Vô số tia sáng xanh đột ngột mọc lên từ dưới đất đung đưa theo gió, tựa như những dải lụa bồng bềnh trong màn đêm, sau đó từ từ hóa thành ngàn vạn đốm sáng màu xanh thẫm rồi lặng lẽ tan biến giữa trời đêm.
Vô số đốm sáng lơ lửng bay cao, lấm ta lấm tấm như gợn sóng nhẹ nhàng loang ra, phản chiếu trong mắt lấp lánh.
Mộ Bạch đưa tay chạm nhẹ vào chúng, những đốm sáng lơ lửng như mây mù từ từ tan ra, quyến luyến vây quanh cậu.
Cậu dẫn đốm sáng lơ lửng đến cạnh Diêm Hạc, như sợ người bên cạnh nghe không rõ nên lại cong mắt nói với anh lần nữa, chúng ta thành thân đi.
Diêm Hạc chỉ nhìn cậu, yết hầu nhấp nhô mấy lần, không hề lên tiếng.
Nhưng mệnh châu hổ phách dưới cổ áo Mộ Bạch đột nhiên nóng lên như phản ánh ý nghĩ thật sự của chủ nhân.
Mộ Bạch xoa nhẹ mu bàn tay Diêm Hạc đang nắm tay mình, sống mũi không còn cay như lúc nãy, hai mắt cong cong, vuốt ve mệnh châu dưới vạt áo.
Một lát sau, lại giống như đã qua thật lâu, Diêm Hạc mới khàn khàn hỏi: “Đại nhân nói thật không?”
Mộ Bạch chớp mắt rồi kéo dài giọng: “Dĩ nhiên là ——”
“Thật rồi.”
Cậu hôn người bên cạnh một cái, cười tủm tỉm nói: “Thật đó, trên đời không còn gì thật hơn nữa đâu.”
Diêm Hạc nắm chặt tay cậu, khẽ “ừ” một tiếng.
Những đốm sáng màu xanh thẫm lan rộng khắp bầu trời đêm, sau đó từ từ thu hẹp đến khi đốm sáng cuối cùng tan biến trong không trung.
Mộ Bạch ngẩn ngơ nhìn vô số đốm sáng tan vào màn đêm.
Cậu nghe Diêm Hạc thấp giọng nói: “Lẽ ra phải tìm xem bác gái đầu thai ở đâu.”
“Nhưng hầu hết những người đã đầu thai rất khó tìm ra tung tích, chỉ tìm được hậu duệ của dân chúng ở huyện An Phong thôi.”
Mộ Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói với anh: “Thế này đã tốt lắm rồi.”
Mặc dù cậu cười nhưng một lát sau vẫn nhịn không được nói khẽ: “Mẹ em……”
Diêm Hạc đưa tay vén tóc tiểu quỷ bị gió thổi lòa xòa: “Bà thọ hết chết già. Không hề khổ sở gì cả, ra đi trong lúc ngủ.”
“Lúc còn sống bà làm rất nhiều việc thiện vì em, sau khi em qua đời thì thường xuyên bố thí cho dân chúng, rất được dân chúng kính yêu, sau này đầu thai cũng làm người tử tế.”
Mộ Bạch cười để lộ lúm đồng tiền: “Em biết mà, mẹ em tốt lắm……”
Cậu huyên thuyên kể cho Diêm Hạc nghe hồi nhỏ mình rất nghịch nhưng mẹ không bao giờ nỡ đánh cậu quá mạnh, thường xuyên dẫn cậu đi bố thí cho dân chúng, dạy cậu đạo lý làm người.
Diêm Hạc vừa nghe tiểu quỷ nói vừa nắm tay cậu, từ từ hạ xuống mặt đất giữa sườn núi Tân Thị.
“Hồi bé có lần em sốt cao, mẹ em tặng chùa một bức tượng vàng, quanh năm thờ phụng bức tượng kia……”
Tiếc là cuối cùng tượng vàng không thể phù hộ cậu bình an, lúc chết ngay cả xác cũng không tìm được.
Diêm Hạc cởi khăn quàng cổ cho tiểu quỷ: “Em không giống các tiểu quỷ khác, chắc là nhờ bức tượng vàng kia đấy.”
Tiểu quỷ trắng nõn, còn quỷ khác thì mặt mũi dữ tợn, hầu hết đều có tướng chết thê thảm.
Tiểu quỷ cúi đầu nhìn khăn quàng cổ được Diêm Hạc xếp lại gọn gàng, tiếc nuối nói: “Tiếc là A Sinh không có tượng vàng.”
Sắc mặt A Sinh luôn xanh xao tái nhợt, nhìn hơi u ám.
Diêm Hạc “ừ” một tiếng rồi đặt khăn quàng cổ ở ghế sau, nói mà không ngẩng đầu lên: “Anh thấy cậu ấy như vậy cũng khá lắm rồi.”
Anh điềm tĩnh nói: “Mấy loại quỷ khác đã làm quỷ thì phải có dáng vẻ của quỷ chứ.”
Quỷ khác sao có thể so với tiểu quỷ được?
Tiểu quỷ trắng trẻo xinh đẹp, đó là hợp tình hợp lý.
Nếu quỷ khác cũng trắng trẻo xinh đẹp thì không ổn chút nào, biết đâu sẽ dụ dỗ con người gây họa cũng nên.
Sao có thể nhân nhượng được.
Tiểu quỷ định nói làm quỷ nào thì ra quỷ nấy, mỗi loại quỷ đều có dáng vẻ khác nhau, sắp nói ra miệng thì sực nhớ người trước mắt là tiểu Diêm Vương.
Không chừng số ác quỷ anh gặp còn nhiều hơn lượng muối cậu ăn.
Tiểu quỷ trong xe yên lặng cài dây an toàn, sau đó đăm chiêu cảm thán mình thật không tầm thường.
Một tiểu quỷ mà lại đồng ý thành thân với Diêm Vương.
Tiểu quỷ như cậu quả thực đã làm một điều vô tiền khoáng hậu, thỏ và sói ngủ chung một hang.
Đang trầm tư suy nghĩ thì Diêm Hạc nướng hai hạt dẻ rồi đặt vào tay cậu ủ ấm.
Tiểu quỷ vội vàng nhận lấy, bọc kín hạt dẻ ấm áp rồi vui vẻ nghĩ hình như thành thân với tiểu Diêm Vương cũng chẳng có gì đáng sợ.
Ít nhất còn có hạt dẻ nướng để ăn.
Ăn hạt dẻ nướng thơm ngọt khiến tiểu quỷ vừa lòng thỏa ý, nghe Diêm Hạc hỏi mình muốn thành thân ngày nào, sau đó mở điện thoại ra tìm ngày hoàng đạo rồi hỏi cậu ngày này được không.
Mộ Bạch cúi đầu nhìn, kết quả suýt bị nghẹn hạt dẻ, ra sức vỗ ngực, run rẩy hỏi: “Mùng năm tháng sau à?”
Diêm Hạc vặn nắp chai nước cho cậu rồi bảo cậu ăn từ từ thôi, sau đó nói: “Lâu quá đúng không? Anh cũng thấy hơi lâu nhưng đây là ngày hoàng đạo gần nhất rồi, không còn ngày nào gần hơn nữa.”
Mộ Bạch: “Từ giờ đến mùng năm tháng sau chỉ còn nửa tháng thôi.”
Cậu lẩm bẩm: “Mẹ em giục anh họ của em sinh cháu trai cũng không gấp vậy đâu……”
Diêm Hạc thản nhiên nói: “Không gấp, anh đâu có gấp.”
Mộ Bạch uống hai hớp nước rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lát sau Diêm Hạc lại quay sang hỏi cậu: “Vậy mùng năm tháng sau thật sự không được sao?”
Mộ Bạch: “……”
Diêm Hạc: “Anh thấy ngày này tốt lắm mà.”
Mộ Bạch lắc đầu lia lịa, nghiêm túc nói: “Không được không được, sớm quá.”
Diêm Hạc hơi tiếc nuối nhưng cũng không ép, thậm chí tâm trạng còn cực kỳ vui sướng.
Lái xe về đến nhà, ma da vẫn đang chơi đùa với máy lọc nước trong vạc, có vẻ rất hài lòng.
Sau khi xuống xe, Diêm Hạc vui vẻ bảo ma da hôm nào sẽ lắp đèn mặt trời để đáy vạc mọc ra tảo, ngủ dưới đáy vạc sẽ dễ chịu hơn.
Ngoài mặt ma da chẳng thèm để ý mà đi theo thiếu gia nhà mình vào phòng khách, nhưng sau lưng lại nhịn không được xoa tay.
Sau khi bàn chuyện thành thân thì Diêm Hạc bắt tay vào chuẩn bị, thậm chí còn định sẵn giờ lành để đến ao Tam Sinh ở âm phủ vào ngày thành thân.
Có lần tiểu quỷ trông thấy Diêm Hạc ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì cực kỳ quan trọng.
Lúc đó tiểu quỷ rón rén đi thật khẽ vì sợ cắt ngang suy nghĩ của Diêm Hạc.
Cậu đang rón rén hứng ly nước thì nghe Diêm Hạc gọi mình: “Đại nhân ——”
Tiểu quỷ cứ tưởng tiếng bước chân mình cắt ngang suy nghĩ của anh, vừa định nói mình sẽ đi ngay thì chợt nghe Diêm Hạc nói một câu: “Chúng ta thành thân vẫn phải mời Thang Bình mới được.”
Tiểu quỷ: “?”
Thang Bình chính là chủ chó ở biệt thự bên cạnh.
Tiểu quỷ mờ mịt nói: “Chẳng phải hắn là người sống à?”
Nếu hôm thành thân họ phải đến ao Tam Sinh ở âm phủ thì làm sao Thang Bình tới được.
Diêm Hạc: “Đến lúc đó gọi Hắc Bạch Vô Thường dẫn hắn đi. Hôm sau tỉnh lại hắn chỉ nghĩ mình vừa nằm mơ thôi.”
Tiểu quỷ dè dặt nói: “Anh muốn dẫn hắn đi tham quan mười tám tầng địa ngục à?”
Diêm Hạc: “……”
Cũng không phải, anh chỉ muốn kẻ đui mù nào đó từ bỏ ý định thôi.
Chưa đến mức dẫn người tham quan mười tám tầng địa ngục đâu.
So với Diêm Hạc tỉ mỉ đến từng chi tiết thì Mộ Bạch thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả chữ hỉ để dán Diêm Hạc cũng phải chọn lựa kỹ càng, còn cậu chỉ quan tâm bữa tiệc đãi khách có giò hay không.
Vệ Triết biết sắp có chuyện vui nên buổi tối gọi điện hớn hở chúc mừng cậu, còn hỏi tiểu quỷ mở tiệc ở đâu, đến lúc đó hắn nhất định sẽ mừng phong bì thật dày.
Tiểu quỷ đang ngồi trên ghế câu cá ở bờ sông, nghe vậy thì bình tĩnh nói qua điện thoại: “Mở tiệc ở đâu hả?”
“Ở quê Diêm Hạc ấy.”
“Nhà anh ấy hơi đông nên chắc phải làm mấy ngày lận.”
Vệ Triết không biết nhiều về Diêm Hạc, chỉ nghĩ mở tiệc ở quê Diêm Hạc thật nên vỗ ngực cam đoan: “Đại ca cứ yên tâm! Em nhất định sẽ có mặt……”
Sau đó Cố Đình cũng gọi tới, tiểu quỷ vẫn lặp lại câu này, Cố Đình nghe vậy thì thắc mắc: “Quê cậu ta à?”
“Cậu ta làm gì có quê? Chẳng phải người nhà cậu ta ở nước ngoài hết rồi sao?”
“Ngài đừng mắc lừa cậu ta……”
Tiểu quỷ lắc cần câu rồi bình tĩnh nói tiếp: “Có mà, tại cháu không biết đấy thôi. Khi nào đi thì biết.”
Cố Đình đành hậm hực vâng dạ.
Tiểu quỷ kẹp điện thoại nói mình đang câu cá, để lần sau trò chuyện tiếp, dứt lời cậu cúp máy rồi ra sức kéo cần câu, hài lòng câu lên một con cá bự nhảy nhót tưng bừng.
Cậu bỏ cá vào xô nước rồi thả cần câu xuống sông lại.
Dưới đáy nước, ma da đơ mặt cầm con cá trong tay, đợi một lát rồi treo cá vào mồi câu.
Tiểu quỷ trên bờ lại câu được một con cá béo tốt, xô nước đã sắp hết chỗ đựng.
Ngồi cạnh cậu là một ông lão đội mũ rộng vành mặc đồ đen kín mít, cũng ngồi trên ghế câu cá nhưng xô nước lại rỗng tuếch.
Đã qua nửa buổi chiều mà một con cá cũng không câu được, lũ cá không bao giờ bén mảng đến gần, toàn dạt ra xa như bị dọa sợ.
Thấy xô nước đầy cá bay nhảy, tiểu quỷ chọn con to nhất mang về cho Diêm Hạc hấp, còn mấy con khác thì thả xuống sông phóng sinh.
Trước khi đi, thấy ông lão ngồi im lìm trên bờ, Mộ Bạch tốt bụng bảo ông ngồi vào chỗ mình.
Cậu chỉ vào chỗ mình vừa ngồi, chân thành nói: “Chỗ này nhiều cá lắm ạ, mấy phút là câu được một con rồi.”
Ông lão liếc nhìn mặt nước với vẻ sâu xa, không nói gì mà thu dọn dụng cụ rồi đi qua mặt tiểu quỷ.
Mộ Bạch tưởng người trước mắt muốn về nhà nên không để ý lắm, xách xô nước nhắn tin cho Diêm Hạc khoe mình câu được rất nhiều cá.
Đang nói thì thấy trong túi ông lão rơi ra cả đống đồ, lả tả rơi suốt dọc đường.
Tiểu quỷ sửng sốt khom người nhặt lên, phát hiện là một chiếc nhẫn trong suốt rất đẹp, nhìn là biết có giá trị không nhỏ.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì ông lão đã biến mất tăm.
Chỉ để lại mớ vàng bạc châu báu sáng rực trên đường.
Cứ như đại boss làm rơi đồ trong game vậy.
Đi đến đâu rơi đến đó.
Tiểu quỷ cẩn thận đặt nhẫn về chỗ cũ rồi thản nhiên xách xô nước về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, hễ Mộ Bạch chạy ra bờ sông câu cá thì trước khi về luôn gặp ông lão mặc đồ đen kia.
Ông lão xách xô nước đi trước mặt cậu, trong túi quần rơi ra đủ loại kỳ trân dị bảo.
Tiểu quỷ đuổi theo nhưng cứ chạy mấy bước thì lại thấy ông lão biến mất dạng, chỉ để lại kỳ trân dị bảo vương vãi dưới đất.
Cậu thấy quá kỳ lạ nên kể cho Diêm Hạc nghe.
Nghe xong Diêm Hạc hơi khựng lại, sau đó bảo cậu không sao đâu, mấy thứ kia là cho cậu đấy.
Tiểu quỷ không tin nên hỏi lại: “Sao anh biết?”
Diêm Hạc: “Ông ấy là cha anh mà.”
Tiểu quỷ: “!!!”
“Diêm, Diêm Vương thật á?”
Diêm Hạc gật đầu, sắp xếp cần câu cho cậu, dán nhãn dành riêng cho tiểu quỷ rồi bình tĩnh nói: “Diêm Vương thật đấy.”
Tiểu quỷ run rẩy hỏi: “Ông ấy tới đó làm gì?”
Diêm Hạc: “Không làm gì cả, tới thăm em ấy mà.”
“Chỉ là một ông già tính tình bướng bỉnh thôi. Đừng sợ.”
Nhớ lại mấy ngày nay câu cá suýt làm văng cần câu lên đầu Diêm Vương, tiểu quỷ cực kỳ bi thương.
Cậu lẩm bẩm: “Sao ngày nào ông ấy cũng đến vậy?”
Diêm Hạc: “Chắc vì em không lấy thứ gì, ông ấy tưởng em chê nên mỗi ngày đều mang một ít đồ mới tới.”
Tiểu quỷ khóc ròng: “Sao ông ấy không nói với em?”
Diêm Hạc: “Nếu nói với em, chắc chưa nói xong em đã hoảng sợ bỏ chạy rồi.”
Tiểu quỷ nghĩ thầm hình như cũng đúng.
Nếu ngày đầu tiên ông lão nói cho cậu biết mình là Diêm Vương và muốn trò chuyện với cậu, e là cậu sẽ chạy như bay trước khi kịp nghĩ.
Từ đó về sau tiểu quỷ cất cần câu của mình xuống gầm giường, không ra ngoài câu cá nữa.
Ma da hơi tiếc nuối, dù sao bây giờ chỉ cần vài giây đồng hồ là y có thể bắt một con cá mắc vào mồi câu của thiếu gia.
Tiếc là thiếu gia nhà y không câu cá nữa.
Nên bản lĩnh mới này không có chỗ phát huy.
Diêm Hạc về âm phủ một chuyến.
Cung điện của ông già vẫn âm u như xưa.
Thấy anh đến, lão Diêm Vương liếc mắt một cái rồi hỏi anh xuống đây làm gì.
Diêm Hạc thở dài: “Đã bảo cha đừng đem mấy thứ vớ vẩn kia cho em ấy rồi mà.”
Lão Diêm Vương: “……”
Diêm Hạc tiếp tục thở dài: “Thấy chưa, đến giờ em ấy vẫn không thèm để ý cha.”
Lão Diêm Vương hừ lạnh một tiếng: “Nhảm nhí.”
Ông đắc ý nói: “Ta và nó thân thiết lắm nhé.”
Thỉnh thoảng tiểu quỷ kia lại biếu ông cá to, thậm chí còn nhường chỗ câu quý giá của mình nữa.
Diêm Hạc: “Em ấy về nói với con là chưa thấy ai thảm hơn cha. Tuổi đã già mà không câu được cá, đầu óc lại lẩm cẩm, thường xuyên làm rơi đồ nữa.”
Lão Diêm Vương: “……”
Làm sao ông biết được những kỳ trân dị bảo mình chọn lựa kỹ càng đều bị tiểu quỷ kia chê.
Đúng vậy.
Âm phủ của họ không giàu bằng trên trời.
Nhưng cũng đâu đến mức làm rơi đồ ven đường mà cậu không thèm ngó chứ.
Diêm Hạc: “Sau này đừng tới dọa em ấy nữa.”
Lão Diêm Vương hừ lạnh một tiếng rồi lật sổ ra: “Ta đi thăm quỷ sứ dưới quyền mình cũng không được à?”
Diêm Hạc khựng lại.
Lão Diêm Vương phất tay, một tờ giấy ố vàng tự động bay đến trước mặt Diêm Hạc.
Diêm Hạc cầm giấy xem, phát hiện là thư bổ nhiệm tiểu quỷ làm quỷ sứ.
Anh vừa định mở miệng thì lão Diêm Vương đã chặn trước: “Chẳng liên quan gì đến con hết. Mấy trăm năm trước người ta được dân chúng yêu mến hơn con nhiều.”
Tiểu quỷ tích được nhiều công đức như vậy, chỉ cần đồng ý là có thể được bổ nhiệm làm quỷ sứ.
Diêm Hạc xếp thư lại rồi thản nhiên nói: “Tất nhiên con biết em ấy giỏi hơn con nhiều. Mấy ngày nữa con sẽ dẫn em ấy xuống đây.”
Lão Diêm Vương hờ hững phất tay ra hiệu cho anh đi nhanh lên, đừng quấy rầy mình làm việc.
Đợi bóng dáng Diêm Hạc biến mất, một quỷ sứ dâng trà lên rồi cười nói: “Xem ra thời cơ chín muồi rồi. Cứ tưởng phải chờ thêm mấy trăm năm nữa tiểu Diêm Vương mới có thể kế vị chứ.”
Lão Diêm Vương thổi trà, thản nhiên nói: “Mấy trăm năm vẫn còn ít đấy.”
“Ngày xưa tính nó lạnh lùng quá, khó lòng thương xót chúng sinh vạn vật.”
“Dù có làm việc giỏi hơn nữa cũng đâu ích gì.”
Làm tiểu Diêm Vương có thể không thương xót chúng sinh nhưng làm Diêm Vương thì hoàn toàn không đủ tư cách.
Lão Diêm Vương cứ tưởng phải chờ thêm ngàn năm nữa mới có thể thấy Diêm Hạc thương xót chúng sinh.
Chẳng biết có phải vì bị tiểu quỷ kia ảnh hưởng hay không mà bây giờ Diêm Hạc đã khác với trước kia, sinh lòng thương xót chúng sinh.
Lão Diêm Vương nhấp một ngụm trà nóng rồi lẩm bẩm: “Ta và tiểu quỷ kia vốn thân thiết lắm mà……”
Tiểu quỷ ngày ngày tặng cá cho ông.
Sao lại không thân được chứ?
Chỉ tại Diêm Hạc lòng dạ hẹp hòi nên không chịu thừa nhận thôi.