Ngục Thánh
Quyển 2 - Chương 4: Tái ngộ lửa đen
Nói rồi cô nàng vào nhà tắm đoạn cởi áo, lưng trần đập thẳng vào mắt hai gã đàn ông. Hỏa Nghi đang uống nước suýt chết sặc, lần đầu tiên hắn gặp một cô gái phó mặc nhà cửa cho đám khách lạ chỉ để… tắm. Thanh Nhi cười:
-Sao hả? Tắm chung không?
Giọng nàng nửa đùa nửa thật khiến Hỏa Nghi đứng ngồi không yên, đầu nghến nghến ngó nghiêng, lòng cầu mong thấy được cái gì đó từ tiếng dội nước rào rào. Nhìn vẻ mặt khấp khởi của hắn, Vô Phong bịt miệng cười khùng khục. Trước đây tên tóc đỏ cứ nghĩ Hỏa Nghi là thứ sinh vật chuyên làm tổ với máy móc và gặm kim loại thay thức ăn. Té ra hắn cũng là người! – Vô Phong cười thầm.
Ngồi mãi buồn chân, Vô Phong bèn thăm thú tình hình xung quanh. Như bao căn hộ khác, nơi này chưa từng được tu sửa kể từ ngày xây dựng; tường bong tróc loang lổ sơn vữa, trần nhà hơi võng tưởng chừng sẽ sập bất cứ lúc nào. Chính quyền thành phố dường như đã bỏ quên quận 4, những kế hoạch cải tạo khu chung cư rốt cục chỉ nằm trên giấy tờ. Điểm sáng duy nhất là vật dụng trong căn hộ khá sạch sẽ, chứng tỏ rằng Thanh Nhi không bê trễ công việc dọn dẹp. Tuy nhiên đồ đạc cũng chẳng nhiều nhặn ngoài thứ giá trị nhất là chiếc máy chiếu ba chiều cổ lỗ nằm ở góc phòng, nó khá kềnh càng chứ không nhỏ gọn như các loại máy chiếu tân thời. Vô Phong ấn nút khởi động, chùm tia sáng xanh từ cỗ máy hiển thị những hình ảnh mờ thi thoảng lại nhòe đi như bị hắt nước vô. Tên tóc đỏ nhận ra máy chiếu đang phát một chương trình phỏng vấn, người hỏi là một nữ phóng viên trẻ đẹp còn người trả lời oai phong bệ vệ với cái bụng phệ tuổi trung niên. Giọng nữ phóng viên ngọt ngào vang lên:
“Xin ông cho biết tình hình dân sinh quận 4 hiện nay?”.
“Tôi xin khẳng định vấn đề trật tự an ninh đã được khống chế, đời sống công dân cải thiện rất nhiều, thu nhập bình quân tăng cao, tệ nạn giảm mạnh! Phong trào xây dựng dân cư văn hóa, gia đình văn hóa phát triển rất mạnh, thưa cô! Nói chung chúng tôi đã quán triệt sâu sắc kế hoạch xây dựng quận 4 trở thành khu đô thị kiểu mẫu!”.
“Xin cảm ơn ông! Vâng thưa quý vị, có thể thấy quận 4 đã thay da đổi thịt từng ngày, phong trào văn hóa đang lan tỏa đến từng công dân…”.
xem tại .
Chiếc máy quay lia tới những cửa hàng sang trọng và tòa nhà cao tầng kèm theo bộ mặt hớn hở của quý ngài bụng phệ. Thứ văn hóa kiểu mẫu kia có lẽ chỉ “lan tỏa” tới phần rìa chứ chẳng len nổi vào khu chung cư. Giữa lúc chương trình đầy ắp tiếng nhạc chúc mừng quận 4 phát triển lên tầm cao mới, bên ngoài bỗng láo nháo tiếng chửi bới của đám gái điếm tranh giành khách. Vô Phong ngẩn tò te một lúc rồi tắt máy chiếu; thực hại não nếu cứ nghe hai loại âm thanh vả đôm đốp vào mặt nhau như vậy.
Căn hộ chỉ có thế: đơn điệu, đôi phần tù túng và Vô Phong nghĩ chẳng còn gì để khám phá. Nhưng hắn chợt nhận ra một cánh cửa nhỏ màu nâu xỉn khép hờ nằm cạnh tủ quần áo. Tên tóc đỏ mon men lại gần đoạn dòm mắt qua khe cửa. Cái khe quá bé nên hắn chỉ thấy không gian bên trong lập lờ màu đỏ quỷ dị. Bản tính tò mò trỗi dậy, hắn liền đẩy cửa bước vào.
Tên tóc đỏ đang đứng giữa một căn phòng nhỏ. Choán gần hết diện tích phòng là chiếc bàn màu đỏ, phần thân chạm trổ hoa văn tạo hình sóng lượn mềm mại. Vô Phong cảm giác chúng như vòng xoáy lửa đang bao vây tâm trí dù những hoạ tiết không hề mô tả ngọn lửa. Trên mặt bàn đặt hai bức ảnh một nam một nữ, mỗi tấm ảnh được đóng khung cẩn thận và đề danh tự cùng năm sinh năm mất. Người đàn ông dung mạo hơi khắc khổ, tên Nguyễn Thanh Hoàng; Vô Phong chưa từng gặp người nào có tên bắt đầu bằng họ “Nguyễn” nhưng nó lại rất phổ biến ở Xích Quỷ quốc. Bức ảnh người phụ nữ trung tuổi tên Cách Lan, gương mặt mang nhiều nét tương đồng với Thanh Nhi. “Ra là bố mẹ cô ta!” – Vô Phong tự nhủ. Phía trước hai tấm ảnh có ba vật mà Vô Phong không biết gọi sao cho đúng. Chúng làm bằng sứ, hình dáng giống cái bát nhưng phần thân cao hơn nhiều, miệng to gần bằng lòng bàn tay, mỗi bát cắm một cái que màu vàng cháy dở tỏa mùi hương nồng. Hắn để ý mấy hoa văn vẽ ở thân bát (hắn tạm gọi thế) rất giống họa tiết ở chiếc bàn đỏ, xem chừng đều cùng một loại. Ngoài ra, mặt bàn còn bày hai lọ cắm hoa nằm hai góc, một cây nến cháy gần hết gốc, chưa kể đĩa bánh kẹo trái cây nằm ngay ngắn trước ba bát hương. Những gì Vô Phong đang chứng kiến là một phần trong phong tục thờ cúng người chết của dân Xích Quỷ. Vô Phong nghe nói dân Xích Quỷ quan niệm rằng người chết sẽ đem đến tài lộc vinh hoa cho người sống và hắn nghĩ nó thật lố bịch. Thân thể người chết sẽ rục xương dưới lớp đất sâu, phần hồn lang thang khắp Tụ Hồn Hải rồi tìm đường quay về Vạn Thế. Chuyện đó ai cũng biết, vậy tại sao người xứ này lại cầu xin những linh hồn đáng thương đang tìm cách siêu thoát kia? Phải chăng họ muốn người chết mãi mãi không được an nghỉ?
Làn hương nồng phủ kín không gian làm Vô Phong cay mắt. Hắn nhổm đầu và thấy mỗi bát sứ cắm chi chít chân que gãy. Bên lục địa Hoa Thổ, hắn thấy khi buổi lễ tạ ơn Vạn Thế kết thúc, các thánh sứ thường đem ngọn lá vẩy nước chúc phúc sau đó phân phát quà cho những người cầu nguyện. Nghĩ phong tục thờ phụng giống nhau, tên tóc đỏ thò tay vặt ba que hương nhúng vào lọ cắm hoa rồi vẩy nước tứ phương tám hướng. Xong xuôi đâu đấy, gã ôm luôn mớ trái cây bánh kẹo, tay cầm quả táo nhai rôm rốp đoạn nói:
-Ê, Hỏa Nghi! Đồ ăn này, “khợp” thôi, đói lắm rồi!
Nhưng vừa bước ra cửa, một cơn đau bụng khủng khiếp khiến Vô Phong dừng bước. Hắn cảm giác ruột gan bị đốt cháy, từng thớ cơ bắp thịt căng phồng muốn nổ tung. Tên tóc đỏ ngã vật xuống sàn, miệng cứng ngắc không thở nổi. Hỏa Nghi tá hỏa chạy đến, tay vả bôm bốp vào mặt ông bạn:
-Sao thế? Này, này! Ngộ độc à?
Nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, Thanh Nhi vội chạy ra xem, trên người mặc đúng chiếc khăn tắm. Vừa thấy tình trạng của tên tóc đỏ, cô gái lập tức hiểu ngay sự tình. Thanh Nhi đem mớ bánh kẹo trái cây trở lại phòng thờ nhưng đã muộn, ánh lửa của ngọn nến chuyển sang màu đen, ngọn lửa lớn dần rồi trườn đi như con rắn cuốn chặt thân thể Vô Phong. Tên tóc đỏ trợn mắt, đồng tử trắng dã căng như dây đàn, miệng sùi bọt mép như kẻ tâm thần lên cơn động kinh. Đúng lúc ấy một người xuất hiện, gã đẩy Hỏa Nghi và Thanh Nhi ra, bàn tay rắn rỏi xách cổ Vô Phong, tay kia nắm chặt cú đấm xuyên thẳng bụng của hắn. Tên tóc đỏ nôn ra một chất dịch sủi bọt màu đen quánh, chất dịch rớt xuống sàn bốc lên ngọn lửa đen thiêu rụi tấm thảm trải sàn. Hỏa Nghi từng thấy ngọn lửa này thổi tung mái đền thờ thần hủy diệt ở đất Thiên Phạn, hắn buột miệng kêu:
-Oán Hồn Dạ Hỏa?!
Người nọ chạy vào phòng thắp thẻ nhang rồi quỳ xuống lầm rầm cầu nguyện. Chiếc bàn thờ rung bần bật, ngọn lửa đen bùng cháy một cách ma quái, không gian rộn rạo âm thanh như tiếng thở từ cõi chết vọng về. Hỏa Nghi thấy rõ những bóng hình lang thang vơ vẩn quanh chiếc bàn chỉ chực nhào ra bóp cổ mình, hắn sợ đến nỗi không dám thở, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm áo. Vài phút sau, ngọn lửa đen tiêu thất và chuyển sang sắc vàng, không gian trở về trạng thái yên tĩnh vốn có. Vô Phong lúc này cũng hồi tỉnh, mặt cắt không còn hột máu; hắn đâu nghĩ quả táo ấy độc hại đến thế.
-Chưa thấy thằng nào ngu hơn! – Người nọ càu nhàu – Ai bảo chúng mày vác đồ ăn đi khi hương chưa cháy hết?
Nhìn người đàn ông với mái tóc màu sắt gỉ, Hỏa Nghi ngờ ngợ hồi lâu rồi hỏi:
-Ông là Bất Vọng?
-Phải. Thế hai đứa bọn bay là ai?
-Chúng tôi đến từ Phi Thiên.
Bất Vọng nhìn lướt qua bọn họ, ánh mắt dừng lâu hơn phần giây trên gương mặt Vô Phong. Gã quay sang nhìn Thanh Nhi, ánh mắt chẳng mấy vừa lòng trước bộ dạng khó coi của cô con gái. Thanh Nhi gãi đầu:
-Con đang tắm dở…
Nói rồi cô gái quay lại phòng tắm, Hỏa Nghi và Vô Phong lé mắt ngó theo cặp giò đầy đặn trắng muốt. Nhưng chưa kịp ngắm kỹ hơn, Bất Vọng đã túm cổ hai gã lôi xềnh xệch ra ngoài cửa:
-Đến phá rối nhà người khác, được lắm! Tôi sẽ nói chuyện tử tế với hai cậu!
Trông bản mặt hầm hầm của gã, cả Vô Phong lẫn Hỏa Nghi chẳng dám hó hé câu nào. Hỏa Nghi líu ríu miệng lưỡi:
-Nhưng chúng ta nói ngay ở đây được mà!
-Chỗ này tai vách mạch rừng, không tiện!
-Vậy ở đâu chứ?
-Quán nhậu! – Bất Vọng trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!