Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế - Chương 1: Diệp ảnh đế quang lâm đến đại thảo nguyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế


Chương 1: Diệp ảnh đế quang lâm đến đại thảo nguyên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Sâm là ảnh đế, một nghệ sĩ kiêm thần tượng có thực lực, lại cực kỳ nổi tiếng. Mỗi khi đóng phim, chỉ cần anh hơi nhíu mày, nở nụ cười, vung nhẹ cánh tay hay đơn giản mở miệng nói vài câu cũng đã có thể khiến mấy cô em gái điên loạn hết cả lên, thậm chí kích động đến chết ngất.

Diệp Sâm vừa diễn xong một cảnh quay, trợ lý Dương lập tức bước nhanh đến giúp anh cởi áo giáp, khoác chiếc áo ngoài dày cộm lên để giữ ấm cho anh. Hiện trời đã vào đông mà họ thì đang ở thảo nguyên. Cơ thể Diệp Sâm tuy rất khỏe mạnh nhưng lúc này cả người cũng đã lạnh cóng, tay chân sắp sửa cứng ngắc.

Diệp Sâm với khuôn mặt không cảm xúc xếp áo giáp lại, quay sang hỏi trợ lý: “Cậu có muốn cưỡi ngựa không?”

“Anh Sâm đừng đùa.” Trợ lý Dương đưa cho Diệp Sâm bình nước nóng, cười đáp: “Em sao mà cưỡi ngựa được, ngựa ở đây con nào con nấy đều to bự hầm hố, nhìn kinh khủng muốn chết!”

“Có người hướng dẫn mà, nếu cậu muốn học thì cứ nhờ anh ta chỉ cho.” Diệp Sâm uống nước ấm rồi mang bình trả lại cho trợ lý Dương, dùng tay khép chặt áo khoác, chân cất bước, “Đến trại ngựa xem đã.”

Trong khi đó, mấy cô trợ lý của các diễn viên khác đang kích động ôm tim ở phía sau, hào hứng định chạy đến gần Diệp Sâm, thấy anh đã đi mất thì bắt đầu kêu gào tiếc nuối. Sau khi rên rỉ xong, cả đám cấp tốc tụm năm tụm ba vào tám chuyện.

Trợ lý A lén lút nói: “Này này, các cô có biết tại sao Diệp ảnh đế lại nhận đóng bộ phim này không vậy?”

Trợ lý B thở dài khe khẽ: “Không đoán được, hồi trước quay ở Hoành Điếm (*) đã chẳng ai moi ra được tin tức gì rồi. Bây giờ diễn ở thảo nguyên thì còn khoảng hai tháng nữa thôi sẽ đóng máy. Vậy mà vẫn không có người nào biết răng rứa là sao, cả tôi cũng thấy tò mò quá đây nè.”

Trợ lý C sờ cằm: “Diệp ảnh đế giấu kín ghê! Nhưng anh ấy càng không nói lại càng có mờ ám!”

Các cô trợ lý kia vẫn nghị luận ầm ĩ không ngừng. Từ trước khi bộ phim bấm máy thì nỗi nghi vấn đã bắt đầu nổ ra. Phim này không do đạo diễn nổi tiếng phụ trách, không có nội dung kinh điển, cũng không được nhà chế tác lớn đầu tư, diễn viên thì toàn từ hạng hai trở xuống. Chẳng ai nghĩ Diệp Sâm sẽ chủ động đề nghị được đảm nhận vai nam chính, một vị tướng quân đời nhà Tần.

Diệp Sâm vào nghề từ rất sớm, chưa đến hai tư tuổi đã được nhận cúp ảnh đế. Bản thân anh không những có gia thế hiển hách, mà khả năng diễn xuất cũng vô cùng tuyệt vời. Đến bây giờ tuy Diệp Sâm chỉ mới hai mươi sáu nhưng nhiều công ty giải trí lớn chưa chắc đã hợp tác được với anh. Ấy vậy mà không hiểu tại sao Diệp Sâm lại bất ngờ nhận diễn một bộ phim chẳng hề có bất cứ triển vọng nào, phải nói là rất vi diệu.

Tin tức vừa mới tung ra đã tựa như một làn sóng mãnh liệt, khiến cho đạo diễn phim hoảng sợ, nhà đầu tư Phương Nhạc choáng váng, mà toàn bộ giới giải trí cũng hoàn toàn bùng nổ.

Giới truyền thông cứ lần lượt hỏi Diệp Sâm một vấn đề duy nhất: “Diệp tiên sinh, nguyên nhân nào đã khiến ngài nhận đóng bộ phim này?”

Diệp Sâm có một tật xấu, đó là khi đóng phim thì biểu cảm của anh rất phong phú, dù nở nụ cười tươi tỏa nắng hay khóc đến nước mắt giàn giụa anh đều có thể thực hiện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng ngoài đời thực, gương mặt Diệp Sâm cứ luôn duy trì sự tê liệt vô cảm. Không phải do bản thân Diệp Sâm cố tình, mà ngay cả lúc ở nhà anh cũng như thế, đến cả cha và ông nội cũng chẳng có biện pháp nào.

Diệp Sâm mặt không đổi sắc đứng dưới ánh đèn sáng ngời, cầm micro thản nhiên đáp: “Tôi muốn đóng bộ phim này vì để được cưỡi ngựa, chúng rất trung thành với con người.”

Mọi người nghe xong câu trả lời liền thấy buồn cười, trong lòng thầm tưởng tượng ra hình ảnh một vị tổng giám mục đang đứng trên bục cao dõng dạc tuyên bố: “Ngựa rất trung thành, nghe rõ chưa?! Dám có lời gì phản bác không? Dám không hả?!”

Đương nhiên truyền thông sẽ không xem đây là một đáp án chính đáng. Nhưng dù có làm cách nào đi nữa thì mọi người vẫn chẳng thể nào biết được thực chất Diệp Sâm đang vận dụng chiến lược hay ho gì. Trong thời gian quay phim, đội chó săn đã vô số lần nỗ lực, chỉ mong mò mẫm ra chút tin tức nào đó. Nhưng vì nơi Diệp Sâm diễn quá xa, bọn họ chỉ có thể từ ngoài ngóng vào mà không thể tiếp cận, ngay cả nửa ống quần của anh cũng sờ không tới.

Sau khi đến quay ở thảo nguyên thì số lượng phóng viên cũng giảm thiểu đáng kể, sự hiếu kì của người hâm mộ cũng dần vơi đi, không còn ôm nhiều hy vọng với Diệp Sâm nữa. Thế nên tâm trạng của Diệp ảnh đế hiện đang rất sung sướng, khuôn mặt tê liệt cũng trở nên thích chí hơn hẳn.

Chương 2


(*) Hoành Điếm: Phim trường Hoành Điếm (横店) là nơi để quay phim cổ trang ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới.

Một vài hình ảnh:

hengdian_world_studios_012

Cung vua Tần

hengdian_world_studios_005

Cổ cung Beijing

hengdian_world_studios_017

(nguồn: Wikipedia)

hengdian_world_studios_012

hengdian_world_studios_005

hengdian_world_studios_017

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN