Ngục Quỷ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Ngục Quỷ


Chương 21


Dù sao thì cuộc sống ngục tù cứ như thế tiếp diễn!

Sau khi trải qua một đêm kia, không hiểu vì sao, Thiệu rốt cuộc không có dấy lên ý niệm giết Thủy Căn nữa.

Ngoại trừ hàng đêm dùng Thủy Căn để câu “cá”, hàng ngày đem khoản nhiệm vụ lao động của mình ném cho Thủy Căn làm, khi ăn luôn gẩy qua gẩy lại trong bát Thủy Căn, thỉnh thoảng không vừa ý lại đá cho hai cước, còn thì đúng là không có khi dễ Thủy Căn tí nào.

Nhưng hắn không khi dễ, cũng không có nghĩa là kẻ khác không khi dễ.

Có người sớm đã chú ý chuyện hai thái điểu (người mới) này.

Trong đám trọng phạm, cơ bản là không có kẻ nào thiện lương hết. Nhất là bọn người do Quảng Thắng cầm đầu, ngay cả quản giáo cũng nhường bọn chúng ba phần.

Nghe nói tên Quảng Thắng này vốn là lão nhị của một đám xã hội đen trên tỉnh, thay lão đại gánh tội trong một cuộc ẩu đả nên mới phải vào đây.

Lão đại cũng rất có nghĩa khí, vừa tìm người giúp, lại lo lót tiền bạc, cứ thế đưa hắn từ nhà giam cấp tỉnh xuống nhà giam cấp huyện chịu hình phạt.

Ngồi tù cũng không giống như ở khách sạn đâu mà cấp càng cao càng tốt. Nhà giam cấp huyện mặc dù cơ sở lạc hậu, thế nhưng quản lý cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ cần có nhiều tiền, nhiều tay sai rắn mặt, ở trong tù mà vẫn vênh vang được cũng không phải việc gì khó.

Cơm no ấm cật dậm dật suốt ngày, Quảng Thắng coi trúng Thiệu.

Lúc tắm rửa ở nhà tắm, Thủy Căn đang hì hục giúp Thiệu chà lưng, đột nhiên có người ở phía sau túm cậu quăng ra ngoài.

Sau đó bốn người vạm vỡ vây quanh Thiệu, trên thân thể trần trụi của mỗi người đều có vết xăm hình Thanh Long, cùng với bắp thịt rắn chắc càng tăng thêm vẻ hung tợn.

“Tiểu tử, lão đại chúng ta vừa ý ngươi, thế nào? Theo bọn ta bồi lão đại chơi đùa chứ?”

Thiệu đứng tắm dưới vòi sen, vuốt nước trên mặt, híp mắt nhìn hình xăm trên người bọn chúng, theo hướng chúng chỉ, thấy một nam nhân hơn ba mươi tuổi có vết sẹo trên mặt, đang ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ thông mỉm cười với hắn.

Thiệu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tiếp tục tắm. Nam nhân kia nhìn thấy tên bạch trảm kê này cư nhiên dám như vậy, lập tức đi tới muốn bắt lấy cánh tay Thiệu.

Tim Thủy Căn như muốn vọt ra ngoài. Cậu chỉ lo Thiệu không nhịn được lại xuất ra “Hắc hổ đào tâm”. Lúc này, Thanh Hà Vương chỉ là một lệ quỷ nửa mùa, linh lực lúc có lúc không (lúc bật lúc tắt =)))))) ).

Đừng để đến sau khi trổ hết uy phong, lập tức xẹp lép như quả cà, lại để người ta bắt vào phòng thí nghiệm mổ xẻ.

Thế là chỉ còn lại lão ca nhi mình đây, hàng đêm cùng cô hồn dã quỷ bị dẫn dắt tới “chơi đùa”, đến lúc đó thì hay phải biết!

May mà Thiệu cũng không ngốc, biết phải che giấu thân phận phi nhân loại của mình, chỉ làm cho cánh tay đang muốn bắt lấy hắn sượt qua vai.

Thân thể to lớn ngã trên gạch men “oạch” một tiếng, nghe cũng biết là đau buốt sống lưng.

Những người khác không ngờ là Thiệu lại đánh trả, lập tức nhướn mày hùng hổ xông tới, định bụng giúp tiểu tử không thức thời này giãn gân giãn cốt.

Tiếp đó, thấy Thác Bạt Thiệu cứ như vung bao tải mà quật ngã mấy tên tiểu tử này xuống đất, trong đó thậm chí còn nghe được tiếng xương gãy răng rắc.

Phải biết rằng việc mà Thác Bạt Thiệu lúc còn sống hay làm nhất, chính là đánh nhau gây chuyện. Mấy việc như là cầm dao cướp giật chỉ là mưa bụi (ý chỉ chuyện rất nhỏ), sử sách ghi chép lại là một thiếu niên bất lương.

Dù thân thể Đới Bằng có hơi gầy yếu, nhưng may mà Thiệu biết khéo léo dùng sức, hơn nữa vài tên đại hán khinh địch quá mức, nên cuối cùng đã dễ dàng thắng được.

Mấy tên ca nhi đều là loại hoành hành ngang ngược trong ngục giam này, trước con mắt chăm chú của mọi người, thân thể trần truồng ngã đến mông to ngực nở, bắp thịt cuồn cuộn(chắc là bầm dập khắp người a), mất hết cả mặt mũi thể diện!

Vài phạm nhân ở một bên sung sướng khi thấy người gặp nạn, thậm chí còn huýt sáo giễu cợt.

Mấy phạm nhân kia không phục, còn muốn xông lên, đúng lúc này, lão đại Quảng Thắng đã từ trên ghế đứng dậy.

Gã đi tới trước mặt Thiệu, trên dưới tỉ mỉ đánh giá thiếu niên anh tuấn có màu da tái nhợt này.

“Nghe nói ngươi là công tử nhà chủ tịch huyện, phạm tội giết người nên vào đây? Lúc đầu ta còn chưa tin, hiện tại xem ra đúng là thật rồi, ngươi cũng khá lợi hại đấy.”

Nói xong, Quảng Thắng chìa tay, nhìn ý tứ là muốn cùng Thiệu bắt tay: “Không đánh không quen, hân hạnh được quen biết công tử nhà chủ tịch huyện.”

Thiệu nhìn bàn tay gã chìa ra, hơn nửa ngày cuối cùng cũng nắm lấy. Quảng Thắng sang sảng cười lớn một tiếng, vỗ vỗ cánh tay Thiệu nói, bữa trưa chuẩn bị cho hắn một bàn tiệc rượu mừng nhập ngục.

Thấy vậy, Thủy Căn cũng đã nhìn ra ý tứ của Quảng Thắng.

Trận đòn vừa này của bọn Quảng Thắng kỳ thực chỉ là ra oai phủ đầu, chưa chắc đã thật sự muốn làm gì Thiệu!

Trong đám người yếu thế trong ngục giam, ai không nghĩ cách cứu mạng mình? Trước dọa nạt cậu ấm chưa từng thấy qua bộ mặt thành phố này, rồi lại như đấng cứu thế tỏ vẻ thủ hạ lưu tình, phóng cho hắn một con ngựa (cho hắn một lối thoát), công tử nhà chủ tịch huyện kia nhất định là cảm động đến rơi nước mắt luôn! Người ta nói cường long áp bất trụ địa đầu xà(cường long bất áp địa đầu xà nghĩa là người có thế lực lớn cũng khó đối phó với thế lực địa phương ~ giống phép vua thua lệ làng), đến lúc đó chủ tịch huyện thấy gã trong ngục chiếu cố con trai mình, làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Chỉ là gã không ngờ tới tên công tử bột này hóa ra lại là phẫn trư cật lão hổ (đại loại là giả vờ yếu).

Cứng không được, vậy thì phải mềm chứ sao! Dù sao đây cũng là con cháu cán bộ cấp huyện chẳng may gặp nạn, Quảng Thắng nhất định phải kết giao.

Buổi trưa tại nhà ăn, Thủy Căn con mắt sáng rực, từ khi vào ngục giam đến giờ, cậu chưa từng thấy qua thịt nạc là cái giống gì. Khó khăn lắm trong bát mới có chút rau xào thịt mỡ, chưa kịp nhìn qua đã bị Thanh Hà Vương cướp mất.

Mẹ nó, rõ ràng là một tên man di mà lại có thể dùng đũa đi ăn trộm ngon lành. Đôi đũa một phát vung qua đầu, miếng thịt lập tức thất tung. (chắc là người man di ko dùng đũa)

Nhưng hôm nay nhờ phúc hắc lão đại Quảng Thắng, trên bàn bọn họ cư nhiên bày một bát thịt kho tàu rất to. Đao pháp phóng khoáng thái thịt ba chỉ thành miếng lớn, những miếng thịt bóng nhẫy được chất thành một cái tháp nhọn.

Ngày đó tất cả phạm nhân trong nhà ăn đều nhìn bát thịt kho tàu kia mà đỏ con mắt.

Hậu quả là đầu bếp nhà ăn vô cùng đau khổ. Cho dù ăn không được, nhưng mùi thịt vẫn khiến người ta ăn ngon miệng hơn, các đầu bếp dù đã nấu thêm hai nồi cơm to cũng không đủ.

Trên bàn cơm, đều là loại người như lang như hổ, một đám đại lão gia vốn nếu có thể ăn, cho dù là thịt xếp thành đỉnh, ăn cũng không ngại nhiều.

Đương nhiên nếu đã là cho công tử huyện thái gia đón gió tẩy trần, thì đương nhiên phải để hắn ăn nhiều nhất.

Suy cho cùng thì vẫn là huyết mạch hoàng tộc, cách ăn của Thiệu phải nói là nho nhã, nhai không lộ răng, vung đũa như phong hỏa luân (cái vòng tròn dưới chân Na Tra dùng để bay đó, tốc độ cực nhanh), cứ thế bất chi thanh bất chi khí mà “tiêu diệt” hơn phân nửa bát thịt kho tàu.

Thủy Căn chỉ là một tiểu mã tử (người hầu) của công tử huyện thái gia, không đủ tư cách ăn thịt, thò đũa vài cái, lập tức bị thủ hạ của Quảng Thắng nghiêm khắc trừng mắt, cảnh cáo cậu không biết chừng mực.

Tiểu hài tử rất lanh lợi nha! Tùy cơ ứng biến dùng muỗng nhỏ múc một muôi lớn nước thịt, nước thịt hồng hồng rưới lên cơm, cơm rẻ tiền tức khắc trở nên xa xỉ, Thủy Căn cầm chén đưa lên mặt, ra sức và cơm vào trong miệng.

Sự thật chứng minh, bụng chó không chứa nổi hai lượng bơ.

Dạ dày trong một thời gian dài đã quen thanh đạm, bỗng dưng gặp phải thịnh yến xa xỉ như thế này, lập tức không biết phải làm sao, ngự tràng hoàng gia của Thanh Hà Vương, đến nửa đêm bắt đầu “khởi nghĩa”.

Lúc “mùi hương tuyệt vời” tràn ngập toàn bộ phòng giam, Thủy Căn chỉ có thể dùng chăn bịt kín mũi.

Bản thân không cẩn thận liếc vị kia một cái, hắn lập tức không chịu bỏ qua, vừa ị vừa đánh rắm (hơi thô bỉ tí nhưng chân thực sinh động a =)))) ), miệng cũng không nhàn rỗi: “Ngươi nhìn cái gì! Cảnh cáo ngươi, ngươi nếu như nghe thấy cái gì không nên nghe, ta lập tức giết chết ngươi.”

Thủy Căn từ trong ổ chăn ló đầu ra, hướng Thanh Hà Vương sát khí đằng đằng đang ngồi trên bồn cầu nói: “Bẩm Vương gia, ngoại trừ tiếng rắm ra, cái gì tiểu nhân cũng không nghe thấy ạ.”

“Ngươi chết chắc rồi, ta phải mổ bụng ngươi, móc tim gan của ngươi…” Phụ họa cho lời nói khủng bố đẫm máu, lại là một chuỗi tiếng rắm vang dài.

Làm cho Thủy Căn trên giường không ngừng lăn qua lăn lại. (vì cười ý =)))

Thật vất vả, cuối cùng Thanh Hà Vương cũng đi ngoài xong xuôi, khó khăn ôm bụng bước về giường.

Sau khi hít phải tàn hương, nguyên khí của Thiệu đại thương, cho dù bên trong có chứa bao nhiêu hung linh, nếu mà linh khí không đủ chống đỡ, thể xác bên ngoài vẫn sẽ có sinh lão bệnh tử.

Thiệu bây giờ đau bụng kinh khủng, dường như lúc trước bức vua thoái vị thất bại, bị ca ca ép buộc uống rượu độc cũng đau như thế này, mỗi khúc ruột đều như bị lửa mãnh liệt đốt cháy.

Thủy Căn nghe tiếng giường đối diện kẽo kẹt không lên ngừng, nhìn thấy Thiệu thần sắc thống khổ không thể tả, tiểu hài tử cười đủ rồi lại bắt đầu mềm lòng, cuối cùng đứng dậy đi tới bên giường Thiệu chọc chọc tấm lưng đang giật giật của hắn: “Qua đây, ta xoa cho ngươi!”

Thấy Thiệu không phản ứng, Thủy Căn dứt khoát duỗi tay qua, đặt trên bụng Thiệu xoa một chút.

“Đây là mẹ ta dạy ta, chữa đau bụng vô cùng hiệu nghiệm đó.”

Ngừng nói, lòng bàn tay ấm áp đi lên, chậm rãi xoa, cảm giác đau quặn quả nhiên dịu đi không ít.

Thiệu chậm rãi giãn lông mày, thân thể nằm yên, mặc cho Thủy Căn xoa bóp từ trên xuống dưới.

Đến cuối cùng, cái bụng rốt cuộc cũng hết đau, mà Thủy Căn cũng nửa nằm trên mình hắn, đã mơ màng ngủ từ lâu.

Thiệu lúc đầu muốn cho cậu một cước đạp xuống dưới, nhưng phát hiện tay Thủy Căn chốc chốc lại xoa xoa bụng mình vài cái, liền nhịn xuống.

Hắn túm Thủy Căn lên giường mình, đồng thời tại bốn góc giường giăng vài đạo kết giới, để phòng mùi Định hồn thạch trên người Thủy Căn khuếch tán ra ngoài, nửa đêm đưa ác linh tới.

Làm xong hết thảy, Thiêu cũng uể oải nhắm mắt lại, khoảnh khắc trước khi ngủ, hắn nhớ lại, bản thân mình hồi nhỏ lúc đau bụng, mẫu thân cũng yêu thương mình như thế này.

Hắn không nhịn được nhìn Thủy Căn một chút, tiểu hài tử đang ngủ say, lông mi dày có hơi nhếch lên, khiến cho hài tử hơi có vẻ ngây thơ. Tuổi còn nhỏ mà giữa đôi lông mày đã bắt đầu có chút nếp nhăn nhỏ hẹp, có thể nhận ra là người thường xuyên cau mày.

Trời sinh bất hạnh, mà lòng dạ vẫn không tính toán ác ý, cho dù đối với hắn một lệ quỷ thảm hại, thời khắc mấu chốt vẫn ra tay tương trợ.

Lúc đầu hắn tưởng rằng đây là một người đần độn, mười phần Đông Quách tiên sinh (giúp người hại mình). Nhưng vài lần sau đó, hắn phát hiện tiểu tử có không tí tâm cơ, cũng không phải chỉ đơn giản là một thằng nhóc nhà quê.

Xem ra Ngô Thủy Căn này mặc dù tâm nhãn không ít ranh ma, nhưng ngược lại tâm địa vẫn không xấu xa.

Ác cảm của Thiệu đối với cậu thoáng cái đã giảm xuống nhiều.

Xem tiểu tử này biết điều như thế, hắn cũng nên thưởng cho cậu một giấc ngủ ngon thì hơn.

Tính ra, đây là lần thứ ba hai người ôm nhau ngủ.

Nửa đêm trong ngục lạnh giá, thế này đơn thuần chỉ là ôm nhau sưởi ấm, ngược lại cũng có thể xem như là một loại an ủi.

Đáng tiếc là trong phòng thoang thoảng mùi thum thủm (do cái gì thì ai cũng biết =))), không thì giấc ngủ này thật sự là chất lượng nha!

Bởi vì xung quanh giường được bao phủ kết giới, cho dù xung quanh có một chút linh lực thoáng qua, Thiệu cũng có thể phát hiện ra ngay.

Lần này, khi cặp mắt quỷ dị kia lần thứ hai xuất hiện ngoài cửa ngục, kết giới trên tường lập tức nổi lên trận trận rung động.

Thì ra là hắn! Thiệu thình lình mở mắt…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN