Ngư Trường Hoàng Kim
Chương 8: Tiến vào biển rộng
Auerbach mang đến máy quay phim, lão đem 《 Nữ Nhân Cầm Vàng 》 để ở các góc độ khác nhau rồi tiến hành quay chụp, lại từ trong những bức tranh của Pinajian lựa chọn một bức 《 Gió Sớm Thổi Rừng Cây 》, cũng quay chụp một chút.
-Ta sẽ gửi qua cho bạn già của ta, để cho hắn dùng ánh mắt chuyên nghiệp phán đoán.
Auerbach giải thích nói
-Người kia là Tổng thanh tra nghệ thuật của phòng đấu giá ở Ottawa nên ánh mắt sẽ không sai.
Tần Thì Âu mang những bức tranh này cất kỹ, Auerbach định rời đi chợt nhìn thấy chiếc Pickup đang đậu trong sân, liền gật đầu nói:
-Từ ngư trường tới trấn thị quả thực bất tiện, chuyện này là sơ sót của ta. Như vậy, cậu sử dụng xe Ford của ta đi, còn chiếc Pickup này để ta kêu Anderson tới mang về.
Anderson chính là tên của ông chủ khách sạn. Nghe xong lời này, Tần Thì Âu có chút cảm động, nói ra:
-Lão đem Ford cho tôi thì lão đi lại bằng gì?
Auerbach nói:
-Ta còn có một chiếc BMW 750Li, nên ta liền dùng BMW.
Tần Thì Âu: @#%&*”‘…
Auerbach vừa đi, một mình Tần Thì Âu ở trong biệt thự cũng không có chuyện gì làm, liền lấy máy hút bụi với chổi lông gà chuẩn bị quét dọn vệ sinh.
Căn biệt thự nhỏ này có hai tầng, tầng thứ nhất có hai cái phòng ngủ, hai cái toilet, một cái phòng khách, một cái phòng chứa đồ và một cái phòng bếp, tổng thể diện tích vượt qua ba trăm mét vuông, chỉ riêng phòng khách thì có gần trăm mét vuông.
Lầu hai có diện tích nhỏ hơn, nhưng cũng có cỡ hai trăm rưỡi đến hai trăm sáu mươi mét vuông. Được phân thành ra sáu cái phòng ngủ diện tích bằng nhau, ngoài ra còn có phòng giữ quần áo khoảng hai mươi mét vuông, rất là rộng rãi. Xếp đặt thiết bị cũng là phong cách giản dị, cả lầu nhỏ mặc kệ sàn nhà hay là vách tường đều bằng gỗ đỏ, vừa chống ẩm lại mỹ quan.
Đến bữa cơm trưa, Tần Thì Âu chuẩn bị thay đổi khẩu vị. Cá tuyết khu Newfoundland vô cùng nổi tiếng, hắn đem ý thức chuyển dời tới trong đại dương, chuẩn bị hoàn thành tâm nguyện lúc mới đến, nếm thử một con cá tuyết nướng.
Cảnh tượng mỹ lệ của hồ Trầm Bảo để Tần Thì Âu. đối với đại dương rất lớn hướng tới. Vốn là hắn nghĩ, cảnh tượng của một hồ nước đều sáng lạn huyễn lệ như vậy thì thế giới rộng lớn dưới đáy biển nên càng mỹ lệ hơn mới đúng.
Nhưng những gì ý thức hắn nhìn thấy lại làm cho hắn thất vọng rồi. Xung quanh khu vực nước sâu hai mét, đáy biển phần lớn chỉ có vô số hạt cát tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ, ngoài ra cách ba năm mét cũng có thể thấy được đá ngầm.
Ý thức của hắn lại lặn sâu thêm nữa, đến chỗ nước sâu khoảng bốn năm mét thì đáy biển mới xuất hiện san hô. Nhưng không giống với san hô nhiệt đới có đủ mọi màu sắc của Australia trên TV, vùng biển san hô xung quanh ngư trường phần lớn đều có màu xám trắng, tạo nên một loại cảm giác trầm lặng thiếu sức sống.
Tần Thì Âu tưởng rằng đây vốn là màu sắc của san hô vùng hàn đới, sau đó trong lúc ngẫu nhiên hắn nhìn thấy một mảnh san hô màu phấn hồng cùng vàng nhạt đan xen với nhau.
Từ trên những san hô nơi này, Tần Thì Âu có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng. Nơi này do một đám rong dài hẹp và san hô sống chung một chỗ, tạo thành một rặng san hô nhỏ.
Thấy như vậy, Tần Thì Âu liền hiểu đám san hô màu xám trắng kia không phải san hô sống, mà là đá san hô do thi thể của con san hô tạo thành.
Ý thức của Tần Thì Âu tiếp tục di động ở trong biển rộng, nhưng không thể di động ra rất xa, phạm vi cực hạn chính là khoảng cách ngư trường hai khoảng hai hải lý. Dù vậy nhưng khu vực mà hắn đi qua cũng rất lớn rồi, chỉ là ý thức ở trong nước tìm kiếm thật lâu, lại không thấy một con cá nào!
Không khí của khu vực biển ở gần ngư trường rất trầm lặng thiếu sức sống, hoàn cảnh đáy biển bị phá hư rất lợi hại dẫn đến cá nhỏ đều rời đi nơi đây. Ngoài ra vùng biển này cũng bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, chất lượng nước tương đương ác liệt, tăng thêm nhiệt độ nước tương đối thấp là nguyên nhân chính mà cá nhỏ rời đi.
Thời điểm thu hồi ý thức trở về, Tần Thì Âu nhìn thấy một con sứa trong suốt dài bằng cánh tay đang bơi về phía hắn..
Con sứa này dài hơn 40cm, đường kính có 5cm, ngoại hình của nó giống như là cánh tay hình xoắn ốc. Chỉnh thể cân xứng, nhưng hai đầu hơi nhỏ, thân hình là do màng ngoài cùng màng trong tạo thành, chính giữa trống rỗng, toàn thân có màu trắng hơi mờ nhạt.
Tần Thì Âu nhận ra đây là một đám hải miên. Mặc dù nhìn qua rất lớn nhưng thật ra cấu tạo của nó và san hô cũng tương tự như nhau. San hô là do vô số san hô trùng nho nhỏ tạo thành, còn nó lại là do vô số sứa nhỏ tạo thành.
Sứa là sinh vật rất thường thấy trong vùng biển Đại Tây Dương, đám hải miên này là do sứa biển sâu tạo thành. Một con sứa nhỏ chỉ dài khoảng 2mm, bình thường chúng đều ở chung, phải hơn ngàn con sứa nhỏ tổ hợp lại mới có cấu tạo như vậy.
Nhìn thấy đám hải miên này Tần Thì Âu có chút cao hứng vì thứ này có thể hấp dẫn tới cá nhỏ, vì nó bảo vệ được cá nhỏ nên nó còn được xưng ‘mái nhà của cá nhỏ’.
Mọi người đều biết, quy luật trong đại dương chính là cá lớn nuốt cá bé. Nhưng một đám hải miên có thể phát triển dài tới mấy mét thậm chí dài vài chục mét. Đối với các loài cá lớn thì nó giống như là một quái vật, làm chúng không dám dễ dàng công kích nó.
Như vậy cá nhỏ ẩn núp ở bên trong thì có thể tăng cao tỷ lệ sinh tồn của mình, mà vật phân bố và vật bài tiết của cá nhỏ lại là đồ ăn của những con sứa này, nên có thể xem quan hệ cộng sinh của hai bên là một đại kỳ quan của đại dương.
Khi ý thức của Tần Thì Âu tới gần đám hải miên này thì phát hiện sức sống của những con sứa nhỏ vào lúc này rất yếu ớt, phía ngoài cùng thậm chí bị thủng ra một cái hố.
Nhưng sau khi sứa tới gần ý thức của Tần Thì Âu thì sức sống của nó bắt đầu chậm rãi hồi phục, mà Tần Thì Âu lại cảm thấy mình bắt đầu có chút mệt mỏi. Hắn lập tức giật mình hiểu ra, thì ra ý thức của hắn còn có thể tiến hành trị liệu thậm chí cứu hộ cho các sinh vật biển.
Khi Tần Thì Âu thu hồi ý thức trở về thì đám hải miên vẫn một mực bơi theo hắn, cuối cùng bơi đến bên cạnh rặng san hô màu phấn hồng, vàng nhạt đan xen nó mới ngừng lại.
Lúc này sức sống của bầy sứa cũng đã hồi phục lại tràn đầy, Tần Thì Âu có thể cảm giác được những vật nhỏ này vô cùng cảm kích và không muốn xa rời hắn.
Vừa thu hồi ý thức thì Tần Thì Âu liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi ập tới, còn cảm giác đói bụng vô cùng.
Cá tuyết thì không có tìm được, Tần Thì Âu lại chẳng muốn ăn tiếp món cá chép bèn dứt khoát mở xe chạy lên thị trấn, tìm được một nhà hàng nhỏ tên là Hickson.
Từ bên ngoài nhìn vào thì nhà hàng này có chút cũ kĩ, nhưng bên trong lại được dọn dẹp sạch sẽ vô cùng. Ở ngoài có một ông lão người da trắng trên cằm có chòm râu được thắt thành bím tóc nhỏ đang vội vàng quét dọn vệ sinh, từng cái bàn gỗ được lau đến sáng lóng lánh, hiển nhiên là có người thường xuyên lau qua.
-Này! Chàng trai! Muốn ăn chút gì không?
Nhìn thấy Tần Thì Âu, ông lão liền cười hỏi.
Tần Thì Âu vừa định lên tiếng, ông lão này cẩn thận quan sát hắn một hồi lại đột nhiên lao nhanh tới nhẹ nhàng đấm một quyền vào ngực hắn:
-Cậu sử dụng xe của lão già Auerbach kia, ta nghe nói lão già kia mang cháu trai của Tần đưa tới trên thị trấn, chính là cậu sao?
Xem ra ông bác của mình quả thật rất được hoan nghênh, Tần Thì Âu lập tức cười nói:
-Đúng vậy! Tôi là tiểu Tần! Tần ở trong miệng ông là ông bác của tôi.
Hắn rất hi vọng, hi vọng ông lão này cũng sẽ giảm giá cho hắn giống như ông chủ của khách sạn vậy, nếu có thể mời hắn ăn cơm luôn thì càng tốt.
Kết quả ông lão mập mạp này cười ha ha nói:
-Thật tốt quá! Hài tử! Ông bác của cậu còn thiếu ta hơn một ngàn dollar tiền cơm đây, sau này nhớ trả tiền giúp hắn nhé.
Tần Thì Âu tức thì có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng ngay sau đó lão đầu lại vỗ bờ vai của hắn một cách thân mật rồi nói:
-Bất quá bữa cơm đầu tiên ta sẽ mời. Ta đáp ứng qua Tần, chờ đến lúc con cháu của hắn tới tiếp nhận ngư trường sẽ mời bọn hắn ăn cơm.
Ông lão có chòm râu như bím làm việc rất là nhanh gọn dứt khoát, sau khi để hắn ngồi xuống liền vọt vào phòng bếp. Tần Thì Âu sững sờ nhìn bóng dáng lão biến mất, im lặng một hồi mới nói:
-Đại gia! Ta còn chưa nói muốn ăn cái gì này.
Bốn năm phút sau, một phần cơm chiên có mùi thơm nức mũi được bưng lên. Chỉ thấy trên cơm trắng là thịt cá hồi càng thêm trắng nõn được thêm một chút váng dầu màu vàng để làm đẹp, xung quanh còn có từng mảnh trứng chiên vàng óng rực rỡ. Ngoài ra, trên mặt cơm chiên bị rưới lên một lớp thịt vụn đỏ rực, vừa nhìn liền có thể làm cho người khác thèm thuồng không dứt.
Tần Thì Âu dùng thìa múc thịt vụn và cơm ăn thử một ngụm, sốt thịt thơm mềm cùng với hạt cơm ấm áp ở nổ vang trên đầu lưỡi, hắn giơ ngón tay cái lên với ông lão râu quai nón, hàm hồ nói:
-Quá tuyệt vời! Đây là cơm chiên ngon nhất mà tôi từng ăn qua.
Nghe được hắn tán dương, ông lão cười đến con mắt híp lại, ông ta móc ra một điếu thuốc đốt lên ngậm ở trên miệng, nhổ ra ngụm khói rồi nói:
-Đây chính là món cơm chiên cá hồi nước mắm cay mà Hickson ta sở trường nhất. Trước kia ông bác của ngươi cũng rất thích ăn món này, cho nên ta suy đoán ngươi cũng sẽ thích.
-Nó đúng là nhân gian mỹ vị.
Tần Thì Âu lại khen thêm lần nữa.
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Hickson thoáng cái an tĩnh lại, hắn cẩn thận quan sát Tần Thì Âu lần nữa, trong ánh mắt vậy mà ẩn ẩn có sương mù chớp động.
Tần Thì Âu không biết xảy ra chuyện gì, Hickson suy nghĩ thật lâu, nói khẽ:
-Nhóc con, lần đầu tiên khi ông chú ngươi ăn món cơm chiên này cũng dùng cái từ này: ‘Nhân gian mỹ vị’! Khi đó cha ta còn đang quản lý nhà hàng này, chỉ nháy mắt, rất nhiều năm liền trôi qua rồi!
Sau đó Hickson không nói thêm gì nữa, mà ngậm tẩu thuốc đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời bao la xanh thẳm. Khói thuốc lượn lờ quanh thân thể lão, có lẽ lão đang nhớ lại năm tháng tuổi trẻ của mình.
Trời xanh còn như cũ, người quen lại chẳng còn.
Ăn xong bữa cơm này, Tần Thì Âu định trả tiền thì Hickson lại kiên trì không chịu thu, ngược lại còn xin lỗi:
-Vừa nãy ta nghĩ tới một số việc của quá khứ, nên có thể làm cho không khí có chút áp lực. Trưa mai cậu lại đến, ta sẽ làm thêm cho cậu một phần, được chứ?
Tần Thì Âu nói cảm ơn rồi trở lại ngư trường. Buổi chiều không có việc gì làm nên tinh thần của hắn cũng có chút uể oải, liền nằm trên giường xem TV.
Canada và Mỹ có quan hệ rất mật thiết, cộng thêm tư cách là tiểu đệ của người sau nên gần như có thể chia sẻ đến tất cả các kênh của nước Mỹ. Tần Thì Âu đang xem một bộ phim truyền hình ở trong nước vẫn chưa được chiếu, tên là ‘X-Killer’.
X-Killer có chút bắt chước X-Men, nhân vật chính cũng là một người biến chủng, cũng có được công năng đặc dị. Năng lực của hắn là sau khi tiếp xúc đến ADN của người nào liền có thể biến thành bộ dáng của người đó. Nội dung cốt truyện là câu chuyện kể về việc hắn lợi dụng siêu năng lực để trừng gian phạt ác.
Đến buổi tối thì Auerbach gọi điện thoại tới, nói người bạn cũ làm ở phòng đấu giá Lee’s Brother của lão đã lên máy bay tới Newfoundland, sáng sớm ngày mai sẽ tới giúp hắn giám định mấy bức tranh kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!