Ngủ Sớm Một Chút - Chương 84
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ngủ Sớm Một Chút


Chương 84


Người trên lưng ngủ rất say, hồi lâu sau men say mới hiện ra, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, hàng mi dài khép lại như cánh bướm, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó.

Diêm Hạc nghe không rõ lắm.

Anh cõng tiểu quỷ đến ngã tư rồi đưa tay mở cửa xe, khom người nhẹ nhàng đặt người trên lưng vào ghế sau.

Trong gió tuyết, chiếc Maybach màu đen lướt êm trên đường nhựa, chỉ chốc lát sau đã từ từ dừng lại trước cổng biệt thự.

Diêm Hạc tháo dây an toàn rồi bế tiểu quỷ say khướt ở ghế sau vào nhà.

Tiểu quỷ được đặt xuống sofa, mới đầu vẫn nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhìn màn hình lớn trước mặt.

Dù mặt đã đỏ như đít khỉ nhưng tiểu quỷ vẫn bày ra tư thế nghiêm trang như sắp thăng đường.

Thấy tiểu quỷ ngồi ngay ngắn, Diêm Hạc thoáng yên tâm lại, đi vào bếp pha nước mật ong giải rượu.

Ai ngờ anh vừa đi thì tiểu quỷ bắt đầu kéo áo mình, hệt như chú khỉ nóng nực lột áo len trên người mình ra.

Hai tay cậu bắt chéo nắm áo len kéo ra khỏi đầu, nhưng vì kéo quá mạnh nên tiếng tĩnh điện lách tách vang lên.

Tóc đen mềm mại của tiểu quỷ bị tĩnh điện làm dựng đứng, lỉa chỉa trên đầu như lông nhím.

Tĩnh điện từ áo len làm tiểu quỷ hơi tê tê, sau khi cởi áo len thì ngồi thừ một lát.

Sau đó nhận ra chính áo len làm mình bị giật điện, tiểu quỷ trừng mắt nhìn thủ phạm rồi vứt xuống đất, còn đạp cho mấy phát.

Tiểu quỷ ngồi xổm trên sàn, tóc xù như lông nhím, móc trong túi ra lá bùa Vệ Triết cho mình rồi hung tợn dán lên áo len.

Cậu tưởng áo len là ác quỷ từ đâu xuất hiện muốn giật điện mình nên dán bùa xong lại tức giận đạp thêm mấy cái.

Diêm Hạc pha nước mật ong bưng ra phòng khách, trông thấy tiểu quỷ tóc tai dựng đứng như gặp kẻ thù, gay gắt lên án chiếc áo len.

“Lén lút giật điện người khác có gì hay chứ?”

“Có ngon thì ra đây đánh với ta một trận này——”

“Sao không nói gì? Không phục hả?”

Áo len dúm dó nằm trên sàn, tiểu quỷ tức giận túm áo len lắc mạnh như muốn giũ ác quỷ bên trong ra.

Tiếc là ác quỷ không văng ra mà áo len bị giũ mạnh làm tóc trên đầu tiểu quỷ càng vểnh cao hơn, xù to hơn.

Diêm Hạc vuốt mái tóc bù xù của tiểu quỷ, ngón tay cũng bị điện giật tê tê.

Tiểu quỷ đã say mèm, màu đỏ trên mặt lan xuống cổ, quay đầu nhìn chằm chằm áo len dưới đất, một người đàn ông đập áo len giùm cậu rồi dỗ dành nói đã thay cậu giáo huấn ác quỷ trong áo len rồi.

Tiểu quỷ hết sức hài lòng vì ác quỷ bắt nạt mình bị giáo huấn.

Hài lòng đến mức bị người đàn ông to gan vuốt mái tóc xù mà vẫn khoan dung độ lượng không tức giận.

Nhưng người đàn ông rất hay sờ mó cậu.

Lúc thì sờ đầu cậu, lúc thì sờ mặt cậu, lúc lại sờ cổ cậu.

Tiểu quỷ hơi quạu, khi người đàn ông trước mặt chuẩn bị sờ tai thì bị cậu hất ra.

Người đàn ông dừng lại rồi nhìn cậu với vẻ mặt vi diệu.

Tiểu quỷ say mèm bực bội lè nhè: “Sao anh sờ hoài vậy? Đàng hoàng chút được không?”

Người đàn ông “ồ” một tiếng rồi hỏi lại: “Đại nhân cảm thấy tôi không đàng hoàng sao?”

Tiểu quỷ tóc tai bù xù duỗi ngón tay chọc bả vai người đàn ông trước mắt rồi nghiêm nghị nói: “Anh đây có vợ rồi ——”

Diêm Hạc: “……”

Lộn xộn cái gì.

Biết thế không tải cho tiểu quỷ nhiều app xem video ngắn như vậy.

Anh cúi người xuống gần tiểu quỷ, nhìn sâu vào mắt cậu rồi nói: “Đại nhân nhìn kỹ tôi đi.”

Tiểu quỷ say rượu nghiêm nghị nhìn người trước mặt, nhìn từ mắt đến mũi rồi lại nhìn từ mũi đến miệng, cuối cùng thất bại phát hiện người đàn ông trước mặt quả thực rất đẹp.

Khuôn mặt tuấn tú xuất sắc đến mức không chê vào đâu được.

Nhưng tiểu quỷ vẫn chọc ngón tay vào vai người đàn ông để đẩy anh ra, lắc đầu nói: “Đúng là ngoại hình anh không tệ nhưng vẫn thua xa người yêu tôi. Anh ấy đẹp hơn anh nhiều.”

Trong mắt Diêm Hạc lộ rõ ý cười, để mặc ngón tay đẩy mình ra: “Đẹp cỡ nào?”

Tiểu quỷ say khướt nghĩ ngợi một lát rồi làu bàu: “Dù sao cũng đẹp hơn anh……”

Người đàn ông trước mắt không chịu thôi mà lại cười hỏi: “Chỗ nào đẹp hơn tôi? Có phải đại nhân nhìn lầm rồi không? Hay là đại nhân nhìn kỹ lại xem?”

Tiểu quỷ hơi quạu.

Hỏi hoài.

Có gì để hỏi chứ.

Đã bảo anh đây có vợ rồi mà.

Cậu nghiêm mặt gắt gỏng: “Không lầm đâu. Chỗ nào của anh ấy cũng đẹp hơn anh hết, anh nhìn ánh mắt mình đi, cứ như con rùa nhìn đậu xanh vậy, thế mà cũng đòi so với anh ấy à?”

Hình như rốt cuộc người đàn ông đã biết hổ thẹn nên quay đi chỗ khác, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Tiểu quỷ tóc xù hết sức hài lòng, không hề biết người đàn ông quay đi vì không nhịn được cười, ngồi trên salon đỡ trán cười một lúc lâu mới quay lại đối mặt với tiểu quỷ say khướt.

Anh nói với tiểu quỷ: “Dù người đại nhân thích có đẹp hơn nữa cũng không giỏi bằng tôi đâu.”

Đầu tóc xù như lông nhím của tiểu quỷ lập tức nổ tung: “Vớ vẩn. Ngay cả áo bông thủng tám lỗ anh ấy còn vá được nữa. Sao có thể không giỏi bằng anh được.”

Người đàn ông: “Nhưng mắt tôi biết đổi màu đấy.”

Anh mở to mắt, đôi mắt tựa như đá đen dần chuyển thành màu đỏ.

Tiểu quỷ say rượu sửng sốt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

Không ngờ người này ngầu đến nỗi có thể đổi màu mắt.

Người đàn ông hỏi: “Đại nhân thích không?”

Tiểu quỷ sững sờ, vừa định nói thích thì nhận ra mình sắp bị người đàn ông quỷ kế đa đoan này mê hoặc.

Cậu lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không thích ——”

Người đàn ông: “Không thích à?”

“Nhưng mắt tôi cũng đổi màu như Nick Sassou mà. Đại nhân không thích thật sao?”

Mỗi sợi tóc xù của tiểu quỷ đều đang giãy giụa kêu gào: “Không thích ——”

Người đàn ông vừa cười vừa thấp giọng hỏi: “Đại nhân thật sự thích người kia vậy sao?”

Tiểu quỷ say rượu: “Thích chứ.”

Cậu khoe khoang: “Chúng tôi là cặp đôi trời sinh mà.”

“Ông tơ bà nguyệt gặp chúng tôi cũng phải khen một câu tình cảm thắm thiết đấy.”

“Anh đừng có ý xấu, đừng sờ mó lung tung……”

“Nhìn anh thì…… ngoại hình cũng tàm tạm…… chắc sẽ tìm được nửa kia tốt với anh thôi……”

“Đã bảo đừng nghĩ ra ý xấu mà! Đừng kéo tôi nữa……”

“Tôi là Thanh Thiên đại lão gia đấy nhé……”

Người đàn ông có ý xấu “ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi không nghĩ nữa đâu.”

Tiểu quỷ say khướt nghiêm mặt nhìn người đàn ông thu tay về rồi đứng dậy.

Tiểu quỷ hài lòng, tưởng mình đã dọa được người đàn ông trước mắt.

Ai ngờ một giây sau, người đàn ông khom người bế cậu lên rồi cúi đầu hôn cậu một cái.

Anh cười nói với cậu đúng là không nên nghĩ mà phải làm luôn.

Không ai có thể nhịn được.

Đầu tóc tiểu quỷ bù xù, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời, nghiêm túc nói thích anh.

Lúc nãy cởi áo len ra làm áo thun ngắn tay trên người bị kéo xộc xệch, để lộ xương quai xanh đỏ bừng vì rượu và một vùng da trắng nõn.

Đôi môi xinh đẹp đỏ mọng như trái cây chín rục, ngón tay bóp nhẹ cũng có thể vắt ra nước ngọt.

Tiểu quỷ bị hôn sửng sốt.

Sau khi kịp phản ứng thì bắt đầu giãy giụa, tóc trên đầu càng xù to hơn, hệt như chú nhím đang tức giận: “Anh to gan quá ha——”

Người đàn ông bế cậu đá văng cửa phòng ngủ: “Ừ, tôi to gan lắm.”

Tiểu quỷ say khướt bị đặt xuống giường, tức giận chỉ tay vào anh: “Anh còn cả gan làm loạn thì coi chừng tôi gọi người kéo anh ra ngoài đánh bốn mươi trượng đó ——”

Người đàn ông “ồ” một tiếng rồi cúi đầu hôn ngón tay duỗi ra của tiểu quỷ, bình tĩnh nói đánh đi.

Tiểu quỷ trợn tròn mắt.

Cậu ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mắt cúi đầu hôn ngón tay mình, dường như cực kỳ yêu thích, ngay cả kẽ tay cũng hôn làm cậu tê dại ngứa ngáy.

Cơn tê dại kia dần lan từ cánh tay đến lưng, eo cậu bắt đầu bủn rủn.

Sau khi ngón tay chi chít dấu hôn đỏ nhạt, người đàn ông cúi xuống hôn cậu một cái, hương cỏ cây quen thuộc như hòa lẫn với hơi nước mờ mịt bao trùm lấy cậu.

Hai gò má đỏ bừng của tiểu quỷ nóng lên, dưới tác dụng của cồn đầu óc như biến thành bột nhão, mơ hồ cảm thấy người đàn ông trước mắt có vẻ khá quen, bắt đầu nghĩ xem cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Dường như nhận ra người dưới thân không tập trung, người đàn ông cúi đầu cắn môi tiểu quỷ một cái rồi khàn giọng nói: “Đại nhân, há miệng ra nào.”

Tiểu quỷ mụ mẫm há miệng, chẳng bao lâu sau nghe thấy một tiếng cười khích lệ: “Ngoan quá ——”

Tiểu quỷ say khướt vẫn chưa nhớ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, chợt nghĩ tới gì đó nên đột nhiên bừng tỉnh rồi đẩy người đàn ông ra, nghẹn ngào hoảng loạn nói mình tiêu đời rồi.

Cậu thế mà đến lầu xanh chơi gái!

Diêm Hạc dừng lại, nhìn tiểu quỷ đầu tóc bù xù hoảng loạn nói mình đi chơi gái, vừa nói vừa đỏ hoe mắt, chóp mũi ướt sũng nước mắt nhìn hết sức tội nghiệp.

Tiểu quỷ nắm lưng quần mình, nức nở nói: “Ta…… Ta tiêu đời rồi……”

“Ta không thể làm quan được…… Ta thật có lỗi với Khổng thánh nhân……”

“Ngày mai ta sẽ bị rơi đầu……”

“Sao ngươi lại hôn ta chứ…… Ta không làm đâu…… Tiền cho ngươi hết đó……”

Diêm Hạc cười đau ngực, lần đầu tiên trong đời không lập tức dỗ tiểu quỷ khi cậu khóc.

Anh đỡ trán cười một lúc lâu mới cúi đầu nhìn áo mình.

Sơ mi đen tuyền, tay áo chỉ xắn lên một khúc, những chỗ còn lại đều che kín mít, trên cổ áo một cái nút cũng chưa cởi.

Chẳng hiểu sao tiểu quỷ lại liên tưởng đến chơi gái nữa.

Anh chồm tới lau đi nước mắt trên má tiểu quỷ rồi nhẹ nhàng dỗ dành cậu, nói cái này sao lại là chơi gái được, dứt lời còn bảo cậu nhìn kỹ xem anh là ai.

Hai mắt tiểu quỷ đẫm lệ, nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn anh, ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu.

Cậu sững sờ quá lâu khiến Diêm Hạc cũng sốt ruột.

Nhưng chốc lát sau, tiểu quỷ rưng rưng sụt sịt một cái, dường như đã hạ quyết tâm nên cầm tay anh nói: “Ta sẽ chuộc thân cho chàng.”

Diêm Hạc: “?”

Tiểu quỷ tóc xù như lông nhím vừa nghẹn ngào vừa kiên định nói: “Ta vừa gặp chàng đã cảm mến, mặc dù ta chỉ là thư sinh nghèo nhưng chàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chuộc chàng ra.”

“Nhà ta còn một con trâu già, ta vừa cày ruộng vừa đi học, chàng cứ yên tâm chờ đi, ta sẽ dành dụm đủ tiền để chuộc chàng ra.”

“Nếu sau này ta thi đậu công danh, ta sẽ cho chàng làm cáo mệnh……”

Diêm Hạc đã hiểu.

Kịch bản trong đầu tiểu quỷ đã diễn đến tiết mục thư sinh nghèo và gái lầu xanh.

Anh trầm mặc một hồi, cảm thấy hơi buồn cười, cuối cùng vẫn nói: “Vậy ta xin đa tạ đại nhân.”

Tiểu quỷ say khướt dụi mắt nói không cần tạ ơn, sau đó chóp mũi ửng đỏ, rưng rưng nước mắt hỏi anh: “Vậy giờ ta hôn chàng một cái được không?”

Cậu móc trong túi ra mấy lá bùa Vệ Triết cho mình: “Ta có tiền, ta có nhiều tiền lắm……”

Diêm Hạc cầm mấy lá bùa kia: “Đại nhân có trả tiền hay không cũng hôn được mà.”

Tiểu quỷ lắc đầu: “Ta phải trả chứ. Chàng không có tiền sẽ bị tú bà đánh……”

Diêm Hạc: “Đại nhân nghe ai nói vậy?”

Tiểu quỷ tóc xù: “Trong thoại bản đều nói vậy mà, ta không muốn chàng bị đánh đâu.”

Diêm Hạc cảm thấy tim mình như tan thành nước, chất chứa muôn vàn yêu thương.

Anh dịu dàng nói: “Vậy đại nhân hôn đi.”

Tiểu quỷ say chếnh choáng ngửa đầu lên ngây thơ hôn cằm anh một cái, đôi mắt đẫm lệ sáng ngời.

Cậu ngồi trên giường, dường như rất vừa lòng thỏa ý nên mái tóc lông nhím trên đầu cũng vui vẻ dựng lên.

Diêm Hạc vừa bất lực vừa cưng chiều vuốt tóc tiểu quỷ xuống.

Ngón tay anh luồn vào tóc đen mềm mại, sợi tóc mát lạnh mượt như lụa, đầu ngón tay ấn nhẹ vào đầu.

Tiểu quỷ thoải mái híp mắt lại, chẳng bao lâu sau đã co ro ngủ thiếp đi trên giường.

Vuốt tóc xong, thỉnh thoảng Diêm Hạc nghe thấy tiểu quỷ nói mớ nhưng không rõ lắm.

Anh cúi xuống cởi đôi dép bông mà tiểu quỷ mang ở nhà.

Trong lúc cởi dép cho tiểu quỷ, Diêm Hạc chợt nhớ lại rất lâu trước đây, khi mình mới gặp tiểu quỷ.

Có tên ác quỷ đui mù bị siết chết để lại một bàn tay quỷ, oán hận viết đầy câu “tại sao tiểu quỷ lại được lên giường” trên tấm gương trong phòng rửa mặt và trần nhà.

Rõ ràng lúc đó anh đã cực kỳ dung túng tiểu quỷ nhưng vẫn tìm cớ cho cậu, nói tiểu quỷ lên giường biết cởi giày, ngoan hơn quỷ khác.

Giờ nhìn tiểu quỷ say rượu mang cả dép lên giường, Diêm Hạc thản nhiên cởi dép cho cậu.

Mang dép lên giường thì đã sao.

Tiểu quỷ bóng đè vẫn ngoan hơn quỷ khác nhiều.

Diêm Hạc hôn chóp mũi tiểu quỷ làm cậu lầm bầm mấy câu.

Anh đứng dậy đến phòng rửa mặt nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt khô, sau đó cầm khăn ấm lau người cho tiểu quỷ nằm trên giường.

Giờ tiểu quỷ ngoan hơn lúc nãy nhiều, không còn ầm ĩ như khi say rượu, diễn mười tám kịch bản với anh.

Tiểu quỷ ngoan ngoãn để Diêm Hạc ôm, thậm chí lúc lau mặt còn chủ động đưa mặt tới, khá là dính người.

Diêm Hạc nhịn không được xoa đầu tiểu quỷ, kết quả làm mái tóc vừa được vuốt xẹp lại dựng lên.

Diêm Hạc cũng chẳng để ý mà cầm đồ ngủ vào phòng tắm, nhân tiện giải quyết vấn đề của mình.

Sáng hôm sau.

Tiểu quỷ ngủ hết sức ngon lành, vươn vai một cái chuẩn bị xuống giường, đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật dậy hét to một tiếng.

Diêm Hạc đang lấy đồng hồ cạnh tủ quần áo, nghe vậy thì dừng lại rồi quay người đi tới, cúi xuống sờ trán tiểu quỷ, hỏi cậu có chuyện gì.

Tiểu quỷ bồn chồn nói: “Tôi quên đến nhà ga tiễn huynh đệ của mình rồi!”

Diêm Hạc tưởng huynh đệ mà tiểu quỷ nói là ma da nên thản nhiên nói: “A Sinh ấy à? Mấy ngày nay cậu ấy đều ngủ trong cái vạc ngoài sân, nói không có việc gì thì đừng quấy rầy cậu ấy. Chưa đi nên không cần tiễn đâu.”

Tiểu quỷ ngồi quỳ trên giường tìm quần mình: “Không phải A Sinh, hôm qua tôi và Vệ Triết đã kết nghĩa huynh đệ. Giờ cậu ấy đang ở nhà ga rời khỏi Tân Thị nên tôi phải đến tiễn cậu ấy.”

Diêm Hạc chưa từng thấy tiểu quỷ nào kết nghĩa huynh đệ với thiên sư cả.

Nhưng Mộ Bạch thì khác.

Mộ Bạch không giống đám quỷ vớ vẩn bên ngoài.

Vì vậy anh thấy tiểu quỷ bóng đè kết nghĩa huynh đệ với thiên sư là điều hết sức hợp tình hợp lý.

Thế là anh khẽ gật đầu: “Vậy tôi đưa đại nhân đi nhé?”

Tiểu quỷ nhảy xuống giường, cầm điện thoại trong túi quần lên xem rồi vui vẻ thở phào: “Không cần không cần. Tiểu đệ của tôi vẫn chưa đi đâu, cậu ấy nói mấy ngày nữa mới đi.”

Diêm Hạc: “Tiểu đệ?”

Tiểu quỷ ưỡn ngực: “Đúng vậy, chúng tôi kết nghĩa huynh đệ, tôi là đại ca, cậu ấy là tiểu đệ. Chúng tôi còn uống rượu ăn thề nữa.”

Diêm Hạc: “Đại nhân lợi hại thật.”

Tiểu quỷ khiêm tốn xua tay: “Đâu có đâu có, chỉ uống mấy ly tượng trưng thôi.”

Dứt lời cậu lại khiêm tốn thỉnh giáo: “Lần đầu tôi làm đại ca của người khác nên chưa thạo lắm, anh có lời khuyên gì không?”

Diêm Hạc nói không có.

Anh nói: “Tôi cảm thấy hiện giờ đại nhân đối với người ta đã tốt lắm rồi, rất ra dáng đại ca.”

Tiểu quỷ cố kìm lại khóe miệng nhếch lên, khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen.”

Cậu là hồn ma ngưng kết thành thực thể nên sau khi tỉnh rượu cũng không thấy khó chịu, mặc đồ tử tế rồi xuống giường rửa mặt.

Cậu đánh răng rửa mặt như thường lệ, khi cúi người rửa mặt thì thấy một chiếc mặt dây chuyền buộc bằng dây đỏ rơi xuống.

Mộ Bạch cúi đầu cầm mặt dây chuyền kia, phát hiện là một hạt châu hổ phách màu đỏ thẫm có hình tròn không đều, hạt châu sáng lấp lánh nhìn cực kỳ đẹp.

Cậu giơ hạt châu hổ phách lên, phát hiện trong hạt châu màu đỏ thắm có một chất lỏng giống như cát vàng đang chầm chậm lưu động.

Hạt châu hổ phách được buộc vào một sợi dây đỏ, đầu dây gắn một chiếc khóa vàng cực kỳ tinh xảo to bằng sợi dây.

Mộ Bạch thả mặt dây chuyền xuống, sau khi rửa mặt sạch sẽ thì xuống lầu hỏi Diêm Hạc có phải anh tặng mình sợi dây chuyền trên cổ không.

Diêm Hạc đang làm bữa sáng cho cậu, cầm nĩa bạc múc một lớp sốt phô mai việt quất dày, sau đó cẩn thận phết lên bánh mì nướng giòn.

Nghe vậy anh ngẩng lên nói: “Cảm thấy rất hợp với đại nhân nên tặng đại nhân đấy.”

“Chẳng phải lần trước đại nhân cũng tặng tôi một chiếc mặt dây chuyền rất quan trọng sao?”

Mộ Bạch nhớ lại đúng là lần trước cậu đã tặng mặt dây chuyền của mẹ mình cho Diêm Hạc.

Khi mẹ đưa mặt dây chuyền cho cậu đã nói nếu sau này thích ai thì tặng lại cho người đó.

Mộ Bạch cúi đầu nâng niu hạt châu hổ phách kia: “Mặt dây chuyền này quan trọng lắm sao?”

Diêm Hạc gật đầu.

Mộ Bạch trịnh trọng nhét hạt châu hổ phách vào cổ áo rồi nói mình sẽ bảo vệ mặt dây chuyền này thật kỹ.

Diêm Hạc phết mứt quả cho cậu rồi nói: “Nó bảo vệ đại nhân mới đúng chứ.”

Khi nghe câu này tiểu quỷ vẫn chưa hiểu lắm.

Mãi đến mấy ngày sau, Hắc Bạch Vô Thường đến nhân gian tìm Diêm Hạc giải quyết công việc thì gặp tiểu quỷ.

Giờ bọn họ đã rất quen thuộc với cậu, tiểu quỷ nói Diêm Hạc đang mở cuộc họp video trong phòng làm việc nên phải chờ một lát.

Thế là Hắc Bạch Vô Thường ngồi ở phòng khách chờ Diêm Hạc, tiểu quỷ ra vẻ đảm đang pha trà mời hai người.

Lúc pha trà, Mộ Bạch cúi xuống làm mặt dây chuyền trên cổ lộ ra, bị Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy.

Hắc Bạch Vô Thường tỏ vẻ sốc nặng, sau đó rụt rè hỏi cậu mặt dây chuyền trên cổ có phải là tiểu Diêm Vương tặng không.

Tiểu quỷ gật đầu, thấy Hắc Bạch Vô Thường trước mắt im lặng hồi lâu, dường như cậu hiểu ra gì đó nên vô thức sờ mặt dây chuyền trên cổ rồi ngập ngừng hỏi: “Cái này…… quan trọng lắm sao?”

Ánh mắt Bạch Vô Thường phức tạp: “Quan trọng cực kỳ……”

Y thở dài nói: “Quan trọng hơn ngươi tưởng nhiều. Hạt châu này tương đương với mệnh châu đấy.”

Y nói Diêm Hạc tặng hạt châu này tương đương với việc chia nửa mạng mình cho cậu để bảo vệ cậu chu toàn.

Cùng sống cùng chết.

Cách duy nhất gỡ hạt châu này là lấy máu trong tim tiểu Diêm Vương nhỏ vào chiếc khóa vàng tinh xảo để cởi sợi dây đỏ kia ra.

Tiểu quỷ sửng sốt hồi lâu mới lẩm bẩm: “Anh ấy chẳng nói gì với tôi cả……”

Bạch Vô Thường nói chắc tiểu Diêm Vương sợ cậu thấy áp lực nên mới không nói cho cậu biết.

Dứt lời y lại trêu chọc: “Giờ trong đám quỷ mười dặm quanh đây ngươi lợi hại nhất đấy……”

Hắc Vô Thường gật đầu: “Đi hay bò cũng được.”

Tiểu quỷ: “……”

Sao cậu phải làm chuyện ngớ ngẩn như bò chứ?

Vẻ mặt cậu phức tạp, bưng trà trước mặt Hắc Vô Thường đi.

Hắc Vô Thường cúi đầu, nghiêm nghị nói cậu bắt nạt mình, không thể làm khó mình như vậy được.

Tiểu quỷ thả hai viên đường vào trà của Hắc Vô Thường rồi kẻ cả nói: “Lão Hắc à……”

“Khi nào rảnh học cách nói chuyện của lão Bạch đi……”

“Nói chuyện dễ nghe chút xíu……”

Hắc Vô Thường “ừm” một tiếng rồi bưng trà lên uống một hớp, bị vị ngọt làm cho nhăn mặt.

Diêm Hạc họp xong ra khỏi phòng làm việc, thấy Hắc Bạch Vô Thường ngồi trong phòng khách thì biết âm phủ có chuyện cần tìm mình.

Tiểu quỷ nghe không hiểu nên vào phòng chơi game với Diêm Chương.

Diêm Hạc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thấy trà ngon trên bàn thì khẽ nhíu mày,

Nghĩ đến tiểu quỷ làm bộ pha trà, anh cười hỏi Hắc Bạch Vô Thường thấy trà thế nào.

Hắc Vô Thường nói không ngon lắm, ngọt quá.

Diêm Hạc chưa được uống trà tiểu quỷ tự tay pha: “……”

Anh trầm mặc một lát rồi đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy ra một chai trà xanh ba tệ rưỡi, bình tĩnh đặt trước mặt Hắc Vô Thường: “Ngươi uống cái này đi.”

Đồ cái thứ không biết thưởng thức.

Bạch Vô Thường: “……”

Trong phòng game trên lầu.

Mộ Bạch đeo tai nghe ngồi trên ghế chơi game, trong lúc nghỉ giải lao vờ như lơ đãng hỏi Diêm Chương: “Cháu trai.”

Diêm Chương nói to: “Dạ, ngài nói đi.”

Mộ Bạch liếm môi: “Cháu có biết Diêm Hạc cần gì không? Thứ hồi bé cần cũng được.”

Diêm Chương trầm mặc một giây, sau đó gượng gạo nói: “Ngài hỏi cháu à?”

“Hồi bé chú út cần gì có nấy, thà ngài hỏi cháu cần gì còn hơn……”

“Hồi bé cháu thường xuyên làm mình làm mẩy đòi đủ thứ đồ ăn vặt và đồ chơi……”

Mộ Bạch thất vọng gảy bàn phím, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Anh ấy thật sự không cần gì hết sao?”

Diêm Chương bất đắc dĩ nói: “Ít nhất cháu cũng không biết chú út cần gì cả……”

Mộ Bạch rầu rĩ nói: “Được rồi……”

Diêm Hạc không cần gì.

Thì làm sao cậu chuẩn bị sính lễ đây?

Cũng đâu thể đi tay không rồi trơ mặt hỏi người ta có chịu thành thân với mình không.

Nếu thật sự như vậy, e là tổ tông Mộ gia sẽ tức giận bật nắp quan tài ngồi dậy mắng cậu không có lễ nghĩa.

Dưới lầu.

Nói xong chuyện chính, Bạch Vô Thường đánh bạo nói: “Ngài tặng mệnh châu cho tiểu quỷ……”

“Chắc chắn lão Diêm Vương sẽ phát hiện ra……”

“Lỡ lão Diêm Vương hỏi thì chúng ta biết nói sao đây?”

Giờ người qua lại với tiểu Diêm Vương nhiều nhất chính là Hắc Bạch Vô Thường, nhất định lão Diêm Vương sẽ không hỏi thẳng tiểu Diêm Vương mà hỏi bọn họ.

Diêm Hạc ngồi trên ghế salon hờ hững đáp: “Nói sao à?”

“Có gì nói nấy thôi, nhân tiện bảo ông ấy chuẩn bị quà gặp mặt nhiều vào.”

“Tiểu quỷ xuất thân từ gia tộc danh giá nên cao quý lắm, đừng có đem mấy thứ vớ vẩn ra.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN