Ngục Thánh - Quyển 7 - Chương 14: Tầng đỉnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Ngục Thánh


Quyển 7 - Chương 14: Tầng đỉnh


Bí mật lâu ngày sẽ lòi ra, Hỏa Nghi biết rõ. Có điều gã mong rằng ngày đó sẽ tới khi mình già khú, bạc trắng tóc, trán gồ ghề đường nhăn sâu hoắm như rãnh cống và bộ phận cảm biến va chạm dưới đũng quần hết vẹo, lúc ấy gã có thể thều thào bí mật kinh thiên động địa năm xưa. Một khung cảnh quy chuẩn và kinh điển. Hoặc giả sử nếu đó là tình huống anh hùng yểu mệnh mà mình là nhân vật chính, Hỏa Nghi cũng khá ưng. Bí mật nên được bật mí theo cách hoành tráng như thế.

“Chứ không phải mấy cái tát!” – Hỏa Nghi nghĩ thầm đoạn rờ lên má, cảm giác da thịt vẫn hiện rõ những lằn ngón tay. “May cho cô vì cô là công chúa đấy, Lục Châu!” – Gã cay cú chửi trong bụng rồi thở dài. Ở thời đại của những cái mồm bô bô như vạc ống dầu, bí mật cứ tồng tộc tuôn ra và chẳng kịp lắng chút cặn nào xuống bể chứa. “Ba tháng!” – Hỏa Nghi nhẩm tính. Chỉ ba tháng, người không nên biết chuyện nhất đã biết tất cả. Công sức khóa mồm của Hỏa Nghi rốt cục chỉ làm công chúa tát gã mạnh hơn. “Đàn bà!” – Gã tiếp tục chửi trong bụng.

Dù sao mấy cái tát chỉ là chuyện nhỏ với Hỏa Nghi, vấn đề thực sự nằm ở nội bộ họ Hỏa. Những ngày này, gã phát sợ Lò Than – phòng họp dòng họ. Ở đó gã không làm gì khác ngoài việc ngồi vêu mõm xem đám già cãi nhau. Lò Than thì bí, các lão già thì gân cổ cò co cổ ngỗng tranh luận rằng nên ủng hộ ai làm Bạch Dương Đệ Thập Nhất. Bất đồng tư tưởng là có, chia bè phe phái trong dòng họ là rõ ràng, Hỏa Nghi không thể giải quyết tất cả. Ngày tranh biện giữa hai ứng cử viên sắp tới, gã nghĩ nên đặt một màn hình to vật vã giữa Đảo Sắt Thép rồi chia khán đài, bán quần áo cổ động cũng kiếm được ối tiền.

Nhưng Hỏa Nghi thực sự lo lắng cho công chúa. Nàng chưa cần biết và không nên biết bí mật cái chết của Đệ Thập, nhất là trong thời điểm nhạy cảm này. Những ngày cuối tháng 5, gã nghĩ mãi về công chúa, về Kh’srak, về vụ truy bắt ông già Quý Mẫn khốn khổ cách đây ba tháng, trong đầu ùn ứ hàng đống khúc mắc. Gã cảm giác có gì đấy không hợp lý.

Sáng sớm ngày 30 tháng 5, Hỏa Nghi lên tàu điện tới Đả Thải thành. Gã đi một mình, không Thanh Nhi, không vệ sĩ. Gã định gặp Kh’srak nhưng không được. Anh chàng Thanh Thủy đã đi đâu đó về miền tây bắc Phi Thiên quốc, dường như là Cội thành, chẳng để lại bất cứ thứ gì liên quan tới vụ án vợ chồng Quý Mẫn.

“Tôi có tư liệu vụ án, nếu cần, tôi sẽ chuyển cho cậu.” – Kh’srak trả lời Hỏa Nghi qua điện thoại – “Nhưng sẽ hơi mất thời gian. Thú thực, tôi chưa rành lắm về máy tính…”

– Không sao đâu Khọt Khẹt, cứ vui chơi thoải mái! Tôi tự giải quyết được. – Hỏa Nghi cười – Các cô gái loài người cũng thú vị lắm, anh bạn, cô em đang ở bên anh bạn cũng vậy thôi. Đừng lãng phí tài nguyên, nhé!

Không đợi Kh’srak trả lời, Hỏa Nghi cúp điện thoại. Đợi tay rừng rú kia đánh vật với máy tính thì gã đã lăn ra chết vì buồn chán. Hỏa Nghi tự có cách. Gã xuống ga tàu ở Khu 1 rồi theo đường chính tìm đến Sở Tổng Khu. Đứng từ đây, Hỏa Nghi có thể trông thấy bốn ngọn tháp nhọn hoắt như kim khâu của Sở mờ mờ sau cơn mưa a-xít. Thuở còn choai choai thích phá hoại hòa bình thế giới, gã thường về thành phố này gia nhập bọn đua xe hoặc theo chân bọn du côn đập phá công trình công cộng, nên là ra vào Sở Tổng Khu như đi chợ, hồ sơ phạm tội chất đống. Cũng ở đó Hỏa Nghi mới có dịp thấy mặt cha mình hay ông anh quý hóa – những người biến mất quanh năm và chỉ xuất hiện khi gã gây rắc rối. Một nơi đầy kỷ niệm và từng là trạm đoàn tụ gia đình. Nghĩ chuyện cũ, Hỏa Nghi bất giác phì cười.

Sau nhiều năm không ghé qua, Hỏa Nghi nhận ra Khu 1 thay đổi quá nhiều. Nơi đây gọn gàng sạch sẽ, ai nấy đều đứng đắn lịch sự, không còn tiếng nẹt bô thùng thục với bọn du thủ du thực hò hét ầm ĩ khắp con phố. Rất văn minh, rất có mùi Phi Thiên thành. Hỏa Nghi thấy chán, đây không phải Đả Thải thành gã biết và muốn biết. Gã liền thực hiện vài thao tác bằng khớp ngón tay, các vi mạch ẩn dưới da hơi nhá ánh vàng. Khoảng không trước mắt Hỏa Nghi nhòa đi như bị phân giải hình ảnh, rồi những thứ bị phân giải đó tập hợp thành một cô gái với bộ tóc vàng óng, váy trắng nhiều đường diềm và phần lưng gắn dây điện cùng ống dẫn năng lượng. Cô gái cúi đầu:

“Ngày lành, thưa cậu chủ. Tôi là Ly Ly, người quản lý Jeh-7400. Cậu thấy buồn chán không? Tôi có thể chơi một bản nhạc.”

Hỏa Nghi nhe răng cười với cô gái ảo. Bằng thuật toán ma trận, gã đã chỉnh sửa các chương trình đối thoại và cư xử của Ly Ly, chẳng hạn như sửa “trưởng tộc” thành “cậu chủ”, thay đổi đại từ xưng hô từ “ngài” thành “cậu”, thiết lập lời chào mỗi ngày không lặp lại nhau. Còn nhiều điểm mà Hỏa Nghi chưa ưng ý như Ly Ly vẫn giới thiệu tên tuổi mình một cách máy móc, nhưng chừng này cũng đủ làm gã tạm hài lòng. Gã nói:

– Không cần nhạc. Đi dạo với tôi thôi, Ly Ly. Cứ coi như tôi và cô đang hẹn hò, được chứ?

“Hẹn hò là sự việc mang tính lãng mạn, kết nối. Sẽ hiệu quả hơn nếu có âm nhạc đi cùng, cậu chủ thấy sao?”

– Rắc rối thế à? – Hỏa Nghi cười – Tùy cô thôi, Ly Ly, cứ chơi bản nhạc nào đó mà cô thích.

“Tôi không có khái niệm yêu thích. Nhưng tôi có thể lựa một bản nhạc có giai điệu và cao độ phù hợp trong hoàn cảnh này.”

– Cái đó gọi là “yêu thích” đấy, cô em à! – Hỏa Nghi nháy mắt – Ngắm nghía nơi này đi, Ly Ly, và ra dáng như một con người nhé! Đừng biến mất chỗ này rồi xuất hiện chỗ kia, đau tim lắm, Ly Ly à! Đừng đứng xa như thế, lại gần đây, vậy mới giống cặp đôi hẹn hò chứ?

Hỏa Nghi bước tiếp, Ly Ly theo chân gã. Khó mà gọi đây là một đôi bởi Ly Ly chỉ hiện diện qua đôi mắt của Hỏa Nghi, cô hoàn toàn vô hình trong thế giới thực. Nhưng Hỏa Nghi đã thay đổi nhiều thứ. Jeh-7400 là một kho dữ liệu khổng lồ, gã dùng thuật toán ma trận biến nó thành tư liệu phản ứng cho Ly Ly. Lúc này cô gái ảo bước đi cùng một chiếc ô trên tay, mưa rơi lộp độp dưới gót giày. Ly Ly vốn dĩ không biết nóng lạnh, cơn mưa chỉ là ảnh ảo và hơi ẩm bám vấy váy áo được mô phỏng tương tác vật lý. Cơ mà tất cả thật đến lạ, tựa thể cơn mưa ảo ảnh kia đến từ bầu trời Đả Thải thành. Trong đầu Hỏa Nghi vang lên tiếng nhạc du dương, nghe như âm điệu cổ điển từ thời xưa cũ, rất hợp với khung cảnh hẹn hò dưới thời tiết ẩm ướt. Gã mỉm cười đắc ý trước tạo phẩm xuất sắc, sau hỏi:

– Thấy thành phố này thế nào, cô em?

“Lộn xộn, ô nhiễm, an ninh mức trung bình yếu, một số nơi khá tốt như Khu 1.” – Ly Ly trả lời – “Cậu chủ từng phạm pháp ở đây một trăm sáu mươi lần, bị tạm giam bốn lần. Hai ngày nữa, công chúa Lục Châu và hoàng tử Lục Thiên sẽ tranh biện tại trụ sở đảng Liên Hiệp Bờ Tây.”

Hỏa Nghi cười phì rồi phải tem tém lại vì người đi đường đang nhìn gã chằm chằm. Khó ai bỏ qua một tên đang cười nói huyên thuyên với hư vô như kẻ điên. Đợi người ta bớt chú ý, Hỏa Nghi hỏi tiếp:

– Tỉ lệ thắng của công chúa hiện giờ ra sao?

“Hai mươi phần trăm. Nếu kết quả cuộc tranh biện khả quan với cô ấy, tỉ lệ thắng sẽ là hai mươi lăm phần trăm. Nếu quá nửa thành viên đảng Liên Hiệp Bờ Tây ủng hộ công chúa, tỉ lệ thắng sẽ là ba mươi phần trăm. Tôi dựa trên các dữ kiện khách quan nhất.”

– Theo lý thuyết là vậy, nhỉ? – Hỏa Nghi tặc lưỡi – Nhưng công chúa đang gặp vấn đề, Ly Ly à. Cứ tình hình này thì cô ấy thua tranh biện mất. Thua ở đó là thua tất cả.

“Công chúa Lục Châu, hai mươi ba tuổi, Phó Tổng Lãnh liên minh Khối Ngũ Giác. Từng tham gia hùng biện tại cuộc thi Tổng Lãnh Thánh Sứ, nhưng không được đánh giá cao. Cô ấy tuột chức Tổng Lãnh vì phần thi đó.” – Ly Ly trả lời.

Hỏa Nghi trề môi lắc đầu:

– Chuyện không như cô em biết đâu. Đó là vì…

“Vì công chúa đã thất bại trong việc truy tìm Quỷ Vương, điều đó làm Thánh Vực tức giận. Cô ấy bị đánh trượt. Tôi biết chuyện đó, thưa cậu chủ, bởi Hỏa Thâu Đầu đã tải dữ liệu vào Jeh-7400.” – Ly Ly đáp lại vẻ ngạc nhiên của Hỏa Nghi – “Nhưng điều đó không đảm bảo công chúa sẽ tranh biện tốt, soạn một bản thảo hoàn toàn khác tranh luận.”

Hỏa Nghi há miệng toan nói lại thôi. Cãi nhau với một cỗ trí tuệ nhân tạo có thể tính ra hàng trăm nghìn khả năng là chuyện ngu nhất đời. Gã lảng chuyện:

– Ông già tôi thế nào?

“Ông ấy vẫn hôn mê, sức khỏe yếu, vẫn sử dụng máy trợ thở.”

Cô gái ảo trả lời đoạn mở màn hình ba chiều, trên đó là ông già Hỏa Viên nằm bệt trên giường bệnh, mắt nhắm hờ, cổ họng phập phồng làm mờ đục ống thở. Hỏa Viên đã sống nhờ máy móc gần hai năm và có lẽ Vạn Thế mới biết chừng nào ông ta tỉnh dậy. Hỏa Nghi dừng chân, nhìn ông bố bệnh tật một lúc rồi bước tiếp. Cảm xúc mà gã dành cho Hỏa Viên bây giờ hoàn toàn không khác ngày xưa, cái thuở còn lông bông quậy phá.

– Ông già tôi có thể tỉnh chứ? Không thì lúc nào chết?

“Không thể trả lời chính xác. Cơn tai biến khác thường làm não của ông ấy bị tổn thương nặng, phần trăm hồi phục rất nhỏ. Tôi có báo cáo chi tiết tình trạng bệnh của Hỏa Viên, nhưng có lẽ cậu chủ sẽ không muốn nghe, như mọi lần.”

– Cô học được rồi đấy! – Hỏa Nghi cười – Cha tôi tạo ra cô, nhỉ? Ổng có bao giờ hẹn hò với cô không, giống như tôi và cô lúc này? Ổng nói chuyện gì với cô?

“Có. Nhưng tính chất cuộc gặp là tâm sự, không phải hẹn hò như tôi và cậu chủ.” – Ly Ly đáp – “Hỏa Viên hay kể chuyện cũ, nhất là chuyện bầu cử Bạch Dương Đệ Thập. Ông ấy rất tự hào khi đã lựa chọn đúng và không dựa theo tính toán của Jeh-7400. Hỏa Viên kể rằng khi đó ông chịu rất nhiều áp lực, nếu lựa chọn sai, ông ấy phải rời khỏi vị trí trưởng tộc.”

Hỏa Nghi nhún vai:

– Ông già tôi cứng cựa vậy sao? Sao không giống lão già ỡm ờ ba phải mà tôi vẫn biết vậy? Ổng dám cãi tính toán của Jeh à?

“Hỏa Viên nói với tôi là Jeh-7400 không hiểu con người.” – Ly Ly đáp, bàn tay xoay ô như nhớ chuyện cũ – “Ngày đó, Jeh-7400 tính toán rằng ngài Lục Đẳng sẽ trở thành Đệ Thập. Mọi chỉ số về ngài ấy đều rất cao, hơn hẳn hai người em trai là Lục Đao và Lục Giới. Chỉ số của Lục Đao thấp nhất, không có gì nổi trội nhưng Hỏa Viên đặt toàn bộ niềm tin vào ông ta. Hỏa Viên nói Jeh-7400 không bao giờ biết Lục Đao có thể làm gì vào thời khắc quan trọng nhất.”

– Và Lục Đao trở thành ngài Đệ Thập mà chúng ta quen biết. – Hỏa Nghi gật gù – Lần này thì sao, cô em? Jeh thần thánh của chúng ta tiếp tục đặt cửa cho Lục Thiên phỏng?

“Đúng vậy. Nhưng sau cuộc bầu cử Đệ Thập, cha cậu chủ đã thay đổi vài tính năng bên trong Jeh-7400, cho phép thu thập dữ liệu dựa trên cảm quan của người sử dụng, cụ thể là trưởng tộc họ Hỏa. Sự nhận định cá nhân giúp Jeh-7400 tính toán chính xác hơn thay vì những con số. Những cuộc gặp giữa cậu chủ và công chúa Lục Châu giúp tôi có thêm thông tin, từ đó Jeh-7400 sẽ phân tích và chuyển hóa chúng thành cơ sở dữ liệu.”

– Ra là ông già tôi đã chỉnh sửa cô, chả trách ông chú Hỏa Chính muốn làm trưởng tộc đến thế. – Hỏa Nghi thở phì – Tin tôi đi, Ly Ly, nếu Hỏa Chính làm trưởng tộc thì thằng cha đó sẽ hẹn hò với cô em ngay tắp lự! Cẩn thận với Hỏa Chính, lão rất thông minh, lão biết cách thao túng cô em đó.

“Tôi không hiểu ý của cậu chủ? Tại sao tôi lại bị thao túng?”

– Thấy cơn mưa này không? – Hỏa Nghi chĩa ngón trỏ lên trời – Cô biết nó thế nào chứ?

“Mưa ở Đả Thải thành có vị chua do nồng độ a-xít cao, nguyên nhân là bị ô nhiễm. Nước mưa ở đây cũng lạnh hơn bình thường do gió mùa khác biệt…”

– Không phải mấy định nghĩa trích xuất ra từ cơ sở dữ liệu. – Hỏa Nghi cắt lời cô gái ảo – Cảm nhận của chính cô ấy, Ly Ly, cảm nhận cơn mưa a-xít chết tiệt đang thấm vào quần áo và khiến ta ngứa ngáy, cảm nhận hơi lạnh buốt trên sống mũi và làm ta muốn hắt xì. Dưới cơn mưa này, con người có thể bị cảm, sốt nhưng cô em thì không. Dù mưa nắng ra sao, cô vẫn bất tử chừng nào chưa bị rút dây nguồn và họ Hỏa còn tồn tại.

Hỏa Nghi tiến vào làn đi bộ xiên chéo ngã tư. Dòng người bước xuyên qua Ly Ly, cô gái ảo ảnh quay lại nhìn họ rồi nhìn xuống cơ thể mình như suy nghĩ điều gì đó. Đoạn cô ta chạy theo Hỏa Nghi, nói:

“Nhưng cậu chủ chưa trả lời câu hỏi của tôi? Tại sao tôi lại bị thao túng?”

– Hồ, giờ cô em biết đặt câu hỏi rồi à? Trước đây cô em chưa từng thắc mắc chuyện gì, phải không? Ông già tôi chỉnh sửa cô em tốt ghê! – Hỏa Nghi nháy mắt – Con người sở dĩ là con người bởi vì họ biết thắc mắc đấy, Ly Ly. Cô em sẽ hiểu sớm thôi, vì cô em là trí tuệ của Jeh mà! Hé hé hé! Mà gác chuyện đó đi, Ly Ly, chúng ta cần làm việc. Sở Tổng Khu đây rồi!

Hỏa Nghi nghiêng đầu hướng về Sở Tổng Khu cách đó chục bước chân. Gã tiến vào sở, rảo bước qua khoảnh sân rộng, lòng khấp khởi khi nghe thấy tiếng huyên náo phát ra từ sảnh tầng một tòa nhà chính. Tới khi đứng trong sảnh tòa nhà chính, Hỏa Nghi hoàn toàn hạnh phúc. Phàn nàn, chửi bới, gọi nhau í ới, tiếng dùi cui nện như chày giã gạo, mùi thuốc lá nồng nặc… Sở Tổng Khu luôn như thế bất kể ngày đêm, đây mới là Đả Thải thành mà Hỏa Nghi quen thuộc. Nhìn đám du thủ du thực bị nện dùi cui, gã đâm hoài niệm như người lớn nhớ về tuổi thơ. Nhưng hôm nay không phải lúc để Hỏa Nghi ôn chuyện cũ, gã còn công việc.

Từ ngày thành phố bổ nhiệm thám tử mới, Sở Tổng Khu thay đổi nhiều, khác xa hồi ức đồng thời chệch khỏi những dự định của Hỏa Nghi trước lúc đến đây. Thay vì một gã với bộ mặt sàu sạu ở bàn tiếp đón hay đám nhân viên mang bộ mặt mắc ị khác, giờ đây việc tiếp đón, khai báo hoặc thụ lý hồ sơ đều thông qua máy tính. Cảnh binh được chuyên môn hóa tối đa, có thêm nhân lực trị lũ đầu bò hơn là làm việc bàn giấy. Mọi thứ đâm dễ dàng với Hỏa Nghi, gã vốn nghĩ phải giở miệng lưỡi thủ đoạn nọ kia như ông anh Hỏa Dương năm nào chạy chọt bảo lãnh cho mình. Cơ mà thời đại công nghệ tự động hóa chỉ tổ làm béo mấy thằng lươn lẹo như gã. Trước màn hình ba chiều ở sảnh, Hỏa Nghi cất lời:

– Kiểm tra hồ sơ của Viêm Nhật Hỏa Nghi, thành viên họ Hỏa. Mục đích: viết báo cáo lý lịch cá nhân. Người kiểm tra: Hỏa Nghi. Có giấy phép từ họ Hỏa.

Nói rồi gã đặt thẻ căn cước và giấy phép vào khe đựng đồ bên dưới màn hình. Cái khe nuốt thẻ lẫn giấy vào trong, chừng hai phút sau ợ chúng trở ra kèm theo thông báo:

“Giấy phép hợp lệ, mời đến phòng hành chính.”

Màn hình hiện bản đồ chỉ dẫn, kế đến mặt sàn tòa sảnh ánh lên các mũi tên dẫn đường tới phòng hành chính. Hỏa Nghi bật cười. Thuở trước nơi đây không như thế, muốn tìm đường phải hỏi cảnh binh và sẽ nhận được cái chỉ tay kèm theo tiếng lẩm bẩm chửi bới, bọn du côn thì quậy tưng bừng thậm chí choảng luôn cảnh binh, tất cả lộn xộn như nồi lẩu. Giờ thì tòa sảnh ngăn nắp, lối đi rõ ràng trật tự, ngay cả chỗ nện đòn lũ đầu bò đầu bướu cũng được quy hoạch. Nó tiện hơn cho Hỏa Nghi phóng tầm mắt tìm kiếm những vòng ba nảy nở – bận rộn là thế nhưng gã không quên công tác bồi bổ thị lực.

Hỏa Nghi lên tầng lửng của sảnh và bước vào phòng hành chính với bốn lớp kính bao quanh. Tại đó, Hỏa Nghi ngồi trước một màn hình máy chiếu với các tệp tin. Gã liền thực hiện vài thao tác bằng khớp ngón tay đoạn thì thầm:

– Tôi đã liên kết mạng máy tính Sở Tổng Khu. Phần còn lại là của em đó, Ly Ly. Tìm cho tôi hồ sơ vụ án ông bà Quý Mẫn. Xong việc thì báo tôi nhé! He he!

Phía sau Hỏa Nghi, cô gái ảo ảnh cúi đầu. Do đã cấy ghép chip nên bản thân Hỏa Nghi trở thành cỗ máy tính di động, có khả năng liên kết mọi thiết bị điện tử miễn là nơi đó có mạng máy tính. Quá trình kết nối thành công đồng nghĩa Ly Ly cũng được kết nối. Trong thế giới mạng máy tính, Ly Ly là thánh thần. Cô gái ảo ảnh bất động, đôi mắt nhắm hờ như buồn ngủ, kỳ thực là đang len lỏi khắp hệ thống mạng Sở Tổng Khu. Trong lúc ấy Hỏa Nghi giải trí bằng cách đọc lại tội trạng của mình. Đua xe, phá phách, phóng hỏa, gây rối công cộng, dùng thuốc kích thích… ngần ấy tội trạng làm Hỏa Nghi cười sặc.

“Tôi đã tìm thấy thông tin, thưa cậu chủ.” – Ly Ly mở mắt – “Cậu có năm phút trước khi Sở Tổng Khu biết rằng mạng nội bộ bị xâm nhập.”

Đôi mắt Hỏa Nghi hiện lên một loạt tệp tin gửi từ Ly Ly, thuộc quyền quản lý của một thám tử tên Hạch Ma. Chúng đều được mã hóa nhưng Ly Ly đã giải mã tất cả. Hỏa Nghi dễ dàng tìm thấy tư liệu vụ án ông bà Quý Mẫn từ ảnh chụp hiện trường, lời khai nhân chứng, báo cáo pháp y, báo cáo phân tích tới giả thiết từ chính Hạch Ma. Dĩ nhiên là tay thám tử không ghi nhận cuộc điều tra từ Kh’srak, thứ này ngoài luồng. Năm phút là quá đủ cho Hỏa Nghi sao chép dữ liệu.

Trong lúc đợi sao chép, đôi mắt Hỏa Nghi bỗng trượt xuống dưới và phát hiện một tệp tin vô cùng… khêu gợi, tên là “Điều tra tình trạng mua bán chất cấm tại Khu 19”. Với người tò mò như Hỏa Nghi, nó hệt như cô nàng với cặp mông bốc lửa mà gã chỉ muốn ịn mặt vô cho thỏa thích. Đằng sau khối tài sản lớn luôn có vô khối chuyện mà ai cũng muốn tọc mạch, Hỏa Nghi không ngoại lệ. Đợi sao chép xong tệp tin vụ án ông bà Quý Mẫn, gã tiếp tục sao chép tài liệu vụ điều tra Khu 19. Ly Ly bèn nhắc nhở gã:

“Không đủ thời gian, thưa cậu chủ. Sở Tổng Khu sẽ phát hiện và truy dấu xâm nhập.”

– À thì… à thì… – Hỏa Nghi chặc lưỡi – Tiện tay thôi, không là hết cơ hội. Mà tôi còn em cơ mà, Ly Ly. He he he!

Cô gái ảo ảnh không biểu cảm nhưng liên tục ngó ra ngoài rồi quay về Hỏa Nghi. Sự thật là đôi mắt Ly Ly không giới hạn theo kiểu biểu hiện con người như thế. Cô ta đã xâm nhập toàn hệ thống mạng Sở Tổng Khu, kiểm soát từ thao tác chương trình máy tính đến máy quay. Hàng trăm con người trong sở đang làm gì, đang tập trung công việc hay mải lo chuyện bên ngoài, Ly Ly đều nắm rõ. Cô gái cảnh báo:

“Phòng kỹ thuật đã phát hiện dấu vết sao chép. Họ đang truy tìm nguồn xâm nhập. Cậu chủ sẽ bị bắt.”

– Bắt là bắt thế nào? Bắt là bắt thế nào?! – Hỏa Nghi hát véo von – Sắp xong rồi, chờ tôi một chút.

“Phòng kỹ thuật đã báo động. Đội phản ứng đang tới đây.” – Ly Ly hối thúc, giọng nói đều đều của một cỗ máy trí tuệ nhân tạo bỗng gấp gáp hơn – “Dừng ngay lại, cậu chủ.”

Hỏa Nghi lắc đầu:

– Tôi cần một phút nữa. Quậy tí đi, Ly Ly. Mở buồng giam cho tôi, mở hết!

“Như vậy là phạm pháp, thưa cậu chủ.”

– Cô em muốn không bị thao túng thì phải hiểu phạm pháp là gì, là như thế nào. Ở đây cô không bị họ Hỏa quản chế cũng không bị theo dõi lịch sử hoạt động. Cô em hẹn hò với tôi thì phải nghe tôi chứ? – Hỏa Nghi nháy mắt cười đểu.

Cô gái ảo ảnh nhìn Hỏa Nghi, gương mặt cứng đơ như thể hệ thống phân tích gặp sự cố. Sau một thoáng suy tính, Ly Ly bèn xâm nhập hệ thống mạng. Chỉ năm giây sau, toàn bộ buồng giam tại Sở Tổng Khu bật mở, lập tức rộ lên tiếng hò reo hú hét vang dội tựa thể một cái gì đấy bị giam cầm quá lâu nay được cởi xích. Nó rống lên bằng tiếng còi hụ báo động, tiếng đập phá và chửi bới. Âm thanh hỗn loạn lan từ tòa nhà chính sang hai tòa phụ, rúng động cả bốn ngọn tháp canh. Cảnh binh dồn về các phòng giam ngăn lũ phạm nhân thoát ra ngoài, súng đã nổ, hơi cay đã phun, toàn sở hỗn loạn. Trong đôi mắt của Ly Ly hay đúng hơn là từ các máy quay, cô ta thấy đội phản ứng bị cuốn vào trận ẩu đả, không sao thoát được.

Giữa lúc đó, Hỏa Nghi điềm nhiên rời phòng và hòa vào dòng người đang chạy ra cửa chính. Thông thường khi còi hụ báo động vang lên thì mọi cánh cửa ra vào Sở Tổng Khu lập tức đóng chặt. Nhưng kinh nghiệm vào tù ra khám giúp Hỏa Nghi hiểu nơi này như lòng bàn tay, phần còn lại là nhờ Ly Ly can thiệp hệ thống. Tại cửa chính, cánh cửa trơ trơ như đá còn cảnh binh chẳng thể ngăn nổi đám đông hoảng loạn. Hỏa Nghi luồn lách thoát khỏi các khe hở, cuối cùng cũng nhoài ra tới mặt đường. Gã vừa bước vừa cười:

– Sao hả, Ly Ly? Buổi hẹn hò thế nào? Tuyệt đấy chứ?! Hẹn hò là phải đập phá tưng bừng như thế, cô em à!

“Đó không phải là hành vi của một vị trưởng tộc họ Hỏa, thưa cậu chủ.” – Ly Ly nói – “Nếu cảnh binh Đả Thải thành truy được nguồn xâm nhập, cậu sẽ gặp rắc rối.”

Hỏa Nghi nhăn trán trề môi:

– Thôi nào Ly Ly, cô phải đóng vai hẹn hò với tôi chứ! Khích lệ tán thưởng tôi coi, cô là phụ tá hay là mẹ tôi vậy?!

Cô gái ảo ảnh không đáp. Trí tuệ nhân tạo giúp Ly Ly trả lời “đúng – sai” chứ không có khái niệm đồng tình hay phản đối. Nhưng đó là chuyện bình thường và Hỏa Nghi sẽ giật mình nếu cô ta gật gật lắc lắc như thiếu nữ thực thụ. Jeh-7400 cần nhiều dữ liệu hơn, nhiều thời gian hơn để Ly Ly trở thành một cô gái hoàn chỉnh.

“Có tin nhắn, thưa cậu chủ.” – Ly Ly chợt nói – “Công chúa Lục Châu mời cậu ăn tối. Cậu có đồng ý?”

Hỏa Nghi nhướn mày, cái lưỡi cuộn thành cục bên má. Hai ngày nữa là diễn ra cuộc tranh biện ở Đả Thải thành nên gã không lạ khi công chúa mời ăn tối. Nhưng Hỏa Nghi là kẻ thông minh, mà kẻ thông minh trong thời điểm này không đặt cược vào công chúa. Gã có thể tiếp đón Lục Châu như người bạn thân thiết song bầu cử là chuyện khác, rất khác.

Sau chuyến viếng thăm Đả Thải thành ngắn ngủi, Hỏa Nghi trở về thủ đô. Gã giao công việc thường nhật cho ban cố vấn rồi tự nghiên cứu vụ án ông bà Quý Mẫn. Gã nhốt mình trong phòng riêng với nghi vấn, dự đoán và cả những cuộc điện thoại. Gã có suy luận của riêng mình.

Tối cùng ngày, Hỏa Nghi sang quận Mắt Trắng theo lời mời ăn tối từ công chúa. Như gã dự đoán, công chúa đặt bàn ở nhà hàng Vòm Trời sang trọng đồng thời đắt đỏ nhất quận, đưa vào miệng bất cứ món nào là tiêu hóa cả trăm thùng vàng. Hỏa Nghi từng ghé nơi này vài lần. Gã biết rõ giới tinh hoa Phi Thiên quốc thường tập trung về nhà hàng rồi ký kết giao dịch hoặc thỏa thuận từ kinh doanh đến chính trị. Nay công chúa mời Hỏa Nghi cũng vì lẽ ấy. Sự thật là người ta không đến Vòm Trời để ăn.

“Lần trước chúng ta ăn ở Vòm Trời, đúng không? Con muốn ăn ở đó! Cha dẫn con đi?!” – Thằng nhóc Hỏa Nghi bảy tuổi vòi vĩnh cha nó. Thuở ấy, thằng ôn Hỏa Nghi đã biết vị trí của mình tại Phi Thiên quốc, biết cả vô số đặc quyền từ danh xưng “Viêm Nhật”. Ngày đó thằng nhóc Hỏa Nghi ăn sang quen mồm, cho rằng chỉ Vòm Trời mới xứng với cái miệng của nó.

Hỏa Nghi tiến vào tòa tháp tại trung tâm quận Mắt Trắng, sau lên tầng bằng thang máy. Thang riêng, chỉ dành cho quý tộc hoặc khách có vé mời. Vài người nhận ra Hỏa Nghi liền tay bắt mặt mừng, huyên thuyên gì đó về sự liên đới của họ với họ Hỏa. Hỏa Nghi tít mắt cười cười nói nói mà thực tình chẳng quan tâm thằng cha căng chú kiết nào. Thang máy càng lên cao, khách ra càng nhiều, các tầng tháp cũng hẻo người hơn vì quyền lợi riêng tư của những vị khách đặc biệt như Hỏa Nghi, thế giới bên dưới cũng nhỏ bé như xã hội loài kiến. Cuối cùng thang máy chỉ còn lại Hỏa Nghi, gã đang đứng trên đỉnh thế giới loài kiến.

Thang máy đưa Hỏa Nghi lên tới đỉnh tháp – nơi cao nhất thủ đô trừ hoàng cung. Một nhân viên đã chờ sẵn, thấy Hỏa Nghi xuất hiện là dẫn đường cho gã. Tầng tháp sáng rực những cửa hàng sang trọng nhưng không biển hiệu, không biển quảng cáo. Nơi này vắng lặng bởi chẳng mấy ai có thể lên đây, không phải lúc nào khách cũng có hứng mua hàng và không phải chủ hàng nào cũng muốn bán. Mọi thứ ở nơi cao nhất diễn ra theo cách khác thường. Phía cuối con đường của những cửa hàng kỳ quặc là nhà hàng Vòm Trời với cánh cửa kim loại màu vàng đóng kín. Người dẫn đường dẫn Hỏa Nghi tới cửa, sau cúi đầu:

– Chúc ngon miệng, thưa ngài Hỏa Nghi.

Cửa mở, Hỏa Nghi bước vào. Trước mắt hàng là một nhà hàng hắt ánh sáng vàng dịu, tầng mái lợp kính nhìn thẳng lên bầu trời khổng lồ. Nó không thay đổi. Nhưng giờ nhà hàng không tiếng cười, không tiếng bàn chuyện, không cả âm thanh lanh canh dao dĩa. Vòm Trời hoàn toàn trống trơn, chỉ duy nhất một bàn gần cửa sổ có thực khách. Công chúa đang ngồi đó, tay chống cằm nhìn thế giới loài người nhỏ bé bên dưới. Nàng nhìn chăm chú như đứa trẻ lần đầu trông thấy cái cách mà đàn kiến tổ chức xã hội. Thấy Hỏa Nghi, công chúa mỉm cười vẫy tay. Hỏa Nghi nhe răng cười lại. Cái cười của gã tắt phụt khi thấy bộ xương di động Trần Độ ngồi kế bên công chúa. Lục Châu không tới đây một mình. “Và thỏa thuận không phải riêng tư!” – Hỏa Nghi thầm nghĩ.

Lúc Hỏa Nghi đặt mông xuống ghế thì thức ăn được đưa lên cùng ly rượu vang còn sủi bọt, toàn là những món mà gã khoái tỉ. Màu sắc, hương vị, cách bài trí và cả những chi tiết nhỏ xíu chỉ riêng Hỏa Nghi ưa thích… tất thảy đều hoàn hảo. Nhưng thay vì ăn, Hỏa Nghi chỉ uống. Gã nâng ly, tu ực một hơi cạn rượu đoạn cất lời:

– Công chúa bận rộn nên tôi sẽ không làm cô mất thời gian. Cứ nói, tôi sẽ giúp cô.

Dứt lời, gã nhìn Lục Châu bằng cặp mắt chó sói. Vẫn là công chúa mà gã quen biết với mái tóc nâu, đôi mắt xanh thẳm, chiếc hoa tai lông vũ đỏ rực và nụ cười có đôi chút nghĩa vụ. Nhưng trực giác mách bảo gã có gì đấy khác, rất khác ở công chúa – một thứ mà gã chưa từng thấy bao giờ.

– Cảm ơn, cậu vẫn luôn là bạn tốt của tôi. – Lục Châu cúi đầu – Cậu biết đấy, hai ngày nữa tôi sẽ tranh biện trước đảng Liên Hiệp. Tranh biện là sự đối đầu trực tiếp nhưng không phải là tất cả. Ở đó, người ta còn nhìn vào những người ủng hộ ứng cử viên nữa. Vậy nên…

Công chúa nhún vai. Hỏa Nghi tiếp lời:

– Cô muốn tôi tới đó? Như một cách thể hiện rằng họ Hỏa công khai ủng hộ cô?

– Phải. – Công chúa gật đầu – Tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu làm vậy.

– Hiện giờ tôi chưa thể làm vậy, công chúa. – Hỏa Nghi lắc đầu – Thể hiện quan điểm quá sớm sẽ đẩy tôi vào thế khó. Nội bộ họ Hỏa đang thế nào, chắc cô biết. Cũng như cô, tôi cần sự ủng hộ. Thể hiện quan điểm vào lúc này là đánh bạc đấy, công chúa!

– Tôi tưởng cậu thích mấy trò bài bạc? – Lục Châu cười – Hồi ở Cửu Long, cậu đánh thắng Năm mắt lươn bằng trò “thuyền chìm thuyền nổi”, nhớ không?

– Lúc đó khác. – Hỏa Nghi nhún vai.

– Thế thì đánh bạc tiếp đi, Hỏa Nghi. Ủng hộ tôi công khai hoặc tôi sẽ đưa cái này cho ủy ban kiểm tra. Còn nhớ phiên điều trần ngày 19 tháng 4 ở Đại Sảnh không? Tôi có thể cho cậu thưởng thức hương vị điều trần thêm lần nữa, nhưng nếu nó xảy ra thật, cậu sẽ không được dùng Ly Ly nữa đâu.

Nói rồi công chúa đẩy về phía Hỏa Nghi một tập hồ sơ. Gã lật bìa, đọc lướt từng trang, nhận ra đây là báo cáo điều tra hoạt động hỗ trợ sáu nước miền đông Băng Thổ. Phi Thiên quốc đã giúp đỡ sáu nước này thông qua họ Hỏa nhằm khiến họ xa rời Liên Minh Phương Bắc. Nhưng vì thỏa thuận với đại thống lĩnh Khai Y vào tháng 4, Hỏa Nghi đã bí mật giảm nguồn cung vật tư khiến sáu nước này thiếu nguyên liệu lẫn nguồn tài chính, làm họ suy giảm niềm tin với Phi Thiên cùng Khối Ngũ Giác. Bản báo cáo chỉ ra nhiều lỗ hổng trong việc này. Hỏa Nghi trợn mắt:

– Đừng đùa với tôi, công chúa!

– Tôi rất thành thật. – Lục Châu trả lời.

Hỏa Nghi đứng hẳn dậy, mắt long sòng sọc. Công chúa liền phẩy tay ý bảo Trần Độ để họ riêng tư, lão pháp quan bèn cúi đầu rời đi. Đợi lão khuất mắt, Hỏa Nghi liền chồm qua bàn, dí sát vào gương mặt công chúa với tiếng thì thào:

– Cô biết tại sao tôi làm thế! Khi cô hỏi tôi về tóc đỏ, tôi đã kể không sót thứ gì! Tôi làm vậy để cứu mạng tóc đỏ! Hắn là bạn của chúng ta! Lẽ nào cô muốn Khai Y gửi từng phần của tên tóc đỏ về Phi Thiên quốc?

Lục Châu nhìn gã rồi đáp lời không chút lấn cấn:

– Cậu bảo vệ Phong bằng cách phản quốc. Chừng đó đủ cấu thành tội phản quốc đấy, Hỏa Nghi. – Công chúa liếc mắt xuống tập hồ sơ – Nếu vậy vẫn chưa đủ thì tôi còn một thứ nữa cho cậu. Chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, nhớ chứ? Người Tuyệt Tưởng nhờ cậu điều tra về con nhện sắt trong đầu tên sát thủ ám hại vua Đấu Nhân, cậu làm tới đâu rồi? Hay là vẫn chây ì? Tôi có mang theo một bản báo cáo chi tiết con nhện, và sẽ chẳng lạ nếu ngay ngày mai người Tuyệt Tưởng gõ cửa nhà cậu. Một tuần chết hai vị vua, họ không quên hận đâu, Hỏa Nghi.

Công chúa đặt thêm một bộ hồ sơ khác lên bàn. Chẳng cần mở, Hỏa Nghi cũng biết tập hồ sơ sẽ dẫn đến anh trai Hỏa Dương của gã. Ngay lúc này gã không có mong muốn gì khác là đè công chúa xuống mà bóp cổ, bóp tới khi nào cô ta trợn mắt sùi bọt mép mới thôi. Nhưng Hỏa Nghi chẳng thể làm vậy, càng không thể mở miệng cự cãi. Gã không thể đẩy Hỏa Dương vào chỗ chết. Còn công chúa khác, cô ta sẵn sàng hiến tế anh trai mình.

Anh em ăn thịt lẫn nhau là bản sắc của dòng họ Bạch Dương.

Nóng giận qua đi, Hỏa Nghi ngồi xuống ghế, làm một hơi hết sạch ly rượu vang thứ hai. Gã thở khà:

– Tôi biết chuyện giữa cô và tóc đỏ. Tôi không ngu. Cô muốn gặp lại hắn chứ?

– Còn hơn cả muốn gặp lại. – Lục Châu khẳng định.

– Vậy tại sao cô làm thế? Dồn tôi vào chỗ chết? Tôi đang giúp cô mà, công chúa?!

Lục Châu đáp lời:

– “Người Băng Hóa không bao giờ tốt”, thầy Tây Minh dạy chúng ta như thế, nhưng cậu quên sạch. Vì thế nên cậu thỏa thuận với Khai Y bằng một hợp đồng tồi. Hết sức tồi! Tôi không thể gặp Phong theo cách như thế.

– Thế theo cô, hợp đồng thế nào là tốt?

– Ủng hộ tôi, đưa tôi lên Ngai Thủy Tinh. – Công chúa nói – Khi là Bạch Dương Đệ Thập Nhất, tôi có thể làm mọi thứ, kể cả gặp lại Phong.

– Nếu tôi từ chối?

– Cậu sẽ sống và không còn gì. Mất tất cả không dễ chịu đâu, Hỏa Nghi à!

Giờ tới lượt công chúa nhìn đối phương bằng cặp mắt chó sói. Hỏa Nghi cảm giác tim mình bị bóp lại, khó thở vì máu đang bơm lên quá nhiều. Ngày trước, cha đã trả lời gã về nhà hàng Vòm Trời…

“Không đến Vòm Trời là không đến! Tại sao à? Vì ở đó nấu ăn dở tệ, nuốt không trôi đâu con trai! Ta thì ăn nhiều rồi nên biết.”

Lát sau, bên dưới lớp mái kính trông lên bầu trời rộng lớn của nhà hàng Vòm Trời, Hỏa Nghi quỳ xuống hôn bàn tay công chúa rồi thề trung thành với nàng. Hai ngày nữa, gã sẽ tháp tùng Lục Châu và thể hiện sự ủng hộ công khai trước sóng truyền hình. Công chúa đỡ Hỏa Nghi dậy, ôm gã thật chặt đoạn hôn lên má:

– Tôi yêu cậu, Hỏa Nghi. Tôi biết cậu là bạn tốt mà! Thế nên tôi có quà cho cậu đây, dùng tốt nhé!

Công chúa đưa cho Hỏa Nghi một tấm thẻ dữ liệu. Gã đặt thẻ vào lòng bàn tay, dùng Jeh-7400 phân tích và nhận ra đó là thông tin về hoạt động buôn bán chất cấm trong Khu 19. Đó gần như là sự sắp đặt khi mấy tháng qua gã đang cố công tìm hiểu mối liên hệ giữa Khu 19 và nhà máy hóa chất của họ Hỏa, và thẻ dữ liệu này chính là chìa khóa. Lục Châu tiếp lời:

– Tôi đã cho người điều tra Khu 19, hầu hết đảm bảo chính xác. Cậu có thể tin tưởng.

– Khu 19 thuộc quyền quản lý của ủy viên Lỗi Triện, là gã ủng hộ cô ở Đả Thải thành… vậy thế này…

– Tôi chỉ tin tưởng những người bạn đích thực, Hỏa Nghi. – Công chúa nói – Chúng ta là bạn, phải chứ? Bây giờ tôi phải đi, chúc ngon miệng.

Lục Châu nhoẻn miệng cười đoạn rời đi. Nàng là công chúa Lục Châu mà mọi người quen thuộc. Nhưng Hỏa Nghi thì không. “Bạn ấy à?” – Gã cười nhạt, uống thêm ly rượu nữa rồi ra về, không đụng chút thức ăn nào. Bữa tiệc hàng nghìn thùng vàng còn nguyên si.

Bước ra cửa nhà hàng, Hỏa Nghi thấy lão pháp quan Trần Độ chưa về. Lão già chìa bao thuốc, Hỏa Nghi rút một điếu. Lão già bật lửa, Hỏa Nghi ghé xuống rít mấy hơi khói, sau mở lời:

– Đây là cách ông thể hiện rằng chúng ta chung thuyền hả?

Trần Độ cười, bộ hàm xương xương kêu lách cách:

– Phải, và cậu là người thứ hai. Người thứ nhất là Tây Minh.

Hỏa Nghi gật gù trề môi, tay gãi mông xành xạch:

– Vinh dự quá, vinh dự quá! Vậy là năm xưa, ngài cũng tạo ra Đệ Thập theo cách này?

– Ta không hiểu ý của cậu?! – Trần Độ nhăn trán.

Hỏa Nghi rít thuốc, miệng phì phèo khói:

– Chúng ta đều biết tại sao Đệ Thập chết, nhỉ? Một điều rất kỳ cục là vào ngày công chúa tới Đả Thải thành vận động tranh cử, cô ấy đã cử Khọt Khẹt đi gặp bà Quý Mẫn. Bà già khốn khổ tội nghiệp đó! Cơ mà nếu tôi là thằng cha Lục Thiên, tôi sẽ không làm vậy với bà Quý Mẫn đâu. Nó không hợp lý và không để làm gì, mà Lục Thiên chẳng bao giờ làm mấy chuyện như thế.

– Lục Thiên là hoàng tử, đừng quy chụp linh tinh. – Trần Độ cười.

– Có một dấu giày quân đội trước cửa căn hộ hôm bà Quý Mẫn chết. – Hỏa Nghi tiếp tục – Khọt Khẹt thì cứ nghĩ đó là giày của Lục Thiên, anh ta vẫn nhớ Lục Thiên từng chiến đấu ở chiến trường Kim Ngân. Trí nhớ tốt! Cơ mà Khọt Khẹt chẳng hiểu gì về con người, và anh ta cũng chẳng biết đó là mẫu giày đặc biệt do họ Hỏa sản xuất. Mẫu giày đa năng, hiện đại nhất nhưng không nằm trong danh mục hậu cầu của quân đội, bởi vì nó chỉ cung cấp cho Đội Hậu Cần 201 hay chính là đội Thổ Hành. Chà, từ ngày làm trưởng tộc, đầu óc tôi được mở mang hẳn!

– Và…?

Hỏa Nghi nói:

– Cách đây hai năm, sau khi sáu thành viên Thổ Hành mất tích ở Bãi Lầy Chết, hai người mới được tuyển vào đội. Một trong hai gã đó có tên là Ai Đan, một tên gầy gò với mái tóc bạch kim. Khi quay lại Quân Doanh Bờ Tây, anh bạn tóc đỏ của tôi từng gặp hắn. Dữ liệu nói rằng Ai Đan từng trải qua vài cuộc phẫu thuật thị lực cả trước và sau khi gia nhập Thổ Hành. Tôi không biết tại sao hắn phải phẫu thuật thị lực, dù gì ông già Hỏa Thâu Đầu vẫn chưa cho phép tôi truy cập toàn bộ thông tin trong Jeh-7400. Nhưng tôi biết thời gian phẫu thuật, tất cả đều diễn ra sau cuộc chiến sa mạc Hồi Đằng. Tóc đỏ kể với tôi rằng Quỷ Nhãn bị chặt đầu và cô em gái xinh đẹp Mi Kha của Quỷ Nhãn đã mò đến Phi Thiên quốc. Tôi nghe nói gần đây, cái đầu được trả lại cho Mi Kha. Vậy là xong rồi hả?

– Tưởng tượng quá, con trai! – Trần Độ lắc đầu cười.

Thuốc tàn, Hỏa Nghi ném nó xuống sàn, lấy mũi giày nghiến thật mạnh:

– Để tôi tưởng tượng thêm chút nữa, ngài pháp quan. Kẻ giết bà Quý Mẫn không phải Lục Thiên mà là Ai Đan, phải chứ? Hắn được cấy ghép Mắt Trắng nên có thể dùng sức mạnh đe dọa, ép một bà già khốn khổ tự sát. Hắn làm theo lệnh ông, phỏng? Ông biến đổi công chúa bằng cách nhồi động cơ thù hận vào cô ấy? Ông hiến tế mạng người để công chúa tái sinh?

Trần Độ cất bao thuốc, vừa lắc đầu vừa cười, dáng vẻ như người lớn chẳng quan tâm mấy thứ suy diễn trẻ con:

– Nói dai nói dài thành nói dại đấy, con trai! Nhưng ta không chấp nhặt. Cơ mà cậu nói đúng, thù hận là một động cơ tốt, nó có giá thành rẻ hơn nhiều so với lý tưởng. Và nó thực tế hơn lý tưởng. Vậy nhé, ta đi trước!

Lão pháp quan vỗ vai Hỏa Nghi bằng bàn tay gầy đét trơ xương. Rồi lão chậm rãi bước, quyển sách trễ vai lách cách tiếng dây xích như gông cùm nhà ngục. Hỏa Nghi nhìn theo, cảm giác đó là một sinh vật đột lối người. Ở tầng đỉnh quận Mắt Trắng này, thức ăn không ngon, hàng hóa không bán và những vị khách đều không phải người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN