Ngược chiều kim đồng hồ - Full - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ngược chiều kim đồng hồ - Full


Chương 6


 

Chương 06 : Tác dụng phụ

 

Moon choàng áo Vest lênngười nhưng trông vẫn rất thê thảm. Mặt mũi thì tái mét, nước dầu đen xì đã khôkét bám vào khuôn mặt, mái tóc bết thành từng cụm, còn chiếc quần màu nâu gầnnhư được nhuộm sang đen. Em vẫn đang tỏ ra bình tĩnh không muốn để người dân xungquanh phát hoảng vì bộ dạng mình.

-Cháu gái! Cháu bị làmsao thế? – một người hàng nước tốt bụng thấy vậy liền hỏi thăm.

-À! Cháu đang đóng phim- Moon giả bộ – Cháu là người đóng thế! Hì hì!

-Thế à! Phim gì mà ghêquá? – Mấy người khác tò mò. Moon cố tươi cười để che đi những mệt mỏi và đớnđau thể xác. Trông em giống như một diễn viên thực thụ.

-Phim hành động. Cháuphải giữ bí mật. Đạo diễn không cho cháu nói, chú ấy bảo cháu đi xung quanh mộtvòng để người ta nhìn xem có thấy sợ không? Hì hì!

-Ta thấy giống phim kinhdị hơn! Haha! Mà cái nước màu đen này là gì vậy? Còn cả máu nữa? Chắc là tiếtlợn hả?

Moon cười cười:

-Không, phẩm màu hết! À,bác cho cháu xin ngụm nước với! 

Moon sau khi đã “tẩytrang” quyết định về báo cáo. Em đã hoàn thành trọng trách Sếp giao phó, “LOẠIHẠ ĐẲNG NHƯ CÔ MÀ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM EM TÔI À!”- Em đã vì câu nói này mà rất quyếttâm. Trên con đường vắng vẫn chỉ mình đơn độc, mỏi mòn từng bước chân,… Kenđang ngồi trong xe, hắn cũng đi con đường đó, thấy một dáng người quen quen, máitóc cắt ngang vai.

“Moon (!)?”

Hắn bước xuống xe. Moonkhông bao giờ mặc áo bó sát người đến thế. Em mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ và quầnJean. Nghe thấy tiếng ô tô dừng lại và cảm nhận một người nào đó đang ở phíasau, Moon quay người theo phản xạ.

Hắn lượt nhìn từ trênxuống dưới – Làm gì ở đây? – rồi lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng luôn miệt thị.

-… – Moon rất muốn trảlời nhưng vì quá sợ nên cứng lưỡi, cổ họng bị nghẹn ứ. Em thở mệt và trượtngười theo bờ tường, không còn hơi sức để nghĩ gì thêm nữa.

Ken ngồi xuống bên cạnh,xắn tay áo em lên, đúng bên trái. Không nằm ngoài dự đoán, Moon mặc chiếc áomàu đỏ để che đi vết thương bên trong. Ken kéo áo rất mạnh khiến tay em co lạirồi cũng nhẹ tay hơn, xắn bên ống quần phải. Máu đã tụ lại bên trong khiến cả mộtvùng da thâm tím. Moon mệt nhoài. Giờ hắn có đánh thì em cũng không cảm thấyđau nữa, vì quá đau rồi. Mặc kệ! Và em ngất lịm trong vòng tay để Ken đưa vềphòng.

Moon được chăm sóc cẩnthận dưới tay nghề của những bác sĩ chuyên nghiệp, chỉ sau vài tiếng đã hồisức. Mọi thứ vẫn rất mờ ảo, cứ nhắm rồi lại mở mắt ra để điều tiết. Đây là đâu?Em đã từng đến đây rồi thì phải? Rất quen, tất cả đều được phủ màu trắng. Làphòng của em hồi trước. Moon cảm thấy cánh tay đỡ đau nhiều, cảm giác êm ái vôcùng. Máu đang được truyền vào tay. Là máu! Một lốc máu treo trên cao, từnggiọt nhỏ xuống, đi vào cơ thể.

-Phụt! – Giật mạnh. Emkhông cần thứ máu này, em muốn máu của anh! Từng giọt máu lạ chảy vào càngkhiến em xa lạ với anh trai hơn.

Moon thuộc nhóm máu AB,loại máu chuyên nhận nên bất kì loại máu nào khác cũng có thể phù hợp. Em khôngthích điều đó, chỉ muốn chảy chung một dòng máu với anh.

-“Ring!” – chiếc điệnthoại đổ chuông, có một tin nhắn. Moon thực sự sốc khi nhìn vào hàng chữ trongmàn hình. “Em tôi” sao từ ngữ anh sử dụng lại phũ phàng đến thế. Anh đã xácminh chưa mà tuyệt tình đến vậy. Ngộp thở quá, em quẫn trí rồi, trong đầu mòngmòng những suy nghĩ tiêu cực.

-Vậy nếu em chết thì anhchịu nhận em chứ? – Moon gào lên trong căn phòng trống, ném túi máu vừa rồixuống sàn, khiến túi bục và máu chảy ra,… Moon chạy ra khỏi giường đi tớibếp.

Ken bước vào. 

-Anh à ? Sao lại đối xửvới em tàn nhẫn như thế chứ ? – Moon vẫn tiếp tục gào, nước mắt lã chã, khônghề quan tâm đến sự có mặt của ai khác.

Hắn vẫn để yên cho gàotới khuây khỏa rồi mệt là sẽ thiếp đi nhưng không như dự đoán, em gào, gào rấtto… Rồi đến khi cổ họng khô cứng, Moon ngồi thừ xuống kệ bếp, bất động. riêngcon mắt vẫn đau đáu nhìn về phía xa… Ken thấy chiếc điện thoại trên giường,có một vài dòng chữ trên màn hình. Xem thư của người khác là không hợp pháp,nhưng hắn là Sếp, hắn muốn đọc. Ken đang nghĩ về Mes, hôm trước Mes còn dự địnhđi thế chỗ Moon, sao giờ lại không nhận em?

“Tôi không hề biết cô làai và cô đang có âm mưu gì, nhưng tôi cảnh cáo: tuyệt đối không được nhắc tớitừ “anh” trước mặt tôi. Tôi có em gái, nhưng em tôi đã chết cách đây 17 năm. Côchẳng là cái thá gì mà có quyền được làm em tôi. Một lần nữa mà còn thái độ nhưvậy, tôi sẽ cho cô vĩnh viễn rời khỏi thế giới này”.

-Phập!

Ken quay lại, bàn tayMoon đã vấy máu. Hắn chạy như bay tới. Moon mỉm cười, thánh thiện. Từng giọtnước mắt lăn trên đôi bờ mi. Mãn nguyện! Trông em chẳng khác gì một thiênthần,… Em đã tự đâm vào bụng mình.

-Làm ơn!… Hãy để tôichết! – Moon nói rất nhỏ, giọng điệu van nài ngắt quãng.

Máu bắt đầu ứa ra, ùngục,… Tay em vẫn cầm chặt con dao,…

Chết như thế này đau lắmem à! Vết thương cũ chưa lành, lại đến vết thương mới, nỗi đau cứ tiếp nối. Emkhông thể chịu được nữa, gánh nặng đã đè bẹp dí đôi vai mỏng manh. Không thểtiếp tục sống và chịu đựng, em không muốn bị đánh, cũng không muốn cô độc, emmuốn được giải thoát. Ken đau đáu nhìn về em, đôi mắt cầu cứu hắn chỉ xin hãybuông tha,…

Khẽ nhăn mặt, nuốt nướcmiếng, em đau, đang rất đau,… da thịt trách thân chủ nhiều lắm, em đã quá vôtình với bản thân mình. Lại là nụ cười ấy, Ken ghét nhìn thấy nó, nụ cười thánhthiện, nếu như là trước đây, hắn sẽ đánh để em không được phép cười, nhưng giờsao khó quá, em đã làm thế xác mình đau gấp bội phần…

Em mệt, hơi thở cứ thếmà yếu dần, người hắn quá nóng hay vì em đã lạnh,… Ken toát mồ hôi. Hắn sợ,đột nhiên hắn lo lắng vì sẽ không được nhìn ánh mắt ngây ngô và nụ cười hồnnhiên nữa.

Trong bất kì hoàn cảnhnào, em vẫn luôn cười, vì mẹ đã dành cho em nụ cười cuối cùng,… Em đã từng bịhắn dọa nạt, hắn từng đã nhốt em vào phòng lạnh, đôi lần bắt đứng dưới mưa, khithì bị hắn tát, rất đau,… thế mà đến lúc này em vẫn không hỏi lí do. Em đãchấp nhận những việc làm thô bạo của người khác như một lẽ đương nhiên. Vì emhạ đẳng, vô học, không gia đình,…

“Mẹ làm gián điệp!”- Emluôn ý thức được điều đó.

Moon phục tùng cấp trên,dẫu cho họ chẳng coi mình là con người… Số phận của em là vậy, sống để chịuđựng, hy sinh cho những trò tai quái của bất kì ai khác,… Em thèm được tìnhthương, thèm sự ôm ấp che chở,… nhưng ngoài mẹ ra em chưa từng được hưởng. Emkhông biết cái vị của hạnh phúc nó thế nào? Sao ai cũng có mà riêng em thìkhông?

“Mẹ ơi! Con sắp được gặpmẹ rồi!”- Moon lẩm nhẩm, đón nhận ánh hào quang đang soi chiếu con đường mịt mùxung quanh. Hạnh phúc chỉ cách một bước chân.

Ken lau nước mắt cho em,hắn cảm nhận từng thay đổi trong cơ thể sống này, mỗi lúc một lạnh dần,…chênh vênh giữa dòng đời hiu quạnh. Gió lùa vào cửa sổ, rèm cửa tung bay, ánhmặt trời hé sáng,… Những đứa trẻ với đôi cánh trên vai đang bay tới, chúng sẽđưa em đi!

Ken dấy lên nỗi lo sợsắp mất đi điều gì quý giá, ích kỉ, hắn không muốn để tuột mất em.

Khuôn mặt hắn giờ cũngđã dính máu, không thể để con tim kia ngừng đập. Chẳng do dự thêm bất kì giâyphút nào nữa, Ken bế Moon lên đặt nhẹ nhàng xuống giường. Hắn sẽ trực tiếp sơcứu, lấy bông băng ngay trong ngăn kéo, bạo tay rút con dao ra, máu bắn lên vàomắt. Nhất định không cho phépđể người con gái này chết. Hắn rắc thuốc sát trùngvà băng lại nhanh chóng. Hy vọng vẫn còn kìm được máu. Ken đã từng giết rấtnhiều người một cách tàn độc nhưng người con gái này, dù đã to gan cầm súng vàchĩa vào mình nhưng chưa một lần có ý định ra tay.

*

Ngoại trừ Ken, thì chẳngai biết giờ Moon đang ở đâu. Mes rất buồn. Anh có lí do của riêng mình. Anh dựđịnh sẽ đi thay và có thể sẽ chết. Anh không nhận máu mủ vì muốn em hy vọng vềmột người anh nào đó vẫn còn tồn tại, để dẫu anh đã ra đi em vẫn tiếp tục sống.Anh thương em nhiều lắm, hơn tất cả mọi thứ vì Moon côi cút, không được hưởngtình thương.

Cha đã từng rất nhiềuđêm thức trắng, anh biết, ông nghĩ về mẹ và em. Cả cha, mẹ và anh đều khôngxứng. Em là một con người lương thiện. Còn cha, mẹ, và anh thì không. Đặc biệtlà anh! Đôi tay anh sặc mùi tanh tưởi, mỗi khi dí súng vào bất kì ai, ánh mắtanh khát máu, vô tình và lạnh lùng. Anh thừa nhận điều đó. Nếu vòng tay ôm lấyem sẽ nhận ra anh thực sự là ác quỷ, anh đã coi DEVILS như tâm hồn mình rồi.Điều đó chẳng phải trái lại những nỗ lực của mẹ hay sao?

Mẹ đã từng nói với anh:“Nhất định hãy để em con được lựa chọn con đường của riêng em”- anh muốn giữlời hứa đó. Và anh chắc chắn, em sẽ không chọn DEVILS, thế thì làm sao anh nhậnem được chứ? Anh hy vọng Moon được sống dưới bầu trời màu xanh nhưng anh đâuhay biết, tin nhắn đó làm em đâu còn tha thiết cuộc sống này.

z

-Đã hay tin gì chưa? -Poise lên tiếng phá tan bầu không khí của ba người còn lại.

-Sao vậy? – Ring tiếplời.

-DEVILS đã san phẳngtoàn bộ tập đoàn Green.

-Gì cơ??? Chúng làm vậynhằm mục đích gì? – Yun giật mình nhìn cậu bạn.

-Hỏi chúa! Hình như làvì tranh chấp lợi nhuận – Poise cũng không rõ.

-San phẳng tức là…? -Luci vẫn chưa hình dung ra sự dã man của những con người đó.

-Theo một số trinh thámcho hay, bọn DEVILS đã chôn sống mấy lão già bên Green, đập nát toàn bộ hệthống cơ sở vật chất và chiêu mộ nhân tài của Green. Dấu chấm hết cho sự hoạtđộng tròn năm năm của tập đoàn mafia này. Một phần chúng cũng muốn tung đòncảnh cáo những thế lực phản động chống lại, trong đó có chúng ta – Poise nhậnđịnh.

-Hay tranh thủ đợt nàyta gài mật vụ vào DEVILS – Yun đưa ra ý kiến.

-Được đấy! – Luci ủnghộ, hơn ai hết, cô căm thù DEVILS. Bốn người trẻ tuổi họ nhìn nhau, tán đồngquan điểm.

-Sai lầm đó các con! -Mẹ Yun lên tiếng – DEVILS không dễ để các con xâm nhập vào được đâu.

-Thời gian và kinhnghiệm sẽ giúp chúng ta có thể. – Ring tiếp lời.

-Mẹ có một người bạn, côấy ít hơn mẹ chừng năm hay sáu tuổi, được gài làm mật giám cho WHITE. Sau chừngvài năm lập được kha khá kì tích cho DEVILS, cô ấy đã bị chúng sát hại.

-Đấy là do cô ấy khôngkhéo che đậy thân phận! – Yun nghĩ nếu là nam giới sẽ dễ dàng tiếp cận vớiDEVILS hơn.

-Không! DEVILS rất tinhtường, cô ấy đã bị phát hiện ra thân thế sớm, nhưng chúng vẫn cho cô được làmviệc. Chúng muốn ăn miếng trả miếng, chúng ta gài người vào, chưa kịp thu đượcthông tin gì, thậm chí WHITE còn tạo rất nhiều thuận lợi, thế là chúng nghiễmnhiên có được các phi vụ thành công của cô, xong rồi thì ra tay sát hại. Banđầu WHITE ngưỡng tưởng đã đưa người vào sâu bên trong cơ quan của địch, ai ngờchúng quá cao tay. Bên ta không những bị mất người, lại còn làm không công – MẹYun hẳn phải có rất nhiều kinh nghiệm.

-Chà! Vậy thì khó quá! -Luci chau mày, nếu tổ chức cử người tới DEVILS, chắc chắn cô sẽ xin đi bằng mọigiá.

-Ừ! Chẳng biết khi nàochúng ta mới có thể hạ được chúng. Cũng có thể câu trả lời là không bao giờ. -Người mẹ nhìn vào những đứa con. Đã có rất nhiều người ở tuổi bà phải chết dướihọng súng của DEVILS, liệu sau này, chúng có toàn mạng?

-Không! Nhất định sẽ cómột ngày DEVILS sụp đổ! – Ring nói như đinh đóng cột.

Định mệnh sẽ cho ta câutrả lời, điều gì phải tới rồi sẽ tới!

z

Ken ngồi ở hàng ghế bêncạnh giường suy nghĩ về Moon.

Hắn gặp em lần đầu tiênở trại trẻ mồ côi. Hôm ấy Ken đi khảo sát một vòng quanh Devil Buildings nêntiện rẽ qua cô nhi viện. Hắn đi một mình. Thập thò đằng sau bức tường lớn, làbóng của đứa trẻ con, hắn lướt qua. Ánh mắt của con bé rất sáng, trông nó nhưđang bị bắt nạt và Ken không bận tâm.

Lần thứ hai, thật tìnhcờ, Arrow dẫn con bé đến. Áp lực công việc đè nặng lên đầu, khi ấy mới chỉ làcậu nhóc 14, vì vậy hắn cần phải xả stress. Arrow đã dùng từ “cho”. 

Con bé chẳng có cái gìđặc biệt ngoài đôi mắt. Hắn nghĩ, muốn giết nó chẳng cần đến súng nhưng đột nhiênlại có thú vui kì quặc, là ném cái nơ màu xanh mà người mẹ tặng vào chuồng chó,bắt con nhóc lấy. Biết thừa khi có mặt chủ nhân ở đấy lũ chó sẽ chẳng dám độngvào một sợi tóc của nhóc con, chỉ là hắn muốn thử xem nó dũng cảm tới mức nào.Cũng khá ngạc nhiên đấy, con nhóc cũng nhanh nhẹn và thông minh lắm. 

Hắn ghét nhất nhìn conbé cười. Trông thật đáng ghét! Bởi lẽ ở DEVILS, chưa ai “dám” cười nụ cườitrong sáng và “không có chút tham vọng”. Thế là hắn tìm mọi cách để không chokhóe môi nó nhếch lên. Nhưng sau lưng hắn, con bé vẫn ngây ngô cười trên nhữngnỗi đau.

Nó có một người anhtrai, hắn cũng có một người em gái. Tuy nhiên anh trai nó được nhiều hơn hắn vềtình thương. Từ lúc sinh ra, chưa một lần mẹ bế đứa con trai này, thậm chí lênbốn mới được mới nhìn mặt. Họ bảo, cha mẹ muốn rèn cho vị thủ lĩnh tương laitính tự lập và vô cảm, “Không được tin vào bất kì người nào ngay cả chính bảnthân cũng có lúc dối mình!”.

Hắn ghét thứ tình thươngnó dành cho anh trai.

Nhưng cái đáng day dứtđó là Ropez đã bắt “đồ chơi” của hắn phải dùng thức ăn dở của con Frang. Ngaylúc ấy Ken chỉ muốn lột da cô ả. Hắn tuy rằng rất khinh thường con nhóc mà chưamột lần nghĩ tới trò đó. Sau lần ấy cả thảy 200 con chó đã được rèn luyện phảibiết e sợ con nhóc và ngay cả cún cưng vâng lời chủ cũng không ngoại lệ. Nhưngnó ghét con Frang mất rồi. Con chó chẳng làm gì nên tội, trong khi hắn rất quýcon vật vậy nên suốt thời gian dài, Ken chẳng nhìn mặt con chó luôn.

Vì sao lại thế nhỉ!?

Hắn chờ đợi con bé sẽcoi mình như một người anh nhưng nó chẳng xem hắn là gì hết. Con bé được cử đitập huấn ngay tức thì, lúc này, dường như hắn đâu còn coi nó như một người em.Đến khi con bé Moon ngày nào lớn, hắn vẫn dõi theo. Em cũng chẳng biết hay emchẳng hề quan tâm. Hắn hay ngồi ở lầu hai quán cà phê Victoria. Ngày ngày emhay đi cùng với một người nào khác. Em cười rất hồn nhiên với người đó dù đôilúc cậu ta tỏ ra khó chịu.

Còn giờ thì em đang ởbên hắn đây. “Arrow đã ban cho em sự sống. Em đã tự lấy nó đi Và giờ, ta mới làngười đem lại sự sống cho em”. Một khi Arrow đã đem em đi “cho”, thì “đừng hòngmà” đoạt lại!

Moon mở mắt sau giấc ngủdài. Lại là căn phòng quen thuộc thế mà em đã mong đây là cổng thiên đường. Kenđứng dậy đi về phòng. Em vẫn nằm im đấy, đang suy tính một vài điều gì đó. Nếuđã hạ quyết tâm, thì bằng mọi giá sẽ thực hiên được.

z

-Đoàng! Đoàng! Đoàng!Đoàng! Đoàng! – Mes liên tục bắn xối xả vào hồng tâm. 

-Hôm nay anh sao vậy? -Perry tiếp đạn.

Perry chính là người caiquản DEVILS.3. Giống như hai người anh trai, cô là một phụ nữ quý phái và độcác. 

-Đoàng! Đoàng! Đoàng!Đoàng! Đoàng! – Mes vẫn tiếp tục bắn. Anh đang tức giận. Hẳn phải có lí do gìkhiến Arrow “luộc chín” bọn Green, anh không mong muốn Moon gặp phải điều gìtồi tệ.

-Dừng lại đi! Bắn liêntục sẽ làm co giật dây thần kinh đấy.

-Im! – Giọng anh hoàntoàn trống rỗng.

-… – Hết sức bất ngờ,chưa bao giờ có ai dám ăn nói như vậy với Perry. Xét về vị trí cấp bậc, rõ ràngcô thuộc vào hàng danh giá, chỉ xếp sau Đại Bàng Trắng và Báo Đen, trong khingười thanh niên này chỉ là nhân viên của Đại Bàng Trắng. Anh đã chọc tức cô,lần đầu tiên chỉ vì một lí do nào đó mà Mes gắt lên ngay với chính bạn gáimình.

Perry bỏ đi. Mes cũngchẳng có ý đuổi theo.

z

Ngay từ hồi nhỏ, Moon đãbị bóng đè do phải chịu nhiều ám ảnh từ cái chết của mẹ. Giống như cơn ác mộng,em cứ nằm mê man, rõ ràng hình dung ra được từng chuyển động của cuộc sống màkhông tài nào mở mắt ra được. Trong cơn mê có ai ấn chặt tay trước ngực, khóthở, muốn mở mắt để thoát khỏi giấc mộng thì lại như bị kẹp chặt mi mắt. Nên emđể một con dao dưới gầm giường. Theo quan niệm âm dương, con dao như một lá bùahộ mệnh, khiến loài ma quỷ chỉ có thể quanh quẩn, lởn vởn xung quanh, chứ khôngthể đi vào giấc mơ của con người được.

Moon khẽ xê người, nângtấm nệm giường lấy con dao ra. Ken kiểu gì chẳng mang vất những con dao ở kệbếp đi lại chẳng thể ngờ còn sót con dao găm.Moon tựa lưng vào thành giường,duỗi thẳng chân, phủ tấm chăn mỏng lên. Tất cả căn phòng đều màu trắng, khôngngoại trừ lớp chăn, từ từ rút lưỡi dao ra. Bóng loáng!

Con dao rất sắc vì chưađược sử dụng bao giờ. Em nắm chặt lấy phần chuôi nhìn vào chiếc chăn sẽ khôngthấy máu của chính mình, bởi thức màu trắng tinh khiết che phủ. Giơ cao lưỡidao lên, vai khẽ nhói đau, vết thương ở bụng cũng chưa lành Moon nhắm mắt. Quántính chỉ cho phép con dao đi theo đường thẳng. Mất máu một chút là sẽ bất tỉnhvà lịm đi ngay. Em dám!

Moon đưa mạnh tay mìnhxuống, lưỡi dao thật vô tình.

-Phặp! –  Chiếcchăn màu trắng đã vấy máu. Những giọt máu rất tươi, hơi ấm của chúng vẫn còn ynguyên như trong cơ thể. Nhưng tại sao em lại nhìn thấy được máu?

Là máu của Ken.

Hắn đã lao vào phòng kịplúc thông qua hệ thống máy quay. Từng giọt máu đỏ thẫm lan tràn ướt đẫm đôitay. Moon vẫn chưa biết phải làm gì. Em đang hoảng.

Con dao dừng lại ngaykhi chạm tới lớp vải chăn. Còn lòng bàn tay hắn vì bóp chặt lưỡi sắc nhọn nênứa máu. Ken vẫn nắm rất chặt con dao, đường gân xanh nổi lên trên đôi tay rắnchắc. Moon vội vàng lấy băng, em đã làm Sếp đau. Ken ném ngay con dao xuốngsàn, hắn không muốn em có cơ hội động vào. Cứ để em băng tay cho. Rõ ràng khôngphải mình bị thương nhưng em lại run run lo sợ.

-CÔ BỊ SA THẢI! – Kennhìn thẳng vào mắt người con gái. Chất giọng của một chủ nô trước con nô lệ bầnhàn.

Moon không dám nhìn lên,ra sức quấn tiếp băng.

“Nếu đây là cách duynhất khiến em không tự tử, ta chấp nhận mất em!”

Sau câu nói này, giữaMoon và DEVILS không còn bất kì mối ràng buộc nào. Giờ, Moon được tự do!

Ken bỏ đi tức thì, mấyngày không quay về đó. Khi trở lại, em đã đi rồi.

Moon đang tìm cho mìnhmột chỗ ở. Em có nên quay về nơi đã học lớp 12 không nhỉ? Chẳng còn chỗ nàokhác để đi, nhưng em không thích. Ở thế giới đó, ai cũng không chào đón mình.

Giờ Moon nuôi tham vọngđược ở DEVILS, mong muốn chứng minh cho anh thấy em là ai. Bị sa thải rồi, biếtlàm gì đây. Cõ lẽ ông trời không để em chết, nên nếu tự tử thêm nữa sẽ chỉ làmđau bản thân.

-Moon! – Có ai đó gọi.

-Dạ! – Moon quay lại lễphép.

-Em vẫn còn sống sao?Mọi người cứ tưởng em một đi không trở về – Là Perry.

-Cứ để mọi người nghĩnhư vậy đi ạ. Dù sao em cũng đã bị sa thải. – Moon rầu rĩ.

-Thành công sao lại bịsa thải?

-Sếp bảo vậy ạ! – Moonngượng cười.

-Đã có nơi để đi chưa? -Perry quan tâm, riêng đối với Moon, cô cư xử có nhân tính. Từ nhỏ, Perry đãchứng kiến cảnh cô bé bị hai ông anh hành hạ, không hẳn là thương hại, nhưng dùsao, cô thấy hai người đó quá nhẫn tâm.

-Em cũng đang suy nghĩ.- Moon chỉ mới tiếp xúc với Perry một vài lần khi tiếp nước cho Sếp. Trông côsắc sảo và kiêu kì nhưng chưa bao giờ làm gì em.

-Ở đây để bị đánh à!Thôi được rồi, theo ta! – Perry không muốn để con nhóc phải chịu thêm đau khổ.Perry rất thích đôi mắt sáng ngời và lúm đồng tiền của em.

Vậy là Moon được chuyểnvề DEVILS.3. Perry không bắt làm gì hết. Chí ít, ở đây cũng có người đối xửtốt.

-Này! – Perry lay mạnhngười – Sao thế? Mồ hôi chảy ướt cả đệm rồi.

-Dạ! – Moon chợt tỉnh,đầu ong ong lại gặp ác mộng.

-Bóng đè phải không?

-Em cũng quen rồi, hì! -Trông Moon lúc nào cũng buồn dưới nụ cười ngượng.

-Thế thì uống thuốc đi!Chốc ta sẽ cho người mang đến.

-Dạ!

Sau đó Moon đều đều uốngthuốc, những cơn ác mộng dai dẳng cũng dần biến mất.

-Ọc! Ọc! Ọc! – Moon chạyvội vào nhà vệ sinh để nôn ra hết cả bữa sáng.

Sắc mặt nhợt nhạt, đôimắt thâm quầng, dù mỗi ngày em ngủ đủ giờ nhờ những viên thuốc. Người gầy hẳnđi, sức khỏe rất yếu, Moon vẫn miệt mài luyện toán lập trình. Hy vọng một ngàynào đó em sẽ được cùng làm việc cùng anh.

z

Những tội ác của DEVILSngày qua ngày chất cao như núi. Mà đại diện của chúng, chính là những lớp ngườirất trẻ, thậm chí còn chưa đến 30.

Arrow vẫn luôn chờ tin.Em như đã bốc hơi đi vậy, hắn chẳng thể nào tìm thấy, ân hận vì đã để em đi,…

z

-Cô ơi! Bạn Moon lớpmình đi đâu rồi? Sao dạo này chúng em không thấy bạn đến trường? – Jess đứnglên và hỏi cô Hana trong giờ sinh hoạt.

-Bạn ấy chuyển trườngrồi. Gia đình có việc gấp nên Moon không có cơ hội chào cả lớp. – Dù Moon đãkhông lên lớp lâu, nhưng giờ ban giám hiệu mới cho cô Hana biết.

-“Cuối lớp 12 rồi mà cònchuyển đi đâu được chứ?” – Yun nghĩ thầm. Cậu thực sự rất quan tâm.

Con đường dẫn về, giờtrống vắng.

z

-Ọe! Ọe! – Moon lấy taylau miệng. Dạo này lạ thật, em hoàn toàn không hấp thụ được gì, ăn đến đâu lànôn ra hết, đôi khi cảm giác thấy bị chảy máu bên trong, thi thoảng đang ngồihọc lập trình, máu cũng từ khóe miệng đi ra. 

-Ọe!Ọe! – Moon chạy vộivào nhà vệ sinh – Là máu. Em đã nôn ra máu.

-Sao thế? – Perry ghéthăm nhà. Cô kinh ngạc khi mà mới một hai tuần không gặp, người em chỉ còn dabọc xương.

Moon quẹt miệng, tayvương máu, rất mệt, ngồi phịch xuống sàn. Perry đưa tay lên trán, không hềnóng.

-Mỗi ngày, em dùng baonhiêu viên thuốc vậy? – Cô đã đoán ra được căn nguyên.

-Chừng khoảng năm tớitám viên – Moon nói thật.

-Em sao vậy? Có biếtthuốc ấy rất nặng không?

-Nhưng em khó ngủ quá!Hì! – Moon lấy khăn lau mặt.

-Chính vì thế nên ta đãđưa em kháng sinh liều cao, thường dành cho người trưởng thành, mỗi ngày tối đachỉ 3 viên mà em lại… – Perry dìu Moon vào trong nghỉ ngơi.

-Không sao mà, ngàytrước em cũng quen uống nhiều thuốc an thần rồi.

-Nhưng… – Perry khôngnói thêm nữa, để em tựa vào giáp giường. Đôi mắt Moon nhìn hướng ra bên ngoài,trông dáng dấp giống một người quen – dùng như thế sẽ khiến cơ thể bị suynhược, nếu quá liều thậm chí còn dẫn đến tử vong.

-Em không sao mà! – Mooncười vẫn hướng ra khung cửa.

-Nhìn em mà nói khôngsao được à? – Perry càng nhìn càng thấy giống.

-Em muốn chết! Thật đấy!Muốn thoát khỏi cuộc sống này! – Rồi Moon quay lại nhìn Perry, mắt em vẫn sáng,dù viền mắt thâm quầng.

-…

Perry đã nhận ra. Là chịcủa Arrow. Nếu bây giờ người ấy còn sống, phải hơn tuổi của cả Ken nữa. Cáingày mà DEVILS hay tin mẹ của Arrow có bầu, cả tập đoàn DEVILS đã kì vọng lớnvào thế hệ tương lai. Nhưng đứa trẻ lại là bé gái. Mẹ của Arrow nhất định khôngchịu bỏ con một mặc sinh cháu. Do được tiêm quá nhiều kích thích, đối với bàothai non nớt, không thể chịu nổi nên khi vừa trào đời chị đã mang rất nhiều thứbệnh. Năm lên năm, chị như Moon lúc này, ngày nào cũng nôn ra máu,… Nhữngviên thuốc và hoạt chất kích thích đã làm cơ thể bé con ngày càng suy yếu, bóbuộc cuộc sống trên giường bệnh. Tuy nhiên, khác hẳn với em trai, chị được nhậntình yêu thương từ mẹ, ngày nào bà cũng đến chăm con. Ngày chị qua đời, mẹ đãkhóc rất nhiều.

Ken và Arrow được rútkinh nghiệm từ người đó, DEVILS đã tạo ra hai con người hoàn hảo, không hề cósự cố trong quá trình thai nghén và sinh đẻ của thai phụ. Mặt khác, Ken vàArrow phải hoàn toàn tự lập, nên ngay tử nhỏ họ đã rất độc ác. Tuy nhiên, tronglồng ngực của họ có chỗ chứa trái tim, chỉ là đã bị giấu kín. Thấy người chị ấynhận được tình thương từ nhỏ, hẳn họ đều không ưa. Đặc biệt là Arrow, hắn rấthận mẹ. Người chị ấy, thực sự không chỉ chảy chung một dòng máu ruột thịt vớihắn, mà còn mang trong mình dòng máu của Rồng Đen. Từ ấy, hắn căm ghét phụ nữ,một lí do khiến hắn để bé con được sống rồi hành hạ. 

Lúc trước khi qua đời,chị hay nằm tựa vào giường nhìn xa xăm, giống em lúc này. Vẻ bề ngoài tuy họchẳng giống nhau, nhưng về hoàn cảnh thì tương tự. Moon thở hắt, em giống nhưnghiện thuốc, mỗi khi nhắm mắt là không thể nào thở được nếubỏ qua sự hỗ trợ từviên nang thần kinh. Ngày qua ngày, liều thuốc giống như con dao hai lưỡi, mộtmặt, nó cho người bệnh những giấc ngủ, mặt khác, nó phá hủy cơ thể họ. Cả mộtvùng trung khu điều khiển não bộ đã bị ảnh hưởng, ban đầu là hệ tiêu hóa, khiếnem không thể hấp thụ thức ăn, sau đó là hệ tuần hoàn, những mao mạch do thiếuvitamin C và sắt cứ thế mà đứt, dẫn đến hiện tượng nôn ra máu.

–  Nếu giờ uốngthuốc bổ em sẽ hồi phục! Bệnh viện trực thuộc DEVILS hoàn toàn có thể chữa trịnếu can thiệp kịp thời – Perry thấy mình sơ sẩy.

-… – Moon không nói gìhết, em chỉ nhìn vào mắt của Perry, ngấn lệ.

Sự giải thoát là điều màem cần nhất lúc này. Perry để em lại một mình. Ngoài trời đang mưa, cô gái vẫnngồi bên khung cửa sổ, những đám mây mang đến một cảm giác lạnh lẽo,… Moonvẫn tiếp tục uống thuốc.

z

Cuộc họp hội nghị bàntròn được tiến hành. Hôm nay Wine có mặt.

-Ngài Arrow! Việc cônhân viên của chúng ta tới Green, là Moon, kết quả ra sao mà Ngài đập nát cả tổchức ? – Ngoại trừ ba người Ken, Arrow và Perry biết kế hoạch đã thành công,thì chẳng ai hay tin gì, họ lên tiếng chất vấn. Mes cũng đang chời đợi câu trảlời.

“Moon?”- Wine cũng sữngsờ, khi xem hồ sơ của nhân viên thi hành.

-Đương nhiên là thànhcông! – Arrow lên tiếng một cách chậm rãi.

Khuôn mặt Mes dịu lại.Perry sực nhớ ra người con gái mà mình đang cưu mang, cũng có một cái lúm đồngtiền giống anh. Arrow tắt loa lớn, giờ cuộc nói chuyện chỉ còn ba anh em.

-Perry! Moon ở đâu? -Hắn đã biết – Ta đang cần người cho dự án mới! – Đôi khi muốn đi thẳng vào vấnđề nhưng con người ta lại cố gắng tìm đường quanh co, như Arrow, hắn chẳng phảiđang mong ngóng tin của em sao.

-Nó – Perry trả lờithẳng thắn luôn – không còn sống được bao lâu nữa. Nó cũng bảo em, làm xongviệc rồi, anh không còn là Sếp của nó nữa, anh cả cũng mới sa thải. Hiện tại,em chịu trách nhiệm về nó. Em muốn thực hiện nguyện vọng của nhân viên mình.

-Vậy sao? – Arrow thấyPerry không giống ngày thường – Cô mà cũng có lúc thương tình giúp người khácà?

-Ừm! Em không cho phépDEVILS.4 mượn người của DEVILS.3 – Perry cười cười đùa Arrow.

-Đề nghị gì? – Ken hỏi.

-Chết! – Perry trả lờithẳng thừng – Em không quan tâm hai anh nghĩ gì, nhưng giờ Moon là người củabên em quản lí. Nó đã hết giá trị, nên cho nó được “an bình”.

Hình như Ken không hềnghe Perry nói gì sau từ “Chết”. Hắn nhìn vào chiếc ghế trống bên trái mình. Đólà chiếc ghế sẽ dành cho “phu nhân độc ác”. Ken xoay chiếc ghế quay mấy vòng.Lần đầu tiên tất cả những người trong buổi họp nhìn thấy Sếp động vào chiếc ghếđó.

Hắn đứng dậy – Perry!Cẩn thận với cách xưng hô của mình! – rồi bước đi, kết thúc buổi họp.

Những người ngồi bêndưới chẳng ai hiểu. Hai người còn lại, họ có thể, nhưng chỉ là không ngờ đến.

z

Ken theo dấu của Perrytìm được nơi ở của Moon. Hắn đi vào mà không thèm gõ cửa.

-Ọc! Ọc! – Moon khôngkịp chạy vào nhà vệ sinh, máu chảy xuống sàn. Em cúi người để làn máu khôngvương vào chăn. 

Ken nhìn em trông chẳngcòn chút sức sống nào. Hắn xót. Thực sự chưa bao giờ hắn thấy thương hại một ainhư lúc này. Da dẻ tối sầm, làn môi nứt nẻ. Tóc mái đã che gần kín khuôn mặt,bờ vai ngày càng hao gầy.

Lần đầu tiên vào bếp.Hắn lôi cặp lồng và đổ ra bát. Moon nhìn vô định. Thiết nghĩ, thần chết lạibuông tha em rồi. Hắn mang tới tô canh. Moon đỡ lấy. Hắn ngoảng đi, tới tủthuốc.

Em đưa từng thìa lênmiệng. Vị giác chẳng còn rồi chốc nữa thức ăn cũng đi ra cùng máu thôi nhưngchẳng dám trái lời Sếp. Ken cầm vỉ thuốc đã được dùng gần hết lên tay. Đây làloại SE26, thường được dùng cho người bị tiền đình. Loại thuốc này là hàng“lóng” của cựu điệp viên DEVILS, muốn xoa dịu tội ác của mình trong quá khứ,tìm đến để có được giấc ngủ ngon lành. Mà những người sử dụng phải có thể chấttương đối, là người trưởng thành nam từ 25 và nữ là 30 trở lên.

Ken không hiểu sao Perrylại đưa loại này cho em, có khả năng, Moon đã “nhờn” với kháng sinh liều cao.Lại nhìn em, một bát canh sen mà ăn mãi không hết, hắn cao lớn, cái bóng cũngđủ che kín cả người em.

-Khụ! Khụ! – Moon lạinôn ra máu. Khóe mắt ướt đẫm, ước gì anh Mes ở đây. 

Ken lấy ra trong túi áomột viên thuốc con nhộng. Em uống. Khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một cănphòng rộng lớn, em nằm trên một chiếc giường màu trắng. Còn tất cả đều màu đen.

Dọc hai bên trần là hệthống đèn neon. Căn phòng sáng loáng, dù màu đen chỉ hấp thụ ánh sáng mà khôngbao giờ phản xạ. Moon ngồi dậy, có một mình em trong căn phòng to lớn này.

Chính xác em đang ở nhàcủa Ken. Phòng em đang ở đây là phòng ngủ. Song song với cái giường trắng muốtlà một chiếc màu đen, bản giường to gấp ba lần cái kia. Duy chỉ có một cái gốimàu đen trên đó.

Phía đối diện là bàntrà, cũng là nơi hắn làm việc. Từ phòng này, em có thể nhìn ra phòng khách vàgian bếp, cùng những phòng nhỏ khác, vì tường ngăn cách là lớp kính trong suốt.

Đồ đạc trong nhà, hầuhết đều rất hiện đại, chỉ riêng phòng sách là cổ điển. Ken rất chuộng hàng cổ.Chiếc đồng hồ quả lắc treo trước giá sách cỡ phải năm trăm tuổi, còn mấy lụcbình trang trí trên kệ đều được “săn lùng” ở Trung Hoa thời nhà Hán…

Moon đẩy nhẹ lớp cửakính ra ngoài phòng lớn, không thể tưởng tượng nổi có một ngôi nhà cao cấp thếnày. Sàn ráp đá hoa cương, căn hộ chỉ một tầng nên trần rất cao và rộng, máivòm cung, nếu ngồi ở ghế sofa, ngước lên, có thể ngắm nhìn bầu trời thăm thẳm.

Phía cuối căn phòng làmột hồ bơi nhân tạo, xung quanh được bố trí các loại cây cảnh đậm chất nhiệtđới, giống như lạc vào khu resoft đầy đủ tiện nghi. Ở dưới hồ bơi nhân tạo làmột lớp kính trong suốt phủ lên một hệ thống máy tính tối tân. Đấy chính là căncứ của Ken, nơi tập chung toàn bộ dữ liệu trong suốt 149 năm hoạt động củaDEVILS.

Rõ ràng, việc Ken đểMoon ở nơi này, cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của hắn ở em.

Moon đi tới cửa ra vào,hệ thống máy tính xác minh dấu vân tay xác minh tính hợp lệ. Em ra ngoài hànhlang, thì ra, ngày bé em cũng đã từng ở đây chỉ có điều, lúc đó phòng của mìnhở cuối dãy. Moon đi tới căn phòng cuối cùng đó, vặn nắm đấm cửa định vào.Nhưng, phòng đã khóa, cả tám phòng còn lại đều vậy, chỉ riêng căn phòng có cánhcửa màu đen là mở. Tức là, “nhà” của em ở đó.

z

-Chúng ta sẽ có một buổitiệc! – Cha của Yun nói trước bữa cơm gia đình.

-Tiệc? – Tất cả đều nhìnông.

-Một màn chào hỏi DEVILS- Mẹ Yun tiếp lời.

-Sắp được làm nhiệm vụrồi! –  Ring mong muốn được giáp mặt với những con quỷ khát máu đó.

-Lần này Rồng Đen sẽkhông tới. Hắn đã “thoái vị”, thật bất ngờ, chúng ta cập nhật thông tin quáchậm, việc Đại Bàng Trắng lên ngôi đã mấy năm mà giờ ta mới hay – Ông nâng lyrượu Vodka.

-Cha nói gì vậy? RồngĐen đã nhường ngôi rồi sao? – Yun dừng cơm.

-DEVILS thật khéo cheđậy. Thứ sáu tới này chúng ta sẽ được “nghênh đón” Đại Bàng Trắng. Ta đang thắcmắc đấy là ai mà trong suốt mấy năm đã thu về cho DEVILS lượng tài sản khủnglồ.

-Chắc là một ông già támmươi – Yun nghĩ – vì để chèo lái cả tập đoàn mafia hẳn là một người từng trảivà có rất nhiều kinh nghiệm.

-Rồng Đen cũng mới chỉsáu chín, nếu nói như cậu là không đúng – Poise không nghĩ vậy – theo con, chắclà một người trung tuổi, như Rồng Đen lúc “lên ngôi”.

-Chắc vậy! Đây là dịp đểcác con học hỏi nhiều đấy.

-Con không muốn học bấtkì điều gì từ chúng – Luci giờ mới lên tiếng.

-Nhớ là phải đảm bảo antoàn cho Jess và con chip.

z

Ken trở về từ hội nghị.Hắn cũng đang tò mò ai là người sở hữu con chip kia.

-Cạch! – Ken cố tìnhphát ra tiếng động khi mở cửa. Hắn treo áo mangto lên giá, tháo cà vạt rồi vềphòng.

Moon vẫn đang ngủ. Hắnđưa tay lên trán kiểm tra, để ly nước lọc và viên thuốc con nhộng bên cạnh. Rồihắn đi. 

Lí do Ken không để Moonở căn phòng cuối cùng của dãy, đơn giản chỉ vì không muốn em tự tử. Hắn biết emrất sợ mình. Moon dần dần tỉnh dậy, em đã cảm thấy trong người đỡ hơn trướcnhiều, nhờ tác dụng của những viên thuốc bổ. 

-Tôi sẽ làm gì ở đây? -Ken lúc này đang đọc sách, chợt dừng lại khi thấy em đã tỉnh. Moon lên tiếngmột cách nhẹ nhàng.

-Ta muốn ăn sáng! – Kennhìn em rồi lại chú tâm vào trang sách.

Giờ thì em đã hiểu, vaitrò của em là người giúp việc. Moon đi tới cửa bếp. Nếu như không nhầm thì Sếpthường hay ăn trứng tráng vào mỗi sáng. Moon mở tủ và lấy mấy quả trứng gà, đặtchảo lên bếp. Yêu cầu của Sếp rất cao, ngày trước, em hay bưng bê đồ ăn tớiphòng Sếp, món ăn phải thật sạch, được bày trí đẹp mắt và vừa khẩu vị.

Ken nhìn em qua cửakính. Trước kia những người làm đồ ăn cho hắn hẳn phải là những tay nghề chuyênnghiệp dẫu món ăn có đơn giản tới mức nào, nhưng giờ, hắn chỉ muốn người congái kia làm cho thôi. Moon loay hoay một lúc lâu, mãi vẫn chưa có đĩa trứng nàonhư ý.

-Mang ra đây! – Ken sốtruột, hắn muốn xem khả năng của em.

Không muốn để Sếp chờlâu, Moon đành mang ra. Đĩa trứng rất to, trong khi “ruột” thì không nhiều, tayem run run, hy vọng lòng đỏ không bị chảy bởi Sếp chỉ thích ăn tái. Moon vừađặt xuống bàn, thì lớp màng trứng đã vỡ, thế là lòng đỏ chảy ra, thậm chí còntràn hẳn ra ngoài so với lòng trắng. Ken nhìn em thất vọng, bỏ đi luôn. Trôngđĩa trứng như thế ai mà muốn ăn. Căn phòng giờ còn mình em. Ken đi làm khi chưalót dạ, dù vậy, hắn thấy vui vui.

Ngày hôm sau, lại làtrứng. Nhưng dù có cố gắng mấy, em cũng không thể một lần thành công. Ken chờem từ nãy giờ, hắn đã ngồi ở bàn để tăng thêm “áp lực”.

-Xèo! – Moon đập quảtrứng thứ 5 trong ngày, trứng lại vỡ.

-Tránh ra! – Ken tiếnlại gần. 

-… – Moon giật mình.Hắn giật chảo từ tay người nấu bữa sáng.

-Nhìn kĩ vào! – Dù chưamột lần động tay vào bếp nhưng hắn tự tin. Ken lấy quả trứng gà bên cạnh, lòngbàn tay hắn có thể cầm được cả ba quả. Hắn giơ quả trứng lên, dùng dao đập vỏnom chẳng khác một đầu bếp thực thụ, nhưng sự thật thì sản phẩm của chẳng hơnem là mấy. Lòng đỏ đã bị vỡ ngay khi ra khỏi vỏ. Tức mình, làm lại một lần nữa,rõ ràng, nấu ăn không phải sở trường của hắn.

-Sếp đập vỏ mạnh quá! -Moon che miệng mím môi, đến giờ vẫn chưa tin Sếp đích thân vào bếp.

-Biết gì mà nói! – Chưaai dám ý kiến về bất kì hành động nào của hắn, thế mà giờ, con nhóc chỉ mới 17tuổi lại bảo hắn làm sai.

-… – Moon im bặt, sovới trước kia, hắn đã “dịu dàng” hơn nhiều.

Ken vất mạnh vỏ trứngvào sọt, rửa tay cẩn thận rồi ra bàn ngồi. Tự nhiên tim hắn đập nhanh hơn. Kengọi món từ nhà bếp chính của DEVILS qua máy tính, để mặc em vẫn đang cố gắngvới cái bếp.

Dẫu sao, đối với hắn,Moon vẫn chỉ là một đứa trẻ con!

z

Ken không chú tâm vềcuộc họp để Arrow chỉ đạo. Hắn nghĩ về món trứng tráng, có nhiều thú vị hơn làquanh đi quẩn lại với mấy lão già ở đây. Tới trưa, hắn không định về nhà. Thựcra Ken tới một nhà hàng Á Đông mà ở đó, khách hàng sẽ được trực tiếp chiêmngưỡng cách thức nấu ăn của đầu bếp. Hắn ra hiệu cho chủ cửa hàng hôm nay nghỉbán, chỉ phục vụ riêng mình.

Ken chọn chỗ ngồi thíchhợp, lướt qua thực đơn rồi gọi đầu bếp thực hiện món trứng tráng. Người đầu bếpvới tay nghề cao chỉ vài ba công đoạn đã cho ra món ăn như ý. Món trứng trôngrất ngon lành, độ chín của nó chỉ xấp xỉ 5%, ấy vậy mà lòng đỏ được ở nguyêntrong lớp vỏ bọc của lòng trắng tinh khiết. Hoàn hảo.

Từ trước tới giờ, hắnchỉ cần nhìn một lần là làm được mà món ăn này quá đơn giản, chỉ cần đập vỏ,chờ một vài giây, rồi lật chảo và cho ra đĩa là xong. Lần này hắn không chắckhả năng, do đã từng thất bại, nhưng, lí do chính, là vì hắn đứng cạnh em.

Người đầu bếp để móntrứng trước bàn, món trứng nếu không ăn ngay sẽ mất ngon. Tuy nhiên, Ken khôngdùng bữa mà muốn làm thử. Ngay bây giờ.

Ken không đi bao tay vàcũng không khoác áo tạp dề, dù bộ Vest đang mặc trị giá không hề nhỏ, ra hiệu chongười đầu bếp nhường chỗ. Ken thực hiện từng động tác chính xác để không có sựcố và thành công. Món trứng tuy không thể hoàn mĩ nhưng lòng đỏ không hề bịchảy ra. Để chắc chắn, hắn thực hiện lần hai, lần này với hai quả cùng một lúc.Người đầu bếp vỗ tay cho thấy hắn đã làm tốt.

Ngày hôm sau, Ken tiếptục để Moon thực hiện món trứng. Hắn khẽ mỉm cười khi thấy em chẳng khéo taytẹo nào.

-Xê ra!

-Vâng ạ! – Moon chịuthua, em không thể làm được và đinh ninh Sếp cũng vậy.

-… – Ken nhìn vào mấyquả trứng. Có nên rán cùng lúc hai quả hay không? Thôi, hắn không muốn bị “quê”nhỡ chẳng may, Ken lấy một quả, dù rằng, xác suất thất bại thấp.

Moon nhìn theo từng độngtác điêu luyện của hắn mà mới hôm qua thôi, hắn cũng “gà gà” giống em. Chừng5s, Ken lật chảo. Tuyệt nhiên, miếng trứng rơi đúng chỗ. Hắn cười khẩy, nhưnglại cố kìm lại để em không nhìn thấy. Moon tròn mắt.

-Giờ thì làm lại đi!

-Vâng! – Moon đỡ lấychiếc chảo, trông cũng đâu có khó.

Ken để em làm, hy vọngkhông quá hoàn hảo để có cơ hội cốc đầu. Moon đập vỏ trứng, em đã làm thôngthạo công đoạn này. Ken tiếp tục theo dõi.

Moon nhẩm đếm từ một tớinăm như mọi lần là em cho luôn ra đĩa rồi, nhưng vì vừa rồi, Ken đã lật một lầnđể rán thêm mặt dưới nên “bắt chước”. Miếng trứng được tung lên không trung tứcthì, lộn một vòng.

-Á! – Chưa kịp để trứngrơi xuống chảo, em đã chạy thẳng ra xa và co người lại. Em sợ bị bỏng. Vừa chạmxuống chảo, trứng đã bị dập nát, thậm chí còn bắn sang cả áo sơ mi của Ken. Hắnvốn ưa sạch sẽ, thông thường lập tức thay áo ngay, dù vết bẩn có bé tẹo, nhưngtrông khuôn mặt hoảng sợ của em, hắn không nhịn được cười. Moon xấu hổ cúixuống.

-Dù sao da dẻ của congái rất mỏng. Ta không trách.- Hắn cười chữa cháy cho em.

-Dạ! – Moon chạy tới tắtbếp, suýt thì cháy rồi.

-Thử lại lần nữa đi! -Ken kiên nhẫn để xem hài kịch lần hai.

-Dạ! – Lần này, em quyếttâm sẽ không “bỏ của chạy lấy người”.

-Thế thì rán thêm mộtchút rồi hãng lật.- Ý Ken là em không cần tung trứng lên cao giống hắn, lấy đũalật là được rồi nhưng Moon ddaau có hiểu.

-Vâng – Moon đếm đếnmười, gấp đôi lần trước, khi này lòng trắng đã dần lên màu.

A lê hấp, em nâng chảolên và lại chạy, lần này em mang theo cả cái chảo (!). Miếng trứng rơi xuốngbếp ga, chỉ một chốc là cháy đen, khét lẹt. Ken tắt bếp.

Tai Moon đỏ ran, em sợbị Sếp la. Rõ ràng, nội trợ là việc của phụ nữ ấy vậy mà Moon chẳng biết làm gìcả. Ken lắc đầu nhìn vào “thành quả”. Vội vàng Moon cho tay toan định dọn miếngtrứng.

-Bị điên hả? Vẫn cònnóng.

-Nhưng em có bao tayrồi! – Moon lí nhí.

-… – Ken không để emdọn chừng nào mà trứng chưa hết nóng. Cái từ “Em” khiến hắn hạnh phúc!

-Tiếp tục đi! – Sau khiMoon đã dọn dẹp xong, Ken lên tiếng – Cô làm tôi chán món này rồi đấy! – Hắntạo thêm áp lực cho cô học trò.

-Sếp chán rồi, thế thìlàm món khác nhé! – Moon e dè.

-Không, làm đi! – Kengắt lên làm em giật thóp tim. Ngoài món này ra, hắn có còn biết làm món gì nữađâu.

z

-Dạo này trông anh có vẻgầy đi nhiều quá! – Một cô nàng chân dài đến bên Ken và ngồi luôn vào lòng.

-Tránh! – Hắn đẩy mạnhcô ta, làm suýt thì cô ngã xuống sàn.

Mọi lần, hắn để cho côthỏa sức làm nũng mà không hề nói gì, nhưng dạo này hắn lạ lắm. Không cho bấtkì phụ nữ nào chạm vào người. Nhưng cô gái nói đúng, Ken soi mình trước gương,mấy hôm nay hắn ăn uống thiếu chất quá. Ken lái xe về nhà, chắc hôm nay, vẫn làtrứng.

Vừa về tới, Ken đã némcái áo khoác vào em, chùm kín cả đầu. Moon đem treo lên giá. Ken nằm phịchxuống ghế. Hắn bắt đầu chán món trứng, nhưng lại nghĩ, món trứng em còn làmkhông nổi thì sao có thể làm được những món khác.

-Nhà ở thì phải thườngxuyên lau dọn! – Ken nhíu mày.

-… – Moon không nóigì. Em cứ nghĩ là ở trong nhà kín mà đóng cửa suốt, làm gì có bụi mà phải laudọn. Nhưng Sếp đã lên tiếng, thì em cứ “liệu” mà làm.

Ken ngồi dậy, hắn vàobếp xem xét tình hình. Không như dự đoán, trên bàn được bày biện rất nhiều thứcăn. Nào là: tôm hùm, cá basa, lẩu cua đồng, gà quay, mực xào… Ken nhìn em,những giọt mồ hôi lấm thấm trên khuôn mặt.

-Ở đâu ra? – Ken thừabiết không phải em làm.

-Dạ! Bên dinh dưỡng yêucầu Sếp phải ăn những món này ạ! Họ bảo Sếp bị ốm! 

-Vậy cô không làm gìsao? – Ken vẫn muốn có món trứng của em, dù nó không vừa mắt.

-Dạ! Em chỉ dọn ra thôiạ! – Moon thẳng thắn, từ trước tới giờ, em còn chưa được ăn những món ngon thếnày thì sao có thể làm được.

-… – Ken định bắt emrán trứng nhưng lại thôi. Nhìn xem, trông mặt em vẫn còn xanh xao, mới lại, vừaốm dậy nên để cơ thể được bồi bổ. Hắn ngồi xuống bàn dùng bữa. Thức ăn dưới taynghề cao có khác, làm hắn hài lòng về khẩu vị. Moon đứng đằng sau, bụng em cũngđang đói.

-Ngồi xuống đi! – Nếukhông phải vì em thì hắn cũng đã chẳng ăn.

-Thôi ạ! – Sự phân đẳngcấp luôn hiện hữu trong em.

-Ta bảo ăn! – Ken luônphải lừ mắt với cô gái này.

Em ngồi xuống, khôngchọn ghế đối diện, cũng không phải ghế kề bên, em chọn chỗ cách hắn ba ghế, rồidùng bữa. Chỉ em cho rằng mình là người giúp việc trong nhà, chứ hắn đâu có ýđó. Được ăn cùng hắn, dọn nhà, hay giặt áo cho hắn, đâu phải cứ muốn là làmđược. Nhìn em ăn ngon lành, tim hắn bỗng đập loạn nhịp.

z

Tiệc trà sẽ được tổ chứcvào 7h tối thứ sáu. Tức là hôm nay. Ring bí mật gắn lên chiếc váy voan của côbạn gái một con dấu, đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Mọi người ở WHITE đều đãsẵn sàng “tiếp khách”.

Cũng có đôi chút tò mòvề người giữ con chip của WHITE, nhưng Ken không thích đi cho lắm. Hắn muốn ởnhà hơn. Một nơi thì ồn ào và náo nhiệt, còn một nơi thì yên bình. 

Moon đi vào phòng trangphục của Sếp, giống như người giúp việc đa năng. Choáng ngợp trước tủ quần áođồ sộ, em thắc mắc không hiểu vì sao lại phải cần tới nhiều trang phục đến thế.Đây rồi, bộ Vest dáng dài này có đánh dấu cho buổi tiệc tối nay. Em đem rangoài. 

Ken khoác lên người, vừavặn phom. Đây là hàng được may thủ công từ nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh theođúng các số đo. Rồi hắn ra xe. Moon cúi chào. Em hiểu rồi, vì Sếp là bộ mặt củacả DEVILS nên tất cả những gì thuộc về Sếp, từ đôi giầy, đồng hồ, cho tới trangphục và chiếc bút kí cũng toàn là hàng hiệu. Sếp chẳng bao giờ mặc trùng cáilần hai.

Nhưng áo sơ mi của Sếpthì em vẫn phải đem đi giặt, ngộ nhỡ Sếp dùng đến. Trong nhà tuy rằng toàn đồhiện đại, nhưng lại không hề có máy giặt, Moon phải tự giặt tay rồi đem phơi.

z

Ken và Arrow đến cùnglúc, họ đến sơm hơn giờ mời. Làm như vậy, WHITE sẽ chẳng thể nào ngờ tới họ mớichính là những vị thủ lĩnh của DEVILS, thay vì những người trung tuổi phươngTây đến sau.

Chiếc xe dừng lại trướccổng lớn. Ken và Arrow bước ra đồng thời. Cả hai đều mặc màu đen, tất cả nhânviên của DEVILS đều thế. Arrow chỉnh trang phục trước khi bước vào, trong hắnluôn lịch lãm. 

-Tiệc giao hảo hả? – Kennói chỉ để cho Arrow biết.

-Chẳng phải là muốn xemmặt của chúng ta hay sao! – Arrow tiếp lời, chân vẫn sải bước.

-Để xem chúng có nhìn rađược không – Ken cười nửa miệng.

-Bọn nhóc này còn ngâyngô lắm – Arrow nhìn lướt qua đám phục vụ. Wine và Mes theo sau.

Bữa tiệc được tổ chứcvới kinh phí từ chính phủ. Khu nhà rất rộng nên có thể đủ chỗ cho bốn trămngười. Ngay từ bàn tiệc tới cách sắp xếp đều cho thấy sự cẩn trọng. Tiệc đứngnên các món ăn đã được mang ra hết, phục vụ chuẩn bị toàn những hạng rượu vangcổ giá trị. 

-!!!! – Cả bốn ngườiYun, Poise, Ring và Luci đều nhận ra người quen.

Ken và Arrow bước vào,khiến tất cả đều phải ngước nhìn, hai con người toát lên một vẻ đẹp kiêu sa vàđộc tài. Nhưng điều khiến bốn người kia kinh ngạc, đó lại là cậu bạn Wine. Winerẽ hướng, thẳng tiến tới chỗ họ.

-Chào bạn cùng lớp! -Khác với những lần đã gặp, Wine giờ trông giống một thanh niên trưởng thành,phong thái khác hoàn toàn cậu học sinh đù đờ kèm cặp kính dầy cộp.

-Thì chào! – Yun dơ taybắt lấy tay “người bạn” theo phép lịch sự.

Yun thở dài, theo nhưlần trước, Luci đã nói với cậu về linh cảm không tốt trước hai họ sinh mới. Nếuthế thì, Moon?

“Liệu hôm nay cậu có đếnkhông?”- Yun không tin Moon là người xấu. Thời gian tiếp xúc với em chính làbằng chứng cho niềm tin ấy, đã lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười của “bạngái”.

-Nghĩ gì vậy? – Winechẹp miệng khi thấy cậu bạn cứ mãi bắt tay mình.

-Đóng đạt lắm – Yun đáptrả bằng chất giọng khinh thường.

Sau đó thì đã có thêmmột số quan khách của DEVILS tới, hầu như toàn là người nước ngoài. Trông họcao to và phong độ. Quả thực, chẳng ai ngờ rằng, hai ông trùm lớn của DEVILS làngười sở hữu nét đẹp phương Đông.

Mes chọn cho mình mộtgóc khuất phía ban công lặng nhìn Yun, anh mỉm cười, đây là một chàng trai rấttốt. Nếu không vì cậu là người của WHITE thì anh sẽ để cho cậu được chăm sóc emgái mình, thay anh. Giống như mẹ là người của WHITE, còn cha làm việc choDEVILS, anh không muốn lặp lại điều đó… Nhưng anh thương em lắm, không biếtgiờ đây em ở phương trời nào? 

z

Moon sau khi đã dọn dẹpxong tất cả, em lên giường chùm kín chăn nằm ngủ. Giấc ngủ ban đầu đến thật nhẹnhàng rồi lại mê mệt. Những viên thuốc hay dùng giờ đã bị Ken vất hết đi, cũngkhông cho dùng bất kì loại thuốc trợ thần kinh nào khác.

Cái giường màu trắng nằmtrống trải giữa căn phòng rộng lớn. Em thấy sợ. Bóng đen hiện về trong giấc ngủcủa Moon….

z

Jess đã xuất hiện tạibuổi tiệc, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhã nhặn, tôn lên từng đường nét mảnhmai mà quý phái, đi bên cạnh cô là Ring.

-Con bé đó hả? – Arrowquay sang chỗ Wine.

-Chính xác! – Wine đãphát hiện ra dấu của con chip. Hắn khéo léo gắn kính áp tròng có định vị lênmắt, hai con mắt hơi chuyển màu, nhưng phải nhìn rất kĩ mới nhận ra sự tồn tạicủa cặp kính trong suốt.

Arrow tới gần chỗ Jess.

-Xin chào tiểu thư! -Hắn hạ mình và đưa tay lên trước. Nụ cười ẩn giấu dã tâm.

-Vâng! Rất hân hạnh đượclàm quen – Jess hơi run, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Arrow, hắn rất đẹp.

Thực chất, chính là sựnhìn của hai con người, một là Ring, và bên kia là Arrow. Cái nhìn sắc đá.Arrow rất tinh tường, hắn đã biết cô gái này được gắn một trường bảo vệ. Winehướng tầm nhìn về phía Jess, máy quét mini đang làm việc trong con ngươi. Máyđang xác nhận con chip. Arrow đứng chắn ngang tầm nhìn của cấp dưới. Wine lậptức tắt tín hiệu, hắn vẫn chưa hiểu ý Sếp. Arrow nán lại nói chuyện với Jess,vốn dĩ đã không ưa phụ nữ, tuy nhiên cũng phải cho mấy bọn “nhóc tì” biết sợ.

-Anh chàng này là aivậy? – Arrow chỉ nói chuyện với Jess, không hề tỏ ý muốn nói với Ring, thái độkhinh khỉnh.

-Bạn tôi – Jess đáp lại,dù đã cố cứng giọng, vẫn có chút gì hoang mang.

-Bạn à. – Arrow cười -Thật là thế sao? – Giọng của hắn tỏ ra đầy hồ nghi.

-Vâng! – Jess cũng chỉbiết đáp lại.

Sau vài câu chuyện xãgiao, hắn tiến về chỗ nhân viên của mình.

-Con chip không dễ lấyđâu! – Arrow nháy mắt với Wine.

-Nhưng sao ngài lạikhông để tôi xác định chính xác vị trí con chip? – Wine mấp máy môi khiến chẳngai biết hắn đang nói.

-Con bé đó cũng được đấychứ! Biết nó giữ con chip rồi, thì vội gì! – Nói rồi Arrow nâng ly rượu và uốngcạn.

–  Khỉ thật! Hắn đãbiết mình đi theo để bảo vệ con chip – Ring đứng ra ngoài ban công với haingười anh em còn lại.

-Trông hắn có vẻ là đạica! – Poise tiếp chuyện.

-Hừ! Có khi lại thế!Nhìn xem, cả người thanh niên có mái tóc màu nâu đen kia, hắn ngồi im một chỗtừ lúc vào tới giờ, cả hai đều đáng ngờ.

-Có khi lại là thủ lĩnhcủa bọn DEVILS – cuộc nói chuyện chỉ gồm hai người, Yun không tham gia ý kiến.

-Nhưng theo phán đoán,mình nghĩ chắc chỉ là thủ lĩnh của khu vực nhỏ thôi, nhìn phong cách của mấylão tây kia xem, khả năng Đại Bàng Trắng là một trong số đó cao hơn nhiều -Ring suy ngẫm, qua tiếp xúc, cậu không cho rằng Arrow có vai trò cực kì quantrọng.

-Yun này, cậu đang nghĩgì thế? – Poise chợt nhận ra, Yun chưa góp ý kiến nào.

-Không! Đang ngắm sao -Yun cười nhạt. Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

-Phải rồi! Cô gái đượcchuyển vào lớp đầu năm, liệu cô ta là đồng bọn của tên Wine đó? – Ring nhìn vàobạn mình – Cậu đang ngắm sao hay là trăng?

-Có chúa biết! – Yunquay đi chỗ khác, có vẻ đã bị bạn nói đúng tim đen – Thôi bỏ đi – Cậu đi tớichỗ của Luci, ngồi im lặng.

“Nhóc con làm sao màbiết được ta là ai chứ!”- Ken nhoẻn miệng cười. Hắn lắc mạnh ly rượu từ nãy tớigiờ, không hề uống. Đứng dậy và ra cửa chính, hắn muốn về. “Chắc” ở nhà đang cóngười đợi hắn.

Ken về sớm. Hắn lái xerất nhanh như để tiết kiệm thời gian. Lại thêm lần nữa, cánh cửa bị đạp mạnhrung lên, phát ra tiếng động. Nhưng không có người hắn muốn nhìn thấy, đảo mắtmột lượt quanh căn nhà. “Moon ngủ rồi!” – Điều này khiến hắn bất ngờ, có chúthụt hẫng. Từ trước tới giờ, không ai dám có thái độ như vậy, mà theo lẽ thường,thì đương nhiên phải đợi “người nhà” về chứ!

Hắn ném cái áo khoácxuống ghế, rồi vào phòng ngủ, toan định đạp mạnh cửa để ra hiệu cho biết mìnhđang tức giận, nhưng vừa chạm tới cánh cửa, lại thôi, vì hắn biết, giấc ngủ củaem đâu dễ dàng có được. Mở cửa rất nhẹ nhàng, em đang ngủ dù đèn bật sángtrưng. Ken chỉnh lại độ sáng của căn phòng. Hắn nhìn em, rồi thầm nghĩ: “Đồngốc! Chùm chăn kín như thế thì ngạt thở chết!”. Hắn tới ngồi bên cạnh cẩntrọng nhấc tấm chăn ra khỏi đầu, những ngón tay ay vô tình chạm nhẹ vào má em.

-BÁO! – Moon bất chợttỉnh giấc và hét to. Em thở mệt.

Ken nhìn chằm chằm. Emlàm hắn tức rồi. Em đã gọi tên của Arrow. Trước mặt hắn, chưa một người con gáinào to gan tới cỡ đó! 

Sự thật thì đâu phảithế, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Từ “Báo” ở đây đâu để ám chỉ Arrow. Moonvừa mới miên man, em nằm mơ thấy những con báo, chúng đang bám riết rồi bỗngnhiên có bàn tay ai chạm nhẹ vào, khiến em chợt tỉnh.

Sếp đang nhìn em, ánhmắt Sếp rất đáng sợ. Rồi Sếp bỏ đi.

Ken đóng rầm cánh cửa,khiến em giật mình. Mà thực sự em cũng chẳng hiểu sao Sếp lại ngồi trên giườngnhìn bằng cái ánh mắt đáng sợ đó. Rồi Moon chợt nhớ, mật danh của Sếp nhỏ làBáo, em đã chót lỡ gọi thẳng danh từ đó một cách vô lễ,…

Ken phóng xe lao thẳngra khỏi khu biệt thự. Hắn đang điên tiết. Nếu giờ bất kì ai mà động vào hẳn sẽkhông thoát khỏi cơn thịnh nộ. Dù thế nào chăng nữa, thì so với Arrow, hắn đốiđãi tốt với em hơn nhiều, chỉ trừ cái lần hắn đổ nguyên túi máu vào người, chắctại vì… khi ấy, hắn chưa có tình cảm với em! Vậy, khi nào thì đã có? – Kenchợt phanh xe gấp lại – Và hiện giờ thì sao? – Ken vẫn giữ chặt lấy vô lăng,bất động. Em khác hắn hoàn toàn, về tất cả.

Thứ nhất là địa vị, emchỉ như cô hầu gái, còn hắn, hắn là ai kia chứ, là người mà tất cả phải cúi sợ,thậm chí chính phủ các nước còn treo giải thưởng nếu như ai giết được lãnh tụcủa DEVILS.

Thứ hai là về tính cách,cứ cho em hiền khô và toàn bị hắn “bắt nạt”,vì thực tế, ai cũng có thể làm điềuđó, còn hắn chính xác là hiểm ác và tàn bạo, chỉ có hắn sai khiến người ta, chứkhông bao giờ có điều ngược lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN