Ngừng Nhớ Về Em - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 28


Lộ Khê cố gắng nói cho Nhiếp Thanh Anh hiểu, đam mỹ là đam mỹ, đời thực là đời thực, không nên nhập hai cái làm một.

Nhiếp Thanh Anh vẫn nghi ngờ, “Nhưng mà…”

Lộ Khê, “Tin mình đi, chồng cậu như thế chắc chắn là có ẩn tình phía sau.”

Nhiếp Thanh Anh nghĩ đến biểu hiện ngày thường của Chu Minh, hơi nhíu mày. Cô vẫn thấy chuyện anh tích cực thuyết phục cô giữ lại thư tình của Từ Bạch Dương rất là kỳ lạ.

Lộ Khê, “Mặc dù mình không quen chồng cậu, nhưng nghe cậu miêu tả, anh ấy thích đùa giỡn như thế, liệu sẽ có dáng vẻ cầu mà không được khi yêu người khác ư?”

Nhiếp Thanh Anh cảm thấy thoải mái hơn, “Cậu nói cũng có lý.”

Một Chu Minh như thế, khi cầu hôn cũng làm hoành tráng, lễ Thất tịch cũng muốn mua bảng quảng cáo màn hình LED, nếu anh có gì với Từ Bạch Dương, chắc chắn sẽ không tìm tới cô. Được Lộ Khê trấn an một chuyện, Nhiếp Thanh Anh vẫn còn một chuyện khác lo lắng, “Từ lúc kết hôn đến giờ, mình và chồng không được hòa hợp cho lắm, mình thấy anh ấy lén xem phim người lớn nên thấy có hơi băn khoăn.”

Lộ Khê run lên: Thú vị, cái này còn thú vị hơn vụ đam mỹ lúc nãy nữa.

Lộ Khê thầm hiếu kỳ, mong đợi tình tiết sẽ phát triển như thế nào, “Vậy cậu muốn sao? Bổ nhào vào anh ấy nhằm bày tỏ sự áy náy của mình?”

Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, “Đương nhiên là không rồi. Mình định mua tặng anh ấy một món quà…”

“Lại tặng quà…” Lộ Khê ngáp một cái, cụp mắt xuống, cảm thấy vở kịch chẳng còn gì hay để xem, vừa lúc có học sinh đến tìm cô nên nói với Nhiếp Thanh Anh, “Thanh Anh, cậu tự chọn quà đi nhé, mình không chọn giúp cậu đâu. Dù sao cậu mua cái gì thì cũng là tâm ý của cậu, đàn ông bọn họ sẽ không từ chối đâu.”

Nhiếp Thanh Anh vội vàng nói “Tạm biệt”, bạn thân đã log out rồi.

Vì thế Lộ Khê đã bỏ lỡ quá trình cho quà vô cùng “đặc sắc” của bạn học Nhiếp.

***

Chu Minh nói với Nhiếp Thanh Anh rằng anh phải tăng ca nên sẽ về trễ một tiếng. Vì dạo gần đây tình hình của tập đoàn rất phức tạp cho nên Chu Minh rất bận, nhưng anh vẫn kiên trì báo cho Nhiếp Thanh Anh biết mỗi khi anh có việc bận, sau khi nhận được tin nhắn anh không về ăn cơm tối, Nhiếp Thanh Anh không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô không hề biết rằng chồng mình đang hẹn với một người phụ nữ khác.

Chu Minh và Lương Hiểu Bạch hẹn nhau ở một nhà hàng riêng tư. Nếu không nhờ Chu Minh đưa địa chỉ cho Lương Hiểu Bạch, dẫn cô ta đến đây, thì dù Lương Hiểu Bạch đi qua con đường này biết bao nhiêu lần, cũng không hề biết căn nhà đóng cửa suốt ngày, bên trong tứ hợp viện tường trắng ngói đen là một nhà hàng riêng tư.

Bên ngoài cửa sổ là một màu xanh ngát, tiếng suối chảy rì rầm, khung cảnh xung vốn là một loại hưởng thụ, vui vẻ nhưng Lương Hiểu Bạch ngồi bên cạnh cửa sổ lại rất nghiêm túc, vẻ mặt cô ta trông rất căng thẳng.

Người đàn ông ngồi đối diện thấy cô ta căng thẳng như thế thì nở nụ cười, hờ hững nói, “Tiền lúc trước đã nhận được chưa?”

Lương Hiểu Bạch, “Ừm… cám ơn Chu tam thiếu.”

Chu Minh như cười như không, anh lấy chi phiếu ra viết lên đó mấy chữ rồi đẩy sang trước mặt Lương Hiểu Bạch. Cô ta cúi đầu nhìn xuống, nhiều số 0 như thế, cô ta nhìn mà muốn hoa cả mắt. Trái tim bỗng chốc loạn nhịp, Lương Hiểu Bạch vội ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh đang ngồi đối diện với dáng vẻ lười nhác nhìn mình. Nhưng cô ta không dám nghĩ anh như mấy kẻ ăn chơi trác táng ngoài kia, mà anh lại tựa như loài báo săn, lúc bất động thì vô cùng trầm tĩnh, nhạy bén quan sát con mồi, không bỏ qua bất cứ điểm khác thường nào ở cô ta.

Cổ họng Lương Hiểu Bạch khô khốc, “Tiền lúc trước là 1 vạn 1 ngày đã bàn xong rồi… tam thiếu muốn làm gì?”

Chu Minh, “Có mối làm ăn mới muốn bàn với cô.”

Ngón tay Lương Hiểu Bạch cong lên, nắm chặt tà váy.

Chu Minh hướng người về phía trước, ánh mắt đen lay láy nhìn thẳng vào Lương Hiểu Bạch, tựa như đang dụ dỗ cô ta rơi xuống vực sâu, “Tôi muốn cô và Từ Bạch Dương xúc tiến tình cảm, kết hôn, sau đó ngay ngày kết hôn, đá anh ta.”

Lương Hiểu Bạch đứng bật dậy, “Không thể nào!”

Chu Minh không hề bị ảnh hưởng, “Đá cậu ta, tôi sẽ sắp xếp cho cô ra nước ngoài tu nghiệp. Cô học múa từ nhỏ, vì gia cảnh khó khăn mà phải giãy dụa trong mảnh đất bé tí này. Cô nên mở mang tầm mắt, đến những học viện vũ đạo trên thế giới mà tham khảo, học tập một chút, thậm chí nếu muốn du lịch vòng quanh thế giới thì tùy cô.”

“Số tiền này chỉ là tiền đặt cọc. Chờ ngày cô đá cậu ta, tôi sẽ trả hết phần tiền còn lại.”

Lương Hiểu Bạch kinh ngạc nhìn anh, anh lại rất nhàn nhã, nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng cô ta lại cảm thấy mình đang giao dịch với ác quỷ, lẽ ra ngay từ đầu không nên gặp anh… Nhưng cô ta lại nhìn chi phiếu trên bàn, nghĩ đến lời hứa của Chu Minh, trái tim không kiềm chế được lại loạn nhịp.

Chuyên tu, xuất ngoại… còn có số tiền lớn này.

Lương Hiểu Bạch ngồi trở xuống.

Trời bắt đầu vào thu, đã cuối tháng 8 nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng. Lương Hiểu Bạch ngồi đối diện Chu Minh, mặt mày tái nhợt. Cô ta cụp mắt, nghe Chu Minh đưa ra những điều kiện cũ rích, đặt bút xuống viết một số tiền to, khác hẳn hoàn toàn so với lần trước. Lần trước, Chu Minh nói mình nghèo, lần này lại viết chi phiếu soàn soạt. Có thể nhận ra trong khoảng thời gian này, Từ Bạch Dương đã làm chuyện gì đó kích thích Chu Minh.

Lương Hiểu Bạch đắng chát trong lòng, không kiềm được hỏi, “Rốt cục anh ấy đã làm gì đắc tội anh mà anh ra tay thế này? Không lẽ anh đang trả thù cho Nhiếp Thanh Anh ư? Nhưng mà…” Nếu trả thù cho Nhiếp Thanh Anh, anh giật dây tôi quyến rũ Từ Bạch Dương, đây là trả thù ai vậy? Chẳng phải đây là nguyện vọng của anh sao?

Chu Minh xùy một tiếng, “Tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”

Đều là vì phụ nữ, anh dùng người phụ nữ khác để trả thù. Chu Minh anh đã sớm không phải là người tốt.

Hai người nói chuyện một hồi, sau khi bàn chuyện xong xuôi, Chu Minh lấy hợp đồng ra đưa cho Lương Hiểu Bạch ký tên vào. Trong hợp đồng ghi rõ không được để cho người thứ ba biết, nếu có người biết thì hợp đồng sẽ mất hiệu lực… Hợp đồng không giới hạn thời gian, chỉ cần Lương Hiểu Bạch gả cho Từ Bạch Dương rồi đá anh ta thì cô ta sẽ nhận được tiền ngay. Trước khi nhà họ Từ gây khó dễ cho Lương Hiểu Bạch, Chu Minh sẽ đưa cô ta ra nước ngoài.

Lương Hiểu Bạch từng đi theo Từ Bạch Dương nói với anh ta rằng cô ta không phải vì tiền mới yêu, nhưng hôm nay dưới sự cám dỗ đồng tiền của Chu Minh, cô ta đã cúi đầu. Tình cảm đối với Từ Bạch Dương đã không còn đơn thuần như ngày xưa.

Sau khi bàn bạc xong, ký hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì, Chu Minh mới cười với cô ta, “Món ăn ở đây ngon lắm, cô cứ từ từ mà dùng, đừng lãng phí nhé. Vợ tôi đang chờ tôi ở nhà, tôi phải về thôi.”

Lương Hiểu Bạch im lặng, nhịn xuống câu nói trong lòng: Anh không từ thủ đoạn như thế, Nhiếp Thanh Anh có biết hay không?

Anh không từ thủ đoạn với người khác, lại chỉ đối xử tốt với một mình Nhiếp Thanh Anh, cộng thêm Từ Bạch Dương dù ngoại tình nhưng vẫn nhớ mãi không quên Nhiếp Thanh Anh… Lương Hiểu Bạch thở dài, cô ta cảm thấy thật hâm mộ Nhiếp Thanh Anh.

Mấy chuyện kiện tụng của Chu Minh, Nhiếp Thanh Anh hoàn toàn không hề hay biết. Mỗi ngày, cô chỉ biết chăm chỉ luyện tập, nghiêm túc chuẩn bị phần múa đơn của mình trong vở <Vấn Liên>, tranh thủ cho vị trí múa đầu cho vở <Cung Điện Nhà Đường>. Dạo gần đây Lương Hiểu Bạch nhìn cô rất kỳ lạ, nhưng cô mặc kệ, lúc tập luyện cô ta phạm rất nhiều lỗi, bị biên đạo múa la cho một trận.

Mấy vũ công trong đoàn xì xào bàn tán, Lương Hiểu Bạch cứ phạm sai nhiều như thế thì liệu vị trí múa chính có rơi vào tay Nhiếp Thanh Anh không?

Nhiếp Thanh Anh lạnh lùng, độc lai độc vãng, quan hệ với mọi người trong đoàn chỉ dừng ở mức xã giao bình thường, nên cô không quan tâm đến mấy chuyện bên lề này nhiều. Cô không quan tâm, nhưng mọi chuyện lại truyền đến tai cô Lưu, bà bắt đầu sốt ruột. Cô Lưu làm việc tại vũ đoàn lâu năm, Lương Hiểu Bạch là do chính bà nâng đỡ, bây giờ Nhiếp Thanh Anh lại muốn vượt qua, nhưng tính tình Nhiếp Thanh Anh không tốt lắm… Cô Lưu vẫn thích học trò của bà hơn.

Cô giáo Lưu gọi Lương Hiểu Bạch đến văn phòng mắng cho một trận, lúc đi ra hai hốc mắt Lương Hiểu Bạch ửng đỏ. Cô ta nhìn Nhiếp Thanh Anh một cái, sau đó khi luyện tập cũng bắt đầu tập trung hơn, phong độ lại quay trở về.

Nhiếp Thanh Anh vẫn thờ ơ như cũ.

Lúc không có buổi diễn, thời gian của vũ công trong vũ đoàn không cố định. Sau khi Nhiếp Thanh Anh kết thúc buổi luyện tập, tắm xong rồi quay về nhà, lúc ra tới hành lang thì gặp cô Lưu. Nhiếp Thanh Anh không nhận ra bà ấy, cô chỉ theo thói quen gật đầu chào những người “xa lạ”, phán đoán số tuổi của đối phương, rồi cất tiếng chào “cô”.

Cô Lưu dừng lại, hòa ái nhìn cô gái cao gầy với khí chất trong trẻo này, bà dịu dàng hỏi, “Thanh Anh về nhà hả?”

Nhiếp Thanh Anh, “Không phải, em đi siêu thị.”

Cô Lưu hơi dừng lại, bà không cần biết Nhiếp Thanh Anh về nhà hay đi siêu thị làm gì, cô bé này không biết cách nói chuyện gì cả. Cô Lưu cười tủm tỉm, “Vở <Vấn Liên> của em, vũ đoàn đã báo danh vài hạng mục bình chọn. Lễ bế mạc lần này là lần biểu diễn đầu tiên, nếu như thành công, sẽ có thể gặt hái được mấy giải thưởng uy tín trong nước. Đây là tác phẩm mà cô Trì đã chuẩn bị nhiều năm, em phải cố gắng, đừng phụ lòng cô Trì nhé Thanh Anh.”

Nhiếp Thanh Anh, “Dạ, cám ơn cô. Em sẽ chăm chỉ luyện tập.”

Cô Lưu, “…”

Vậy là xong rồi hả? Mình nói cho con bé biết tin tức nội bộ chưa công bố, con bé bình tĩnh cám ơn thế thôi à, không lấy lòng bà một chút ư?

Mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi trời, Nhiếp Thanh Anh mới phản ứng lại, chần chờ nói, “Cám ơn cô, em… mời cô ăn cơm nhé?”

Cô Lưu tức giận khoác tay áo, vẻ mặt có chút rề rà. Dựa vào lan can, bà nhìn Nhiếp Thanh Anh thật lâu, chậm rãi nói, “Vở <Vấn Liên> này giao cho em múa. Em đang bận tối tăm mặt mũi, chi bằng vị trí múa chính trong vở <Cung Điện Nhà Đường> em lui một bước, nhường lại cơ hội này cho Tiểu Lương đi?”

Nhiếp Thanh Anh nhìn cô Lưu, con ngươi đen láy, tuy không có nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt ấy trong veo như sao trời, cô Lưu lúng túng cúi đầu nói, “Tiểu Lương và em không giống nhau, điều kiện gia đình cô ấy rất bình thường, em vừa tới đã muốn thay chỗ cô ấy…”

Nhiếp Thanh Anh, “Điều kiện gia đình em cũng rất bình thường.”

Cô Lưu thốt lên, “Nhưng chồng em có rất nhiều tiền…”

Nhiếp Thanh Anh, “Có liên quan gì tới em? Chồng em đến giờ chưa từng quyên tiền cho vũ đoàn để đoàn quan tâm em. Anh ấy chưa từng hỏi đến công việc của em, những thứ em có được bây giờ không có liên quan đến người khác.”

Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, “Cô có hỏi Lương Hiểu Bạch vì sao em lại gả cho người chồng bây giờ không?”

Cô Lưu nổi giận, “Con bé này nói gì thế?”

Nhiếp Thanh Anh hờ hững nói, “Em biết cô ấy ở trong đoàn lâu hơn em nên cô sẽ thiên vị cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy. Nhưng em không làm gì sai cả, thành tích cũng không thua kém cô ấy. Không những thế, giải thưởng em đạt được còn nhiều hơn cô ấy. Em sẽ không chủ động lùi bước trước bất kỳ cơ hội nào, nếu cô muốn dùng chức quyền đẩy em xuống thì em cũng không còn gì để nói. Cô cứ xem mà làm.”

“Em không tranh, nhưng cũng sẽ không lùi.”

“Tạm biệt cô.”

Cô Lưu giật mình, có hơi lo lắng nhìn dáng người mảnh mai kia lướt qua người mình, thản nhiên đi xuống lầu. Người học múa rất có khí chất, chỉ nhìn mỗi dáng vẻ đi đường thôi cũng đã rất đẹp rồi, Nhiếp Thanh Anh lại là người nổi bật trong số đó. Cô xuống lầu rồi cô Lưu mới lấy lại tinh thần, cảm thấy có hơi khó xử.

Lúc Nhiếp Thanh Anh về đến nhà thì trong phòng khách tối om, trong bóng tối truyền đến một giọng nói lười biếng, “Em về rồi à? Lúc anh đến đón em bảo vệ bảo em đã về rồi, em đi đâu mà giờ này mới về?”

Nhiếp Thanh Anh mở đèn, thấy Chu Minh đang ngồi trên ghế sofa, ung dung cầm một ly rượu vang. Ánh mắt anh vừa mê ly lại vừa nguy hiểm, nhưng nói chuyện với cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Nhiếp Thanh Anh, “Tôi có nhắn tin cho anh mà.”

Chu Minh “À” một tiếng, lôi điện thoại ra nhìn, “Điện thoại hết pin rồi.”

Lòng anh đang ngập tràn lửa giận, cơn giận này chỉa vào Từ Bạch Dương, vào chính bản thân anh, vì anh không cách nào không lo lắng đến từng chuyện của Nhiếp Thanh Anh. Nhưng anh lại không thể phát giận lên người cô, chỉ có thể tự mình khui một chai rượu để bình tĩnh lại. Thấy điện thoại hết pin, Chu Minh say khướt đứng dậy đi tìm đồ sạc pin.

Nhiếp Thanh Anh ngăn anh lại, “Đợi đã, tôi có quà muốn tặng anh.”

Chu Minh, “…!!!”

Anh lập tức tỉnh rượu, mừng rỡ không thôi, “Có quà tặng anh hả?”

Tâm trạng bỗng chốc giống như trời quang mây tạnh, Chu tam thiếu nhếch môi mỉm cười, ngại ngùng nói, “Ây da, em thật là, sao lại khách sáo như thế… cứ tặng quà cho anh mãi.”

Nhiếp Thanh Anh nhìn anh cười cười, sau đó lấy món quà từ trong túi xách ra.

Khóe môi Chu Minh cứng đờ, hóa đá tại chỗ —

Qùa vợ anh tặng chính là… máy rung.

Nhiếp Thanh Anh giải thích, “Không phải anh thích xem phim người lớn ư? Tôi cảm thấy thật có lỗi với anh, càng nghĩ càng cảm thấy đây chính là thứ anh cần.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN