Ngược chiều kim đồng hồ - Full
Chương 2
Chương 02: Khôngtồn tại
Điều duy nhất Moon biếtvề người anh trai thất lạc của mình, đó là cái tên “MES”. Chẳng gì hơn, chẳngcó căn cứ rằng người đó còn sống hay đã chết, nhưng em vẫn luôn hy vọng. Cuộcđời nếu như không có hy vọng, sẽ chẳng thể vươn lên mà sống, như cô bé này, nếukhông vì người anh trai, có lẽ em đã tạm biệt cuộc sống nghiệt ngã này…
…
Ken gập trang sách lại,hắn mới chỉ 14 tuổi nhưng thật đáng sợ. Tất cả người làm ở DEVILS.5 đều phải edè trước hắn, dẫu người đó có phải là một ông già gạo cội. Dạo này hắn phảithức khuya rất nhiều, công việc chuẩn bị cho chiếc ghế sắp đảm nhiệm khiến hắndường như không có thời gian để thở. Tất cả đều kì vọng vào con người này – mộtkẻ độc tài, một niềm kiêu hãnh của DEVILS.
Ken hướng tầm nhìn sangphía cửa sổ, nhâm nhi một ly cà phê đắng, trông hắn chẳng khác gì con búp bêkhông biểu cảm. Dường như khiến ta bị hút hồn, ánh mắt mang một nét đẹp cổđiển, sắc lạnh như vì sao tinh tú trên bầu trời kia, đuôi mắt dài vẽ lên nétphóng thoáng, thêm nữa là sống mũi cao thẳng, kết hợp với đôi môi kiêu kì. Cólẽ nào hắn là một con rô bô được tạo ra bởi một nghệ nhân khéo léo, nhưng ngườiđó đã quá tay để mà con rô bô này không hề có nhân tính. Bỗng nhiên nghĩ đến bécon, chưa bao giờ hắn tỏ ra khoái một trò chơi lâu đến thế, vì thế Ken đứngdậy, ra khỏi phòng.
Moon đang viết một cáigì đó, vừa viết vừa khóc, nhưng tuyệt đối không thành lời. Có bóng đen ngòmhiện lên che lấp ánh sáng. Giật mình, em quay lại.
-Mày làm gì thế hả nhóccon? – Ken bỏ một tay ra khỏi túi, khoái chí nhìn con bé. Lại thêm một lần nữa,xoáy sâu vào ánh mắt nâu tròn hắn chỉ muốn dùng bạo lực.
-Không ạ! – Moon sợ hãivo viên tờ giấy, mồ hôi ứa ra, rất nhiều…
-Đưa tao xem! – Ken giậttờ giấy đã nhàu nát. Con bé chẳng thể giữ chặt hơn.
“ Anh Mes, biết bao giờanh mới tìm thấy em. Em không thể đợi được nữa rồi, em sợ lắm, họ thật ác độc,em làm gì sai cơ chứ, sao vậy anh? Em không biết đâu, khi nào anh tìm được em,nhất định em sẽ bắt anh phải đền, anh sẽ phải đánh những người đã hành hạ em…”
-Chữ mày xấu thậtđấy!… Nói tao xem những người đó là ai? – Ken nhìn vào con nhóc đang co do vàrun lên bần bật.
-…- Moon chỉ biết lắcđầu, những lúc như thế này thật đáng sợ.
Ngay lập tức, Ken túmlấy cổ áo con bé, kéo lê một đoạn rồi dúi cả đầu vào bồn nước. Chới với, con békêu gào thảm thiết, quơ tay để tìm một điểm tựa. Nhưng con quỷ đó lại không choem có sự lựa chọn. Hắn tiếp tục dúi thêm hai lần nữa mới buông tha. Moon bị sặcnước, nhưng ngay khi được thả ra đã chạy đi. Lần này hắn tha, dù sao bắt nạttrẻ con cũng không mấy thú vị.
Moon chạy về phòng, máitóc ướt sũng, nước chảy tòng tòng. Họng con bé đau rát, sặc nước lên tận mũi,ho sặc sụa. Cái cảm giác lẻ loi lại dâng tràn ngập kín tâm hồn bé thơ. Em bịsốt cao. Ken quay về phòng. Hắn không thích điều đó – cảm giác đơn độc. Ai cũngsợ hắn, và hắn không có bạn, liệu khi mà đứa em còn sống, nó có là bạn với hắnkhông? Nhưng, chính hắn lại là người giết em mình.
z
Moon đang ngồi tự họcmáy tính. Căn phòng của em ở DEVILS.5 này có đầy đủ mọi thứ không còn dơ bẩnnhư ở DEVILS.4. Một phần là vì DEVILS.5 rộng lớn và phát triển hơn, phần kháclà ông chủ mới không đến nỗi phân biệt đối xử con của gián điệp, nhưng hắn cònđộc ác hơn Arrow nhiều.
Moon rất tự hào về chamình. Ông chính là Monster, một trong những kì cựu viên của hệ thống an ninhmạng ở DEVILS nhưng vì lấy mẹ, ông không thể thăng tiến, mãi vẫn chỉ ở mức 3sao.
Xem ra Moon cũng có chútnăng khiếu trong lĩnh vực mạng thông tin. Sử dụng phần mềm DOD và chương trìnhsoạn thảo tự học đã có nhiều nhân tài được phát hiện, sau đó họ mới được huấnluyện bài bản, Moon mong mình được như thế, nên em ra sức học tập. Con bé chẳngthể phân biệt đúng sai vì từ nhỏ chưa bao giờ được tiếp xúc với thế giới bênngoài. Những điều được học đều lấy từ quan niệm chuẩn của DEVILS, chẳng thể sosánh với luật pháp hay đạo đức, theo vậy, nhân viên của DEVILS tuyệt đối trungthành với ông trùm, dẫu cho việc làm đó có gây hại cho bản thân, gia đình, đồngloại.
Moon tiếp tục bài tậptheo chương trình đã cài đặt sẵn, có đôi chỗ thật rắc rối và phức tạp khiến đầuóc bé nhỏ không thể tìm được cách giải lại chẳng thể hỏi ai.
-Meo! – Một con mèo bịthương nhảy vào phòng. Nhanh như sóc, Moon tóm lấy. Thì ra nó bị đánh bẫy, maymà thoát ra kịp, chân của nó dính máu và có những vết trầy xước. Moon lấy bôngvà thuốc ra băng cho con mèo, nó có vẻ không thích cũng chẳng thể chống đối vìcon người này đang chữa bệnh cho.
-Mèo con ở lại đây vớichị nhé! – Moon ve vuốt con vật rồi lấy cho chút đồ. Mèo thấy thức ăn là sángmắt lên, ăn lấy ăn để, xong, nó nằm ngủ trên giường của Moon li bì. Nhìn conmèo mà thích thú, em rúc mình vào bộ lông mượt, khiến mèo giật mình chạy biếnluôn. Một cảm giác hụt hẵng dâng trào trong lòng… Những ngày sau đó, lạ thaycứ mỗi khi đến giờ ăn, con mèo lại mò vào phòng của Moon. Nó đòi ăn.
-Mèo con à, sao không ởlại?!- Moon đồng ý ngày ngày cho nó ăn, chấp nhận ăn dè dặt mong con vật qualại căn phòng. Đây có lẽ là người bạn đầu tiên của em.
-Meo! – Con mèo nhữnglần ăn no, nó nũng nịu vào đôi chân Moon để trả ơn, rồi lại đi. Nhiều lần nhưthế, Moon thường tóm nó lại và vằn. Con mèo mang một màu lông tro, trông nó nhưđeo kính vậy, dễ thương vô cùng. Moon đặt cho nó cái tên là “Mun”, mèo Mun -cách phát âm giống với tên của em.
Trời vào thu, đây có lẽlà thời gian rảnh rỗi nhất trong năm của Ken. Những phi vụ vận chuyển hàng cấmdừng hết lại để đề phòng cớm, nhà băng rửa tiền cũng tạm hoãn chờ đợi những mẫuthiết kế tiền giả tinh vi hơn, đây là lúc DEVILS trá hình dưới cái tên ANGELS -hoạt động như một tổ chức tình nguyện.
Ken đi dạo quanh. Hắntuy thật độc ác nhưng cũng rất chu đáo với nhân viên, những buổi chiều thế này,hắn thường khảo sát qua một vòng tình hình đời sống của kẻ dưới. Hắn muốn tạocho những nhân viên trung thành nơi đây một môi trường cực kì thoải mái để toàntâm cống hiến cho tổ chức.
-Méo! Méo!!! – Tiếng mèothất thanh, Ken lùi bước đi đến chỗ đó.
-Ngoan nào mèo con! -Moon đang dùng tất cả sức lực giữ mèo ở lại, bàn tay bé nhỏ ghì chặt cái thâncon mèo. Moon rúc đầu vào phần bụng con vật, em thích cái cảm giác mềm mượt khichạm vào nhưng mèo con đâu có thích. Giống như tất cả những người ở DEVILS này,con mèo khi cần mới đến để ăn cơm, còn không thì nó chẳng quan tâm gì cả.
Mèo tức tối khi bị Moonvằn tới xù cả bộ lông, nó tức mình dùng móng vuốt cào sâu vào cánh tay, Moonvẫn ngoan cố, thế là nó dùng cả hàm răng cắn cho chảy máu. Em buông con mèo ra,nó chạy lao vút lên mái nhà. Cánh tay Moon đang rỉ máu, vết cắn rất sâu, thậtchua xót. Moon để yên như thế, không định băng lại. Ánh mắt trùng xuống lại làmột nỗi buồn vô tận, thẫn thờ, có ai dậy cho em biết cách chiều chuộng một conmèo đâu chứ. Những người xung quanh chẳng phải đều đối xử thậm tệ với em sao.Giọt nước mắt rơi vào đúng vết trầy thêm vô vàn nỗi đau cứa quanh con tim mồcôi này. Ken nhìn vào nhưng không ra mặt. Trông con bé lúc này có khi nào giốnghắn, còn con mèo đó giống như Moon.
Một buổi sángbắt đầu,những giọt nước đọng lại sau cơn mưa hôm qua tụ thành từng vũng, phản chiếu ánhsáng từ Mặt trời. Ken lạc bước vào cái nơi mà dạo này hay qua… Vẫn là con mèomàu tro đó, nó chắc chừng được gần sáu tháng. Mèo con chui vào nằm cạnh bênMoon. Ken nhìn qua cửa sổ. Vết thương ở cánh tay con bé có vẻ đã đóng vẩy,trông Moon nằm co do dù cái giường có thể đủ cho 3 người nằm. Mèo con ghé sátvào tấm lưng của Moon. Moon khẽ xoay người, rồi em nhận ra có cái gì đó êm mượtngay cạnh mình. Ngay tức thì, Moon ôm chầm lấy con mèo đang thiu thiu ngủ, conmèo lại đáp trả bằng một vết xước trên cổ. Nó chạy đi, dẫu cho con bé vội vànglấy cơm cho ăn… Ken biết chắc chắn lát nữa con mèo sẽ quay lại. Cuộc sống làvậy, giá trị vật chất che lấp giá trị tinh thần mà hiện thân chính là con mèođó. Ken quay về.
z
-Meo, meo…! – Moon cấttiếng gọi. Năm hôm nay không thấy mèo quay lại, chẳng lẽ nó đã bỏ lại Moon. Conbé buồn thiu, em ước nếu như mèo con quay lại sẽ không vằn như thế nữa.
Máu, cứ đi vài bước Moonlại thấy máu trên mặt sàn nhà, đi tiếp, vết máu càng nhiều hơn, nhưng đã khôlại. Moon sợ cái cảm giác này, một luồng khí nghẹn lên tới tận cổ, ngào ngạt…nhưng đôi chân vẫn bước tiếp. Mùi hôi thối bốc lên, như là món thịt để lâu ngàythối rữa vậy. Moon rẽ trái, tới một bãi đất. Xác con mèo cô hồn nằm giữa mộtluồng cây, xung quanh be bét máu đã khô đặc. Giật mình trước cảnh tượng đó,thật đáng sợ, không bao giờ Moon có thể hình dung ra. Con bé khóc nấc lên, thútthít đến gần xác chết, không dám tới sát bên hơn.
Những con ruồi lâu nhâuđã bám xỉa thể xác con mèo, lũ bọ ngoe nguẩy quanh vết thương… Tư thế của mèothật tội nghiệp, nó duỗi người ra, nhưng cái chi trên lại gập vào, có lẽ vì quákiệt sức đã ngã luôn ra cát và chết khi máu chảy lan tràn. Moon khóc thét, gụcngã, người bạn duy nhất đã ra đi… mà em chẳng hề biết.
-Ta đã giết nó đấy – Kenlên tiếng, hắn đã ở đây từ lúc nào, mắt không rời khỏi xác con mèo, dựa lưngvào tường, cho tay túi quần như thể không hề có trách nhiệm trong việc này.Moon nín bặt, em không dám khóc nữa, những ngày qua đã dạy cho em một điều,càng khóc thì càng bị lũ người này đàn áp.
-Một viên đạn xuyên quabả vai. Ta tưởng nó phải chết ngay cơ. Ha ha – Hắn cố tình bắn trượt để vết đạnrỉ máu, con vật phải đau đớn tận cùng trước khi chết.
Moon nhắm chặt đôi mắt, em không muốn nghe, không muốn nhìn thấybất cứ thứ gì hết. Đây có phải là cơn ác mộng dai dẳng mãi quấn siết lấy em,đôi vay hao gầy này không thể chịu thêm được nữa.
-Tại sao? Tại sao chứ? -Giọng con bé hét lên, em xoay người lại, lấy hết dũng cảm để chọc giận kẻ ácôn.
-Mày muốn như con mèokia sao? – Ken hù dọa bằng cọng súng rút từ sau lưng.
-Đúng thế! – Chẳng aidạy con bé cách nói dõng dạc và quyết đoán như thế. Moon nhìn hắn bằng một ánhmắt vô hồn mà quả quyết.
-Mới bắt đầu trò chơi đãsợ thế rồi? – Ken bước thong dong đến chỗ con bé.
-Giết tôi đi! – Vẫn làánh mắt vô hồn em dám nhìn thẳng vào con ngươi ấy.
-Nhưng tao không thíchgiết trẻ con – Ken nhìn lại bằng một ánh mắt sắc lẹm. Hắn chưa hề chớp mắt.
-Một con quỷ xấu xa -Moon buộc miệng, ngay lập tức, em ôm chặt miệng lại, con tim ngừng đập tronggiây lát. Chưa từng ai dám nhìn thẳng vào hắn mà thốt ra câu nói đó, huống chiđây chỉ là một đứa trẻ con. Câu nói như một viên bi sắt ném thẳng vào từng nộitạng cơ thể, thậm chí khiến hắn có chút e sợ. Đôi mắt đã từng như tảng băng lớngiờ bị thiêu rụi bởi đám lửa trong lòng, mắt hắn bỗng đỏ ngầu, Ken phi thẳngvào người con bé khẩu súng. Như một cục gạch, ép một luồng không khí theo sau,khẩu súng vô tình trúng vai trái Moon.
Rồi hắn bước đi, lặngthầm, để con bé tự làm. Moon thở hổn hển, khẩu súng lạnh lùng rơi cạnh xác conmèo…
-ĐOÀNG! – Ken vừa đitiếng súng đã nổ rách toạc bầu trời. Chỉ là một đứa trẻ con, ngây thơ, ấy vậyđã biết cầm súng.
-Hic…huhu… – Moon gàolên, chưa bao giờ là thế, sức nén của cò súng kèm theo lực đẩy khiến tay con bébỏng rát, phồng dộp. Sợ, rất sợ.
Trời đất như tối sầmlại, đầu óc quay cuồng, oxi trong lồng ngực không đủ cho hô hấp. Cảm giác tộilỗi dâng tràn đến khó tả. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Moon đi theovết xe đổ của một ai đó. Cái dáng người cao ráo hiện về, người đàn ông cầm mộtkhẩu súng chĩa thẳng vào khuôn mặt mẹ em, khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, sợ hãivà rồi: “Đoàng!”- tiếng súng cứ thế kéo dài mãi, vang vọng trong đầu óc non nớtnày. Ám ảnh, vẫn cứ hiện lên, y như khung cảnh ngày ấy, một cánh đồng hoangvắng, máu ai đang chảy, một người nào đó cố gắng giữ cho em trong sạch, thế màgiờ đôi tay em đã vấy máu. Chẳng thể nào gột rửa tới nghìn thu.
Viên đạn rơi xuống cũnglà lúc máu từ hốc mũi chảy tòng tòng, Moon choáng váng, và rồi ngất lịm. Thế làhết! Giờ có lẽ cánh cửa thiên đường, nơi mà mẹ đang chờ đón vĩnh viễn khép lại…như một giấc mộng.
z
Chiếc áo sơ mi quá mỏngmanh khiến Ken đau nhói. Nhưng có lẽ một nỗi đau khác khiến hắn còn đau hơnnhiều.
Sáng hôm sau, ánh mặttrời chiếu rọi khu đất trống, chói lóa nơi Moon đang nằm. Cái xác của con mèongày càng dậy mùi kinh khủng hơn, lũ nhặng vẫn tiếp tục công việc ưa thích, mộtvài con đã bay sang chỗ bên cạnh. Moon vội vàng tỉnh dậy. Máu trên khuôn mặt đãkhô từ lúc nào.
Dần dần, Moon đang nhớlại mọi chuyện. Hôm qua, em đã cầm súng bắn chính ông chủ mình. Vậy là đã thiếpđi suốt hơn 12 tiếng rồi sao? Moon lấy tay chùi nước mũi, làn máu theo đó cũngrửa trôi.Tại sao xung quanh lại không hề có máu, và ông chủ đâu rồi. Cả khẩusúng nữa, cũng không còn ở đây.
Một mẩu giấy được góighém cẩn thận theo khuôn hình viên đạn. Moon nhặt lên. “Cõ lẽ một thiên thầnnào đó đã biến viên đạn thép thành mẩu giấy”. Moon ngước lên bầu trời. Ánhdương làm mắt chói lóa, em rất đói, cũng rất mệt, nhưng cần phải chôn cái xáccủa mèo con…
z
Tất cả các quan chức cấpcao của DEVILS được mời đến dự buổi tiệc long trọng. Hàng loạt xe Limo đen xếphàng dài phía trước căn biệt thự to lớn. Từ cổng đã giăng đèn sáng, vô vàn loàihoa khoe sắc hai bên, đài phun nước được bố trí ngay chính lối vào ngôi nhà,từng đường nét chạm trổ tinh sảo hoàn toàn thủ công tạo cho bệ phun một vẻ đẹpcổ xưa. Bốn bức tượng sứ ông voi quay lưng vào nhau không ngừng phun nước. Hiệuứng đèn chùm tôn thêm vẻ đẹp huyền ảo.
Đây chỉ mà một trongnhững nhà hội trường lớn ở DEVILS.5. Căn biệt thự được xây dựng theo bản thiếtkế của một kĩ sư người Italia mang hơi hướng thời kì phục hưng của châu Âu.Tông màu trắng phô bày những gì tinh túy nhất, từng bậc thềm là một kì côngđiêu khắc hoa voan. Chiếc cửa sổ được làm bằng gỗ lim hơn năm trăm năm tuổi,sơn màu trắng tinh khôi, riêng cánh cửa chính khoác lên mình lớp sơn màu đenhào nhoáng. Vòm trần cao và rất sáng, được trang trí bởi những bức tranh về cõithiên đường xa xăm. Đây chẳng khác lâu đài của các vị vua chúa quý tộc đầu thếkỉ XIV.
Bước ra từ con xeTriumph màu trắng dóng dài duy nhất ở đây, Arrow là một trong số những kháchđược mời nhưng hắn không thích dự buổi tiệc này. Thảm đỏ trải rộng, khách mờiđi tới đâu đều có người phục vụ theo sát. Căn biệt thự lộng lẫy ánh đèn phát ratừ các khối thạch anh lung linh sắc màu. Ken đứng ở đó, vị trí trung tâm, nhưnglạc lõng…
Hôm nay Ken là chủ nhâncủa bữa tiệc. Vẫn dáng đứng kiêu kì, đặt tay trong túi quần dù đang nói chuyệnvới người lớn, chẳng bao giờ hắn thôi không coi thường những người xung quanh.Họ đều cao hơn hắn ít nhất một mái đầu, nhưng ai cũng phải dùng những từ ngữkính trọng khi nói chuyện và không phải ai cũng có vinh dự đó. Ken chán ghétnhững câu nói sáo rỗng của lũ người lớn này. Ngay cả người mẹ dẫu có dành nhữnglời lẽ ngọt ngào, hắn cũng chẳng muốn nghe. Đúng 20h, cánh cửa lớn đóng lại,Ken cùng cha bước lên vị trí tối cao.
-Ta là Rồng Đen, từ giâyphút này ta chính thức ấn định người thừa kế Tập đoàn Thương Mại DEVILS toàncầu sẽ là con trai ta – Đại Bàng Trắng. Ngay ngày mai, Đại Bàng Trắng sẽ đi tậphuấn, đào tạo lần cuối cùng và khi trở về sẽ là một quý ông trưởng thành đủđiều kiện tiếp nhận chức vị cao sang này.
Ken lướt đôi mắt qua tấtcả những người có mặt ở đây, ánh mắt thể hiện đẳng cấp, uy nghi của một vị lãnhđạo tối cao. Hắn quyết định ra đi sớm hơn dự tính. Arrow nhìn anh trai mình,cũng từ đây, đã có sự phân hóa giữa hai con người cùng huyết thống, đôi bàn taynghiền chặt, lại một lần nữa để thua anh trai mình, giống như 40 năm trước đây,cha hắn cũng thua con người có bí danh là Rồng Đen kia. Arrow về luôn tức thìdù cha hắn vẫn cố ép con trai ở lại theo đúng phép lịch sự. Bước lên xe, hắnyêu cầu tài xế đi với tốc độ cao. Arrow chợt nghĩ nếu có con bé bên cạnh sẽthật thỏa thích để xả nỗi bực dọc theo cách thức phát xít vẫn hay dùng. Nhưngtheo hắn, Moon đã chết dưới tay Ken từ lâu rồi.
z
Chuyến bay khởi hành lúc8h ngày hôm sau.
Moon nghe được từ mộtvài người làm nói chuyện về việc đi tập huấn lượt hai của ông chủ, em có vẻ antâm hơn. “May mắn, ông chủ vẫn sống sót.” Nhưng nỗi đau tinh thần không thểnguôi bớt. Em đã lạc lối rồi. Điều em lo sợ nhất là bây giờ anh trai sẽ ra saođây khi mà em đã phạm vào một thứ tội không thể tha thứ được, đó là dám chĩasúng vào ông chủ.
Khi người ta bị dồn vàođường cùng họ còn gì để mất, như em, nhưng ân hận quá, dẫu đó chỉ là một viênđạn giấy sao mục tiêu không phải chính bản thân, sao viên đạn không phải rơivào tim em chứ? “Gián điệp!” – cái từ mà họ chỉ dành cho mẹ em, liệu có phải làem? Mẹ làm chỉ điểm cho Interpol mà em đã phải chịu những đầy đọa này, thì cáihành động vừa rồi kia, anh trai sẽ ra sao? Em ước mình có thể đày xuống địangục, chỉ để đừng ai động đến anh…
z
Bốn năm sau…
-Ông chủ sắp về! – Mộtquản lý thông báo với nhân viên của mình. Trên bầu trời:
-Tọa độ 56X72Y, chuẩn bịhạ cánh – Người phi công cho chậm dần tốc độ.
Hai chiếc trực thăng hạcánh, luồng không khí áp lực thổi tung bay mái tóc của đám người đứng dưới. Đâylà buổi ra mắt của toàn bộ nhân viên trước hai ông chủ nhỏ. Bước xuống đồngthời từ hai chiếc máy bay sơn màu đỏ bóng loáng, hai người đàn ông trong bộVest đen. Tất cả lũ người dưới đều phải cúi mặt.
Arrow đã 17, ngài bướcthong dong trước đoàn người chừng 70 tuổi cúi mặt chào. Không một chút biểu cảmtrên khuôn mặt, mái tóc đen chuốt keo nhẹ nhàng, vẻ đẹp kiêu sa toát lên lạnhlùng, đôi mắt đen tràn đầy tham vọng thiêu đốt mọi ý chí của kẻ mong muốn vượtlên, không có một trạng từ nào có thể diễn tả thỏa đáng nét đẹp đó.
Bước ngay sau, là Ken.Ông chủ bỏ lớp kính đen, trông ngài giờ khác hẳn, khuôn người vừa vặn trongtrang phục cổ điển, một vẻ đẹp phóng thoáng khêu gợi, bờ môi nở nụ cười tỏanắng mang một ẩn số khó hiểu. Mặt ngọc toát ra từ phiến đá safia thứ màu trắngtinh khôi yên vị trong chiếc chẫn cái tạo vẻ gầm gố cho đôi tay vốn rất khỏemạnh, từng đường gân lộ ra dưới lớp da. Hai người đi trên lớp thảm đen, họkhông hề quan tâm đến lũ nhân viên đang bày trò chào đón. Vừa bước tới vănphòng, Ken đã khởi động máy tính chủ, ngài muốn xem toàn bộ thống kê trong bốnnăm qua:
-Chắc chắn năm nay sẽbằng tổng thu nhập của cả bốn năm trước – Vẻ mặt quyết đoán với sự tự tin ngạonghễ, hắn không hài lòng với quá khứ.
-Ta tin ở Ngài! – RồngĐen thỏa mãn những gì được nhìn thấy. Cũng đúng thôi, bộ óc đó là sản phẩmkhông chỉ của con người, mà còn được hỗ trợ bởi khoa học công nghệ đỉnh cao,DEVILS có thể tự tin rằng, công nghệ sinh học của tập đoàn hơn hẳn Hoa Kì.
Arrow trở về với vị tríquen thuộc, cái ghế của tổ chức DEVILS.4. Không thay đổi lắm, cánh tay phải củaKen. Chỉ có thế.
Việc thay đổi nhân sựcủa DEVILS, tạo lên một cơn lốc cho guồng máy to lớn, thế hệ trẻ thay thế cholớp người trước đã có dấu hiệu thoái hóa. Như một cơn sóng thần ập tới bất ngờ,nuốt chửng những cơ sở dữ liệu tài chính của các tổ chức doanh nghiệp vừa vànhỏ, thâu tóm các nhà chính trị gia toàn cầu, cán cân thương mại bị mất thăngbằng, lạm phát ở những nước đang phát triển và suy thoái xảy đến với nền kinhtế tư bản, gửi tặng cơn sốc đau đầu tới tổ chức hình sự quốc tế. Một sự thayđổi chóng mặt chỉ trong thời gian ngắn.
Phong độ ngày càng phôtrương hơn, bốn năm chính là đòn bẩy để Ken có thể vươn mình ra xa hơn. Tuy giờchưa thể đem so sánh với Rồng Đen, nhưng trong tương lai gần, chắc chắn vị thủlĩnh này sẽ làm xáo trộn cả một nền văn minh thế giới. Bên cạnh đó, sâu thẳmtrong trái tim con người này, vẫn không nguôi một nỗi niềm. Hắn ước thời giancó thể quay lại, chính hắn sẽ là người đem lại sự sống cho em gái mình, chứkhông phải là hung thủ cướp đi tính mạng đứa trẻ.
z
Hôm nay là chủ nhật đầutiên của tháng mười hai, Moon tự chọn ngày này là sinh nhật. Em vừa tròn 11tuổi. Chỉ là một vài mẩu bánh nhỏ ở nhà bếp mà mấy người đầu bếp để lại cho,một ly nước lọc, chấm hết, nhưng em biết, ở nơi nào đó trên thế giới này, cómột bữa tiệc sinh nhật được tổ chức cho em bởi người cha và anh ruột. Điều đógiúp em cầm cự suốt thời gian qua, là một nghị lực đưa tới một tương lai tươiđẹp hơn.
Moon dùng hộp quẹt thắpnến, chiếc bánh kem đáng lẽ ra được dùng cho một vị công nương cao quý nào đó,nhưng người làm đã cố tình mang về cho khi mà cô nàng đó không dùng tới. Moonnhắm mắt và lẩm bẩm một vài điều.
“Anh à!!! Khi mà em 18tuổi, nhất định em sẽ đi tìm anh!” – Câu nói cuối cùng, Moon hét to.
Có những thói quen màlâu ngày Ken đã đánh mất, rồi hôm nay lại lạc bước vào con đường đó… “Anh à!Khi mà em 18 tuổi, nhất định em sẽ đi tìm anh!” – Câu nói vang lên trong đầuhắn, như một lời nguyền rủa vậy. Hắn vội vã chạy tới nơi phát ra tiếng nói.
Là một nhóc con. Trôngđã khác xưa, hắn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nó lùn tịt với mái tóc xác xơ vànham nhở. Giờ thì nó có vẻ cao hơn trước nhiều, mái tóc không còn cháy nắngnữa, đó là một màu đen tuyền và được buộc gọn gàng sau lưng. Cái lúm đồng tiềnhiện rõ hơn trước. Trông con bé không còn bẩn bẩn, tuy làn da vẫn mai mái vàchẳng có gì đặc biệt. À, nó đang chuẩn bị ăn bánh.
-Tao mà biết anh mày làai thì nó cũng giống như cái bánh này! – Ken vừa nói vừa dùng mũi giầy giẫm lênchiếc bánh, be bét.
Luôn là thế mỗi khi xuấthiện, hắn lại làm cho Moon sợ hãi nhưng đây là lần đầu tiên, có người đe dọađến anh trai em.
-…
Ken ghét nhất cái vẻ tộinghiệp đó của con nhóc, Moon cứ im lìm mãi.
-Tao bảo mày ăn! – Mắthắn long lên lườm con bé.
-… – Moon suy nghĩ,không dám nghĩ quá lâu và cúi xuống. Đáng nhẽ Ken phải thích thú trước sự vânglời của con bé thế mà hắn chẳng khoái chí chút nào. Moon làm thật, em quệt lêntay phần bánh bông lan vẫn còn nguyên.
-Ăn phần kem! – Ken “gợiý” cho con bé ăn cái phần nát nhất. Tiếp tục, Moon bỏ lại miếng bánh, quệt lấyphần kem sữa.
-… – Ken định lên tiếng,nhưng lại thôi, không thể hiểu suy nghĩ của con nhỏ này. Moon há miệng và địnhcho miếng kem đó vào. Ngay lập tức, Ken dùng mũi giầy còn lại hích vào bên mácó lúm đồng tiền. Cái chân thô bạo của hắn ra tay thật đúng lúc. Rồi hắn bỏ đi.
Moon vẫn ngồi yên chỗđó, nước mắt không hề rơi. Suốt những năm tháng qua, em đã khóc rất nhiều, giờđã vô cảm trước những cái mũi giầy hạ thấp danh dự và lòng tự rồi. Ngày trước,lũ trẻ con thường hay dùng chân đạp, rồi thì Arrow, hắn dùng mũi giầy đạp vàođầu để gọi dậy, và giờ vẫn chẳng hơn, cái giầy ấy đáng giá hơn một con ngườiđược sao? Thứ đó đáng giá bằng phẩm chất của con người? Phải rồi, em đâu cóđáng giá.
z
Ropez là một cô gái gốcÝ. Cô sở hữu màu mắt xanh nước biển dịu mát, mái tóc tơ bạch kim mượt mà chạmgáy. Chính xác cô là người mẫu cho tạp chí thời trang của NewYork, thân hìnhđầy đặn và không cần uốn chỉnh thêm một chỗ nào. Đó là người con gái của Ken.
Lọt vào đôi mắt của Kenthật không dễ dàng chút nào, đó hẳn phải là một người cơ hội và theo chủ nghĩahoàn hào. Cô cũng vừa bằng đúng tuổi của ông chủ, xét về dung nhan, có thể côhơn rất nhiều người, nhưng để xứng với Ken thì vẫn chưa được. Hắn là khuôn mẫucủa tạo hóa. Cũng là may mắn cho cô nàng vì trong số các người đẹp, cô có phầntài trí hơn. Ken không chỉ chọn sắc còn đòi hỏi cả đầu óc.
Arrow thì khác hẳn vớianh trai, hắn không thích con gái, hầu hết nhân viên phục vụ đều là nam giới,vì theo hắn: phụ nữ chỉ làm rắc rối con đường tiến thân của người đàn ông.
Ken đang nhìn vào đôigiầy ánh bạc, cái giầy hôm trước đã dùng để giẫm lên bánh kem của con nhóc.Cũng y như cái nơ màu xanh hôm nào, đây là quà của mẹ hắn. Hắn ghét bà ta.
-Anh đang làm gì vậy? -Ropez ngả lòng vào chiếc ghế của Ken đang ngồi. Nhanh chóng Ken đẩy cô ả ra.Chẳng hợp đôi chút nào, hắn nghĩ, vì ngay cả chiều cao cô nàng đã ngang ngửavới hắn rồi.
-Đôi giầy đó trị giá tớinghìn Bảng!?! – khá khen cho cô gái sành điệu khi nhận ra rằng nếu hắn khôngthích thì đừng nên đụng vào, cô nằm dài trên chiếc ghế sa lông.
-Tới mức đó sao? – Kenthừa biết giá trị của nó, nhưng thứ hắn muốn không phải chỉ có thế.
-Có khi còn hơn mức giáem nói! – Cô nàng tạo dáng để làn nước hoa lilac nhẹ nhàng bung tỏa thoangthoảng căn phòng.
Ken đứng dậy và đi luôn.Ropez có chút tức tối vì không được đáp lại.
z
-Em phải mang li nướcnày vào phòng sao? – Moon lưỡng lự, mấy hôm nay em được chuyển vào làm ngườigiúp việc ở tổng hành dinh của Sếp lớn.
-Cô chủ yêu cầu mà! Cốlên em! – có vẻ như Moon dần dần cũng chiếm được lòng yêu mến của mấy người làmgiúp việc ở đây, họ đều thương cảm cho số phận của đứa trẻ mồ côi.
Moon hít một hơi dài rồidũng cảm bê ba li cà phê vào phòng. Cánh cửa mở ra. Đây là một căn phòng rộnglớn, chưa bao giờ em được đặt chân tới nơi sang trọng này. Nó nguy nga tráng lệnhư cung điện, chiếc lò sưởi giả cổ trang nhã nghi ngút khói, cảm giác ấm áptới vô cùng nhưng ba con người ngồi trong đó, khuôn mặt không có chút biểu cảm.
Là Arrow, Ken, và Ropez.Đôi mắt Arrow mở ra khi có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Moon cúi gằmmặt lại ngay, con tim em co thắt, từng nhịp đập dữ dội, khiến tất cả đều phảinhận ra sự tồn tại của nó. Chính xác đã sáu năm, em chưa nhìn thấy con quỷ ácđộc đó.
-Làm gì thế? – Ropez cắtngang dòng suy nghĩ của Moon.
-Dạ! – Moon run rẩy cánhtay, nước từ ly cà phê ban đầu lăn tăn, rồi sóng sánh. Em hướng chiếc cốc vềphía Arrow.
Sai mất rồi, người tadậy em phải dâng ly cho Sếp lớn trước, rồi mới tới Sếp nhỏ, tiếp theo là ngườikhác nhưng lúc này em chẳng nghĩ được gì hơn. Em sợ ai hơn thì phải dâng lytrước.
Arrow khá bất ngờ trướcsự xuất hiện của con bé. Đến tận bây giờ nó vẫn còn sống được ư? Thế mà thờigian qua hắn cứ ngỡ con bé bị nổ banh xác dưới những trò chơi ác độc của Kenrồi cơ. Hắn nhớ tới cái lúm đồng tiền quen thuộc mà từng nhờ đó nhận ra connhóc là con của kẻ gián điệp năm nào. Trông con bé nhanh nhẹn hơn ngày xưanhiều, ngạc nhiên hơn khi mà lại to gan dám mời trà hắn trước.
-Có biết thứ tự ở đâykhông? – Arrow lên tiếng. Moon giật thoát tim khi nghe thấy tiếng nói quenthuộc. “Bế nó đi!” – đây là câu nói mà Moon đã khắc sâu tận ruột gan mình. Cáigiọng không có chút tình người, độc ác hơn cả thú dữ. Ly nước sánh ra, rồi tuộtkhỏi tay, rơi tự do, và…
-Choang! – Nước từ lyrơi bắn tóe tung, vương vào bộ Vest của Arrow. Mùi cà phê, màu nâu đen.
Moon nhớ, mẹ em hôm đấycũng mặc một chiếc áo màu trắng như người ngồi đây. Những giọt cà phê lan ra áongười đó không hề rớt vào người em, dù chỉ một giọt bé xíu… Máu và cà phê đềuđặc sệt như nhau, đều làm ố tấm vải trắng tinh.
Sức nóng từ ly cà phêvừa với pha làm Arrow rùng mình. Ropez ra vẻ quan tâm, dù sao muốn được lòngKen, cô phải được sự đồng thuận của những người xung quanh, đặc biệt là Arrow,vì trọng lượng trong lời nói của Arrow hơn hẳn những người cô đặt mối quan hệtiến thân. Moon đặt đĩa xuống bàn rồi tiếp giấy cho Ropez để cô lau dùm Arrow.Nhưng Ropez đâu có hay rằng, Arrow ghét nhất những ai chạm vào người mình. Hắnđẩy cô ả ra dẫu biết làm như thế là thất lễ với đàn anh. Arrow giật mạnh cuộngiấy từ tay Moon tự lau. Hắn quay sang nhìn Moon, có vẻ đang suy nghĩ hình phạtcho con nhóc này, nhưng ánh mắt của con bé đáng thương quá, không thể chạmvào.
Dặn lòng phải thật bìnhtĩnh, dù tỏ ra như một chú cún con làm sai ý chủ xin tội bằng cách sửa lại lỗilầm, nhưng sao đối với Moon khó quá, em không thể giả tạo, cũng không thể sửasai, biết làm gì đây, có khi nào em có thể làm cho con quỷ ấy tức giận đến nỗimà ban cho một phát súng kết liễu.
-Cút! – Ken ra lệnh. Câunói như gỡ rối cho một con cá mắc cạn.
Moon vội vã chạy thoátkhỏi cái không khí ấm nóng nhưng lạnh tới run sợ. Lớp vỏ bọc của những con“manocanh” quá hoàn hảo, cái lõi bên trong thì trống rỗng. Moon sợ phải đốidiện với con quỷ đó, quá đủ rồi. Nó đã giết mẹ em, rồi hành hạ em, coi em nhưmột món hàng, để rồi dùng cái từ “cho” chuyển em đến với một con quỷ độc áckhông kém. Ghê rợn! Moon kinh tởm lũ quỷ đó. Em ngủ thiếp đi lúc nào không hay,bỏ dở lại một đống công việc nhà.
z
Hai ly cà phê còn lạicuối cùng cũng ngừng bốc khói, hơi ấm đã lan tỏa. Ropez thất bại, kế hoạchkhông như ý. Cô ta toan định gọi con bé tới để “học đòi” như Ken. Theo một vàingười làm, cô ta biết, con bé là một “bao cát” để Ken xả stress, nếu muốn đượclòng, cô ta phải chứng tỏ rằng mình cũng là một nữ hoàng độc ác. Chắc cô tacũng định dùng mũi giầy chín phân của mình chà đạp nên con bé.
-Con nhỏ đó ở đâu? -Ropez tức tối. Cô ta còn giận chuyện bị Arrow đẩy ra trước mặt ông chủ và nhãicon.
-Chúng tôi không biết! -Vẫn có những người cố gắng bao che cho Moon. Nhưng chẳng cần ai phải nhắc,Ropez cũng tìm ra chỗ con bé, đôi giầy ló ra ngoài cánh tủ. Cô ả đi tới, dùngnăm ngón tay thanh mảnh của mình nắm lấy chỏm tóc con bé, khiến Moon đang ngủsay giật bắn.
-Á! – Con bé thét lênkhi những sợi tóc bị kéo căng khiến đầu đau nhói.
Ropez ném một ánh nhìnsắc lẹm rồi bất thình lình thả nắm tóc xuống, Moon ngã nhào xuống đất, đầu đậpthẳng vào cánh tủ. Đau nhức.
Giống như bất kì ai,Ropez cũng không ngoại lệ, thoạt đầu nhìn vào con bé là cô ta thấy ngứa mắt.Không lí do. Cô ta dùng cả bàn tay trái tát mạnh vào má con bé. Năm ngón taynuôi dài móng và sơn màu đen. Cái khoảnh khắc chạm vào má ấy, tương tự như cánhtay của quỷ. Sắc nhọn cào xé từng thớ thịt và tế bào của em. Chưa hết, mồ hôichảy xuống đau xót vô tận,… Đầu con bé lại bị đập vào tường lần nữa. Người làmkéo tới, họ thương cảm, nhưng chẳng ai dám can ngăn vì động đến cô ả, là tínhmạng của họ cũng không an ổn. Cô ta đã thỏa mãn, bước đi. Moon tự ngượng dậy.Đầu óc nhức nhối nhưng em đã học thêm được một bài học, đừng bao giờ tỏ bất kìthái độ trước Sếp. Mong rằng Arrow không động tới em.
Ánh trăng hôm nay đã bịmây che khuất…
z
Ken có vẻ lạnh nhạt vớiRopez. Hắn luôn đẩy cô ra khi mà cô dùng mọi cách để nũng nịu. Trông họ giốngnhư chị em hơn là một cặp tình nhân. Khuôn mặt của hắn vẫn mang một nét trẻtrung của cậu chàng mới 18 dẫu luôn cư xử giống một người chững chạc.
22h, đây là đêm đầu tiênkể từ ngày Ropez tới đây mà được Ken ở lại phòng lâu tới thế. Ropez bước ra từnhà tắm, một thân hình hết sức nóng bỏng. Cô đã để Ken chờ khá lâu, đến nỗi màhắn chơi hết hai ván sodoku.
Cũng là cái cách chuyênnghiệp chụp hình cho các tờ báo sắc đẹp, Ropez đang phô trương nét đẹp cơ thểcủa bản thân. Cô mặc một chiếc váy mỏng dính sát người màu đen hoang dại. Chắccó lẽ chiếc váy phải được đặt mua mấy tháng trước tại kinh đô thời trang Pari,từng đường nét tôn lên thân hình cân đối, vòng eo thon thả cùng với số đo chuẩnkhiến không một ai có thể chối từ, mùi hương hoa tư đinh hương thoang thoảngdưới lớp da trắng hồng mịn màng, đôi mắt cuốn hút đến chết người. Cô ta lại gầnKen hơn.
Ken nở một nụ cười, hắnsải tay như thể đón cô gái vào lòng. Nhưng, ngón tay hắn vô tình chạm vào lọnước hoa được bày trang trọng ngay cạnh ghế sofa.
-Choang! – màu nước xanhngọc lan tràn, tỏa một thứ mùi thơm dễ chịu, rồi nồng nàn.
-Đến giờ Frang ăn cơmrồi! – Ken đứng dậy và đi thẳng ra khỏi cửa, không thèm quay lại nhìn côả.
Ropez không thể tin đượcrằng Ken đã từ chối mình. Đã thế còn cố tình làm đổ lọ nước hoa – món quà màhắn tặng cô ngay trong buổi đầu tiên. Ropez tu ngay một chai rượu mạnh đời 93.Bao nhiêu công dàn xếp, cuối cùng lại đổ sông đổ bể.
z
-Ăn!
-…- Moon ngước lên nhìnRopez, rồi lại cúi mặt xuống ngay.
-Tao bảo mày ăn thức ăncủa con Frang đó! – Ropez đang muốn xả những óc ách trong người, ngay từ sángsớm, cô đã bắt Moon đi theo mình.
-… – Không phải thức ăncủa chó, mà là thức ăn thừa. – Mày dám chống lại tao à!? – Ropez thích thú vớitrò đùa này của mình.
-… – Moon không đáp lại,em thật sự không thể hạ thấp bản thân đến mức đó.
-Ăn! – Ropez dúi mặtMoon xuống sàn. Cô ta khoẻ hơn nhóc con nhiều. Nhất định là không, Moon chốngcự lại bằng mọi giá. Em lắc đầu thật mạnh để cô ta không thể ghì sát hơn nữa.
-Đó là lệnh của Ken! Màynuốt gan hùm sao? – Cô nàng tiếp tục đe dọa.
“Tao mà biết anh mày làai thì nó cũng giống như cái bánh này!”- đấy là cái giá phải trả nếu như Moonlàm trái lời ông chủ. Em sợ lắm rồi, đến ngột thở mất rồi. Đôi mắt trẻ thơ đâucòn sáng ngời nữa. Nhạt nhòa. Em vẫn dám chống lời được ư? Nếu theo lời ôngchủ, em sẽ không phải sợ hãi đến như vầy, lần này cũng đừng lạc lối nữa. Mộtlần sai là quá đủ rồi, không còn sự lựa chọn nào khác đâu.
Ropez bỏ tay ra khỏi conbé, cô nghĩ trò đùa chỉ đến thế thôi nhưng con bé làm thật. Em sợ ông chủ lắm.Từng miếng một, cho lên miệng. Chỗ thức ăn ngổn ngang, trộn lẫn các thứ,…
-“Moon ơi! Những giọtnước mắt này sẽ không bao giờ chảy nữa!”- Moon khóc nấc lên, khiến những mẩuthức ăn trong miệng sặc lên tới tận mũi. Quá nhục nhã, chưa bao giờ em thấykhinh thường bản thân mình đến thế này. Đau lắm, vết thương trong lòng bị trócvẩy rồi một mũi dao vô tình xé rách toạc đau thấy xương, máu cứ thế mà ứa ra,cuốn trôi con tim, thêm nữa, một mũi dao khác đâm thẳng vào danh phẩm, đâm lầnhai, khiến nó thủng, lần ba, khiến nó nát tan. Em cảm thấy thứ tanh tưởi củacon chó, nước dãi của nó như rửa trôi khuôn mặt, em đánh mất lòng tự trọng rồi,hay lòng tự trọng đã bị dòng thác lũ cuốn đi, mãi mãi xa rời.
Em có còn là Moon nữakhông? Hay chỉ là một thứ gì đó trống rỗng. Đâu hết rồi, danh dự, nhân phẩm, tưcách đã rùng rời. Em có thể mua lại nó bằng cách nào? Mất hết, trang giấy cuộcđời đã bị đám lửa thiêu cháy thành tàn tro. Em không bằng một con chó. Lũ chótrong những chuồng bên cạnh sủa lên dữ dội, chúng đang làm gì thế, ủng hộ việclàm của người kia à, hay đang nguyền rủa em. Một màn đen tối phủ kín tâm hồn.Máu từ trong người chảy ra và ngất lịm.
Frang nhảy chồm từ tronglòng của chủ nhân, lao thẳng về nơi quen thuộc. Nó sủa ầm ĩ,…
Ropez hốt hoảng quayngười lại, con chó lao tới định liếm máu chảy ra từ mũi cho con bé, nhưng rồilại thôi. Nó sủa lên để ra hiệu cho lũ chó yên lặng. Ken bước tới.
-Không phải em! – Ropezcố gắng thanh minh.
-Gâu! – Con Frang phảnđối.
Ken không quan tâm đếncô ta. Hắn bế con bé lên đưa đi. Frang chạy theo sau.
z
Moon bất tỉnh đã lâu lắmrồi. Ken vẫn ngồi đó đợi chờ. Lần đầu tiên hắn nhìn con bé kĩ đến thế. Chainước truyền đã vơi bớt. Hơi thở dần đều hơn. Hắn nhận ra một điều, bé con nàylàm người ta ghét khi thoạt đầu nhìn thấy, nhưng càng ngắm kĩ, bé con có mộtnét gì đó rất cuốn hút. Đặc biệt là cái lúm đồng tiền. Rất duyên. Đôi mắt đangnhắm nghiền ấy khi mà hé mở ra là cả một bầu trời, nó tròn xoe và màu nâu,… Lạthật, hắn và con bé cùng hít thở chung một bầu không khí mà tính cách tráingược nhau quá nhiều. Một đứa trẻ luôn khao khát được yêu thương, dẫu trong mọihoàn cảnh, cái nét hồn nhiên, ngây thơ của trẻ thơ vẫn luôn ngời sáng. Còn mộtcon người máu lạnh luôn che giấu sự cô đơn của mình. Con bé phải chăng đang cầnmột người anh trai? Còn hắn cũng cần có một đứa em gái đó sao?
Ken bước ra khỏi cửa.Moon mở mắt, đã quá muộn để thay đổi tất cả…
z
-Cô bị sa thải! – Lãoquản gia lên tiếng.
-Sao cơ? Tại sao lạithế? Ke… – Ropez không tin vào những gì mình vừa nghe.
-Cô sẽ ra đi ngay bâygiờ! – Khuôn mặt nghiêm nghị của ông già không đùa một chút nào.
-Nhưng tôi…. Tôi phảigặp Ken – nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô gái.
-Được thôi nếu như cômuốn bị xóa tài khoản ở ngân hàng và tẩy não.
Người làm đã dọn hết đồcủa cô ta đi. Vậy là Ropez đã thất bại, cứ tưởng sẽ có một vị trí ở đây, nàongờ, biết bao nhiêu nỗ lực, hy sinh, cô nhận ra một điều mình rất yêu hắn,chẳng ai có thể chối từ được sức hấp dẫn của hắn đâu. Cô đã quá tự tin vào bảnthân, rốt cuộc người bị lợi dụng lại chính là mình. Nhờ cô mà DEVILS đã hợp tácđược với khá nhiều quan chức của Ý, thế mà nhận về mình không là gì…
z
Moon ngồi dậy, em đãtỉnh từ lâu rồi,… Cái giường lạ quá, cả căn phòng này nữa, nó rộng hơn phòng emnhiều lần. Toàn bộ phòng được sơn phủ một lớp trắng muốt, đồ đạc cũng vậy.Nhưng không phù hợp, em đã quen dần với màu đen.
Moon xoay người sang bênvì khát nước. Chiếc máy tính cũ có mặt ở đây, lạ thật, ai đã mang đồ đến. Moonmở tủ gương ngay cạnh giường ra, quần áo của trẻ con rất nhiều, được sắp xếphết sức ngăn nắp. Rõ ràng không phải dành cho ai khác, ở DEVILS.5 làm gì có trẻcon ngoài mình ra.
“Chẳng lẽ ăn cơm của conFrang đó là được như thế này sao?”- Ừ, em đã đúng, nghe lời chủ em sẽ khôngphải sợ hãi nữa. Vậy là em sống trong căn nhà này, không trở về căn phòng xưabởi đã không còn đủ tư cách.
Mấy hôm nay trời ẩm ướt,tiếng mưa thật ồn ào. Chiếc máy tính đã có dấu hiệu muốn về hưu, thực ra Moonlấy từ cái nhà kho ở DEVILS.4. Bài toán này khó quá, mắc mấy hôm rồi mà vẫnchưa tìm được lời giải, em đã thử mọi cách nhưng chương trình vẫn chẳng thểchạy. Chỉ mình em thì làm được gì hơn chứ!
Qua hệ thống camera, Kenvẫn đang dõi theo. Hắn thấy lạ vì con bé thấy cái gì hay ở cái máy tính cổ lỗsĩ mà cứ chằm chằm nhìn vào mãi. Moon giật mình quay người lại. Dáng người caolớn đang tiến tới, Ken ném vào chiếc gối bên cạnh con bé, một chiếc máy tínhmới. Moon hướng tầm nhìn sang bên cạnh, đó là chiếc Lenovo màu trắng bạc, hàngnhập khẩu, dòng mới nhất, kiểu dáng gọn nhẹ. Ken chủ động ngồi bên cạnh. Hắngiật lấy cái máy cổ, cục pin phải cỡ phải hai kg, vẫn không nhìn con bé.
-Phải mở khóa trước khicài chương trình. Đó là điều căn bản! – Ken di con chuột chầm chậm. Con bé nhìntheo, khá phức tạp nếu không muốn nói là không thể nhớ nổi. Hắn làm lại, con bévẫn còn ngây ngô lắm.
-Làm theo! – Giọng khôngcó chút biểu cảm.
-… – Moon hiểu ý, emkhởi động chiếc mới và làm theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!