Ngủ Với Cậu Cùng Bàn - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Ngủ Với Cậu Cùng Bàn


Chương 13


Những vết bẩn đầu tiên vào buổi sáng, mát mẻ.

Nháy mắt, bắt gặp ánh mắt của anh.

Nháy mắt, anh vẫn ở trước mặt.

Ghét, anh chiếm giấc mơ của em còn chưa đủ sao.

Ghét.

Vết bẩn đầu tiên vào buổi sáng chiếu lên mặt anh.

Khuôn mặt của anh, đôi mắt của anh, nụ cười bối rối của anh.

Nhanh tỉnh, chúng ta yêu nhau đi.

Dậy đi, chúng ta đi hẹn hò nào.

Thế giới lớn như thế, hết lần này tới lần khác gặp phải anh.

Em có thể nghĩ đến cái tốt, tưởng tượng cái không tốt.

Anh đều có, đều có.

Trời a, sẽ không phải nằm mơ đi.

Sờ sờ mặt phát sốt, nghe nhịp tim phù phù.

Nhắm mắt, che mặt.

Thế giới lớn như vậy, hết lần này tới lần khác gặp phải anh.

Đen Bạch Cầm trong tay cho bay sắc điệu hát dân gian.

Giấc mơ cũng có hương vị.

Chuồn chuồn bay qua chớp chớp, nói cho anh rằng em nhớ anh.

Nhớ đến cong mắt, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Còn có, đuôi ngựa.

Tia nắng ban mai, là ánh sáng đáy mắt anh lưu lại.

Tia nắng ban mai, là ánh sáng đáy mắt anh lưu lại.

Máy sấy phần phật phần phật thổi, thổi hương ấm áp tới.

Hương thơm chảy xuôi tại đầu ngón tay anh, ôn nhu và ôn nhu.

Chỉ riêng nhìn vào trong mắt anh, cái phiền não gì đều quên hết.

Hết thảy bắt đầu trở nên hoàn mỹ.

Ngọt ngào vô hạn lan tràn.

Từ đây mỗi một ngày đều là tinh không vạn lí.

Ngẫu nhiên trời có mưa cũng chẳng quan hệ.

Có anh, có anh.

___________________

Khang Tiểu Ngư nhắn mắt lại, chuyên chú mà hát theo nhạc. Cô thích âm nhạc, lúc có nhạc thì khóe miệng sẽ không ngừng nhếch lên, hạ xuống. Cảm xúc trở thành hư không. Đây là nguyên nhân cô thích âm nhạc, mỹ diệu mơ hồ có thể làm khóe mắt cô cong cong.

Hát một bài xong, âm nhạc dừng lại, mắt Khang Tiểu Ngư vẫn như cũ nhắm mắt, đắm chìm trong âm nhạc. Một lát sau, cảm xúc mới từ âm nhạc đi ra, cô tháo tai nghe xuống, xoay người sang chỗ khác, kinh ngạc mà nhìn người đứng ở cửa.

Kha Tước, J tỷ, Tiểu Tề, Tiểu Mẫn còn có ba người khác đều đứng ở cửa nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái.

Khang Tiểu Ngư có chút co quắp đứng lên, bất an mà nhìn về phía Kha Tước.

Diện mạo Khang Tiểu Ngư không tính là đại mỹ nữ làm cho người khác kinh diễm, đối với Kha Tước nhìn quen các loại mỹ nhân, nữ tinh tinh trong làng giải trí mà nói, ở trong ấn tượng của anh, Khang Tiểu Ngư chỉ là một cô gái trầm tính rất bình thường. Chính là thời điểm cô bắt đầu hát, cả người đều trở nên khác, cái loại linh khí chạy ra trong nháy mắt làm Kha Tước không thể không có chút kinh ngạc.

Ban đầu Kha Tước bất quá chỉ là nghe cô hừ vài tiếng nhỏ, biết thanh âm của cô không tồi, giai điệu cũng không có vấn đề. Mới thuận miệng đề nghị cô tới thử âm. Nhưng mà lúc cô chân chính ngồi ở phòng thu âm chuyên chú ca hát, một tiếng ca bay ra vẫn là làm Kha Tước thực sự kinh diễm một phen. Thứ nhất là thanh âm kinh diễm của cô, thứ hai là vì khi cô ca hát đã văng ra linh khí mà kinh diễm.

Lại nhìn cô lúc này có chút co quắp, dáng vẻ khẩn trương, Kha Tước giơ khóe miệng tán dương mà cười rộ lên, dựng cái ngón cái với cô.

Khang Tiểu Ngư lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương trong lòng tan đi một chút, nỗ lực nở một nụ cười ứng đối với người ở cửa.

“J tỷ, là cô ấy đi, không cần phải tìm người lại đây thử âm. Như thế nào?” Kha Tước hỏi.

J tỷ một lần nữa đánh giá Khang Tiểu Ngư một phen, nói: “Mang cô đi thử kính một chút.”

Thử kính? Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, vì cái gì muốn cô thử kính? Khang Tiểu Ngư nghi hoặc mà nhìn về phía Kha Tước, Kha Tước hướng cô vẫy tay. Khang Tiểu Ngư đi qua, đi theo Kha Tước qua cái hành lang thật dài, đi nơi khác.

J tỷ nhìn bóng dáng Kha Tước mà nhíu mi, nghĩ nói tùy tiện tìm một trợ lý mang Khang Tiểu Ngư đi thử kính là được, anh cần gì phải đưa đi. Nhàn rỗi như vậy?

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo Kha Tước đi đến studio.

Hai tiểu nghệ sĩ ở một bên liếc nhau, có chút bất đắc dĩ. Cũng chính là Kha Tước, nếu là nghệ sĩ khác, J tỷ sớm đã mắng.

“Vì cái gì muốn mình đi thử kính a?” Khang Tiểu Ngư nhỏ giọng hỏi.

“Nếu có thể nói, mv cũng là cậu đóng, như thế sẽ càng có cảm giác.” Kha Tước giải thích với cô.

Khang Tiểu Ngư có chút mâu thuẫn mà nhíu mi.

Kha Tước từ tấm kính ngoài hành lang thấy Khang Tiểu Ngư biểu tình, nói: “Đương nhiên, sẽ không phải là giúp, làm người mẫu mv có thù lao.”

Khang Tiểu Ngư vì cái này mà động lòng. Tiền, cô rất cần tiền.

Khang Tiểu Ngư nhấp môi, muốn hỏi thử kính như thế nào thì đã tới studio rồi. Kha Tước nói hai câu đơn giản, nhiếp ảnh gia đã nhìn Khang Tiểu Ngư đánh giá một vòng từ trên xuống dưới.

“Đi chỗ sô pha đó bày ra hai cái tư thế là được.” Nhiếp ảnh gia nói liền bắt đầu điều chỉnh máy ảnh. Không cần anh ta chỉ thị, trợ thủ bên cạnh đã thuần thục mà chỉnh ánh đèn.

Từ trước đến nay Khang Tiểu Ngư còn chưa trải qua, trong lòng khẩn trương không nhịn được. Chính là cô ngượng ngùng khi hỏi nhiều, chịu đựng cảm xúc khẩn trương, đi giày cao gót không thoải mái về phía sô pha tuyết trắng. Cô ở trên sô pha thật cẩn thận mà ngồi xuống, ánh đèn lóa mắt chiếu xuống dưới, chiếu vào cô khiến cô không khỏi nhắm mắt lại theo bản năng.

“Mở mắt ra, nhìn bên này.”

Khang Tiểu Ngư mở to mắt, ánh mắt rời khỏi chỗ đèn sáng nỗ lực bày ra tươi cười nhìn về phía màn ảnh.

“Cười tự nhiên thêm một chút, không cần căng thẳng, thả lỏng, thả lỏng……”

Nhiếp ảnh gia chậm rãi dẫn Khang Tiểu Ngư bày ra mấy cái tư thế đơn giản, nhưng mà Khang Tiểu Ngư biểu hiện không theo ý muốn. Mười phút sau, nhiếp ảnh gia quay đầu, đối J tỷ lắc lắc đầu, nói: “Cảm giác ống kính quá kém, không được.”

Kha Tước nhìn về phía Khang Tiểu Ngư. Khang Tiểu Ngư khẩn trương ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, đôi tay đặt ở trên đùi, co quắp mà cầm làn váy.

J tỷ không có do dự nhiều, nói: “Vậy quên đi, thanh âm không tồi. Để cô ấy hát, mv lại tìm nữ người mẫu khác. Tôi tìm thấy một cô gái khá tốt……”

“Chờ một chút.” Kha Tước lập tức đi đến cái sô pha ở trung tâm.

Anh ngồi xuống bên cạnh Khang Tiểu Ngư, đem tai nghe nhét vào lỗ tai Khang Tiểu Ngư, hỏi: “Anh ta hát dễ nghe vẫn là mình hát dễ nghe?”

Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước, lập tức cười, đôi mắt đẹp cong thành một đôi trăng non. “Trong điện thoại chính là cậu hát nha.”

“Không giống nhau. Mình là nói, mình hiện tại hát cho cậu nghe, cậu lại nghe một chút xem cái nào dễ nghe hơn?” Kha Tước bỗng nhiên thò lại gần, giơ tay đem tóc cô vén xuống sau tai.

Tay anh vừa trắng vừa thon dài. Đầu ngón tay chạm vào tai Khang Tiểu Ngư, lỗ tai Khang Tiểu Ngư lập tức đỏ. Màu đỏ nhợt nhạt dần dần lan tràn, lan tận xuống mặt.

Kha Tước ngả về phía sau, dựa vào trên sô pha, nhẹ nhàng ngâm nga lên: “Tia nắng ban mai, là ánh sáng đáy mắt em lưu lại. Tia nắng ban mai, là ánh sáng đáy mắt em lưu lại. Máy sấy phần phật phần phật thổi, thổi hương ấm áp tới. Hương thơm chảy xuôi tại đầu ngón tay em, ôn nhu và ôn nhu. Chỉ riêng nhìn vào trong mắt em, phiền não gì đều quên hết. Hết thảy bắt đầu trở nên hoàn mỹ……”

Anh dừng lại nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, hỏi: “A, quên từ, câu sau là cái gì nhỉ?”

Khang Tiểu Ngư nhẹ giọng theo lời hát tiếp: “Ngọt ngào vô hạn lan tràn. Từ đây mỗi một ngày đều là tinh không vạn lí. Ngẫu nhiên trời có mưa cũng chẳng quan hệ. Có anh, có anh……”

Nhiếp ảnh gia kinh ngạc mà mở to hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn vào cô gái. Rõ ràng một khắc trước còn ngượng ngùng co quắp, biểu hiện cực kỳ mất tự nhiên, lúc này bỗng nhiên…… Rực rỡ lung linh.

Đặc biệt là khi cô nhìn Kha Tước, ánh sáng trong mắt trở lên vô hạn.

Kha Tước đưa Khang Tiểu Ngư đến bãi đỗ xe, cười nói: “Mình còn phải trở về làm việc, không thể đưa cậu về. Để tài xế đưa cậu trở về đi. Nói cho mình biết địa chỉ nhà cậu, ngày mai đi đón cậu đến đây quay.”

“Ngày mai liền quay chụp? Không…… Không phải, ý của mình là mình thật sự được quay chụp mv sao? Đã vượt qua?” Khang Tiểu Ngư mơ mơ màng màng nhìn Kha Tước.

“Đúng vậy, cậu đã qua. Cùng mình quay.” Trong mắt Kha Tước tràn đầy ý cười, kéo cửa xe cho Khang Tiểu Ngư vào.

Khang Tiểu Ngư mơ mơ màng màng mà chui vào trong xe, lại nhịn không được nhìn Kha Tước, hỏi: “Kia…… Muốn mình chuẩn bị cái gì đây?”

Kha Tước biết cô khẩn trương, nghiêm túc suy nghĩ một chút, dặn dò: “Yêu cầu đêm nay đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai có trạng thái tốt.”

Xe đi rồi, Khang Tiểu Ngư từ tấm kính sau xe nhìn bóng dáng Kha Tước xoay người trở về. Bây giờ cô còn có chút chậm phản ứng, cô thật sự được cùng hát với Kha Tước sao? Còn được…… Cùng Kha Tước quay chụp mv sao?

Khang Tiểu Ngư lại bắt đầu suy nghĩ miên man, không ngừng tưởng tượng quay chụp mv sẽ là bộ dáng gì, lại căn cứ xem qua mv mà suy đoán chính mình sẽ cùng Kha Tước động chạm tay chân.

Tưởng tượng đến sẽ cùng Kha Tước có rất nhiều chỗ động chạm, cô không khỏi lại nghĩ tới lúc studio kia, Kha Tước làm động tác nhỏ là vén tóc cho cô. Gương mặt cô lại bắt đầu có điểm đỏ. Rõ ràng cô biết Kha Tước làm như vậy là cố ý điều chỉnh cảm xúc của cô, chính là tưởng tượng đến ngày mai quay chụp, khả năng cô cùng Kha Tước còn có chỗ động chạm thân mật khác, hai má cô ửng đỏ càng thêm nghiêm trọng.

Hiện tại cự tuyệt còn kịp sao……

Cô sợ chính mình chịu không nổi……

Một đường về nhà suy nghĩ miên man, xe dừng lại cũng không phát hiện. Mãi đến lúc tài xế nhắc nhở cô, cô mới ngượng ngùng nói cảm ơn, vội vàng xuống xe.

Khang Tiểu Ngư mới từ trong xe xuống dưới, liền nghe thấy tiếng Lục Trầm Hòa gọi mình.

“Tiểu Ngư?” Lục Trầm Hòa cau mày, nghi hoặc mà nhìn Khang Tiểu Ngư. Anh nhìn về phía chỗ lái xe đưa Khang Tiểu Ngư trở về, mày nhăn đến khẩn trương.

“Anh rể, anh sớm như vậy đã về rồi!” Khang Tiểu Ngư vội vàng nói.

Lục Trầm Hòa không trả lời, ngẩng đầu mắt nhìn trời.

Trời, đã tối.

Khang Tiểu Ngư cắn đầu lưỡi.

Lục Trầm Hòa đi qua phía cô, kéo một chút áo bông trên người, hỏi: “Ăn cơm chiều chưa?”

Khang Tiểu Ngư lắc đầu, lại thật nhanh gật đầu.

Lục Trầm Hòa không nói thêm nữa, mang cô về nhà. Sau khi trở về nhà, Lục Trầm Hòa trực tiếp đi đến phòng bếp, đeo tạp dề nấu cơm.

Khang Tiểu Ngư giống như đứa trẻ phạm sai lầm đứng ở cửa phòng bếp gục đầu xuống như chờ ai giáo huấn.

Lục Trầm Hòa quay đầu lại nhìn cô một cái, nói: “Hôm nay trời lạnh, đi tắm nước nóng, đem y phục thay đi.”

Khang Tiểu Ngư cúi đầu nhìn y phục phù dâu của mình, kéo dài âm thanh thật dài “Dạ ——” một tiếng, chán nản xoay người hướng phòng tắm mà đi.

Lục Trầm Hòa lớn hơn Khang Tiểu Ngư mười hai tuổi, Khang Tiểu Ngư từ lúc mười hai tuổi đã đi theo chị Khang Tiểu Linh dọn đến nhà Lục Trầm Hòa. Bốn năm ở chung, Lục Trầm Hòa không chỉ là anh rể của Khang Tiểu Ngư, mà còn như là gia trưởng của cô.

Cho dù tất cả mọi người nói cô không nên ở trong nhà anh rể, đặc biệt là sau lúc Khang Tiểu Linh qua đời. Bởi vì…… Không an toàn, ảnh hưởng không tốt, sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Chính là ở trong mắt Khang Tiểu Ngư, cho dù không hề huyết thống, Lục Trầm Hòa cũng là người nhà vô cùng quan trọng.

Khang Tiểu Ngư nhịn không được quay đầu nhìn lại bộ dáng nấu cơm của Lục Trầm Hòa, trong lòng cô có điểm bất an, cô hối hận vì không có nói trước với anh rể chuyện mv. Cô lại bắt đầu lo lắng anh rể không cho cô đi quay chụp. Càng quan trọng là, ánh mắt anh rể đánh giá xe Kha Tước, làm Khang Tiểu Ngư thật lo lắng anh hiểu lầm cái gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN