Ngục Quỷ - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Ngục Quỷ


Chương 51


Thực ra thì mọi chuyện xảy ra chỉ trong phút chốc, Thuỷ Căn nhọc nhằn mở mắt, xuyên qua tầng tầng sương trắng hóa ra lại tới khoảng không ngay phía trên Huyền Không Tự!

Thuỷ Căn nhắm tịt mắt lại chờ đợi giây phút mình ngã bẹp lép như cái bánh thịt. Thế nhưng Vạn Nhân lại ổn định thân thể ngay giữa không trung, ôm lấy Thuỷ Căn vững vàng đứng trên rào chắn ở Huyền Không Tự.

Có thể coi là đã chạm đất, nhưng Thuỷ Căn vẫn còn cảm thấy trời đất quay cuồng. Không biết đây có phải là hậu quả của việc mất quá nhiều máu hay không, mà sắc mặt cậu trắng bệch, yếu ớt nằm trong lòng Vạn Nhân.

Sau khi hút máu Thuỷ Căn, sắc mặt Vạn Nhân đã khôi phục lại rất nhiều. Không biết có phải là trùng hợp hay không, mà cậu lại sinh vào đầu tháng quỷ, âm khí rất thịnh. Máu rất nhiều protein, đúng là thuốc hay cần thiết dù ở nhà hay đi du lịch, có việc gì thì làm hai ngụm, eo khoẻ lưng khoẻ chân cũng khoẻ!

Sau khi hút máu cậu, Vạn Nhân tạm thời ngăn được sự phá hoại của băng châm.

Nhìn Thuỷ Căn ngồi trong lòng mình, Vạn Nhân mỉm cười, ôm cậu chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này từ phía trên lại có người rơi xuống. Vạn Nhân mỉm cười nhìn Thiệu bấy giờ còn chưa kịp tiếp đất. Ôm lấy Thuỷ Căn, y lại toan nhảy xuống tiếp.

Nhưng vừa nhảy vào giữa không trung, y lại thét lên một tiếng đầy đau đớn, và vứt Thuỷ Căn sang một bên. Điều kỳ lạ chính là hai người cứ giãy giụa giữa không trung như bị định thân chú.

Cùng với sự vùng vẫy của hai người, còn có một hồi chuông dồn dập vang lên.

Thiệu nhìn kỹ mới thấy, không ngờ gần ba thước xung quanh Huyền Không Tự lại giăng một tấm lưới trong suốt, tấm lưới ấy còn tỏa ra vầng sáng đỏ nhàn nhạt dưới thân Vạn Nhân.

Thiệu thử chạm tay vào tấm lưới, ngón tay hắn chỉ vừa mới động vào đã đau nhói lên, linh lực như đang đua nhau tuôn ra khỏi thân thể. Hắn vội vàng rụt tay lại. Đứng trên rào chắn, hắn cố túm lấy Thủy Căn đang yếu ớt ngã lăn kềnh ở một bên.

Két một tiếng, một lão hoà thượng đi điểm canh đẩy đại môn của chính điện bước ra. Ông lão sửng sốt nhìn những người vừa bất thình lình xuất hiện trên hiên chùa.

“Hiển linh rồi, hiển linh rồi…” Trong đôi mắt mờ đục của lão hoà thượng chợt ánh lên nỗi kinh sợ và mừng vui lẫn lộn.

Thiệu nhìn ông lão vươn những ngón tay như cành cây khô, run rẩy móc từ ngực áo ra một chuỗi tràng hạt đen thẫm, rồi giật mạnh một phát, tràng hạt đứt phựt rơi tứ tung.

Sau đó, vị hoà thượng nọ lại ném mạnh những hạt phật châu ấy vào người Vạn Nhân và Thuỷ Căn. Hạt châu kia đập vào người nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra hết, ngược lại, ánh mắt Vạn Nhân còn sáng bừng lên, y tóm lấy vài viên nhét vào miệng. Sau đó, nhìn thật sâu vào mắt Thuỷ Căn, y bỗng chốc có được sức mạnh để xoay người thoát ra khỏi tấm lưới, như một con diều đứt dây biến mất vào bóng đêm mịt mờ…

Lão hoà thượng kia còn đang mải ném hạt châu, Thiệu đã túm lấy cổ áo ông cụ: “Ngươi mau đem hắn lên đây cho ta!”

Cuối cùng, trước dâm uy của Thiệu, lão hoà thượng đành lấy ra một cây cọc dài. Thuỷ Căn cố túm lấy một đầu cọc, rồi Thiệu kéo cậu lên, cẩn thận bế cậu vào hành lang.

Bấy giờ, Thuỷ Căn đã không chống đỡ nổi nữa, ngoẹo đầu đi rồi lăn đùng ra xỉu luôn.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường giản dị, trên trần là xà ngang bằng gỗ.

Thiệu đang ngồi ngẩn người bên cạnh cậu, tay bưng một bát thuốc. Nghe thấy Thuỷ Căn bật ra tiếng rên rỉ khó chịu, hắn giật mình tỉnh lại, đưa thuốc tới bên miệng Thuỷ Căn: “Ngươi uống thuốc đi, vừa nãy đút cho ngươi một chén thì đến nửa chén đã bị lưỡi ngươi chặn lại mất rồi.”

Thuỷ Căn nhìn xuống đuôi giường, lão hoà thượng kia đang ngồi xổm dưới đất và sắc một nồi thuốc đặc quánh bằng bếp cồn.

Té ra là sau khi cậu hôn mê, Thiệu chiếm lấy chỗ của lão hoà thượng như tu hú chiếm tổ chim khách.

Nhớ tới Vạn Nhân ăn xong những hạt châu nọ là có đủ sức lực để chạy trốn, Thiệu bèn sai lão hoà thượng nấu chảy phật châu ra để cho Thuỷ Căn uống một ít, coi bộ đúng là có tác dụng rồi.

Thấy Thuỷ Căn đã tỉnh lại, Thiệu đã có thời gian để hỏi han lão hoà thượng

Hoá ra tấm lưới kia là vật gia truyền của nhà lão hoà thượng, ngày ngày khi đêm đến là phải giăng nó xung quanh chùa, tới khi trời sắp sáng thì thu vào.

Từ năm năm mươi tuổi, ông cụ xuất gia và trở thành người gác đêm của Huyền Không Tự thay thế phụ thân, vẫn làm việc đó cho tới tận bây giờ, chưa từng gián đoạn.

Thiệu vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi kỹ tiếp, cuối cùng cũng tìm ra được kết quả từ mớ bòng bong ông cụ kể lại.

Thì ra tổ tông của lão hoà thượng đã từng là thị vệ của Bắc Nguỵ Minh Nguyên đế, sau đó không biết vì sao lại xuất gia làm hoà thượng, còn lập tổ huấn truyền lại như sau –người con trai trưởng trong nhà trước năm mươi tuổi thì kết hôn sinh con, sau năm mươi tuổi thì xuất gia, tới Huyền Không Tự, và phải giữ kín bí mật của ba bức tượng Phật. Không biết gia tộc này đã dùng thứ gì để ràng buộc, mà vẫn giữ được gia quy tới tận ngày hôm nay, chưa từng gián đoạn dù là trong thời chiến loạn.

Nhưng đã trải qua bao năm tháng, những lời truyền miệng cũng khó tránh khỏi sai sót. Mỗi một người trông coi Huyền Không Tự đều phải giăng lưới khi màn đêm buông xuống, và đưa hạt châu cho người rơi vào tấm lưới.

Lão hoà thượng dương dương tự đắc: “Ban sáng ta vừa nhìn thấy tượng Phật bị người xê dịch là biết ngay rằng tối nay sẽ có chuyện mà, nên mới chờ suốt cả đêm không ngủ đấy.”

Thuỷ Căn đã hơi lại sức, nói đùa: “Nhưng ông có phải là “đưa” hạt châu đâu! Ném cứ như ném lựu đạn ý! Nhìn khắp người tôi toàn là vết đỏ như trúng đạn đây nè!”

Lão hoà thượng ngờ ngợ mà rằng: “Ta cứ nghĩ từ trên trời rơi xuống thì chắc chắn là yêu nghiệt rồi, không ném hạt châu hàng yêu trừ ma này thật mạnh thì sao có tác dụng được?”

Sau khi hỏi ra được lão hoà thượng họ Vương, căn cứ vào lời kể của ông lão, Thiệu suy đoán vị thị vệ lập ra cái gia quy biến thái nọ hẳn là Vương Lạc Nhi trước đây luôn trung thành tận tâm với Thác Bạt Tự.

Nhưng chủ nhân đã ẩn cư, con chó giữ nhà như hắn không đi theo sao? Có lẽ là được Thác Bạt Tự dặn dò điều gì đó, hắn mới trông coi nơi ẩn cư Hằng Sơn này.

Có thể vị hoà thượng Liễu Không ấy cũng chính là con cháu của Vương Lạc Nhi, chắc là lo con cháu đời sau không có một cái cớ để bảo vệ cánh cửa mật đạo nên mới tự xây lên toà Huyền Không Tự này.

Nhớ tới bức tượng Vương Lạc Nhi ngồi sánh vai với Thác Bạt Tự, Thiệu lạnh lùng hừ mũi, Vương Lạc Nhi quả là trung nô hiếm có trên thế gian! Đáng tiếc là bức tượng đó vẫn để lộ một phần tâm tư của hắn. (giấm chua =)))

Muốn được đứng bên cạnh chủ nhân ư? Liếc Thuỷ Căn trên giường đang ngáp lấy ngáp để, Thiệu ngấm ngầm mỉa mai: “Trên người ngươi có mùi gì thế hửm? Sao lại tao (khai/lẳng lơ) thế hả!”

Tiểu hài tử nghiêm túc nghe, gật đầu đồng ý: “Cũng phải, mồ hôi đầy người mà, tao là đúng rồi!”

“…” Thiệu cảm thấy Vương huynh nhà mình đúng là có cẩn thận mấy cũng sơ sót, tính đi tính lại vẫn không ngờ được rằng kiếp sau lại đầu thai vào một tên ngốc như vầy.

Lúc này Thuỷ Căn bỗng nhớ tới đại ca Quảng Thắng vẫn còn đang ở đại sảnh tam giác, vội vàng giục ông lão mở cửa mật đạo để còn đi cứu Quảng Thắng.

Thế nhưng khi tới chính điện, ba người lại phát hiện ra rằng ba bức tượng kia không thể lay chuyển được một li dù có cố sức ra sao đi chăng nữa.

Dường như mật đạo ấy đã bị một sức mạnh thần bí phong ấn hoàn toàn rồi.

Thuỷ Căn cuống cuồng đến độ muốn cào tường, cuối cùng cậu còn toan đục luôn tường ra, lão hoà thượng trừng mắt muốn liều mạng với Thủy Căn, nói ngươi rơi từ trên trời xuống thì có gan dám phá hoại di tích danh thắng quốc gia chắc! Đừng hòng!

Thiệu khoanh tay xem náo nhiệt, nói: “Vương huynh của ta có hơi bỉ ổi thật, nhưng dù sao cũng là hoàng thất chính tông, có mỗi một tên tù vượt ngục bồi táng cho y, theo lễ nghi mà nói là quá keo kiệt rồi! Cứu gã mà làm chi?”

Cuối cùng, nhân lúc trời còn chưa sáng, hắn kéo Thủy Căn rời khỏi Huyền Không Tự.

Quá tuyệt vời, mọi người chết sạch sành sanh, Thiệu vơ vét tất cả mọi thứ để lại trong phòng khách sạn, khỏi cần phải nộp thuế di sản, cứ coi như là xài một ít tiền của phi nghĩa đi. Nhưng cứ nghĩ đến một người sống sờ sờ lại bị nhốt giữa những bức tường đá, Thủy Căn lại đứng ngồi không yên.

Hăng hái đi mua một cái bản đồ mới, Thiệu chỉ chỉ trạm tiếp theo: “Ngày mai chúng ta xuất phát.”

“Ế, còn đi đâu nữa?”

“Thành phố Hô Luân Bối Nhĩ(2) ở Nội Mông Cổ(1).”

Thuỷ Căn la lên bài hãi: “Không được, chúng ta cũng nên chia tay ở đây thôi. Ta đã nhận tổ quy tông rồi. Ngươi cũng gặp lại người yêu cũ rồi… Mặc dù gặp nhau không được vui vẻ lắm… nhưng một tên bất nam bất nữ thích đàn ông thì chắc nụi là quái đản y chang đàn bà con gái cho mà xem! Ngươi đó, đuổi theo người ta chịu khó dỗ dành vào, mua đồ trang sức chẳng hạn, có khi người ta vẫn chịu gả cho ngươi đấy!”

Thiệu cười lạnh: “Vậy còn ngươi?”

“Ta? Chuyện này có mắc mớ gì tới ta chứ! Ta phải trở về tìm mẹ đây. Ngươi yên tâm, anh dzai chắc chắn không nhớ nhung ngươi đâu, còn nếu ngươi nhớ anh thì… đến thăm anh, anh đãi ngươi một chầu sủi cảo nhân thịt!”

Thiệu lấy ngón tay chỉ xuống bản đồ: “Đây là do ngươi vẽ, chúng ta nhất định phải đi hết những chỗ này!”

Thuỷ Căn quýnh lên: “Không phải… ta… là y…”

Thiệu không buồn nhìn cậu nữa, chỉ lẩm bẩm: “Y muốn chúng ta đi hết hành trình này, chắc chắn là có dụng ý riêng. Vừa nãy khi ở trong động, ta vẫn cảm thấy y chưa nói hết tất cả, lẽ nào còn có chuyện gì khác đã xảy ra sau khi ta chết ư?”

Buổi chiều ngày hôm sau, khi bọn họ tới trạm xe lửa chuẩn bị mua vé đi Nội Mông Cổ, Thuỷ Căn bị thu hút bởi hình ảnh trên chồng báo chiều vừa đưa tới sạp.

Đó là một tờ báo địa phương, trang đầu có tiêu đề như sau, “Án mạng xảy ra ở thắng cảnh du lịch – Huyền Không Tự”.

Nghe đâu có tên trộm cổ vật lẩn trốn vào Huyền Không Tự, giết chết một vị tăng nhân gác đêm trong chùa, điều kỳ lạ nhất chính là một bức tường trong đại điện đã bị đục ra. Nhưng bên trong cái hốc bị đục ra đó chỉ có một lớp đá hoa cương rất cứng. Sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường, người ta đã cho tu sửa lại bức tường đá nọ; phía công an đang phân tích, không loại trừ khả năng hung thủ không cố ý gây án…

Sau đó, Thuỷ Căn không đọc nữa. Bỏ tờ báo xuống, trong lòng buồn bã, cậu cũng không mất nhiều công sức để nghĩ ra hung thủ là ai, chắc chắn Phùng cục trưởng và Vạn Nhân không thoát khỏi liên can. Chỉ có điều, ông lão ấy ngu hiếu chấp hành gia huấn bao năm nay, mấy giờ trước còn sắc thuốc cho cậu, vậy mà giờ đây đã chết tức tưởi.

Kiếp trước của cậu rốt cuộc đã ôm ấp tâm tư gì, chẳng lẽ thực sự là kiếp trước thiếu nợ quá nhiều, mới dựng nên tầng tầng lớp lớp mưu kế, giẫm đạp lên biết bao sinh mạng như vậy, chỉ để làm tròn giấc mộng gặp lại vương đệ ư? Và điều gì đang chờ đợi cậu ở phía trước đây?

Thuỷ Căn bỗng cảm thấy bản thân lúc này đây còn khổ sở hơn cả hồi còn trong ngục, cậu và Thiệu, người cũng vậy mà quỷ cũng vậy, cả hai đều bị giam cầm trong một cái nhà lao vô hình, đau đớn giãy giụa, mà vẫn chẳng thể nhìn thấy tự do…

.

(1) Nội Mông Cổ: là một khu tự trị nằm ở phía bắc Trung Quốc. Khu tự trị có ranh giới trải dài từ tây sang đông, tiếp giáp với các tỉnh Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, Hà Bắc, Sơn Tây, Thiểm Tây, Cam Túc và Khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, trong khi biên giới phía bắc là Mông Cổ và Liên Bang Nga. Diện tích khu tự trị là 1,18 triệu km2, chiếm 12% tổng diện tích đất đai của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN