Ngược chiều kim đồng hồ - Full - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Ngược chiều kim đồng hồ - Full


Chương 8


Chương 08: Trái đắng

 

Ken mở cửa xe, vừa đặtchân xuống đã vội vàng đi tới cửa bên phải, toan định mở cho em. Moon đã làmđiều đó trước khi Ken bước tới, không giống với cái cách của các tiểu thư quýtộc yểu điệu thục nữ, mà em cũng không bao giờ nghĩ Sếp lại coi mình như mộtquý cô. Để Moon sánh bước cùng, hắn tiếp tục luồn tay vào eo giữ và đi tiếp,mặc cho em có thích điều đó hay không và không gian chỉ còn lại hai người.

Bước vào nhà, Ken chẳngmuốn bỏ tay ra khỏi, hắn giả vờ gặp chút rắc rối với chiếc cà vạt, vì theo thóiquen mấy ngày qua ở nhà anh trai, Moon quay về phía hắn và nhẹ nhàng tháo giúp.Ken buông tay để em cửi áo khoác, treo vào giá ngay ngắn. Hương thơm thoangthoảng trên cơ thể em thật quyến rũ, nhưng hắn không thích mùi đó, vì thứ nướchoa em dùng chắc chắn của Arrow.

Sau đó Moon bước vàophòng tắm để thay đồ, tự nhận thấy mình không phù hợp với những thứ diêm dúa,cầu kì. Moon nhìn mình trước gương, không như đã nghĩ, trái lại em duyên dángvới chiếc váy bồng này, chưa kể tới những trang sức lóng lánh ngự trên cổ, đôibàn tay. Moon giơ chiếc nhẫn lên, ngắm nghía một lúc. Chiếc nhẫn không thanhmảnh, khá dày, bản to màu trắng bạc, không để tôn lên đôi bàn tay thon dài củangười phụ nữ, thiết kế hao hao với chiếc nhẫn cái của hắn. Em không ngờ tới tầmquan trọng của chữ “K” ẩn trong mặt đá. Thật khó hiểu cho những gì đã trải quangày hôm nay, về cả hai người Sếp. Ken thì đã đành, vì em đã dần thích ứng vớisự thay đổi ấy, nhưng Arrow kìa, rõ ràng Sếp nhỏ đã định nói điều gì với em,chỉ tại câu nói cắt ngang với âm lượng rất to “Cậu đang nịnh chị dâu đấy à?!”của Sếp lớn.

Liệu em có nên hỏi Sếplớn, lòng như chứa một mớ bòng bong hỗn độn những suy nghĩ, cái từ “chị dâu”,trời ạ, Sếp còn đặt tay ôm hôn và nhìn em âu yếm,… 

Nghĩ tới Arrow, lần đầutiên Sếp nhỏ cho phép em chạm vào ánh nhìn, đôi mắt rất đẹp, rất có hồn, tựamặt trăng êm dịu lại cũng giống lỗ đen vũ trụ, hút lấy toàn bộ ánh sáng và mọithứ xung quanh, em chỉ thể nhìn tập trung vào mà không còn biết mình đang đicạnh ai. Em thấy mình trong đó, chỉ mình em thôi,…

Lật lại, trước đó là nụhôn bất ngờ của Sếp lớn. Hai lần Sếp đã chạm môi em. Không mãnh liệt, ép buộc,mà hoàn toàn tự do. Em nhắm nghiền mắt khi ấy, nín thở để không nhận hơi thởcủa Sếp phả thẳng mặt mình, nhưng em biết, môi Sếp run run. Em chấp nhận, àkhông, phải là em bất động khi làn môi Sếp khẽ lướt qua mình, là em ích kỉ.Người em nghĩ tới là Mes, chắc chắn anh sẽ phải quan sát thấy em đang được Sếpân ái, và muốn anh thừa nhận, em không phải loại người hạ đẳng.

Em không bao giờ tin hainụ hôn của Sếp là thực lòng, thật đấy, vì khi nhỏ, Sếp đã hạ nhục nhân phẩm vàdanh dự của em rất nhiều lần, chẳng qua không muốn nhớ lại. Có thể Sếp cũngđang trêu ngươi, để em ảo tưởng rồi đột nhiên quật ngã rất đau. 

Sau một lúc lâu Moon mớibước ra, Ken đã đợi ở chiếc bàn lung linh ánh nến, hai ly rượu vang đã đượcrót. Thấy em, hắn đứng dậy và kéo chiếc ghế ra, tức là em sẽ phải ngồi đó. Moonkhông nghĩ gì tiến tới và ngồi đúng ý Sếp. Nhìn khuôn mặt Sếp lúc này, khôngcòn sự độc đoán ngự trị, cũng không phải là sự tàn bạo đáng sợ, mà có một thứgì đó thăng hoa. Em từ từ đưa mắt lên đáp lại Sếp. Gạt bỏ trang phục cứng nhắctôn lên chức sắc, địa vị của Sếp, dưới ánh đèn, em không còn thấy khoảng cáchgiữa cái tôi nhỏ bé và cái tôi hoàn hảo, em ngắm nghía từng đường nét của Ken.Chân mày đậm, sống mũi cao, thẳng thanh tú, Moon không dám nhìn nữa, không chắclà đã chỉ nghĩ tới Mes. Em đặt tay lên trán và xoa nhẹ, thân người nóng lêntheo từng nhịp đập của thời gian, ánh mắt ấy gói gọn hình ảnh của người phíatrước.

Biết nói thế nào đâynhỉ? Sếp không buông tha cuộc sống của em, Sếp sai khiến thần chết bắt em ởlại, là Sếp rất ác. Nhưng Sếp tốt hơn Yun, em chưa từng một lần yêu cầu đượchọc, mà Sếp truyền đạt cho biết bao bài học máy tính, cả việc nấu ăn, rán trứngem không làm được Sếp cũng giảng dạy. Cái ôm siết của Sếp còn ấm hơn cả khi ởtrong vòng tay Wine, hơi thở của Sếp có thể so sánh với của mẹ,… gì nữa đây,Sếp cho em những trải nghiệm chưa từng có, đột nhiên em tự hỏi, đây liệu cóphải một cuộc sống gia đình? Em có nên hỏi Sếp về chiếc nhẫn? Ken đợi chờ câuhỏi từ Moon, hắn sẽ trả lời tất cả.

Ken nâng ly và cọ vàochiếc ly đối diện, cười mỉm rồi uống cạn . Hắn vẫn đang nhìn em. Theo phép lịchsự cần đáp lại hành động đó, Moon nâng ly lên. Mùi rượu hương anh đào, Moonkhông uống mà chỉ chạm nhẹ vào bờ môi. Ken bị kích thích trước làn môi bóng gợicảm, sự quyến rũ khó thể chối từ. Hắn nhắm mắt lại và thở dốc. Em mấp máy bờmôi, quyết định hỏi Sếp dù có thể không nhận được câu trả lời.

-Đi ngủ! – Ken đứng phắtdậy và về phòng, hắn không định giải thích thắc mắc nữa, tâm trạng rối bời lứcnày không thể đưa ra câu trả lời cho những hành động của buổi tối, cũng khôngbiết nên mở đầu hoặc lí giải thế nào cho em hiểu.

Ngồi lại thêm một lát,Moon dọn dẹp và cũng đi ngủ. Hai hôm nay em đã đâu có ngủ ở nhà Wine mà quậyphá hết tất cả, may mà Sếp chưa nhắc gì tới việc mấy ngày qua vắng mặt. Moonđặt mình lên giường và ngủ ngon lành, gác lại mọi dấu hỏi.

Hai chiếc giường songsong, Ken xoay mình sang bên để nhìn thấy em, dù chỉ là mái đầu. Có một lực hútkhiến hắn không thể cưỡng lại, thử thách khả năng tự chủ. Ken đấu tranh nhưngrồi thất bại dễ dàng, chồm người dậy, hắn nhẹ nhàng đến bên em, và đặt mình lêntrên tấm chăn màu trắng.

Khoảng cách lúc nàykhông quá gần, tay Ken vẫn đang giữ người để tránh ghì cả người lên Moon, nhưnghắn cảm nhận được từng hơi thở nhè nhẹ. Em vẫn đang ngủ say, nhìn em ngủ màchẳng khác gì một đứa trẻ con. Phải thôi,  Moon giờ mới 17, còn hắn đã 25,hắn còn rất trẻ, em cũng chỉ là vị thành niên. Một vài ý nghĩ len lói trong đầuKen, hắn muốn em bất kể lúc nào, đặc biệt là bay giờ. Tất cả con người em, từmái tóc, hàng mi, sống mũi, đôi môi,… cả chiếc áo phông có cổ màu xanh dươngem đang mặc,… hoàn toàn khêu gợi trước hắn. Hắn là đấng tối cao và những thứmong muốn đâu phải được sự đồng thuận của người khác nhưng với Moon, hắn luôntôn trọng suy nghĩ của em.

Ken đang suy nghĩ tới từ“nhân cách”, em cho rằng mình không đủ tư cách để so bì với cánh chim đại bàng,em còn dưới cả dân đen, trong khi hắn như vua chúa, đẳng cấp vượt bậc. Sao lúcnày hắn không thấy điều đó đúng?

Từ trước tới giờ, đã cóhàng tá thiếu nữ dâng hiến cho hắn cả về thể xác lẫn tâm hồn, hắn thừa nhận đãcoi họ như một thú vui tiêu khiển để xả bớt bực dọc trong công việc. Hắn chăngối với họ chỉ để mua vui, đổi lại không bao giờ để họ thiệt, Ken luôn bù lạibằng vật chất, đó là “nội quy”, sự sòng phẳng hai bên cùng có lợi. Trước mặthắn đây là một cô gái như bao người khác, mà hắn lại muốn sở hữu duy chỉ mộtmình em. 

Vì sao ư?

Vì hắn ghét cái cáchMoon nhìn Mes, cả Wine nữa, em sẵn sàng bỏ hắn để theo sau anh trai. Còn cậuhọc sinh Yun, cậu ta đâu cùng huyết thống mà em lại đem tặng nụ cười của mình.Chưa hết là Arrow, dù chưa thực sự hiểu ý, nhưng Ken không thích cái cách Arrownhìn em như thể em đã là của hắn ta rồi. Có quá nhiều đàn ông xung quanh ngườicon gái này, hắn không muốn điều đó, chỉ muốn đóng một cái mác thật to Moon làcủa hắn, đính lên trên tất cả những gì thuộc về em…

Ken thở gay gắt, hắn vừađang tức cũng vừa đang kiềm chế.

Bất thình lình Moon chợttỉnh, có lẽ vì cảm giác có luồng không khí nóng áp lên mình, em mở mắt nhìnthẳng vào Ken. Hắn lúng túng vì không biết xử lí ra sao, còn em thì hiện rõ vẻlo sợ. Em bám chặt vào chiếc chăn của mình, đấy người từ từ thụt xuống để chănche lên tận cổ.

–  Tôi… có thểthực hiện điều cầu xin hôm trước! – Đây là giọng của một người đàn ông trướcmột cô gái, chứ không phải là của Sếp trước một nhóc con!

Bất kì ai ở hoàn cảnhnày cũng đều như Moon, sự lo sợ, hoang mang chiếm lĩnh toàn bộ cung bậc cảmxúc, vừa mở mắt đã thấy một người khác giới nằm trên giường mình, thậm chí cònáp cả cơ thể cường tráng lên người. Lúc nào Sếp cũng đẩy em vào thế bị động,nhưng thật sự lần này Sếp đưa em tới đỉnh điểm của sự sợ hãi. Mà em đang nhìnlại Sếp với tư cách không phải là tôi tớ và chủ nhân, em nhìn nhận Ken là mộtngười đàn ông, nhưng đáng sợ hơn Sếp ngàn lần. Mồ hôi trên khuôn mặt chảy ra nhưvã, lăn dài vương vào sợi tóc. Em thở dồn dập.

Nhìn Moon thế này quảthực Ken cũng đâu có muốn, hắn bắt gặp ánh mắt của em như một kẻ trộm đối mặtvới cảnh sát, chưa bao giờ phải e dè, hay là sợ hãi khi làm ăn phi pháp, thế màgiờ đây như bản thân đã bị bỏ vào ngục lao. Ken thực sự muốn thoát ra khỏi cáigiường này biết nhường nào, nhưng xiềng xích đã trói chặt hắn ở lại, ngăn khôngcho nhúc nhích.

-Sao? – Ken không đợiđược câu trả lời của Moon. Về phía em đang cố chớp mắt nhiều lần để điều tiếtvà quan sát người đối diện ở cự li quá gần.

-Em… hôm ấy em uốngsay nên nói thiếu suy nghĩ!

-Không phải đã đắn đorất kĩ rồi ư?

-Em… em sai rồi.

-Ta ghét nhất là thấthứa – Ken đã đồng ý từ hôm ấy rồi.

-Nhưng… – Suy nghĩnông cạn, ngây ngô của em lại được một người trưởng thành đồng thuận.

-Gì?

-Em làm thế là quá íchkỉ! – Moon không dám nhìn thẳng vào mắt Ken bèn xoay đầu sang trái. 

-Như thế nào? – Nói mànhư quát, Ken vẫn đang giữ khoảng cách. Hắn lừ mắt nhìn em để tăng thêm hoàncảnh của mức độ tra khảo, hắn muốn nghe những suy nghĩ của em, muốn em phảithừa nhận đứa trẻ ấy cũng là con của hắn.

-Con sẽ hận em.

-Nói hết ra!

-Em… chịu được, nhưngđứa trẻ vô tội thì không thể, những em bé khác sẽ chửi bới, đánh đập con em.Em… em có thể ôm con và dỗ dành nhưng cũng không thể nào chữa lành vết thươngcủa một đứa trẻ. Em xin lỗi, nhưng lúc ấy em đã chỉ nghĩ tới bản thân mình. Emsợ bị cô đơn, hằng mong có người lắng nghe mà đã không nghĩ tới số phận của đứatrẻ. Rồi nó sẽ đơn độc – Mắt Moon long lên những giọt nước, chính đây là cảmgiác của một tuổi thơ từng trải trong em.

-Còn cô?

-Lỡ em chết thì con sẽmồ côi, không bao giờ hình dung được khuôn mặt của mẹ bé –  Moon đang nóivề những thứ rất xa xôi.

-Vậy còn ta? – Rõ ràngthứ hắn chờ đợi là trách nhiệm hắn  trong đoạn hội thoại.

-Không, em sẽ không đểai biết, em sẽ mang con đi xa khỏi nơi đây, đâu cũng được – Moon dừng lại thởhắt – Nhưng chuyện đó, lời cầu xin hôm ấy, xin anh coi như chưa từng nghe thấy- Moon trở lại vẻ điềm tĩnh, giờ em đã không sợ Ken nữa, dù hắn có đang chắnlấy mọi tầm nhìn. Đôi lúc Ken làm em sợ hãi vô cùng, nhưng đôi lúc em chẳngthấy ở hắn chút độc ác nào cả.

-Cô coi tôi là gì? – Vẫnlà đại từ “Tôi”, Ken rất khó chịu, thứ mà hắn chờ đợi không tới, trong câu nóicủa Moon, không có một chút gì ý niệm về người cha của đứa bé vô hình.

-Cô nên nhớ là ta cũngsinh ra đứa trẻ ấy. NÓ LÀ CON CỦA TA!

Moon không nói gì, nhưngKen muốn em phải rõ ràng:

-Nói đi, theo như cô thìquyền làm cha của ta ở đâu?

Em nhìn hắn, đã bảo làsai rồi cơ mà, sao cứ ép em phải nói ra thế, nước mắt từ khóe mi rủ nhau lăndài xuống ướt đẫm bên gối như những giọt pha lê lấp lánh.

-Anh không thể tha chomột đứa bé sao, đúng là con mang dòng máu của em, em sẵn sàng chịu mọi hìnhphạt, dù đau đớn, tủi cực như thế nào, nhưng xin anh đừng làm đau con em – Moonnghĩ Ken giống như cha em vậy. Đầu tuần trước, chắc là Wine đã giấu em nói hếtcho cha, vì thế nên lúc về nhà, em thấy lưng anh bị quật một vệt dài thâm tím,chắc chắn là đã xin cho em,… Moon biết cha để mặc con gái bị đói khổ, đauđớn, mà em cũng không chắc ông có phải là cha mình không nữa, cũng như Winechắc gì đã phải anh ruột của em, một tờ giấy khai sinh đầy đủ họ tên cha mẹ đâuhẳn đã đúng với lẽ thực tế. Chưa kể ông đã từng chửi rủa em đủ điều, nói sẵnsàng dùng em để làm bàn đạp cho hai người anh trai tiến thân, ông không nóitrực tiếp, nhưng em đã lén nghe được khi đi đón Wine. Nếu em là con ngoài dãthú, mẹ đã phản bội cha, sao cha không nghĩ Wine cũng như em, mà cậu còn hơntuổi em nữa kia, gia đình này phức tạp quá, em không hiểu nổi những người lớnhọ nghĩ gì, em chỉ biết dựa vào Wine để có hy vọng thôi. 

Ken là người dã man hơncha em bội phần, em biết điều đó nhờ quá khứ, hắn đã “tôi luyện” em thành mộtcon robo không còn cảm giác đau đớn, ngay giữa tiết trời đông, còn bắt em mặcmột chiếc áo phong phanh và đánh tới tê buốt da thịt,… như thế sao em khôngkhỏi lo lắng hắn sẽ trừng phạt con mình.

-Cô chỉ nghĩ được nhưthế thôi sao? – Ken không bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ rơi con cái dù người mẹ có làai chăng nữa, thậm chí có là mẫu người kiểu như bà mẹ rắn độc của hắn.

-Không, Ken à, làm gì cóchuyện nào xảy ra, em không tưởng tượng về tương lai nữa. Em đã tìm được anhtrai rồi cũng không suy nghĩ thiển cận nữa! – Mắt Moon sáng lên những hy vọng -Anh cho phép em nhé, khi nào làm xong việc ở đây em sẽ được về nhà anh trai,ngày nào cũng thế, được chứ? Em tuyệt đối không bỏ bê cơm nước, dọn dẹp cẩnthận khu nhà này. Cho em về nhà nhá!

Cái từ “NHÀ” nghe sao màxa lạ với Ken.

-Dọn dẹp, nấu cơm làviệc làm để cô tồn tại ở DEVILS? – Thì ra là vậy, Ken đã hiểu, hóa ra từ trướctới giờ, em ở đây chỉ là hy vọng sẽ tìm được anh trai, còn khi tìm được rồi, emkhông coi nơi đây là gì hết. Ánh mắt của Moon đã tự thừa nhận – Tôi thiếu ngườiở hay là ô sin ư? Tôi yêu cầu cô không được làm vỡ trứng, là áo cẩn thận, laudọn đồ sinh hoạt cho tôi, cả việc dạy cô học lập trình, cho cô ở tại đây chỉ đểhuấn luyện cô thành con ở? NGHE ĐÂY, NHỮNG VIỆC LÀM ĐÓ, TẤT CẢ LÀ VÌ TÔI KHÔNGMUỐN CON TÔI PHẢI ĂN, MẶC NHỮNG THỨ CỦA NGƯỜI NGOÀI THAY VÌ DO MẸ NÓ LÀM – Ken dừng lại. Hắn đang tức giận và trong cơn tức ấy hắn đã thổ lộ hếtlòng mình. Thực sự việc hắn cho em ở đây, ngay cả việc hứa sẽ thực hiện lờinguyện cầu của em, mọi thứ đều để đợi chờ cho cái ngày em là của hắn. Nguyên domà bấy lâu nay hắn đối xử khác với em, chỉ có một, vì hắn đã quá yêu em mấtrồi.

-Không! Em không hiểu?

-Không hiểu hay cố tìnhkhông hiểu? – Ánh mắt Ken trở nên mệt mỏi.

-Em sao có thê là… vợanh được?

     Kennhìn em, hắn ghét cái gương phản chiếu hình ảnh hắn trong mắt em. Tại sao lạikhông thể, Moon không thể thì ai có thể chứ? Đâu nào, hắn cho em ngồi cùng bànăn, được phép nấu cơm cho hắn, được tự do thoải mái trong ngôi nhà này, khôngmột chút đề phòng, cả việc ngủ song song giường với hắn nữa, thế mà em đâu cóhiểu!

-Chuyện xảy ra tối naylà sao ạ? – Moon gặng hỏi.

-Là tôi tuyên bố… Moonsẽ là vợ tôi! – Ken không nói to nữa, hắn quá mệt mỏi trong cái tư thế này rồi.

-V..ợ..? – Moon đi đếnkinh ngạc, hắn đâu có nói yêu mà sao có thể đùng một cái cho em tước vị cao quýấy.

-Chẳng lẽ muốn gọi là vợchưa cưới sao?

-Nhưng… nhưng tại saoem là… vợ!???

-… Tôi cho cô một cơhội vàng, cô sợ rằng anh trai sẽ không nhận mình vì lai lịch mang cái từ “giánđiệp”, sợ anh cô hệ lụy, bị dìm xuống như cha cô, giờ cho cô một địa vị danhgiá, hoàn hảo, liệu cô còn đơn độc nữa không? – Đây không phải lí do thực củahắn. 

-Tức là,… – Moon suynghĩ – Tức là anh, à,… Ngài là người có địa vị cao nhất của DEVILS?

   Ken nhìn embằng ánh mắt rất thật, giờ thì em đã thực sự tin điều đó.

-Sao vậy? – Moon toát mồhôi khá nhiều khiến hắn lo lắng, em sợ hắn đến thế hay sao.

-Không ạ!

Ken chuyển mình sangngang, hắn nằm xuống bên cạnh em, đè lên lớp chăn dày, khiến nó căng lên. Moonkhẽ dịch người ra xa. Ken không muốn về giường của mình, còn Moon thấy khó chịukhi hắn không về chỗ. Ken xoay người sang bên, nhìn em rất lâu.

-Không tưởng tượng đượcà? – Moon vẫn nhìn lên trần – Hay vì em đang nghĩ về ta!? – Ken không ngại ngầntrong lối giao tiếp nữa.

Ken ghé sát mình vào lớpchăn, hắn muốn truyền hơi ấm của mình cho em. Người hắn ấm lắm, nếu em nghĩ hắnnhư một người anh trai, thì lúc này đây, hắn chấp nhận. Cứ thế nhìn em chìm dầnvào giấc ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt tay mình làm gối, khẽ ve vuốt làn tóc mềm. Rồiem nằm gọn trong vòng tay hắn, ghé sát vào ngực mà ngủ ngoan như trẻ thơ. Sự ấmáp của hắn chẳng ai có thể chối từ, còn hơn cả lớp chăn lông. Ken để chính lớpchăn màu trắng ngăn cách cả hai. Đối với hắn, dù em có cho phép hắn thực hiệnlời thỉnh cầu, chỉ khi nào em là vợ thực sự, còn không, thì không bao giờ hắnđể mình làm điều đó.

Sáng sớm, Ken đã tỉnhdậy, tâm trạng lúc này chính hắn cũng không biết được. Không thừa nhận làthích, cũng không phủ nhận, nhưng hắn đã giữ nguyên tư thế nằm trong suốt nămtiếng qua, và chẳng muốn thay đổi. Hay thật, chung một giường ngủ mà hắn đâu cóđược làm chủ dẫu cái giường này thuộc quyền sở hữu của hắn, không có cái quyềnthỏa mãn những thứ mình muốn, tuy nhiên, hắn chấp nhận điều đó, không, phảidùng từ “phục tùng” mới đúng. Em vẫn đang ngủ say, bàn tay Ken lướt nhẹ trênmái tóc em, mùi thơm quyện vào từng tế bào cảm giác của hắn. Thật may mắn khiem rúc mặt vào ngực hắn, vì điều đó tránh phải nhìn thấy đôi môi của em, Kenmuốn cắn nát đôi môi ấy bất cứ lúc nào. Hơi thở của em khiến hắn nao núng. Nóđều đều, nhè nhẹ mà lại đầy ma lực, khiến những cơ bụng của hắn căng lên, bồnchồn. Moon khẽ chuyển người, em vẫn đang ngủ. Lần này Ken không thể cưỡng lạiđược đôi môi ấy, hắn ngả đầu xuống và chạm nơi bờ môi, chỉ là nụ hôn từ mộtphía, ngọt ngào và mãnh liệt dành cho em. Ken dừng lại khi có cảm giác Moontỉnh giấc. Lo sợ em sẽ tức giận và không nhìn mặt mình nữa, vậy là hắn ngồi dậyvà đi vào phòng tắm. Cho đến khi bước ra em còn chưa tỉnh, ngắm em, rồi hắn đilàm.

z

–  Bốp! – Ông Peterném thẳng chai nước vào Yun. Cậu đang nghĩ về điều gì đó mà vẫn chưa tập trungđược. Thì là mấy hôm trước, trong lúc đi mua đồ cùng Ring, Yun đã nhìn thấyWine và Moon đi bên cạnh nhau. Cậu đã từng không chắc Moon là người của DEVILS,nhưng khi nhìn thấy Wine – trong trang phục lịch sự, mới ngộ ra Moon suốt thờigian qua lợi dụng mình để Wine tiếp cận. Ngoài ra Moon khi ấy còn cười rất tươimà gọi Wine là “Anh”, chẳng lẽ hai người họ là một cặp tình nhân, Yun khôngbiết nữa, nhưng sao Moon lại có thể? Cậu không tin lắm về những điều mình nhìnthấy nên cũng không chỉ cho ngườu bạn đi cùng.

–  Tập luyện đi! -Peter lôi Yun về với thực tại.

Ông kĩ lưỡng theo dõitừng động tác tập luyện của nhóm Seven. Kể từ ngày bị sa thải, ông đã bay vềquê hương thứ hai của mình. FBI đã không cho Peter thêm một cơ hội tham giatiêu diệt lũ DEVILS, nên ông đầu quân sang WHITE. Do đã có hơn năm mươi nămtuổi nghề và kinh nghiệm dày dạn, nên vừa gia nhập tổ chức, ông được bổ nhiệmchức Huấn Luyện Viên cho bốn cô cậu Ring – Yun – Luci và Poise. 

Sau một tháng làm việccùng với nhóm, ông nhận thấy Ring là nổi trội hơn cả. Cậu không chỉ sở hữu mộtthân hình cường tráng, hoạt bát trong từng cử động mà khả năng sử dụng máy tínhrất thuần thục. Nhưng nhóm có tính chuyên môn hóa cao, đây chính là nhược điểm,trong khi Poise rất giỏi kĩ năng tẩu thoát và tài bắn súng, khả năng xử lí sựcố lại không bằng Yun và ngược lại. Chung quy, cả ba tuy đều có thể thay phiênnhau thực hiện trọng trách nhưng xác suất thành công chưa đạt là tuyệt đối, màđối với DEVILS không bao giờ được sơ sảy. Còn về Luci, ông có chút xem thườngbởi nhóm gồm các chiến binh tinh nhuệ lại cho một cô gái nhập cuộc thì cànggiảm đi tỉ lệ chiến thắng, nhưng biết làm sao được, tình cảm của bốn người họquá sâu sắc, không thể can thiệp. Và cũng vì ông đã từng được trải bài học đểđời từ một cô gái kém mình tận ba mươi tuổi về tinh thần đoàn kết nên Peterchấp nhận cho Luci tiếp tục hoạt động trong nhóm. Cô gái trẻ đã chỉ cho ôngthấy sức mạnh ý chí ấy chẳng biết giờ sống thế nào, ông chỉ biết cô ta là ngườicủa DEVILS và đã hai chục năm trôi qua.

-Tập trung! – Chỉ huythổi còi ra hiệu cho bốn người dừng tập luyện.- Đây là nhiệm vụ mới! Để hạnhiệt trận sốt giá vàng lịch sử đang diễn ra, Ngân hàng Nhà nước vừa chính thứccho phép các đầu mối nhập khẩu hai mươi tấn kim loại quý. Lợi dụng tình thế bọnDEVILS sẽ chuẩn bị kế hoạch “bỏ túi” một số lượng vàng nhất định nào đó. Chúnglộ liễu khiêu chiến với chúng ta, vì vậy đây là cơ hội để các cô cậu thực hànhnhững bài tập luyện đã qua.

-Rõ! – Bốn người đồngthanh đáp.

-Ta sẽ để mặc cho cáchọc viên tự xử lí, nhớ đấy, không được phép thất bại và phải nêu cao tinh thầnđoàn kết nội bộ. Lần này, đối thủ đụng độ của WHITE lại chính là bạn học cùnglớp của các cô cậu đấy!

Yun giật mình, bạn cùnglớp, chỉ là tên thanh niên cao to tên Wine kia, hay còn là Moon?

z

Wine đẩy mạnh phần kínhcủa chiếc mũ bảo hiểm, vịn tay ga và lao thẳng về phía trước với tốc độ rấtnhanh, hôm nay hắn sẽ trực tiếp tiến hành phi vụ cướp ngân hàng. Không khó đểđánh lừa camera giao thông của cảnh sát, chẳng mấy chốc hắn đã có mặt tại góckhuất của quán café RaY. Bật con hai máy VAIO lên xem xét tình hình. Sếp cử hắn“ra oai” với nhóm bạn cũ của mình, một nhân viên đẳng cấp cao như vậy thì triệthạ mấy đứa chip hôi dễ dàng như ăn cháo. Wine dùng một máy để nhập dữ liệu tỉgiá đồng nội tệ và so sánh với giá vàng thế giới, người ngoài nhìn vào sẽ lầmtưởng người đàn ông là dân chơi chứng khoán, còn một bên máy kia bắt đầu thâmnhập vào cổng thông tin của chính phủ.

-Hắn ra tay rồi! – Ringthông báo cho ba người còn lại. 

-Không ngờ bọn DEVILSlại lộ liễu tới vậy, chúng có âm mưu gì mà thậm chí ta còn biết được cả vị trímáy tính của chúng? – Yun đang suy nghĩ.

-Đây rồi, hắn đang ởquán café dành cho người Pháp, RaY, trên phố 54C, từ đây đến mất khoảng bảyphút – Ring tiếp tục thông báo.

-Có cần phải tới đókhông? Và liệu hắn ở đây ám chỉ mấy người? – Luci lên tiếng, đây cũng là câuhỏi Yun đang nóng lòng muốn biết câu trả lời.

-Yun? – Poise đang chờđợi kế hoạch từ người bạn.

-À ừ! Mình nghĩ khôngnên, chắc ở đó chỉ có một tên thôi, theo mình sẽ có đồng bọn ẩn nấp ở chỗ nàokhác – Yun đang nghĩ tên ngồi ở quán nước đó là phụ nữ, tòng phạm nam là kẻtrực tiếp ăn cắp.

-Vậy bước tiếp theo sẽthế nào đây? – Luci nao núng.

-Chúng khiêu chiến thìchúng ta sẽ đón đầu! – Yun lên kế hoạch tỉ mỉ cho cả nhóm.

z

–  Ta đang chốngmắt để xem lũ trẻ ranh các người làm trò mèo gì nào?! – Wine mỉm cười, mười đầungón tay giảo hoạt lướt trên bàn phím không ngừng nghỉ. 

Hắn nhìn vào đồng hồ,chừng mười phút nữa là chuyến hàng cập bến. Chắn chắn cảnh sát sẽ chia số vànglàm nhiều phần để phân tán giá trị và tiện bề truân chuyển. Tính ra nếu “chôm”theo mức độ nhỏ giọt, mỗi nơi một ít thì chẳng bõ bèn, mà tăng mức độ lên, hẳnsẽ bị nghi ngờ. Wine đã toan tính hết tất cả, hắn cười sản khoái như thể sốtiền khổng lồ không thoát khỏi lòng bàn tay.

Theo Yun, Ring sẽ ở lạiđể theo dõi từng hành vi của tên cướp, còn Luci và Poise sẽ tới cổng A của hảicảng bãi 125 để “đón” vàng. Yun biết giờ chưa có chứng cứ để bắt chẹt tên đónên cậu sẽ cùng Ring thu thập dữ liệu và đề ra đường lối cho hai người bạn cònlại, chỉ trường hợp khẩn cấp mới ra tay ứng trợ.

Được cung cấp mã số củamười container vận chuyển kim loại quý, Ring nắm được vị trí bến bãi, tuyếnđường và các ngân hàng nhận giữ, do đó khi nào tên cướp ra tay cậu vẫn có thểkiểm soát tình hình.

-Mình không nghĩ hắn sẽcướp ra mặt! – Yun và Ring đồng suy nghĩ – nhưng không biết làm thế nào hắn cóthể chuyển được số vàng về DEVILS được ?

-Cái khó ở chỗ đó, nếuhắn lấy tiền thì còn dễ, chứ lấy vàng thì hơi bị “chịu chơi” , xưa nay có mấyvụ cướp hàng trăm lượng vàng bằng tay không đâu, phần lớn đều phải do cả tổchức thực hiện. Đây mới chỉ có hai người!

-Không! Chỉ một ngườithôi, mình tin Moon không tham gia vụ này!

-Thôi đi ông tướng! BọnDEVILS giỏi ngụy trang lắm, nhìn tên Wine hồi mới vào lớp xem, trông chẳng khácgì một thằng ngớ ngẩn, thế mà giờ còn phong độ hơn cả siêu sao, ha ha! Buồncười thật, chẳng có lí gì mà nói con nhỏ đó không phải là người củaDEVILS! 

-… – Yun đắn đo.

-Rồi, hắn bắt đầu hànhđộng, màn hình của mình báo cáo tín hiệu liên hồi, hay thật, sao giờ này mà vẫnkhông hề “rải” virus để vô hiệu hóa chúng ta.

-Biết thừa chúng ta cómạng lưới an ninh antiV rồi thì tung ra làm gì cho phí công – Yun thực sự vẫnhy vọng không có Moon tham gia.

-Bíp Bíp! – Ring quaysang bộ đàm – Đến nơi rồi sao? – Cậu hỏi hai người bạn và tiếp tục – Thông tinmới: Cảnh sát sẽ không chia vàng thành mười xe chuyên dụng, mà chỉ có duy nhấtmột xe có hàng thật, còn lại chín cái kia vinh dự chở kim loại bạc cùngvomfram, nên các cậu chỉ cần làm “vệ sĩ” cho xe số VI, những mấy cái kia giaocho các cảnh sát đóng thế mặc giống trang phục hai cậu, một nam một nữ là được.

Đầu dây bên kia, làLuci:

-OK, tất cả các xe đềuđược bảo vệ nghiêm ngặt bởi hải quan, cảnh sát và công an. Số lượng người cómặt tại đây phải lên tới một một người, bao gồm cả cảnh sát nước ngoài.

-Mỗi thùng hàng đều cógắn chip trống trộm, mình sẽ gửi mã số cho cậu – Poise khởi động hệ điều hànhvà tải dữ liệu về, toàn bộ quá trình được thực hiện nghiêm ngặt và không có sựcố. 

Đây là cuộc giao dịchxuyên quốc gia nên cảnh sát nước bạn cũng đi theo để “hộ tống” số kim loại vôcùng giá trị. Ngân hàng Trung Ương tiếp nhận vàng ròng, các ngành công nghiệptrang sức sử dụng bạc trắng, còn kim loại nặng khác như vomfram hay crom sẽchuyển tới trung tâm công nghiệp để làm nguyên liệu sản xuất. Sau khi giao hàngthành công, tiền mặt quy đổi sang dola Mĩ chuyển vào tài khoản của nước xuấtkhẩu kim loại. Mọi kế hoạch vận chuyển hàng đều được bàn tính kĩ lưỡng và tốimật, chỉ những nhà chức trách và người trong cuộc mới được biết, nên rất khó để“hack”. 

Luci và Poise cũng nhưtoàn bộ nhân viên cảnh sát ở đây đều được trang bị áo chống đạn cùng vật dụngcần thiết để sẵn sàng chiến đấu. Thùng hàng đã được cần cẩu chuyển tới từng ôtô tải, họ đều chưa thấy có bất cứ dấu hiệu đáng lo ngại, diễn biến theo đúngkế hoạch, dấu niêm phong được dán xung quanh khắp các kiện, và bên trong có máyquay camera và bộ phận cảm ứng linh hoạt phát giác mọi tính hiệu lạ. Chuyếnhàng đầu tiên lăn bánh, theo sau là hai xe chở bạc và vomfram, cuối cùng cảthảy các phương tiện rời khỏi vị trí và đi về các ngả khác nhau. Cảnh sát vẫnđang tập trung tối đa vào nhiệm vụ.

-Luci gọi Ring, cậu cóthấy gì bất thường không? Xe số VI đã sắp tới kho bãi mà chưa xuất hiện độngtĩnh của tên cướp.

-Không rõ! – Ring trảlời gắn gọn, trên máy tính hiện lên quá nhiều vùng nguy hiểm. Ban đầu cả cậu vàYun đều nghĩ có ít nhất hai tên, mà giờ con số là hai mốt. Mỗi thùng hàng đềucó kẻ bám sát, chúng biến hóa khôn lường nên không thể xác định rõ vị trí, chỉcó thể khoanh vùng phạm vi xung quanh. 

-Liệu tên ngồi ở quánRaY còn ở đó không? – Ring quay sang hỏi Yun, cả hai đều đưa mắt theo các tínhiệu thu được.

-Hắn là tên chỉ đạo, cólẽ một trong hai ta phải tới đó để nắm được tình hình. Mình nghĩ, dù hắn có cònở đó hay không, thì hẳn vẫn phải còn máy chủ của hắn ở đó.

-Vậy mình sẽ ở lại, còncậu đi? – Ring đoán được ý đồ cậu bạn – Nhớ là đừng để tình cảm chi phối.

-Vớ vẩn! – Yun ra khỏiphòng và lên xe phóng tới.

 Sau 6 phút 32 giâycậu có mặt ở quán trình giấy chứng minh và đi lên lầu như một thượngkhách. 

-Xin chào! –  Wineấn định thời gian hoàn tất nhiệm vụ.

Sau hai mươi phút, mọichuyến hàng đã nhập kho an toàn, số lượng vàng nguyên vẹn, cả những kim loạikhác cũng tới xưởng. Màn hình của Ring cũng mất dấu lũ bám đuôi.

-Hoàn thành! – Poise trảlời qua máy bộ đàm, bản thân cậu cảm thấy có gì không ổn, trong quá trình vậnchuyển, Ring thông báo có thành viên của DEVILS theo sau, mà mấy lần cậu đánhlạc hướng đều không nhìn rõ chúng là ai. Có thể máy của Ring đã bị cài vào “conma tặc”, phiên bản bốn chiều tạo ảo ảnh không gian, sử dụng đồ họa đời X9, đemlại hiệu ứng người sử dụng, gây rối thiết bị an ninh. Dù sao thì hàng đã đượcchuyển tới, việc làm trên cũng vô nghĩa, không chừng lần này DEVILS chỉ là đangtrêu ngươi cảnh sát.

Ring cũng nhận thấy sựthành công trong kế hoạch vận chuyển mà sao cậu bạn không liên lạc về. Hay Yunvẫn đang ở chỗ của tên cướp, -“Có thể vì cô ta thấy Yun mà mủi lòng chăng?” -Cậu cười trừ, vẫn giữ nguyên suy nghĩ người ngồi ở quán café đó là Moon, giảthiết Yun đã thuyết phục được cô nhóc. 

Xong xuôi tất cả, Lucivà Poise trở về nhà. Ông Peter cũng vừa đến, tất cả đều có mặt đông đủ, chỉthiếu Yun.

-Các ông làm gì thế hả?- Một viên chức ngân hàng Nhà nước gần như hét lên vào ống thoại của vị chủtịch WHITE.

-Ông nói gì vậy, hàng đãvề tận tay rồi còn gì!?! – Cố giữ giọng điềm tĩnh, vị chủ tịch thanh minh.

-Ừ! Hàng về rồi, vậy cònsố tiền Nhà nước phải trả cho núi vàng này là bao nhiêu?

-Quy đổi đúng theo tỉgiá ngoại tệ! Không phải sao? Còn mấy mặt hàng kim loại khác các ngành kinh tếvừa mới hoàn tất giao dịch.

-Im đi! Tại sao số dưtài khoản của bên xuất không hề tăng? Chẳng lẽ chúng tôi phải mua một trả haicây vàng ư?

-… – Vị chủ tịch đứngngười, DEVILS đã chơi một vố đau điếng. Ông dập máy ngay.

-NGHE ĐÂY! TÊN CƯỚPKHÔNG CƯỚP VÀNG, MÀ ĂN TRỘM GIÁ TRỊ MẶT HÀNG TRAO ĐỔI BẰNG TIỀN! – Ông quát lêntrước mặt Peter và ba học trò cùng những người có mặt tại đây. 

Không một tiếng độngđược phát ra, Ring kinh ngạc khởi động lại chương trình. Dấu vân tay của Yun đãbị tên cướp lợi dụng để lấy chuối seri mã thẻ ATM, hắn đã cao tay chặn đườngtruyền tiền tệ, vơ vét số tiền tỉ bỏ túi. Những tên cướp ảo bám theo chỉ dùngđể “mời gọi” một trong bốn người thuộc nhóm Seven tới lấy dấu tay, vì cả bốnđược giao trọng trách nên có quyền thâm nhập cơ quan ngân hàng. Hắn đã lợi dụngđiều đó để cướp trắng trợn số tiền mà không cần tốn một giọt mồ hôi, lại cònthu được chiến lợi phẩm là Yun.

Ở trên trái đất hình cầunày biết DEVILS ở đâu mà tìm. Quay lại quán café đó chắc chắn sẽ chẳng còn gì,liệu Yun có thể toàn mạng, câu trả lời hiện rõ mồng một. Ring và cả hai ngườicòn lại lo sợ điều không may xảy đến với người anh em thân thiết. Còn chưa kể,cậu sẽ bị truy tố trước phát luật vì đã “thông đồng” với “giặc” trắng trợn cướpcủa, khiến cán cân thương mại mất cân đối, chỉ số các mã chứng khoán đi kèm vớigiá vàng và dola tuột dốc.

z

Wine trở về văn phòng,tới trình diện Sếp.

-Tốt lắm! – Arrow quảkhông nhìn nhầm người. Hắn khá hài lòng với thành quả của nhân viên, tài khoảncủa DEVILS.4 đã tăng lên tương đối sau mấy phi vụ của Wine. Phải công nhận ôngMonster rất giỏi, sau khi từ bỏ người vợ, ông ta đã cáo lui DEVILS và quyết tâmhuấn luyện hai người con trai trở thành một trong những gangster tài giỏi,nhưng vì tập đoàn không chấp nhận, Monster đã bao lần hi sinh để đưa đẩy hai con từ hạ cấp lên tới vị trí cao – Xứng đáng với cánh tay phải của ta! -Arrow hài lòng, dẫu có hơi “tâng bốc” nhưng hắn cho Wine cơ hội thăngtiến. 

-Cảm ơn Sếp! – Wine đãthành công, công sức bao nhiêu năm trời tận tụy theo DEVILS.4 quả không uổng.

z

Ken hẹn gặp Twin – ôngchủ tập đoàn vàng bạc đá quý, một trong những bạn làm ăn lớn của DEVILS. Lão đãhứa làm cho Ken chiếc dây chuyền độc nhất vô nhị từ vàng ròng, mặt dây là hìnhchữ “K” bằng thạch anh, bên ngoài phủ bởi lớp pha lê kim cương tinh túy. Ánhsáng từ mặt ngọc rất độc đáo, như những chiếc khác, chỉ lấp lánh xa hoa, thì ởriêng chiếc này, phát ra thứ ánh sáng trắng thuần khiết theo đúng khuôn hìnhchữ “K”. Ngọc thạch anh pha lẫn phi kim quý hiếm được điều chỉnh phù hợp vớinhiệt độ cơ thể Ken, có nghĩa là cô gái nào may mắn được đeo nó, chiếc dây sẽthật lấp lánh, nhưng khi có hắn ở gần, thì chiếc dây chuyền sẽ tỏa sáng tuyệtvời, mà nếu ở cùng một người con trai khác, màu của nó sẽ xỉn tối đen. Cấu trúckhông gian của Cacbon dưới sự điều tiết theo nhiệt độ của môi trường đã khiếnkhối thạch anh chuyển màu. Ken hài lòng về chiếc dây được chế tác tỉ mỉ dướitay người thợ hoàn kim đã hơn 60 năm tuổi nghề. 

Ken trở về văn phòng,ngồi rất lâu trong đó. Chiếc dây mỏng manh được hắn đưa qua đưa lại, một màuvàng óng ánh khi ở trong tay mình, Ken tò mò không biết khi đặt lên chiếc cổthanh mảnh của một cô gái sẽ thế nào, và khi hắn ở bên cô gái đó màu sắc của nósẽ tuyệt vời cỡ nào nữa.

Chiếc dây còn đi kèm vớisản phẩm khác, đó là chiếc lắc tay gầm gố của hắn. Viên kim cương nhỏ được gắnvào mặt trước, nó thông báo trạng thái màu sắc của viên thạch anh trong chiếcdây chuyền nữ kia, dù khi hai loại trang sức này không ở gần nhau. Do đó hắn cóthể kiểm soát cô gái đó có đang ở bên người đàn ông nào khác mà vẫn tôn trọngquyền riêng tư do không gài thiết bị định vị. Ken trầm ngâm suy tính sẽ tặngcho người con gái đó bằng cách nào…

Từ cửa phòng, một cô gáichân dài chủ động bước vào, cô ta ăn mặc lịch sự nhưng lại rất gợi cảm, nhẹnhàng đặt đôi tay nõn nà lên tấm vai của Ken. Hắn vẫn lạnh lùng, không đứng dậycũng không đẩy cô ra. Chiếc dây khá đẹp khiến cô nàng đưa đôi tay thanh mảnhchạm vào, thân nhiệt của phái nữ khiến mặt ngọc chuyển màu trắng, kèm theo hơiấm của hắn, tỏa ra một thứ ánh sáng lóng lánh. Thế là đủ, hắn giành lại, chovào hộp, đứng lên rồi bước đi.

z

10h45, Moon giờ mới tỉnhdậy. Từ khi ở đây, chưa bao giờ em dậy quá 6h làm bữa sáng dù Sếp có ăn haykhông. Moon nhớ đã hẹn báo thức mà giường không rung, phần rìa giường và lớpchăn bên trái bị là phẳng, chẳng lẽ Ken đã nằm bên cạnh em suốt? Cũng chẳng cóthời gian suy nghĩ, Moon vội vàng dọn ga giường chuẩn bị bữa trưa. Em đã bỏ đimột tuần mà không hề xin phép nên cần chỉnh chu từ đầu đến cuối để Sếp khôngtức giận. Vừa nấu,em tranh thủ dọn nhà, mong rằng khi Sếp về là kịp.

Chưa thực hiện xong mónrau, Ken đã về tới, em không thể bỏ cái chảo lại nên đành tiếp tục công việc.Ken nhận ra Moon đang bận nên không trách cứ.

-Anh về rồi ạ! – Moonlúc này mới tắt bếp, lễ phép nhận lấy áo và cà vạt từ Ken đem treo.

-Ờ! – Ken đi quanhphòng, hắn dừng lại trước cửa gian bếp – Ăn mì! – rồi ra lệnh. Nhìn em nấu ănvất vả đáng thương nên đành giảm khẩu vị của bản thân, sau đó hắn nằm xuống ghếsofa.

Moon thở nhẹ nhõm khithấy Sếp không nhận xét gì về nhà cửa cũng như bữa cơm. Moon ngoái lại trôngtheo. Sau khi đặt đĩa mì lên bàn, em ngoái lại lần hai, không lẽ Sếp đang ngủ,chẳng dám đánh thức nên ngồi đợi chờ. Tự dưng em mỉm cười, hôm qua trong lúcngủ mình đã chảy nước miếng vào ngực Sếp, buồn cười thật, Moon phá lên cười,rồi bịp ngay miệng lại. Khi ngủ em có thói quen há mồm, hi hi, Sếp sạch sẽ vậykhông biết sẽ phản ứng gì, chắc đã quăng em ra nên không có gì phải lo sợ.

Tiếng cười nho nhỏ đãlàm Ken rời mắt khỏi món quà, hắn vẫn chưa tìm ra cách để đem bất ngờ tới, liệuem có hạnh phúc vì món quà này hay có mỉm cười khi được nhận, sao mà rắc rốithế không biết,… Ken đứng dậy và đi vào bàn ăn. Nhìn hai đĩa mì, hai cốc nướclọc và mấy thứ linh tinh xung quanh thật chẳng lãng mạn chút nào, không thi vịnhưng tại em không biết nấu ăn đấy mà, Ken tiếp tục “phục tùng”. Hắn ngồixuống, nhìn em. Moon cắm mặt xuống.

Mới bắt đầu bữa ăn màhắn đã ăn gần xong, Moon e ngại vì mình nấu quá dở chăng? Thêm ít phút nữa, hắndừng bữa. Người con gái trước mặt đây không muốn những thứ quá phô trương,không cần tới bàn rượu lung linh ánh nến trong nhà hàng chỉ có hai người, emđâu có mơ tưởng những điều cổ tích hão huyền, mà có lẽ thực tế những những thứgiản dị lại dễ được em tiếp nhận. Đó là sự khác biệt với những người phụ nữ hắntừng gặp. Họ đẹp, sang trọng, đẳng cấp, yêu cầu đòi hỏi về cuộc sống rất cao,luôn tỏ ra thanh tao, nhã nhặn mà lại cố tình phô trương trước hắn, còn Moon,theo trường phái hiện thực, luôn ý thức về vị trí, khả năng của mình. Hắn chưatừng thấy em thể hiện bất cứ điều gì dù khả năng làm được, đôi lúc điều đókhiến hắn khó chịu, nhưng ngẫm lại, hoàn toàn bỏ qua được, vì hắn thuộc tuýpngười cầu toàn, chẳng ai sánh kịp. 

Moon không biết phải đốimặt với Sếp như thế nào, hôm qua ánh mắt này đã nhìn em âu yếm khiến đôi lúctâm trí xao động. Ken đang rửa tay, theo thói quen mỗi khi kết thúc bữa ăn, hắnlau khô tay cẩn thận rồi bước lại gần, rút sợi dây từ túi ra, mọi hành độngdiễn ra sau lưng Moon, Ken vòng tay qua và chiếc dây ngự trị trên cổ của ngườiđược tặng. Theo yêu cầu đặc biệt, chủ nhân sợi dây chuyền phải là người có thânnhiệt thấp hơn so với người bình thường, mà cô gái vừa nãy chạm nhẹ đã khiếnmặt dây tỏa sáng, thì khi ở đúng chủ nhân của nó, hẳn sẽ trên cả tuyệt vời.Moon giật mình, em chỉ biết có một vật gì hơi lạnh vừa mới được đặt lên cổ, emcúi đầu nhưng không gằm hẳn xuống để nhìn được mặt đá. Ken vừa khóa sợi dâylại, hắn bỏ tay ngay lập tức và tư lự bước ra ghế, không hề ngoảnh lại. Nhìnvào chiếc lắc của mình, bộ sản phẩm đôi, óng lên một màu trắng ngọc ngà quýphái, Ken hài lòng.

Moon kết thúc bữa ăn, emvẫn chưa “ngó ngàng” tới món quà, dọn bàn và rửa bát, có một chút ngượng ngùngtrong suy nghĩ. Ken xoay người cho đỡ mỏi, hắn đứng lên và tự mình rót rượuuống, thực chất là muốn xem Moon có vui hay không, nhưng thậm chí em còn khôngvuốt tóc ra khỏi sợi dây, mái tóc buộc lửng bị giữ lại tại gáy vì chiếc dây kéoáp vào. Không ngờ, dù đã bỏ ra gần triệu Bảng cũng không là gì đối với em, quantrọng nhất, em chẳng thể nào biết được hắn đã phải đắn đo suy nghĩ bao nhiêulần về món quà này,… Thêm một lần thất vọng, sao trước mặt người con gái ấy,hắn chẳng có sự tự tin hậu thuẫn.

Sau khi dọn xong, Moonlúc này bước vào nhà tắm lau tay và nhìn vào sợi dây chuyền. Em nhẹ nhàng nângsợi dây lên, mân mê mặt chữ “K” long lanh, chữ “K” là tập hợp của vô số viên kimcương, đẹp lắm, em không thể rời mắt được. Con tim không thể kiểm soát nổi đậplên từng nhịp thổn thức, không, chỉ là em chưa quen được nhận quà, chưa quennhận được tình yêu thương. Sếp thực sự muốn em là “Vợ”?

Moon cố thoát mình khỏisuy nghĩ để chữ “K” kiêu hãnh tỏa sáng. Vào phòng trang phục và lấy ra bộ quầnáo đã được nhà thiết kế chuẩn bị sẵn, em đem ra treo trên giá ngay ngắn. Sángnay Sếp mặc áo màu xanh thẫm và quần Kaki, còn giờ sẽ là áo sơ mi trắng kẻ xanhlam, quần âu.

Đúng là Ken có việc chuẩnbị đi cần phải thay trang phục, nhưng hắn lại bị thất vọng bởi em, chưa bao giờtự ý chọn cho hắn một bộ cánh nào cả, dù tất cả trang phục của em ngần đây đềulà hắn đích thân lựa. Vì sao ư? Người làm họ tưởng em là một cô gái “sexy” nêntoàn chọn lựa những bộ quần áo khêu gợi, trong khi sự thật hoàn toàn khác, thếlà hắn “tình nguyện” làm nhà thời trang cho em, với hy vọng em cũng sẽ đáp lại“lòng tốt”. Nhưng chán quá, Moon có biết chỉ cần là mình chọn thì dù có khônghợp, thậm chí tới mức thảm họa, hắn cũng sẽ mặc. Vì hắn muốn “vợ” phải làm tấtcả mọi thứ.

-Ta không thích bộ đó,chọn cho ta bộ khác! – Đành phải răn đe vậy.

Moon cất bộ đồ đi, lôira một bộ của một nhà thiết kế khác, là áo sơ mi kẻ ca rô chìm và quần đứng. Emchỉ lấy theo thứ tự vì tất cả những bộ đồ này đều là tâm huyết của bao người,nên cần trân trọng.

-Sao ngày nào cũng giặtquần áo mà sao không đem ra đây? – Hắn thấy mình để ý vặt, nhưng phải nói thẳngra thì may ra “cô vợ” này mới làm được.

-Em nghĩ anh chỉ mặc áomới ạ! – Luôn có từ “ạ” đi kèm trong câu nói của Moon.

-Chúng thì cũ sao? – Kensắp điên lên vì em rồi đấy.

-Dạ không, nhưng nhữngbộ này đều được chuẩn bị sẵn cả rồi ạ!

-Giặt rồi vất đấy sao? -Sao em không hiểu gì hết.

-Em nghĩ… anh sẽ mặctới nhưng chưa thấy họ ngừng cung cấp trang phục.

-Không biết tự điềuchỉnh sao? – Tưởng một tuần cho đi “tập huấn” nhà anh trai, sẽ khá khẩm hơn.Hắn thở dài ngao ngán.

-Em sẽ sửa ạ!

-Giờ thì chọn lấy một bộmang ra đây, ta không thích mặc giống những lần trước nên tự mà lựa đi!- Phảinói rõ với em, không thì em sẽ lấy y nguyên bộ đã thiết kế sẵn mặc rồi, như thếkhông còn gì để nói nữa. Ken bắt đầu bốc hỏa.

Răm rắp làm theo, Moonlên phòng và loay hoay, khá lâu sau mới thấy em bước ra. Lo không vừa ý Sếp nêncứ chọn đi chọn lại, một chiếc áo sơ mi đen cổ điển và quần kaki sẫm màu. 

Theo trí nhớ của Ken,hắn đã mặc chiếc áo cũng với quần đen khác và chiếc quần kaki sẫm kia từng kếthợp với áo đen bóng, chỉ là khác nhau về đường may và kiểu dáng. Thật nực cười,hắn đang cố kìm nén cơn tức giận.

-Tốn thời gian chỉ đểchơi trò ghép hình thôi hả?! – Ken chau mày, nhưng nhìn thấy chữ “K”- một phầntài sản của mình hiện hữu trên cơ thể em, hắn nguôi ngay. Nhìn em run rẩy, lolắng thế kia ai mà giận nổi. Ken lại gần và lấy bộ trang phục, “phục tùng” vìbộ áo này hợp với cuộc họp làm ăn chiều nay. Một ánh sáng lan tỏa thanh tú trênngực, chữ “K” chuyển sang thứ màu trắng dung hòa y như chiếc lắc trên tay. Độtnhiên hắn mỉm cười trước ánh sáng từ chữ “K” được tạo ra chỉ bởi riêng haingười. Một nụ cười có phần trẻ thơ, hắn liệu có “lấn sân” làm việc cho thiênthần không vậy, mà sao nụ cười hút hồn tới thế. Em lặng người một hồi lâu.

-Tối nay ta về muộn! -Ken trình bày, hắn lại làm những việc mà xưa nay chưa từng, rồi vào phòng thayđồ và đi làm.

Moon vẫn đơ ra khi nhìnthấy nụ cười của Sếp. So với ánh mát ấm áp của Sếp nhỏ, thì đây lần thứ haikhiến tim em ngừng đập trong giây lát. Mặt em nóng lên, tai đỏ ửng, cảm giáclúc này lạ quá. Mãi cho tới khi chuông điện thoại rung mới bừng tỉnh.

Moon sẽ có một cuộc hẹnchiều nay. Trong tin nhắn, người đó chỉ đề cập tới chỗ hẹn, yêu cầu không đượcmang theo bất kì tín hiệu thu phát sóng nào mà không nói gì thêm, cuối cùng làdòng chữ:

 “Đó là lệnh, 

   DEVILS.”

Đây không giống vớiphong cách của Sếp nhỏ, Sếp sẽ chẳng bao giờ đề chữ DEVILS ở dưới, và cũngchẳng thể là một cuộc hẹn của Sếp lớn, nếu có gì thì Sếp lớn sẽ nói luôn chứđâu cần rườm rà tới vậy. Ai là người đưa ra cuộc hẹn này?, dù không biết nhưngMoon sẽ tới, có khả năng từ người nào đó thuộc DEVILS. Sau 5 phút kể từ lúcđọc, tin nhắn đã bị xóa không một dấu vết.

Moon nghĩ rằng có thểchiếc dây chuyền mặt chữ “K” gắn thiết bị quan sát, nên để lại, và đi ngay lậptức. Không nằm ngoài dự đoán, người muốn gặp chính xác là những nhân viên kìcựu của DEVILS. Vừa nhìn thấy em, họ đã niềm nở chào đón. 

-Xin chào quý bà! – Mộtông già chừng 59,60 lên tiếng. 

-… –  Moon ngoáingười lại để xem còn ai khác ngoài ra, lẽ nào danh từ “quý bà” là dành cho emư? – Dạ! – Moon lễ phép trả lời.

-Mời ngồi – Để Moon ngồivào ghế, ông tiếp lời – Chúng ta sẽ không đi lòng vòng, mà vào việc chính. Xingiới thiệu chúng tôi làm việc ở ban cố vấn của DEVILS, hôm nay gọi quý bà tớiđây là để làm một bài kiểm tra, xem rằng quý bà là một con diều hâu, con sư tửhay chỉ là một con nhạn, con mèo hoang! – Giọng ông ta trở nên đay nghiến chứkhông “kính trọng”. Nhạn và mèo hoang dùng để so sánh với loài Đại Bàng và Báogấm, một sự so sánh không chút cân bằng. Moon hiểu ý đồ của người đó, bài “kiểmtra” được thi hành theo cách nào thì chưa rõ.

-Đại Bàng Trắng hiệnđang nắm giữ tổng tài sản là bao nhiêu? – Ông ta bắt đầu tra hỏi.

 

-… Không biết ạ! – Cóbao giờ em quan tâm, mà đúng hơn là dẫu Sếp có để cái máy tính vẫn đang hoạtđộng mà đi ra ngoài, em cũng chẳng dám ngó vào thì sao mà biết được những việcnày.

-DEVILS hoạt động trênphạm vi bao nhiêu vùng lãnh thổ? – Sau mỗi câu trả lời của Moon, người thư kíbên cạnh ông ta đánh dấu “x” vào ô trống.

-Tôi không biết!

-Phi vụ gần đây nhất củaDEVILS thu lời bao nhiêu tỉ đô? – tiếp tục hỏi dồn dập.

-Không biết! – Moon căngmắt mà nhìn vào họ, Sếp đâu có để em ngó vào việc của DEVILS.

-… Lấy máy ra đây! -Ông lão nghi ngờ em nói dối, nên sai thuộc hạ mang máy nói thật ra, nhờ việcđưa ra các câu trả lời, máy sẽ đo nhịp tim và điện não đồ để kiểm tra tính đúngsai của câu nói. Nếu nói dối, nhịp tim sẽ đập nhanh hơn.

Một người gắn dây thiếtbị vào những huyệt đạo ở tay và gáy Moon , sau một vài phút cho lại tinh thần,ông già tiếp:

-Cánh tay phải của ĐạiBàng Trắng là ai? – Câu hỏi quá dễ, chính là Báo, ông ta hẳn nghĩ em sẽ trả lờitốt.

-Dạ, không biết ạ! – Máyđo nhịp tim vẫn tuần hoàn bình thường, điện não đồ xung động không đáng kể. Emnói thật.

-Cô gái đã qua đêm vớiSếp nhiều lần nhất là ai? – Câu này thì ông ta cũng chẳng thể biết câu trả lời,cứ hỏi để xem trạng thái sắc mặt của cô gái kia thế nào.

-Không biết! – Ai màkiểm soát nổi những chuyện riêng tư của Sếp, Moon thiết nghĩ. 

-Vậy cô gái cuối cùng đãlên giường với Sếp? – Ông già không nghĩ là con nhóc con này. Chỉ muốn hù nómột tý cho sợ, chứ nhìn còn ngây ngô lắm, không tin là Sếp có thể ân ái với nóđược.

-… – Moon không trảlời câu hỏi này, chính là em thì phải. Nhưng cái từ “lên giường” có thể đượchiểu theo hai nghĩa khác nhau. Tối qua Sếp để em nằm cạnh, mà đúng hơn là bị épbuộc.

-Nó đang đùa đấy hả?-Ông già nói chuyện với đám nhân viên bằng hình thức nhắn tin.

-Không rõ, những nhịptim đập nhanh quá!- Một cô gái trẻ chính là thư kí vẻ rất kinh nghiệm tiếp lời- Câu trả lời có khi nào là nó?

-Không! Nhìn nó mà xem,trông nó không phải là người đã được ân sủng! – Một gã thanh niên nhận định.Hắn nói đúng và những người còn lại tin điều đó.

-Vậy Ngài ấy đã cáichuyện chọn Phu nhân ra để đùa? Không không, không thể nào, từ trước tới giờNgài không bao giờ biết đùa! – Thêm một người khác tiếp lời.

-Tên thật của Sếp là gì?- Ông ta tiếp tục truy vấn.

-Của Sếp lớn là Ken, cònSếp nhỏ là Arrow ạ!

-Láo toét! Dám gọi đíchdanh tên các ngài, chính ta đây còn chưa bao giờ dám.

-Cả ngài Báo cũng để chocon bé biết tên thật, chứng tỏ không phải đùa đâu. 

-Vớ vẩn, sẽ không baogiờ có chuyện hai ngài ấy chấp nhận oắt con này!

-Kết thúc phần vấn đáp,giờ quý bà vui lòng tham gia thực hành kĩ năng. Đầu tiên sẽ kiểm tra thao tácbắn súng – Dù không muốn gọi một đứa con gái chỉ đáng tuổi con cháu là “quýbà”, nhưng vì tôn trọng Sếp, nên ông già và tất cả người ở đây đều chấp thuận.Ông ta dẫn Moon đến sàn tập bắn.

-Rồi! Giờ xin mời bắnliên hoàn năm phát súng trúng hồng tầm ở cự li hai mươi m.

-Dạ! –  Từ nhỏ Moonđã “thử” bắn súng một lần, lần đó là đạn giả nhưng cũng đã khiến tay giật mạnh.Sau khi đi tập huấn, cũng đã được huấn luyện cách lắp ráp và sử dụng súng, tuynhiên không hiểu lí do gì mà so với các bạn trong lớp học, em chỉ được giảng líthuyết mà chưa từng được thực hành. Giờ sẽ là lần đầu tiên sài “hàng thật”!

Không có người đứng ngắmgiúp, Moon đã mặc áo chống đạn dù không cần thiết, đi bao tay bảo vệ và đeokính, mục tiêu cách chính xác là 38,45m là một hồng tâm di động. Đứng yên đãkhó, lại còn chuyển động thì quả thực quá khó đối với người chỉ mới học mà chưahành. Tay Moon run run đánh liều.

-Đoàng! –  Súnggiật mạnh khiến viên đạn đi sai hướng, lệch hẳn góc 76°, khoảng cách bay củaviên đạn là 10m. Thất bại!

-Đoàng! –  Lần thứhai chẳng khác hơn lần thứ nhất, không thể đi tới nửa đường đã bị rơi.

-Đoàng! –  Do lớpda tay vẫn chưa đỡ căng phồng cho hai lần thực hiện trước, Moon lại để viên đạnbay tự do trong không gian.

-Thôi! Dừng bắn! – Người thư kí tích thêm một dấu “x” vào ô trống.

-Dạ! – Moon còn cảm thấymay vì không phải làm thêm hai lần nữa. Em thở nhẹ và nắn ngón tay cho đỡ mỏicơ.

-Tiếp tục là phần thilập trình! – Moon răm rắp đi theo mấy người lớn. Họ còn kiểm tra tới bao giờnữa đây?

-Mời quý bà chạy thửphần mềm mới nhất của DEVILS trong hệ điều hành Android, phần mềm chống trộmvượt bậc mà các kĩ sư hàng đầu DEVILS đã phát minh!

-Dạ! – Moon nhấn OK vàbắt đầu sử dụng. Thoáng có chút lo sợ, nhưng đây chính là phần mềm mà cách đâynửa tháng, Ken đã đưa sử dụng. Thực tế là Sếp hay “ném” mấy cái đĩa ứng dụngcho em tập luyện, nếu không làm được thì có đĩa B giải mã cách thức nên chẳngcần hỏi ai, tự mình em học. Giờ họ đưa cho cái đĩa A, em hoàn toàn có thể làmlại, vì phần mềm này rất khó, đã thực hành bao nhiêu lần nên hẳn phải nhớ nhưin.

-Trình độ lập trình củanó khá đấy! Ta đã điều tra, nó có quan hệ với nhân viên Mes làm bên DEVILS.5 vàWine làm bên DEVILS.4, hai người này đều là bậc thầy của máy tính, nó hẳn cũngđược thừa kế gen này. Tuy nhiên, khác với hai con người đẳng cấp kia, nó chothấy sự ti tiện, ngu dốt, và không ham muốn quyền lực. Điều này là tối kị!

-Chúng tôi cũng đồngtình, có nên kiểm tra thêm một phần nữa không?

-Ừ! Nhưng đừng bắt nólàm việc nặng nhọc!

-Tốt lắm! Quý bà sử dụngkhá thành thạo, phần này coi như đã vượt qua, thêm một vòng kiểm tra nữa rồikết thúc.

-Theo tôi – Gã thanhniên dẫn Moon tới một ngôi nhà nằm cuối dãy, ở đó có mấy con chó đã hết “date”,chúng một là bị thương quá nặng, hai là đều đã già, không còn khả năng “laođộng”. Hắn yêu cầu Moon phải đề ra cái chết cho mấy con vật.

-Giết chúng á? Tại saolại phải giết chúng? – Gã này không hơn tuổi Moon nhiều, nên em mới cất tiếnghỏi. Dù bị dị ứng với chó nhưng Moon không ghét bỏ loài vật này và càng khôngmuốn sát hại –  Chúng dù sao đã cống hiến hết mình cho DEVILS, sao lại cóthể… – Moon nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm cho lũ chó.

-Vậy quý bà muốn đểchúng chết trong mỏi mòn? – Giọng hắn lạnh te.

Moon không nói gì, cóthể hắn nói đúng. Năm con chó ở đây, mỗi con đều có một vết thương, nhẹ thìbỏng hai chi trước, bị mất đuôi, cụt chi, nặng thì hoại tử cả nửa dưới. Chúngđều đã trên 20 năm tuổi, nếu có chữa trị cũng không đủ sức đề kháng để vực dậy,và cũng phải mang thương tích tàn tật. Nhưng nhìn máu rỉ ra ghê quá mà không aibăng bó, có con chó còn bị đứt cả một khúc khuỷu chi trên, ra máu nhiều mà chưađược cầm. Moon mở cửa và đi vào chuồng chó.

-Ê! Làm gì thế! – Tênkia định bụng sẽ để “quý bà” giết nó bằng mấy phát súng ở cự li gần, nhưng phảilà đứng ngoài này cơ.

-Phải cứu chúng thôi! -Moon đi vào mà không nghĩ rằng lũ chó rất hung hăng.

-Không được! – Hắn tađành phải đi vào theo, đã được lệnh phải bảo vệ “quý bà”, hắn không “dám” để“quý bà của Sếp” bị bất cứ thứ gì làm hại, không thì mạng sống khó mà giữ nổi.Hắn chỉ đứng yên cho “quý bà” chăm lũ chó, canh chừng không cho chúng xâm hại“lòng thành dở hơi”.

Đã quá quen với cảnh đauthương, Moon cặm cụi làm mà chẳng lo sợ, có người canh thì lo gì bị lũ chó“xử”, mà em còn đang cứu chúng, lũ chó thông minh hiểu và để yên cho làm.

Moon và gã đó bước rasau 1 tiếng, nhìn hắn sạch sẽ còn Moon thì nhem nhuốc, ông già gọi hắn ra vàquát lớn.

-Mày điên à! Sếp mà biếtchuyện thì chúng ta chỉ có chết! – Ông ta tưởng là Moon bị nhốt chung với lũchó và bị cắn xé tơi bời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN