Ngục
Chương 2
Lương Thế Thần vui vẻ kí hiệp ước, cười đến trông giống phật
Di Lặc, khen ngợi con gái cùng hiếu kì hỏi, “Con thuyết phục Tô thiếu gia thế
nào, nghe nói hắn là người rất lợi hại.”
Làm thế nào mà có thể nói ra được chuyện này, Lương Dĩ im
lặng. Lương Thế Thần nói vài câu nữa cũng vội vàng quay lại công việc, không
hỏi gì thêm.
Ba giờ chiều thứ hai hàng tuần là Lady’s Day. Tuần này đến
lượt Mộ gia chủ trì. Nhân dịp Mộ thị đưa ra thị trường, phu nhân Mộ gia quyết
định đem liên hoan đổi thành yến tiệc.
Trong sân sau hoa viên sau nhà là một bãi cỏ rộng lớn tràn
đầy hương vị, tiếng cười hoan hô, trò chuyện cùng tiếng nhạc hoà vào một cách
vui vẻ.
“Lương Dĩ.” Một nhóm các cô gái đem những sự tình hứng thú
phát sinh bàn tán.
“Cô có nghe không? Ngân hàng Tô thị thu mua công ty XX!”
“Oa. Thật ngạc nhiên nha, có biết chủ tịch ngân hàng Tô thị
là ai không? Mọi người đều biết nha!” Cô gái cố ý kéo dài thật lâu rồi mới nói
ra đáp án, “Chính là ‘Bệnh xác tử’ (bó tay với cái từ này ^^) Tô Diệu!”
Mọi người đều thật kinh ngạc, lập tức có chút cảnh giác,
“Cái gì là ‘bệnh xác tử’, chúng ta chưa bao giờ gọi anh ta như vậy.” Lập tức
lại có giọng nói vang lên, “Đúng đúng, lúc trước nói như vậy chỉ có…”, mọi ánh
mắt đều hướng về cô. Lương Dĩ bình tĩnh nở nụ cười, uống một hớp rượu: “Sâm banh
hôm nay thật ngon, cho tôi thêm một ít đi.”
Sau lưng là những lời ngôn luận phiền toái, cỏ xanh dưới chân
lại cọ xát khiến cô cảm thấy đau rát. Đứng trước hoa viên, cô thong thả đón
những cơn gió mùa hè, những quả bóng sặc sỡ sắc màu đong đưa thật sinh động.
Lúc này, nhân vật trung tâm trong lời bàn tán cũng đến. Nhìn
xem người ta có danh phận cỡ nào, tất cả mọi người đều dừng thảo luận nhìn ra
cửa, mà những người đàn ông ngoài cửa tay bắt mặt mừng với nhân vật mới tiến
vào. Ai cũng biết, ngân hàng Tô thị trong thời gian ngắn ngủi năm năm đã trở
thành ngân hàng lớn nhất, nắm giữ vận mệnh kinh tế toàn thành phố này.
Tô Diệu một thân áo màu lam, hoa văn ánh kim, dưới ánh mặt
chiếu rọi thật chói mắt, ngẫu nhiên trở nên nổi bật trong đám người. Anh lộ vẻ
mỉm cười khéo léo, đến bên cạnh cô tay cầm li rượu nhẹ nhàng nói, “Nếu em không
theo anh ra ngoài, anh sẽ lôi em đi.”
Cô rời bàn đứng dậy, không cẩn thận lại giẫm phải gấu váy,
anh nhanh tay lẹ mắt nắm thắt lưng cô đỡ lấy, ý cười tràn ngập, mùi nước hoa
thoang thoảng trong từng hơi thở: “Nếu em đổi địa điểm để trốn, anh sẽ không dễ
dàng tìm ra được như vậy.”
Mặt cô trắng bệch, giãy dụa phủ nhận, vừa lúc muốn thoát ra
khỏi cánh tay của anh lại nghe thấy tiếng nói, “Nếu em nghĩ đã kí hiệp ước thì
Lương thị nhất định không có việc gì…”
Chỉ nửa câu này khiến cô dừng lại, chậm rãi xoay người, đôi
môi khẽ mở, “Anh có ý gì?”
Anh cười khẽ nâng cánh tay lên.
Cô nắm lấy tay anh, lại nghe anh nói: “Lúc bước vào đây nhìn
thấy em, anh lại nhớ đến những ngày tháng mong nhớ trước kia. Em xem, ông trời
quả thật đối với anh không tệ, thứ gì anh muốn đều không trốn được khỏi anh.”
Tô Diệu bỗng nhiên cố định cằm cô, ngay dưới ánh nắng diễm lệ, ngay dưới ánh
mắt của công chúng tại nơi đây mà hôn lên môi cô.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, dừng lại chưa
tới một giây. Tay anh vẫn giữ cằm cô, tay kia
thì ấn vào thắt lưng cô, môi để ngay cạnh môi cô, cười mê hoặc mà bừa bãi, “Em
là của anh, gọi tên anh đi.”
Nếu bị một con chó bắt buộc hôn môi sẽ có cảm giác gì?
Anh chắc chắn không phải là chó, nay cũng là người đứng đầu
trong giới thượng lưu, nhưng là, những khốn cùng và ti tiện anh đã trải qua cho
dù hôm nay có thế nào đi nữa, cũng không thể lau sạch những dơ bẩn đó.
Bị một người thấp kém như vậy hôn môi, cô nắm chặt tay, móng
tay đâm vào da thịt, chỉ sợ mở miệng ra sẽ mắng người. Anh lại nắm lấy cằm cô,
nắm đến đau đớn, một lần nữa bức ép: “Nếu em không gọi, anh sẽ lại hôn em, lần
này, sẽ không buông ra dễ dàng như trước đâu!”
Xung quanh nhiều người như vậy, người thân, bạn bè, phóng
viên, anh vẫn một vẻ mặt mỉm cười. Người bên ngoài nhìn đến bất quá chỉ là thấy
cảnh nam nữ tán tỉnh mà thôi, chỉ có vẻ mặt phẫn nộ cùng đôi môi tái nhợt của
cô là không phù hợp.
Mọi người luôn nhìn chằm chằm Lương Dĩ. Cô không muốn trở
thành tiêu điểm bàn tán vào ngày mai, không muốn Lương thị một lần nữa lâm vào
khó khăn nên chỉ có thể tươi cười.
Nụ cười nở rộ trên gương mặt tái nhợt, “Diệu.”
Đôi mắt Tô Diệu bỗng buộc chặt, bàn tay đặt trên lưng cô
không khống chế được ép xuống, đem cô gắt gao dán lên người anh, “Đêm nay, anh
muốn em.”
Cô lấy tay chặn trước ngực anh, “Buông ra đi, ở đây nhiều
người.”
Tô Diệu nở nụ cười trêu tức, lời nói ngân nga, nhưng vẫn
buông ra, “Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ để em thoải mái.”
Cô xoay người đi đến chào bạn bè quen biết, không lâu sau rời
đi.
Thay đổi quần sao, tám giờ tối, cô đến khách sạn Đế Đô. Ngồi
tại phòng chờ khách sạn, di động cô có tin nhắn, chỉ một dãy số: 1101.
Đêm khuya thanh tĩnh, thang máy mở ra, màu vàng từ ánh đèn
ngoài ban công chiếu lên người cô, làm chiếc quần lụa mỏng manh càng thêm xanh
thẫm. Nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa phòng, bên trong tối đen nhưng lại đậm
mùi hoa cùng sóng biển.
Người phục vụ nở nụ cười ám muội, khom người lui ra.
Cửa khép lại, khung cảnh ngoài cửa sổ khiến người ta say mê,
căn phòng yên tĩnh, ánh đèn từ ngoài xuyên qua cửa sổ tiến vào càng trở nên
mông lung.
Chính giữa căn phòng là thảm Thổ Nhĩ Kì, bàn gỗ bày đầy hoa
tươi, rượu và thức ăn. Tô Diệu ngồi nhãn nhã trên ghế, ba một tiếng thắp lên
một que diêm. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, đôi mắt cùng đôi mi đó vẫn như
mười năm trước.
Nến đỏ lay động, Tô Diệu tươi cười, ý tứ trong mắt thật khó
nắm bắt. Có đôi khi cô nghĩ, Tô Diệu thực là thích cô, dù sao, sau những tổn
thương trước đây, cô là người duy nhất nắm lấy tay anh.
“Ngồi đi.” Anh chỉ vị trí đối diện.
Tô Diệu vì cô mở khăn ăn, mở rượu, “Em không phải rất thích
món Pháp sao, anh đã cho người chuẩn bị thêm loại rượu thượng hạng này, tuyệt
phối.” Tay anh phất qua vai cô, hơi dừng lại,
“Em có biết, anh đã chờ giây phút này từ rất lâu.”
“Tô Diệu,” Cô đứng lên, môi lướt qua tay anh, “Chúng ta nói
chuyện đi.”
Anh nhíu mày: “Nha?”
“Tuy rằng không biết anh tột cùng vì điều gì mà làm những
việc này, nhưng em phải nói, nếu anh hận em, muốn trả thù em, em không thể lấy
gì để phản kháng.”
Sau một lúc lâu, anh hỏi: “Nói xong rồi?”
“Ân.”
“A, ha ha,” Tiếng cười từ nhỏ đến lớn dần, anh ngửa đầu cười
to, “Nói em không thay đổi, em quả thực là không thay đổi. Em cho rằng anh vẫn
là thiếu niên trước kia em lừa gạt sao? Nói hai ba câu,” Anh đột nhiên bóp cằm
cô, “Nói hai ba câu, anh sẽ để mặc em tiếp tục làm bậy?”
Cô đau đớn nhíu mày, muốn đẩy tay anh ra, “Em không có.”
Tô Diệu dùng môi hôn cổ cô, một cái lại một cái, sau đó vươn
đầu lưỡi ra liếm, thấy cô lộ ra vẻ mặt chán ghét thì cười thoải mái, “Cảm thấy
ghê tởm sao?” Ngón cái đè môi của cô, dễ dàng chen vào khoang miệng, “Liếm!”
Kinh ngạc ngập tràn trong đôi mắt, cô dõi theo nhìn anh, khắc
chế bản thân không phát ra lửa giận. Anh lại đem ngón cái gắt gao để bên miệng
cô, ý tứ phát ra từ đầu lưỡi, “Nghe lời!”
Tựa như đã trải qua nửa thế kí, ngực đập phập phồng. Cô nhắm
mắt vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng cọ xát ngón tay anh. Anh nở một nụ cười khoái hoạt,
một tay gạt tất cả đồ ăn xuống đất, ôm thắt lưng cô đặt lên bàn, không một chút
do dự bắt đầu giữ lấy. Lương Dĩ hoảng sợ phản kháng nhưng tất cả chỉ phí công.
Kẹp tóc từ trên đầu rơi xuống, Tô Diệu một cước đá đi, anh nghe thấy tiếng cô
kêu la vì đau đớn.
Tô Diệu như hổ báo, dã man xâm lược như mưa rền gió dữ gào
thét, như biển lớn nổi cơn gió lốc đánh nghiêng những chiếc thuyền, dùng sức mà
hung hăng, lúc này chỉ thành thật với tâm nguyện của bản thân mình mà không để
ý đến cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!