Ngừng Nhớ Về Em - Chương 70: Ngoại truyện 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 70: Ngoại truyện 7


Gió đêm mát rượi, hơi nước bốc lên tạo thành sương đọng thành một lớp trên boong tàu, hơi lạnh làm người ta rùng mình. Nhưng đôi nam nữ hôn nhau trên boong tàu lại hừng hực lửa nóng, khó mà buông ra.

Tỉ mỉ, triền miên, âm thanh mờ ám bồng bềnh trên mặt nước,

“Ưm…”

“A…”

Đôi môi hé mở, đầu lưỡi khẽ nhảy múa. Tim ai phiêu tán thành gió biển, chập chờn đong đưa trong ngân hà. Hồn ai phiêu đãng ngẩn ngơ, thả hồn vào cõi trần.

Đầu lưỡi của mỹ nhân luôn là mỹ vị thế gian, khiến người ta nếm một lần rồi nhớ mãi không quên, dục vọng thấm đến tận xương. Khương Dược nâng cằm cô lên, cô ngẩng đầu bị anh ôm vào lòng. Hương nước hoa trên người anh cứ thoang thoảng quanh đây, Trần Linh Linh say đến choáng váng đầu óc. Nụ hôn của anh vừa nhiệt tình lại triền miên, khác hẳn phong cách ngày thường của anh. Lúc đầu Trần Linh Linh còn chống cự, càng về sau càng chìm đắm trong nụ hôn của anh.

Ngọc trai ở giữa đôi môi.

Mềm mại, nóng ẩm.

Lúc đầu cô hơi ngửa ra sau, sau đó phần xương quai xanh khẽ run rẩy, cô chậm rãi vòng tay ôm lấy vai anh. Dồn dập, nóng rực, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cô bị anh hôn đến ngã ngồi xuống, hai người càng sát lại gần nhau, không chừa một khe hở.

Trường giang cuồn cuộn, tình nồng ý đậm.

Khoái cảm kích thích khí huyết dâng trào, hô hấp hỗn loạn khiến người ta không kịp chờ đợi chỉ muốn cùng người kia hòa tan vào người mình. Thực sắc tính dã, nam nữ thời nay luôn bận rộn ở những bữa tiệc xã giao, chỉ có những lúc rãnh rỗi hiếm hoi thế này, người bên ngoài ca hát, khiêu vũ, hai người bọn họ lại hôn nhau đến rơi vào lưới tình trên boong tàu.

Nụ hôn sâu kết thúc, người phụ nữ nằm trong lòng người đàn ông, tay anh khẽ vuốt ve mái tóc cô. Anh cúi đầu, đôi môi lại lần nữa chạm vào môi cô. Ánh mắt cô trống rỗng, hơi thở gấp gáp, Trần Linh Linh kinh ngạc ngẩng lên nhìn Khương Dược, đôi mắt long lanh ngập nước, ướt át kiều diễm. Lỗ chân lông toàn thân như bùng nổ, cô thở dồn dập, bộ ngực dán chặt vào lồng ngực anh khẽ nhấp nhô. Tay cô túm lấy áo anh, dáng người mảnh khảnh run rẩy trong lòng anh ——

Nụ hôn kịch liệt thế này.

Nụ hôn dễ chịu như thế.

Cô chưa từng nghĩ đến mình và Khương Dược lại có thể dây dưa nóng bỏng thế này.

Ánh mắt Khương Dược chứa ý cười.

Anh dán lên môi cô, cất giọng khàn khàn như đang xướng thơ tình, “Thế nào?”

Trần Linh Linh hoảng hốt, “… Tốt lắm.”

Đôi mắt Khương Dược lấp lánh ánh sao, những ngôi sao kia như đang nhìn cô cười, thế giới trước mắt cô, một dải ngân hà đang lấp lánh ánh sáng. Trong khoảnh khắc trái tim bị rung động, Trần Linh Linh như bị ma ám không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt anh, móng tay thon dài khẽ chạm vào mặt anh, lưu luyến không rời.

Giọng của Trần Linh Linh cũng khàn đi, “Khương Dược.”

Khương Dược, “Ừ.”

Trần Linh Linh to gan hôn anh thêm lần nữa, hôn lấy mũi anh, chạm vào đôi môi anh. Tay cô vuốt ve tấm lưng của anh, như không kịp chờ đợi, cũng không cần kiêng nể điều gì. Bắp chân cô cọ vào chân anh, túm lấy cà vạt anh, khàn giọng hỏi, “Lên phòng nhé?”

Khương Dược, “…”

Anh bật cười, “Được.”

Tựa như một cuộc diễm tình nở hoa trong đêm tối.

Tiếng đồng nghiệp ồn ào dần xa, đèn phòng không cần mở, đôi nam nữ vừa hôn nhau vừa đẩy cánh cửa ra, trong căn phòng tối đen như mực, hai người hấp dẫn lấy nhau, không chờ đợi được muốn kéo tấm màn che xuống, điên cuồng tùy ý nở rộ. Dáng người cao lớn chiếu lên tường, âm thanh mút mát vang lên trong đêm tối vô cùng rõ ràng.

Giày cao gót bị đá rớt khỏi chân, cà vạt kéo ra, dây lưng rơi xuống đất.

Chân cô đạp lên giày anh, dây dưa cùng nhau đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy trong phòng tắm càng lúc càng lớn, ào ào chảy xuống thành sông, át đi âm thanh dày vò bên trong. Ánh đèn dìu dịu trong phòng tắm chiếu vào khung cửa, lờ mờ khắc họa vẻ đẹp của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau tạo nên một bức tranh dù có che đi vẫn còn thấy xấu hổ.

Gương mặt như ngọc, đường cong xinh đẹp. Giọt nước khẽ len lỏi trên thân thể khi lại ẩn nấp khi lại nhấp nhô theo động tác cơ thể, người phụ nữ ưỡn cao cần cổ, cô run lên, nhíu chặt hàng mày, vừa sảng khoái lại vừa cảm thấy khó chịu. Cơ thể nóng bỏng của người đàn ông áp sát vào, từ phía sau lưng hôn lên phần cổ của cô. Cơ thể hai người hòa chung một chỗ như một cặp sinh đôi dán sát vào nhau, run rẩy, cọ nhẹ lên cổ, xương sụn ma sát.

Cả người mềm nhũn như một hồ nước, nước đổ vào trong nham thạch nóng bỏng. Tiếng nước mơ hồ, tuyết trắng như núi. Ánh mắt nóng hổi của anh luôn đuổi theo cô, huyết dịch nóng rực khiến cả người cô run lên, sau đó ngửa đầu cắn nhẹ lên yết hầu của anh, mỉm cười đáp lại.

Những chuyện thế này luôn nhiệt tình và vui sướng như thế.

Thỏa thích, say mê.

Hai người làm đến hai lần, trong phòng tắm một lần, đến khi ngã lên giường, vì cảm giác vẫn còn, nhịn không được làm thêm một lần nữa. Xong chuyện, Trần Linh Linh nằm trong lòng Khương Dược, cả người đổ đầy mồ hôi, cô đưa tay lần mò cơ bắp căng tràn phía bụng dưới của anh, tinh thần lại rất sảng khoái. Công việc của cô luôn bận rộn, lâu rồi chưa được hưởng thụ, đêm nay vì gặp kích thích mà cô đã giải phóng được cây cung căng cứng trong lòng mình, vừa xong chuyện lại cảm thấy lười biếng, không muốn làm gì cả.

Thoải mái quá… thật chỉ muốn hút một điếu thuốc.

Không ngờ hai người họ lại hợp nhau đến thế. Có lẽ vẫn còn bất ngờ nên không ai nói gì.

Trong chuyện trai gái đây không phải là việc sảng khoái nhất sao?

Lưu luyến đủ rồi, Trần Linh Linh đứng dậy để lộ phần lưng trơn nhẵn trước mặt Khương Dược. Anh lười biếng đưa tay kéo cô ngã vào lòng anh, vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của cô, mệt mỏi cất giọng hờ hững, “Làm gì đấy?”

Trần Linh Linh nhỏ giọng, “Mặc quần áo vào. Bây giờ mà không đi chẳng may ngay mai bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”

Khương Dược, “Ngủ đi, sáng mai rồi đi.”

Anh không nói gì kéo cô vào lòng, ôm cô nhắm mắt lại. Trần Linh Linh giãy dụa một hồi nhưng không có kết quả, đúng là có hơi mệt. Cô mỉm cười, dán mặt vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng, cô khẽ ngáp một cái, nhắm mắt ngủ cùng anh.

Tranh thủ sáng sớm ngày mai dậy thật sớm, tranh thủ lén rời khỏi phòng Khương Dược quay về phòng mình.

Trải nghiệm cảm giác vui sướng đêm ấy khiến người ta ăn một lần rồi nhớ mãi. Trần Linh Linh vốn còn có chút kháng cự với Khương Dược, nhưng sau đêm ấy cô nhanh chóng đầu hàng. Cô chưa gặp người nào có thể hòa hợp ở trên giường với mình như thế, mọi người đều là người trưởng thành, nếu đã thích thì không cần phải do dự. Thế là bắt đầu từ đêm đó, Trần Linh Linh và Khương Dược bắt đầu trở thành ——

Bạn giường của nhau.

Ban ngày Khương Dược vẫn là cấp trên trầm tĩnh, nhã nhặn, Trần Linh Linh vẫn là cô nhân viên chăm chỉ làm việc. Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, hai người lại lên giường quấn quýt lấy nhau. Khương Dược không hề phản đối, Trần Linh Linh tự xét lại mối quan hệ giữa hai người có lẽ là mối quan hệ bạn giường đơn thuần.

Vậy cũng tốt.

Trải nghiệm cùng với Khương Dược khá tốt, không chỉ có mỗi buổi tối lúc du lịch nước ngoài cùng công ty, khi về nước, Trần Linh Linh lại động lòng khi nhìn thấy Khương Dược trong văn phòng. Chỉ mỗi động tác cau mày của anh thôi mà cô cũng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ lúc ở trên giường của anh, sau đó tim lại bắt đầu đập thình thịch, miệng đắng lưỡi khô.

Tự dưng có dục vọng với cấp trên của mình, cô đúng là không bằng cầm thú.

Khương Dược chỉ cười mà không nói gì, im lặng chờ đợi.

Sau khi đi làm lại, Trần Linh Linh không kiên trì được mấy ngày. Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, lúc cô đi ngang qua anh, không nhịn được để lại một tờ giấy, hẹn sếp tối nay gặp mặt. Khương Dược nhìn thấy nhưng không có phản ứng gì. Trần Linh Linh cứ nghĩ anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ sau khi tan làm anh lại gọi cho cô.

Cảm giác vẫn rất tuyệt.

Thế là sáng hôm sau, Trần Linh Linh mặt mày xám xịt đi tìm Khương Dược, yêu cầu lấy lại đơn từ chức của mình. Cô từ chức làm gì nữa? Tiền lương cao, còn hòa hợp với cấp trên như thế, công việc vui vẻ biết bao. Khương Dược ngắm gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai của quản lý Trần một hồi mới vui vẻ trả lại đơn từ chức cho cô.

Nhưng cách Khương Dược và Trần Linh Linh ở bên nhau rất kì lạ.

Trên giường thì kịch liệt quấn lấy nhau.

Xuống giường thì chuyện ai người nấy làm, không ai hỏi ai.

Trần Linh Linh giữ vững đạo đức nghề nghiệp của mình, ngày nào cũng tự nói với bản thân đừng có được voi đòi tiên, nếu Khương Dược có nói chuyện công việc với cô thì nhất định phải chuyển chủ đề ngay, không được nghe. Nếu lỡ công việc anh gặp trục trặc hay công ty có nội gián gì đó, cô trở thành kẻ tình nghi thì phải làm sao. Cũng may là Khương Dược ít nói, trông anh không có hứng thú nói chuyện công việc sau giờ làm với cô.

Chỉ có làm.

Nhưng trong giờ làm việc, thái độ giữa Khương Dược và Trần Linh Linh vẫn như cũ. Có đôi khi không cùng quan điểm, hai người sẽ tranh luận theo ý mình. Có lần nhân viên trong công ty đi ngang qua văn phòng giám đốc thấy quản lý Trần vỗ bàn yêu cầu giám đốc cấp tài chính, cãi nhau với giám đốc đến mặt đỏ tía tai. Nhưng thái độ của Khương Dược vẫn cứ bình tĩnh lạnh lùng, lần lượt bác bỏ yêu cầu của quản lý Trần.

Trần Linh Linh, “Không phải vừa kiếm được nhà đầu tư, lợi nhuận quý trước đã tăng lên rồi sao? Tiền đâu, tiền đi đâu hết rồi! Phòng tài chính chúng ta bị thiếu hụt, tiền thưởng bên trên phê chuẩn nhất định phải phát!”

Khương Dược, “Bộ phận kỹ thuật cần số tiền đó hơn các cô, phòng các cô chờ một chút.”

Trần Linh Linh, “Không được, tôi phải tranh thủ cho phòng ban của chúng tôi mới được!”

Cãi nhau ầm ĩ.

Nước bọt tung tóe.

Cuối cùng Trần Linh Linh nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại kết thúc cuộc tranh luận này.

Các đồng nghiệp chậc lưỡi —— Quản lý Trần vẫn không thắng nổi Khương tổng rồi. Quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng kém, đã cãi bao lần rồi.

Nhưng bọn họ không hề biết, ban ngày cãi nhau ầm ĩ, nhưng tối đến quản lý Trần và Khương tổng của bọn họ sẽ ngủ cùng một giường, quấn quýt không rời.

Quan hệ này kéo dài đến mấy tháng trời. Sau khi nghỉ Tết, Trần Linh Linh vui vẻ đến công ty, hào hứng chờ đợi cuộc họp đầu tiên. Bởi vì cô nhận được tin vợ của Chu thiếu đã có thai. Dựa vào trình độ cưng vợ của Chu Minh, nhất định Chu Minh sẽ xin nghỉ phép để chăm sóc cho vợ mình. Nếu thế thì mọi chuyện của công ty chắc chắn sẽ dồn xuống cho Khương Dược.

Trần Linh Linh khó nói, mối quan hệ ngầm của Khương Dược và cô ngoại trừ việc lần trước ra thì chưa từng liên hệ với nhau, nhưng đã hơn mười ngày cô không gặp anh, có hơi nhớ anh rồi. Thế nên cô không chờ đợi nổi đã vội chạy đến công ty, muốn vào cuộc họp để được gặp Khương Dược. Nhưng xui cái là người đến công ty lại là Chu Minh, cả ngày hôm đó Khương Dược không đi làm.

Liên tục một tuần chỉ có Chu Minh đến công ty, vẫn không thấy Khương Dược đâu. Trong công ty bắt đầu có tin đồn, Trần Linh Linh cũng bắt đầu lo lắng. Cô nhớ đến những người như Khương Dược và Chu Minh thì chuyện mở công ty lập nghiệp có khi chỉ để chơi đùa. Nhà Khương Dược có sản nghiệp gia đình, ba anh luôn mong ngóng con trai quay về kế thừa công ty. Khương Dược không đi làm cả tuần nay, nhân viên trong công ty đoán không biết Khương tổng có đi làm nữa không.

Trần Linh Linh lòng vòng bên cạnh Chu Minh nghe ngóng, nhưng Chu Minh là ai? Quản lý Trần muốn hóng hớt vài câu, Chu thiếu như cười như không nhìn nữ quản lý một buổi, chậm rãi nói ra ba từ, “Cô đoán xem.”

Trần Linh Linh, “…”

Công ty có hai ông chủ, một người suy nghĩ sâu xa không ai biết anh đang nghĩ gì, mọt người khác thì tối ngày diễn trò không có điểm dừng. Đây là tra tấn kiểu gì thế không biết.

Thật ra Trần Linh Linh có cách liên lạc với Khương Dược, thậm chí cô còn biết rõ anh ở chỗ nào. Lúc trước là do cô ngại không muốn đến, bây giờ Chu Minh lại cố ý không nói cho cô biết. Sau khi những tin nhắn cô gửi cho Khương Dược lại như đá chìm đáy biển, cô cắn răng quyết định tìm anh hỏi cho rõ.

Xem như cô quan tâm đến sức khỏe của sếp vậy.

Sau khi tan việc, người cuồng công việc hiếm có bữa không tăng ca như Trần Linh Linh lại đi như bay về nhà. Không biết vì sao mà trái tim cô đập rất nhanh, cô vội vàng trang điểm rồi thay đồ. Lúc ra khỏi cửa, Trần Linh Linh giấu đầu hở đuôi đi mua một giỏ trái cây, nghĩ đến lúc đó có thể nói với anh rằng đây là quà của toàn thể nhân viên tặng cho anh. Lái xe ra khỏi bãi, cô suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Khương Dược trước khi xuất phát.

Cô cẩn thận hỏi, “Sếp à, lâu rồi không thấy anh đến công ty, mọi người không biết anh có chuyện gì không nên rất lo lắng cho anh. Tôi thay mặt toàn thể nhân viên đến nhà thăm anh, không biết có tiện không?”

Cô ít khi nào nói chuyện riêng với Khương Dược, hôm nay hiếm được một lần cô nhắn tin liên tục cho anh thế này, mấy tin cô gửi trước đó đều như đá chìm đáy biển. Lần này cô nghĩ chắc anh cũng không để ý, ai ngờ vừa gửi đi, màn hình điện thoại lại ting ting sáng lên, Khương Dược nhanh chóng trả lời lại.

Trần Linh Linh có cảm giác được quan tâm mà lo sợ mở tin nhắn ra, hóa ra anh gửi tin nhắn thoại đến. Anh cất giọng khàn khàn, lời ít ý nhiều, “Tới đi.”

Giọng anh xuyên qua màng nhĩ ôm lấy linh hồn của cô, trong nháy mắt Trần Linh Linh đỏ bừng cả mặt, nhịp tim nhanh hơn. Lòng mừng thầm, nghĩ anh có phải cũng nhớ cô, không thể chờ đợi muốn gặp cô không? Aiz, hiếm khi có lúc Khương Dược nhiệt tình thế này.

Trần Linh Linh tràn đầy tự tin đi đến chung cư của Khương Dược, đậu xe đàng hoàng, mang theo giỏ trái cây vừa mua bước vào thang máy, trong lòng âm thầm tập nở nụ cười khi gặp sếp. Thậm chí trong đầu cô còn hiện ra vài hình ảnh hạn chế người xem, nhà của anh… trước giờ cô vẫn chưa từng đến lần nào.

Trần Linh Linh ấn chuông cửa.

Trước khi cô ấn chuông, Khương Dược đang ngồi trên thảm khẽ vuốt trán, nghe người phụ nữ ngồi bên cạnh vừa gấp quần áo vừa dạy dỗ anh, “Em xem em sống thế nào hả? Nhà lạnh như cái hầm băng, một tí sắc màu cũng không thấy, người không biết còn tưởng đây là phòng em tạm mướn ấy chứ. Lớn già đầu rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân, nếu không phải có Chu Minh nói, chị còn không biết em bị bệnh đấy. Chu Minh nhà người ta đã kết hôn rồi mà sao em vẫn không có động tĩnh gì hết vậy? Không lẽ em vẫn còn yêu thầm Nhiếp Thanh Anh ư? Chị cho em biết, không được là không được. Em đi xem mắt cho chị ngay.”

Khương Dược bất đắc dĩ, “Em không còn yêu thầm Nhiếp Thanh Anh nữa. Em cũng không muốn đi xem mắt.”

ANh dừng một chút rồi nói, “Em có bạn gái rồi.”

Người đẹp đang gấp quần áo trên giường khịt mũi coi thường, “Đừng có lừa chị. Chị còn không biết em chắc? Em sợ chi bắt đi xem mắt chứ gì. Tết nhất cũng không thèm về nhà… Ba thiếu điều tức chết vì em. Ba bảo chị đến để lôi em về. Ngoan ngõan nghe theo chị đi xem mắt ở đây, hay là về nhà xem mắt, em chọn đi.”

Người đẹp này chính là Khương Minh Tích, chị của Khương Dược. Khương Minh Tích và Nhiếp Thanh Anh là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học, Khương Minh Tích ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau đó luôn làm việc ở đoàn kịch ở nước ngoài. Năm ngoái Khương Minh Tích giấu người nhà kết hôn ở nước ngoài, gia đình họ Khương khiếp sợ một phen, đặt mọi sự chú ý lên người cô. Năm nay cô đã yên bề gia thất, người nhà họ Khương lại bắt đầu đặt nguyện vọng lên người Khương Dược.

Khương Minh Tích bất mãn dạy dỗ em trai, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, ánh mắt Khương Dược sáng bừng đứng dậy đi mở cửa. Khương Minh Tích tò mò đi theo. Cửa vừa mở ra, một cô gái xinh đẹp đứng trước cửa. Cô gái đang định mở miệng thì Khương Dược đã vội đi đến, dịu dàng nói, “Em đến rồi.”

Anh không nói gì đi đến ôm vai cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

Trần Linh Linh mờ mịt, “… Nhanh thế mà đã muốn lên giường rồi?”

Gân xanh trên trán Khương Dược căng ra, cúi đầu cười khẽ, “Nghịch ngợm.”

Anh ôm Trần Linh Linh quay đầu cười cười với chị của mình, “Bây giờ chị thấy rồi chứ? Em có bạn gái thật mà. Linh Linh, còn không mau chào chị đi?”

Trần Linh Linh lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt khó nói thành lời của chị Khương Dược, mặt cô đỏ bừng, không biết phải nói trước mặt chị gái nhà người ta. Dù không biết mình trở thành bạn gái của sếp từ lúc nào, nhưng cô rất phối hợp với sếp, lập tức cúi đầu chào, “Em chào chị.”

Khương Minh Tích như có điều suy nghĩ, “… Ừ…”

Em trai cô vậy mà có bạn gái thật. Mà bạn gái của nó lại khác hẳn với phong cách của Nhiếp Thanh Anh, tuy nhiên cũng thuộc hàng mỹ nhân. Chuyện này vừa làm cô mất mát vì không được dẫn em trai đi xem mắt, nhưng lại vừa yên tâm vì nó không còn yêu thầm Nhiếp Thanh Anh nữa.

Sau đó… Khương Minh Tích hào hứng hỏi, “Em dâu à, hai em định khi nào kết hôn? Chị không giống ba mẹ, chị không quan tâm môn đăng hộ đối đâu, chỉ cần hai đứa yêu nhau chị đều sẽ ủng hộ hai đứa kết hôn.”

Trần Linh Linh, “…”

Cô ngơ ngác để chị gái Khương Dược thân thiết kéo mình ngồi xuống, bắt đầu bàn chuyện hôn sự. Cô thừa dịp Khương Minh Tích không để ý vội quay đầu cầu xin sự giúp đỡ của anh, nhưng anh chỉ ra dấu “cố lên” khiến cô càng thêm nóng nảy. Cứ mơ mơ hồ hồ như thế, vì để phối hợp với sếp mà cô bị kéo đi bàn chuyện cưới xin.

Khương Minh Tích suy nghĩ một lát rồi vỗ trán, “Thế này đi, em và em trai chị cứ lén đăng ký kết hôn trước đã. Nếu ba mẹ chị có thành kiến với em thì cũng không còn cách nào khác, vì bọn em kết hôn rồi. Em dâu, em thấy cách này được không?”

Trần Linh Linh, “…”

Người nhà họ Khương thật đáng sợ.

Cô đầu váng mắt hoa luôn rồi.

Thì ra không chỉ mình Khương Dược đáng sợ, chị gái Khương Dược càng đáng sợ. Mà nghe giọng điệu của chị ấy, hình như ba mẹ chồng tương lai cũng không dễ lừa… Không đúng, sao cô lại gọi là “ba mẹ chồng” thế này, cô và Khương Dược chẳng phải chỉ đơn thuần là quan hệ bạn giường thôi ư?

Đêm đó lúc bị Khương Dược và Khương Minh Tích một trái một phải “áp giải” lên máy bay quay về nhà họ Khương, Trần Linh Linh vẫn còn đang tự hỏi về vấn đề này.

– KẾT THÚC –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN