Tưởng Như Yên cũng không thể tin nổi, xem ra tin tức của cô ta sai rồi. Tưởng Như Yên là người thông minh, biết lúc này không nên tranh đoạt ở vũng nước đục này, cho nên nhân lúc những người khác đang khϊếp sợ, cô ta lặng lẽ chạy trốn.
Hiển nhiên Lâm Bằng và Lương Phỉ Phỉ cũng bị tin này làm chấn động.
Ánh mắt Dịch Trạch Duyên đảo qua Lâm Bằng, mặt không cảm xúc nói: “Lâm tiên sinh, tôi kính trọng ông là người sinh ra Thanh Thanh nên gọi ông một tiếng tiên sinh, nhưng ông lại “công tư không phân minh”, thiên vị làm tổn thương Thanh Thanh, lúc đó cô ấy đã đoạt tuyệt quan hệ với ông. Cô ấy gả cho tôi thì chính là vợ tôi, cô ấy có lỗi gì cũng nên để tôi nói.”
Mặc dù Lâm Bằng là trưởng bối, nhưng ông ta lại hoàn toàn bị khí thế Dịch Trạch Duyên lấn áp. Lâm Bằng hiểu rất rõ, người đàn ông đứng trước mặt này không phải là một vãn bối, cũng không phải con rể của ông ta. So với ông ta, anh có nhiều tài sản hơn, có nhiều mối quan hệ hơn và cũng có quyền thế hơn. Trên thương trường, những chuyện nịnh nọt ông ta làm nhiều rồi, lúc này liền cười khan nói: “Dịch tiên sinh nói đúng lắm, là tôi không phân chia tình cảm đúng mực, vừa nãy tôi cũng hiểu lầm, không biết Thanh Thanh đã kết hôn cùng anh. Tôi nói nó cũng vì sợ nó làm chuyện sai trái, cũng là vì muốn tốt cho nó.”
“Vì tốt cho cô ấy?” Giọng Dịch Trạch Duyên mang theo ý trào phúng, nhưng cuối cùng anh vẫn cho ông ta vài phần tình nghĩa hèn mọn, không tiếp tục nói nữa, ánh mắt lạnh lùng quét lên người Lương Phỉ Phỉ.
Lương Phỉ Phỉ không có năng lực đối mặt với anh như Lâm Bằng, lúc này bị dọa run lên một cái, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng nhắc.
“Bà cũng là vì muốn tốt cho Thanh Thanh?”
“Tôi… tôi…” Lương Phỉ Phỉ bị anh làm cho kinh hãi, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Lâm Bằng thấy thế vội vàng nói: “Bà ấy chưa từng đọc sách, nói chuyện không biết chừng mực, Dịch tiên sinh không cần phải hạ thấp thân phận so đo với bà ấy.”
Lương Phỉ Phỉ biết Lâm Bằng muốn giải vây giúp bà ta, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nói bà ta chưa từng đọc sách, nói người khác không cần hạ thấp thân phận so đo với bà ta, thật sự đã chạm vào lòng tự ái của Lương Phỉ Phỉ.
Nhưng lúc này, bà ta cũng chẳng thể nói gì thêm, khuôn mặt Lương Phỉ Phỉ nháy mắt đỏ bừng. Bà ta cúi đầu xuống nghiến chặt răng.
“Sau này tôi không muốn nghe những lời quở trách Thanh Thanh từ miệng bà nữa, trong lòng bà hẳn biết rõ, làm mẹ kế thì nên làm gì, bà lấy tư cách gì để dạy dỗ cô ấy?”
Dịch Trạch Duyên không hề nể nang nói những lời này ra. Người bên cạnh anh đều hiểu rõ ràng, Dịch tiên sinh rất biết cách giữ thể diện cho người khác, tuyệt đối sẽ không có chuyện thiếu lịch sự khi qua lại với mọi người, rất hiếm khi trước mặt nhiều người lại trực tiếp cảnh cáo không cho người ta mặt mũi như vậy.
Nói thật, làm người đứng xem, Lâm Thanh Thanh cũng không khỏi cảm thấy bộ dạng anh như vậy hơi đáng sợ. Anh là người chững chạc, xử lý mọi chuyện tỉnh táo lại dứt khoát, nhưng mà anh lại vì cô mà giận dữ như thế.
Cánh tay anh ôm Lâm Thanh Thanh, siết chặt che chở cô, ngực của anh giống như một bến đỗ, chỉ cô mới có thể cập bến. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể thấy gò má của Dịch Trạch Duyên, trên đầu ánh đèn sáng lóa, mặt anh như được dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa, thần sắc nghiêm nghị bảo vệ cô, nhưng Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy anh như vậy đẹp mắt vô cùng.
Mấy năm nay, Lương Phỉ Phỉ làm Lâm phu nhân, Lâm Bằng tốt xấu gì cũng có một chút tài sản, đa số đều được nịnh nọt. Lúc này, bị người ta chà đạp mặt mũi như thế, nhưng lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì bà ta biết đối phương có địa vị lớn, ngay cả Lâm Bằng cũng không dám đối nghịch với anh ta.
Lương Phỉ Phỉ cũng không phải người ngu ngốc, tất nhiên năng lực phân biệt vẫn phải có.
Dịch Trạch Duyên nói xong, ánh mắt hướng qua nhìn Lương Hân. Mặc dù Lương Hân bị chuyện này gây chấn động thiếu chút nữa mất lý trí, mặc dù không cam lòng, nhưng Lâm Thanh Thanh là Dịch phu nhân là sự thật, Dịch Trạch Duyên che chở cho cô cũng là sự thật, cho dù cô ta không cam tâm thì cũng phải chịu.
Cô ta vô cùng biết điều, không đợi Dịch Trạch Duyên mở miệng liền nói: “Xin lỗi Dịch tiên sinh, là tôi sai, ban đầu tôi cũng chỉ có ý tốt, muốn mời Dịch phu nhân tới để làm anh bất ngờ và vui mừng.”
Cô ta nói xong còn cúi đầu với Dịch Trạch Duyên, vẻ mặt thành khẩn nói: “Gây thêm phiền phức cho Dịch tiên sinh, thật sự xin lỗi.”
Lâm Thanh Thanh thấy vậy, đáy lòng cảm thấy khâm phục. Lương Hân đối với mình vô cùng tàn nhẫn, đánh đòn phủ đầu, như vậy Dịch Trạch Duyên sẽ không làm khó cô ta.
“Người cô nên xin lỗi là phu nhân của tôi.”
Lương Hân ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Thanh, nhất thời bất động, biểu cảm có chút phức tạp.
“Sao vậy? Không phải cảm thấy vô cùng có lỗi sao?” Giọng Dịch Trạch Duyên sắc bén thêm mấy phần.
Lương Hân cắn răng, cố gắng nở một nụ cười trên mặt: “Xin lỗi Dịch phu nhân, là tôi có mắt như mù, hi vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân, không chấp nhặt với tôi.”
“Cô thường nói xin lỗi như vậy sao?” Hiển nhiên Dịch Trạch Duyên không hài lòng.
Nụ cười trên mặt Lương Hân trở nên cứng nhắc, cô ta cũng không ngốc, biết Dịch Trạch Duyên đang cố ý khiến cô ta khó xử. Nhưng cô ta không dám nói câu nào, hít một hơi thật sâu, cúi người với Lâm Thanh Thanh: “Xin lỗi Dịch phu nhân, là tôi làm sai.”
Kính cẩn lễ phép, muốn có bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu.
Xem ra lực uy hϊếp của Dịch Trạch Duyên không hề nhỏ. Lương Hân vừa mới nắm chắc thắng lợi trong tay, chớp mắt lại trở nên khúm núm.
Đúng vào lúc này, Lưu Ổn và Nhiễm Nam đột nhiên xuất hiện. Lưu Ổn bước đến nắm tay Dịch Trạch Duyên, nói: “Xin lỗi Dịch tiên sinh, hiếm khi anh đến chơi lại xảy ra chuyện như vậy.”
Dịch Trạch Duyên cũng chừa cho anh ta mặt mũi: “Lưu tổng đến rồi, chuyện nghệ sĩ dưới tay anh, hai người xem rồi xử lý đi.”
Hai vợ chồng họ đương nhiên cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ là trước đó nghĩ dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bọn họ tham gia vào thì không tốt lắm. Về sau, phát sinh nhiều chuyện mới nhận ra nghệ sĩ dưới tay mình có lỗi, bọn họ không thể không ra mặt giải quyết.
Lời này của Dịch Trạch Duyên, ý là muốn hai vợ chồng anh ta chắc chắn cho anh một câu trả lời hài lòng.
Lưu Ổn liếc mắt ra hiệu cho Nhiễm Nam, đương nhiên Nhiễm Nam cũng hiểu, một tiếng xin lỗi khô khan không thể khiến Dịch Trạch Duyên hài lòng. Nhiễm Nam cảm thấy phiền muốn chết. Gần đây, Lương Hân bởi vì được làm người phát ngôn của nước hoa Bích Nhi, đúng là hơi kiêu ngạo, đắc tội ai không làm lại hết lần này đến lần khác đắc tội kim chủ của công ty (Dịch Trạch Duyên vừa mới đầu tư vào MK một khoản tiền).
Nhiễm Nam chỉ có thể đè nén tâm trạng bực bội trong người, cười xòa với Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh: “Dịch tiên sinh, Dịch phu nhân, rất xin lỗi đã gây ra phiền phức cho hai người. Gần đây Lương Hân không có việc gì, nên ngủ nhiều hơn bình thường. Có thể là do ngủ quá nhiều, chuyện này…” Nhiễm Nam chỉ đầu: “Chắc ngủ đến hồ đồ rồi, cho nên mới gây ra những chuyện ngu ngốc như vậy. Lúc nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện khám thử, để bác sĩ kê thuốc. Dịch tiên sinh, Dịch phu nhân hãy coi cô ấy như người bệnh, đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Lời này của Nhiễm Nam đúng là rất tàn nhẫn, không chỉ ngầm châm biếm Lương Hân vốn không có tài nguyên còn ở nơi này làm loạn, hơn nữa còn châm chọc cô ta ngủ nhiều nên đầu óc không bình thường, so với lời Lương Hân vừa mỉa mai Lâm Thanh Thanh còn quá đáng hơn nhiều.
Không ít người xung quanh che miệng cười, Lâm Thanh Thanh cũng không nhịn được cười, nói: “Nhiễm tiểu thư đã nói như vậy, chúng tôi cũng không so đo cùng một người bệnh đầu óc có vấn đề nữa.”
Nhiễm Nam thở dài một hơi, vội nói: “Dịch phu nhân đúng là người rộng lượng, câu nói quyết định đại cục phải có mắt nhìn người, đúng là không sai.”
Một câu không chỉ khen Lâm Thanh Thanh mà còn đâm cho Lâm Bằng, Lương Phỉ Phỉ và Lương Hân một nhát, nói bọn họ không biết nhìn đại cục, cũng không có mắt nhìn người.
Lâm Thanh Thanh không khỏi cảm khái, đúng là phụ nữ thay mặt quan tòa giải oan cho người tốt, quả nhiên lợi hại.
Có thể tưởng tượng, Nhiễm Nam vừa dứt lời, sắc mặt ba người Lâm Bằng, Lương Phỉ Phỉ và Lương Hân khó coi đến nhường nào.
Lương Hân không vui lắm. Đổi lại, người nào đó bị nói đầu óc có vấn đề cũng sẽ đều không vui, huống chi Nhiễm Nam còn bị nói như vậy trước mặt mọi người, mà cô ta cũng coi như người của công chúng. Quá đáng hơn là, Nhiễm Nam còn châm chọc cô ta không có tài nguyên còn huênh hoang khoác lác, đây là chuyện một minh tinh không thể nào tha thứ dễ dàng.
Trong lòng Lương Phỉ Phỉ cũng không thoải mái. Dịch Trạch Duyên nói bà thì được, dù sao người ta có quyền có tiền hơn bọn họ, nhưng mà Nhiễm Nam… cô ta dám nói bọn họ không biết nhìn đại cục, cô ta thì hơn chắc?
Lương Phỉ Phỉ bước lên ôm lấy con gái, tựa như một con gà mái che chở gà con. Bà ta cười lạnh một tiếng: “Làm người thì đều có lúc phạm phải sai lầm. Chuyện Lương Hân làm sai, nó xin lỗi là đúng, Nhiễm tiểu thư, cô…” Bà ta nháy mắt ra hiệu về phía Tề Kỳ: “Muốn nói xin lỗi, không phải Nhiễm tiểu thư cũng nên xin lỗi cô gái này sao? Cái vị trí phu nhân tổng giám đốc này làm sao có, không phải trong lòng cô rõ nhất sao? Mặc dù người ngoài giới không biết, nhưng trong vòng tròn này, có bao nhiêu người không biết lúc trước công ty này là do vợ chồng Tề Kỳ và Lưu Ổn sáng lập chứ?”
Nghe nói vậy, Lâm Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc. Cô vô thức nhìn về phía Tề Kỳ, nhưng Tề Kỳ vô cùng bình tĩnh, tựa như chuyện của người khác không liên quan đến mình.
Tề Kỳ và Lưu Ổn đã từng là vợ chồng? Cô còn tưởng rằng bọn họ chỉ là đồng nghiệp cùng hợp tác. Còn có, lời này của Lương Phỉ Phỉ là có ý gì? Là nói Nhiễm Nam là người thứ ba phá vỡ cuộc hôn nhân của Lưu Ổn và Tề Kỳ sao?
Cảm xúc của Nhiễm Nam không thay đổi: “Lâm phu nhân, bà thực sự cho rằng tất cả mọi người đều giống mình sao? Quả nhiên có mẹ sẽ có con, tự mình làm người thứ ba nên nhìn người khác đều cảm thấy họ là người thứ ba. Dịch phu nhân như thế, tôi cũng như thế? Lâm phu nhân nói một câu thật chối tai. Tin tức xã hội bây giờ, có bao nhiêu bí mật có thể che giấu được người khác đây? Năm đó, tại sao bà lại ở bên Lâm tiên sinh, tại sao lại bức chết Lâm phu nhân, cũng chính là mẹ của tiểu thư Lâm Thanh Thanh, thật sự cho là nhiều năm như vậy mà không có ai biết? Bà thật sự coi tất cả mọi người đều có đạo đức suy đồi sao? Xin lỗi đã để bà thất vọng, tôi là quang minh chính đại, cũng không phải loại người như bà nói.” Trên tay cô có nhiều minh tinh như vậy, chuyện riêng của mỗi người có ai mà cô không biết, mình làm chuyện xấu lại còn dám chụp lên đầu cô.
Nhiễm Nam vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên những tiếng xì xào bàn luận. Khuôn mặt Lương Phỉ Phỉ hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng. Những lời bàn luận này, bà ta không thể quen hơn nữa. Bà ta đã từng bước ra khỏi những lời đàm tiếu như vậy, lén chảy bao nhiêu nước mắt cũng chỉ có bà ta biết rõ. Thế nhưng cuối cùng đã đi đến hiện tại, bà ta đã đường đường chính chính trở thành Lâm phu nhân. Nhưng mà bây giờ, trong nhóm người kia, những tiếng bàn luận lại lần nữa xuất hiện.
“Cái gì? Mẹ Lương hân lại là người thứ ba? Còn bức chết vợ cả của người ta?”
“Thật độc ác.”
“Nhiễm Nam nói rất đúng, người này là dạng người gì vậy, thật hèn hạ.”
Lương Hân cảm thấy mất mặt, chuyện xấu trong nhà này là chuyện cô ta không muốn nhắc đến nhất.
Người khác đều biết cô ta có ba kế là người có tiền, mặc dù công ty không lớn, nhưng vẫn khiến mọi người nể cô ta mấy phần. Nhưng bây giờ, trong yến hội, đồng nghiệp nhiều như vậy, chuyện này lại bị khui ra, về sau cô ta còn mặt mũi nào đối diện với bọn họ đây?
Lương Hân cảm thấy người mẹ này ngu ngốc muốn chết, mất hết cả mặt mũi. Cô ta lúng túng, khó xử muốn chết, ánh mắt người khác nhìn khiến cô ta gần như ngạt thở.
Đối mặt với nhiều tiếng bàn luận như vậy, Lương Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, sau đó nét mặt đầy giận dữ nói với Nhiễm Nam: “Cô nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Nói hươu nói vượn?” Nhiễm Nam nháy mắt với Lâm Thanh Thanh: “Có muốn để Lâm tiểu thư xác minh không?”
“…”
Một câu Lương Phỉ Phỉ cũng không nói được.
“Xin Dịch tiên sinh và Dịch phu nhân yên tâm, về sau chỉ cần truyền hình điện ảnh, hoạt động quảng cáo có liên quan đến MK, hai người sẽ không nhìn thấy bóng dáng Lương Hân.” Những lời này là Lưu Ổn nói.
Mọi người đều hiểu được ý tứ của câu nói này, chính là công ty muốn đóng băng Lương Hân.
Lương Hân nghe vậy thì sợ ngây người, vẻ mặt không dám tin: “Lưu… Lưu tổng, anh không thể như vậy…”
Rất khó khăn mới ký hợp đồng được với MK, mặc dù không nổi tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng có một chút nóng, gần đây cũng phải khó khăn lắm mới được làm người phát ngôn, vốn cho rằng hàm ngư phiên thân[1] … Bây giờ công ty nói muốn đóng băng cô, nếu quả thật bị đóng băng, chẳng phải bao nhiêu cố gắng nỗ lực của cô ta bấy lâu nay đều uổng phí sao?
[1]: đã hết cơn đau khổ, đến ngày suиɠ sướиɠ
Lương Phỉ Phỉ không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy, vừa rồi bà ta cũng vì bảo vệ Lương Hân, nhất thời nhiều miệng, không ngờ rằng Lưu Ổn sẽ hung ác thành như vậy.
Bà ta nhìn về phía Lâm Bằng, ánh mắt mang theo sự cầu xin giúp đỡ. Những tiếng nghị luận xung quanh vẫn đang tiếp diễn, Lâm Bằng là người thích sĩ diện, lúc này chỉ cảm thấy mất mặt, nào có tâm tình đi quan tâm Lương Hân bị đóng băng hay không. Ông ta không nói một câu, một bên kéo tay Lương Phỉ Phỉ, khách sáo chào một câu với Dịch Trạch Duyên và Lưu Ổn rồi vội vội vàng vàng kéo Lương Phỉ Phỉ rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy không cần thiết phải ở lại đây nữa, chào Lưu Ổn và Nhiễm Nam, Tề Kỳ và Mạc Khanh Nhan đi theo cô tới đây, đương nhiên cũng theo cô đi ra.
Lương Hân tựa như người mất hồn, ngơ ngác đứng tại chỗ. Cô ta bị công ty đóng băng, tất cả công sức nỗ lực tan thành mây khói, sao cô ta có thể cam tâm được.
Cô ta lấy lại tinh thần muốn đi tìm Lưu Ổn, nhưng Lưu Ổn căn bản không muốn đáp lại, nắm tay Nhiễm Nam đi mời rượu những người khách mới tới.
Lương Hân vồ hụt, không đầy một lát liền có bảo vệ đến mời cô ta ra ngoài. Cô ta biết đây là ý của Lưu Ổn, anh ta không muốn cô ta ở đây làm mất mặt. Hai tay Lương Hân nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu, theo bảo vệ rời khỏi yến hội giữa những tiếng cười nhẹ cùng bàn luận.
Ra khỏi MK, Lâm Thanh Thanh nói với Dịch Trạch Duyên: “Em còn phải về công ty một chuyến, để lái xe đưa anh trở về trước.”
“Được.” Dịch Trạch Duyên không hỏi nhiều, lên xe rời đi.
Ba người Lâm Thanh Thanh cũng leo lên xe ngồi, lúc này Lâm Thanh Thanh mới hỏi Tề Kỳ: “Cô và Lưu Ổn từng là vợ chồng thật sao?”
Tề Kỳ gật đầu.
“Vậy sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến?”
Tề Kỳ tỏ ra không quan trọng: “Nói ra có gì tốt, đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Lâm Thanh Thanh sát tới, cẩn thận hỏi: “Cô nói cho tôi biết, Nhiễm Nam là người thứ ba sao?”
Tuyệt đối đừng như vậy, cô ấy là thần tượng của cô mà.
Tề Kỳ nói: “Tôi không biết.”
Lâm Thanh Thanh mơ màng: “Sao lại không biết?”
Tề Kỳ nói: “Nhiễm Nam và Lưu Ổn đúng là sau khi tôi và anh ta ly hôn một năm mới ở cùng nhau, nhưng tôi lại không rõ trước khi chúng tôi ly hôn thì hai người họ có ngầm qua lại không, cho nên tôi nói không biết.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Sau khi ly hôn một năm thì tái hôn, thời gian ngắn như vậy đúng là có chút lúng túng. Nhưng mà người ta đã xác nhận sau khi ly hôn mới kết hôn, ngay cả Tề Kỳ là người trong cuộc mà còn nói không biết, thì người ngoài lại càng không.
Đương nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy Nhiễm Nam không phải người như vậy. Cô ấy là thần tượng của cô, không sợ quyền thế. Năm đó, cô vừa mới bước chân vào đại học, cũng có một vụ cưỡиɠ ɠiαи bị người ta chú ý, người cưỡиɠ ɠiαи là một nhân vật có quyền thế, là một tên khốn lưu manh của xã hội, nhưng cô gái kia cũng không còn nhỏ, bị người ta cưỡиɠ ɠiαи, người khác đều cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ tùy tiện hư hỏng, thay đàn ông như thay quần áo, có lẽ là vì lừa tiền nên mới nói bị cưỡиɠ ɠiαи, ngay cả tòa cũng phán người đàn ông kia vô tội.
Lúc ấy, Nhiễm Nam đang “hot”, cô ấy không sợ quyền thế, tổ chức họp báo chửi người phán kia, đòi lại công bằng cho cô gái. Về sau, có lẽ bởi vì cô ấy có tầm ảnh hưởng, dưới áp lực của dư luận, chuyện này được thẩm tra xử lý lại một lần nữa, cái người đàn ông cưỡиɠ ɠiαи cô gái cũng phải chịu hình phạt.
Những năm gần đây, Nhiễm Nam vẫn đang làm việc có ích, không ngừng vì phụ nữ chạy ngược chạy xuôi, lên tiếng vì phụ nữ. Ở thời đại hòa bình hiện giờ, Nhiễm Nam có thể được coi là nữ anh hùng.
Cho nên cô rất kính nể cô ấy, không hi vọng trên người cô ấy xuất hiện vết nhơ nào.
Trở lại phòng làm việc của Thanh Thanh, Mộc Tùng còn chưa tan làm. Lâm Thanh Thanh nói với anh ta hôm nay trong yến hội có một số ông chủ muốn bàn chuyện hợp tác, nên muốn nghe ý kiến của anh ta. Mộc Tùng rất chuyên nghiệp, cẩn thận phân tích một lần, cảm thấy trong số đó chỉ có làm người phát ngôn của một hãng giày thể thao là tương đối tin cậy. Mộc Tùng dự định ngày mai sẽ trao đổi với người phụ trách, sau đó chuẩn bị ký hợp đồng.
Bàn luận xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, Lâm Thanh Thanh tuyên bố tan làm. Thế nhưng khi đi ra khỏi phòng họp, Mạc Khanh Nhan lại giữ chặt cô.
“Sao vậy? Cô còn việc gì sao?”
“Tôi muốn trao đổi với cô một chút.”
Vừa hay Tề Kỳ đi qua, Mạc Khanh Nhan lại nói: “Chị Tề Kỳ cũng đến đây đi.”
Ba người đi vào phòng làm việc của Lâm Thanh Thanh. Lâm Thanh Thanh cho rằng cô ấy lo lắng vì chuyện làm người phát ngôn, liền cẩn thận thăm dò: “Cô không muốn làm người phát ngôn?”
Mạc Khanh Nhan lắc đầu, từ trong túi xách lấy ra một tấm hình đưa cho cô.
Là ảnh chụp chung, Mạc Khanh Nhan cùng một thiếu niên mặc quân trang. Mạc Khanh Nhan khi đó chắc chỉ khoảng mười mấy tuổi, trên mặt ửng đỏ như cao nguyên.
Phía sau ảnh chụp có một hàng chữ, Xương Kỳ, sinh năm 1987, người Kỳ Châu, năm 2014 gia nhập bộ đội gìn giữ hòa bình Libya.
Lâm Thanh Thanh không hiểu: “Đưa cho tôi cái ảnh này làm gì?”
Mạc Khanh Nhan nói: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Đương nhiên nhớ rõ, tại Kỳ Châu, cô bị tiếng hát của cô ấy làm kinh diễm.
“Lúc ấy không phải tôi từ chối sao? Về sau có người tìm tôi, anh ta biết tôi đang tìm người, anh ta bảo tôi tới tìm cô, để tài hoa của tôi được cô rèn rũa, để tôi giúp cô thành công. Anh ta đồng ý với tôi sau khi cô thành công, anh ta có thể giúp tôi tìm được người mình muốn tìm.”
Lâm Thanh Thanh: “???”
“Trước đây tôi vẫn không biết thân phận của anh ta, tại sao lại tự tin giúp tôi tìm người như vậy, nhưng tôi vẫn ôm hi vọng. Hôm nay, tôi nhìn thấy anh ta, tôi mới biết thì ra anh ta là chồng của cô. Trên hình là người tôi muốn tìm. Bây giờ tôi nổi tiếng rồi, cũng coi như giúp cô thành công, cho nên tôi hi vọng anh ta có thể thực hiện lời hứa.” Mạc Khanh Nhanh vừa mong chờ vừa lo lắng: “Có thể giúp tôi đưa tấm ảnh này cho Dịch tiên sinh không, anh ta đã nói có thể tìm người giúp tôi.”
Lâm Thanh Thanh nhìn biểu cảm của Mạc Khanh Nhan, không khỏi kinh ngạc. Cô gái cao ngạo lạnh lùng này, bình thường vui buồn không rõ, giờ phút này lại cẩn thận từng tí một nói với cô.
Lâm Thanh Thanh nhìn người đàn ông trên tấm ảnh. Anh ta có làn da ngăm đen, nhưng lại cười đến xán lạn như ánh nắng, Mạc Khanh Nhan dựa vào anh ta cũng cười hồn nhiên thơ ngây.
“Vì sao cô muốn tìm anh ta?”
“Anh ấy đã từng cứu tôi khi động đất.”
Cô ấy nói rất hời hợt, nhưng Lâm Thanh Thanh có thể cảm nhận được, trong giọng nói ấy có một tình cảm lưu luyến ràng buộc.
Cô ấy nói tiếp: “Sau này anh ấy nhập ngũ làm bộ đội giữ gìn hòa bình, sau khi anh ấy rời đi cũng không trở lại nữa. Tôi không biết rõ là anh ấy còn sống hay không, thế nhưng mặc kệ sống hay chết, tôi vẫn muốn biết.”
Thì ra là thế.
Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ phía sau Mạc Khanh Nhan còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, thì ra cô gái cao ngạo lạnh lùng này lại là một người trọng tình trọng nghĩa.
Lâm Thanh Thanh cất ảnh đi, nói với cô ấy: “Được, tôi sẽ giúp cô đưa ảnh cho anh ấy.”
Lâm Thanh Thanh cùng Tề Kỳ đi ra ngoài, đột nhiên Tề Kỳ hỏi một câu: “Tôi rất hâm mộ cô, có một người chồng tốt.”
“Ừm?”
Tề Kỳ nói: “Có chuyện cô không biết, trước khi đến đây, tôi làm ăn thua lỗ một ít tiền, lúc đó có người trả tiền giúp tôi, nhưng điều kiện là để tôi tới giúp cô.”
“…”
“Khi đó, tôi không biết ông chủ sau lưng là ai, tôi thăm dò thử cô, nhưng cũng không phải là cô. Bây giờ nhìn thấy Dịch Trạch Duyên, tôi liền biết, hẳn là anh ta.”
“…”
Tề Kỳ vỗ vai cô: “Cho nên mới nói, cô có một người chồng tốt.”
Lâm Thanh Thanh sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tôi không ngờ cô còn làm ăn đấy, cô kinh doanh gì vậy?”
“Chuyện này à…” Vẻ mặt Tề Kỳ không cảm xúc nhìn cô: “Nuôi heo.”
“…”
Không lầm chứ, đường đường là đại thần biên soạn nhạc lại đi nuôi heo?
Vẻ mặt Lâm Thanh Thanh như đang bị đùa bỡn, nhưng Tề Kỳ cũng không giải thích nhiều, phất tay với cô.
Sau khi tạm biệt Tề Kỳ, Lâm Thanh Thanh lái xe về nhà.
Đã rất muộn rồi, phòng bảo bối đã tắt đèn. Đồng hồ sinh học của nhóc con rất chuẩn, giờ này hẳn đã ngủ rồi, nhưng đèn phòng Dịch Trạch Duyên vẫn sáng. Khi Lâm Thanh Thanh đi vào liền nhìn thấy Dịch Trạch Duyên mặc quần áo ngủ đang ngồi cạnh trên bàn đọc sách, thấy cô liền nói: “Đói không, dưới lầu còn một bát cháo rau quả.”
Lâm Thanh Thanh không nói gì, cô ngồi xuống bên giường, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.
Thì ra anh vẫn luôn ở sau lưng giúp cô. Cô cảm thấy mình thật sự may mắn, muốn ca sĩ thì có ca sĩ, muốn người biên soạn nhạc thì có người biên soạn nhạc, như là có thần trợ giúp vậy. Hiện giờ. cô mới biết được, thì sau lưng mình, anh chính là vị thần vẫn luôn âm thầm giúp đỡ.
Không muốn cô từ bỏ âm nhạc, muốn cô đứng lên một lần nữa. Không chỉ là nói, anh vẫn luôn làm, vì cô xây dựng phòng làm việc, vì cô triệu tập nhân lực, cho cô tài chính để khởi nghiệp.
Vì sao trên đời lại có người đàn ông tốt như vậy. Anh rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, có thể tùy hứng làm bậy, chỉ cần anh nói một câu thì sẽ có vô vàn cô gái già trẻ lao tới. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, anh bảo vệ một người không tốt như cô, cho dù cô chán ghét không cho anh tới gần, anh vẫn yên lặng nỗ lực.
Anh rõ ràng thông minh lanh lợi như vậy, vì sao cô vẫn luôn vờ ngớ ngẩn.
Cô cảm thấy mình thật sự may mắn, gặp được người đàn ông tốt như vậy, vừa đau vừa hận mình đáng ghét, người đàn ông tốt như vậy cũng không biết trân quý.
Dịch Trạch Duyên cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thanh Thanh, anh ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, quan trọng là nhìn thì nhìn lại còn cười nữa, ánh mắt thâm tình như nước, dịu dàng muốn chết.
Như muốn mạng anh mà.
Anh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trang sách, tỏ ra bình tĩnh nói: “Em đi ngủ trước đi, anh xem thêm chút nữa.”
Lâm Thanh Thanh đứng dậy đặt ảnh chụp lên bàn: “Là Mạc Khanh Nhan bảo em đưa cho anh, trên ảnh chính là người cô ấy muốn tìm.”
Nói như vậy, nghĩ đến anh cũng biết cô đã biết chuyện anh đi tìm Mạc Khanh Nhan, nhưng Dịch Trạch Duyên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, anh biết rồi.”
Lâm Thanh Thanh không quấy rầy anh nữa, muốn đi tắm trước. Khi cô cầm quần áo đi tắm liền thấy chiếc váy ngủ vừa mới mua. Chiếc váy này mua sau khi trở về từ Hải Nam, còn chưa từng mặc.
Cô nghĩ ngợi, đỏ mặt cầm chiếc váy lên.
Chiếc váy này cũng không lộ nhiều, nhưng so với quần áo ngủ dài bảo thủ trước đây thì gợi cảm hơn rất nhiều.
Dây áo dài, vải tơ tằm, loại mỏng vừa vặn, màu trắng, như được tráng một lớp sữa bò phía trên, điều quan trọng nhất là không cần mặc nội y trong váy.
Khi cô đi từ phòng tắm ra, vừa hay Dịch Trạch Duyên ngẩng đầu lên nhìn. Cô cảm giác được cả người anh căng cứng, sau đó ánh mắt theo bản năng quan sát cô từ trên xuống dưới, lập tức đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, rồi lại cúi đầu đọc sách.
Phản ứng này là…
Lâm Thanh Thanh cúi đầu nhìn một chút, chẳng lẽ không đủ gợi cảm sao? Thế nhưng vừa nhìn mình trong gương nhà tắm, cô thấy bộ váy này quá lộ, có thể nào khiến anh cảm thấy tùy tiện không?
Hay vẫn nên nói Dịch tiên sinh nhà cô quá nghiêm túc?
Chắc là cái sau đi, dù sao Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy như cô dự đoán.
Lâm Thanh Thanh nằm trên giường, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh định đi ngủ, không biết anh nhìn gì mà chuyên tâm thế? Lâm Thanh Thanh giả vờ làm động tác đá văng chăn, lộ ra hai chân nhỏ mảnh khảnh.
Mặc dù Dịch Trạch Duyên vẫn luôn nhìn sách, thế nhưng ánh mắt không khỏi nghiêng sang nhìn cô, đương nhiên anh cũng nhìn thấy Lâm Thanh Thanh lộ ra hai đùi trắng nõn nà.
Trên đùi cô có vết sẹo, một phù thủy hắc ám được xăm phía trên, nhưng rất kỳ lạ, hình xăm tà ác này không những không khiến người ta mất hứng thú, ngược lại còn khiến cô vô cùng gợi cảm.
Dịch Trạch Duyên có cảm giác người hơi nóng.