Thẩm Phi hơi thương tiếc mà vỗ vỗ vai Hạ Miều, an ủi cô nói: “Yên tâm đi, Phong Chi Âu là bác sĩ, sẽ có chừng mực, cô sẽ không chết đâu mà lo”
Nghe thấy lời dịu dàng của Thẩm Phi, cô ngước đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của mình lên nhìn hắn. Trước mặt cô là khuôn mặt tuấn mĩ điển trai, trên mặt lại là nụ cười ôn nhu hiền hoà với đôi mắt hổ phách xinh đẹp.
Nhưng Hạ Miều giờ đã không còn trông mặt mà bắt hình dong, lời nói của hắn dịu dàng đến thế nhưng cũng không bù đắp cho sự hành hạ tàn nhẫn của hắn đối với cô. Lời nói của hắn càng làm cô cảm thấy kinh tởm.
Nhìn hắn có vẻ ngoài rạng ngời vô hại như thế mà trong lòng thì thối nát như cầm thú làm cô cảm thấy hắn thật đáng ghét và đáng khinh.
Ánh mắt khinh bỉ chán ghét của Hạ Miều khi nhìn Thẩm Phi bị Phong Chi Âu nhìn thấy. Ánh mắt Phong Chi Âu liền trở nên sắt bén lạnh nhạt, cong lên khoé miệng khẽ cười rồi nói: “A….mấy người có thấy người mà được nhiều cô gái mê muội hâm mộ vì vẻ ngoài lịch lãm của hắn như Thẩm Phi lại bị bảo bối đây khinh bỉ không?”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Hạ Miều mà dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em nói anh nghe, em đang khinh bỉ cái gì?”
Lời nói của hắn làm Thẩm Phi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mút lấy đỉnh hoa của Hạ Miều. Hạ Miều vừa mới cảm nhận dc cử động này của Thẩm Phi thì bỗng một cơn đau nhói từ ngực truyền tới.
“A….” Cơn đau từ nhũ hoa làm cô càng muốn đẩy Thẩm Phi ra, nhưng đều vô ích “Đau quá..thả tôi ra…tôi không có miệt thị anh mà…”
Hạ Miều càng nói thì Thẩm Phi càng tăng lực cắn vào đỉnh hoa của cô, cô cảm thấy nhũ hoa của cô sắp đứt lìa ra.
“Đau quá…đừng mà…tôi chỉ cảm thấy anh trong ngoài không đồng nhất mà thôi..”
Thẩm Phi nhả nhũ hoa của Hạ Miều ra mà đáp: “Vì thế mà bảo bối miệt thị tôi à?”
Hạ Miều đau đến chảy cả nước mắt, đôi mắt dù đã ngập nước nhưng cũng không che dấu được hận ý trong đó.
Ngực cô đau đến tê tái, cô thực k dám nhìn xuống đôi nhũ hoa của mình vì cô không nỡ chứng kiến cái đỉnh hoa giờ đã bị cắt tới nát tương mà chảy máu đầm đìa kia.
Sự quật cường và tức giận của cô làm cho Thẩm Phi càng thêm tà ác.
Bất chợt cô cảm thấy như có một cây gậy sắt nóng hổi hướng cúc hoa cô mà đâm vào. Mặt cô biến sắc, cô la lên “Đừng mà…”
Cô thử xoay người, nhưng cô lại bị Thẩm Phi ghì chặt lại, hắn cười nói: “Bảo bối, chúng ta còn đang lở dở mà, phân tâm là không ngoan đó.”
Vừa nói Thẩm Phi lại dùng tay cấu mạnh vào nhũ hoa đã máu thịt lẫn lộn của cô mà bấu mà rứt.
Vì bị bấu rứt mà cái đỉnh hoa của cô đã tách rời hơn một nửa, chỉ còn nhờ vào những tơ máu còn vương vãi mà không bị đứt liền ra.
Chưa hết cơn đau này thì cơn đau khác lại ập đến, cái gậy thịt của Phong Chi Âu trong lúc đó cũng đâm mạnh vào cúc hoa của cô khiến cô đau đến ngất đi.
“Hơ …Phong Chi Âu, anh cũng thô lỗ quá đó làm bảo bối ngất đi rồi kìa” Thẩm Phi nói với giọng đầy mỉa mai.
Phong Chi Âu chau mày, rục rịch cái cự vật đang trướng đau vì sự chật khích của cúc hoa rồi nói: “Sẽ tỉnh thôi, nếu mà thực không tỉnh thì thật là uổng phí công sức phục vụ chu đáo như thế của chúng ta mất”
Nói xong, Phong Chi Âu không ngập ngừng nữa mà bắt đầu ra sức luật động, nhẹ nhàng rút ra, rồi hung hăng đâm vào. Vì cúc hoa giờ đã thấm đẫm máu mà việc ra vào của hắn càng thêm dễ dàng.
Thẩm Phi cũng không chịu thua, liền phối hợp cùng Phong Chi Âu, một người rút ra, thì người kia lại đâm vào. Sự hung hăng ra vào của bọn hắn làm bức tường chắn ở giữa huyệt động và cúc hoa như muốn rách toạt ra.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn chúng, Hạ Miều vì hành động tàn nhẫn của bọn hắn mà đau đến nỗi tỉnh lại. Thân thể trắng ngần giờ đã thành mảng xanh mảng đỏ, máu từ hạ thể thì không ngừng tuôn ra đọng lại thành từng vệt đỏ trên nền thảm trắng nhìn như những đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
Thẩm Nguyệt nhìn về phía Hạ Miều đang nằm thoi thóp trên nền đất mà suy nghĩ có nên gia nhập vào cùng bọn họ hay không, hắn không muốn thấy cô chết vì hắn tin tưởng cô vẫn còn giá trị để lợi dụng.
Nhưng nếu hắn không gia nhập, thì làm sao hắn giải quyết cái dương vật đang sưng phồng mà dựng đứng này của hắn đây.
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Nguyệt liền lột bỏ cái quần trong của mình mà nói: “Xem ra chỉ còn nước dùng phía trên thôi”.
Vì nghĩ cho lợi ích mà tương lai cô có thể mang lại cho hắn, hắn đành chịu thiệt vậy, nhưng thời gian còn dài, hắn cũng sẽ đòi lại đủ thôi.
Nói là làm, hắn lập tức đem cự vật nhét vào miệng Hạ Miều.
Bị vật lạ xâm nhập, cái miệng nhỏ của cô bị nứt toạc ra, cổ họng bị quy đầu đâm vào mà phát ói nhưng không cách nào phun ra được.
Cô thực rất tức giận mà muốn cắn đứt cái dương vật này của hắn.
Nhìn thấy một tia hận ý trong mắt cô, Thẩm Nguyệt liền nói “Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, nếu cô dám cắn xuống, tôi cắt lưỡi cô rồi cho cô cưỡi ngựa gỗ mỗi ngày cho biết”.
Bọn ác ma nhìn thấy bộ dáng bị uy hiếp bị doạ thoả hiệp của cô thì cực kì thoả mãn nhưng hành động tiếp theo của cô lại làm bọn họ cực kì sửng sốt.
Cô bất ngờ ngậm chặt miệng lại, ánh mắt bừng bừng hận ý như muốn đồng vu quy tận cùng kẻ thù.
Thẩm Nguyệt nhanh tay chặn lại miệng cô, rốt cục cũng rút được cự vật của hắn ra nhưng cũng không tránh được bị xay xát mà nhiễm vài vệt máu.
Thẩm Nguyệt tức giận tát một bạt tay vào mặt hạ Miều “Tao đúng là coi thường mày, mày giỏi lắm, đủ ác!”
Hạ Miều ngã trên người Thẩm Phi, gương mặt giờ đã sưng phồng còn có cả dấu năm ngón tay in đậm trên đó, khóe miệng cũng đã thấm một vệt máu.
Hạ Miều nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt, ánh mắt như muốn kiêu khích Thẩm Nguyệt “Có giỏi thì giết tôi đi”
Thẩm Phi đang hì hục bên dưới thấy thế cũng đành dừng động tác, vì chưa tận sướng nên cự vật của hắn vẫn căng phồng bên trong huyệt động của Hạ Miều.
Phong Chi Âu thì nhanh chóng ra vào vài cái rồi xuất tinh, xong thì rút hẳn ra khỏi cơ thể Hạ Miều.
Nhìn ánh mắt hung hiểm của Thẩm Nguyệt, Hạ Miều càng ngày càng sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
Thẩm Nguyệt không hề lưu tình mà nắm lấy tóc Hạ Miều, vừa lôi cô lên vừa nói: “Cho cô vào phòng số 4 đi”
Hạ Miều bị kéo dậy, vừa rời khỏi người Thẩm Phi thì máu và tinh dịch liền ào ào tuôn xuống đôi chân của cô.
Cô không còn tí lực nào, vừa mới bị kéo lên thì liền ngã nhào xuống. Da đầu cô vì thế mà tróc ra một mảng, nắm tóc thì bị Thẩm Nguyệt hung hăng nắm lấy.
Mạch Tuyết nãy giờ đang xem cuộc vui liền mỉa mai nói: “Nếu giờ để cô ta vô đó thì chỉ có nước chết thôi”
Thẩm Nguyệt nghe xong liền liếc sang Hạ Miều, ánh mắt như muốn giết chết cô ngay lập tức.
Hắn ném nắm tóc trên tay lên trên người Hạ Miều đang nằm như chết trên mặt đất rồi hướng Mạc tuyết nói: “Ta giao cô ta cho ngươi , một tháng sau, chặt hết móng vuốt trên người nó xuống.” Nói xong liền mặc quần áo rời đi.
Phong Chi Âu sau đó cũng nhàn nhã mà đi theo sau Thẩm nguyệt, hắn biết giờ chỉ có hắn mới có thể chữa lành nơi đó của thẩm Nguyệt thôi.
Qua Đế liếc một cái về phía Hạ Miều, sau đó cũng rời đi, hắn nghĩ đợi sau khi cô được huấn luyện xong thì hắn sẽ lại đến xem thành quả.
~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!