Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)
Chương 24: Siêu trộm văn thơ
Bỗng nhiên đâu đó vang vọng tiếng cười, rồi khe khẽ tiếng vỗ tay đánh thức Lê Tú Xuân trong cơ say, nàng vội vang hoảng hốt như chú chim non lần đầu tiên xa tổ mà lao ra khỏi vòng tay Nguyên Hãn. Giờ đây ngồi bên một góc chiếc thuyền đôi nàng đang hận rằng tại sao cái thuyền này không có cái vách nào đủ lớn để che chắn…. cho hắn và nàng.
Nguyên Hãn nhìn xunh quanh chúng binh sĩ và các cô thiếu nữ liền quát lớn.
– Các ngươi thì có gì khác đâu mà cười… tản ra đi… tự do 2 canh giờ rồi thu thập về Lê gia…
Được lệnh đặc xác các tay chèo cuống cuồng phóng đi như bay, thời gian riêng tư quý giá. Họ có nhiều điều cần nói với đối phương. Công tử chỉ cho thời gian 2 canh giờ kể cả chèo đi chèo về đã mất một ít thời gian rồi. Vậy nên càng phải nhanh chóng mà tận dụng a.
– Lúc nãy các chi em của Tú Xuân hiểu nhầm anh vẽ tranh hoặc làm thơ cho em. Nếu không có mà đem về thì sợ mọi người lại cười em đó. Để anh làm một bài thơ tặng em.
Nói rồi Nguyên Hãn múa bút mà viết một bài thơ lên giấy lụa. Nói thật Nguyên Hãn văn võ toàn tài, nhưng văn ở đây là chỉ về binh thư yếu lược đánh trận dàn quân mà thôi. Không bào gồm cầm kì thi họa cho được. Mà ngay cả mấy ông thi sĩ chuyên nghiệp thì cũng là ăn rồi nằm nhà sáng tác sẵn cả đống bài thơ. Sau đó khi nào có hội hè sẽ lôi ra sửa vài chữ cho đúng ý cảnh rồi đánh lừa thiên hạ là bảy bước thành thơ. Nói thật cũng có mấy thể loại quái vật bảy bước phóng thơ nhưng mà điều đó hiếm thấy vô cùng. Vậy thì Nguyên Hãn phải làm sao bây giờ? dĩ nhiên là hắn trộm thơ của thế giới tương lai một chút. Mà hắn cũng là chọn bừa một bài về Hồ Tây mà viết thành tiếng Hán Nôm, vì Lê Tú Xuân chỉ có thể đọc được tiếng hán nôm mà thôi.
Chỉ một lát sau thì một bài thơ đã được chép xong. Thổi qua qua cho khô mực Nguyên Hãn trịnh trọng gửi cho Tú Xuân trước ánh mắt ngỡ ngàng của nàng. Tốc độ làm thơ của gã này quá nhanh, dường như cầm bút là viết mà chả nghĩ gì. Nếu nàng biết hắn trộm thơ người khác thì không biết nghĩ sao đây:
Một chiều thuyền lướt Hồ Tây
Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người
Gió ru những nụ hồng tươi
Trên môi em cười hút cả hồn anh
Trời xanh mặt đất hiền lành
GIữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên
Nên thơ chút cảnh êm đềm
Buông lời đối họa cho mềm câu thơ
Dệt thêm những sợi ước mơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau..
Chính thức bài thơ này là “Một chiều dạo bước Hồ Tây” thế nhưng lần này có dạo bước đâu, vậy nên Nguyên Hãn tự sửa lại. Tuy rằng vàn điệu hơi lệch lạc một chút nhưng nhìn tổng thể vẫn là thơ hay trong trăm chọn một. Tú Xuân là như bị thần hồn đánh cắp mà nhẩm đi nhẩm lại bài thơ. Nhất là hai câu:
Gió ru những nụ hồng tươi
Trên môi em cười hút cả hồn anh
và
Dệt thêm những sợi ước mơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau..
Chúng quả thật có sức tấn công quá mãnh liệt tới trái tim rồi. Nhìn mắt của cô bé mới lớn tuổi chập chững biết yêu đang long lanh như muốn nói. Nguyên Hãn quả nhiên hoảng loạn rồi, ăn cắp là một tội lớn. Nhưng ăn cắp mà không hiểu vật mình ăn cắp là gì tội còn lớn hơn. Chắc chắn bài thơ này còn ý nghiều ý nghĩa ẩn chứa mà chỉ những người trong nghề như Lê Tú Xuân mới nhận ra. Nếu không thì nàng không thể nào run run mà kích động đến vậy. Nguyên Hãn quyết định thề rằng từ nay sẽ không ăn cắp thơ văn thêm bất kì một lần nào nữa.
Đường về râm ran tiếng cười nói vui vẻ của đám thiếu nhiên thiếu nữ. Cả một nhóm thiếu nữ đi chung với nhau, họ cười đùa trêu chọc tiểu thư, nhưng mấy cô gái quân hộ này lại không nhìn lại bản thân mình đi. Có cô lúc mới về thì quần áo xộc xệch luống cuống mà chỉnh lại, có cô đến giờ tóc tai còn rối bời, lại còn có cô son môi không sót lại một chút nào, mà nhìn một thằng Thân binh thiếu niên nào đó môi đang đỏ chót như thiếu nữ kia kìa. Nói về độ bạo rạn thì mấy cô quân hộ này phải gấp mười lần tiểu thư có dư a. Chuyện Nguyên Hãn làm thơ cuối cùng cũng lộ ra, trước sức ép của đám chị em cùng lớn Lê Tú Xuân phải khai thật về bài thơ, ngay cả tấp giấy lụa mà Nguyên Hãn viết tặng bài thơ cũng bị các chị em nâng niu cẩn thận chuyền tay nhau mà đọc. Quá ngưỡng mộ tiểu thơ có mấy cô quân hộ gia đinh đòi hỏi bạn trai phải làm thơ tặng mình. Vậy là ga bay chó chạy, mấy thằng thần kinh thô cầm đao cầm súng này lấy đâu ra chất xám mà làm thơ, chúng đành ai oán mà cầu cứu công tử. Vậy là sự nghiệp đạo thơ của Nguyên Hãn trở nên bất tận. Bí thơ hắn lôi cả bài hát kiếp trước ra để viết lại cho mấy tên thân binh, mà nổi tiếng nhất là bài.
“Ngày ta sánh đôi, hạnh phúc nói cười
Chỉ mong thế thôi đến tận cuối cùng
Từng giây phút trôi ánh mắt rạng ngời
Cầm tay bước đi tiếng yêu cất lời
Và anh cám ơn cuộc đời này
Đã mang em về bên mình để rồi
Mỗi sớm mai khi thức dậy
Anh nói rằng: “Hãy yêu anh và bên anh người nhé!…”
Cô gái nhận được nài thơ này của tên thân binh thì tí nữa ngất vì hạnh phúc. Đơn giản vì bài này hát được, giai điệu rất dễ học, chỉ mới vài lần tên than binh đã thuộc và nghêu ngao hát được rồi, mặc dù nghe thì không thể nào hay lắm, nhưng đủ để tán đổ hết tim tất cả thiếu nữ ở đây rồi. Mấy ngày nay khi nhóm Nguyên Hãn ở lại Lê Gia cảnh gà bay chó chạy rất nhiều.
Tất nhiên các thiếu nữ không phải ngu, họ biết thừa bạn trai của mình đi cầu cứu công tử Hãn. Những bài ca khúc nhẹ nhàng, lãng mạn giai điệu rất lạ này toàn là của Hãn Công tử mà ra cả. Nhưng quan trọng là bạn trai của họ đưa cho là được, ai làm không quan trọng. Điều này cũng chứng minh một điểm, nam nhân của họ rất có địa vị trong mắt của công tử, nếu không thì cũng không được nuông chiều đến vậy.
Chỉ mới bốn ngày ở lại Lê gia của nhóm Nguyên Hãn mà các cô gái ở đây đã tôt chức được hẳn một cuộc đại nhạc hội rồi, với hơn mười bài hát được họ dùng đàn Tranh và đàn Nguyệt cùng trống để tấu nhạc và hát. Văng vẳng vọng lại cũng làm cho “một nửa” Nguyên Hãn nguôi ngoai nỗi nhớ nhà.
Mấy ngày nay thật đúng là ngày thư giãn với nhóm thân binh, nhưng lại không phải của Nguyên Hãn. Hắn đang phải hoàn thiện lại tất cả các hạng mục chuẩn bị cho cuộc chiến với hải tặc. Nói chung người lãnh đạo có trách nhiệm thì nơi nào cũng vất vả cả. Tú Xuân sót xa lắm, thế nhưng nàng cũng vui vẻ vì Nguyên Hãn hắn cho phép chỉ mình nàng là có thể vào thư phòng lúc hắn làm việc, ngay cả Lê Trung Trực cũng không có đặc quyền này. Thế nên thời gian hai người bên nhau là không ít.
Nguyên Hãn đang vẽ vời và thiết kế, hắn dùng là bút long ngỗng, vì dùng bút long thì không bao giờ có thể vẽ thiết kế một cách chi tiết được.
Để chuẩn bị cho lần chiến đấu trên biển lần này Nguyên Hãn rất cẩn thận vì cuộc chiến này chỉ có thể thành công không thể thất bại, vì cả Nguyên Hãn và cũng vì Lê Trung Trực.Vì Nguyên Hãn đó là tất yếu, chỉ có thể chiến thắng một cách nhẹ nhàng và oanh liệt thì mới chứng minh được giá trị của bản thân. Vì Lê Trung Trực vì nhóm hàng này của ông cậu trẻ này rất quan trọng. Quan trọng không phải về ý nghĩa kinh tế mà là ý nghĩa chính trị. Nhóm hàng này là thuốc men dành cho quân sĩ triều dình nhà Hồ chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công Chiêm Thành vào năm sau. Nếu như Lê gia không giao kịp coi như là kháng chỉ, Hồ Quý Ly hoàn toàn có khả năng trị tội Lê Trung Trực. Lê gia không muốn bị nắm cái thóp này, họ đang là cai gai trong mắt Hồ Quý Ly đấy, cũng bởi vì Lê gia đi lại rất gần với Trần Tôn Thất, hai cái dòng họ này có rất nhiều thông hôn đôi cặp đó. Vì đó Lê Gia cũng đang nằm trong vùng đả kích của họ Hồ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!