Ngục Thánh - Quyển 1 - Chương 20: Mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Ngục Thánh


Quyển 1 - Chương 20: Mơ


Bầu không khí u ám bao trùm đất nước Vinh Môn. Người dân không hề có kinh nghiệm ứng xử trước biến cố quốc gia do hưởng thụ cuộc sống thanh bình quá lâu. Vài cảnh tượng hoảng loạn nháo nhào đường phố báo hại cảnh vệ cùng quân đội vất vả ổn định trật tự. Hơn hai mươi công nhân tháp xay gió tử nạn, hàng trăm người dân bị vùi lấp dưới đống đổ nát của tòa nhà cao tầng. Khu vực xung quanh hai đống đổ nát được giới nghiêm cẩn mật, tránh mọi ánh mắt tọc mạch từ đám nhà báo. Thiệt hại nặng nhất phải kể đến đội đặc nhiệm Vinh Môn với hơn mười người chết, hai mươi người trọng thương. Nghiêm Thu đang viết báo cáo toàn bộ sự việc, nhiều khả năng cô ta sẽ bị thuyên chuyển vì lý do “điều hành yếu kém”.
Nhằm xoa dịu tình thế, đích thân hoàng đế Vinh Môn giải trình sự việc và gửi lời xin lỗi toàn thể dân chúng qua sóng truyền hình. Dĩ nhiên sự giải trình được bẻ lái bằng những lý do dễ chấp nhận. Có điều diện mạo tan hoang của sở cảnh vệ khiến dư luận đặt ra những câu hỏi về vấn đề an ninh. Hàng ngàn cuộc gọi cả trong và ngoài nước tấn công chính phủ tới tấp, sự tình nghiêm trọng đến mức Bạch Dương đệ thập phải liên lạc trực tiếp với hoàng đế Vinh Môn và hứa rằng sẽ bù đắp mọi tổn thất kinh tế. Tuy nhiên tiền bạc chỉ xử lý phần nào rắc rối, hiểm họa cốt lõi là hệ lụy chính trị thì Phi Thiên quốc không có trách nhiệm giải quyết hộ Vinh Môn. Cuộc nói chuyện giữa hai vị hoàng đế kết thúc một cách hòa ái hữu nghị bởi chẳng ai muốn nói nhiều. Nhưng một màn đấu khẩu mạt sát nhau giữa hai quốc gia ở Đại Hội Đồng là điều khó tránh khỏi.
Lỗi nặng nhất thuộc về cục tình báo Vinh Môn. Bọn Xích Tuyết sử dụng thẻ công dân giả rồi thâm nhập đất nước qua đường du lịch; toàn bộ vũ khí được các băng đảng ngầm cung cấp, phi thuyền thì mua lại, bằng cách đó chúng đã thoát khỏi tai mắt nhân viên an ninh. Mặt khác Ngũ Diệu và Phổ Thành chưa từng có tiền án nên không nằm trong danh sách nghi vấn. Nhưng tình báo lại bỏ qua Phổ Thành – một kẻ to lớn quái dị xuất hiện đúng thời điểm nhạy cảm. Cả hệ thống làm sai, trách nhiệm đổ lên đầu người đứng đầu; thống lĩnh tình báo Vinh Môn bị buộc rời nhiệm sở ngay đêm hôm đó. Bên cảnh vệ cũng bị khiển trách nặng nề khi để Ngũ Diệu xâm nhập trụ sở và giết hại nhân viên y tế.
Hiện thời đội pháp y vẫn chưa tìm ra thủ phạm giết chết đám Xích Tuyết phía đông bắc thành phố. Có vài chi tiết đáng lưu ý như đám này chết ngay khi cuộc tập kích bắt đầu, nguyên nhân tử vong do ngộ độc khí. Tuy nhiên cuộc điều tra đi vào ngõ cụt vì không có nhân chứng hay vật chứng, đội điều tra cũng không hiểu thủ phạm dùng thủ pháp giết người ra sao. Hỏa Nghi khẳng định rằng chính Tiếu đã giết họ:
-Xích Tuyết chia nhiều hướng tấn công, tôi nghĩ đội phi thuyền kia sẽ cứu Ngũ Diệu và Phổ Thành. Nhưng thằng lòe loẹt đã giết họ nhằm đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân! À nhầm, ý tôi… tóm lại là thằng dị hợm đó muốn gây dựng lòng tin với Liệt Giả. Chắc hắn muốn làm cái gì đó cùng bọn Xích Tuyết!
Hỏa Nghi đưa ra nhiều lập luận khá thuyết phục nhưng hầu hết là phỏng đoán. Hắn không thể giải thích động cơ của Tiếu hoặc tại sao Tiếu muốn liên kết với Xích Tuyết. Manh mối cuối cùng gợi mở lai lịch tên vũ công là bọn kiếm sĩ dưới trướng hắn nhưng tất cả đã bị vùi lấp dưới đống đổ nát tòa tháp xay gió. Đội điều tra xác định họ là lính đánh thuê từ lục địa Kim Ngân, vài công nhân cảng biển cho biết chúng đổ ra từ thuyền chở hàng. Cũng giống đám Xích Tuyết bị giết, đội điều tra không tìm được thêm thông tin từ những cái xác này. Mọi manh mối liên quan tới tên vũ công bốc hơi sạch sẽ.
Một tiếng sau trận chiến, Nghiêm Thu hộ tống đoàn người Vinh Môn về phi thuyền Thần Sấm. Ngồi trên phi thuyền, Vô Phong ngoái nhìn Vinh Môn quốc lần cuối. Những tháp xay gió khổng lồ nối nhau vẫn lững lờ bay, những cánh quạt chầm chậm trôi trong đêm mê hoặc trí tưởng tượng của khách du lịch. Có điều một tòa tháp xay gió đổ sụp khiến vẻ đẹp ấy đôi chút khiếm khuyết, tựa như một hàm răng nuột nà vừa bị thằng khốn nào đấy đấm gãy răng cửa.
Về đến Thần Sấm, Vô Phong lao lên giường ngủ thẳng cẳng, không mơ mộng, không công chúa, không báo cáo cấp trên, không cả nghe Hắc Hùng thông báo tin vui. Nhưng gã đội trưởng cứ mặc hắn say giấc nồng. Gã không định thông báo ngay vì sợ tên tóc đỏ lên cơn nhồi máu cơ tim.

-Công chúa quyết định chọn cậu là hộ vệ thánh sứ.
Vô Phong nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.
Tên tóc đỏ ngó bản mặt Hắc Hùng, vẫn là khuôn mặt đen sì láng coóng hai chữ “nghiêm túc”. Hắn cố cắt nghĩa xem đội trưởng vừa nói gì. Hắn tin lỗ tai còn lùng bùng tiếng súng tiếng kiếm đêm qua nên nghe nhầm. Hắc Hùng bước đến, bàn tay to bè vỗ vào đầu tên tóc đỏ rồi nói:
-Công chúa muốn cậu trở thành hộ vệ của cô ấy!
Vô Phong đần mặt. Hắn thậm chí không biết Hắc Hùng vừa vỗ đầu lần hai. Hộ vệ? Công chúa? Chuyện cổ tích chăng? – Tên tóc đỏ tự hỏi. Cảm xúc lâng lâng như cơn gió đẩy hắn lên tận mây xanh, đồng thời thổi tung trí tưởng tượng ra ngoài tầm kiểm soát. Những giấc mơ tuyệt đẹp được dịp nảy nở trong đầu hắn và lây lan khắp cơ thể khiến tay chân như phát cuồng. Giấc mơ của hắn đi theo một lối suy nghĩ khá phổ thông: trước tiên hoang tưởng bản thân ngang tầm vĩ nhân, sau hoang tưởng rằng sẽ làm một việc tương đương tầm vóc lớn lao ấy. Thật vậy, Vô Phong đang nghĩ mình sở hữu vẻ nam tính cuốn hút mà chính hắn không nhận ra, công chúa đã nhìn ra vẻ đẹp ấy bằng đôi mắt tinh tế nhạy cảm. Và rồi câu chuyện tình lãng mạn nhất tự cổ chí kim diễn ra…
Cái vả của Hắc Hùng đưa tên tóc đỏ trở về thực tại. Hắn nằm quay đơ trên đất, mắt lẫn lộn trăng sao. Vô Phong ôm mặt kêu toáng lên:
-Sao đánh tôi?
-Công chúa sẽ đổi ý nếu trông thấy bản mặt đê tiện của cậu. Tôi nghĩ nên chỉnh hình nhan sắc cho cậu thêm chút nữa…
Vô Phong hốt hoảng xin thôi.
Cái tin công chúa chọn Vô Phong làm hộ vệ thánh sứ trở thành bữa sáng nóng hổi của đội Thổ Hành. Các thành viên trong đội luôn nỗ lực nhằm giành lấy vị trí đáng mơ ước đó, nay tên lính mới tự dưng nẫng mất thành quả chỉ sau một đêm, nếu bọn họ ghen tức đố kỵ cũng là lẽ thường tình. Nhưng mọi người đều chúc mừng hắn như thể hắn hoàn toàn xứng đáng. Ai nấy xúm quanh Vô Phong, kẻ khen hắn tốt số, kẻ tôn hắn như thần tượng. Riêng hai anh em sinh đôi hỏi hắn công thức bỏ bùa công chúa, một người nói:
-Cậu lừa công chúa thế nào vậy? Khai ra mau!
-Thú nhận đi! Cái mặt vừa xấu vừa ngu thế này sao có thể khiến công chúa quan tâm? – Gã sinh đôi kia tiếp lời – Thành thật chia sẻ kinh nghiệm cho anh em nghe coi!
Vô Phong thực tình không hiểu bọn họ thực tâm chúc mừng hay lợi dụng hắn. Hắn để ý hầu hết mọi người đều coi mình là cây cầu dẫn tới phần thưởng “tự do”. Ngay cả đội trưởng và Độc Trùng cũng nhờ hắn nói với công chúa về vấn đề nhạy cảm này. Hắn cảm giác đằng sau những gương mặt thân thiện kia toàn là sự ích kỷ cá nhân. Tuy nhiên nói hay không là quyền của hắn, không ai có thể ép buộc.
Dù vậy tâm trạng Vô Phong vẫn kém vui. Sau bữa sáng hắn theo Hắc Hùng đến phòng công chúa, lòng lợn cợn suy nghĩ, bước chân đôi phần uể oải. Cuối cùng tên tóc đỏ lên tiếng:
-“Tự do” là cái gì, đội trưởng?
Hắc Hùng trả lời:
-Đơn giản là sự tự do thôi!
-Tôi không hiểu! – Vô Phong gắt.
Hắc Hùng cười:
-Giải ngũ ấy mà! Đội Thổ Hành chỉ được giải ngũ khi hoàng đế ra lệnh, nhưng ít nhất ông ta sẽ suy nghĩ nếu cô con gái nhỏ lên tiếng, phải chứ?
-Sao đội trưởng không gửi kiến nghị?
xem tại .
-Gửi được thì đã tốt. Nói chung ta không ép cậu, nhưng nếu có cơ hội, hãy quan tâm trung đội một chút. Mấy thằng như Hắc Thử trông đợi cậu lắm đấy! Dù gì đều là đồng đội, nên giúp đỡ nhau chứ hả?
Vô Phong kín đáo cười mỉa. Cái cách Độc Trùng hay Hắc Thử nói về Ái Nữ khiến hắn nghi ngờ thứ đồng đội nói mồm của Hắc Hùng. Mỗi kẻ trong đội đang theo đuổi phần thưởng tự do và tất cả những mối quan hệ chỉ mang tính ràng buộc công việc. Ví dụ như việc Hắc Thử cứu mạng Vô Phong là vì gã bắt buộc phải làm thế chứ không hẳn vì tinh thần đồng đội. Vả lại nâng cao thành tích cá nhân mới mong được công chúa để ý, Hắc Thử tội gì không làm?
Gã đội trưởng bỗng cười rần:
-Mỗi năm hàng vạn người thi tuyển hộ vệ thánh sứ nhưng chỉ chọn ra vài người. Cậu không cần thi thố mà vẫn “đậu”, thực đúng là chó ngáp phải ruồi!
Vô Phong gãi gãi đầu vẻ ngây thơ vô tội. Hắc Hùng tiếp lời:
-Công chúa nhờ tôi bồi dưỡng năng lực cho cậu, vì thế đừng nghĩ làm hộ vệ thánh sứ là thoát khỏi kỷ luật hay thích làm gì thì làm. Hoặc nghe lời tôi, hoặc là…
Gã đội trưởng cười toe. Tên tóc đỏ dạ dạ vâng vâng không dám thốt lời phản ứng. Xem chừng muốn trụ vững với vị trí hộ vệ thánh sứ, Vô Phong phải phấn đấu dài dài.
Vài phút sau, hai người họ đã đến nơi. Hắc Hùng nói:
-Tôi chỉ dẫn cậu đến đây thôi, giờ cậu phải tự mình quyết định mọi việc. Cậu mới sống cùng Thổ Hành gần một tháng, ít quá nhỉ? Nhưng thôi, coi như đây là lời chia tay! Cố gắng lên, ông bạn!
Gã đen đúa vỗ vai Vô Phong đoạn nở nụ cười khích lệ rồi quay đi.
Một tháng không dài. Nó quá ít để Vô Phong tìm hiểu Thổ Hành. Nói đúng hơn hắn không biết gì về nó. Câu hỏi về đội Thổ Hành thế hệ cũ vẫn chưa có lời giải đáp. Hắn thậm chí còn chưa biết mặt Thú – thành viên vắng mặt dài hạn. Tất cả mập mờ hệt như quá khứ của chính hắn. Vô Phong chợt nói:
-Tại sao tôi được gia nhập Thổ Hành?
-Hả?
-Ý tôi là… tại sao đội trưởng đồng ý thu nhận tôi?
-Vì cậu có khả năng. – Hắc Hùng cười.
-Thật chứ?
Gã da đen hất hàm:
-Nếu chán làm hộ vệ thánh sứ, cứ quay về đây, chúng tôi luôn dành chỗ cho cậu.
Vô Phong trước nay luôn nghi ngờ tính đồng đội của Thổ Hành. Nhưng hắn không bao giờ áp đặt sự nghi ngờ ấy lên Hắc Hùng. Có những con người tạo dựng niềm tin trong lòng người khác một cách tự nhiên và chân thật, Hắc Hùng là kiểu người đó. Vô Phong cúi đầu:
-Cảm ơn đội trưởng.
Hắc Hùng gật gù và không bình luận trước hành động ủy mị của tên tóc đỏ. Làm như chia tay sướt mướt không bằng! – Gã cười thầm.
Vô Phong khoác lên người tác phong đứng đắn nghiêm túc. Hắn giữ tay chân không luống cuống những cơn hồi hộp bất chợt. Phía sau cánh cửa này là cuộc gặp gỡ hắn hằng ao ước, là người hắn đã nhìn theo bấy lâu. Cảm xúc dồn nén bàn tay khiến hắn lừng khừng nửa muốn gõ cửa một cách lịch sự nửa muốn phá cửa xông vào. Tên tóc đỏ hít thở chậm rãi cố gắng giữ con quái thú nằm yên trong lồng ngực, sau nhẹ nhàng gõ cửa. Và hắn không quên chải chuốt thêm lần nữa.
Cánh cửa khẽ mở, mùi hương dịu thơm tràn ngập cánh mũi Vô Phong. Công chúa đứng trên bậc thềm, gương mặt mệt mỏi nở nụ cười gượng gạo:
-Phong à? Mời vào, xin lỗi…
Lục Châu ngập ngừng như xấu hổ. Vô Phong chẳng hiểu sao nàng ta xin lỗi cho đến khi bước vào phòng, hắn thấy khắp nơi bề bộn sách vở, tưởng chừng công chúa tận dụng mọi chỗ để làm việc. Không giống Vô Phong, Lục Châu phải thức đêm gửi báo cáo cho Bạch Dương đệ thập và Thánh Vực. Nàng tranh thủ nghiên cứu thêm vài tài liệu liên quan tới lời tiên tri và ngủ gục trên giường lúc nào không hay, tấm chăn nhăn nhúm hãy còn vương hơi ấm. Công chúa cuống quýt dọn dẹp mớ hỗn độn và nói:
-Xin lỗi, tôi ngủ quên mất! Anh đợi lâu chưa?
-Tôi mới đến thôi, thưa công chúa…
Trước khi gặp công chúa, Vô Phong đã nghĩ ra vô số câu thoại đủ kiểu, mùi mẫn có, lâm li bi đát có, oai phong lẫm liệt có nốt. Ấy vậy mà cái miệng của hắn giờ cứng ngắc như thể môi bị dính keo. Hắn im lặng, công chúa im lặng theo, căn phòng bất chợt yên ắng lạ thường. Tên tóc đỏ chốc chốc lại ho khan cho không khí có tiếng động. Cuối cùng Lục Châu đành lên tiếng:
-Những vết thương của anh đã lành chưa?
Cô gái chỉ tay vào chiếc mũ bịt mặt. Vô Phong vẫn giữ thói quen này vì sợ Tiểu Hồ bắt gặp, hắn trả lời:
-À, thực ra thì… tôi thích thế này hơn.
-Nhưng anh cần trình diện trước thánh thần, đây là quy tắc bắt buộc trong nghi lễ giao ước.
Hắn không còn cách nào khác là bỏ mũ. Lục Châu nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt yên ả gợn buồn vô tình rút tỉa từng chút sức lực của tên tóc đỏ. Vô Phong bất giác cúi đầu, lồng ngực nở căng như sắp không giữ nổi con quái thú bản năng.
-Sao anh lảng tránh Tiểu Hồ mãi thế? – Lục Châu hỏi.
Vô Phong thở phù:
-Tôi không thích cô ta, thưa công chúa.
-Tiểu Hồ hơi ương ngạnh đôi chút, mong anh thông cảm. – Lục Châu khẽ cười – Hai người nên làm hòa, sau này còn làm việc chung nữa.
Vô Phong không trách công chúa vì nàng không hiểu cảm giác sống cùng thú dữ. Cần một tấm lòng bao dung vĩ đại lắm mới thuần hóa được mấy loài động vật ác quỷ.
Hai người tiếp tục… im lặng. Giữa họ đang tồn tại một khoảng cách vô hình và người này ngầm đùn đẩy người kia, có điều không ai chịu bước qua. Hai người quá ít điểm chung để xây một cây cầu khỏa lấp khoảng cách mênh mông ấy. Vô Phong để ý công chúa đã lâu, còn công chúa?
Lục Châu bận trăm công nghìn việc, nàng không thể quan tâm một người mà nàng không ấn tượng. Nhờ Hắc Hùng giới thiệu nàng mới biết Vô Phong, nhớ được tên là giỏi lắm chứ nếu hỏi hắn là người thế nào thì nàng chịu. Đưa hắn làm hộ vệ là chủ ý của ngài đại thánh sứ. Lục Châu tin tưởng ngài Tây Minh bởi ông đã làm công tác khảo thí hộ vệ hơn hai mươi năm. Đầu đuôi sự thể là thế, hoàn toàn không có chuyện công chúa cảm phục Vô Phong như hắn lầm tưởng.
Nhưng tên tóc đỏ với trí tưởng tượng bay cao bay xa vẫn nghĩ mình tài năng thật. Hắn dợm hỏi:
-Tại sao công chúa… chọn tôi?
Lục Châu ậm ừ, nàng đang cố nghĩ ra một lý do thích hợp. Nàng sợ hắn phiền lòng nếu nói thẳng mọi chuyện. Ngẫm nghĩ kỹ, Vô Phong dù hơi thiếu dũng cảm (nàng không thích dùng từ “hèn nhát”) nhưng ít nhất gã cũng chứng tỏ năng lực qua trận chiến tại tháp xay gió. Cứu Tiểu Hồ và Hỏa Nghi hay thay đổi Oa Lạc, tất cả đều có phần công lao của hắn. Công chúa trả lời:
-Không có anh, nhiệm vụ đã thất bại rồi. Sẽ rất tuyệt nếu anh đem tài năng phục vụ mẹ Vạn Thế. Và… tôi sẽ rất vui nếu anh bảo vệ tôi.
Tên tóc đỏ xin kiếu khoản phục vụ Vạn Thế vì hắn réo tên cây mẹ chửi suốt ngày. Hắn chỉ quan tâm rằng từ nay được ở bên công chúa, đỡ phải nhóng cổ mong mỏi như thường lệ. Hắn bắt đầu mường tượng cảnh chứng tỏ bản lĩnh anh hùng trước mặt công chúa. Vô Phong không đáng trách, vì bảo vệ người đẹp là một công việc cho phép hợp lý hóa tính sĩ diện hay thói thích thể hiện của một thằng đàn ông.
Lục Châu ngồi xuống mặt sàn rồi kêu Vô Phong ngồi đối diện. Nàng sắp tiến hành nghi lễ giao ước, một loại phép thuật công nhận sự tồn tại của hộ vệ. Lục Châu nói:
-Nắm tay tôi!
Vô Phong hấp tấp làm theo, bàn tay chai sẹo đan vào những ngón thanh mảnh của Lục Châu. Hắn cảm giác như đang ôm một cục bông mềm mát lạnh. Hắn không kìm được mà siết chặt bàn tay, công chúa tưởng hắn hồi hộp quá mức bèn nói:
-Không cần căng thẳng thế, hãy thả lỏng tinh thần.
Công chúa nhắm mắt niệm chú ngữ. Dù ở rất gần song Vô Phong không thể nghe ra nàng nói gì, dường như là loại ngôn ngữ phức tạp ngang ngửa tiếng Thanh Thủy. Công chúa vừa dứt lời niệm, đôi cánh thánh sứ sau lưng nàng xuất hiện rồi bao lấy Vô Phong. Cảnh vật nhạt nhòa dần trong mắt tên tóc đỏ, những luồng ánh sáng chói lòa ùa tới khiến hắn nhắm mắt hồi lâu. Và khi mở mắt, hắn nhận ra mình không còn ở trên Thần Sấm nữa.
Dưới chân Vô Phong là biển mây mênh mông vô tận, từng làn khói trắng lửng lơ trôi bất định thấm đẫm ánh mặt trời. Hắn quờ quạng đôi tay tìm điểm tựa nhưng vô ích, dường như thân thể hắn đang bồng bềnh trôi giữa khoảng không. Lục Châu cũng thế, nàng nói:
-Đây là thế giới tâm linh. Nơi đây chỉ có tinh thần tồn tại, còn thể xác vẫn ở nguyên chỗ cũ.
-Tức là chúng ta vẫn ở Thần Sấm?
-Phải, như giấc mơ vậy. Thể xác nằm nguyên, tinh thần bay khắp thế giới. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau là nhờ mối phép thuật liên kết tâm trí.
Vô Phong gật gù lấy lệ. Hắn không hiểu và cũng không tin đây chỉ là mơ. Hắn hỏi tiếp:
-Vậy chúng ta làm gì bây giờ?
Không gian đột nhiên chấn động nhẹ, làn mây xoắn tụ thành tám cột lớn sau vọt lên bao quanh công chúa và tên tóc đỏ. Tám cột mây từ từ thay đổi hình dạng và biến thành tám người khổng lồ. Vô Phong chợt nhận ra đó là Bát Đại Hộ Vệ – những linh hồn bảo vệ Vạn Thế; bọn họ cúi đầu nhìn hai con người nhỏ bé bằng ánh mắt uy nghiêm thần thánh. Vô Phong hơi rợn, thần trí bắt đầu bấn loạn nhưng công chúa đã nắm tay hắn trấn an:
-Bát Đại Hộ Vệ sẽ chứng giám sự giao ước của chúng ta.
Hai người nắm chặt tay nhau trôi theo mây gió. Chưa bao giờ Vô Phong gần công chúa đến thế, gương mặt nàng cận kề gương mặt hắn. Lục Châu dõng dạc hỏi:
-Anh có chấp nhận làm hộ vệ cho tôi không?
-Có. – Tên tóc đỏ lí nhí đáp.
Bát Đại Hộ Vệ cúi đầu, ánh mắt tập trung vào Vô Phong. Công chúa nhướn mắt bảo hắn nói to hơn thì hắn hét tướng lên:
-Có! Tôi chấp nhận! Tôi sẽ bảo vệ công chúa suốt đời!
Lục Châu nín cười, nàng hỏi tiếp:
-Tại sao anh muốn làm hộ vệ?
Vô Phong không thể rời mắt khỏi gương mặt Lục Châu. Hắn cứ ngỡ ngày đầu tiên nhìn thấy công chúa vừa xảy ra hôm qua. Dường như là quá sớm để khẳng định nhưng Vô Phong tin rằng đã tìm thấy điều quan trọng nhất cuộc đời. Một tia sáng nhỏ nhoi chiếu qua cuộc đời u mê của hắn, dẫn hắn bước trên con đường giấc mơ tăm tối.
Nghĩ nhiều là thế song cuối cùng hắn chỉ đáp cụt lủn:
-Vì… công chúa rất đẹp.
Lục Châu ngẩn người và nghĩ Vô Phong đang đùa cợt. Bát Đại Hộ Vệ sẽ không chấp nhận một câu trả lời nhố nhăng như vậy. Nhưng lạ thay, hết thảy các vị thần gật đầu đồng ý. Tám cái bóng khổng lồ tan rã thành mây rồi hòa làm một, chúng kết tụ thành mũi tên màu bạc đâm thẳng xuống cánh tay của Vô Phong. Tên tóc đỏ đau thấu óc, hình ảnh công chúa trong mắt hắn vỡ nát thành sương khói. Bóng đêm bao trùm khiến hắn cảm giác sắp trải qua giấc ngủ dài.
-Phong, anh ổn chứ? Phong!
Tên tóc đỏ từ từ mở mắt, mây trời hay Bát Đại Hộ Vệ đều biến mất, cảnh vật đã trở về trạng thái cũ. Trên cánh tay của hắn xuất hiện một dấu xăm hình đôi cánh thánh sứ. Công chúa rờ tay lên vết xăm, nhẹ nhàng nói:
-Đau không?
Vô Phong gật đầu. Hắn để ý một luồng ánh sáng từ vết xăm cuốn quanh ngón tay công chúa, đây là dấu hiệu cho thấy phép giao ước thành công. Lục Châu tặng hắn chiếc áo đồng phục của hộ vệ thánh sứ rồi tiếp lời:
-Từ nay anh là hộ vệ thánh sứ. Tôi đã làm chiếc áo này, chẳng biết có vừa không nữa… anh mặc thử coi!
Vô Phong mặc ngay. Chiếc áo hơi cộc một chút song cũng tính là vừa vặn. Tên tóc đỏ nhe răng cười:
-Chuẩn luôn, công chúa à!
Lục Châu cười tươi:
-Vậy sao? Thật tốt quá, cảm ơn anh!
Công chúa cúi người thật thấp trước Vô Phong. Tên tóc đỏ cảm thấy gượng trước lối hành xử hơi kiểu cách của công chúa, hắn đành cúi đầu đáp lễ. Nghi thức giao ước hoàn tất đồng nghĩa với việc hai người không còn chuyện gì để nói. Vẫn tồn tại một hố sâu giữa hắn và công chúa. Vô Phong muốn nói nhiều hơn, muốn ở đây lâu hơn, muốn thời gian ngừng trôi…
…muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.
Nhưng mộng đẹp luôn kết thúc khi nó chưa chạm tới ngưỡng đẹp nhất. Tên tóc đỏ không níu kéo thêm nữa, hắn nói:
-Tôi về đây.
Lục Châu cúi đầu, ánh mắt nàng chất chứa những tâm sự không lời giải đáp. Nàng vẫn thắc mắc câu trả lời của Vô Phong ban nãy là thực tâm hay đùa cợt. Nàng chợt gọi:
-Phong!
-Vâng, thưa công chúa? – Tên tóc đỏ quay lại.
Công chúa toan nói điều gì đấy nhưng lý trí ngăn cản nàng. Nàng nghĩ thật là khó coi nếu đường đột chất vấn người khác. Dù vậy bản năng bên trong trái tim nàng vẫn mong hắn lên tiếng trước. Nàng cảm giác sự thẹn thùng nữ tính đang xâm chiếm khắp cơ thể khi đối diện hắn, hoàn toàn khác khi đối diện Chiến Tử.
Nhiều điều khó nói.
Khó trả lời…
-Anh… nhớ nghỉ ngơi sớm. – Lục Châu nói.
Vô Phong gật gật đầu, hắn nán lại đôi chút như tiếc nuối điều gì. Cánh cửa phòng chậm rãi khép lại, giấc mơ của hắn cũng kết thúc theo.
Mọi chuyện đến quá nhanh, Vô Phong cứ ngỡ mình vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ tuyệt đẹp. Hắn lững thững bước trên hành lang, tâm trí mơ màng nhiều đến nỗi quên luôn chuyện đội mũ bịt mặt. May cho hắn là Tiểu Hồ đang nằm bệnh xá điều trị vết thương.
Có vẻ lúc này guồng quay số phận không muốn quấy nhiễu hắn.
Tên tóc đỏ dang tay, đôi chân chạy lượn vòng như phi thuyền liệng cánh. Trông hắn lúc này ngô nghê như đứa trẻ, ngốc nghếch và hồn nhiên như gã trai tìm thấy xúc cảm đầu đời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN