Ngự Phật - Chương 48: Thú vui kinh tởm của Khổng đại thiếu gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Ngự Phật


Chương 48: Thú vui kinh tởm của Khổng đại thiếu gia


Thú vui kinh tởm của Khổng đại thiếu gia

Trừ Ngọc Ẩn Tình ra, trên đường quay lại Đại Hoang sơn họ không hề gặp phải những kẻ không có mắt nào. Hơn nữa, giờ họ đã đến địa giới của Đại Hoang sơn, đương nhiên sẽ không có yêu quái nào muốn tìm cái chết.

Đại Hoang sơn thực ra không hẳn là một ngọn núi mà là một lục địa, muốn đến đây chỉ có thể ngồi thuyền hoặc bay trên trời. Có điều nếu không có năng lực phi hành như Đại Bằng, cản bản không thể nào vượt qua vùng biển kia. Cho dù là ngồi thuyền cũng không an toàn, dù sao biển này có sự tồn tại của Yêu thú, địa bàn của Giao Hoàng chính là nằm trong vùng biển U Hải vô biên vô hạn này.

Hoa Liên nhớ hồi trước mình còn mua bản đồ, giờ nhìn lại, tấm bản đồ kia đúng là gạt người. Nếu như không có ai dẫn đường, e là nàng chẳng thể tìm nổi Đại Hoang sơn, đi lại trong vùng biển này, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể mất phương hướng, cũng may con thuyền này của Khổng Uyên là pháp khí, không cần điều khiển, có thể đưa họ thẳng đến Khổng Gia trại.

Vừa vào đến U Hải, Khổng Uyên đã ném ngay cho Hoa Liên một đống bùa chú vẽ vời xiêu xiêu vẹo vẹo, Hoa Liên cầm vật kia lên nhìn một lúc lâu, ngây ra không nhận ra nổi.

“Cái này để làm gì vậy?” Hoa Liên ngồi trong khoang thuyền, cố gắng phân tích hoa văn phía trên, cảm thấy có chút quen thuộc.

“Khụ khụ, cái đó, là bế tức phù (*bùa nín thở) ta vẽ, ngươi dùng rất hợp.” Nói xong, Khổng Uyên đỏ mặt vội vàng chui ra khỏi khoang thuyền.

Hoa Liên giơ tấm bùa chú màu vàng kia lên, mở to mắt nhìn nửa ngày trời, sau đó, Khổng Uyên đứng trên boong thuyền nghe thấy một tràng tiếng cười vọng ra từ bên trong. Có thể vẽ được bế tức phù thành cái dạng này thực đúng là hiếm có khó tìm, hơn nữa, lại còn vẫn dùng được, đúng là không thể tin được.

Hoa Liên cũng biết, bọn họ đang đi qua địa bàn của Giao Hoàng, chưa biết chừng Giao Hoàng cũng biết Hoa Liên đang ở đây, nếu nửa đường chặn họ lại, nhất định cả hai sẽ rơi vào thế bị động.

Nếu Khổng Uyên đã quyết định đưa nàng về Khổng Gia trại, vậy có nghĩa là hắn muốn thuyết phục cha mình làm chỗ dựa cho Hoa Liên. Có Khổng Tước Hoàng ở đây, Giao Hoàng sẽ không quá đáng quá với Hoa Liên.

Vốn tưởng rằng Hoa Liên ngoan ngoãn trốn trong khoang thuyền, trên người còn mang theo bế tức phù “đặc chế” của Khổng Uyên thì sẽ không có ai cản đường, kết quả, mắt thấy còn một ngày đường nữa sẽ đến Khổng Gia trại, người của Giao Hoàng đã chặn thuyền lại.

Chặn đường, là thủ hạ đắc lực của Giao Hoàng, Thủy Ảnh. Thủy Ảnh này xếp hàng thứ bảy trong Thiên Bảng của Yêu tộc, lợi hại hơn nhiều so với Tứ đại hộ vệ bên cạnh Hồ Hoàng.

Trên Thiên Bảng này đều là những yêu quái trong vòng hai ngàn tuổi, nghe nói kẻ đứng đầu Thiên Bảng tu vi đã đến đỉnh của Yêu Đế kỳ cuối, mà Thủy Ảnh này, tu vi cũng phải đến Yêu Đế kỳ giữa.

Khổng Uyên bây giờ, ngay cả rìa của Thiên Bảng cũng chưa sờ tới đươc, mặc dù cha hắn là Khổng Tước Hoàng nhưng khi đối diện với Thủy Ảnh, Khổng Uyên vẫn có vài phần kiêng nể.

“Khổng thiếu, đã lâu không gặp.” Thủy Ảnh đứng trên mặt biển, mặc sóng lớn chuyển động lên xuống. Mái tóc dài màu xanh nước biển rủ đến gót chân, trên mặt mang theo một nụ cười nhu hòa.

Trong Đại Hoang sơn chưa có kẻ nào nhìn thấy Thủy Ảnh xuất thủ, bởi vì phần lớn đều đã chết. Ngay cả kẻ chiến đấu cuồng đứng đầu Thiên Bảng kia cũng không đi tìm Thủy Ảnh khiêu chiến.

“Thủy đại ca đặc biệt đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?” Khổng Uyên tươi cười nghênh đón, giọng nói cũng hết sức khách sáo.

“Giao Hoàng phái ta tới hỏi Khổng thiếu, đã gặp được tiểu yêu Hoa Liên kia chưa?”

Khổng Uyên mặt không đổi sắc, vẫn cười hì hì như trước, “Nếu có ta đã sớm đến chỗ Giao Hoàng lĩnh thưởng. Thủy đại ca, đừng nói chuyện vội, chúng ta vào trong tán gẫu đi, lâu lắm rồi ta không gặp huynh.” Nói xong, Khổng Uyên chực kéo Thủy Ảnh vào khoang thuyền duy nhất có thể ở trên thuyền.

Thủy Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu, “Khổng thiếu đừng khách khí, nếu đã vậy thì thôi, ta còn phải quay về chờ lệnh, ngày khác Thủy Ảnh nhất định sẽ tới cửa bái phỏng, đến lúc ấy tán gẫu tiếp cũng không muộn.”

“Aiz aiz, Thủy đại ca, huynh vội gì chứ, chỗ ta có một bình rượu ngon cực phẩm vừa mang từ ngoài về đấy.” Khổng Uyên nói sao cũng không chịu thả người, kéo tay Thủy Ảnh đi vào trong.

“Được rồi được rồi, chờ mai ta sẽ đến tìm ngươi, hôm nay tâm trạng Giao Hoàng không được tốt, ta phải về trước.” Thủy Ảnh bất đắc dĩ thở dài, chút nghi ngờ trong lòng cũng hạ xuống.

Hắn đã dùng thần niệm dò xét trong chiếc thuyền này, không hề cảm thấy người thứ hai, hơn nữa xem thái độ của Khổng Uyên, chắc là thực sự chưa tìm được người.

Sau khi Thủy Ảnh chìm xuống nước không thấy bóng dáng đâu, Khổng Uyên huýt sáo, nụ cười trên mặt từ từ lan rộng. Tu vi của Thủy Ảnh đích thực là lợi hại, có điều đầu óc ấy mà, so với Khổng thiếu gia hắn còn kém một đoạn.

Bước vào trong khoang, Khổng Uyên đột nhiên phát hiện ra Hoa Liên vừa nãy còn ở đây mà giờ đã biến mất tăm, sắc mặt biến đổi, cho là Thủy Ảnh ra tay, vừa định lao ra ngoài tìm người, được hai bước lại quay trở lại, đứng bên cạnh cái bàn, nhìn chằm chằm chén trà hình hoa sen vừa mới mọc ra trên đó.

Hừm… mở nắp ra, trong chén trà có hoa văn uốn lượn, nhìn những hình vẽ xiêu vẹo trên đó, nhất định là bùa chú mà hắn vẽ ra không thể nghi ngờ.

“Tiểu Hoa Hoa…” Khổng Uyên có chút không xác định dùng ngón tay búng búng chén trà, hắn vậy mà lại không nhận ra bất cứ sự khác thường nào, Hoa Liên biết cả thuật biến thân, nàng đúng là càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu.

“Đừng có mà sờ loạn.”

Chén trà đột nhiên mở miệng nói chuyện, Khổng Uyên không những không bị dọa, còn cười toe toét, “Tiểu Hoa Hoa à, chúng ta thương lượng được không…”

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn dáng vẻ đầy bất hảo của hắn, trong giọng nói của Hoa Liên mang theo vài phần cảnh giác.

“Không làm gì cả, ngươi dạy ta thuật biến thân được không?”

“Thứ này có gì hay mà học?” Hoa Liên có chút không hiểu, chút phép thuật đơn giản như vậy, ai mà chẳng biết đúng không. Lúc trước khi mẹ nàng dạy cho nàng cũng nói như vậy.

“Làm ơn đi…. ngươi không biết à…” Khổng Uyên bày ra vẻ như sắp hộc máu, “Thuật biến thân đầy đủ đã thất truyền cả ngàn năm rồi, ngươi còn nói có gì hay mà học à.”

Nàng thực sự không biết thuật biến thân này đã thất truyền, “Dạy ngươi thì cũng được, có điều, chỉ có thể dạy vài loại thôi.” Hoa Liên có chút do dự, dù sao đây cũng là do mẹ nàng truyền dạy cho, thuật biến thân đầy đủ cần phối hợp với những khẩu quyết khác nhau, muốn dạy hết cho Khổng Uyên thì phải xem ý tứ của mẹ nàng mới được.

Dĩ nhiên, cũng có vài khẩu quyết đơn giản, không ảnh hưởng đến toàn cục, dạy cho Khổng Uyên cũng không sao.

“Không thành vấn đề, chỉ cần đừng để ta biến thành thứ khác mà vẫn lòi cái đuôi ra là được!”

”…”

Thuật biến thân vốn không khó, hơn nữa Hoa Liên lại dạy những thứ đơn giản nhất cho Khổng Uyên, hắn chưa học bao lâu đã hiểu, kết quả trong khoang thuyền có thêm một con rắn bò loạn khắp nơi, Khổng Uyên nói, hắn đã sớm muốn nếm thử xem rắn nó đi đường thế nào, cuối cùng hôm nay cũng được hoàn thành tâm nguyện.

Tâm nguyện của Khổng đại thiếu, quả nhiên khác với người thường.

“Khổng Uyên, chết tiệt, ngươi đang làm cái quái gì thế hả!!!” Thuyền cuối cùng cũng cập bến, một nam tử trung niên mặc cẩm phục màu xanh biếc bước vào khoang thuyền, sau khi ông ta nhìn thấy con rắn đang xoay loạn trên đất kia, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN