Thế mà tiểu quỷ đã dẫn tên dã quỷ vô danh kia vào bể bơi biệt thự.
Diêm Hạc đứng tại chỗ, thờ ơ nhìn ma da trong hồ còn mặc quần mới anh đốt cho tiểu quỷ.
Đồ mới cũng phải chia nhau, người mặc nửa trên, người mặc nửa dưới.
Đúng là tình nghĩa bền hơn vàng nữa.
Ma da đơ mặt ngâm mình trong bể bơi, cứ cảm thấy người đàn ông kéo vali đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm quần mới của mình.
Ma da quay sang, do dự nói với tiểu quỷ: “Tớ vẫn có cảm giác anh ta thấy được tụi mình thật đó.”
Người đàn ông cách đó không xa khiến y có cảm giác anh không phải người bình thường.
Tiểu quỷ leo lên khỏi hồ bơi, lắc đầu cho văng bớt nước rồi thuần thục trèo lên vai người đàn ông.
Cậu cưỡi trên vai anh rồi thản nhiên vẫy tay với ma da, chứng minh người đàn ông thật sự không nhìn thấy ma.
Cậu đã sắp leo lên đầu anh tới nơi, nếu đối phương thấy được ma thì dễ gì đứng yên.
Ma da: “……”
Tiểu quỷ nhảy xuống khỏi vai người đàn ông rồi bay tới hồ bơi, còn trịnh trọng căn dặn ma da: “Anh ta nhát gan nên sợ ma lắm. Cậu đừng chạy lung tung hù dọa anh ta đấy nhé.”
Ma da chậm chạp “ừm” một tiếng, nhìn người đàn ông kéo vali chẳng có biểu cảm gì, cuối cùng lặng yên không một tiếng động lặn xuống hồ bơi.
Y là ma da nên dù có lặn cũng không làm mặt nước lăn tăn.
Dưới đáy bể bơi, ma da nín thở đợi một lát, sau đó đột ngột leo lên bờ rồi vươn bàn tay tái xanh ra chụp cổ chân người đàn ông.
Màn tập kích của y nhanh như chớp, hầu như không ai giấu được phản ứng theo bản năng.
Nhưng người đàn ông kéo vali vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, mí mắt buông thõng, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Cứ như thật sự không thấy ma da ngoi lên từ đáy hồ vậy.
Ma da chần chờ một lát rồi từ từ thu tay về.
Nhưng người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó kinh ngạc nhìn bọt nước xoay tròn trong hồ.
Anh cau mày, tựa như không hiểu tại sao trong bể bơi lại có bọt nước văng lên, môi mím lại, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ bất an.
Đối với người bình thường, dù không nhìn thấy ma nhưng ban đêm thấy bọt nước tự dưng xoay tròn trong hồ cũng sẽ sợ hãi.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, tiểu quỷ thấy người đàn ông khẽ nhíu mày thì lặn tới cạnh ma da, cốc đầu y mấy cái rồi đau lòng nhức óc nói: “Anh ta vốn đã nhát rồi. Sao cậu còn dọa anh ta nữa hả?”
Ma da: “……”
Y há to miệng, muốn nói mình cảm thấy người đàn ông trước mặt không giống kẻ nhát gan lắm, chợt thấy người đàn ông quay đầu che miệng ho khan một tiếng, lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Ma da chưa từng đi học.
Y không biết diễn tả ra sao nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngâm mình trong hồ nghe mắng.
Bị mắng mấy phút, ma da vừa ngước mắt lên thì thấy người đàn ông kéo vali ung dung cài lại tay áo, trịch thượng nhếch môi nhìn y.
Đâu còn bộ dạng bất an nhíu mày nữa chứ?
Ma da đang bị mắng lập tức kéo tay tiểu quỷ để cậu nhìn người đàn ông.
Mộ Bạch quay lại, trông thấy người đàn ông trên bờ nhíu mày cúi đầu nhìn bể bơi, vẫn lộ ra vẻ bất an như lúc nãy.
Ma da thảng thốt: “Lúc nãy anh ta đâu có thế.”
Mộ Bạch ngờ vực nhìn y.
Khóe miệng ma da nhếch lên, khuôn mặt liệt cố gắng bắt chước kiểu nhếch môi trịch thượng của người đàn ông: “Lúc nãy anh ta làm vậy nè.”
Mộ Bạch: “……”
Cậu nhúng đầu ma da xuống nước rồi nghiêm giọng nói: “Trời nóng lắm. Cậu lặn nhiều vào.”
Trời nóng quá làm ma da gặp ảo giác rồi.
Kiểu cười khẩy liếc xéo này nhìn là biết không phải biểu cảm của Diêm Hạc cao ngạo rồi.
Ma da bị ấn đầu xuống nước thất bại nhả ra mấy cái bong bóng.
Người đàn ông trên bờ quay đầu che miệng, từ trên cao nhìn xuống dã quỷ chẳng biết từ đâu xuất hiện ở đáy hồ.
Mặc chung một bộ đồ thì sao chứ.
Dọa anh xong cũng phải ngoan ngoãn nghe tiểu quỷ mắng thôi.
Nhưng đến khi Diêm Hạc xuống lầu cất vali rồi tắm xong đi ra vẫn không thấy tiểu quỷ đâu.
Người đàn ông lau tóc nhìn lướt qua phòng ngủ trống rỗng, lúc này mới vỡ lẽ gì đó.
Hình như tiểu quỷ định ở lại hồ bơi với dã quỷ vô danh kia chứ không định lên bờ.
Đúng là Mộ Bạch có ý định này thật.
Cậu ngâm mình trong hồ, thậm chí đến mười giờ tối cũng chưa bay về phòng ngủ.
Diêm Hạc bình tĩnh ở trong phòng ngủ, ngồi một mình trên giường lớn chờ tiểu quỷ chơi với dã quỷ kia chán chê rồi xuống.
Kết quả anh nằm trên giường đợi nửa tiếng mà tiểu quỷ trên lầu vẫn chưa xuống.
Mười một giờ đêm.
Tất cả đèn trong biệt thự đột nhiên tắt ngấm, cả biệt thự chìm vào bóng tối, chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh đèn trong sân phía xa.
Ma da nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, đơ mặt cảnh giác nói: “Không phải tớ làm đâu. Tớ không hề dọa anh ta mà.”
Tiểu quỷ ho khan: “Tớ biết rồi……”
Ma da hài lòng gật đầu rồi kéo cậu ngâm nước tiếp, nào ngờ phòng ngủ ở lầu hai vọng ra mấy tiếng trầm đục.
Hình như người trong phòng ngủ đụng đổ vật gì trong bóng tối.
Tiểu quỷ quay đầu nhìn, do dự một lát rồi ngoi lên nói: “Để tớ đi xem thử.”
Ma da lập tức quay đầu nhìn cậu: “Cậu đi làm gì?”
Mộ Bạch lẩm bẩm: “Anh ta nhát lắm, bị cúp điện rồi, tớ phải đi xem anh ta thế nào đã.”
Ma da lạnh lùng nói: “Có gì để xem chứ. Chỉ cúp điện thôi mà.”
Vừa dứt lời thì trong phòng ngủ lại vọng ra mấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Mộ Bạch lo lắng nói: “Không được, tớ phải đi xem thôi.”
Ma da chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu quỷ vội vàng bay xuống phòng ngủ dưới lầu.
Y chưa bao giờ đi học nên trong đầu chỉ hiện ra một câu —— Tiểu quỷ giống như thư sinh bị hồ ly tinh quyến rũ trong thoại bản vậy.
Nhưng người trong phòng ngủ là nam chứ không phải hồ ly tinh.
Ma da buồn bực lặn xuống đáy hồ, nghĩ thầm sớm biết bây giờ một câu cũng không mắng được thì hồi xưa chịu khó học cho rồi.
Trong phòng ngủ dưới lầu, tiểu quỷ vụng trộm chui qua khe cửa sổ.
Cậu nhìn thấy trong phòng ngủ tối om, người đàn ông mặc đồ ngủ cụp mắt ngồi trên giường xoa cổ tay, đèn ngủ trên tủ đầu giường bị đụng rơi xuống đất.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông đứng dậy dò dẫm bước đi trong bóng tối, hình như muốn ra phòng khách lấy điện thoại.
Tiểu quỷ đi theo người đàn ông trước mặt, lén dẹp đi cái ghế cản đường anh rồi lại lén đẩy chiếc điện thoại trên bàn tới chỗ dễ lấy nhất.
Quả nhiên người đàn ông mới sờ soạ.ng mấy lần đã mò được điện thoại, anh bật đèn pin lên tìm đèn khẩn cấp trong phòng khách.
Tiểu quỷ đi theo người đàn ông về phòng ngủ, nhìn Diêm Hạc đặt điện thoại và đèn khẩn cấp xuống tủ đầu giường, sau khi anh nhặt đèn ngủ lên thì cậu thở phào một hơi.
Mộ Bạch đang định nhảy xuống giường rời đi thì lại thấy người đàn ông luôn tỏ vẻ trầm tĩnh giờ phút này cụp mắt xuống, đôi môi mỏng cũng mím chặt.
Tiểu quỷ dừng chân rồi do dự nhìn người đàn ông lẳng lặng nằm trên giường, ngoài trời tối đen.
Mặc dù ở bên ngoài được người khác gọi là Diêm tổng.
Nhưng Mộ Bạch vẫn nhớ mục tiêu mới của mình rất nhát gan.
Sau một lúc do dự, Mộ Bạch leo lên giường nhanh như chớp rồi chui vào chăn, ngủ cạnh người đàn ông như thường lệ.
Cậu vụng về vỗ vai người đàn ông như ngày xưa mẹ hay ru cậu ngủ.
Nhưng sau khi vỗ mấy lần, tiểu quỷ mới nhớ ra người trước mặt không nhìn thấy mình, cũng không cảm nhận được mình đụng chạm.
Tiểu quỷ ngẩng đầu lên, nhìn thấy lông mày người đàn ông mới nãy còn nhíu chặt mà giờ lại giãn ra, tựa như cảm nhận được gì đó từ nơi sâu xa.
Mộ Bạch lập tức nhích tới gần người đàn ông hơn.
Cậu rúc trong chăn mềm mại, đã mấy ngày rồi không cảm nhận được tinh thần khí ấm áp của người bên cạnh, giờ phút này ngủ cực kỳ dễ chịu.
Tiểu quỷ không ngẩng đầu lên nữa, vì vậy không thấy được người đàn ông mở mắt ra trong bóng tối, khóe môi cong lên, âm thầm liếc về hướng bể bơi ngoài cửa sổ phòng ngủ.
Ma da đang lặn dưới đáy hồ đột nhiên hắt hơi một cái.
Y nhăn mặt, cứ cảm thấy có con ma nào đó đang chửi lén mình.
Nhưng nghĩ một hồi cũng không ra nguyên cớ nên y đành lặn tiếp, ngoan ngoãn chờ tiểu quỷ xuống lầu xem xét tình hình người đàn ông trở lại.
Kết quả y đợi thật lâu vẫn không thấy bóng dáng tiểu quỷ.
Ma da ngoi lên khỏi nước, sắc mặt hơi ngưng trọng.
Y vẫn cảm thấy người đàn ông dưới lầu hơi kỳ lạ, không giống người bình thường cho lắm.
Ma da leo lên khỏi bể bơi rồi bò dọc vách kính tới cửa sổ phòng ngủ, nghiêm mặt bám vào cửa sổ nhìn trộm bên trong.
Kết quả y thấy tiểu quỷ thoải mái dựa vào người đàn ông trong chăn ngáp mấy cái, có vẻ như sắp ngủ tới nơi.
Ma da: “?”
Y bám vào cửa sổ, không dám gõ kính phát ra tiếng động hù dọa người đàn ông.
Nếu không tiểu quỷ lại mắng y dọa người bừa bãi nữa cho xem.
Ma da chỉ có thể bám vào cửa sổ, ra sức nhích tới chỗ tiểu quỷ có thể nhìn thấy.
Nhích tới nhích lui thật lâu, rốt cuộc tiểu quỷ mới thấy y.
Mộ Bạch lập tức bò dậy khỏi giường rồi bay tới trước cửa sổ.
Ma da bám vào cửa kính, trợn mắt hỏi: “Chẳng phải cậu nói chỉ đi xem anh ta một lát thôi sao?”
Tiểu quỷ hơi chột dạ, quay đầu nói: “Đúng là tớ chỉ đến xem anh ta thế nào thôi……”
“Nhưng anh ta nhát quá nên tớ muốn ở lại thêm chút nữa……”
“Cậu cũng biết mà, tớ đè anh ta lâu như vậy, với tớ anh ta thơm lắm……”
Tiểu quỷ càng nói càng chột dạ, lí nhí nói: “Thơm quá nên tớ nhịn không được……”
Ma da bó tay.
Dù sao đối với tiểu quỷ như bọn họ, đồ ăn quả thật có sức hút rất lớn.
Y đành phải bay về bể bơi, một thân một mình ngâm trong hồ bơi rộng thênh thang.
Ngày hôm sau.
Ban đêm, Mộ Bạch hớn hở dẫn ma da bay vào biệt thự, lên tới lầu ba thì lại thấy bể bơi cạn queo.
Hồ bơi lộ thiên đã xả hết nước.
Mộ Bạch ngẩn ngơ nhìn bể bơi cạn trơ đáy, trước mặt là một tấm bảng thông báo cực lớn.
Hồ bơi đang được bảo trì, vui lòng đừng sử dụng.
Ma da không biết chữ nên xích lại gần săm soi mấy chữ lớn này như muốn nhìn ra gì đó.
Mộ Bạch lí nhí nói với y: “Hôm nay không ngâm được rồi.”
Ma da đơ mặt hỏi: “Tại sao?”
Tiểu quỷ gãi mũi: “Hồ bơi phải bảo trì……”
Cậu cũng thấy kỳ lạ, đến biệt thự lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy hồ bơi cần bảo trì.
Tiểu quỷ trầm tư một lát, nhớ lại tối qua biệt thự vô duyên vô cớ mất điện, giờ đến lượt bể bơi cần bảo trì, hình như cũng không kỳ quái cho lắm.
Chỉ tiếc cho A Sinh thôi, chưa ngâm mấy ngày đã không ngâm được nữa.
Mộ Bạch hết sức tiếc nuối nhưng chỉ có thể tiễn A Sinh về.
Mới đầu cậu định giữ A Sinh ở lại biệt thự để tìm chỗ có nước, chẳng hạn như bể cá khổng lồ trong phòng khách.
Nhưng lại sợ nửa đêm A Sinh leo từ hồ cá ra hù dọa Diêm Hạc nên đành thôi.
Cả biệt thự chỉ còn lại cậu và Diêm Hạc.
Tiểu quỷ không có ai nói chuyện nên leo lên giường sớm chờ người đàn ông như trước kia, vừa đến nơi lập tức chui vào chăn đợi Diêm Hạc lên giường ngủ.
Chẳng hiểu sao sau khi đi công tác về, Diêm Hạc ngủ sớm hơn thường lệ rất nhiều.
Nhưng lắm lúc chỉ lên giường sớm chứ chưa ngủ ngay, thường xuyên dựa vào thành giường đọc sách.
Mộ Bạch cứ chờ một hồi lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết sau khi mình ngủ, người trên giường luôn nhìn mình thật lâu rồi mới tắt đèn ngủ.