Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)
Chương 38: Khai Môn Lôi
– Bẩm tướng quân, bốn chiếc chiến thuyền không hề rời bến, Chó săn triều đình cử tầm 200 binh canh gác tạo bến cảng. Chúng cho xây dựng them hai chòi cao với tầm 5 cung thủ một chòi. Còn lại vẫn là dùng tường gỗ cũ của chúng ta để lại. Tiểu nhân lặn xuống mặt nước tiế cận bốn thuyền thì thấy trên mỗi thuyền có tầm 20 tên thuyền viên ở lại. Đây à vị trí hai chời canh.
Đây là một tên Lang binh nhanh nhẹn nhất và bơi lội tốt nhất trong đám hải tặc. chính hắn đã lợi dụng đêm tối mà bơi một mạch 3 km tiếp cận bến cảng. Bọn này chính là chủ nhân trước đây của hòn đảo này nên biết thừa các chỗ sơ hở của hàng rào nơi bến cảng mà chui vào dễ rang rồi chui ra, y như dạo chơi trong nhà vậy.
– Rất tốt, tất cả nghỉ ngơi lấy sức, cả ngày mai sẽ ở trong rừng hết tất cả kiểm tra lại thuốc nổ đạn dược. nếu bị ẩm thì ngày mai tiến hành rang khô.
Nguyên Hãn hạ lệnh cho quân sĩ. Họ sẽ có một ngày trốn trong rừng và tối mai sẽ hành động. Lần này bến tàu canh gác rất nghiêm ngặt, bởi lần trước quân Minh bị lũ hải tặc đánh lén. Duy chỉ có mặt nước là chúng không thể làm gi hơn. Trong đêm tối của rừng bụi nhỏ, một đốm lửa rất bé đang lập lòe, xung quanh đống lửa là Nguyên Hãn, Trần Bân và tên hàng binh thư sinh Mã Diễn. Họ đang bàn bạc kĩ lưỡng cách tác chiến ngày mai.
– Theo mạt tướng thì để Lang binh chúng tôi cởi áo giáp bơi theo đường biển mà tấn công quân cảng. Gây náo loạn, tướng quân dẫn quân xông thẳng vào từ cửa trước.
Tên Mã Diên nóng lòng lập công mà đưa ra kế sách này cống hiến có Nguyên Hãn, nó sẽ giúp đại quân thừa cơ hội mà phá vỡ hàng rào tiến quân vào trong quân cảng.
– Điều này không thể được, lần trước các ngươi đã một làn làm như vậy chắc chắn quan quân đã có đề phòng. Tuy lần này vẫn có thể thành công gât loạn nhưng với đao ngắn và kiếm ngắn lại không có giáp che trở các ngươi nhất định tổn thất rất nhiều. Đã đầu phục vào Trần gia quân thì ai cũng như ai, ta sẽ không hi sinh tính mạng binh sĩ vô ích. Mã Diên con đường dẫn đến cửa của quân cảng có bằng phẳng không?
– Dạ thưa rất là bằng phẳng, chúng tôi thường xuyên dùng nó để vận chuyển hàng hóa nên đã cải tạo con đường ấy rất bằng phẳng.
– Rất tốt… ta đã có kế sách như sau… đầu tiên là như vậy… cùng lúc đó thì Hỏa binh sẽ như vậy… Lang binh và Hổ binh sẽ tiến lên….các ngươi nghĩ sao về kế hoạch này?
– Tướng quân cho ra kế hoạch rất hoàn hảo song chỗ này chúng ta nên bố trí thêm một nhóm quân …
Tên Mã Diễn không hổ là người đọc sách sau đó lăn lộn giang hồ, điều hắn bổ xung đã nhận được sự tán dương rất lớn từ Nguyên Hãn.
Tối ngày 12, bầu trời hôm nay đầy mây che khuất cả ánh trăng, quả thật trời cũng giúp quân Nguyên Hãn. Một đoàn quân rậm rịt đi trong bóng đêm, chỉ nghe tiếng thở đều đều của họ phát ra mà thôi, không có bất kỳ một tiếng nói chuyện riêng nào. Thời này hành quân trong đêm rất dễ lạc đường, nhưng với địa đầu xà như mấy tên Lang binh dẫn đường thì chuyện ấy rất khó có thể xảy ra. Đúng 11 giờ đêm thì toàn bộ quân đội của Nguyên Hãn đã tập kết cách doanh trại của bến cảng 700m, khoảng cách này là rất ao hoàn và khó phân biệt trong đêm tối.
Đoàn người dừng lại sắp xếp đội hình một cách cẩn thận. Tiếp theo đó một đội ngũ 12 tên Lang binh vừa bò về phía cửa của doanh trại quân Minh vừa kéo theo một vật dài tầm 2,5m nhìn rất lạ. Họ lợi dụng bụi cây, cỏ, đá ven đường để che lấp mà tiến lên. Vậy mà sau 15 phút những tên Lang binh này đã tiếp cận khoảng cách 200m đối với cửa chính mà mà vẫn không hề bị phát hiện.
Phải nói sau lần ăn thiệt thòi với lũ cướp biển thì canh phòng của quân Minh khá chặt chẽ, nhưng đó là đề phòng phía bờ biển nhiều hơn. Vì phía hướng về trung tâm hải đảo thì đã có hàng rào gỗ khá cao che chắn rồi.
Hai chòi cao hai bên cửa của doanh trại chính là điểm nhấn của sự phòng thủ nơi đây. Mỗi chòi chứa từ 5 đến mười cung thủ nó sẽ gây ra mức sát thương khá cao cho đội quân nào muốn tiến công vào doanh trại. Do có một lớp gỗ cao đến ngang ngực bọc quanh cho nên những cung thủ trên chòi cao rất an toàn khi xạ kích đối phương phía dưới. Xong đổi lại chính bức tường gỗ hơi cao này lại hạn chế tầm nhìn của họ ở những vị trí phía chân của chòi gác.
Những tên Lang binh này rất cẩn thận xếp từng vật thể kì lạ song song với nhau trên con đường dẫn đến cửa trại sau đó nhẹ nhàng đẩy từ từ tiến lên phía trước, vì chúng đã tiến vào phạm vi dễ bị phát hiện rồi. Đúng như dự đoán của Nguyên Hãn, khi mấy tên này tiến vào phạm vi 150m thì đã bị lính gác trên chòi canh phát hiện. Tiếng kẻng cảnh báo vội vang lên ầm ĩ.
Nhưng lúc này mấy tên Lang binh vẫn liều lĩnh mà bò lên phía trước. Chúng đã được Mã Diễn dặn dò rồi.” Tuy chủ tướng chỉ yêu cầu lúc nào bị phát hiện thì khai hỏa, nhưng các ngươi phải sống chết mà bò càng gần càng tốt. Có tấm khiên Hổ doanh cho mượn đeo trên lưng các ngươi khác gì con rùa già ngàn năm bất tử. Bị bắn vào đầu thì có nón sắt rồi. Chỉ lo bị bắn vào chân tay mà thôi, mẹ kiếp đó là vết thương ngoài da mà thôi. Lần này các ngươi thành công thì lũ hàng binh như chúng ta mới thực sự sự ngóc đầu dậy được. Mà ta sẽ xin cho các ngươi làm đội trưởng, lương cao hơn áo giáp tốt hơn, có khi còn có hỏa mai súng đeo bên hông như ta đây”
Câu nói có trọng thưởng thì sẽ có dũng sĩ, lũ Lang binh này đang trong tinh thần quyết tử. Mũi tên rào rào bắn xuống va vào thuẫn bài mà văng ra nghe lộp bộp.
Chẳng hẹn mà cùng mấy tên Lang binh rụt cổ lại cố kéo tấm phiên to bản trên lưng cao lên chút nữa rồi bò gấp. Đến vị trí cách 120m thì không tiến lên được nữa rồi vì kể cả lính đứng trên tường gỗ cũng bắn tên rất rát, có mấy tên Lang binh bị trúng tên vào chân tay rồi.
– Châm ngòi rồi chạy thôi, quá gần rồi….
Một tên Lang binh vội gào lên, như cùng hẹn trước bốn tên khác rút ngay ra vật điểm hỏa châm vào một cái ngòi cháy chậm. Sau đó mấy tên này ba chân bốn cẳng dựng thuẫn bài lom khom mà lui lại.
Chỉ thấy sau khi chúng lui lại được 10m thì 4 vật thể của lũ Lang binh vứt lại trên đường cái bắt đầu phát hỏa ở đuôi. Sau đó cột lửa phía đuôi bùng phát mãnh liệt khiến chúng lao về phía trước do tác động của phản lực.
Nhưng bỗng nhiên có một trong bốn vật thể đang chạy tốc độ cao thì va vào cái gì đó mà văng lên không trung bật ra khỏi đường chạy. Ba vật thể còn lại vẫn ầm ầm lao tới cánh cửa của trại lính.
Binh sĩ trên tường gỗ đang há hốc mồm vì dị biến xảy mà chưa kịp nghĩ đến đối sách ngăn chặn thì cả ba vật thể này đã lao vào cánh cửa rồi.
Ba tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên xé tan sự yên tĩnh của bầu trời đêm. Một cột lửa cao đến cả chục mét xuất hiện trong đêm tối đến cả quân đội của Nguyên Hãn cách xa 400m cũng nhìn thấy rõ ràng.
Cánh cửa bị thổi bay, một số binh sĩ Minh triều đứng gần đó bị mảnh vụn gỗ va phải mà thương tích đầy mình, cá biệt có những gã bị mảnh gỗ đâm vào mắt mà máu chảy đầm đìa gào khóc không thôi.
Mãi tận nửa phút sau thì một tiếng nổ thứ tư mới vang lên, hóa ra cái vật thể bị lật khỏi đường cái phát nổ.
Đây là vũ khí công thành của công tượng doanh rừng Thần nghĩ ra. Họ dùng chính công nghệ ngư lôi chạy trong nước biến thành lắp bánh xe để chạy trên bộ. Nhưng cái vũ khí này có một nhược điểm đoa chính là nếu đường không bằng phẳng thì rất dễ lật như quả thứ 4 vừa rồi. Thứ này vẫn chưa được đặt tên vì không biết gọi nó là gì. Nhưng sau lần công kích thành công này thì quân Nguyên Hãn đã đặt cho chúng cái biệt danh là “Khai Môn Lôi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!