Bởi vì cô không suy nghĩ đến phương diện kia. Thời điểm đó, trong đầu cô toàn là thành danh, muốn trở thành ca sĩ, muốn đứng trên sân khấu được muôn người chú ý, trừ chuyện này ra thì tất cả đều không quan trọng bằng.
Cô chưa từng nghĩ tới, đối với chuyện tình cảm nam nữ mình sẽ chủ động như vậy, vô sỉ như vậy.
Nhào vào ngực đàn ông đùa nghịch.
Cô cảm giác được thân thể Dịch Trạch Duyên cứng đờ, sau đó anh tránh ánh mắt của Lâm Thanh Thanh, đưa tay đến ngang hông cô, hỏi: “Là nơi này sao?”
Lâm Thanh Thanh đè nén xúc động, chôn mặt trong ngực anh, khóe miệng cong lên cười: “Ừm, là chỗ này.”
Không biết có phải cô không khống chế được hay không, giọng nói không kìm nén nổi ý cười.
Nhưng Dịch Trạch Duyên căn bản không nhận ra, lúc ngón tay ấn lên eo mềm mại của cô, lỗ tai anh đỏ lên, nhưng thần thái vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng xo.a nắn trên lưng cô.
Động tác vô cùng dịu dàng, xoa cô rất dễ chịu.
Lâm Thanh Thanh vô cùng thích cảm giác này, đúng lúc này một giọng nói vang lên: “Hai người không sao chứ?”
Thì ra là dì làm ở siêu thị từ trên kệ hàng leo xuống hỏi thăm.
Cô đã quên bên cạnh còn có người khác.
Giống như là sự vô sỉ của mình bị phát hiện, Lâm Thanh Thanh vô cùng bối rối, vội vàng tránh ra khỏi anh, lùi về sau hai bước kéo dãn khoảng cách với Dịch Trạch Duyên, sau đó đỏ mặt nói: “Không sao ạ.” Cô gượng cười: “Hình như tốt hơn nhiều rồi.” Cô nói xong cũng không dám nhìn biểu cảm của Dịch Trạch Duyên, quay người đi trước.
Cô đi rất nhanh, đương nhiên không nhìn thấy Dịch Trạch Duyên ở sau lưng mình nhắm chặt hai mắt, hít một hơi sâu, tựa như… đang kiềm chế một loại xúc động đáng sợ nào đó.
Đi xuống bãi gửi xe, Lâm Thanh Thanh không cầm chìa khóa, chỉ có thể đứng bên cạnh xe chờ. Một lát sau liền nhìn thấy Dịch Trạch Duyên đi đến, Lâm Thanh Thanh vô cùng khó xử, không dám nhìn anh.
Nhưng anh lại làm như không xảy ra chuyện gì, chỉ nói: “Về đi.”
Không có một chút mập mờ vì cái ôm kia. Cô lén lút nhìn anh dò xét, thần sắc Dịch Trạch Duyên cũng không có gì thay đổi, thậm chí khóe miệng còn ẩn chứa ý cười.
Anh tự nhiên như vậy khiến Lâm Thanh Thanh thở phào, nhưng cô lại hơi ngại. Người ta đứng đắn vô tư như vậy, mà cô lại có những ý nghĩ xấu xa đến thế, so với anh, thật sự cô rất giống một người không biết xấu hổ.
Sau khi trở về, Lâm Thanh Thanh lao vào bếp bận rộn. Dịch Trạch Duyên không giúp được gì, tự đi làm việc của chính mình, giao lại phòng bếp cho cô.
Chỉ là Dịch Trạch Duyên vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng sẽ đến cửa phòng bếp nhìn một chút.
Cô ở trong phòng bếp, tóc buộc thành đuôi ngựa sau gáy, trên người đeo tạp dề, thuần thục thái thịt xào rau, nồi canh đặt trên bếp, sôi ùng ục bốc lên khói trắng, cả phòng mờ mịt. Cô đứng cạnh khói lửa, nhưng không hề chật vật, ngược lại còn rất dịu dàng, rất đẹp.
Mỗi lần đi tới cửa nhìn thấy cảnh này, tim anh đều dao động.
Anh luôn có cảm giác người phụ nữ này không phải cô, người phụ nữ vừa hiền lành vừa nhu thuận này không phải cô, cô chán ghét anh như vậy, hận anh như vậy, sao có thể nấu cơm cho anh?
Cho nên không tin, một lần lại một lần đi qua nhìn, sau đó một lần lại một lần thỏa mãn rời đi.
Cứ tới tới lui lui như vậy, đồ ăn cũng đã làm xong.
Lâm Thanh Thanh bê bát canh đặt lên bàn, vội vàng nói với anh: “Mau nếm thử đi.”
Dịch Trạch Duyên nhìn một bàn đồ ăn, chân tay có chút luống cuống. Hơi nóng của đồ ăn bay nhảy trên mặt, đột nhiên anh cảm thấy cơ thể như nở ra vô số lần.
Thức ăn này là cô nấu cho anh!
Mặc dù Dịch tiên sinh tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người đã trải qua thân kinh bách chiến, cho nên, giờ phút này, mặc dù cảm giác hơi nóng bốc lên khiến cả người anh mê mẩn bừng bừng, nhưng Dịch Trạch Duyên vẫn bình tĩnh gắp một miếng lên nếm thử, tỏ vẻ khách quan đánh giá: “Ừm, không tệ.”
Lâm Thanh Thanh đương nhiên tin tưởng vào tay nghề của mình, dù sao nhà cô cũng mở tiệm cơm, cô và chị đều nấu ăn rất ngon, cho nên rất hài lòng với câu trả lời của anh.
Lâm Thanh Thanh cười nói với Dịch Trạch Duyên: “Không tệ thì ăn nhiều một chút.
Quả nhiên anh ăn rất nhiều…
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh nhớ ra trong những đồ ăn vặt Dịch Trạch Duyên mua thì có mấy cái thạch, cô cầm một cái lên ăn.
Dịch Trạch Duyên cơm nước xong xuôi, thấy cô ngồi trên ghế sofa ăn thạch liền sửng sốt.
Anh nghĩ tới đêm đó, cô coi đầu lưỡi anh như là thạch.
Còn có, từng tiếng nũng nịu của cô, âm thanh như cào xé tâm gan: “Thanh Thanh muốn ăn thạch.”
Dịch Trạch Duyên ho nhẹ một tiếng: “Vừa ăn cơm xong đã ăn thạch ngay thì không tốt cho thân thể.”
Lâm Thanh Thanh nói: “Vừa nãy đột nhiên nhớ tới có một đêm mơ tới ăn thạch, trong mơ cảm thấy thạch rất thơm ngon, liền muốn ăn.”
Cô nói xong liền nhẹ nhàng hút một ngụm vào.
Dịch Trạch Duyên: “…”
Anh vậy mà… không dám nhìn thẳng vào thạch.
Trong lòng Dịch Trạch Duyên thầm mắng mình khốn nạn, nhưng thần sắc vẫn như thường đi đến bên cạnh cô ngồi xuống cùng xem tivi.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có TV thỉnh thoảng phát ra tiếng. Dịch Trạch Duyên ngồi cách cô không xa, cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, một lát sau, Lâm Thanh Thanh liền cảm thấy toàn thân đều tràn ngập hơi thở của anh.
Sau đó, cô lại nghĩ tới cái ôm kia, ngực của anh ấm áp, thoải mái, dễ chịu, thân thể của anh rắn chắc lại co dãn.
Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, ép mình không thể nghĩ, không thể muốn.
Cứ lơ đãng nhìn TV một lúc thì đã đến giờ đi đón con trai.
Đón Tiểu Uyên, có con trai ở bên, cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy không khí mập mờ kỳ quái giữa mình và Dịch Trạch Duyên cũng hoãn lại.
Dịch Trạch Duyên giao phòng làm việc cho cô xong, Lâm Thanh thanh liền dự định mau chóng mở phòng làm việc. Đầu tiên, từ chối nhã nhặn MK, cầm lại bản quyền; thứ hai, cô dự định tìm kiếm đại thần Tề Kỳ, nếu như có thể thuyết phục được cô ấy gia nhập cùng cô làm việc thì không thể tốt hơn.
Nhưng từ khi Tề Kỳ rời khỏi MK, không có ai biết cô ấy đi đâu. Lâm Thanh Thanh biết quê của Tề Kỳ ở Thành phố A, dự định đi một chuyến tìm thử.
Cho nên lúc ăn cơm, Lâm Thanh Thanh liền nói cho hai cha con ý nghĩ của mình.
Hai cha con vốn đang ăn cơm đều đồng loạt nhìn về phía cô, hiển nhiên bị quyết định này của Lâm Thanh Thanh làm kinh hãi.
“Muốn đi bao lâu?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
“Không biết, nếu như có thể thuyết phục Tề Kỳ, có thể chỉ mấy ngày.”
“Không cần, em muốn tìm người rất đơn giản, anh giúp em tìm người liên hệ là được rồi, không cần em tự đi tìm.”
“…”
Thật ra Lâm Thanh Thanh cũng không dám xác định chuyến đi này có thể tìm được Tề Kỳ hay không, nhưng Dịch Trạch Duyên lại nói chắc chắn như thế, tựa như chuyện tìm người đối với anh mà nói cũng không phải việc gì to lớn.
“Em thấy sao?”
Nếu như anh có thể tìm được, đương nhiên là không thể tốt hơn, Lâm Thanh Thanh nói: “Vậy được, cảm ơn anh.”
Dịch Trạch Duyên mím môi cười: “Gần đây số lần em nói cảm ơn với anh thật nhiều.”
“…”
Cũng đúng, bởi vì anh thường xuyên giúp cô, hai chữ cảm ơn này nói đến chai rồi.
Lâm Thanh Thanh xấu hổ.
“Anh có việc gì cần em làm, nếu như có thể làm được, nhất định em sẽ tận lực làm được.” Lâm Thanh Thanh chân thành tha thiết nói với anh.
Lời này vừa dứt, Tiểu Uyên vốn đang ngồi im bên cạnh đột nhiên nói: “Mẹ không cần làm gì cho ba, chỉ cần để ba làm ấm giường cho mẹ là ba vui rồi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Bạn nhỏ này… đang nói mê sảng gì vậy trời! Cái gì mà làm ấm giường với không làm ấm giường chứ!
Mặt Lâm Thanh Thanh đỏ bừng lên. Cô nhìn Dịch Trạch Duyên, hình như anh bị sặc, nắm tay chống bên môi nhẹ nhàng ho khan.
Mặc dù rất lúng túng, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn sờ đầu bạn nhỏ nói: “Tiểu Uyên ăn cơm thật ngon.”
Lâm Thanh Thanh cũng không trực tiếp phủ định đề nghị của nhóc con, cô đợi Dịch Trạch Duyên tỏ thái độ, muốn biết anh nghĩ như thế nào.
“Đồng ngôn vô kỵ, em đừng để trong lòng.”
(* đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ con không có cố kỵ)
Nghe nói như thế, Lâm Thanh Thanh hơi mất mát, nhưng cũng không nói gì nữa.
Xem ra đúng là đồng ngôn vô kỵ, người ta cũng không phải muốn làm ấm giường cho cô.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy thì bạn nhỏ đã rời đi, nhưng Dịch Trạch Duyên vẫn còn ở nhà, anh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.
“Anh không đến công ty sao?”
“Không vội.” Anh đặt tờ báo trong tay xuống: “Đã giúp em liên hệ với Tề Kỳ, cũng hẹn với cô ấy mười một giờ, ở ngay tiệm cơm nhà em, về sau chuyện hợp tác em tự nói chuyện với cô ấy.”
Lâm Thanh Thanh cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Không thể không nói, người chồng này quá lợi hại. Cô đang muốn nói cảm ơn, nhưng lại cảm thấy lời cảm ơn này nói nhiều quá rồi.
“Hôm qua anh có nghĩ ra chuyện gì không, muốn em giúp anh làm gì?” Lâm Thanh Thanh hỏi anh.
“Còn chưa nghĩ ra, bao giờ nghĩ xong anh sẽ nói cho em biết.”
**
Vì gặp Tề Kỳ, Lâm Thanh Thanh đã chuẩn bị rất nhiều, tất cả tư liệu, còn có những ca khúc cô sáng tác và kế hoạch phát triển cho tương lai của phòng làm việc. Trước khi đi gặp cô ấy, cô còn đặc biệt thay quần áo khác, ăn mặc khá trang trọng, chỉ hi vọng dùng sự chân thành để thuyết phục cô ấy.
Đi vào tiệm cơm Hòa Bình, chị nói cho cô, người đã ngồi ở trong phòng thanh cao tầng hai chờ cô. Trước khi Lâm Thanh Thanh đi vào, cô điều chỉnh hô hấp rồi mới đưa tay gõ cửa.
“Mời vào.” Là giọng nữ rất lạnh nhạt.
Nghe thấy giọng nói không quá ôn hòa này, Lâm Thanh Thanh càng căng thẳng hơn.
Cô đẩy cửa đi vào, Tề Kỳ đang ngồi ở bàn uống trà. Tề Kỳ đã sắp bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt nhìn qua vẫn rất trẻ trung, tuy nhiên dung mạo của cô ấy rất bình thường, cũng không khiến người khác kinh diễm. Cô ấy mặc một chiếc chiếc áo len cao cổ màu đen, tóc buộc thành đuôi ngựa, trông rất có tinh thần. Mặc dù dung mạo không phải là kiểu khiến người khác kinh diễm, nhưng khí chất trên người cô ấy rất nghiêm túc lãnh cảm, khiến cả người Tề Kỳ mang theo một hương vị riêng biệt.
Lâm Thanh Thanh ngồi xuống đối diện cô ấy, mặc dù trong lòng đang căng thẳng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất tự nhiên lên tiếng chào cô ấy: “Chào cô, Tề tiểu thư.”
Tề Kỳ đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: “Nghe nói có một ông chủ lớn [*] thần bí muốn gặp tôi, chính là cô?”
[*] chỗ này theo cv là đại lão bản, tức là ông chủ lớn hay người tai to mặt lớn, dựa theo ngữ cảnh cũng có thể hiểu là bà chủ lớn, nhưng mình để như vậy cho hay
Khóe miệng Lâm Thanh Thanh hơi co quắp: “Ông chủ lớn thần bí thì không dám nhận, dưới tay tôi chỉ có một phòng làm việc nhỏ, nhưng nếu Tề tiểu thư hiểu và tin tưởng vào kế hoạch phát triển tương lai tôi đề ra, thì có thể đồng ý hợp tác cùng tôi. Tề tiểu thư, trước tiên cô nhìn xem.” Lâm Thanh Thanh đưa mấy tập văn kiện trên tay cho cô ấy, cô đã dành thời gian làm, và làm rất kỹ.
Không ngờ, Tề Kỳ lại không nhìn: “Không cần.”
“…”
CMN cứ như vậy, chưa xem đã từ chối?
Nhưng không đợi Lâm Thanh Thanh thương tâm thì Tề Kỳ lại nói tiếp: “Gần đây tôi dự định ra nước ngoài sinh con. Tôi tính toán một chút, muốn mua một người đàn ông tϊиɦ ŧяùиɠ tốt, đẹp trai, IQ cao chắc khoảng 20 vạn, cộng thêm chi chí dưỡng thai thì khoảng năm sáu mươi vạn. Tôi muốn biết năm sáu mươi vạn này phải làm bao lâu mới có thể nhận được?”
“…”
Lời này của cô ấy có nghĩ là không từ chối? Lâm Thanh Thanh nhìn thấy hi vọng, vội nói: “Chắc chắn không quá nửa năm.”
Tề Kỳ quay đầu nghĩ ngợi, sau đó vươn tay về phía cô: “Hợp tác vui vẻ.”
“…”
Nhìn bàn tay cô ấy đưa tới, Lâm Thanh Thanh có cảm giác như đang mơ. Vậy là đồng ý rồi?
“Sao vậy, không đồng ý?”
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, kìm nén kích động, vội vàng đưa bàn tay ra nắm chặt tay cô ấy.
“Trước tiên cứ như vậy đi, ngày mai cô đưa tôi đến phòng làm việc của cô nhìn xem.”
Lâm Thanh Thanh vui vẻ đồng ý.
Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ có thể nói chuyện thuận lợi với Tề Kỳ như vậy. Đương nhiên, tất cả đều không thể thiếu sự giúp đỡ của Dịch tiên sinh. Lâm Thanh Thanh muốn mua một món quà để cảm ơn. Cô đi tới cửa hàng, chọn cho anh một chiếc cà vạt. Nhìn thời gian vừa vặn, cô dứt khoát mang quà đi thẳng đến công ty, vừa hay cũng có thể đón anh tan tầm.
Bởi vì đã đến một lần, cũng coi như ngựa quen đường cũ, nên Lâm Thanh Thanh không gọi điện cho thư ký của anh, đi thẳng lên tầng cao nhất. Thư ký không có ở đây, nhưng cửa phòng Dịch Trạch Duyên cũng không khép lại. Lâm Thanh Thanh đi đến ngoài cửa liền nghe thấy âm thanh phụ nữ khóc lóc bên trong, cô nhận ra tiếng của Trình Nhân.
“Em thực sự không ngờ Kỳ Bình lại là người như vậy. Nếu không phải em vô tình nhìn điện thoại của anh ta thì chắc vẫn đang bị anh ta lừa gạt. Chỉ cần nghĩ đến anh ta đến nơi khác cùng người phụ nữ kia mèo mả gà đồng, em liền buồn nôn muốn chết. Hiện giờ em cũng chỉ muốn ly hôn với anh ta, nhưng tuổi của em không còn nhỏ nữa, một người phụ nữ ly hôn, sau này muốn tìm chỗ tốt thì rất khó. Anh Trạch Duyên, anh nói em nên làm gì bây giờ?” Nói xong câu cuối cùng, cô ta tủi thân bật khóc.
Sau đó là giọng nói trầm thấp của Dịch Trạch Duyên: “Chuyện này cô nói với mẹ tôi thì tốt hơn. Lúc trước là bà ấy làm mối cho cô và Kỳ Bình, nếu bà ấy biết cô uất ức thì sẽ lấy lại công đạo giúp cô.”
“Em biết, nhưng mà có những chuyện em rất khó nói với phu nhân. Anh Trạch Duyên, chắc anh không biết tên khốn Kỳ Bình này khốn nạn thế nào đâu. Anh ta bị em bắt gian tại giường cùng với người phụ nữ kia, nhưng lại quay ngược cắn em một phát. Anh ta nói, anh Trạch Duyên mua phòng cho em, mở cửa hàng cho em, người ngoài đều nói… đều nói em là vợ bé anh nuôi bên ngoài. Anh ta nói anh ta là đàn ông, cho dù chỉ là người làm công của Dịch gia nhưng cũng có tôn nghiêm, thường xuyên bị những lời này đâm sau lưng khiến anh ta cảm thấy mất mặt, nói em có thể tìm đàn ông ở bên ngoài thì anh ta cũng muốn ra ngoài tìm phụ nữ.”
“Anh ta hẳn biết rõ, lí do tôi làm những chuyện này là bởi bì anh trai cô.”
“Anh ta biết, nhưng anh ta còn nói cho dù bởi vì anh trai em thì cũng không như thế.”
Dịch Trạch Duyên cười lạnh một tiếng: “Đây là anh ta trách tôi nhàn rỗi làm chuyện không liên quan đến mình?”
Trình Nhân không nói gì.
Dịch Trạch Duyên trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Tôi còn phải làm việc, cô đi ra ngoài trước đi. Chuyện của cô và Kỳ Bình, tôi sẽ nói với mẹ, đến lúc đó, có gì uất ức cứ đến tìm bà ấy là được, trong khoảng thời gian này tôi rất bận.”
“Xin lỗi anh Trạch Duyên, anh bận như vậy mà em còn tới quấy rầy anh.” Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng của cô ta lại tỏ ra điềm đạm đáng yêu.
Dịch Trạch Duyên không nói gì, sau đó Lâm Thanh Thanh nghe thấy một loạt âm thanh, tiếp đến cửa bị kéo ra, cô đối diện với khuôn mặt tủi thân của Trình Nhân.
Có thể nhìn ra cô ta thực sự thương tâm, hai mắt đều khóc sưng lên.
Trình Nhân nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức nở một nụ cười miễn cưỡng trên mặt: “Thanh Thanh, cô đến tìm anh Trạch Duyên sao?”
Lâm Thanh Thanh chỉ gật đầu, dùng biểu cảm nói cho cô ta cô không muốn cùng cô ta nói nhiều. Trình Nhân cũng rất biết điều, hít mũi một cái, thút tha thút thít đi ra, Lâm Thanh Thanh đi vào trong liền tiện tay đóng cửa lại.
Dịch Trạch Duyên thấy cô xuất hiện cũng rất bất ngờ: “Em… sao em cũng đến?”
Lâm Thanh Thanh đặt hộp quà đóng gói tinh xảo lên mặt bàn: “Em nói chuyện với Tề Kỳ rất thuận lợi. Vì muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ, em mua cho anh một món quà, nghĩ tới công ty anh cũng cách không xa nên trực tiếp mang đến. Anh xem thử xem có thích không.”
Dịch Trạch Duyên ngồi sau bàn làm việc, ban đầu định tiếp tục xử lý công việc trên tay, nghe nói như thế, anh vội vàng đặt tài liệu trên tay xuống đi tới, lúc cầm hộp quà trên tay anh vẫn còn chưa xác định.
“Mua cho anh?”
“Ừm.”
Dịch Trạch Duyên mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt. Anh lấy ra thử, trong văn phòng có gương, anh soi gương thuần thục đeo cà vạt vào.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng quần áo vô cùng đơn giản, nhưng lại càng tăng thêm tính cách gọn gàng của anh. Lâm Thanh Thanh cố ý mua cà vạt màu đen, trông khá ăn khớp, phối hợp với áo sơ mi trắng thì không gì thích hợp bằng.
Áo sơ mi nhãn nhã đơn giản cộng thêm cà vạt, nháy mắt liền trở nên nghiêm túc trang trọng, cùng với khí chất và vẻ đẹp anh tuấn vốn có khiến anh trở thành một người đàn ông chững chạc.
Dáng người thẳng tắp, cơ bắp rắn chắc, khí chất cùng dung mạo lại xuất chúng như vậy, mà anh lại đứng trong phòng làm việc càng thể hiện được khí phách sừng sững hơn. Một người đàn ông ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ hấp dẫn vô số phụ nữ. Cô nghĩ đến những lời Trình Nhân vừa nói, trong lòng lại ê ẩm khó chịu.
“Ánh mắt không tệ, nhìn rất đẹp.”
“Anh thích là được rồi.” Lâm Thanh Thanh ngồi xuống ghế sofa, giả vờ tán gẫu: “Em không nghĩ tới thì ra tâm địa[*] Dịch tiên sinh lại tốt như vậy, Dịch tiên sinh mua phòng làm việc cho em, mua đồ cho em, cũng không phải bởi vì em là mẹ Tiểu Uyên mà được đãi ngộ tốt, chỉ là vì tâm địa của Dịch tiên sinh tốt, đối với người nào cũng đều chăm sóc hết lòng.”
[*] tâm địa: lòng dạ, tấm lòng
Cô ngồi trên ghế sofa, rót cho mình một tách trà, nhưng lại không uống, đầu ngón tay xuôi theo hoa văn. Cô cúi thấp đầu không nhìn anh, lời này cũng giống như chỉ thuận miệng mà thôi.
Nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy toàn thân cô tỏa ra một loại chua xót, mà loại chua xót này khiến tâm tình anh vui vẻ.
Anh ngồi xuống ghế sofa đối diện cô, ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại sắc mặt ngay ngắn để mình tự nhiên một chút: “Trước khi học đại học anh có đi nghĩa vụ quân sự hai năm. Trong hai năm đó, anh trai Trình Nhân vẫn luôn đi theo anh làm bạn. Trước khi xuất ngũ, bọn anh nhận được một nhiệm vụ. Anh là đội trưởng, anh chỉ huy tổ đội hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bởi vì anh phán đoán sai lầm nên nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, mà anh trai Trình Nhân do chuyện ngoài ý muốn đó nên hi sinh. Trước khi qua đời, cậu ta đã nhờ anh chăm sóc ba và em gái. Đối với người đã mất hi vọng, anh rất áy náy, nên không thể không đồng ý.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Thì ra còn có chuyện như vậy. Xem ra, Dịch Trạch Duyên đối tốt với Trình gia cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lâm Thanh Thanh hơi hối hận vì vừa rồi đã nói như vậy. Anh hẳn nghe được trong lời nói của cô có ý tứ châm chọc, không biết Dịch Trạch Duyên có cảm thấy cô lòng dạ hẹp hòi không, vì ngay cả chuyện này cũng muốn so đo.
“Mặc dù anh cũng không tự săn sóc bọn họ, nhưng nếu như em để ý, về sau anh sẽ đưa cho chú Trình, để chú ấy đưa cho Trình Nhân được không?”
“…”
Anh đã giải thích rồi, lúc này cô phải nói không để ý mới chứng minh mình là người bao dung rộng lượng. Nhưng Lâm Thanh Thanh nhận ra, bản thân mình có phần so đo, mà cô lại cảm thấy cô gái Trình Nhân kia không phải là đèn dầu đã cạn [*].
[*] đèn dầu đã cạn: hay còn có thể nói là người tầm thường.
Cho nên, cô cẩn thận cân nhắc, sau đó gật đầu: “Cũng được.”
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự kiến của Dịch Trạch Duyên. Anh chỉ là thăm dò một chút xem cô có thực sự để ý không, không ngờ Lâm Thanh Thanh biểu hiện rõ ràng như vậy.
Cô thế mà để ý anh. Trước kia cô sẽ không hỏi đến chuyện riêng của anh, anh lui tới cùng ai, anh đối tốt với ai, cô chưa từng hỏi đến.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy ánh mắt Dịch Trạch Duyên nhìn mình hơi lạ, mang theo ý cười, nhưng cũng rất sâu. Cô bị anh nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, tháng sau chính là sinh nhật Tiểu Uyên, anh có sắp xếp gì không?”
“Sinh nhật trẻ con không cần làm lớn, làm ngay ở nhà là được rồi, chỉ cần mời thêm một người.”
“Mời ai?” Không thể mời những người chướng mắt kia.
Dịch Trạch Duyên thấy cô cẩn thận hỏi, vẻ mặt lo lắng liền cảm thấy buồn cười: “Lý Quý, từng là chiến hữu của anh.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, nhẹ nhàng thở ra. Lý Quý, cô đã từng nghe bảo bối nhỏ nói tới.
“Em cần chuẩn bị gì không?” Dù sao cũng là lần đầu tiên cô tham dự sinh nhật bảo bối nhỏ, Lâm Thanh Thanh muốn làm chu đáo một chút.
“Những gì cần chuẩn bị thì dì Tuệ sẽ chuẩn bị, em chỉ cần chuẩn bị quà cho thằng nhóc là được rồi.”
Chuyện này đương nhiên rồi.
Dịch Trạch Duyên nhìn đồng hồ đeo tay: “Sắp tới giờ rồi, đi thôi.”
Hai người liền ngồi cùng xe trở về nhà, Dịch Trạch Duyên lái xe. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện, liền hỏi anh: “Em muốn đi lấy thứ này trước.”
Vừa rồi chủ tiệm châu báu gọi điện cho cô nói dây chuyền đã sửa xong.
Dịch Trạch Duyên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, anh đi cùng em.”
Dây chuyền được sửa ở một cửa hàng địa phương. Dịch Trạch Duyên không ngờ thứ cô muốn lấy lại là sợi dây chuyền đó. Sợi dây chuyền này anh nhớ rất rõ, là anh cố ý đặt để làm cô vui, nhưng lại bị cô ném vỡ.
Đá quý trên mặt dây chuyên được đính lại, chỉ là vẫn nhìn rõ vết vỡ, nhưng có thể sửa được thành như vậy, Lâm Thanh Thanh cũng rất hài lòng rồi.
“Tại sao muốn sửa nó?”
Lông mày Dịch Trạch Duyên cau lại, lộ ra mấy phần nghiêm nghị.
Có lẽ do nhìn thấy sợ dây chuyền này liền nghĩ đến chuyện mình đã từng ném vỡ nên Lâm Thanh Thanh cảm thấy áy náy vô cùng.
“Em đã nghe Tiểu Uyên nói qua về chuyện sợi dây chuyền này. Em không biết vì sao trước đây mình lại ném nó, nhưng lúc nhìn thấy nó, em rất thích, cho nên muốn đem đi sửa. Chuyện ném vỡ nó, em rất xin lỗi. Về sau anh mua đồ cho em, nhất định em sẽ yếu quý trân trọng.”
Cô nói rất chân thành.
Anh không nói gì, biểu cảm vẫn nghiêm nghị như cũ, nhưng dường như lại trở nên mê ly, tựa như được bao phủ bởi một tầng sương mù.
Lâm Thanh Thanh đeo sợi dây chuyền lên, cười nói: “Nhìn rất đẹp, em thực sự rất thích.”
Lúc cô cười, trên mặt có hai núm đồng tiền nhàn nhạt, hai mắt lóe sáng như Tinh Tinh, tựa như trong đó chứa tất cả những gì tươi đẹp.
“Đi thôi.”
Cô phấn chấn đi lên phía trước, nhưng đi được vài bước lại phát hiện anh không đi theo. Lâm Thanh Thanh đang muốn quay đầu nhìn thì cảm thấy lưng cùng đầu gối bị xiết chặt, thì ra anh từ phía sau bế cô lên.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Đột nhiên anh có hành động như vậy, Lâm Thanh Thanh cảm giác như đang mơ. Sức lực của anh rất lớn, ôm lấy cô dễ như trở bàn tay.
Lồ.ng ngực của anh thật ấm áp, là kiểu ấm áp khiến người ta tham luyến.
“Em… em có thể tự đi.”
Anh không thèm nhìn Lâm Thanh Thanh, chỉ ôm cô đi về phía trước: “Sàn nhà sẽ làm bẩn giày em.” Giọng nói hơi gấp gáp, tựa như còn biến điệu một chút.
Lâm Thanh Thanh: “???”
Lâm Thanh Thanh nhìn xuống mũi chân, cũng không phải đang đi giày mới, liền nói: “Em không ngại.”
“Anh để ý.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Loại cảm giác này thật sự không ngôn ngữ nào có thể hình dung được. Anh không coi ai ra gì ôm cô đi trong đám đông, mà lại vội vàng tiến đến ôm cô như thế khiến Lâm Thanh Thanh không kịp chuẩn bị, liền e lệ chôn mặt trong lồ.ng ngực Dịch Trạch Duyên, từ từ đưa tay choàng lấy cổ anh.
Cả người cô như đang đi trên mây, bồng bềnh thoáng chốc, cho đến khi được anh ôm đến bên xe, cẩn thận đặt cô vào ghế ngồi, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Anh thực sự vừa có phong độ lại vừa ôn nhu.
Anh cách cô rất gần, mặt anh gần trong gang tấc. Đường cong khuôn mặt cùng đôi mắt đẹp như vậy, chiếc mũi, bờ môi, đường nét góc cạnh rõ ràng, mỗi một chỗ đều hấp dẫn khiến người ta say lòng. Hơi thở dễ chịu của anh đập vào mặt, mang theo một chút hơi nóng mập mờ, khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Thắt dây an toàn xong, anh chuẩn bị đứng dập. Lâm Thanh Thanh lưu luyên cảm giác dựa gần anh, nhất thời không muốn Dịch Trạch Duyên rời đi, cho nên theo bản năng bắt lấy tay anh.
“Sao vậy?” Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo hỏi thăm.
Khi anh nhìn về phía cô, hơi thở mạnh mẽ tựa như cũng ép tới, cô bị chấn động đến nuốt nước bọt. Nhưng anh thật mê người, mị lực của anh đã che giấu sự e ngại của cô đối với Dịch Trạch Duyên.
Mặt của anh, gần như vậy, gần như là muốn dụ dỗ người ta hôn một cái.
Hôn một cái, đúng vậy, cô muốn hôn anh.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy suy nghĩ của mình thật đáng xấu hổ, khí chất của anh vốn nên khiến cô kính sợ tránh xa, nhưng cô lại điên dại muốn chạm vào.
Sau đó, cô hôn thật.