Ngư Trường Hoàng Kim - Chương 25: Kinh nghiệm của ngư dân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Ngư Trường Hoàng Kim


Chương 25: Kinh nghiệm của ngư dân


Động cơ Diesel ‘Rầm rầm’ gầm thét rời đi ngư trường, Sago đứng ở đuôi thuyền để chuẩn bị quăng lưới, Tần Thì Âu quay đầu lại liếc nhìn một cái liền chạy tới đầu thuyền, hắn mới không đi làm việc nì.

Theo thuyền đánh cá theo gió vượt sóng rời đi bến tàu thì bóng dáng đảo Farewell càng ngày càng nhỏ, mà biển cả xanh thẳm rộng lớn lại như đang dang ra cánh tay với ngư trường nhỏ bé này.

Gió biển thổi tới trước mặt có cảm giác ướt át mới lạ vô cùng, Tần Thì Âu dùng sức hít vào một hơi rồi rống lớn nói: ” Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải!(Cưỡi gió phá sóng hẳn có ngày. Treo thẳng buồm mây vượt biển cả.) Ta là Tần Thì Âu, ta tự cho mình ăn túi muối!”

Sago nghe không hiểu tiếng Hoa, hắn tò mò quay đầu liếc mắt nhìn Tần Thì Âu, cảm giác được có lúc BOSS này lại trở nên ngốc núc ních.

Lo lắng Tần Thì Âu bị rớt xuống nước, Sago vội vàng nói: “BOSS, ở trong phòng điều khiển có áo phao, ngươi nhanh đi mặc vào.”

Tần Thì Âu cảm thấy buồn cười, mặc dù hiện tại hắn còn chưa dám nói mình là Đại Dương Chi Thần, nhưng lúc ở trong nước biển còn muốn thoải mái hơn khi ở trên đất bằng, còn cần gì phải mặc áo phao?

Sago lo lắng hắn lại xảy ra vấn đề mà Tần Thì Âu cũng không giúp được gì, nên hắn đơn giản tìm một ít đồ tới cho Tần Thì Âu chơi. Vì Tần Thì Âu luôn đứng ở đầu thuyền rồi nhìn xuống nước biển ở xung quanh làm cho hắn rất là sợ hãi.

Nghe nói có thể trên thuyền bắt cá chơi trò chơi, Tần Thì Âu liền cao hứng lên. Kết quả Sago xách ra cho hắn một chuỗi đồ, chính là vài sợi dây buộc chung một chỗ lại với nhau, mà trên sợi dây thì buộc vô số ống trúc lớn nhỏ không đồng đều.

“Đây là cái gì, anh em hồ lô sao?” Tần Thì Âu sững sờ hỏi.

Sago nhếch miệng cười nói: “Không không, đây là ‘thùng lưới Troels’ là dụng cụ chuyên môn dùng để bắt con lươn. Đợi tí nữa ta tìm được chỗ tốt, đem thuyền dừng lại thì chúng ta có thể bắt con lươn.”

Sago cũng thuận miệng giải thích cho Tần Thì Âu, con lươn là một chủng loại cá rất cổ xưa, có tập tính sinh hoạt phi thường kỳ lạ. Chúng được sinh ra ở trong sông ngòi của đất liền, sau khi lớn lên lại bơi trở về nơi đẻ trứng trong đại dương để đẻ trứng, cả đời chỉ đẻ trứng một lần, sau khi đẻ trứng liền chết đi.

Đa số loài lươn trên thế giới đều ưa thích sinh sống ở vùng ôn nhiệt đới cùng á nhiệt đới, chỉ có lươn Châu Âu cùng lươn Bắc Mĩ mới có thể sinh sống ở vùng nước băng lạnh giá.

Ngư trường Newfoundland là từ dòng nước ấm của vịnh Mexico cùng dong nước lạnh của Đại Tây Dương giao hội mà thành, vì vậy liền chiếm được thiên thời địa lợi. Cá ôn đới hay cá hàn đới thì ở đây đều có thể nhìn thấy, ngoài ra cá cảnh nhiệt đới cũng có thể sinh tồn ở đây.

“Lươn Bắc Mỹ vào mùa xuân sẽ từ trong dòng sông trở lại trong đại dương để đẻ trứng. Tuy đã trải qua một đợt ngủ đông của mùa đông nên lúc này chất thịt con lươn không được béo tốt lắm, nhưng chất thịt lại đầy đủ, hương vị phi thường tuyệt vời.”

“Đem những ống trúc này thả xuống thì có tác dụng gì?” Tần Thì Âu hỏi.

Sago cười nói: “Lươn Bắc Mỹ ưa thích tiến vào trong loại ống như thế này, nhất là chúng ta lại bỏ vào mọt ít sợi thịt mà chúng thích ăn. Ta dám đánh cuộc, một giờ sau ngươi lại kéo lên thì chúng ta có đủ thức ăn cho trưa nay rồi.”

Tần Thì Âu đem ống trúc thả vào trong nước sau đó buộc chặt dây thừng, như vậy hắn lại rảnh rỗi, liền nhìn Sago kéo lưới bắt cá.

Sago điều khiển thuyền đánh cá thuận theo hướng gió từ từ tiến lên, hắn thử vung ra một lần lưới đánh cá trong tay thì Tần Thì Âu phát hiện mắt lưới rất nhỏ, đoán chừng ngay cả cá bột cũng trốn không thoát, vì vậy liền hỏi một chút: “Chúng ta không phải là cần tiếp tục phát triển sao?”

Sago giải thích nói: “Bây giờ là mùa xuân, không phải là thời điểm mà bầy cá đại lượng sinh sôi nảy nở cũng không phải thời điểm tôm cá to mọng nhất, cho nên rất khó bắt được cá cũng đủ lớn. Hôm nay chúng ta tới là để kiểm tra sản lượng tôm cá đang ở lại, như vậy cá nhỏ hay tôm nhỏ cũng không thể buông tha vì đến trời thu thì chúng sẽ lớn lên. Chúng ta chỉ là đem chúng vớt đi lên rồi sẽ thả chúng vào lại trong nước.”

Sau khi lưới đánh cá được rải đi khắp nơi, Sago lại bắt đầu giảng giải: “Khống chế tốc độ kéo lưới là một môn học vấn, BOSS, nếu như là chính thức bắt cá thì chúng ta cần nhằm vào bầy cá bất đồng mà chọn dùng phương án bất đồng.”

“Nếu như là bắt loài cá bơi nhanh, ví dụ như cá đối đầu dẹt, cá tuyết Thái Bình Dương… như vậy tốc độ kéo lưới phải nhanh một ít; nếu như là loài cá bơi chậm như các loại cá hồi, thì tốc độ kéo lưới muốn chậm một chút.”

“Còn có, chúng ta bây giờ đang ở vùng nước sâu, nếu là ở vùng nước cạn thì lưới đánh cá sẽ tiếp xúc với đáy biển. Lúc này nếu kéo lưới ở những nơi có địa chất cứng rắn phải kéo chậm một chút, nếu không sẽ làm lưới bị hư hại; thời điểm kéo ở nơi xốp bùn thì cần kéo nhanh chút ít…”

Cuối cùng, Sago vỗ vỗ đầu, nói: “Gặp quỷ rồi, BOSS, ta vậy mà đã quên đem danh sách mua sắm như yếu phẩm của ngư trường cho ngươi, ngươi có rảnh thì xem thứ này.”

Tần Thì Âu nhận lấy một quyển vở nhỏ do Sago đưa tới, phía trên dùng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo viết một số đồ vật. Chủ yếu là các loại lưới vây, võng kéo, lưới kéo, lưới hộp, lưới võng, thùng bảo vệ, đồ đi câu, dụng cụ giết cá, thiết bị lấy cá cùng thiết bị đông lạnh.

Hiển nhiên, Sago ở trên bản danh sách là cũng là bỏ ra tâm tư, phía trên có cả giới thiệu về nhãn hiệu cùng giá cả tương quan, thậm chí nơi bày đặt của một ít thiết bị to lớn đều viết đi ra.

Nhìn xem những thiết bị trên sách nhỏ, Tần Thì Âu gặp được chỗ không rõ sẽ hỏi Sago một lần, bất tri bất giác, một giờ đã trôi qua rồi.

Thuyền đánh cá từ từ khởi động, bầu trời trong xanh, gió biển hiu hiu, thỉnh thoảng Tần Thì Âu nhìn ra xa bốn phía, mặc dù đều là nước biển một màu, nhưng hắn vẫn y nguyên xem ngon lành.

Thấy cũng đến giờ rồi, Tần Thì Âu liền đem lưới ống trúc chìm ở trong nước biển vớt đi lên.

Nguyên bản Sago còn định tiến lên hỗ trợ, bởi vì ống trúc bị nước vào thì sẽ nặng nề vô cùng. Kết quả Tần Thì Âu chỉ dùng một hơi liền kéo đi lên, lại để cho hắn than thở không thôi: “Oa ah, BOSS, ngươi còn là một tên đại lực sĩ!”

Tần Thì Âu cũng không giải thích, hắn cười hì hì dùng tay đem ống trúc xoay tròn, cái ống trúc đầu tiên cuốn lại, thậm chí có thu hoạch, rơi ra một con cá nhỏ bẹt bẹt màu xanh.

“Ha, là một đầu cá California Halibut, nếu như lại lớn hơn chút nữa thì chúng ta có thể nướng ăn, mùi vị nó rất tuyệt.” Sago cười nói.

Tần Thì Âu nắm lấy đầu cá nhỏ đang giãy giụa này ném trở lại trong nước, sau đó lại hào hứng bừng bừng đổ ra mấy cái ống trúc khác, kết quả lại không thu hoạch được gì.

Đổ ra gần như một nửa ống trúc thì cuối cùng cũng ra được đầu lươn lưng đen Bắc Mỹ. Thân hình còn không nhỏ, cũng có hơn hai mươi cm, Tần Thì Âu nắm vào trong tay ước lượng thử, nặng khoảng một cân.

“Đây chính là thu hoạch.” Tần Thì Âu lắc lắc tay với Sago.

Sago nằm lên trên mạn thuyền quan sát, Tần Thì Âu tiếp tục đổ ống trúc, cuối cùng lại đổ ra một đầu, tổng cộng chỉ có hai cái.

Thấy vậy, Sago nhíu lại chân mày, thở dài: “Xem ra chất lượng nước càng ngày càng kém rồi, trước kia quăng xuống một lưới thì có thể dụ tới con lươn nặng hơn 10 pound, mà bây giờ chỉ có hai con.”

Tần Thì Âu đã sớm có chuẩn bị, Hải Thần ý thức của hắn vẫn một mực du động ở trong nước, không chỉ riêng trong ống trúc không có bắt được lươn Bắc Mỹ, thật ra ở trong lưới đánh cá mà bọn hắn kéo ở phía sau, cũng không có bao nhiêu cá.

Chỉ là điều này lại có sao? Ngư trường đã không có cá mình có thể mua sắm cá bột, chỉ cần chịu được cực khổ thì ngư trường cuối cùng cũng sẽ bắt đầu trở nên hưng thịnh.

Tần Thì Âu đối với chính mình tràn đầy tin tưởng!

Lưới ống trúc thứ hai lại ném đi xuống, Tần Thì Âu xem Sago có chút uể oải, liền vận dụng Hải Thần ý thức. Hắn nhanh chóng lùng bắt ở đáy biển, tìm được lươn Bắc Mỹ liền dẫn vào trong ống trúc.

Như vậy tới giữa trưa, lúc lưới thứ hai được kéo lên thì Sago kinh hỉ phát hiện thậm chí có hơn phân nửa ống trúc xuất hiện lươn Bắc Mỹ.

“Xem ra tình huống cũng có bết bát như trong tưởng tượng của chúng ta.” Tần Thì Âu cười nói.

Sago nhún vai, nói: “Chỉ có thể nói, đây là Hải Thần phù hộ. Ai, ngoại trừ khi còn bé thì ta còn chưa từng nhìn thấy một lưới thì có thể bắt được nhiều con lươn như vậy.”

Nói xong, hai đạo mày rậm của hắn nhíu lại, mắng: “Chính phủ bọn hắn chỉ biết nói là ngành chăn nuôi xuống dốc, nhưng chưa bao giờ đi giải quyết vấn đề này! Nếu như bọn hắn đem mấy nhà máy hóa chất chết tiệt ở trên đảo chúng ta dời đi, thì nước biển của chúng ta làm sao có thể bị ô nhiễm thành tình trạng này?!”

Nghe xong lời này, Tần Thì Âu có chút kinh ngạc, hỏi: “Trên đảo Farewell chúng ta còn có xưởng hóa chất?”

Sago tức giận nói: “Đúng vậy, chính là những tên hỗn đản chết tiệt này đang chặt đứt đường sống của chúng ta. Có một nhà xưởng plastic, một nhà xưởng phân hóa học, còn có một nhà xưởng, chúng ta nghi ngờ bọn họ đang sản xuất nông dược! Tóm lại, đều là những tên hỗn đản nên đi xuống Địa ngục!”

Tần Thì Âu đem mấy con lươn bỏ vào trong thùng nước, hắn đi khoang điều khiển rót hai chén rượu, đưa cho Sago nói: “Chính phủ trên trấn không quản?”

Sago bất đắc dĩ nói: “Quản không được, bởi vì lão bản của những nhà xưởng kia đều có bối cảnh rất thâm hậu. Chúng ta từng kháng nghị, từng chống lại cũng từng hướng truyền thông xin giúp đỡ, nhưng kết quả cuối cùng đều là không giải quyết được gì.”

Tần Thì Âu sờ lên cái cằm, vấn đề này phải được coi trọng. Khó trách đảo Farewell rời xa đất liền còn bị ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, nguyên lai trên đảo còn có những nhà xưởng này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN