Ngược đãi , giam cầm sinh ái (np , caoh)
Luyện ngục kiếp sống
Cô nhìn về phía người bên cạnh, trên mặt Mạch Tuyết vẫn không biểu hiện điều gì ,miệng vẫn cười như không cười lộ ra vẻ biến thái giống như những chuyện phía trước thuỷ chung không liên quan đến mình .
Mạch Tuyết bắt gặp ánh mắt cô nhìn về phía anh , vươn cánh tay đem Hạ Miều ôm vào lòng.
“Sao vậy? Bảo bối xúc động?” Mạch Tuyết bên tai cô nói ám muội,miệng lập tức phát ra tiếng cười haha: ” Phải ngoan ngoãn biết không bảo bối” .
“Nhìn xem, đây là cái cô phải học ở đây nhưng cô phải nhớ , phải biết nhiều thứ ,nam nhân mới hứng thứ được”.
Hạ Miều miễn cưỡng đè xuống sự chán ghét trong lòng. muốn cô lấy lòng đàn ông? , thà giết cô còn hơn .
Nhưng lúc này cô không nên nói gì cả!
Mạnh Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
“Bảo bối, gian phòng bên tay phải vẫn chưa xem đâu.” Mạch Tuyết nhìn về phía Hạ Miều nhắc nhở cô nói.
Đáy mắt hiện lên ý cười, thật muốn bắt cô lên giường và cường bạo cô, anh không thể nhịn được nữa.
Chẳng qua câu nói trên không thể lừa được cô, muốn cô xem phòng bên tay trái để cho cô học cánh cơ bản, và nắm vững được các bộ phận nhạy cảm.
Hạ Miều nghe thế, xoay người bước về phía trước, thẳng đến nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng mới đứng lại.
Bên trong, là một cô gái tay chân bị trói và bị treo lên giữa không trung, hai chân bị kéo ra hai bên một góc 90 độ, nơi tư mật bị lộ ra bên ngoài.
Một người đàn ông từ từ bước tới chuẩn bị đâm cây nhục bổng thô dài vào tiểu huyệt của cô ta, cô nhìn thấy cô ta vô cùng sợ hãi.
Sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, mở miệng như muốn kêu cứu.
Người đàn ông cầm nhục bổng bắt đầu thọc vào tiểu huyệt cô ta, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta sợ hãi.
Nhục bổng tiến vào tiểu huyệt đến được một nửa thì dừng lại.
Anh ta chậm rãi ra vào tiểu huyệt bị ,miệng cô ta bắt đầu những tiếng kêu thê lương và la hét . Sau đó cô thấy cô ấy đã nhận được những tia khoái cảm và bắt đầu thoả hiệp ưỡn người phối hợp theo nhịp ra vào.
Lúc này bên tai cô giọng Mạch Tuyêt cất lên rất ôn nhu.
“Còn tưởng rằng có thể kiên trì được bao lâu , mới chủ động dâng lên miệng tiểu huyệt đã thỏa hiệp, thật đúng là làm cho người ta thất vọng.” Lập tức tiến đến Hạ Miều bên tai.
Dừng lại và thâm ý nói: “Lá gan nhỏ như thế, nếu đổi lại là bảo bối, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng đâu”.
Hạ Miều gắt gao nắm hai tay và bấu vào da thịt mình, sắc mặt trắng bệch một mảnh, tự nhiên nói: “Đáng tiếc, tôi sẽ không cho anh cơ hội”
“Phải không? Thật sự rất đáng tiếc”.Mạch Tuyết sung sướng cười, nâng bước đi về phía trước nhẹ nhàng và thể hiện mình là chủ nhân vui vẻ cực kỳ .
Mạch Tuyết xoay người lại nhìn về phía trước, mắt Hạ Miều đã có một mảnh ẩm ướt, nơi hốc mắt đã nhiễm ửng hồng.
Cô nói với bản thân phải kiên trì, Hạ Miều, ngươi nhất định phải kiên trì, không thể bị can thiệp vào suy nghĩ, không thể, ngươi đã nói không thể thua, ngươi đã nói một ngày nào đó muốn quang minh chính đại thoát khỏi nơi này mà không bị xa ngã bất cứ điều gì nơi đây.
Cô sẽ không như những cành hoa bị vùi dập ở nơi này , nghĩ như thế, tâm trạng cô bắt đầu bình ổn lại.
Cái gian phòng thứ tư, Hạ Miều vẫn như trước xem bên trái, vì cô cần điều tiết cảm xúc lại, cô không dám chắc khi nhìn những hình ảnh tàn nhẫn đó cô có thể khống chế được bản thân.
Đi đến gần chỉ cần liếc một cái, Hạ Miều đã suýt ngã trên mặt đất.
Trước mắt cô là cảnh nhiều người đàn ông quan hệ với một cô gái, tiếng rên la của cô ta làm cô nhớ đến mình của đêm đó .Nam nhân đó nằm phía dưới, cô gái đó nằm trên, còn một nam nhân thì mạnh mẽ tiếng vào cúc hoa của cô ta.
—–
Bây giờ ta đã ra rồi
Các nang đợi lâu rồi nhỉ??
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!