Ngừng Nhớ Về Em - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 26


Cuối cùng Nhiếp Thanh Anh cũng đã tặng được “xích chó”, cô thở phào nhẹ nhõm. Chu Minh mặc dù không được hôn như mong muốn nhưng lại nhận được quà của cô nên rất vui.

Sự vui vẻ này kéo dài đến tận sáng hôm sau, lúc Nhiếp Thanh Anh rời giường thì phát hiện anh đã dậy từ sớm. Cô đi ngang qua phòng bếp đến phòng tắm để đánh răng, nghe thấy có tiếng nhạc phát ra, vừa thoải mái lại thư giãn, Chu Minh xắn tay áo sơ mi trắng lên, trên tay đeo một cái đồng hồ chuẩn giống như những người đàn ông thành đạt. Tâm trạng anh hôm nay có vẻ rất tốt, vừa nấu ăn vừa đung đưa theo điệu nhạc, ngâm nga hát theo, cái mông lắc qua lắc lại.

Trái xoay xoay, phải nhún nhún…

Trông dáng vẻ đắc ý của anh, Nhiếp Thanh Anh tranh thủ thời gian vờ như không thấy, nhắm mắt bước qua.

Chu Minh vui vẻ nên tâm trạng của cô cũng vui lây. Lúc cô đang rửa mặt trong phòng tắm, Chu Minh lắc lư đi đến. Anh lười biếng đứng tựa vào cửa, chăm chú nhìn cô cả buổi trời, Nhiếp Thanh Anh không thèm để ý đến anh. Chu Minh không chịu được tịch mịch nên tằng hắng một cái.

Nhiếp Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh, “Chào buổi sáng.”

Đôi mắt Chu Minh nhiễm ý cười, như ánh ban mai bên ngoài cửa sổ. Anh hất cằm, hỏi cô, “Thấy anh hôm nay có gì khác không?”

Nhiếp Thanh Anh đau đầu, để một người mắc chứng mù mặt như cô tìm xem anh có gì khác, chồng cô đúng là muốn làm khó cô.

Tuy nhiên cô vẫn chăm chú quan sát anh một lúc. Dù không nhận ra gương mặt của chồng mình, nhưng lúc cô nhìn anh thì vẫn biết anh rất đẹp trai. Không phải xinh đẹp, không phải khéo léo, chính là gương mặt trầm tĩnh, sóng mũi cao thẳng như một tuyệt tác. Khuy măng sét, cà vạt không thiếu cái nào, anh ăn mặc chỉnh tề dựa vào khung cửa, trông như một tinh anh, lại mang theo cảm giác lấc cấc lưu manh.

Nhiếp Thanh Anh chần chờ, “Cà vạt mới?”

Chu Minh lắc đầu.

Nhiếp Thanh Anh, “Tâm trạng vui vẻ?”

Chu Minh mỉm cười, đưa ngón trỏ lên lắc lắc. Vẻ mặt anh vô cùng thần bí, đôi mắt như có muôn vàn cánh đào tung bay, như một chàng trai khiến con tim của tất cả các nữ sinh loạn nhịp, “Nhắc nhở em một chút, nhìn theo tay anh nè.”

Nhiếp Thanh Anh, “Lông mày?”

Lắc lắc tay.

“Nước hoa?”

Sắc mặt Chu Minh khẽ biến.

Nhiếp Thanh Anh chần chờ đoán thử, “Cổ?”

Chu Minh nhìn cô khen ngợi, Nhiếp Thanh Anh được anh cổ vũ, nhìn cổ anh cả buổi, hơi ngập ngừng. Qua một đêm, không lẽ cổ anh lại dài ra? Hay là da mặt đẹp lên? Nhiếp Thanh Anh lại nói, “… Cổ thon dài, đẹp đó.”

Da mặt Chu Minh giật giật, anh không nhịn được nữa, “Nhìn dây chuyền! Dây chuyền này không phải do em tặng hả? Em không thấy ư?”

Bấy giờ Nhiếp Thanh Anh mới biết anh quơ quào cả buổi trời để làm gì. Nhiếp Thanh Anh luống cuống, cô rất sợ người khác bảo cô nhận ra sự khác biệt, khả năng nhận thức với mọi thứ xung quanh của cô quá kém, người bình thường không biết được cô có bao nhiêu khó khăn để hiểu ý bọn họ. Gương mặt cô đỏ bừng, cảm thấy thật có lỗi với anh, thế nên vắt óc tìm từ để khen anh, “Anh đeo sợi dây chuyền này thật đẹp. Từ cô bé 18 tuổi đến bà lão 80 tuổi nhìn thấy đều sẽ yêu anh mất thôi.”

Chu Minh sững sờ, trong lòng thầm nghĩ: Vậy em có yêu anh không?

Nhưng anh lại không dám hỏi, anh biết rằng cô không hề yêu anh. Chu Minh nhìn Nhiếp Thanh Anh vụng về khen mình, rất cố gắng, lại vụng về đến đáng yêu. Anh bị cô chọc cười, đi tới chỗ cô âu yếm ôm vai cô. Nhiếp Thanh Anh bị anh ôm bất ngờ, bả vai cô cứng ngắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, sau lưng đụng vào bồn rửa mặt. Chu thiếu đang vui nên chỉ phất tay bảo cô cứ tiếp tục rửa mặt, còn anh thì đi kiếm chuyện khác để làm.

Anh rất thích món quà Nhiếp Thanh Anh tặng cho mình đến nỗi không nỡ tháo dây chuyền ra, ăn sáng qua loa rồi vội vàng đứng trước gương tạo kiểu chụp hình, sau đó đăng lên tường, đăng vào group Wechat, QQ, khoe với mọi người. Anh đăng ảnh lên group của đồng bọn nhà mình, nhưng mới sáng sớm nên không có ai vào xem. Bạn Nhiếp thì đang ăn sáng ở đằng kia, Chu Minh không chịu nổi cô đơn nên lục lọi danh bạ, trực tiếp gọi điện thoại…

Bên kia mệt mỏi ngáp một cái, “Alo? Chuyện gì?”

Chu Minh, “Không có gì? Tôi mới đăng ảnh trong nhóm, nhắc cậu vào xem rồi cho xin vài dòng bình luận nhé, nhớ bấm like cho tôi đấy.”

Cậu bạn bên kia mơ màng mở Wechat lên, sau khi bấm vào xem hình thì nói, “Dây chuyền à?”

Chu Minh hí hửng nói, “Ừa, vợ tôi tặng đấy.”

Cậu bạn mới phản ứng kịp, chửi ầm lên, “Cậu bị bệnh hả? Sáng sớm không để cho người ta ngủ, dựng đầu tôi dậy chỉ để xem mấy người rải thức ăn cho chó hả?”

“Tít…” Điện thoại bị cúp ngang.

Chu Minh ngồi xuống bàn mỉm cười nhìn Nhiếp Thanh Anh ở đối diện, “Aiz, thằng này khó ở quá. Để anh gọi cho đứa khác.”

Nhiếp Thanh Anh, “…”

Chu Minh lại gọi cho một người bạn khác, chuông đổ hai lần rồi mà không ai nhấc máy, anh vẫn kiên trì cầm máy, đến tiếng chuông thứ ba thì có người nhận. Chưa kịp mở miệng, bên kia đã tức giận rống lên, “Chu Minh, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng đấy! Tôi đang ở nước ngoài, cậu có biết bên đây là mấy giờ không hả?”

Chu Minh trấn an cậu ta, “Yên tâm đi, tôi là người không biết chừng mực vậy à? Tôi có chuyện quan trọng mà. Chuyện là vầy, tối qua vợ tôi tặng cho tôi một sợi dây chuyền, đăng ảnh lên nhóm rồi đấy, cậu nhớ vào xem nhé.”

Bạn anh cúp điện thoại cái “Rụp.”

Chu Minh ngẩng đầu nhìn cô vợ đang nhìn mình chăm chú, “Thằng này cũng không tốt lành gì.”

Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng hỏi anh, “Anh nhất định phải đi quấy rối từng người vậy hả? Không sợ có người đánh anh ư?”

Chu Minh suy nghĩ một lát rồi nói, “Không có gì, bọn họ la cà ở quán bar cả đêm, không đánh lại người có quy luật làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh như anh đâu.” Chu Minh thừa cơ lấn tới, “Đây đều là nhờ vào Anh Anh cả đấy. Từ lúc kết hôn với em, anh đã cải tà quy chính, sáng đi làm đến tận tối mịt mới về nhà, không hề la cà với bạn bè. Anh Anh, em đã thay đổi anh, em chính là tiểu tiên nữ đã cứu vớt cuộc đời anh.”

Nhiếp Thanh Anh: Không không không. Tôi không phải là tiểu tiên nữ, anh mới chính là tiểu tiên nữ. Bạn bè trên mạng đều biết anh là tiểu tiên nữ 16 tuổi.

Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt ăn sáng nhìn chồng cô gọi điện khắp nơi khoe khoang. Cô chỉ tặng dây chuyện nà anh đã muốn khoe với cả thế giới, đó là vì anh vẫn chưa biết cô tặng dây chuyền cho anh để dễ nhận dạng. Nhiếp Thanh Anh chột dạ nên không dám nói nhiều, chỉ cúi đầu im lặng ăn sáng, cảm thấy ngạt thở vì chồng gọi điện khoe khắp nơi.

Nhưng sự vui sướng này đã kết thúc khi Chu Minh đi vào phòng lấy túi xách cho Nhiếp Thanh Anh. Chu Minh phải đến công ty gấp, mà cô lại không thuyết phục được Chu Minh không cần phải đưa cô đi làm, cô chỉ đành ăn tạm vài miếng rồi đứng dậy đi theo anh.

Chu Minh đi vào phòng lấy đồ cho cô, vô tình thấy một sợi dây chuyền trong túi xách của cô.

Chu tam thiếu giật mình, vì sợi dây chuyền này giống y đúc sợi anh đang đeo.

Tiếng Nhiếp Thanh Anh từ bên ngoài vọng vào, “Chu Minh, anh xong chưa?”

Đầu óc Chu Minh trở nên hỗn loạn nhưng năng lực phản ứng rất nhanh. Anh chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã lấy điện thoại chụp lại sợi dây chuyền, sau đó nhét nó lại vào chỗ cũ, rồi mang túi xách ra ngoài cho Nhiếp Thanh Anh.

Trước cuộc họp sáng, thư ký Trần biết chuyện phiền não của giám đốc nhà mình. Trách nhiệm của thư ký chính là giải quyết nỗi buồn cho sếp của mình, đặc biệt là trong lúc công ty đang dầu sôi lửa bỏng như thế này, sau khi Trần Linh suy nghĩ cho tương lại sau này, quyết định giao cả sinh mạng của mình cho giám đốc. Cho nên bây giờ cô phải toàn tâm toàn ý lấy lòng Chu Minh.

Đứng bên ngoài ban công phòng nghỉ, Chu Minh tựa vào lan can hút thuốc. Thư ký Trần nghiên cứu mấy tấm ảnh trong điện thoại của sếp mình thì nói, “Dây chuyền đẹp nè, ngoại trừ khác màu ra thì giống hệt sợi dây chuyền của anh đó. Trông giống dây chuyền tình nhân lắm. Giám đốc, xem ra cô Nhiếp có ý với anh đó.”

Chu Minh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Thư ký Trần nhạy cảm, “Không phải hả?”

Chu Minh, “Nếu là dây chuyền đôi thì cô nói xem tại sao cô ấy lại không đeo? Tối qua nhìn cô ấy không có dáng vẻ gì là muốn tặng cho tôi, nếu không phải vì vụ tuyên truyền thất bại. Hơn nữa, tôi không thấy chỉ khác mỗi màu thôi đâu. Nhìn thế nào cũng thấy sợi của cô ấy còn đẹp hơn cả cái của tôi.”

Thư ký Trần ngơ ngác, nghĩ thầm có phải giám đốc lăn lộn trên thương trường lâu quá nên đầu óc phức tạp quá hay không. Đây không phải là cô gái đang lưỡng lự trước tình yêu hay sao, sao vào miệng anh lại trở nên cổ quái thế hả?

tll, “Vậy anh tính sao?”

Đôi mắt Chu Minh tối lại, thấp giọng đáp, “Tôi thấy không chừng sợi dây này mới là hàng gốc, cô ấy muốn tặng nó cho người nào đó. Đồ tôi đeo chỉ là đồ thừa mà thôi. Cô ấy ngại mở miệng từ chối nên mới tặng nó cho tôi.”

tll chật vật, “…Vậy ý của cô Nhiếp là gì?”

Chu Minh nhả ra một làn khói, trầm mặc một lát.

tll nheo mắt, nhận ra anh thật sự đang phiền lòng, chứ không hề giỡn chơi như bình thường. Anh nhíu chặt hàng chân mày, giọng nói trầm thấp, “… Cô nói xem, liệu cô ấy có ngoại tình ngay sau khi kết hôn hay không?”

tll, “… Tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi, Nhiếp Thanh Anh không phải là người như thế đâu. Hơn nữa hai người vừa mới kết hôn…”

Anh cất giọng hờ hững, “Sao lại không thể. Cô ấy lại không thích tôi.”

Anh nói “Cô ấy không thích tôi.” với giọng điệu đầy chắc chắn, giống như chưa bao giờ anh nghĩ rằng cô sẽ thích anh. Hồi cấp 3 anh ra sức theo đuổi cô như thế nhưng cô vẫn thờ ơ thì bây giờ làm sao cô có thể thích anh cho được. Chuyện tình cảm của nữ thần chưa bao giờ có khoảng trống*, anh đối với Nhiếp Thanh Anh chẳng qua chỉ là liều thuốc xoa dịu nỗi đau thất tình của cô mà thôi.

*空窗期: chỉ khoảng thời gian từ sau khi chia tay đến khi bắt đầu một đoạn tình cảm mới.

Thư ký Trần ngơ ngác nhìn một bên mặt của anh. Ngay tại lúc này, cô bỗng nhiên nhận ra rằng, dù Chu Minh có mạnh mẽ, tài giỏi thế nào, dù anh kiên nhẫn tiến lại gần, cưới được vầng trăng sáng của anh đi nữa thì anh vẫn không tự tin, vẫn nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày Nhiếp Thanh Anh rời khỏi anh. Anh cố gắng lấy lòng cô gái ấy nhưng chính bản thân anh cũng không biết kết cục của mình rồi sẽ ra sao…

Đồng thời, Chu Minh là một người có tính chiếm hữu rất cao.

Anh giả vờ giả vịt trước mặt Nhiếp Thanh Anh, cố gắng duy trì mối quan hệ này. Nhưng trước mặt thư ký của mình, Chu Minh mới thật sự lộ ra bản chất của mình – anh lo sợ vợ sẽ rời khỏi mình, sợ vợ mình có bí mật gì đó mà mình không biết.

Chu Minh khẽ gẩy điếu thuốc trên tay, tàn thuốc rơi xuống, anh nói: “Tra đi.”

tll cần thận hỏi lại, “Nếu cô Nhiếp thật sự… Anh sẽ đối mặt chất vấn cô ấy sao?”

Chu Minh kinh ngạc, “Chất vấn vợ tôi làm gì? Cô ấy chắc chắn bị lừa. Trên đời này đàn ông khốn nạn nhiều lắm, vợ tôi lại ngây thơ như thế, sao có thể đối phó được chứ? Nếu vợ tôi thật sự lỡ bước thì cũng là do thằng đó quá thâm. Tôi sẽ giết thằng đó, không để nó quấy rầy đến vợ tôi đâu.”

Thư ký Trần:… Được, tiêu chuẩn kép của giám đốc đúng là…

Cùng ngày hôm đó, thư ký Trần tan làm sớm, len lén cầm hai tấm hình đi điều tra, vừa tra xem Nhiếp Thanh Anh mua ở cửa hàng nào, vừa tìm mối liên hệ giữa hai sợi dây chuyền. Dù cô dựa vào cảm giác của người phụ nữ mách bảo cô rằng đây là dây chuyền đôi, nhưng sếp của cô lại lấy trực giác của đàn ông ra thề rằng sợi dây chuyền còn lại đẹp hơn của anh, có khả năng Nhiếp Thanh Anh có người bên ngoài, thư ký Trần không muốn người khác biết chuyện nhà của sếp nên đành phải đích thân ra tay.

Hôm nay Nhiếp Thanh Anh không có buổi diễn nên Chu Minh đang trên đường đi đón cô.

Anh vừa chạy xe ra khỏi bãi xe thì Nhiếp Thanh Anh nhắn tin đến, “Ông xã, hôm nay không cần đón đâu. Tôi đang dọn dẹp, có đồng nghiệp giúp đỡ nên tối nay sẽ đi nhờ xe cô ấy về là được.”

Chu Minh híp đôi mắt lại:… gian tình!

Nhiếp Thanh Anh không cho anh đến, anh nhất định phải đến!

Anh nhắn lại cho cô một câu, “Anh biết rồi vợ.” nhưng vẫn theo ý mình chạy xe đến nhà hát. Anh chạy thẳng vào trong, quả nhiên nhận được tin Nhiếp Thanh Anh đã rời khỏi. Nhưng lúc cô ra cũng không có đồng nghiệp nào bên cạnh, nghe thấy thế, chân mày anh nhíu chặt, cố gắng áp chế sự bực bội trong lòng. Anh hỏi lại xem cô đã đi đâu, cũng may cô xinh đẹp nên dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Chu Minh tặng bảo vệ hai gói thuốc lá rồi hỏi xem Nhiếp Thanh Anh đã đi hướng nào.

Chu Minh nghĩ liền biết Nhiếp Thanh Anh đi đâu. Anh lái xe đến chung cư của cô, dừng xe trong khuôn viên, im lặng ngồi trong xe, đối diện là tòa nhà Nhiếp Thanh Anh từng ở. Từ góc độ của Chu Minh vừa hay nhìn thấy ánh đèn bên trong.

Nhiếp Thanh Anh quả thật đã đến đây.

Ngồi trong xe, Chu Minh chần chờ: không lẽ mình thực sự muốn đi bắt gian? Đánh thằng gian phu thì không sao, nhưng lỡ làm mất mặt vợ thì phải làm sao?

Chu Minh phiền não rút thuốc ra, bật lửa lên kéo vài hơi thì điện thoại của thư ký Trần gọi đến, “Giám đốc, tôi đã hỏi rõ ràng rồi! Anh đúng là suy nghĩ nhiều, đó chính là dây chuyền đôi! Dù tôi không biết tại sao cô Nhiếp không đeo nhưng chắc chắc cô ấy sẽ không tặng nó cho người khác, vì sợi dây chuyền kia là kiểu của nữ!”

Chu Minh ngây ngẩn cả người, ngón tay mém xíu nữa đã bị tàn thuốc làm bỏng.

Lúc anh đang sửng sờ thì Nhiếp Thanh Anh đi xuống lầu, cô xách thùng rác đi về phía này. Chu Minh âm thầm may mắn vì hôm nay mình đi bắt gian nên đã đổi sang xe khác, Nhiếp Thanh Anh không biết. Cô chậm rãi bước đến gần, Chu Minh luống cuống tay chân dập tắt điếu thuốc rồi cúi thấp xuống né ra khỏi tầm nhìn cửa sổ. Chu Minh nhỏ giọng nói với tll, “Suỵt! Biết rồi, nhỏ giọng lại…”

Nhiếp Thanh Anh là một người rất đúng mực, đi đường không bao giờ nhìn nghiên ngó dọc,

Cô đổ rác, không nhìn về chiếc xe thể thao đang đậu bên cạnh. Nhưng khi cô vừa liếc sang thì trông thấy một món đồ quen thuộc. Nhiếp Thanh Anh bước lên vài bước, trong đầu đang nhớ lại mình vừa thấy cái gì…một sợi dây chuyền.

Hồi sáng Chu Minh còn khoe nó với cô.

Nhiếp Thanh Anh nghĩ nghĩ một lát, lại quay trở về, cô cúi người quan sát một lúc mới gõ gõ cửa xe.

Chu Minh ngồi trong xe như muốn nín thở, “…”

Anh muốn giả điếc, bên ngoài cửa xe, Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng hỏi, “Chu Minh? Anh làm gì ở đây thế?”

Nhiếp Thanh Anh đợi một hồi, nghi ngờ nhìn vào, thấy cửa kính xe hạ xuống, vẻ mặt Chu Minh hiện ra với nụ cười lúng túng, anh lấy lòng hỏi, “Có câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”… anh nói mình đi ngang đây em tin không?”

Khói từ trong xe mù mịt bay ra, Nhiếp Thanh Anh bị sặc, ho vài tiếng. Cô nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.

Trong điện thoại của Chu Minh truyền ra tiếng phụ nữ, cô không nghe rõ nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng. Cô nhìn sang điện thoại anh, Chu Minh lại càng hoảng hơn. Anh vội vàng cúp điện thoại, ngón tay kẹp điếu thuốc bỏng cả tay. Chu Minh hét lên, điện thoại rớt cái “bộp” xuống đất. Cô đang định cúi xuống nhặt giúp anh thì Chu Minh hoảng hồn, sợ cô phát hiện ra mình bảo tll điều tra cô.

Anh hét lên, “Không được nhúc nhích!”

Nhiếp Thanh Anh giật mình, cô ngồi xổm trên đất, nhìn Chu Minh mở cửa xe bước xuống, vội vàng nhặt điện thoại lên.

Nhiếp Thanh Anh híp mắt, “Rốt cục anh đang làm gì vậy hả?”

Chu Minh cố trấn định bản thân, cắn răng quyết tâm nói, “Anh đang xem phim người lớn!”

Nhiếp Thanh Anh, “… Anh nói cái gì?”

Chu Minh cố gắng hắt nước bẩn lên người mình, khó khăn mở miệng, “Anh… ở trong xe coi phim người lớn! Âm thanh em nghe thấy là từ đó phát ra, thói hư tật xấu của đàn ông giống anh vậy nè. Anh là thằng bỉ ổi, đã có vợ rồi mà vẫn còn xem phim người lớn. Vợ ơi em mắng anh đi!”

Nhiếp Thanh Anh đứng như trời trồng, cô cứng họng, ngơ ngác nhìn anh: Chuyện này… thất kính, thất kính quá.

****

Editor: Chu Minh nói: “Thanh Anh không sai, thằng quyến rũ cô mới sai” =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN