xuống, cô là cái thá gì?”

Lâm Thanh Thanh nghĩ đến vừa nãy, lúc cô giơ tay Lục Văn Thiến liền bị kinh sợ, rõ ràng trước đó còn bị Lâm Thanh Thanh dạy dỗ, giờ lại muốn cô múa thoát y để vũ nhục cô, không phải là ỉ vào chuyện cô mất trí nhớ sao?

“Có chơi có chịu, không phải cô vừa mới nói sao?”

Lục Văn Thiến nhìn cô, lặng lẽ đe dọa, không biết có phải muốn dùng ánh mắt để Lâm Thanh Thanh nhìn thấy không.

“Quỳ xuống cho tôi, đây là tiền cược.”

Cô bình tĩnh nhìn Lục Văn Thiến, ánh mắt lạnh buốt sắc bén mang theo sự thách thức.

Không quỳ xuống thề không bỏ qua, đây cũng là thái độ của cô.

Dịch Trạch Duyên đứng ở trên lầu, chăm chú nhìn một màn này. Anh nhìn người phụ nữ của mình, cô không còn ngượng ngùng, không còn nhát gan, cô giống như biến thành một người khác, toàn thân tràn đầy tàn ác, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể cắn người ta thành từng mảnh nhỏ.

Giương cung bạt kiếm, nhất thời khiến Trương Thục Hỉ không biết nên giảng hòa như thế nào. Lục Tu Viễn lúc này không dám làm quần chúng đứng xem đơn thuần nữa, vội vàng từ trên lầu đi xuống, mặt áy náy nói với Lâm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, Văn Thiến thích nói đùa, em đừng chấp nhặt với nó. Nếu không thì vậy đi, tôi chơi một bản nhạc mua vui cho hai người được không?”

Lục Văn Thiến lập tức bất mãn: “Anh đang nói gì vậy? Thân phận của anh mà phải đi mua vui cho người ta à?” Lục Tu Viễn lạnh lùng nhìn cô ta, mặc dù anh ta cười, nhưng trong giọng nói rõ ràng đang nghiến răng nghiến lợi: “Em yên tĩnh một chút cho anh.”

Có thể nhìn ra, mặc dù Lục Văn Thiến này ngang ngược càn rỡ, nhưng đối với anh trai vẫn rất kính trọng, mặc dù không cam lòng nhưng cô ta cũng không nói gì thêm.

Trương Thục Hỉ cũng cười, nói: “Tu Viễn đánh đàn rất hay.”

Lâm Thanh Thanh không ngốc, Trương Thục Hỉ nói như vậy chính là muốn chấp nhận chuyện này, đương nhiên cô sẽ không thể không cho bà mặt mũi, liền lùi một bước: “Được, vậy tôi xin rửa tai lắng nghe.”

Lúc đầu, chuyện tưởng rằng cứ kết thúc như thế, nhưng chú Trình từ trên lầu đi xuống, nói vào tai Lục Tu Viễn gì đó, sắc mặt anh ta cứng đờ, vô thức nhìn thoáng qua trên lầu, vừa hay đối diện với biểu cảm lạnh lùng của Dịch Trạch Duyên.

Lục Tu Viễn hơi xấu hổ, nói với Lục Văn Thiến: “Văn Thiến, em múa cho anh, múa thoát y.”

Lục Văn Thiến tưởng mình nghe lầm: “Anh, anh đang đùa gì vậy?”

Lục Tu Viễn nhắm mắt điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mới nhỏ giọng nói thầm vào tai em gái: “Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không hôm nay anh em chúng ta khó nguyên vẹn mà đi ra, Trạch Duyên đứng trên lầu, cái gì nó cũng nhìn thấy rồi, đây là ý của nó.”

Lục Văn Thiến: “…”

Lục Văn Thiến nhìn lên lầu hai, lúc này đã không còn ai.

Hai tay Lục Văn Thiến nắm chặt, nhảy múa thoát y trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này đối với cô ta là một sự sỉ nhục vô cùng, thế nhưng cô ta biết anh trai vừa mới nói không nguyên vẹn đi ra có nghĩa là gì.

Cô ta hiểu rất rõ Dịch Trạch Duyên tàn nhẫn như thế nào.

Dịch Trạch Duyên này cũng quá hẹp hòi rồi, chẳng qua chỉ là mọi người chơi đùa với nhau, vậy mà anh ta lại tích cực như thế.

Lục Văn Thiến cắn răng, ánh mắt đảo qua từng người xung quanh, cười lạnh một tiếng, nắn cằm nhìn Lâm Thanh Thanh châm biếm: “Không phải chỉ là múa thoát y sao, có gì ghê gớm chứ, dám chơi dám chịu!”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Cô mới đến lần đầu, mà mẹ Dịch Trạch Duyên đã nói như vậy, nên cô cũng lùi một bước, không ngờ anh em Lục gia lại xin lỗi chân thành như thế, nhưng nhìn Lục Văn Thiến không giống người chấp nhận múa thoát y nha.

Anh em Lục gia đã ra sức như thế, đương nhiên cô phải cho họ mặt mũi, liền cười cười với Lục Văn Thiến: “Mời.”

Lục Tu Viễn đánh đàn quả thực rất hay, về phần Lục Văn Thiến múa thoát y… Mặc dù là múa thoát y, nhưng cũng không cởi hết toàn bộ quần áo, còn để lại mảnh váy trên người, chỉ là Lục Văn Thiến không tình nguyện nhảy, cho nên nhìn một màn múa này rất khó coi, thực sự là vô cùng cay mắt.

Sau đó, mọi người cũng không chơi bài tiếp nữa. Anh em Lục gia biểu diễn xong liền tạm biệt rời đi, chuyện này coi như kết thúc thì Lâm Thanh Thanh mới biết hai người này không ở cùng Trương Thục Hỉ, nhưng cũng rất gần, ngay ở cách vách, nghe nói là Dịch gia đã cố ý cắt một phần cho hai anh em họ ở lại.

Chuyện này cứ vậy mà qua, không khí Dịch gia vẫn vui vẻ hòa thuận, tựa như chưa từng xảy ra lục đục gì cả.

Lâm Thanh Thanh chơi cùng con trai một lúc, sau đó Tiểu Uyên được bà nội mang đến phòng ngủ. Trương Thục Hỉ nhớ cháu trai, muốn ngủ cùng cháu trai, Lâm Thanh Thanh cũng không muốn ngăn cản.

Một lát sau, quản gia Dịch gia cũng đưa Lâm Thanh Thanh đến một căn phòng. Quản gia nói với cô, đêm nay cô ngủ lại đây.

Sau khi vào phòng, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng nhận ra đây là phòng của Dịch Trạch Duyên. Căn phòng rất hoài cổ, mang phong cách những năm 20, 30. Phòng được xây theo kiểu Tây Âu, nhưng đồ đạc bên trong lại là kiểu Trung Quốc. Đây là kiểu những gia đình lớn thời dân quốc rất thích, khi đó nhìn có hơi lạ, nhưng hiện giờ lại khiến người ta thưởng thức.

Trên mặt bàn là sách và một số ảnh chụp được sắp xếp gọn gàng, phần lớn đều là ảnh chụp chung của Dịch Trạch Duyên và người khác, trong đó có mấy tấm đều là cùng một người.

Mười lăm mười sáu tuổi, Dịch Trạch Duyên mặc áo đấu, cùng một nam sinh chạc tuổi, đứng trước máy bay chiến đấu chụp ảnh chung. Hai người thiếu niên hăng hái mỉm cười nhìn ống kính.

Còn có một tấm hai người mặc quân trang, hai tay đan trước ngực, tư thế đứng hiên ngang, trầm mặt không cảm xúc, lộ ra khí chất quân nhân nghiêm túc.

Lâm Thanh Thanh nhớ Tiểu Uyên đã nói với mình, trước đây ba bé từng tham gia quân ngũ, hơn nữa còn bắn súng một tay rất hay.

Khi đó nhìn Lục tiên sinh khoảng chừng hai mươi, cắt đầu đinh, một thân quân trang uy nghiêm nghiêm túc, nhìn rất anh tuấn, so với nam sinh đứng cạnh thì chói mắt hơn nhiều.

Còn có một tấm, trên ảnh chỉ có một mình Dịch Trạch Duyên, anh vẫn mặc quân trang, trong tay còn ôm một bộ quân trang khác.

Lâm Thanh Thanh hoài nghi, cô cẩn thận quan sát hai người trong ảnh, nhận ra người đàn ông đứng cạnh Dịch Trạch Duyên có phần giống với Trình Nhân. Cô nhớ Dịch Trạch Duyên từng nói, anh trai Trình Nhân là anh em tốt của anh, nhưng cô đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy, chắc là anh trai Trình Nhân không có ở đây? Mà bộ quân trang trong tay Dịch Trạch Duyên là của anh ta?

Lâm Thanh Thanh tắm xong bò lên giường. Quản gia sắp xếp cho cô ở phòng của Dịch Trạch Duyên, vậy anh ở đâu? Lâm Thanh Thanh nghĩ đến vấn đề này lập tức giật nảy mình.

Đột nhiên cô hiểu ra, hiện giờ cô là vợ Dịch Trạch Duyên, cô và Dịch Trạch Duyên về nhà ba mẹ, đương nhiên quản gia sẽ sắp xếp cho cô ngủ cùng anh rồi!

Nói cách khác, lát nữa Dịch Trạch Duyên cũng ngủ ở đây?

Cũng phải, anh đường đường là chủ nhà, sao có thể ngủ ở phòng khách? Cho dù mọi người ở đây đều biết quan hệ giữa vợ chồng cô không tốt, vẫn luôn chia phòng ngủ thì cũng không thể sắp xếp cho Dịch Trạch Duyên ngủ ở phòng khách được, như vậy chẳng phải không nể mặt anh sao.

Làm sao bây giờ? Bảo bối được bà nội mang đi, không có con trai, cô và anh cô nam quả nữ nằm trên một chiếc giường sao?

Cho dù cô và anh là vợ chồng, không sai, nhưng mà…

Lâm Thanh Thanh vội vàng núp vào trong chăn, nhưng lại cảm thấy không ổn, sau đó chui ra khỏi chăn nhảy xuống giường, nhưng lại không biết nên làm gì, chẳng lẽ cô muốn đi nói với quản gia mình và Dịch Trạch Duyên chia phòng ngủ, để quản gia sắp xếp cho cô một phòng khác sao?

Như vậy khác nào vứt hết mặt mũi của Dịch Trạch Duyên đi?

Không ổn không ổn, như vậy không ổn.

Xem ra chỉ có thể đợi Dịch Trạch Duyên trở về rồi trao đổi. Lâm Thanh Thanh bò lại vào chăn, thuận tiện cầm một quyển sách đọc, cô đợi thật lâu cũng không thấy Dịch Trạch Duyên vào phòng.

Chắc còn bận chuyện xưởng rượu, hay là Dịch Trạch Duyên đi phòng khách ngủ rồi?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, Lâm Thanh Thanh đều sắp không chịu nổi, cô đắp chăn, không đầy một lát liền ngủ mất.

Dịch Trạch Duyên biết đêm nay Lâm Thanh Thanh sẽ ngủ ở phòng anh, thực ra là chính anh là người đã ám chỉ cho quản gia, cho nên khi trở về phòng, nhìn thấy cô ngủ say trên giường cũng không bất ngờ.

Cô ngủ rất ngon, không mảy may nhận ra có người đến gần. Anh ngồi xuống giường, nhìn vẻ mặt của cô khi ngủ, một lúc lâu không động đậy. Trong mờ tối, anh ngồi ngay ngắn nhưng thân thể dường như hóa thành dã thú.

Cứ nhìn cô như vậy một lúc lâu, sau đó anh mới đi rửa mặt. Khi nằm trên giường, anh cũng không dám nằm gần cô, mà nằm ở một bên khác, cách cô rất xa.

Dịch Trạch Duyên nhận ra mình căn bản không ngủ được, anh đưa cánh tay ra sau đầu, gối lên, quay đầu nhìn cô. Trong phòng cũng không tối đến mức không nhìn thấy thứ gì, trong ánh sáng yếu ớt, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cô.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người đơn độc ngủ chung một phòng từ khi kết hôn đến nay. Từ lần đầu tiên gặp mặt cô đến bây giờ, anh ngủ cùng cô ba lần, một lần là lần ngoài ý muốn kia, một lần là cùng Tiểu Uyên, một lần còn lại là ngay lúc này.

Vốn dĩ còn tưởng cô sẽ từ chối sự sắp xếp của quản gia, dù sao cô cũng biết rất rõ, ngủ ở đây chính là chấp nhận cùng phòng với anh. Lần trước, cô ngủ trong phòng anh còn có Tiểu Uyên, nhưng lần này không có Tiểu Uyên, anh chưa từng nghĩ tới cô sẽ nguyện ý nằm trên một cái giường với anh.

Nhìn vẻ mặt lờ mờ khi ngủ của cô, giống như hai người đang thân thiết ở trong mơ.

Thế nhưng, có lẽ là người thì đều có lòng tham, khi cô bài xích anh, anh vẫn hi vọng cô có thể để anh tới gần hơn, dù một chút cũng được, nhưng tới gần hơn một chút lại muốn gần hơn chút nữa.

Cho nên, trong thời gian ngắn ngủi không thể tưởng tượng, anh đã dịch chuyển đến gần cô.

Nhưng vẫn cách nhau một khoảng. Dù vậy, khoảng cách này đủ để anh có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, cũng đủ để anh nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô.

Nhưng còn chưa đủ, anh muốn gần hơn chút nữa. Dịch Trạch Duyên nhớ đến đêm đó, khi anh lén ôm cô, thân thể mềm mại co lại trong ngực anh.

Hương thơm của cô nhào tới chóp mũi anh.

Thật lưu luyến.

Anh từ từ vươn cánh tay ra, cách chăn mền ôm lấy cô, lực đạo rất nhỏ, không dám ôm quá chặt, sợ cô tỉnh lại. Làm xong những chuyện này, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng động tác vẫn rất cứng nhắc, vẫn cách một khoảng, không dám áp sát cô quá gần, bởi vì cô không thích. Khi đối mặt với cô, nhất định phải giữ khoảng cách. Chuyện này đã trở thành ý nghĩ theo bản năng khi anh đối mặt với cô.

Người bị anh nhẹ nhàng ôm vào đột nhiên động đậy, toàn thân Dịch Trạch Duyên cứng đờ. Chớp mắt ấy, trong đầu Dịch Trạch Duyên đã lóe lên vô số ý nghĩ nếu như cô tỉnh lại chất vấn thì anh nên giải thích ra sao.

Nhưng cô chỉ hơi động đậy, dịch chuyển một chút, vừa vặn dời đến trong ngực anh. Có lẽ do anh ôm quá ấm áp thoải mái, cô liên tục cọ xát trên ngực anh.

Dịch Trạch Duyên: “…”

Cảm giác ngạt thở ập tới, toàn thân anh cứng nhắc, nửa ngày cũng không dám động.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, cô vẫn ngủ rất ngon.

Đột nhiên anh không nhịn được cười lên, sau đó dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương, kiềm chế không cười ra tiếng.

Cô ngủ rất ngon cũng rất ngoan, không còn sự tức giận như khi đối mặt với anh trong quá khứ. Còn nhớ, trước khi mất trí nhớ, cô vừa chán ghét vừa phẫn nộ nói với anh: “Không ly hôn đúng không? Vậy tôi sẽ náo loạn khiến cả nhà anh không được yên ổn.”

Thời điểm đó, cô tàn nhẫn nói toạc ra như thế.

Thế nhưng hiện giờ lại ngoan ngoãn biết điều nép trong ngực anh như vậy.

Đây là chuyện trước kia anh chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Ngay tại lúc anh đang vui vẻ đắm chìm trong cảm giác được thân mật với cô, đột nhiên ngực đau nhói, anh nhíu mày, lúc này mới phát hiện cô cắn lên ngực mình.

Có hơi đau, nhưng anh có thể nhịn được.

Nhưng cô cũng không cắn quá lâu, sau khi nhả ra, anh nghe thấy cô mơ mơ màng màng nói một câu: “Đùi gà lớn.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Nhất thời Dịch Trạch Duyên dở khóc dở cười, cô xem ngực anh là đùi gà lớn sao?

Đột nhiên anh hơi muốn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô khi ăn đùi gà lớn, cho nên anh dịch thân thể xuống dưới một chút, mặt đối mặt với cô, vừa hay nhìn thấy cô vỗ mạnh vào miệng.

“Ăn ngon vậy sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô.

Tâm tình của anh thực sự rất tốt.

Cô ngủ thϊếp đi không trả lời anh, nhưng anh cũng rất hưởng thụ cảm giác tới gần cô, tựa như như vậy có thể dung nhập hai người thành một, tựa như cái đùi gà cô ăn là anh.

Mặc dù cô độc, đơn phương, như ảo giác tưởng tượng, nhưng anh vẫn rất hưởng thụ.

Thế nhưng vẫn chưa hết, đột nhiên cô ngửa đầu nhẹ nhàng c.ắn vào cổ phía dưới lỗ tai anh, sau đó dùng đầu lưỡi liế.m liếm.

Dịch Trạch Duyên: “…”

Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Kem ly.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Dịch Trạch Duyên giống như bị điện giật, một lúc vẫn chưa có phản ứng. Dường như cô ăn chưa đã thèm, sau đó cúi đầu qua bên cạnh, cắn cắn liế.m liế.m trên mặt anh, cứ như vậy, từng ngụm từng ngụm cắn cắn liế.m liế.m thẳng đến bên khóe miệng.

Nhưng dường như cô còn muốn hướng ra phía trước.

Không thể không thể, không thể hướng ra phía trước.

Mau nghiêng miệng đi, nếu không cô cắn lên sẽ không tốt. Mau nghiêng đi Dịch Trạch Duyên, cô ấy mà cắn mà liế.m mày chắc chắn sẽ không chịu được, cho nên mau nghiêng đi.

Như vậy rất nguy hiểm.

Trong lòng có vô số âm thanh khuyên bảo anh, cơ bắp toàn thân căng cứng, tất cả sức lực dồn về một chỗ, nhưng động tác nghiêng đầu đơn giản như vậy anh lại không làm được.

Thậm chí, anh còn biếи ŧɦái, chờ mong.

Nhưng mà lúc cô cắn vào trúng khóe miệng thì lại ngừng.

Nội tâm lo lắng sợ hãi, chờ mong, giãy dụa nháy mắt biến mất không thấy đâu, anh quay đầu nhìn cô, vậy mà cô không ăn.

Cảm giác mất mát to lớn lan tràn khắp cơ thể, anh không nhịn được hỏi cô: “Không ăn kem ly?”

Anh nhìn môi của cô, không biết có phải do vừa mới hôn hôn liế.m liế.m không, trên miệng cô dính đầy nước, càng khiến đôi môi trở nên lóng lánh hơn, trong mờ tối màu đỏ hồng càng mê người hơn.

Cô không nói gì, đã ngủ rất ngon, Dịch Trạch Duyên ảo não, anh cau mày hỏi lại: “Ăn đủ rồi sao?”

Không ngờ, anh vừa dứt lời, đột nhiên cô há miệng cắn lên mặt anh một cái.

Dịch Trạch Duyên: “…”

Cắn không sâu, nhưng lực đạo này quả là muốn mạng.

Không ai dám cắn vào mặt anh như thế, cũng chỉ có cô, nhưng ngược lại, anh còn rất hưởng thụ cảm giác bị cô cắn.

Cắn xong một ngụm, cô há miệng muốn cắn tiếp, anh gần như theo bản năng, quay đầu sang, đem miệng đưa đến miệng của cô.

Một ngụm này vừa vặn c.ắn lên môi anh, cắn lên, mút hai lần, mơ hồ nói ra: “Thạch.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Môi của cô thật mềm, nháy mắt chạm vào ấy khiến anh thiếu chút nữa mất khống chế. Lúc đầu mang theo chờ mong, nhưng không ngờ lực sát thương lại lớn như vậy.

Cô ấy ngủ thϊếp đi rồi Dịch Trạch Duyên, nếu như đột nhiên cô ấy tỉnh lại thì mày giải thích như thế nào, thái độ hiện giờ của cô ấy đối với mày đang chuyển biến tốt đẹp, chẳng lẽ mày hi vọng cô ấy tiếp tục chán ghét mày sao, còn muốn quay lại thời gian trước kia sao?

Còn nhiều thời gian, nếu cứ tiếp tục như vậy e là sẽ không thể ngăn cản.

Anh nhớ trước đây, khi đưa công ty ra thị trường, tất cả mọi người đều phản đối. Thị trường có thể đầu tư bỏ vốn thì Dịch gia không còn là cổ đông duy nhất nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Dịch gia. Nhưng anh lại dẹp những lời nghị luận đó qua một bên, kiên trì đưa công ty ra thị trường, thời điểm đó, thực sự anh vừa quả quyết vừa lý trí.

Anh vẫn luôn như thế, quả quyết và tỉnh táo trong người anh là bẩm sinh, Dịch Trạch Duyên, người mà cho dù đối diện với cái chết cũng có thể dùng lý trí để phân tích.

Nhưng bây giờ, lý trí đang kéo anh lại. Anh biết mình phải nghiêng miệng đi, không thể để cô tiếp tục cắn, cô ngủ thϊếp đi, anh là đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, hành vi này không phải của quân tử.

Mặc dù anh cũng không phải là quân tử.

Mùi của cô lại mê người như thế, anh là đàn ông, là người đàn ông của cô.

Anh là Dịch Trạch Duyên lý trí và quả quyết, không thể để cô cắn, nhất định phải dời miệng đi. Thế nhưng Dịch Trạch Duyên lý trí và quả quyết ấy, sau khi cô cắn một lúc, anh liền đưa lưỡi ra, cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc.

Thật TM muốn mạng!

(TM: Một câu chửi thề, có nghĩa là con mẹ nó)

Nhưng mà căn bản không dừng được.

Bắp thịt trên người anh căng cứng như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản chính mình.

Sự cám dỗ của cô quả là muốn mạng…

Nhưng ngay khi anh luồn đầu lưỡi vào, còn chưa bắt đầu làm loạn, thì bỗng nhiên cô lại khẽ cắn, Dịch Trạch Duyên vội vàng rút đầu lưỡi lại, đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Lần này cô cắn rất mạnh, mà lại cắn vào nơi mẫn cảm là đầu lưỡi, cảm giác đau gấp vô số lần.

Dịch Trạch Duyên thầm mắng mình đáng đời, nhưng trong lòng lại hơi tủi thân. Người con gái này, sao có thể ngoạm ăn mạnh như vậy.

Như vậy vẫn còn chưa đủ, rõ ràng cô vừa cắn anh một ngụm, anh thu lại đầu lưỡi rồi mà cô vẫn còn không bỏ qua, thậm chí còn hơi tức, hổn hển nói: “Thạch! Thanh Thanh muốn ăn thạch!”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Nếu bị cô cắn anh sẽ chết mất, là chết thật!

Nhưng cô lại còn nói thầm: “Thanh Thanh muốn ăn thạch mà.”

Cho dù cổ họng bị hủy, cho dù âm thanh của cô không còn kiều mị dễ nghe như ngày xưa, nhưng vẫn mềm mại như cũ khiến anh không thể chịu được.

Âm thanh nũng nịu.

Cô chưa từng nũng nịu với anh.

Anh không ngờ mình lại dễ thỏa hiệp như vậy, đầu lưỡi bị cô cắn vẫn còn đau, nhưng trong lòng đã không còn đếm xỉa đến nữa.

Thôi thôi, thích cắn thì cắn.

Anh đem đầu lưỡi đưa tới.

Ăn đi ăn đi, thạch của em đây.

Anh cau mày, nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đau nhức, nhưng cái mà anh chờ không phải là cơn đau nhức kịch liệt.

Ngay khoảnh khắc khi anh luồn đầu lưỡi vào, dường như cuối cùng cùng chờ được thứ mình muốn, cô không kiềm được ngậm lấy đầu lưỡi của anh… nhẹ nhàng mút vào.

Dịch Trạch Duyên bỗng mở mắt ra.

Tơ máu đỏ tươi hơi đáng sợ lan tràn trong khóe mắt của anh.

Cô không phải muốn thạch, mà là muốn mạng của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN