Ngục Tai - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Ngục Tai


Chương 21


Tuy rằng ngục giam là một vùng đất bị vây kín, nhưng bởi vì nơi này cũng thật rộng, không khí khi lưu động cũng có thể tạo ra thanh âm, nhưng cũng hoàn toàn không giống với bên ngoài, không khí lưu chuyển trong ngục giam lúc nào cũng mang theo một mùi sắt thép tanh nồng, khiến bản thân luôn cảm thấy không khỏe.

“Kiều, ngươi nói ta có phải hay không thực kì quái?” Hơi có chút bình phục, Y Phàm ngồi dậy suy tư một chút, lại ngẩng lên hỏi người từ nãy vẫn đang quan sát mình.

“Vì cái gì lại nói như vậy?” Cảm giác thấy khẩu khí của người kia đã có chút ôn hòa hơn, Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng một tay ôm lấy bả vai của Y Phàm.

“Ta thế nhưng đối với chuyện làm tình của nam nhân lại cảm thấy thực hưng phấn.” Cúi đầu, mặt đỏ bừng như quả cà chua, Y Phàm nhỏ giọng nói ra nghi vấn của mình.

“Đứa ngốc, điều này thực bình thường, ta yêu ngươi, cho nên mới hy vọng ngươi có thể vui vẻ, cũng sẽ không thương tổn ngươi, bởi vậy ngươi mới có khoái cảm.” Kiều lấy tay xoa xoa đầu Y Phàm, cười trả lời vấn đề có chút ngốc nghếch của hắn.

“Chính là chúng ta đều là nam, không phải rất kì quái sao? Đây rất không bình thường, không có tí logic nào, rất ghê tởm.”

“Ngươi nha, đầu óc lúc nào cũng chỉ có logic mấy thứ này thôi, máy móc khiến ngươi ngốc mất rồi.” Kiều đem Y Phàm cả người ôm lấy, tức thì không khí ấm áp truyền khắp toàn thân, cái loại an tâm này tuy là lần đầu tiên cảm nhận nhưng không phải hoàn toàn xấu, mặc dù biết nam nhân này có rất nhiều điều giấu mình, nhưng chính lúc này bản thân Y Phàm hoàn toàn không muốn đánh mất cái hơi ấm kỳ diệu này.

“Ngươi có thể ôm ta ngủ không?” Nghe bản thân nói ra hy vọng cũng thực buồn cười, nhưng lúc này hắn cảm giác như tiếng tim đập của y cũng là bài hát ru ngủ cho hắn, giống như bào thai lắng nghe trái tim người mẹ đập vậy.

Nhưng Kiều cũng không nói một lời, đem Y Phàm bỏ lên giường, dùng cánh tay của chính mình ôm lấy Y Phàm đã có chút gầy đi.

Mùa xuân ấm áp đã qua, thời tiết càng ngày càng nóng hơn, có điều cuộc sống hiện tại quá bình lặng khiến Y Phàm có chút không thể tin tưởng được, chính mình cùng Kiều ở với nhau đã hơn hai tháng, cả hai đều nhường nhịn nhau, Kiều biết Y Phàm chán ghét, cho nên cũng không quá miễn cưỡng, chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ bắt hắn đồng ý.

Đối với yêu cầu thực nghiệm của Kiều, Y Phàm luôn lấy đủ loại lý do mà cự tuyệt, khi thì bảo ở trong phòng thí nghiệm có cảm giác áp bách, khi thì nói sợ sẽ gặp người không nên gặp thấy việc không nên thấy, tuy rằng biết Y Phàm là cố tình tránh né viện cớ, Kiều có chút tức giận, nhưng cũng không hề bức bách hắn một lần nào, điều này làm cho Y Phàm cảm thấy an tâm.

“Y Phàm, ngươi lại đây xem, đây là chúng ra gieo, hiện tại đã lên rồi nha.” Mặc dù gieo lúc mùa xuân, không hiểu sao đến giờ hoa này mới nở ra, lúc ấy bởi vì tâm tình buồn bực, Y Phàm có chút gần như làm nũng bắt Kiều tìm ít hạt giống hoa cho mình, hai người chọn một ngày nắng ráo mà gieo xuống, mỗi ngày, hai người đều có khi sai thuộc hạ có khi cũng tự mình đi tưới nước, có lẽ lúc bắt đầu chỉ là do chấp niệm của Y Phàm, bây giờ trở thành ngày nào Kiều cũng đến thăm xem “bọn nó” thế nào.

Nhìn thấy Kiều bừng bừng hưng phấn, thân ảnh trước mắt không hiểu sao như trùng với hình ảnh thê tử trước khi mất, đúng vậy, có lẽ hắn là đi tìm chính cảm giác này, lần đầu tiên Y Phàm chủ động ôm lấy Kiều, ở bên cạnh đám hoa mới chỉ trổ nụ, tuy rằng đến bây giờ hắn chưa từng phản ứng với thổ lộ của Kiều, nhưng hắn biết Kiều đối với chính mình quan tâm là chân thật, cho dù y là người xấu, nhưng y cũng thật sự yêu chính mình.

“Làm sao vậy?” Vuốt vuốt mái tóc mềm, Kiều nghi hoặc hỏi.

“Không,” Y Phàm vẫn đứng im như cũ chỉ lắc lắc đầu, hắn hiện tại cái gì cũng không muốn nói, bởi vì nước mắt không biết đã bắt đầu chảy xuống từ khi nào, là cho thê tử đã qua đời kia sao? Hay là bởi vì trái tim rốt cuộc cũng tìm được bến đậu?

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến không khí giữa hai người, nhưng ở chỗ ngục giam xa xa, ánh mắt phẫn nộ kia vẫn không hề biến mất, như hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết hai kẻ đang ôm nhau kia, rồi lại trở thành bi thương, thuận tay đóng lại cửa sổ, Jacques không muốn nhìn thấy hai kẻ đang thân mật ấy, trong lòng hắn đau đớn nhưng không thể nói cho ai, cũng không ai có thể an ủi, bởi vì người đã chết, bản thân thì lại vô dụng không thể làm cái gì, cảm giác bất lực như bao trùm hắn.

“Y Phàm!” Đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng gọi, phá vỡ không khí bình thản giữa hai người, cả hai đồng thời buông nhau ra nhìn về nơi phát ra thanh âm.

“Trần Trình?” Hắn không biết tại sao kẻ này luôn xuất hiện trước mặt hắn, rốt cuộc y là có mục đích gì?

“Trước kia đều thường xuyên thấy các ngươi ở đây, thật không biết xấu hổ mà gọi ngươi thế này, nhưng hôm nay mẹ ta lại nhờ người đưa trà đến, ta gói một ít cho ngươi đây.” Vẫn là như vậy thẳng thắn, nụ cười tươi tắn, y đem một túi đồ vật đưa cho Y Phàm, nhưng lại bị Kiều giật lấy, mở ra kiểm tra, xác định không có cái gì khả nghi mới đưa cho Y Phàm cất vào túi.

Đối với động tác quá mức này của Kiều, Y Phàm bất đắc dĩ cười cười, sau đó quay lại nhìn con người cao lớn kia.

“Cám ơn!” Thản nhiên cảm ơn như không có gì to tát, Y Phàm đang muốn trở về, bởi vì hắn vẫn không thể đối diện được với y từ sau vụ nghe được 2 tháng trước kia.

Tuy rằng biết rõ hai người kia là yêu đương vụng trộm, nhưng hắn biết có vài thứ không thể nói lung tung, nhất là đề cập đến nhân vật khủng bố Jim kia, Victor là dựa vào Jim mới có thể thoải mái sống trong ngục giam này, mà ở ngục giam này ai cũng biết Victor là của hắn, nếu hắn đi vạch trần bọn họ, đối với ai cũng không có lợi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, liền tận lực tránh hai người kia.

“Ta cảm thấy không thoải mái lắm, trở về thôi.” Quay đầu nhìn nam nhân bên người, Y Phàm dùng ánh mắt cơ hồ cầu xin người kia đưa mình rời khỏi đây, đương nhiên, Kiều cũng không phải kẻ không biết, y liền lôi kéo Y Phàm, cũng không nói với Trần Trình câu nào, thản nhiên hướng ngục giam mà đi.

“A, cái kia……” Trần Trình dường như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn hai người càng đi càng xa, lại đem lời nói đến miệng nuốt trở về, bất đắc dĩ nhìn về phía ánh mặt trời đang lặn dần kia, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN