Ngừng Nhớ Về Em - Chương 23: Ít nhất đừng để chồng mình biết là mình mua "xích chó"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 23: Ít nhất đừng để chồng mình biết là mình mua "xích chó"


Nhiếp Thanh Anh lướt lịch sử truy cập Baidu của Chu Minh, càng xem càng hết hồn. Cô nhìn tài khoản mang tên “Tiểu tiên nữ 16 tuổi” của Chu Minh, ảnh đại diện là hình thiếu nữ trong truyện tranh, có vẻ là tài khoản thật, nick này đã được sử dụng vài năm rồi. Anh giả vờ làm nai vàng khắp nơi, mở miệng khép miệng kêu người ta là anh đẹp trai, chị đẹp gái, nói năng ngọt xớt, có khi bị người ta mắng còn khóc “hu hu”…

Tóm lại, nhìn vào tài khoản này, người ta sẽ nghĩ rằng đây là một cô bé vô cùng đáng yêu.

Chu Minh xài nick này ít nhất 4 5 năm. Nói đúng hơn là, lúc anh 20 tuổi thì giả vờ làm cô bé học sinh 10 tuổi. Cứ thế mà từ cô học trò nhỏ, anh lại tiếp tục giả dạng thành tiểu tiên nữ, từ tiểu học, trung học, đến cấp 3, thế mà không ai phát hiện ra…Oa, bà ngoại sói* này đúng là quá tâm cơ rồi!

*Bà ngoại sói: trong truyện cô bé quàng khăn đỏ. Chỉ những kẻ xấu nhưng giỏi ngụy trang.

Vấn đề ở đây chính là, gả cho một ông chồng thích làm trò thế này thì phải làm sao?

Trong phòng tắm, nước chảy ào ào, làn sương mờ dần dần hiện lên. Cách một lớp kính mờ nên không thể thấy cái gì. Nhiếp Thanh Anh ngồi bên ngoài thấp thỏm một hồi lâu nhưng vẫn không dám đối chất với bà ngoại sói. Nhiếp Thanh Anh ngồi trên giường trong tâm trạng vô cùng phức tạp, sau khi xem hết một loạt trong điện thoại của anh, cô cảm thấy thà rằng không biết thì hơn. Lấy chồng hơn một tháng, bạn học Nhiếp chậm chạp rốt cục đã biết ông chồng của mình vừa bỉ bựa, vừa thích làm trò con bò.

Bạn trai cũ của cô vừa phong độ, vừa dịu dàng lại còn lịch sự, sao chồng cô lại khác xa thế này? Mắt nhìn đàn ông của cô sao lại bẻ ngoặt 180 độ thế này?

Không biết Nhiếp Thanh Anh thẫn thờ bao lâu, Chu Minh đã tắm xong. Sau khi sấy tóc, vừa mặc đồ xong, tràn đầy tự tin vội vã tìm Nhiếp Thanh Anh tính lấy le trước mặt cô. Tìm vợ cả một vòng khắp nhà mà không thấy đâu, nhìn sang phòng ngủ thì thấy đèn sáng, Chu thiếu bước vào, giả vờ thổi tiên khí vào vợ mình, “Vợ ơi, chờ anh lâu không? Cũng không còn cách nào, chồng em rất dẻo dai*, ha ha ha.”

*Anh đang lái sang chuyện mình rất dẻo dai trên giường.:))

Nhiếp Thanh Anh im lặng nhìn anh.

Chu Minh buồn bực, không biết cô thế này có hiểu câu bông đùa sắc tình này của mình hay không. Nhưng nhìn đôi mắt đen lay láy của vợ đang run rẩy, anh đành thu bớt sự phóng túng của mình lại, ra vẻ nghiêm túc nói, “Được rồi, không phải nói chuyện khiêu vũ của em sao. Tới đây, anh dạy cho em, mau lấy giấy bút ghi lại nè.”

Nhiếp Thanh Anh, “Ờ.”

Cô thật sự đi lấy giấy bút, ngồi im lặng nhìn Chu Minh: Tôi càng muốn xem thử Tiểu tiên nữ 16 tuổi chỉ biết cầu cứu Baidu thì múa rìu qua mắt thợ thế nào.

Chu Minh cảm thấy kỳ lạ, thái độ lúc giảng bài của anh rất nghiêm túc, nhưng cứ có cảm thấy ánh mắt của bạn Nhiếp bên cạnh nhìn mình mang theo cảm giác “đồng cảm với trẻ thiểu năng”. Chu Minh nhìn sang cô thì cô lại nhìn sang chỗ khác không dám đối mặt với anh. Nhưng lòng Chu Minh đang có quỷ, anh không thể nói ra mục đích một hai phải lôi kéo vợ nói chuyện với mình, nên cũng không dám chỉ trích Nhiếp Thanh Anh không quan tâm đến mình.

Càng về sau, Nhiếp Thanh Anh lại càng kinh ngạc, vì cô nhận ra rằng, mặc dù Chu Minh dựa vào kiến thức trên Baidu nhưng lại có thể phân tích một cách rõ ràng, còn có thể cùng cô thảo luận cả buổi trời. Năng lực phân tích, tổng kết của Chu Minh đối với những kiến thức mới mẻ khiến cô kinh ngạc không thôi. Anh đưa ra vài quan điểm, trông có vẻ hoang đường nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì không hoàn toàn không có đạo lý…Nhiếp Thanh Anh có thể hiểu hết những gì anh nói.

Chu Minh thừa cơ ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô, rồi ôm cô vào lòng. Trên người cô mang theo mùi thơm thoang thoảng sau khi tắm, tóc dài vẫn còn hơi ẩm, mềm mại, ánh đèn dịu dàng hắt lên hàng mi cong vút, đôi môi đỏ hồng hơi vểnh lên, tựa như vết son trên nền tuyết trắng, dịu dàng mà lại rực rỡ, xinh đẹp động lòng người. Anh như chìm sâu vào cơn say, không tự chủ mà sát lại gần thêm, đầu anh là một mãnh hỗn độn. Hơi thở nóng rực phả lên đôi gò má ửng đỏ của cô, người đàn ông cúi đầu, chính bản thân anh cũng không biết mình đang nói cái gì, “Ừm, sau đó, em có thể cân nhắc dùng sức mạnh hay nhẹ…”

Nhiếp Thanh Anh dịch sang bên cạnh, không hề ngẩng đầu lên, “Anh đừng dán vào tôi như thế, ngứa lắm.”

Chu tam thiếu, “…”

Anh nên làm thế nào với cô vợ không hiểu phong tình này đây?”

Chu Minh đột nhiên dừng lại, Nhiếp Thanh Anh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt cô gái quá mức thuần khiến, càng làm cho tư tưởng đồi trụy của anh trở nên bẩn thỉu. Chu Minh ủ rũ, phất phất tay, vô lực nói, “Thôi, tiếp tục nào..”

Bọn họ quả thật thảo luận về múa cổ điển đến nửa đêm, sau đó càng nói càng buồn ngủ, tinh thần hai người đều biểu tình, Chu Minh không muốn động đậy, nửa ép buộc ôm lấy vai cô rồi ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Nhiếp Thanh Anh lầm bầm bảo anh đi về phòng mà ngủ, Chu Minh chỉ hừ hừ vài tiếng rồi ôm cô chặt hơn. Qúa mệt mỏi, hai mắt Nhiếp Thanh Anh cũng díp lại, mặc kệ anh.

Đây là lần thứ hai hai người ngủ cùng nhau sau khi cưới.

Sau đó, bạn học Nhiếp đã có thể xác nhận, thói quen khi ngủ của Chu Minh rất xấu.

Tựa như bị bóng đè, bị người đàn ông ôm chặt, chặt đến khó thở. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Nhiếp Thanh Anh hơi giãy dụa rồi mở mắt ra, phát hiện mình bị Chu Minh ôm chặt, hai tay hai chân quấn lên người mình như bạch tuộc. Nhiếp Thanh Anh nóng vã cả mồ hôi, bảo Chu Minh buông ra.

Anh mơ màng mở mắt ra, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. Anh nói thầm một câu, bỏ Nhiếp Thanh Anh ra rồi lăn sang phía bên kia giường ngủ tiếp. Nhiếp Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, cô tắt đèn, sau đó ngủ tiếp. Kết quả, chưa tới một lát, cô lại bị bóng đè lần nữa…Lần này cô không thèm gọi anh dậy, giãy dụa bò ra khỏi người anh, kéo lấy tay chân chồng mình rồi đẩy sang bên kia giường.

Một đêm tốn sức, Nhiếp Thanh Anh suýt nữa đã bị Chu Minh đè chết, cô vật vã sửa lại tướng ngủ cho chồng ít nhất 3 lần. Nữ thần lạnh lùng “đánh nhau” với chồng trên giường không hề lạnh lùng tí nào. Nhưng dáng ngủ của anh quá xấu, cô lấy chăn chặn lại thế mà không biết dùng cách nào mà anh lại đi xuyên qua, rồi lại ôm cô ngủ tiếp…Cuối cùng cô không chịu được nữa, đạp anh bay thẳng xuống giường.

Thế giới trở nên yên tĩnh hơn.

Hôm sau thúc dậy, không biết làm sao mà anh lại ôm một cái gối, nằm sát mép giường, “duyên dáng” ngáy khò khò. Anh leo lên giường khi nào, Nhiếp Thanh Anh không hề hay biết. Nhưng sáng dậy nhìn thấy chồng ngủ trên giường, Nhiếp Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ chồng mình mà biết anh ấy ngủ dưới đất cả đêm, cô lại mang tiếng ngược đãi chồng thì khổ.

Vì chột dạ cho nên lúc gọi Chu Minh dậy rất dịu dàng, lần đầu cô gọi anh là “ông xã”, “Ông xã, dậy đi làm nào, đừng ngủ nữa.”

Chu Minh buồn ngủ vô cùng, lúc anh ngủ, sóng mũi cao thẳng càng thêm rõ nét, gương mặt với những đường nét nam tính, có khí chất của quý tộc Anh quốc. Ánh ban mai xuyên qua màn cửa chiếu vào, ánh nắng vàng rực rỡ, nhảy nhót trên gương mặt anh. Nhiếp Thanh Anh đẩy vai anh, ánh mắt lại rơi vào gương mặt đẹp trai ấy, trái tim không tự chủ được mà lỡ mất một nhịp. Cô sững sờ, ngơ ngác ngắm nhìn anh…Đến khi Chu Minh tóc tai rối bời mở mắt ra, theo bản năng ôm lấy eo cô, “Vợ ơi…”

Nhiếp Thanh Anh nhanh chóng dời mắt, cất giọng hờ hững, “Đừng quậy nữa, dậy đi.”

Chu tam thiếu hoàn toàn không biết chuyện tối qua mình ngủ dưới sàn, anh xuống giường đánh răng rửa mặt. Nhiếp Thanh Anh dậy trước anh nên vào phòng bếp làm sandwich với trứng. Gả cho Chu Minh đã lâu, nhưng ít khi nào cô xuống bếp nấu cơm cho hai người, cùng ăn sáng với Chu Minh, tâm trạng của cô trở nên rất tốt. Nhưng lúc Chu Minh ngồi vào bàn ăn sáng, buồn bực thốt lên, “Kỳ lạ, sao lưng anh lại đau thế nhỉ, giống như bị ai đó tẩn cho một trận vậy.”

Nhiếp Thanh Anh, “…”

Cô im lặng uống sữa, tốt bụng kẹp một miếng sandwich cho anh. Chu Minh kinh ngạc vì được cô quan tâm, xúc động nhìn cô. Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Anh nghĩ là ai đã đánh anh hả?”

Chu Minh thuận miệng đáp, “Không biết nữa. Chắc là nằm mơ rồi té xuống giường. Anh không quấy rầy vợ chứ?”

Nhiếp Thanh Anh lắc đầu.

Chu Minh thâm tình nhìn cô, cách một cái bàn, nắm chặt tay cô, “Anh Anh, em thật tốt. Lúc trước anh ngủ với người khác, đám kia dám chê tướng ngủ anh xấu, không ai muốn ngủ cùng phòng với anh cả. Chỉ có em là không chê anh thôi.”

Nhiếp Thanh Anh cười với anh, dịu dàng vô cùng, “Ăn sáng đi.”

Cô không những chê anh, còn đạp anh xuống giường nữa.

Nhưng cô sẽ không nói.

Nhiếp Thanh Anh là một hũ nút* xấu xa.

*Chỉ những người trầm mặc, ít nói, ít tâm sự với người khác.

Tập đoàn Chu thị xảy ra chuyện, công việc của Chu Minh bận rộn hơn so với ngày thường, nhưng dù bận thế nào thì anh vẫn kiên trì muốn đưa Nhiếp Thanh Anh đi làm. Nhưng giờ tan làm của Nhiếp Thanh Anh rất hay thay đổi, không phải kiểu 9 giờ làm, 5 giờ về cho nên để chiều theo Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh phải điều chỉnh công việc của mình theo thời gian đi làm của cô. Nhiếp Thanh Anh rất áy náy, bao lần bảo anh không cần đưa đón mình nhưng Chu Minh bình thường rất nghe lời cô ngoại trừ chuyện này.

Chu Minh nói, “Em hay diễn đêm, trở về muộn. Bình thường anh cũng hay tăng ca, vốn dĩ thời gian gặp được em đã rất ít rồi, bây giờ mà không tranh thủ, anh sợ em quên mất mình đã kết hôn rồi.”

Nhiếp Thanh Anh nghe xong lại càng áy náy.

Cảm giác áy náy này đạt đến đỉnh điểm vào một buổi chiều lúc tan làm chờ anh đến đón. Bất ngờ có hai chiếc Lexus giống hệt nhau đậu ở ven đường, hai người đàn ông đều bước xuống đứng cạnh xe.

Ai nấy đều rất đẹp trai, sang trọng.

Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác nhìn sang hai bên, cô ngập ngừng, không biết ai mới là chồng mình…

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nắm chặt điện thoại trong tay, lo lắng không biết có nên nhắn tin cho Chu Minh hay không. Cô cảm thấy buồn vì chứng mù mặt của mình, ở cùng anh hơn một tháng rồi mà vẫn không nhận ra anh. Lúc Nhiếp Thanh Anh đang ngập ngừng đứng đó, Chu Minh đã gọi cô, “Vợ ơi, bên này nè! Em đứng ngốc ở đó chi vậy!”

Nhiếp Thanh Anh bừng tỉnh, vội vàng chạy lên xe anh.

Ngồi lên xe, mắt Chu Minh đen thui, trông rất mệt mỏi. Anh lỡ đãng tra chìa khóa xe, không biết có phát hiện chuyện Nhiếp Thanh Anh không nhận ra anh lúc nãy hay không. Cô ngồi bên cạnh nhìn anh, rồi quyết định.

Cô nhất định phải nghĩ cách nào đó để nhận ra Chu Minh.

Dù sau này có ly hôn thì bây giờ cũng không thể nhận lầm.

Vì chuyện này, Nhiếp Thanh Anh cố ý tham khảo bạn thân của mình, cô uyển chuyển nói ra ý tưởng của mình, sắp đến Thất tịch rồi, cô định mua một món quà tặng cho Chu Minh. Muốn chọn một sợi dây chuyền thật đặc biệt, nhìn vào là nhận ra ngay. Cách màn hình, sau khi kinh ngạc một hồi, Lộ Khê cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Quào, trời ơi! Cuối cùng mình cũng đã mở mang tầm mắt, có người dùng xích chó để nhận biết chó nhà mình rồi!”

Nhiếp Thanh Anh trách cô, “Xích chó gì? Đừng nói khó nghe thế.”

Lộ Khê định xin lỗi thì nghe Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, “Ít nhất đừng để chồng mình biết là mình mua xích chó.”

Lộ Khê, “…”

Khá khen, khá khen! Đôi vợ chồng “plastic” lúc nào cũng mở miệng bảo ly hôn này, tính toán hay thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN