Ngư Trường Hoàng Kim
Chương 6: Hàng xóm mới
Tần Thì Âu luống cuống tay chân mở ra bao nilon, nguyên nhân vì được phong kín kĩ nên những bức tranh này vẫn còn rất tốt. Bức tranh mà hắn mở ra là vẽ một khu rừng dương, đây là một bức phác họa, rừng cây được vẽ cũng không tệ lắm, nhìn vào trên mặt giấy có loại cảm giác gió thổi cây lay.
Đầu tiên, Tần Thì Âu đi xem trước chữ ký của tác giả bứ phác họa này, kết quả lại không có tên mà chỉ có ba chữ cái “A.A.P”
“A.A.P là vị danh họa nào nhỉ?” Tần Thì Âu hơi nghi hoặc.
Sau đó hắn lại lục tục lật xem những bức tranh khác, cuối cung cũng biết được tên gọi đầy đủ của vị “danh họa” A.A.P này – thì ra người này tên là Arthur Ashod Pinajian, Arthur Pinajian.
Tần Thì Âu liền hết hi vọng rồi, người này tuyệt đối khống phải là một danh họa. Không phải vì hắn chưa nghe nói qua tên người này, mà tiếp theo hắn lại phát hiện một bức họa cũng có chữ ký của người này, nhưng lại vẽ một nữ lang vô cùng nóng bỏng mang đầy phong cách truyện tranh!
Nữ lang có dung mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tay nghề vẽ truyện tranh của vị Pinajian kia tuyệt đối là đứng đầu. Chỉ là một bức tranh chân dung đều để Tần Thì Âu xem đến trong lòng rục rịch, điều này liền đủ để chứng minh năng lực của hắn.
Nhưng mà ngoài những danh họa như Picasso, Van Gogh, Monet thì Tần Thì Âu vẫn chưa nghe nói qua còn có người nào cũng vẽ truyện tranh.
Tần Thì Âu thở dài một tiếng. Hắn cầm lên những bức tranh này xem hết một lần, tất cả đều là tác phẩm của cái gì Arthur Pinajian, trước sau hơn hai mươi bức. Có tranh phong cảnh, có tranh chân dung, cũng có truyện tranh; những bức họa này có phong cách không giống nhau, từ phác họa, tranh hoa văn, tranh sơn dầu cho đến tranh trừu tượng, cái gì cũng có dính đến.
Ngay tại thời điểm Tần Thì Âu đang vô cùng ủ rũ thì kinh hỉ cũng ở trong lúc lơ đãng hàng lâm. Thời điểm hắn mở ra một bức tranh cuối cùng thì có nhiều đóa hoa Hướng Dương nở rộ ở trước mặt hắn, bên canh hoa Hướng Dương còn có một hàng chữ: cuộc sống làm cho ta cảm thấy bàng hoàng, Vincent – William – Van Gogh!
Những đóa hoa Hướng Dương này giống như từng quả cầu lửa cháy hừng hực, họa phong chính là hoa lệ như vậy, màu sắc chính là nồng đậm như vậy. Đợi sau khi Tần Thì Âu nhìn qua chữ ký của bức hoa Hướng Dương này thì tâm tình hắn triệt để hưng phấn lên: đây là của Van Gogh đấy!
Tần Thì Âu mơ hồ biết được hình như Van Gogh có hơn 20 bức 《 Hoa Hướng Dương 》, nhưng một vài trong số đó đã bị thất lạc không thấy nữa. Vì xác định điểm này, hắn lấy ra điện thoại lên mạng tìm tòi tin tức. Kết quả tín hiệu internet của trấn nhỏ quá kém, hắn lên mạng hơn mươi phút reset cả trăm lần nhưng vẫn không tìm được một cái tin tức.
Không có biện pháp, Tần Thì Âu chỉ có thể gọi điẹn thoại cho Mao Vĩ Long. Cũng may là trước khi qua đây hắn đã đăng kí nghiệp vụ thông tin toàn cầu, nếu không đúng là không có cách gọi điên thoại.
Ở Canada lúc này đã là bốn giờ chiều, đặt ở trong nước chính là lúc rạng sáng, Mao Vĩ Long còn đang mơ mơ màng màng ngủ.
-Đồ chó chết! Mày đúng thật là cầm thú mà, lại gọi cho tao vào giờ này.
Tần Thì Âu đang rất nóng vội, la lớn lên:
– Nghiêm túc đàng hoàng chút, đồ chó chết! Tranh thủ thời gian tra cho tao một cái tin tức: Van Gogh đã vẽ bao nhiêu bức 《 Hoa Hướng Dương 》? Đều có hình dạng thế nào? Bố mày ở Canada tìm được một bức rồi.
– Không thể nào? Loại tuyệt thế danh tác này làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy? Cháu trai như mày cũng quá may mắn đi!
Mao Vĩ Long hỏi.
Tần Thì Âu sốt ruột nói:
-Mau tranh thủ thời gian tra! Nếu nó là thật, sau khi bán đi bố sẽ mua cho mày một chiếc Bumblelee!
-Tao không cần Bumblelee, tao muốn Grand Cherokee.
Mao Vĩ Long tranh thủ cò kè mặc cả, bất quá hắn rôt cuộc cũng tỉnh táo. Bên kia rất nhanh liền vang lên âm thanh khởi động của máy tính.
Tầm Thì Âu tức giận kêu lên:
– Bố sẽ mua cho mày hai mươi chiếc xe làm thành đoàn xe lái ra ngoài, một hồi lái thành hình chữ S, một hồi lái thành hình chữ B, vậy được chưa!
-Xong!
Mao Vĩ Long cười hì hì.
Sau đó, Mao Vĩ Long gửi đi tin tức mà Tần Thì Âu cần. Tranh 《 Hoa Hướng Dương 》 của Van Gogh xác thực không chỉ mười một bức, ở trong thư hắn viết cho em trai có nhắc tới: hắn tổng cộng vẽ đến hai mươi bốn bức, trong đó dùng mười hai đóa hoa Hướng Dương đại diện cho mười hai môn đồ của Christ. Ngoài ra hắn đem thành viên của phòng tranh vẽ Phương Nam định vì mười hai người, tăng thêm bản thân và em trai hai người, tổng cộng mười bốn người, lại vẽ thêm mười bốn bức.
Tần Thì Âu kích động rồi, nếu vậy thì bức tranh của hắn có khả năng chính là thật.
Mang theo tâm tình đang kích động, Tần Thì Âu vô cùng chờ mong mở ra hòm gỗ lớn hơn, hắn hi vọng trong hòm gỗ này có thể có một trong số mười hai bức 《 Hoa Hướng Dương 》khác. Kết quả sau khi mở ra hắn liền thất vọng, trong hòm gỗ chỉ có một bức tượng điêu khắc bằng đồng xanh.
Pho tượng này ngược lại cũng không nhỏ, cao hơn một mét, điêu khắc một chàng trai thân hình cân đối khỏe mạnh, tay phải cầm đao, tay trái cầm đầu người, chân trái hơi cong đạp lên trên một thi thể, nhìn qua trông hung hãn vô cùng.
Đáng tiếc hòm gỗ này bị ngâm nước thời gian quá lâu nên đã thấm nước rồi, mặc dù pho tượng điêu khắc bằng đồng này đã được xử lý chống thâm nước nhưng như cũ vẫn có dấu vết loang lổ. Tần Thì Âu đoán chừng thứ này có đem bán phế liệu cũng chẳng được bao nhiêu tiền, còn không bằng để ở đầu giường xem như một vật trang trí.
Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, Tần Thì Âu gọi một cú điện thoại cho Auerbach, nói:
-Lão gia tử, đêm nay tôi sẽ sẽ ngủ ở trong ngư trường nên không trở về khách sạn rồi. Ngoài ra lúc trưa khi tôi dọn dẹp phòng của ông chú tôi thì tìm được vài thứ rất thú vị, hi vọng ngày mai lão có thể đến xem thử.
Auerbach lại hỏi thăm thân thể hắn một phen, thấy không có vấn đề gì liền cúp máy.
Tần Thì Âu kiểm tra thử một lượt, phát hiện điện nước trong ngư trường vẫn còn hoạt động, thậm chí sau khi hắn bật lên Tivi Samsung trong phòng ngủ thì trên màn hình còn có tiết mục đang phát, hữu tuyến ti vi vẫn chưa bị cắt bỏ.
Hắn quét dọn qua loa một phen rồi mới vào ở trong biệt thự, như vậy ngày mai cũng dễ giải thích những bức tranh kia là từ đâu ra.
Bữa tối rất dễ giải quyết vì dụng cụ nấu ăn trong phòng bếp đều có đầy đủ hết. Tần Thì Âu lái xe lên siêu thị trên thị trấn dạo một vòng, siêu thị này tựa như một con chim sẻ – thân hình tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, bên trong có đầy đủ mọi thứ từ hải sản, rau dưa đến các loại thịt.
Đương nhiên nhiều nhất còn là các loài cá: cá hồi Đại Tây Dương, cá hồi Chinook cùng cá hồi Coho, cá hồi vân cùng các loại cá từ Bắc Băng Dương… rực rỡ muôn màu. Ngoài ra còn có Hàu, cua Dungeness, bò bít tết Alberta và các nguyên liệu nấu ăn cao cấp khác.
Phần lớn các loài cá đều rất rẻ, chỉ cần một Canadian Dolllar là có thể mua được một hai pound, còn cam đoan đều là cá tươi mới.
*1 pound ~0,45 kg.
Làm cho Tần Thì Âu cảm thấy kì quái chính là trong hồ Trầm Bảo có rất nhiều cá trắm cỏ, cá chép, cá trích và cá lóc Trung Quốc, nhưng trong siêu thị này lại không có bán. Hắn nhìn thấy ở khu rau dưa có bán mấy loại gừng tỏi ớt liền chuẩn bị đi hồ Trầm Bảo bắt một con cá chép lớn về làm món canh cá ấm áp dạ dày, cá hồi và các loại cá khác… hắn không biết làm.
Một người cũng ăn không được bao nhiêu thứ. Tần Thì Âu lại đi bộ đến khu hoa quả chọn một ít Việt quất xanh, cà chua bi, táo và nho đen Bắc Mỹ.
Nhân viên phục vụ ở đây nói Việt quất đen và táo ở đây đều là mọc tự nhiên, Tần Thì Âu không biết thật giả nhưng thấy giá cả cũng hợp lý nên cũng mua một ít, lại mua thêm một lọ sốt Myyonnaise, trở về chuẩn bị làm món salad hoa quả.
Y nguyên mượn chiếc Pickup ông chủ khách sạn, Tần Thì Âu chạy tới hồ Trầm Bảo. Ý thức của hắn vừa tiến vào trong hồ nước thì vừa vặn có một đầu cá chép dài nửa mét mạnh mẽ xông thẳng tới, chính là nó!
Đang lúc Tần Thì Âu sinh ra ý nghĩ bắt đầu cá chép lớn này thì người sau vốn vô cùng khó thuần phục lập tức trung thực an tĩnh lại, để cho dòng nước đẩy đến chỗ nước cạn. Lúc này Tần Thì Âu mới phát hiện thì ra ý thức của mình còn có tác dụng lớn như vậy.
Con cá chép lớn dài nửa mét này lại nặng đến mười bốn mười lăm cân, Tần thì Âu chỉ cắt lấy một ít thịt làm một ít lựu ngư phiến và nấu nồi canh.
*1 cân = 0,5 kg.
Sau khi chín hắn nếm thử một cái, hương vị vừa ngon lại thơm nồng, đúng là cá sống trong hoang dã có khác, so với cá được nuôi cho ăn thức ăn trong ao của quốc nội thì không thể so sánh với nhau.
Ăn xong bữa tối thơm ngon thì Tần Thì Âu chuẩn bị đi ngủ, chợt hắn nhìn thấy bên cạnh cây phong ngoài cửa sổ có một ao nước nhỏ, trong lòng vừa động ý thức của hắn liền tiến vào trong.
Hắn muốn thử xem có phải là chỉ cần nơi nào có nước thì ý thức của hắn đều có thể tiến vào.
Quả nhiên như thế, tất cả mọi thứ trong áo chứa nước đều ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn có thể cảm giác được lúc này có một con sóc lùn Châu Phi đuôi lớn đang tắm rửa trong ao nước.
Tần Thì Âu mang Hải Thần ý thức bao phủ lên người con sóc nhỏ này, hắn cảm giác giống như mình có thể ảnh hưởng đến nó. Sau đó hắn cảm thấy mình có chút mệt mỏi, liền thu hồi ý thức rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
~o0o~
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, bên ngoài trời mới vừa tờ mờ sáng Tần Thì Âu cũng đã thức dậy.
Rùng mình vươn hai tay ra một cái, Tần Thì Âu hít sâu hai hơi gió biển tươi mát đang nhè nhẹ thổi vào, trong nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Thừa dịp mặt trời vừa mọc thời tiết rất tốt, Tần Thì Âu trước tiên dạo quanh ngư trường một vòng mới khoan thai trở về nấu canh cá.
Tiếp theo, Tần Thì Âu mang trái cây rửa sạch, đem cà chua bi và táo đều cắt làm hai, lại để vào nho đen cùng Việt quất xanh rồi dùng Salad cùng nước đường trộn đều, một phần Salad hoa quả liền hoàn thành.
Canh cá cũng mới vừa phát ra mùi thơm, Tần Thì Âu bưng đĩa trái cây trở lại phòng ngủ, lấy điều khiển TV chuyển đến kênh kinh điển của Newfoundland. Kênh buổi sáng đang tại phát một bộ phim, hắn nhìn nhìn, là phim 《 Young Style 》, một trong những bộ phim mỹ mà hắn thích nhất vào thời đại học.
Vừa xem điện ảnh vừa ăn Salad, đang lúc Tần Thì Âu xem đến đoạn cao trào thì cửa sổ kính trong phòng ngủ đột nhiên vang lên vài tiếng “phịch phịch phịch”.
Hắn nghiêng đầu qua xem thì ngạc nhiên thấy được một con sóc lùn Châu Phi đứng ngoài cửa sổ, tò mò dùng cái đầu nhỏ của mình đụng lên trên mặt kính.
Con sóc này vẫn còn nhỏ, thân thể mới lớn bằng ngón giữa của hắn, ánh mắt ngăm đen trong suốt, lông toàn thân ngắn và có màu nâu đỏ. Lúc này hai chân sau nó hơi quỳ xuống, chân trước vịn vào trên mặt kính, cơ hồ muốn dán dính vào trên mặt kính để nhìn vào bên trong. Cái đuôi lớn màu nâu đỏ của nó cứ quơ qua quơ lại, trông giống như một trái cầu lông bị gắn lên mông của nó vậy.
Thấy Tần Thì Âu đi qua, sóc lùn Châu Phi “vèo” một cái liền nhảy lên một nhánh cây trên cây phong bên cạnh cửa sổ, sau đó linh hoạt vung vẩy cái đuôi chui vào trong một cái động nhỏ trên cây, sau đó nhạy bén thò cái đầu nhỏ nhìn ra phía bên ngoài.
Thấy vậy, Tần Thì Âu liền nở nụ cười, thì ra đây là hàng xóm của hắn. Con sóc nhỏ này chắc là sinh sống ở trên cây phong này, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ thì nó hẳn là con sóc mà khuya hôm qua Hải Thần ý thức của hắn gặp được ở trong ao chứa nước.
Hắn mở cửa sổ ra, sau đó quay lại trên giường ôm đĩa Salad tiếp tục xem điện ảnh. Chỉ chốc lát trên đầu hắn bỗng có một cái đuôi to xù xù quét qua, hắn lại nghiêng đầu thì nhìn thấy con sóc nhỏ này đứng ở trên giường ôm hai móng trước ngửa đầu tò mò nhìn xem hắn.
(1)Nữ lang : đại loại tương tự như kiều nữ, hot girl, chân dài,…
(2)Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tang đều đủ : ẩn ý nói một thứ gì đó tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, toàn diện, không thiếu gì cả.
(3)Lựu ngư phiến: chả biết tên việt là gì nên để nguyên HV, đại loại món cá lát mỏng gì gì đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!