Ngự Phật
Chương 174: Có chút hiểu lầm
Có chút hiểu lầm
Không tìm được thứ mình cần ở đất Phong Thiện, Ân Mạc mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn phải rời khỏi nơi này trước, khu rừng này thực sự không thích hợp để ở lại lâu.
Cũng may địa bàn xung quanh đây đã bị tứ đại Ma Đế giao hết cho Ân Mạc, bọn họ muốn tìm một nơi để ở cũng không khó.
Tuy nói từ ngoài nhìn vào xem ra mọi người đều yên ổn không động chạm đến nhau, nhưng thân phận của Ân Mạc dù sao cũng đặc biệt, hắn ở lại Ma Giới, chẳng khác nào treo một thanh đao trên đỉnh đầu, tứ đại Ma Đế ngày nào cũng mất ăn mất ngủ.
Sau khi bốn người trải qua cuộc gặp mặt ngắn ngủn, ba người còn lại quay về chiến trường, còn Cửu U Vương lại tiến vào nơi sâu nhất của Ma Giới, vực Vong Hồn. Vực Vong Hồn từ xưa đến nay đã hút biết bao nhiêu là oan hồn của Ma Quân và Ma Đế, rất lâu rồi chưa có ai đến đây, mà nơi này rốt cuộc là có thứ gì, e cũng chỉ có Ma Đế biết.
Cửu U Vương đứng trước một tòa cung điện đen thẫm, nắm đấm siết chặt, hít vài hơi thật sâu, bấy giờ mới cất bước đi vào. Mới vừa bước vào đại điện, một thứ mùi hôi thối chợt xộc vào mũi, hắn cố chịu đựng thứ mùi kinh khủng này mà bước vào, nhìn kiểu gì cũng có mùi vị vì nghĩa không ngại khổ.
“Cửu U bái kiến La Hầu đại nhân.” Không hề quan tâm đến đại điện trống rỗng chẳng có lấy một bóng người, Cửu U Vương vừa bước vào đã bái lạy, hơn nữa lại còn là ba lạy chín vái, chỉ sợ ngay cả cha mẹ của hắn cũng chưa được nhận đại lễ như vậy.
Lạy xong, Cửu U Vương cũng không đứng dậy, quỳ thẳng người. Đến khi hắn đã quen với thứ mùi hôi thối trong đại điện này, rốt cuộc cũng có thanh âm vọng tới.
“Cửu U, đang yên đang lành không làm Ma Đế, chạy đến chỗ ta làm gì?”
“Cửu U đến là mong được đại nhân giúp đỡ một chuyện.”
“Chỉ mình ngươi?’
“Ba người kia cũng có chung một ý với ta, chuyện lần này liên quan đến sự tồn vong của Ma Giới, nếu không ta cũng chẳng đến quấy rầy đại nhân.”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Là chuyện về gã Sát Sinh Phật đó, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại sa vào Ma đạo, giờ còn cưỡng ép chiếm lấy đất Phong Thiện, bọn ta không phải là đối thủ của hắn…” Sau khi Cửu U dứt lời, gương mặt dày dặn đã đỏ lựng lên, thế này quả thực là quá mất mặt, chẳng trách ba tên kia không chịu tới.
“Một đám phế vật!” Rất hiển nhiên, vị La Hầu kia cũng có suy nghĩ giống hắn, “Bốn người các ngươi mà không đánh nổi một kẻ của Phật giới?”
“Dĩ nhiên là không phải, nếu chỉ có mình hắn thì không thành vấn đề, nhưng bên cạnh hắn còn có một nữ tử vừa mới tấn thăng lên Tiên Đế. Tuy La Hầu đại nhân không thể nhúng tay vào tranh đấu, nhưng Tiên Giới cũng có quy định không cho phép Tiên Đế tiến vào Ma Giới chúng ta.”
“Ngươi cũng suy nghĩ chu đáo đấy.” La Hầu hừ một tiếng, “Lần này ta phá lệ ra tay đưa nàng ra khỏi Ma Giới vậy, những chuyện khác, tự ngươi giải quyết lấy.”
“Dạ, đa tạ La Hầu đại nhân.” Thấy La Hầu đã đồng ý, trong mắt Cửu U Vương hiện lên vẻ đắc ý, không có Hoa Liên giúp đỡ, muốn đối phó với Sát Sinh Phật sẽ dễ dàng hơn nhiều, nơi này dù sao cũng là Ma Giới, là địa bàn của hắn.
…
Hôm nay, Ân Mạc đến đất Phong Thiện vẫn chưa thấy về, Hoa Liên ở nhà một mình, đột nhiên trước mặt nàng bỗng xuất hiện thêm một người. Thân thể người này bị bao bọc trong từng tầng sương đen, nàng căn bản không thể nhìn rõ dung mạo người đó, nhưng nàng có thể xác nhận một điều, tu vi của người này cao hơn mình, hơn nữa, còn hơn rất nhiều.
“Hoa Liên?”
“Ngươi là ai?”
“Không ai nói cho ngươi biết, Tiên Đế không được tiến vào Ma Giới sao?”
La Hầu nhìn Hoa Liên đứng trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, nếu không nhìn kỹ, sợ rằng ngay cả ông ta cũng sẽ bị thứ hơi thở kỳ quái kia của nàng mê hoặc.
Có điều cho dù hiếu kỳ, ông ta cũng không định ra tay với một tiểu bối.
Không phải là không muốn, mà là vì suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân.
“Không.” Chuyện này chẳng phải do nàng cố ý, mà đúng là nàng thực sự không biết có thứ quy định này.
“Giờ ngươi đã biết rồi, nên quay về đi.” La Hầu phất tay áo lên, căn bản không để cho Hoa Liên có cơ hội mở miệng, thân thể nàng đã bị từng luồng sương đen nuốt lấy.
Đến khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã quay lại chiến trường Tiên Ma. Có điều giờ sắc trời đã tối, chiến sự cũng đã ngừng, trên chiến trường trừ thi thể ra cũng chỉ có binh khí pháp bảo vỡ nát rơi rải rác, từng cơn gió thổi qua đều cuốn theo mùi máu tươi. Vốn nàng định đi về phía Ma Giới, nhưng luôn có một luồng sức mạnh đẩy ngược nàng lại, khiến nàng không tài nào tiến lên trước dù chỉ một bước.
Nghĩ thôi cũng biết là do người áo đen kia làm, càng như vậy, trong lòng lại càng lo lắng, người này không muốn đối phó nàng, chẳng lẽ là muốn đi tìm Ân Mạc?
Thử mấy lần vẫn cứ bị cản lại, Hoa Liên chỉ có thể đi về phía thành Bất Khuất.
Không ngờ tới lại quay trở lại nơi này nhanh đến vậy, đứng dưới thành, sắc mặt của nàng cũng chẳng hề dễ coi.
Trừ Long Vương Thái tử ra, lần trước ở đây nàng còn nhìn thấy cả bốn vị Tiên Đế, mặc dù chỉ mới cảm nhận được hơi thở của bọn họ thôi, tâm cảnh của Hoa Liên vẫn khó mà bình ổn được.
Mối thù của nàng và Tử Vi còn chưa bắt đầu báo nữa kìa, đối phó Tử Tiêu chẳng qua mới là sự khởi đầu mà thôi. Cho dù nàng không tìm hắn, hắn cũng sẽ tự động tìm đến cửa. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của bốn người kia, bọn họ đương nhiên cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hoa Liên. So với nàng, Tử Vi có vẻ kích động hơn rất nhiều.
Tử Vi vốn đang ngồi trong đại sảnh cùng chúng Tiên Phật ăn mừng trận đại thắng Ma Giới lần này đột nhiên lại đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, toàn thân tản ra sát ý nồng đậm.
Cánh cửa lớn cạch một tiếng mở ra, mọi người đồng loạt quay đầu, ánh mắt của tất cả đều dừng lại trên người nữ tử mặc áo đỏ đang bước từng bước một về phía này.
“Hoa Liên!” Tử Vi Tiên Đế cắn răng bật ra từng chữ.
Phần lớn mọi người ở đây đều biết Hoa Liên, nhưng chỉ có một số ít đã từng gặp nàng. Kể từ khi chuyện ở thành Bất Khuất bị lan truyền ra, nàng coi như đã thành danh nhân ở hai giới Tiên Phật, đừng nhắc đến những gì nàng đã làm, chỉ riêng tốc độ đột phá này thôi đã đủ khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà. Trước sau chưa đầy trăm năm mà nàng đã có được thực lực của một Tiên Đế, cho dù có là sinh ra ở Thái cổ, nghịch thiên nhất như Vu tộc cũng không có phần tư chất này của nàng.
Có không ít người đã điều tra thân phận của nàng, kết quả lại khiến cho bọn họ phải thất vọng, Hoa Liên chẳng qua chỉ là một đóa hồng liên bình thường tu luyện thành yêu mà thôi. Từ Tiên Đế cho tới tiên nhân bình thường cũng đều lấy được thông tin giống nhau, mỗi chuyện nàng đã từng làm ở nhân gian, cơ hồ đều được kể lại cặn kẽ, chỉ có điều không ai có thể nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Vào lúc tất cả mọi người đều đang tò mò điều tra Hoa Liên, Đông Lâm Tiên Quân đột nhiên lại tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ bế quan vạn năm, chưa đột phá đến cảnh giới Tiên Đế thì tuyệt đối sẽ không xuất quan. Chuyện như vậy người ngoài cũng chỉ biết coi như câu chuyện cười mà nghe, không ngờ hắn lại đi bế quan thật.
Cũng bởi vì sự không từ mà biệt của hắn, Long Vương Thái tử không thể không rời khỏi chiến trường Tiên Ma, gã cũng muốn hỏi Đông Lâm xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy, chuyện này ít nhiều cũng khiến gã nhấp nhổm trong lòng. Dù sao Đông Lâm cũng có chút quan hệ với Trấn Nguyên Đại Tiên, vào lúc danh tiếng của Hoa Liên đang phất lên như thế này, hắn đột nhiên lại tránh ra, nếu không phải Đông Lâm đổi tính thì nhất định đã có người âm thầm dặn dò hắn điều gì đó.
Long Vương Thái tử đúng là không hề lo thừa, gã đã đoán trúng phần lớn sự thật. Đông Lâm đích thực là không phải tự mình muốn đi bế quan, mà là bị Trấn Nguyên Đại Tiên cưỡng ép đưa về Ngũ Trang Quan, hơn nữa còn hạ lệnh với hắn, chưa đạt đến cảnh giới Tiên Đế thì vĩnh viễn đừng mong có thể ra ngoài.
Lại nói ở Tiên Giới, người thực sự biết được thân phận Hoa Liên, e rằng cũng chỉ có mình Trấn Nguyên Đại Tiên. Ông ta khác với Thánh Nhân bình thường, ông ta cai quản việc hiến tế Thiên Địa, mơ hồ có thể nhận ra được, lai lịch của Hoa Liên sợ rằng không chỉ đơn giản như mình nghĩ, hơn nữa dù ông ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Hoa Liên nhưng cũng đã lấy được đáp án từ trong miệng nàng, có điều là ông ta không tài nào ngờ nổi, tốc độ của Hoa Liên lại nhanh đến vậy, vốn tưởng là ít nhất cũng phải chờ chừng mấy vạn năm mới có thể nhìn thấy nàng và Tử Vi ngang sức ngang tài kia.
Cũng chính vì tiềm lực của Hoa Liên quá mức kinh người, cho nên vì cái mạng nhỏ của Đông Lâm, ông ta không thể không lôi hắn về. Lấy những gì ông ta đã thử dò xét Hoa Liên năm đó, nếu để cho Đông Lâm chen vào thù hận giữa nàng và Thái tử, tương lai cái mạng nhỏ của Đông Lâm nhất định là không giữ nổi.
Nhưng tiếp đây, con đường của Hoa Liên chỉ e cũng không dễ dàng như vậy. Sau lưng Tử Vi Tiên Đế dù sao vẫn còn một Đạo Đức Thiên Tôn, nàng muốn báo thù, nào có dễ dàng như thế.
Kể ra, Trấn Nguyên Đại Tiên vẫn rất tán thưởng Hoa Liên, cũng rất đồng cảm với nàng. Những gì nàng đã từng trải qua quả thực có chút nhấp nhô, bất quá cũng chỉ có thể nói là vận may của nàng không tốt, Thiên đạo vô thường mà thôi.
Sự xuất hiện của Hoa Liên khiến cho không khí vốn náo nhiệt của buổi tiệc bỗng trở nên tẻ ngắt, trong bốn vị Tiên Đế, trừ Câu Trần Đế đang ngồi một bên xem trò vui ra thì ba người khác, mỗi kẻ lại mang một nét mặt khác nhau.
“Hoa Liên, chúng ta nói chuyện riêng một chút.” Thật may là Tử Vi không hề vọng động, mặc dù chỉ hận không thể khiến nàng biến mất ngay khỏi tầm mắt của mình, nhưng chuyện của Tử Tiêu còn chưa giải quyết ngày nào thì ngày đó hắn còn không dám làm gì Hoa Liên.
“Ta không cảm thấy có chuyện gì phải giải quyết riêng với ngươi hết.” Hoa Liên lắc đầu cự tuyệt, chuyện của nàng và Tử Vi vẫn không để cho Ân Mạc nhúng tay vào, nhưng hắn lại nói cho nàng một câu, Thánh Nhân được phép nhúng tay vào ân oán của Tiên Giới, cho dù là bất cứ kẻ nào.
Đã vậy, nàng sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, nàng rốt cuộc có mối thù gì với Tử Vi, hắn làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Đến lúc đó, nếu Đạo Đức Thiên Tôn còn dám ra tay với nàng, vậy thì nhất định sẽ bị cuốn vào nhân quả giữa nàng và Tử Vi, cho dù không có ai báo thù cho nàng, Thiên Đạo cũng sẽ không để yên cho ông ta.
“Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta, ta không muốn ngươi chỉ vì chút hiểu lầm mà lại hiểu sai về ta, dù sao chúng ta cũng đều là Tiên Đế.” Những lời này của Tử Vi đâu chỉ là nhượng bộ, căn bản đã đặt Hoa Liên ngang hàng với cấp bậc của mình, hiển nhiên, hắn cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên khó mà thu xếp.
“Giữa chúng ta đích thực là có chút hiểu lầm, có điều ta cảm thấy, sự hiểu lầm của ngươi với sự hiểu lầm của ta nhất định không giống nhau.” Hoa Liên cười nói.
“Hoa Liên, ngươi đã trở thành Tiên Đế, nên biết nhân quả luân hồi, ta nghĩ ngươi nên nhớ rõ chuyện Độ kiếp ngày hôm đó.”
“Đương nhiên là ta nhớ, nếu không nhờ có một luồng thần niệm kia của Tử Vi Tiên Đế, chưa biết chừng lúc này ta đã biến thành một nhúm tàn hồn rồi, nhưng nếu không phải do ngươi thì ta đâu có rơi vào tình trạng ngày hôm nay?” Giọng nói của Hoa Liên lại càng trở nên lạnh lẽo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!