Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài - Chương 32: Vì Con Dễ Thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài


Chương 32: Vì Con Dễ Thương


Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh còn tưởng sẽ làm Dịch Trạch Duyên bối rối một chút, không ngờ anh lại không hề né tránh ánh mắt của cô, thậm chí còn mỉm cười đối diện.

Quả nhiên không cùng một đẳng cấp, Lâm Thanh Thanh bỗng cảm thấy mất hứng thú.

Sau đó, đột nhiên cô nhận ra mình và anh cách hơi gần, Hoắc Nhất còn ở trước mặt, Lâm Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, lập tức ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt vô thức nhìn Hoắc Nhất. Hoắc Nhất rùng mình một cái, trong lòng thầm mặc niệm, tôi là người chết tôi là người chết, cô không nhìn thấy tôi.

Xe chạy đến dưới phòng thu của Lâm Thanh Thanh. Lâm Thanh Thanh xuống xe, Dịch Trạch Duyên nói với cô: “Một lát nữa anh tới đón em.”

“Vâng.”

Lâm Thanh Thanh cười ngọt ngào quay người rời đi, nhưng nụ cười này lại làm cho Dịch tiên sinh một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Lâm Thanh Thanh đi vào tòa nhà, nhận ra bên dưới có rất nhiều người chen chúc ở đó, là phóng viên và rất nhiều fans hâm mộ, còn có bảo vệ ở đây nên cục diện không đến mức hỗn loạn quá.

Lâm Thanh Thanh đi vào phòng làm việc, đầu tiên đi tìm Tề Kỳ, hỏi cô ấy: “Mạc Khanh Nhan đi quay MV sao?”

Lâm Thanh Thanh thuê ekip quay hình cho MV tuyết rơi đầy sườn núi, trong thời gian này, Mạc Khanh Nhan đều ở bên ngoài quay MV.

Tề Kỳ gật đầu.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy lạ: “Khanh Nhan không có ở đây, vậy tạo sao bên dưới lại có nhiều phóng viên chờ như vậy?”

Mà cho dù Mạc Khanh Nhan một đêm thành danh, nhưng độ hot của cô ấy hiện giờ chưa đến mức khiến phóng viên và fans hâm mộ vây quanh.

Dường như lúc này Tề Kỳ mới nhớ đến gì đó, sau đó chỉ vào phòng khách. Lâm Thanh Thanh không hiểu lắm, bước chân hướng ra phòng khách.

Đi đến cửa phòng, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy người ngồi bên trong. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, vừa thấy cô liền lập tức đứng dậy, bỏ mũ xuống, sau đó gập người 90 độ với cô, vô cùng lễ phép và khiêm tốn chào: “Chào bà chủ Lâm, tôi là Tiêu Bạch.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Lâm Thanh Thanh quay sang nhìn Tề Kỳ, ánh mắt thăm dò hỏi cô ấy chuyện này là thế nào, Tề Kỳ giang hai tay ra, thể hiện mình cũng không hiểu người này đang làm trò gì.

Lâm Thanh Thanh không cuồng thần tượng, lại thêm năm năm không có ký ức, nên đối với ngành giải trí hiện giờ cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng mà nhóm nhạc AEB này cô đã nghe qua, bởi vì fan hâm mộ bọn họ thật sự quá điên cuồng.

Nhóm nhạc AEB là nhóm nhạc nam do công ty quản lý lớn nhất Hàn Quốc ra mắt ba năm trước. Nhóm này vừa ra mắt đã nhanh chóng trở nên hot toàn châu Á, mà thành viên Tiêu Bạch trong nhóm quốc tịch Trung Quốc, đã trở thành người tình trong mộng của rất nhiều cô gái khi là gương mặt đại diện của nhóm.

Cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng hiểu bên dưới đang xảy ra chuyện gì, chỉ là tại sao cái người đánh tám gậy tre cũng không tới này lại chạy đến đây?

Lâm Thanh Thanh chỉ vào mình, dò hỏi: “Anh… đến tìm tôi?”

Tiêu Bạch gật đầu: “Tôi muốn gia nhập vào phòng làm việc này.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

“Nhưng cô yên tâm, tôi đã cùng công ty quản lý Hàn Quốc hủy hợp đồng, sẽ không xảy ra vấn đề hợp đồng đâu.”

Lâm Thanh Thanh tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói muốn gia nhập phòng làm việc của tôi?”

“Đúng, ngàn lần thành khẩn.”

Lâm Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, bị chấn động hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Chuyện này, Tiêu tiên sinh, tôi rất hiểu, với điều kiện của anh có thể gia nhập công ty tốt hơn, mà trong nước lại có rất nhiều công ty lớn, tôi chỉ có cái văn phòng nhỏ, và tôi mở phòng làm việc này ra cũng chỉ là vì yêu thích mà thôi.”

“Tôi biết, cho nên điều này cho thấy tôi và bà chủ Lâm đều chung một lý tưởng, tôi hủy hợp đồng với công ty quản lý cũng là vì bọn họ bắt tôi làm những điều tôi không thích. Tôi thích âm nhạc, tôi muốn trở thành một ca sĩ, tôi biết thành viên quý công ty cũng đều là vì yêu thích âm nhạc nên mới tập hợp cùng nhau, do đó tôi cũng muốn gia nhập.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi đau đầu, vị phật tôn lớn này, cô không trêu chọc nổi.

Cho nên, Lâm Thanh Thanh lựa lời khuyên nhủ: “Mặc dù anh nói không sai, trong phòng làm việc này mọi người đều yêu âm nhạc, nhưng mỗi người chúng tôi đều có sở trường riêng, tôi cần cũng là cần người có năng khiếu về âm nhạc.”

Tiêu Bạch hiểu: “Chuyện này bà chủ Lâm yên tâm, tôi rất thích âm nhạc, cũng có thể sáng tác nhạc. nếu bà chủ Lâm không tin, tôi có thể biểu diễn một đoạn ngẫu hứng cho cô xem.

Anh ta rất tự tin, nói cũng rất chân thành. Người ta đã nói như vậy, nếu cô từ chối thì sẽ đắc tội.

Lâm Thanh Thanh nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đi.”

Lâm Thanh Thanh đưa anh ta đến phòng thu âm. Quả nhiên Tiêu Bạch đưa bản nhạc mình sáng tác ra, dùng máy tính hợp âm. Tề Kỳ và Mộc Tùng rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên muốn đến xem náo nhiệt, lúc này cũng đi vào phòng thu âm.

Trên tay Mộc Tùng còn cầm một tách trà, muốn có bao nhiêu thong dong thì có bấy nhiêu. Thực ra, tiếp xúc một khoảng thời gian, Lâm Thanh Thanh phát hiện Mộc Tùng rất vô vị, chỉ cần không phải thời gian làm việc, anh ta rất giống một cán bộ về hưu, đánh cờ cùng các cụ già, ở nhà không có việc gì thì pha trà uống, yêu thích dưỡng sinh, rảnh rỗi còn khuyên bọn cô uống nhiều trà một chút, tóm lại, có bao nhiêu vô vị thì có bấy nhiêu.

Hợp âm hoàn tất, theo nhạc đệm, Tiêu Bạch ngẫu hứng biểu diện.

“Ai da, hôm nay tôi đến đây, gặp được bà chủ Lâm. Tôi nói tôi thích âm nhạc, bà chủ Lâm để tôi biểu diễn, tôi biểu diễn một đoạn cho bà chủ Lâm xem, ôi ôi ôi, tôi biết mà, bà chủ Lâm rất thích…”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Tề Kỳ: “…”

Mộc Tùng: “…”

Ba người đều có biểu cảm như ăn phải phân, ngay cả Mộc Tùng không rành sự đời, sống như cán bộ về hưu, nhưng đối với lời hát ngẫu hứng của người này cũng không nhịn được nhỏ giọng chửi bậy một câu.

Lâm Thanh Thanh đứng gần anh ta, cô nghe được anh ta chửi thầm: “Con mẹ nó cái JB gì đây?”

Tiêu Bạch biểu diễn xong, ba người cứng nhắc phủi tay, Tiểu Bạch rất phấn khích, cười hỏi: “Bà chủ Lâm cảm thấy sao?”

Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh ta đang chơi cô, nhưng thấy ánh mắt anh ta rất chân thành, cô cũng không muốn vạch trần, liền khách khí cười nói: “Xin lỗi Tiêu tiên sinh, sợ là anh không thích hợp làm việc ở phòng làm việc của chúng tôi.”

Tiêu Bạch: “…”

Cô nhìn thấy nụ cười trên mặt anh ta cứng nhắc, nhưng lập tức tỏ ra không có việc gì: “Không sao, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, bà chủ Lâm cho tôi một thời gian, lần sau tôi đến nhất định sẽ khiến cho cô lau mắt mà nhìn.”

“Chuyện đó…” Lâm Thanh Thanh muốn khuyên anh ta đừng đến nữa, nhưng mà anh ta lại cúi chào, đeo mũ lưỡi trai lên rời đi.

Mặc dù phương diện nghệ thuật không đành lòng nhìn thẳng, nhưng không thể không nói, anh ta đúng là một người đàn ông khiêm tốn lễ phép.

Tiêu Bạch biết bên dưới có người chặn mình, cho nên anh ta đi cửa sau. Trên con đường nhỏ đằng sau có một chiếc xe thể thao đang đậu. Anh ta lên xe ngồi xuống, người đàn ông trên xe hỏi anh ta: “Sao rồi? Thấy người cậu muốn gặp chưa?”

Tiêu Bạch kéo mũ lưỡi trai xuống, đập lên cửa xe một hồi, một câu cũng không kể, chỉ lạnh mặt nói: “Lái xe!”

**

Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên đang chơi bóng ở trong nhà trẻ thì thấy bên ngoài song sắt có một chú cao cao đang vẫy tay với bé.

Bạn nhỏ vung tay vung chân chạy tới, nhìn anh ta qua song sắt, người đàn ông ngồi xổm xuống, hỏi: “Cháu còn nhớ chú không?”

Bạn nhỏ gật đầu, hôm qua bé còn gặp chú ấy ở trong nhà dì lớn.

Ngô Khởi lấy cái kẹo que từ phía sau ra, đưa cho bé: “Hôm qua nói cho cháu.”

Bạn nhỏ nhìn cái kẹo que anh ta đưa tới, khóe miệng co quắp, kẹo này so với kẹo que lớn bé thường ăn còn to hơn, ăn một tháng chưa chắc đã hết.

Mặc dù bạn nhỏ bị kinh hãi, nhưng vẫn thò tay qua song sắt nhận lấy kẹo, lễ phép nói: “Cảm ơn chú.”

Ngô Khởi lại hỏi bé: “Cháu không sợ chú là người xấu sao?”

Bạn nhỏ chỉ vào vai anh ta nói: “Chú cảnh sát không phải người xấu.”

Ngôi Khởi: “…”

Lúc này, anh ta mới nhớ ra vừa mới đi làm nhiệm vụ về, chưa kịp thay quần áo.

Dưới song sắt có một cái bàn nhỏ, Ngô Khởi không để ý chuyện vặt vãnh, lúc này liền ngồi lên đó, mặc dù đối diện chính là một đứa bé bốn tuổi, nhưng không hiểu sao anh ta có chút lo lắng, luống cuống một lúc mới nói với anh: “Dì lớn của cháu không có bạn trai thật sao?”

Bạn nhỏ gật đầu liên tục: “Nhưng có một cái chú quái gở thường xuyên đến tiệm cơm tìm dì lớn, cái chú quái gở đó hơi gầy, trắng trắng, không hề có khí chất của một nam tử hán, dì lớn của cháu nói đàn ông phải có khí chất của nam tử hán mới được, giống như chú vậy.”

Ngô Khởi: “…” Ngô Khởi vỗ ngực, không hề biết rằng giọng mình trở nên thận trọng hơn: “Dì lớn cháu nói vậy thật sao?”

“EHHHH —- là cháu thêm câu đằng sau.”

“Được.” Ngô Khởi nhìn bé rồi lại thăm dò tiếp: “Hôm qua cháu vừa thấy chú thì gọi là gì?”

“Dượng ạ!” Bạn nhỏ ngọt ngào gọi một tiếng giòn tan.

Dượng… Ngô Khởi quay đầu nhịn xuống ý cười sắp tràn ra khỏi miệng, lúc nhìn bạn nhỏ thì khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ: “Gọi lại một lần nữa.”

“Dượng!”

Ngô Khởi im lặng một lúc rồi lại nói với bé: “Cháu đợi chú một lát, chú đi mua kẹo cho cháu.”

“Dạ?”

Không đợi bạn nhỏ mở miệng, anh ta đã đi về phía quầy bán quà vặt, mua một cái kẹo que lớn, nhưng một cái lại cảm thấy không đủ để biểu đạt tình cảm của mình vào lúc này, cho nên lại mua thêm một cái.

Sau đó, anh ta cầm hai cái kẹo que trở lại, đưa cho bé qua song sắt.

Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên: “…”

Bé ôm ba cái kẹo que lớn này về nhà, liệu ba có đánh bé không?

Tiểu Uyên mặc kệ, dù sao cũng không phải bé mua, nhận lấy kẹo que, cười khanh khách nói: “Cảm ơn dượng.”

Một tiếng dượng này khiến Ngô Khởi bắt đầu ngại ngùng, anh ta nghiêng đầu nói: “Cháu… cháu đừng gọi chú như vậy.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Lúc không có người có thể gọi.”

“Dạ.” Bạn nhỏ trả lời giòn tan.

Sau khi tan tầm, Lâm Thanh Thanh ra khỏi tòa nhà, quả nhiên thấy Dịch Trạch Duyên đang đứng đợi, nhìn thấy cô liền tự mình đi xuống mở cửa xe cho Lâm Thanh Thanh.

Lâm Thanh Thanh vừa nhìn thấy anh, trái tim nhỏ lại bắt đầu tăng tốc, cả người bị vây quanh bởi bầu không khí ngọt ngào màu hồng. Cô đi lên phía trước, hỏi anh: “Anh chờ lâu không?”‘

“Không lâu.” Anh nói xong, lấy một bó hoa từ trên xe đưa cho cô.

“Oa!” Ai nhận được hoa mà chẳng vui. Lâm Thanh Thanh vội vàng nhận lấy, sau đó mới ngồi lên xe, hỏi anh: “Sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?”

Không phải hai người đã kết hôn hơn năm năm rồi sao, cũng coi như là vợ chồng cả rồi.

“Đi qua tiệm hoa, thấy bó hoa này đẹp giống như em, nên liền mua tặng cho em.”

“…”

Thật biết nói chuyện! Những lời này phát ra từ miệng đàn ông, làm gì có cô gái nào chịu được? Mà giọng nói cũng không thô lỗ, như đang thả thính, rất chân thành, chân thành đến mức khiến người ta không thể không động tâm.

Không biết trước khi kết hôn với cô, có phải anh cũng hay thả thính như thế không? Chỉ cần nghĩ đến đây, Lâm Thanh Thanh cảm thấy ghen tị muốn chết. Nhưng mà nghĩ lại, bất kể thế nào, hiện giờ người đàn ông này cũng là của cô, là chồng cô, chỉ thuộc về một mình cô, nghĩ như vậy, cô lại yên tâm hơn.

Ngay lúc đó, điện thoại Dịch Trạch Duyên vang lên. Anh lấy ra, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ “Trình Nhân”, Dịch Trạch Duyên nhìn màn hình hiển thị, lông mày khẽ nhíu lại, anh trầm mặc một hồi mới nhận, ấn mở loa ngoài.

Đầu bên kia, Trình Nhân khóc lóc: “Anh Trạch Duyên, Kỳ Bình đánh em, anh ta vậy mà dám đánh em!”

“Không phải muốn ly hôn sao? Tại sao lại đánh cô?” Mặt Dịch Trạch Duyên không cảm xúc nói.

“Em cũng không biết anh ta bị thần kinh gì nữa, đột nhiên chạy đến đây tìm em rồi đánh em. Anh Trạch Duyên, em đau quá, em ở một mình trong bệnh viện rất sợ, em đang ở Bắc Thành, tại bệnh viện XXX gần nhà anh.”

Mặc dù cô ta không nói rõ, nhưng sao Lâm Thanh Thanh có thể không hiểu, cô ta nói như vậy là muốn Dịch Trạch Duyên đi thăm mình.

“Anh ta đánh cô, cô gọi cho tôi cũng vô dụng, hay là tôi báo cảnh sát giúp cô?”

“Báo cảnh sát thì làm được gì? Cảnh sát cũng không quan tâm đến chuyện gia đình người khác đâu.” Trình Nhân hít mũi một cái: “Anh Trạch Duyên, em ở một mình thật sự rất sợ, anh đến thăm em có được không?”

Giọng của cô ta vừa tủi thân vừa đáng thương, nhưng Dịch Trạch Duyên không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, nói thẳng với cô ta: “Trình Nhân, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là một người rất hiểu chuyện.”

Trong giọng anh có hàm chứa ý cảnh cáo. Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó khóc nức nở, nói rất đáng thương: “Em biết rồi, xin lỗi anh Trạch Duyên, là em không hiểu chuyện quấy rầy anh.”

Dịch Trạch Duyên cúp điện thoại, Lâm Thanh Thanh lại rơi vào trầm tư. Mặc dù chuyện Trình Nhân gọi điện muốn Dịch Trạch Duyên đi thăm cô ta một chút cũng không có gì lớn, dù sao mọi người đều quen biết cả, vả lại quan hệ giữa Dịch Trạch Duyên và nhà cô ta cũng rất tốt, nhưng không biết có phải tâm lý Lâm Thanh Thanh u ám không, cô luôn có cảm giác tâm tư của cô gái Trình Nhân này không đơn thuần.

Trong lòng hơi tức giận.

Cũng may Dịch Trạch Duyên rất minh bạch, nên từ chối liền từ chối, không dây dưa gì cả.

Lâm Thanh Thanh nói: “Trình Nhân bị thương thì chúng ta nên đi thăm cô ấy một chút.”

Dịch Trạch Duyên quay sang nhìn cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

“Cô ấy không có người thân ở Bắc Thành, ba và anh trai cô ấy lại có quan hệ rất tốt với anh, nếu anh không muốn đi, vậy em có thể thay anh đi thăm cô ấy cũng được.”

Dịch Trạch Duyên cười nói: “Được, em muốn đi thì đi.”

Hai người đến nhà trẻ đón con trai trước. Lâm Thanh Thanh dễ dàng nhận ra túi xách của Tiểu Uyên lớn hơn so với bình thường, trong đó không biết đựng thứ gì rất giống ba cây đũa. Cô mở túi xách của bé ra, nhìn thấy bên trong là ba cây kẹo que to không tưởng nổi, liền nói: “Sao nhiều kẹo như vậy? Không phải ba đã nói với con đang thay răng không được ăn nhiều kẹo sao?”

Tiểu Uyên đối diện với ánh mắt dò hỏi của ba mẹ, lập tức giải thích: “Không phải con mua, là một chú cho con.”

“Chú? Chú nào?” Dịch Trạch Duyên xụ mặt hỏi.

“Là dượng… là chú Ngô Khởi.”

“Ngô Khởi?” Lâm Thanh Thanh cảm thấy không hiểu nổi: “Sao con biết chú Ngô Khởi?”

“Hôm qua con gặp trong nhà dì lớn.”

“…”

Dịch Trạch Duyên nói với cô chuyện hôm qua nhờ Lâm Trân Trân đến đón Tiểu Uyên về nhà trông nom. Cô nghĩ đến mình và ông xã đi tắm suối nước nóng liền bỏ mặc con trai không quan tâm, lập tức cảm thấy áy náy.

Cô sờ mũi rồi hỏi bé: “Tại sao chú Ngô Khởi lại cho con nhiều kẹo như vậy?”

Bạn nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó đưa tay xoa xoa thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Có lẽ là do con rất đáng yêu?”

“Ha ha.” Lâm Thanh Thanh bị bé chọc cười, cô vuốt cái đầu nhỏ hạt dưa của bé: “Đúng đúng đúng, tiểu Uyên của chúng ta đáng yêu nhất.”

Nói xong chuyện của Tiểu Uyên, một nhà ba người cũng không đi thẳng về nhà. Lâm Thanh Thanh bảo Hoắc Nhất lái xe đến bệnh viện XXX gần nhà. Cô có mấy lời muốn nói rõ ràng với Trình Nhân.

Lâm Thanh Thanh đi lên một mình, Dịch Trạch Duyên và Tiểu Uyên ngồi trên xe đợi cô.

Lâm Thanh Thanh hỏi y tá phòng bệnh của Trình Nhân, khi đi vào chỉ thấy trong phòng có một mình Trình Nhân. Trình Nhân thấy cô thì hơi ngạc nhiên: “Thanh Thanh, sao cô lại tới đây?”

“Nghe nói cô bị thương nên mới đến xem cô bị nặng thế nào.”

Nụ cười trên mặt Trình Nhân hơi ngượng: “Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là gãy xương ngón tay.”

Lâm Thanh Thanh nhìn băng gạc bao lấy ngón giữa bàn tay trái của cô ta, không khỏi cười nói: “Cô gọi điện cho Trạch Duyên khóc thương tâm như vậy, tôi còn tưởng cô bị thương nặng lắm.”

Trình Nhân có lẽ cũng không ngờ Lâm Thanh Thanh lại nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa cô ta và Dịch Trạch Duyên, ánh mắt lóe lên sự bối rối, cười gượng: “Chủ yếu là tôi ở đây chưa quen, mà chỉ quen biết mỗi anh Trạch Duyên, Kỳ Bình tới tìm tôi, còn đánh tôi một trận. Tôi rất sợ, cho nên đánh bạo làm phiền anh Trạch Duyên.”

Sắc mặt Lâm Thanh Thanh lạnh nhạt dần: “Cô sợ bị đánh sao không tìm cảnh sát, tìm Trạch Duyên làm gì? Cô tủi thân, khóc sướt mướt đáng thương cho ai xem đây? Trạch Duyên đã kết hôn, chẳng lẽ cô còn không biết sao? Vừa rồi cô mới dùng giọng điệu đó, nếu là người khác tính tình nóng nẩy, chắc chắn sẽ cho cô mấy cái bạt tai, sẽ không nói nhiều với cô như vậy đâu.”

Khuôn mặt Trình Nhân đỏ bừng. Cô ta có lẽ cũng không ngờ Lâm Thanh Thanh sẽ nói thẳng ra, không giữ mặt mũi cho cô ta. Hai mắt Trình Nhân đỏ lên, ầng ậng nước: “Thanh Thanh, sao cô có thể hiểu lầm tôi như vậy?”

Mặc kệ cô ta vô tình hay cố ý, Lâm Thanh Thanh cảm thấy vẫn nên tỏ rõ thái độ: “Chính cô cũng bị người thứ ba hại, chắc cô cũng hiểu cảm giác lúc này của tôi. Nếu lần sau cô còn như vậy, tôi sẽ trực tiếp ra tay.”

Trình Nhân khịt mũi, rút khăn xoa mặt: “Tôi và anh Trạch Duyên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi gọi điện thoại nói với anh ấy chuyện của mình cũng đâu có gì lớn đâu. Nhưng tôi cũng không hiểu vì sao cô lại vì chút chuyện nhỏ mà gấp gáp như vậy, không phải cô vẫn luôn không để ý đến anh Trạch Duyên sao? Vết thương trên người anh Trạch Duyên, có bao nhiêu cái không phải do cô làm chứ? Cô thương hại anh ấy, không để ý đến anh ấy, đối xử lạnh nhạt với anh ấy, bây giờ sao lại đột nhiên để ý đến anh ấy như vậy?”

Mấy lời này làm Lâm Thanh Thanh kinh hãi. Cô nghĩ đến những vết sẹo trên người Dịch Trạch Duyên, chẳng lẽ đều do cô làm sao?”

Cô quá đáng như vậy sao?

“Lúc anh Trạch Duyên ngã trên giường cũng không thấy cô quan tâm anh ấy, tôi chẳng qua chỉ gọi điện thoại cho anh ấy mà cô đã hấp tấp chạy đến trách móc tôi, cô…”

“Đủ rồi!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên chặn họng Trình Nhân, không biết Dịch Trạch Duyên đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào.

Trình Nhân giật nảy mình, vô thức nuốt nước bọt, mấy lời muốn nói ra đành ngậm ngùi nuốt xuống.

Lâm Thanh Thanh không biết trong lòng mình lúc này có tư vị gì, cô trầm mặc một lúc rồi nói: “Chuyện trước kia tôi không nhớ rõ, nhưng bất kể quan hệ giữa tôi và Trạch Duyên xấu cỡ nào, chỉ cần chúng tôi không ly hôn, bất kỳ chuyện gì cũng chẳng thể là lý do để cô tiếp cận anh ấy.”

“Cô tự giải quyết cho tốt.”

Lâm Thanh Thanh quay người rời đi, Dịch Trạch Duyên rơi lại phía sau, trong phòng bệnh chỉ còn anh và Trình Nhân, xung quanh rất yên tĩnh. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Dịch Trạch Duyên nói: “Tôi vẫn cho rằng cô là một cô gái biết chừng mực, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cho nên vì áy náy với anh trai cô, tôi cũng rất quan tâm cô, nhưng áy náy của tôi cũng có mức độ.”

Giọng Dịch Trạch Duyên rất lạnh, tựa như một thanh gươm sắc lạnh: “Tôi không biết cô nói với Thanh Thanh những lời này vì mục đích gì, chuyện giữa tôi và Thanh Thanh chưa đến lượt cô quan tâm. Cô đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi, cho dù nể mặt ba cô thì tôi cũng không thể phá lệ bỏ qua. Cho nên, từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của cô, cô tự giải quyết cho tốt, đừng làm liên lụy đến ba mình nữa, hiểu chưa?”

Trình Nhân ngơ ngác nhìn anh, suýt nữa quên phản ứng. Cô ta không hề biết vì chuyện này mà dẫn tới tình trạng như vậy.

Một lúc lâu sau, Trình Nhân vẫn chưa lấy lại tinh thần, khi hoàn hồn trở lại thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô ta. Cô ta rất hiểu Dịch Trạch Duyên, anh không muốn nhìn thấy cô ta, không muốn quan tâm đến chuyện của cô ta nữa, và những quyền lợi anh cho cô ta cũng không còn nữa.

Cô ta cười khổ một tiếng, cảm thấy mình không may mắn rồi, nói những lời như vậy hết lần này đến lần khác bị anh nghe thấy, quả nhiên vị trí của người phụ nữ kia trong lòng anh chắc chắn không thể lay động.

Dịch Trạch Duyên trở lại xe thì thấy Lâm Thanh Thanh đang chơi đùa với con trai, nét mặt cô nhìn qua cũng không có gì khác thường, Dịch Trạch Duyên thở phào một hơi.

Sau khi về nhà, hai người một trước một sau trở về phòng, Dịch Trạch Duyên đi sau đóng cửa lại. Lâm Thanh Thanh đi trước đột nhiên quay người đi về phía anh, không nói gì bắt đầu cởϊ áσ của anh.

Dịch Trạch Duyên: “…”

Cởϊ áσ khoác của anh ném lên giường, sau đó cô lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh. Khi cởi đến cúc thứ ba thì cuối cùng Dịch Trạch Duyên cũng hoàn hồn, nắm chặt tay cô hỏi: “Sao vậy?”

Cô không nói gì, tiếp tục đưa tay cởi toàn bộ cúc áo sơ mi bên trong của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN