Ngừng Nhớ Về Em - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 62


Xoay vòng nghìn bận, cong cong vấn vương.

Múa cổ điển là một vẻ đẹp hàm súc, dao động giữa sự thổn thức và canh phòng, có hạ tất phải nâng, có vươn tất phải dựa, có tán tất phải hợp, có tiến tất phải lùi, có trái tất có phải… không khác gì một thiếu nữ đang ngại ngùng, e ấp. Ánh đèn đang biến đổi, âm nhạc đang biến đổi, lòng người cũng theo đó lâng lâng. Vẻ đẹp ấy tác động đến con tim; khi nhịp điệu càng lúc càng tăng nhanh — những cú xoay mình, cúi lưng đưa tay về, mỗi một bước sải, mỗi vòng quay — những khán giả có mặt ở hiện trường như bị sự nhiệt liệt của chúng cuốn lấy, vỗ tay tán thưởng.

*Tính “phản luật” trong múa cổ điển, ví dụ động tác lắc tay (双晃手), lúc hai tay đưa sang bên trai, cơ thể lại hướng về bên phải, đây chính là “phản luật” giữa động tác và cơ thể.

Mọi người đua nhau khen ngợi, “Không hổ danh là Nhiếp Thanh Anh.”

“Đúng vậy, mấy năm nay trong giới múa cổ điển toàn nghe tên cô ấy. Người đoạt giải lần này trừ cô ấy ra thì không còn ai nữa.”

“Cũng chưa chắc, sự lựa chọn của cô Tôn không giống những người khác.”

Âm nhạc nhỏ dần, ánh đèn chiếu rọi cô gái đang múa trên sân khấu. Dưới ánh đèn, Nhiếp Thanh Anh dừng động tác, trán cô lấm tấm mồ hôi. Màn vũ đạo với độ khó cao vừa nãy đã nhận được những tràn vỗ tay không dứt, cũng vì quá khó nên sau khi múa xong, ngực cô vẫn còn phập phồng vì tốn sức. Tiếng vỗ tay không ngừng truyền đến, Nhiếp Thanh Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô lại nhìn về phía cô Tôn Dĩnh Hồng đang ngồi ở ghế giám khảo. Vừa nhìn sang, cả người cô run lên.

Bà khoanh tay trước ngực xem cô diễn với vẻ mặt lãnh đạm. Cái dáng vẻ này hoàn toàn khác biệt so với bầu không khí sôi nổi xung quanh.

Mọi người cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy cô Tôn không tỏ vẻ gì, tiếng vỗ tay cũng dần dừng lại.

Sau khi mấy vị giám khảo thương lượng, bọn họ nhẹ nhàng nói với cô, “Tốt rồi, cô được thông qua. Về phần cô có trúng tuyển hay không, đợi chúng tôi thương lượng xong sẽ thông báo cho cô.”

Trên sân khấu, cuộc thi tuyển chọn vẫn tiếp tục.

Cuộc tuyển chọn kéo dài đến hơn 5 giờ chiều mới kết thúc. Sau khi Tôn Dĩnh Hồng và các giám khảo khác tách ra, bà vừa gọi điện thoại vừa đi ra khỏi rạp hát. Lúc ra cửa, vài hạt tuyết đầu mùa khẽ đậu trên gương mặt bà. Tôn Dĩnh Hồng dừng lại, bên cạnh truyền đến giọng nói dịu dàng của một cô gái, “Cô Tôn.”

Bà nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái từ đằng sau đi tới, gương mặt cô bị dính tuyết. Bà híp mắt, kinh ngạc lên tiếng, “Nhiếp Thanh Anh? Em chờ cô sao?”

Buổi biểu diễn của Nhiếp Thanh Anh đã kết thúc từ lúc sáng, cô lại không về mà lại ở đây chờ đến bây giờ.

Sau khi Nhiếp Thanh Anh gật đầu xác nhận, vẻ mặt bà cũng dịu lại, bà mời cô lên xe mình ngồi cho ấm. Trên xe được mở điều hòa, tài xế thấy học trò đến tìm bà đã thành thói quen, Tôn Dĩnh Hồng hỏi địa chỉ nơi ở của cô xong, tài xế liền đưa cô về trước.

Nhiếp Thanh Anh không để ý đến chuyện mình chờ cô Tôn giữa trời tuyết cả một buổi chiều, sau khi cơ thể ấm dần lên, cô thấp giọng hỏi, “Cô ơi, có phải bài múa của em có chỗ nào không được không? Em thấy cô có vẻ không được hài lòng lắm.”

Tôn Dĩnh Hồng đáp, “Không có. Em múa rất tốt.”

Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn bà.

Tôn Dĩnh Hồng nhíu mày, bỗng hỏi, “Tiểu Nhiếp, em nghĩ thế nào? Bây giờ em đã kết hôn, sau này sẽ sinh em bé, chăm con. Em dự định tiếp tục múa thêm vài năm, rồi không múa nữa, sau khi nghỉ hưu thì quay về chăm sóc gia đình, làm giáo viên dạy múa, tự mở phòng làm việc riêng, dạy người khác múa? Hay là em tiếp tục múa, nổi tiếng vượt biên giới, đứng trên sân khấu thế giới, múa cho đến khi nào không múa được mới thôi?”

“Em muốn làm vũ công, hay muốn là nhà nghệ thuật?”

Nhiếp Thanh Anh im lặng hồi lâu mới trả lời, “Em chưa nghĩ đến chuyện đó. Em chỉ thích múa, hiện tại đang cố gắng hết sức. Cuộc sống của em đa phần đều là múa, nó đã trở thành một bộ phận quan trong trong sinh mạng của em, không thể nào chia cắt.”

Cô chỉ là một người không nhìn lại quá khứ, không nghĩ về tương lai chỉ quan tâm đến hiện tại.

Tôn Dĩnh Hồng cất giọng nhàn nhạt, “Vậy em hãy cẩn thận suy nghĩ. Nói thật, cô rất thất vọng về em. Lần trước gặp em, em múa rất tốt. Cô từng nói em đứng nhất nhì trong giới múa cổ điển. Về năng lực chuyên môn, cô không còn dạy được cho em nữa. Đương nhiên đây là lời khích lệ. Lần này gặp lại, em vẫn múa rất tốt, vẫn đứng nhất nhì, trình độ không hề thụt lùi. Nhưng nhiều hơn nữa thì cô không thấy.”

“Em múa bao năm nay, múa cổ điển là loại hình xem trọng kỹ năng cơ bản, cô tin tưởng mỗi ngày em đều rất chịu khó luyện tập. Nhưng em cũng chỉ là vũ công. Giáo viên dạy em múa thế nào, em liền múa thế ấy. Bọn họ bảo vui thì em thấy vui, nói đau lòng thì em đau lòng. Em là con rối, sợi dây muốn điều khiển em làm gì là em làm thế; Hay em là con khổng tước, khắp nơi khoe bày vũ đạo đỉnh cao của mình, để người ta nhìn thấy, vũ đạo khó cỡ nào em cũng có thể múa được. Nhưng cái hồn nó đâu rồi? Lúc em thực hiện động tác càng khó, cái hồn nó đi đâu rồi?”

“Nếu em muốn làm vũ công, cứ tiếp tục thế này là được. Nhưng nếu em muốn trở thành nhà nghệ thuật, em nên dừng lại, tự xem xét bản thân. Em đã mắc một sai lầm — Vũ đạo là sự kết hợp giữa yếu tố con người và tự nhiên, để mọi người chiêm ngưỡng linh hồn của em, chứ không phải phô bày kỹ năng, để người ta cảm thấy em múa đẹp, cũng chỉ đẹp mà thôi. Em thực hiện những động tác độ khó cao như thế, qua vài năm, tuổi tác dần cao, em có còn múa được không? Động tác có độ khó cao như thế, em có từng nghĩ đến nó có cần thiết hay không? Nhà nghệ thuật chân chính, không phải chỉ biết múa mà thôi.”

“Lần này, em vẫn được tuyển vào nhóm của cô, em múa rất tốt, chắc chắn cô sẽ tuyển em. Nhưng nếu muốn cô khen, cô thật sự không thể khen được.”

Giọng Tôn Dĩnh Hồng hờ hững, bà không hề khen ngợi Nhiếp Thanh Anh như lần trước. Cô nghe bà nói đến ngơ ngẩn. Từ lúc bước vào con đường múa đến bây giờ, cô luôn là người đứng nhất nhì. Mỗi khi nhắc đến múa cổ điển, mọi người sẽ nghĩ đến cô. Nhưng cô Tôn lại bảo, cô không có hồn?

Khái niệm về vũ đạo của cô Tôn luôn nhất quán, chính là kết hợp với tự nhiên, từ trước đến giờ bà không yêu cầu động tác quá khó. Tôn Dĩnh Hồng là nhà biên đạo múa nổi tiếng, là nhà nghệ thuật. Bà hỏi Nhiếp Thanh Anh, cô muốn làm vũ công hay là nhà nghệ thuật? Trong giọng nói của bà tràn ngập thất vọng. Hiển nhiên, dù bà hỏi như thế nhưng trong lòng đã nhận định Nhiếp Thanh Anh là vũ công.

Dù cho vũ công có giỏi cỡ nào thì cũng chỉ bị người khác xem là vũ công.

Nhiếp Thanh Anh hồn bay phách lạc trở lại khách sạn, cô tắt đèn, ngẩn người chìm trong bóng tối. Cổ chân có hơi đau, cô khom người xoa xoa cổ chân đau đớn. Bàn tay ấn vào chân, nhưng suy nghĩ lại lạc trôi. Múa vốn là kỹ năng lợi hại nhất của cô, nhưng lại bị người ta nói thành như vậy, cô khó mà tiếp thu nổi. Ngồi trong bóng tối, cô tự chất vấn bản thân. Bao nhiêu năm nay, cô luôn theo đuổi những bước nhảy đỉnh cao, theo đuổi sự hoàn mỹ, vì thế những tổn thương to nhỏ cô đều chấp nhận hết… Không lẽ cô đã sai từ bước đầu tiên rồi ư?

Đến tận tối mịt Chu Minh với về nhà.

Trước khi về, anh có uống chút rượu, vừa mở cửa ra chỉ thấy cả căn phòng tối đen nên nghĩ rằng cô đã ngủ. Anh rón rén thay giày, lúc bước vào phòng khách mở đèn, Chu Minh bỗng hoảng hồn, vì anh thấy Nhiếp Thanh Anh chưa ngủ mà vẫn còn ngồi trên sofa. Cô đưa tay che mắt, giống như bị ánh sáng thình thình xuất hiện làm đau mắt. Nhưng Chu Minh là người nào, khả năng quan sát của anh siêu nhạy. Lúc Nhiếp Thanh Anh lấy tay che mắt, anh đã thấy nước mắt chực chờ trong đôi mắt cô.

Bàn tay cô áp lên gương mặt, ngón tay thon dài, mềm mại như cọng hành. Gương mặt cô như mặt hồ thu tĩnh lặng, dưới ánh đèn đêm lại càng trở nên ướt át.

Chu Minh đứng trước phòng khách, cơn say đã tỉnh hơn một nửa.

Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng, “Anh về rồi hả? Anh đi ngủ trước đi, em về trễ nên muốn nghỉ ngơi xíu rồi mới ngủ.”

Giọng cô rất bình thường, không có chút nghẹn ngào nào, nhưng Chu Minh làm gì tin cô.

Anh đi tới, Nhiếp Thanh Anh co người lại, nhưng anh đã kịp thời thấy mắt cá chân sưng vù của cô. Lòng Chu Minh khẽ đau, anh vội ngồi xuống nắm lấy chân cô, bàn tay khô ráo của anh dán lên xương chân gầy yếu của cô, giọng đầy lo lắng nhưng cũng chứa sự trách móc, “Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương rồi? Không phải chỉ là một cuộc thi tuyển chọn thôi ư, sao em lại dồn sức thế? Chân đau lắm hả? Thuốc rượu hôm trước còn không, để anh đi lấy.”

Anh bận rộn đi tới đi lui, Nhiếp Thanh Anh nói anh không cần đâu, anh lại mặc kệ cô. Chu Minh ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận đặt chân cô lên đầu gối của mình, dùng bông tăm xử lý, bôi thuốc cho cô. Anh ngồi trước mặt cô, cô có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, ngắm được một nửa bên mặt của anh. Giây phút ấm áp này khiến cô sững sờ, lại muốn khóc, muốn anh ôm cô một cái.

Nhiếp Thanh Anh ngẩn ngơ, “Em xin lỗi.”

Chu Minh, “… Xin lỗi cái gì?”

Nhiếp Thanh Anh, “Em lại bị thương, khiến anh lo lắng.” Nhưng bị thương nhiều như thế cũng chưa chắc là múa giỏi, “Chu Minh, nếu sau này em không thể múa nữa thì phải làm sao?”

Động tác trên tay Chu Minh chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh sáng trong đôi mắt cô như vỡ vụn, ánh nước dưới bóng đêm trở nên lấp lánh. Cô im lặng ngồi trước mặt anh, sắc mặt tái nhợt, hờ hững lại yếu ớt. Nhiếp Thanh Anh thế này, anh chưa nhìn thấy bao giờ. Chu Minh vốn địn nói, “Không múa được nữa thì thôi, anh cũng nuôi được em.” Cô múa đến nỗi bị thương, Chu Minh đau lòng lắm, cô không múa nữa anh lại càng vui vẻ. Nhưng bắt gặp ánh mắt này của cô… Chu Minh bỗng nhiên ý thức được rằng, múa chính là tính mạng của cô. Cô không múa được nữa, cuộc sống của cô cũng không còn ý nghĩa gì.

Chu Minh dịu dàng nói, “Không phải em đã từng nói, em phải tiếp tục múa, múa đến năm sáu mươi tuổi ư? Người bình thường về hưu cũng tầm đó mà? Em phải bảo vệ mình thật tốt, đừng để mình bị thương nữa, như thế thì có thể múa đến khi nào em muốn.”

Anh mỉm cười, đưa tay vuốt ve mặt cô. Hàng mi yếu ớt khẽ run trong lòng bàn tay anh, lòng anh như muốn nhũn ra, giọng nói càng mềm mại, “Anh Anh của chúng ta muốn làm nhà nghệ thuật mà, sao lại không có lòng tin thế này?”

Nhiếp Thanh Anh nhàn nhạt nở nụ cười với anh, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết. Cô nghiêng người, giang hai tay ôm lấy anh, đồng thời, gương mặt đầy xấu hổ cọ vào hõm vai anh.

Sao lại dịu dàng, ngoan ngoãn thế này… dễ thương đến nỗi lòng Chu Minh xoắn xuýt cả lên.

Anh vẫn tiếp tục nâng chân cô lên bôi thuốc cho cô, đồng thời, bình tĩnh thăm dò, “Sao hôm nay em lại buồn? Là do không được chọn hay sao? Không sao cả, một cuộc thi thì không tính là gì. Đâu thể nào cứ để em đứng nhất được, bộ em không định chừa cho người khác con đường sống ư?”

Nhiếp Thanh Anh, “Không có, em được chọn rồi.”

Giọng cô vẫn còn uể oải, không được hăng hái cho lắm.

Chu Minh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cô, “Anh Anh, không ngờ em lại có chí khí như thế! Đã được biểu diễn trong hội nghị quốc tế rồi mà vẫn chưa hài lòng. Không lẽ mục tiêu của em là múa trên đỉnh Everest hả? Chồng em già cả yếu ớt, mấy bữa trước còn chết lên chết xuống, có lẽ không theo kịp em rồi.”

Vì chọc cô vui, anh không tiếc tự bôi đen bản thân, nhắc đến chuyện ở khách sạn tình yêu hôm trước.

Vừa nhớ đến cảnh Chu Minh tuyệt vọng lăn lộn trên giường run đêm hôm ấy, Nhiếp Thanh Anh bật cười.

Nhìn thấy cô cười, Chu Minh mới yên tâm hỏi tiếp, “Thế mọi chuyện rốt cục là sao, nói cho anh nghe đi?”

Nhiếp Thanh Anh chần chờ.

Chu Minh nhìn cô, “Chuyện của em, trừ chồng em ra, em còn định nói với ai hả? Chồng em chính là người giúp em giải quyết khó khăn đấy.”

Nhiếp Thanh Anh, “Lúc nào cũng là anh giúp em, em chưa giúp được anh cái gì cả.”

Chu Minh suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến, “Cái này thì dễ lắm. Em cứ nói phiền phức của em trước, để anh an ủi em. Sau đó anh lại nói ra phiền phức của anh, em an ủi lại. Đôi vợ chồng khó khăn như chúng ta, phải ôm nhau để sưởi ấm. Đây không phải là ý nghĩa của việc kết hôn ư?”

Nhiếp Thanh Anh, “…”

Đã hiểu. Hóa ra kết hôn là vì để tiện cho việc ôm nhau sưởi ấm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi bị Chu Minh quấy rầy, tâm trạng của cô đã khá lên rất nhiều. Chu Minh xử lý vết thương ở chân cô xong, ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống. Nhiếp Thanh Anh bắt đầu kể chuyện Tôn Dĩnh Hồng đánh giá về cô cho anh nghe. Chu Minh im lặng không nói gì, sau khi Nhiếp Thanh Anh buồn bã kể hết câu chuyện, cô lại thúc giục anh kể khổ, Chu Minh cũng kể cho cô nghe mấy chuyện lôi kéo mấy nhà thương nghiệp đầu tư khó khăn thế nào…

Có một chuyện Chu Minh nói rất đúng, nếu chia sẻ phiền não cho người khác, tâm trạng sẽ tốt lên.

Đêm nay là một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, Nhiếp Thanh Anh tỉnh giấc trên chiếc giường chỉ còn mỗi mình mình. Ánh nắng khẽ đậu lên mép giường, vàng ánh rực rỡ như phản chiếu dưới mặt hồ. Chu Minh đã đi làm, cô ngẩn người ngồi trên giường hồi lâu, cảm thấy nhàm chán, không biết hôm nay phải làm gì. Vết thương ở chân cô mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi. Vòng thi tuyển chọn đã kết thúc, cô không cần phải đi tập luyện nữa. Trong lúc nhất thời, cô thật sự không biết nên làm gì. Cô cầm điện thoại, đang định không biết có nên gọi cho Lộ Khê hay không, điện thoại bỗng vang lên.

Chu Minh bảo cô mở cửa.

Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc bước xuống giường, lê đôi chân què đi ra mở cửa, cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, áo quần chỉnh tề đứng trước cửa. Chu tam thiếu nhìn cô cười, ôm hai hộp quà to đi vào. Nhiếp Thanh Anh bị ép dán vào tường, thấy Chu Minh còn ôm thêm một đóa hồng xinh đẹp. Anh nhíu mày, cô ngạc nhiên nhận lấy bó hoa, đỏ mặt, “Hôm nay anh không đi làm hả? Sao tặng hoa cho em?”

Chu Minh thuận miệng đáp, “Công việc không bận lắm.”

Lúc anh bước vào, có một cô bé ở tiệm hoa đi phía sau. Cô gái ôm bó hoa bách hợp to đùng, sau khi đưa vào phòng rồi, cô ấy hâm mộ nói lời chúc phúc với Nhiếp Thanh Anh rồi mới rời đi. Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác nhìn Chu Minh ôm quà, cầm hoa, đóng cửa lại, anh chỉnh cà vạt ngay ngắn, nhíu mày nhìn cô, “Hoa bách hợp là tặng cho người ta. Mua hoa tặng người khác sao lại có thể không mua tặng vợ? Nên anh mua tặng em luôn.”

Anh lười biếng nói, “Thấy anh thế này mà em chưa rõ ư? Anh Anh, mau đi thay đồ đi, ăn mặc trang trọng vào, chúng ta phải ra ngoài một chuyến.”

Nhiếp Thanh Anh giật mình, “Đi xã giao với anh hả?”

Đôi mắt cô lóe lên, bắt đầu lo lắng. Cô biết gả vào nhà giàu sẽ đối mặt với vô vàn kiểu xã giao, nhưng lúc trước bên cạnh Chu Minh có thư ký Trần vạn năng, Nhiếp Thanh Anh không cần phải bận tâm mấy chuyện này. Không ngờ đến thủ đô, Trần Linh Linh không đi theo, Nhiếp Thanh Anh phải tự mình ra trận. Cô có hơi bối rối: Cô là người không biết cách nói chuyện, Chu Minh dẫn cô tham dự tiệc, có khi nào cô làm hỏng chuyện của anh không?

Chu Minh cười, vỗ nhẹ lên trán cô vợ đang lo lắng của mình, “Em nghĩ gì thế. Không phải xã giao của anh, mà là của em.”

Anh thần thần bí bí ôm vợ vào lòng, hôn cô một chút rồi mới nói, “Chúng ta là đi tặng quà cho cô Tôn, đi cửa sau, để cô dạy em múa, thay đổi ấn tượng không tốt về em.”

Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, “Tặng quà! Đi cửa sau!”

Chu Minh, “suỵt suỵt suỵt”, hùng hồn đáp, “Đừng lớn tiếng như thế. Chỉ là chuyện bình thường thôi mà sao em lại kinh ngạc thế? Làm như anh đang làm chuyện xấu ấy? Tặng quà cho cô giáo của em không phải là chuyện hết sức bình thường ư? Anh là vì muốn em từ vũ công thành nhà nghệ thuật, em kích động thế làm gì?”

Nhiếp Thanh Anh quả thực bị Chu Minh kéo đi tặng quà cho cô Tôn.

Nhiếp Thanh Anh, “…”

Cô chưa từng nghĩ đến, con đường từ vũ công trở thành nhà nghệ thuật của cô lại thông qua cách… tặng quà hối lộ như thế này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN