Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc) - Chương 23-2: Công phu thái cực quyền của quan viên trung Hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ngược Về Thời Lê Sơ (Nam Việt Hải Quốc)


Chương 23-2: Công phu thái cực quyền của quan viên trung Hoa


Khi đoàn người của Vương đô đốc đi tới quân cảng thì cũng là lúc tên tù binh cuối cùng bị trảm thủ. Cảnh tượng máu me nhày nhụa nhưng lại là tăng thêm vẻ anh hùng cho vị ” danh tướng” họ Tôn này.

Thấy được Vương đốc công Tôn Nghị vội vàng quý xuống, nước mắt chảy dài:

– Hạ quan làm việc bất lực, để sảy ra chuyện lớn như vậy tội đáng muôn chết – nói xong cởi mũ mão- xin đốc công ban cho Nghị tội chết. Nói xong nước mắt dàn dụa quay lại nhìn xác các binh sĩ đang trôi phập phồng trong quân cảng.

Hàng ngàn binh sĩ vội quỳ xuống khấu lạy liên hồi mồm năm miệng mười.

– Xin đốc công khai ân… Tôn tướng quân tội không đáng trảm…. Xin đốc công khai ân… Xin đốc công khai ân…

Vương Tích ra tay làm động tác im lặng, tươi cười đỡ Tôn nghị dậy.

– Tướng quân la công thần, há có tội gì. Lấy it địch nhiều trảm thủ toàn bộ kẻ thù lấy đâu mà có tội. Tội là tên đáng chết ngàn đao Đinh Ngỗi và Mã Tiến kia thông đồng dẫn giặc vào nhà. Ta đã cho bắt Mã Tiến tiến hành xét nhà hai tên khốn này. Các tướng sĩ yên tâm.

– Tôn tướng quân đội mão vào ta có chuyện muốn bàn bạc với tướng quân.

Tiến vào doanh tướng chỉ còn hai người Tôn Nghị và Vương Tích. Tôn Nghị vội quỳ xuống dập đầu bôm bốp:

– Là thuộc hạ thất trách làm đốc công sợ hãi…. Tội đáng muôn chết…. Thuộc hạ sợ hãi… Thuộc hạ có tội… Nói rồi khóc nấc lên từng tiếng.

– Tướng quân mau đứng lên Ai da đâu trách gì tướng quân. Việc quan trọng là bây giờ phải xử lý khéo léo chuyện này. Nếu cẩn thận có thi còn là cơ hội cho hai ta… Tướng quân phải chăm chú lắng nghe… Như vậy…. Như vậy….

– Cái này… Cái này…. Trảm thủ hai ngàn thì đúng rồi nhưng dìm chết bốn ngàn thì… Thì… Có hơi quá không thưa Vương công?

Vương Tích khoát tay…. ” Tôn tướng quân, ngài la người thật thà. Ngài cứ lo việc đánh trận của ngài đi. Cái học vấn quan trường nó thâm ảo cứ để lão phu tính toán há. Chờ gia sư của ta viết xong sẽ đem cho tướng quân sao lại một bản trình lên quân bộ sao hả?

Tôn Nghị giả vờ run rẩy hưng phấn vái lạy Vương Tích; ” Vương công lo nghĩ cho thuộc hạ như vậy, thuộc hạ xin liều chết tận trung”.

Tiếp theo đó là tấu chương như bươm bướm bay về Quân Bộ Nam kinh. Nội dung đại khái là Oa khấu thế đến hung hung gần 3 vạn, thuyền pháo ngợp trời. Vương đốc công quyết đoán anh minh phái Tôn Nghị chặn trước quân giặc một trận chiến lấy it địch nhiều trảm thủ 800 nhấn chìm 5 ngàn mà tồn thất chỉ có 800. Thế nhưng Đinh Ngỗi, Mã Tiến thông đồng quân giặc lâm trận phản chiến. Để cho hơn hai vạn Oa khấu tấn công quân cảng, đốc công Vương Tích tự mình ra trận đẩy lui quân giặc trảm thủ hơn ngàn nhấn chìn 1 vạn thế nhưng quân cô chúng quả lại gặp phản bội nên “một số” chiến thuyền trong cảng bị đốt cháy. Nay hơn một ngàn tám trăm Oa khấu Thủ xin gửi về Quân bộ cin nghiệm chứng.

Cái này gọi là công phu thái cực quyền đỉnh cao của quan viên trung Hoa, ngoài ra nghệ thuật viết tấu chương cũng đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Quan viên Quân Bộ Nam kinh như mưỡi thấy mùi máu, xoa tay xuýt xoa. Hai tướng phản chiến mà chỉ cháy vài chiếc thuyền, chết vài thủy binh. Trảm thủ hơn ngàn nhấn chìm gần vạn đây la công huân to băng nào. còn cái tên họ Tôn kia một ngàn năm đấu sáu ngàn trăm gần ngàn nhấn chìm năm ngàn. Cái này gọi la chiến tướng thủy quân siêu cấp cường đại, người của quân bộ phải thế. Thế là tấu chương sau khi chỉnh sửa vài con số nhỏ và một số chỉ lệnh đưa ra từ cấp cao hơn để dẽ điền tên mình vào thế là được hình thành và chuyển về Bắc Kinh.

Ý của quân bộ là chuyển vị “danh tướng” họ Tôn về quân Bộ Nam Kinh thế nhưng nhận được câu trả lời dứt khoát từ vị “danh tướng nay là:” Ngay nào Oa khấu vẫn còn thì hạ quan ngày đó còn chưa dời tiền tuyến”. Ờ thì dù kháng lệnh, nhưng mà nói cũng đúng để kẻ ” ham đánh đấm” này làm đả thủ kiếm công huân cho mình đi tốt hơn là kéo về Quân Bộ. Nhưng câu nói này lại được sĩ tử cả nước ủng hộ, điều này hiếm có vì thường người đọc sách rất kinh thường những kẻ võ biền, thế nhưng kẻ từ chối quan cao hậu lộc để được ra trận giết địch thì phải được kính trọng. Ngôn quan cũng nhạy cảm đánh hơi thấy su thế nên tấu chương khen ngợi lương tướng họ Tôn cũng bay tới tấp đến trước Hoàng đế Vĩnh lạc. Đến nỗi vị hoàng đế này phải thốt lên rằng nếu Họ Tôn này là tướng Bộ binh mà không phải thủy Binh thì ta còn ngại gì bon That Đát. Vậy nên việc tăng Tôn Nghị lên làm Phiêu kị tướng quân Tổng đốc thủy quân Chiết Giang là chuyện không khó hiểu, Còn Vị Vương Tổng Đốc tiền nhiệm với chiến công chói không kém được thăng lên Đô Đốc thủy Quân Nam Trực lệ cai quản toàn bộ trủy binh Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Tân Hải. Vậy là cả nhà đều vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN