Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản) - Chương 20: Bắn thử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)


Chương 20: Bắn thử


Cầm lấy khẩu súng còn lại trong khay sơn mài Nguyên Hãn thành thực mở khóa nòng phía sau rồi nhét một viên đạn giấy vào ổ đạn phía sau nòng súng. Vuốt cho dây ngòi nổ vào vị trí cốc mồi, sau đó hắn đóng khóa nòng lại.

Đứng rộng hai chân bằng vai hắn nghiêng người giơ thẳng cánh tay phải cầm súng về chiếc bia gỗ cách xa gần 100m. Quay sang một thân binh hắn gật đầu nhẹ. Ngay lập tức người thân binh này vội vàng châm lửa cho một quả pháo bông.

Chẳng mấy chốc trước nhà của Lê gia vậy mà đốt pháo tưng bừng. Pháo ngày tết đã trở thành tục lệ của Người Việt từ lâu rồi nên cũng không ai lạ lẫm gì. Chưa đến giao thừa mà Lê Gia đã đốt pháo rồi, có một vài người cũng thắc mắc nhưng rồi họ lắc đầu cho qua. Lê gia là đại hộ lắm tiền nhiều của họ muốn đốt pháo lúc bào thì đốt ai quản được. Nhưng mọi người đều không chú ý vì trong tiến pháo đì đùng vang vang thì có một tiếng “Đoàng” thật lớn và thật quá khác biệt.

Quay lại tình cảnh trong sân vườn sau nhà của Lê Gia, giờ đây gia tướng và gia chủ Lê gia vẫn đang còn run rẩy mặt cắt không còn giọt máu. Mà đứng đó là Nguyên Hãn vẫn là tư thế cầm súng một tay giơ thẳng, nòng súng khói xám vẫn bốc nghi ngút. Chứng minh một điều nó vừa phát xạ xong. Cách đó 70 m một tấm bảng gỗ làm mục tiêu bị xuyên một lỗ to như quả trứng gà. Khoản cách 70m uy lực của súng rất mạnh. Nếu 100m thì chắc chỉ có thể ghim vào tấm bảng gỗ mà thôi, 120m thì chắc chắn sẽ là va vài tấm bảng rồi bật ngược trở ra.

Tiếng nổ quá đội nhiên, tia lửa khạc ra từ nòng súng nhìn rất kinh người. Vì tất cả người Lê gia có mặt tại đây đều chăm chú mà nhìn khẩu súng, thế nên khi Nguyên Hãn tác hỏa thì họ đều bị giật mình.

Mà khốn khổ nhất có lẽ là gia chủ Lê Gia cậu của Nguyên Hãn, tên này là thư sinh chính hiệu, lại thêm đứng gần Nguyên Hãn nhất. Tiếp theo đó là hắn đứng kế bên Nguyên Hãn khi cậu cháu quý hóa này của hắn khai hỏa. Vậy nên lúc này hắn đang ngồi bệt dưới đất tay chân run rẩy, khẩu súng trên tay thì quăng béng đi đâu rồi.

Nguyên Hãn vội vàng cất súng vào hộp mà lao lại đỡ lấy cậu.

– Cậu không sao chứ, cháu xin lỗi vì không cảnh báo trước cho cậu…

Ông Trực khoát tay mà cười trừ xấu hổ.

– Không sao không sao, thân thể thư sinh đúng là vô dụng mà… ha ha… vật này quả là thần khiếp quỷ kinh. Thật đáng sợ hung khí…

– Cậu không phải sợ hãi làm gì, chỉ cần bắn thử hai ba lần là tốt thôi, ban đầu cháu còn sợ hơn cậu bây giờ đấy…

– Thật sao? Ta không tin, ngươi cái thằng cháu này thân sinh là hổ tướng sao biết sợ là gì… chắc ngại ta xấu hổ trước mặt thuộc hạ chứ gì…. không cần ngại. Toàn là thân tín cả, ta thư sinh không đánh trận nổi nhưng mưu kế của ta cường. Không chơi trò đao kiếm được.

Tên cậu này của Nguyên Hãn vậy mà khá thẳng thắn, hắn vạch trần luôn cả Nguyên Hãn ý đồ, phải nói bụng dạ tên này khá thoáng đạt.

Lúc này đây chúng gia tướng Lê Gia xung quanh cúi đầu chắp tay mà thưa.

– Bẩm gia chủ,công tử. Đến chúng ta là quanh năm sa trường mà cũng giật mình không thôi. Nếu đứng gần như gia chủ thì có khi lăn hết ra rồi….

Lê Trung Trực cười ha ha mà chỉ mấy tên gia tướng.

– Các ngươi học cái gì không học lại đi học lẻo mép. Ta có sao ta biết…. nào lại đây, cho ta thử một cái xem sao… mà thứ này gọi là gì?

– Dạ thưa cậu gọi là Đoản súng hỏa mai ạ…

Vừa nói Nguyên Hãn vừa chậm rãi thực hiện thao tác nạp đạn cho tên cậu thư sinh này quan sát kĩ.

– Này lão Khác ông lại đây, quan sát kĩ thao tác của Cháu Hãn, nhỡ may ta quên lại còn nhắc, mấy hôm nữa hắn về lấy ai mà chỉ ta.

Vậy mà tên cậu nhận này của Nguyên Hãn rất là cẩn thận, mình hắn học sợ không rành nên kéo theo đồng bọn.

– Hãn này, nếu đã có Đoản súng hỏa mai thì chắc phải có trường súng hỏa mai chứ.

Vừa quan sát Nguyên Hãn lắp đạn, vừa nghe giải thích, nhưng tên thư sinh này không quên hỏi một câu.

– Dạ thưa cậu là có, Trường súng hỏa mai dài đến tầm hơn 1m, uy lực hơn nhiều 120 m có thể xuyên giáp 160m có thể giết người. Nhưng chúng khá nặng và vướng víu, không thích hợp cho cậu mang bên người. Lần này cháu đi đánh hải tặc dự định là mang theo 250 khẩu súng trường hỏa mai như vậy.

– Ồ nếu ta muốn trang bị cho một đội gia đinh tầm 200 khẩu gì mà trường súng hỏa mai thì cháu có thể giúp ta không?.

Vừa nhận súng đã lắp đạn từ tay Nguyên Hãn hắn vừa hỏi dò. Quả thật tên này là người rất thông minh, chỉ liếc sơ qua hắn đã thấy được loại vũ khí mới này kinh khủng cỡ nào. Đội thuyền buôn của nhà hắn vào nam ra bắc thường xuyên, nếu có một nhóm vũ khí như vậy thì rất an toàn.

– Điều này không khó, nhưng giờ đây cháu đang chuẩn bị cho đi xa nên chưa thể ngay lập tức chế tạo cho cậu được.

– Ùm ta cũng không vội…

Nguyên Hãn nắn nót cẩn thận tư thế bắn của ông cậu một lần thì mới mở chốt an toàn cho hắn. Súng hỏa mai tuy sức giật chưa mạnh lắm thế nhưng với tên thư sinh trắng nõn nà như ông cậu này nếu không cẩn thận thì trấn thương như chơi.

– Đoàng

Một tiếng nổ lớn lại vang lên, khói bay nghi ngút từ nòng súng, lần này mọi người đều có chuẩn bị nên không có ai xấu mặt cả. Nhưng viên đạn của Ông trực không trúng tâm tấm bảng mà khoét đi một góc bên cạnh của nó.

Chúng binh sĩ thân binh của Nguyên Hãn vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Ông Trực nghĩ mình bắn kém đang tính xấu hổ một phen lại ngớ người ra, mấy tên lính trẻ tuổi này là hoan hô thật lòng chứ không phải giả tạo nịnh hót.

– Thưa cậu, lâng đầu bắn mà trúng được bia cách 70m là rất giỏi đấy, mấy tên kia là xuất sắc nhất trong binh sĩ của cháu mà lần đầu bắn thì đạn đi đâu tìm không thấy ha haha..

Nguyên Hãn đứng một bên cười ha ha giải thích.

– May mắn thôi may mắn thôi…..

Lê Trung Trực cười ha ha mà nói, tiếp theo đó hắn tự mình nạp đạn mà bắn tiếp, không biết tên này có thiên phú về mặt này hay sao mà hắn càng bắn càng chuẩn, không một phát nào lệch bảng.

Chiều hôm nang tiếng đì dùng kiểu pháo nổ thi thoảng lại vang lên ở nhà họ Lê làng Ngọc Hà. Tên gia chủ vậy mà bắn không biết mệt, hắn bắn đến tận xế chiều mới nghỉ tay. Mà không chỉ mình hắn bắn, hắn kéo thêm cả mấy tên gia tướng vào bắn cho vui và thử cảm giác mới.

Nói thật một câu, cái trò súng đạn có sức hút kinh khủng đối với nam nhân, không kém gì bóng đá ở thời hiện đại. Nên nhớ ten gia chủ họ Lê này chỉ mới 27 tuổi thôi, vì thượng vị gia chủ nên hắn có vẻ gì đó già dặn trước tuổi. Nhưng huyết khí cương phương là có đấy. Với lại năng khiếu môn bắn súng của hắn rất tốt, tên này trước đó chỉ biết đến bút nghiên thi ca mà thôi. Muốn đi săn thú cũng cả dương nổi cái cung, đôi khi hắn cũng uất ức lắm. Lúc này thấy lũ thuộc hạ bu quanh mà tang bốc khả năng bắn súng của hắn lên tận mây xanh thì tên này vui lắm. Hắn cũng biết mấy tên gia tướng có phần nhịn nọt, nhưng không phải toàn bộ đều nó sai sự thật. Về mặt xạ kích hắn rất cường, đảm bảo ngươi luyện võ mười năm lao vào đánh một gã thư sinh như hắn, hắn chỉ cần dương súng bóp cò. Bằng một tiếng mười năm luyện võ xuống chầu Diêm Vương.

Lê Trung Trực càng bắn cang hăng. Hắn vừa bắn vừa nghĩ đến chuyện một thư sinh như hắn cầm súng lên cũng có thể giết chết lão binh ngoài trăm bước. Vậy mấy anh nông dân lực lưỡng thì sao, họ cầm được cả súng to ấy chứ. Mà nông dân số lượng nhiều không? xin thưa à quá nhiều. Chỉ cần một đám nông dân cầm súng chĩa về phía trước bắn loạn xạ thôi thi một đạo binh lình chuyên nghiệp cũng đủ ăn thiệt thòi rồi. Hắn vừa bắn vừ nghĩ đến chuyện minh đặt cược đúng rồi, thi thoảng liếc mắt nhìn người cháu oai phong đứng đó hắn lại hài lòng mà mỉm cười trong bụng.

Nghĩ về binh chủng có thể đối kháng lại loại vũ khí này thì chỉ có cung thủ mà thôi. Nhưng dù không biết gì về binh pháp nhưng Lê Trung Trực biết rõ một điều, số lượng cung thủ không thể bằng được một phần số lượng nông dân cầm súng. Chỉ cần nhìn vào gia dinh của hắn là biết, tốn không biết bao nhiêu tiền của và thời gian huấn luyện bắn tên cho Gia đinh mà kết quả chỉ được một nhúm người là có thể xạ kích ra hồn. Nhìn hắn xem, Lê Trung Trực ta đây chỉ mật một buổi chiều thì trình độ đã gần như các ngươi luyện cung tên bốn, năm năm thời gian. So sánh là quá khập khiễng. Hắn đang tính thắp đuốc bắn tiếp thì Nguyên Hãn ho khụ khụ mà nói ” Tụi cháu đói quá”. Khi này Lê Trung Trực mới ngớ người ra, mình thất lễ quá. Con cháu lặn lội từ xa đến mà mai mê súng đạn để chúng chịu đói từ trưa đến giờ. Gia chủ hô một tiếng là nha hoàn người hầu gà bay chó chạy tiệc rượu bày ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN