Ngự Phật - Chương 182: Hần khí thực sự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Ngự Phật


Chương 182: Hần khí thực sự


hần khí thực sự

“Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ mang theo con khổng tước này quay về Linh Sơn.” Ân Mạc cười dài nhìn về phía Như Lai, hắn đương nhiên biết Hoa Liên có sức hút lớn thế nào với Như Lai, bất quá mọi chuyện chỉ có thể chấm dứt ở đây.

Bàn tay lần tràng hạt của Như Lai run nhẹ, trước mắt ông ta không biết thân phận của Ân Mạc, cũng không biết lời hắn nói rốt cuộc có mấy phần là thật, nhưng hắn có thể nói đến mức đó, chứng tỏ là hắn thực sự không sợ ông ta, dĩ nhiên cũng có thể là giả bộ.

Theo sự hiểu biết của ông ta về Ân Mạc, khả năng đó không lớn, có điều ông ta đã bao giờ thực sự hiểu được Ân Mạc chưa? Nghĩ đến đây Như Lai không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.

Thấy hai người kia mặc dù do dự nhưng lại không hề có ý rời đi, Ân Mạc lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ. Trong ánh nhìn soi mói của bọn họ, hắn lấy từ trong ngực ra một con dấu đen tuyền, trên con dấu kia phảng phất như có ánh sáng lấp lóa, lại giống như có thứ gì đó đang chuyển động. Ân Mạc vung tay ném con dấu ra, Như Lai căn bản không hề phản kháng được chút nào đã bị đứng yên tại chỗ.

“Nếu không muốn đi, vậy thì ở lại đi, tốt nhất ngươi nên mong rằng Hồng Quân có hứng thú với ngươi.” Ngoắc tay, con dấu lại bay về lòng bàn tay Ân Mạc, mà Như Lai lại giống như đã mất hết hồn phách, mềm nhũn ngã xuống đất không còn động tĩnh gì nữa.

“Đó là thứ gì?” Chỉ trong chớp mắt mà mọi chuyện đã điên đảo, Hoa Liên thực sự là có chút không tiếp nhận nổi.

“Khóa hồn ấn… Thần khí.” Cúi xuống, Ân Mạc bổ sung. Hắn tiện tay giao con dấu màu đen cho nàng, Hoa Liên nhìn kỹ, cũng không phát hiện ra điểm nào đặc biệt, chẳng qua là cầm lên tay rất lạnh, khiến cho nàng có một thứ cảm giác lạnh lẽo.

“Giống thứ chàng đưa cho ta hồi trước?” Thần khí dù ít thật, nhưng không phải là không có, nhưng cảm giác vật này mang lại cho nàng lại hoàn toàn khác biệt.

“Dĩ nhiên không phải, đây mới là Thần khí đích thực, là tín vật qua các triều đại Minh Vương.” Chỉ có làm Thần của một thế giới mới có thể thai nghén ra Thần khí, mà những thứ Thần khí hắn có được ở thế giới này, chẳng qua chỉ là mang danh Thần khí mà thôi.

Ở bên nhà mới có Thần khí, ví dụ như cái tháp Lôi Thần kia của mẹ hắn, nhưng nổi danh nhất vẫn là Khóa hồn ấn, dù sao đây cũng là Thần khí do các vị Thần đời trước thai nghén ra, đã được lưu truyền qua các triều đại Minh Vương.

Năm đó khi hắn rời nhà, cũng chỉ tiện tay giật đại như vậy, không cẩn thận lại cầm mất Khóa hồn ấn đi, tuyệt đối không phải là cố ý, hy vọng ông trẻ người đại nhân không chấp tiểu nhân.

Hoa Liên gật đầu một cái, biết Minh Vương mà hắn nói nhất định không phải là Diêm La Điện chủ, có điều hắn lấy mất tín vật của Minh Vương, thực sự không thành vấn đề gì sao?

Trong lúc cả hai nói chuyện, Đạo Đức Thiên Tôn đã mất tăm mất tích. Đã thấy được sự lợi hại của Khóa hồn ấn, ông ta mà vẫn đứng lại đó không đi thì mới là thiếu đầu óc. Ngay cả cấp bậc như Như Lai mà còn một chiêu đã gục, ông ta mà lên chẳng phải là dâng đồ ăn đến tận miệng hay sao.

Ân Mạc đương nhiên không hề có ý đuổi theo, hắn còn cần mượn tay Đạo Đức Thiên Tôn mang đất Phong Thiện đến chỗ Hồng Quân.

“Ông ta làm sao bây giờ?” Như Lai vẫn còn nằm trên đất, không rõ là chết hay sống.

“Mặc kệ đi, dù sao cũng chẳng ai có thể hủy hoại thân thể ông ta được.” Thực ra thì cho dù có hủy hoại cũng chẳng có gì đáng ngại, những chuyện này đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Ân Mạc. Kiềm hãm Như Lai chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, mục đích của hắn chỉ có đất Phong Thiện.

“Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”

”Thành Bất Khuất.” Ân Mạc choàng lấy hông nàng, chậm rãi đi về phía thành Bất Khuất.

“…” Mặc dù không biết tại sao Ân Mạc lại muốn quay lại đó, Hoa Liên vẫn gật đầu đồng ý. Sau khi quay về nàng cũng không gặp được Anh và Yến Cửu Vũ, hai người chắc đã đi trước rồi.

Dù nhân vật chủ chốt của cuộc đại chiến này một đã bị đánh gục một thì đã chạy trốn, nhưng cuộc chiến giữa Tiên Đế và Ma Đế vẫn còn kéo dài, ngày nào cũng có thể nghe được rất nhiều những tin tức mới từ chiến trường. Có điều hiện giờ, Hoa Liên lại có cảm giác như đang đứng ngoài cuộc xem trò vui, chắc Ân Mạc đã sớm như vậy.

“Sao vậy?” Nhận ra người bên cạnh đang ngẩn người, Ân Mạc ôm nàng lên trên đùi, sờ sờ bụng nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.

“Không sao, chẳng qua là cảm thấy không được chân thực cho lắm.” Hoa Liên lười biếng nép vào trong ngực Ân Mạc, đầu gối lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, ánh mắt vẫn dừng lại trên người đám tiên nhân nhốn nháo bên ngoài cửa sổ.

Ân Mạc lẳng lặng mỉm cười, Hoa Liên không hề thích không khí trong thành Bất Khuất, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra được. Từ ngoài nhìn vào, cho dù ở nơi đâu, nàng cũng có thể nhanh chóng thích ứng, nhưng thực ra nàng lại hợp sống một cuộc sống yên ổn hơn. Đây cũng là lý do tại sao trước kia hắn lại để Hoa Liên ở lại Tiên Giới một mình, ít nhất ở đó, nàng cũng có thể tự mình sống thoải mái vui vẻ, mặc dù cũng có chút phiền phức nhỏ, nhưng nàng có thể xử lý rất tốt.

Nếu thích nàng, thì nên tin tưởng nàng, đây là đạo lý mà Hoa Liên đã dạy cho hắn từ hồi mới quen biết ở nhân gian. Hắn quen nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng sau khi gặp Hoa Liên, hắn chỉ có thể thay đổi thói quen của mình.

“Tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi, ta bảo đảm.” Ân Mạc cúi đầu, một tay nâng khuôn mặt xinh xắn đang vùi trong lồng ngực mình lên, chạm nhẹ vài cái lên môi nàng.

“Ừm…” Không lâu sau, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên, cúi đầu xuống nhìn, người trong lòng đã ngủ say. Hắn bế nàng lên, khẽ đặt lên trên giường, bản thân cũng nằm lên cùng.

Lúc Hoa Liên tỉnh lại, vẫn nằm trong ngực Ân Mạc, được hắn vững vàng ôm chặt, đột nhiên nàng lại có cảm giác được chở che. Yên lặng nằm trong vòng tay của hắn, mi mắt Hoa Liên cong cong, người này là người duy nhất có thể mang lại cho nàng cảm giác ấy, cho nên nàng nhất định sẽ nắm thật chặt.

“Không thoải mái ở đâu à?” Ân Mạc cũng không ngủ say, Hoa Liên vừa mở mắt là hắn đã tỉnh lại.

“Không, chỉ là dạo này cảm thấy mệt chết đi được.” Dạo gần đây, quá nửa thời gian nàng đều trôi qua trong giấc ngủ, mặc dù không có phản ứng gì khó chịu, nhưng luôn cảm thấy không ổn lắm. Hơn nữa, Ân Mạc lúc nào cũng hỏi nàng không thoải mái ở đâu, dáng vẻ dường như vô cùng lo lắng.

“Vậy có muốn ngủ tiếp nữa không?”

”Không ngủ nữa, ra ngoài đi dạo đi.”

Vốn định ra ngoài tản bộ, ai ngờ lại đụng phải vài Tiên Đế vừa mới quay lại từ chiến trường. Lại còn là Tử Vi Tiên Đế, lúc hắn nhìn thấy Hoa Liên và Ân Mạc cùng xuất hiện ở đây, sắc mặt cứ gọi là vô cùng đặc sắc.

Sắc mặt của ba Tiên Đế còn lại cũng rất vi diệu, trong lúc mọi người đều cho là Ân Mạc đã chết, hắn lại vẫn sống sờ sờ. Trong khi mọi người đều cho rằng hắn đã thành Ma, hắn lại quay về thành Bất Khuất.

Rốt cuộc hắn tới để làm gì?

Trong lòng Tử Vi không khỏi thấp thỏm, hắn đột nhiên lại mất đi liên hệ với sư tôn, hơn nữa trên chiến trường còn có kẻ đồn đại rằng đã nhìn thấy thi thể của Đại Nhật Phật Như Lai, là một kẻ tương đối hiểu Ân Mạc, hắn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

“Tử Vi Tiên Đế, chúng ta tâm sự riêng một chút được chứ?” Ân Mạc mở miệng trước.

“Được.” Mặc dù rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn vẫn đồng ý.

Hai người sóng vai bước đi, Ân Mạc không hề có ý định đưa Hoa Liên đi cùng, nhưng ít nhiều Hoa Liên cũng có thể đoán ra được ý đồ của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN