Lập tức trông thấy một cô gái mặc váy trắng rụt vai chạy tới, mái tóc dài buông xõa trên vai, gương mặt thanh tú, đôi mắt to long lanh nước vô cùng bắt mắt, Tô Hữu Điềm nhìn đến là tập trung, ngoại hình này, khí chất Lâm muội muội này, không phải nữ chính Nghê Thu Vũ thì còn ai vào đây?
Cô vừa định tiếp lời thì phát hiện Nghê Thu Vũ một đường chạy tới, dường như do chạy quá nhanh, nhất thời không chú ý, thình lình ngã lăn xuống đất.
Tô Hữu Điềm nhìn tư thế lăn lộn kia, xuýt xoa một tiếng, có cảm giác nhìn thôi cũng thấy đau.
Cô muốn đỡ Nghê Thu Vũ dậy, không ngờ còn chưa bước được nửa bước chân đã có mấy nam diễn viên bu tới như ruồi.
“Thu Vũ, em không sao chứ?”
“Thu Vũ, có bị thương không?”
“Người kia làm sao thế hả? Có chân có tay sao không tự đi mà làm?”
Tô Hữu Điềm ngầm dỏng tai, nghe Nghê Thu Vũ nhỏ giọng đáp: “Không trách họ được, là tôi không cẩn thận, huống hồ tôi cũng chỉ là giúp bê đồ thôi…”
Nhất thời mấy anh chàng xung quanh đều dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô.
Tô Hữu Điềm nghe giọng nói mềm yếu của cô nàng mà tim cũng nhũn hết cả ra.
Thật không hổ là con gái của cô, sức quyến rũ mạnh thật. Nói đại một câu cũng có thể khiến đám bia đỡ đạn này thương yêu cô nàng hết mực.
Hệ thống cạn lời: [Chỉ số IQ của Nghê Thu Vũ và đám bia đỡ đạn hoàn toàn bại lộ chỉ số IQ của tác giả.]
“???” Tô Hữu Điềm: “Liên quan cái quần gì đến ta?”
Hệ thống cười lạnh một tiếng, không đáp.
Nghê Thu Vũ, con gái rượu của Tô Hữu Điềm, được một người đàn ông đỡ dậy như đỡ một đứa bé, cô nàng vừa đứng vững, phía sau chợt có một cô gái ôm quần áo vọt ra:
“Nghê Thu Vũ! Cô điếc hả? Nói với cô cô không nghe thấy hả! Ngơ ngơ ngác ngác…”
Cô gái kia nói được một nửa, bị ánh mắt bất thiện nhìn chòng chọc của mấy chàng trai làm giật mình, cô ả há hốc, ngắc ngứ nói:
“Cô bị thương à?… Vậy để tôi tự làm đi.”
Nói đoạn, cô ả xoay người định đi.
Một nam diễn viên vai số n gọi giật cô ả lại: “Chờ đã, cô không phải trợ lý hóa trang sao? Sao lại có gan bắt diễn viên bê đồ giúp mình?”
Cô gái kia nghe thấy, mặt thoắt cái đỏ rực, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Tôi quen cô ấy, là cô ấy cam tâm tình nguyện giúp tôi!”
Nam số n quay qua Nghê Thu Vũ: “Thu Vũ, thật vậy à?”
Nghê Thu Vũ cắn môi, mắt long lanh nước, mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, anh đừng trách cô ấy, là tôi bằng lòng giúp. Hồ Điệp, cô về trước đi.”
Nam số n nghe vậy, không thể làm gì khác đành buông tha Hồ Điệp. Hồ Điệp ôm trang phục bĩu môi, xoay người đi.
Hệ thống trong đầu cô vỗ tay: [Không đánh mà thắng, cao minh! Cao minh!]
Tô Hữu Điềm không hiểu: “Là sao? Chỗ này đâu có ai xách dao ra đâu?”
Hệ thống nói: [Hình như ta tìm được một cách thức tìm đường chết mới rồi. Đồng chí Nghê Thu Vũ rất có tiềm năng đó, cô ấy chắc chắn là một binh khí hình người có chỉ số thông minh!]
Tô Hữu Điềm phỉ nhổ: “Mi ngày nào cũng nói mấy chuyện quái gở không giải thích được.”
Nói đoạn, Nghê Thu Vũ phủi bụi trên người, cảm ơn lòng tốt của mấy người kia rồi đi về phía Tô Hữu Điềm.
“Chị Thịnh Hạ, rất vinh hạnh được gặp chị.”
Nói rồi, cô nàng cúi gập người một cái chín mươi độ với Thịnh Hạ.
Tô Hữu Điềm sợ hết hồn chim én, cô chăm chú nhìn Nghê Thu Vũ, càng nhìn càng thấy ưng. Có lẽ mỗi tác giả đều có một suy nghĩ như vậy, hi vọng có một ngày nhân vật dưới ngòi bút của mình có thể thực sự sống dậy, giao lưu với mình, cô muốn biết họ có linh hồn hay không, có máu thịt hay không, có chút bất đồng nào so với những gì mình dự đoán hay không.
Hiện giờ, nguyện vọng này được thực hiện, Tô Hữu Điềm nhìn Nghê Thu Vũ mà hé ra một nụ cười hiền hòa như một người dì ruột.
Nữ chính trong trí tưởng tượng của cô chính là như thế này, thiện lương, phóng khoáng, xinh đẹp, yếu mềm. Trong truyện không một cô gái nào là không ghen tị với cô, không một người đàn ông nào là không thích cô.
Tô Hữu Điềm vừa định trả lời, hệ thống đã chặn trước: [Đừng quên thiết lập tính cách của cô, cô hiện giờ không vừa mắt cô ấy.]
Tô Hữu Điềm lập tức thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng gật đầu một cái.
Nghê Thu Vũ biết minh tinh lớn đều rất lạnh lùng, cô không chút để tâm cầm lấy tay Tô Hữu Điềm: “Em thật sự thật sự rất ngưỡng mộ chị, phim chị diễn em đều xem cả! Tuy gần đây trên mạng có rất nhiều lời không tốt về chị nhưng chị đừng để bụng, em sẽ luôn ủng hộ chị!”
Lời không tốt?
Tô Hữu Điềm theo bản năng nghĩ ngay đến bài đăng post bằng điện thoại của Viên Duy.
Sức ảnh hưởng của Viên Duy Thịnh Hạ không thể bì được, chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, cô và Viên Duy đã lên hot search.
Có vài người có lòng muốn chúc phúc bình luận, nhưng đa số là không tin. Trong đó có mấy bình luận mà đến giờ Tô Hữu Điềm vẫn còn nhớ.
“Mẹ ơi! Có phải mị bị hoa mắt không, ba Viên thế mà lại đăng ảnh khoe yêu đương!”
“Ha ha ha, chính chủ đã ra mặt, bảo người ta đu fame có thấy bị vả mặt không?”
“Mị không tin mị không tin! Ba Viên có phải đã bị con mẹ kia làm choáng váng rồi không!”
“Vãi chưởng, yêu cô ta thật à, unfollow!”
Trong một đêm, Viên Duy mất mất năm vạn fans, Tô Hữu Điềm áy náy không biết phải làm thế nào cho phải, Viên Duy thì lại chẳng để ý chút nào, anh ngồi trên ghế trong phòng sách, đeo kính, dáng vẻ rất mặt người dạ thú: “Unfollow thì unfollow, tôi cũng đâu có vào giới giải trí đâu.”
Tô Hữu Điềm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lờ những bình luận trên mạng đi, nếu để ảnh hưởng tới Viên Duy sẽ không hay.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, nhìn Nghê Thu Vũ, lo lắng trên mặt cô nàng như muốn tràn cả ra ngoài, nhất thời trong lòng có cảm giác được an ủi phần nào, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng, cô hừ một tiếng:
“Có gì mà phải để tâm. Dù sao Viên Duy cũng là của tôi.”
Nghê Thu Vũ nghẹn họng, cô buông tay Tô Hữu Điềm ra, cười gượng gạo: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Hàn huyên xong, tự động có người dẫn Tô Hữu Điềm đi làm quen với đoàn làm phim. Chuyện cô đi cửa sau là bí mật mà mọi người đều hiểu ngầm với nhau, trên cơ bản là chẳng ai dám tỏ vẻ gì tới cô. Tô Hữu Điềm hưởng thụ cảm giác bệnh ngôi sao, bước đi tự động có người che ô cho, uống nước tự động có người đưa đến, đến cả tuột dây giày cũng có người tranh nhau tới buộc lại giúp cô.
Ban đầu cô phát hoảng, muốn ngăn đám trợ lí lại, nhưng hệ thống lại bảo cô, với tính cách của Thịnh Hạ, có bệnh ngôi sao là tất nhiên, cô không chỉ mắc bệnh ngôi sao mà còn phải bệnh nặng vào, tốt nhất là bệnh đến độ khiến người người nhà nhà đều oán thán thì sau này mới có nền tảng để đi tiếp đoạn sau.
Tô Hữu Điềm cạn lời: “Mi coi ta là khỉ diễn xiếc đó hả…”
Phát bệnh ngôi sao thực ra cũng không có gì khó khăn, cô chỉ cần khiến mình trở thành một bệnh nhân liệt nửa người, làm gì cũng cần có người hầu hạ là được. Cái khó là phải đóng phim.
Bộ phim kháng Nhật thần kinh trước kia, kỹ thuật diễn của cô còn có thể tạm qua, nhưng đây lại là một bộ phim tình yêu cổ trang huyền huyễn, kỹ thuật diễn của cô đều thua diễn viên phụ, tự mình thành nhân vật phụ cho người ta luôn.
Lại thêm một lần NG, đạo diễn quát: “Dừng! Thịnh Hạ!”
Tô Hữu Điềm đang giơ kiếm, nghe vậy sửng sốt: “Sao vậy đạo diễn?”
Gân xanh trên trán đạo diễn như muốn bật ra, ông muốn mắng cô nhưng vừa nghĩ đến chuyện gì lại cắn răng: “Biểu hiện vừa rồi của cô không đúng, cô rõ ràng là vừa yêu vừa hận nam chính, lúc giơ kiếm phải tỏ ra cương quyết chỉ hận không giết được anh ta mới phải!”
Tô Hữu Điềm đã đọc kịch bản, cũng nhiều lần suy xét tình cảm giữa nam nữ chính, nhưng trong lòng cô rất rõ, kĩ thuật diễn của cô không qua cửa được.
Cô thở dài: [Thống Nhi, ta thật sự diễn không nổi mà, mi có thể cho ta bàn tay vàng không?]
[Không thể, ta đâu phải hệ thống vùng dậy đâu, cô không cần phải để ý, cô đến là để đi cốt truyện, cô càng không nổi không phải là càng phụ trợ cho nữ chính sao?]
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô nhìn về phía Nghê Thu Vũ.
Kỹ thuật diễn của Nghê Thu Vũ không phải là giả, cô nàng giành được vai nữ phụ số hai hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của mình. Mấy ngày nay, cô xem Nghê Thu Vũ bị những nữ diễn viên khác trong đoàn làm phim xa lánh mà lại quên mất không để ý kỹ thuật diễn của cô nàng.
Kể cũng buồn cười, cô đi cửa sau mà vào thì không ai dám nói xấu gì cô, đều cẩn thận hầu hạ, đến cả đạo diễn cũng không dám buông một câu nặng lời, trong khi đó Nghê Thu Vũ tự mình từng bước leo lên lại không bị người ta xa lánh.
Lúc này, đạo diễn theo ánh mắt Tô Hữu Điềm nhìn về phía Nghê Thu Vũ, chân mày ông khẽ động: “Được rồi, Thu Vũ, cô qua đây làm mẫu cho Thịnh Hạ xem xem đoạn này phải diễn thế nào đi.”
Nghê Thu Vũ ngạc nhiên: “Tôi?”
“Đúng, cô đó!”
Nghê Thu Vũ thoáng liếc qua Tô Hữu Điềm, cúi đầu đi ra trước ống kính, rụt rè đứng.
Đạo diễn động viên cô: “Đừng sợ, diễn một lượt thôi, tôi thấy cô bình thường diễn rất tốt, vừa hay làm mẫu cho mọi người xem.”
Nói là mọi người, nhưng rốt cuộc là cho ai thì chẳng cần phải nghĩ nhiều.
Nghê Thu Vũ theo phản xạ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Thịnh Hạ lại cúi xuống.
Tô Hữu Điềm lạnh mặt đứng một bên, giữ nguyên vẻ mặt khinh thường.
Nghê Thu Vũ không dám chống đối đạo diễn, cô hít sâu một hơi, cùng nam chính đọc thoại.
Tuy cô diễn nữ phụ nhưng lời thoại của nữ chính cô cũng có thể đọc trôi chảy, nhìn là biết cô rất cố gắng.
Tô Hữu Điềm nghĩ, chỉ có cô gái như vậy mới có thể leo lên ngai vàng của diễn viên, loại bốc mùi như cô đừng làm ô nhiễm giới giải trí thì hơn.
Chuyên gia vừa ra tay là biết năng lực thế nào rồi.
Dưới ống kính, Nghê Thu Vũ tựa như biến thành một người khác, kỹ thuật diễn lập tức vùi dập Tô Hữu Điềm. Người chung quanh đều nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Tô Hữu Điềm làm bộ tức giận, hừ một tiếng bỏ đi.
Cô đi thẳng về phía WC, tới gian cuối cùng mới bước vào ngồi xuống bồn cầu. Còn chưa thư giãn được hai phút, tin nhắn của Viên Duy đã bay tới.
“Tôi tới ngay đây.”
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, tới để thăm ban sao? Thăm ban thật hay là mượn danh nghĩa thăm ban để tìm người khác?
Tô Hữu Điềm mím môi, cất điện thoại đi.
“Thăm ban thì thăm ban, hắn tới là tốt, để hắn sớm nhìn thẳng vào nội tâm mình, đừng bắt ta làm bia đỡ đạn nữa.”
Hệ thống cạn lời: [Cô lại nghĩ gì thế…]
“Vợ trước thế thân của tổng tài đó! Nam chính đặc biệt thích ánh trăng sáng, nhưng lại vì không thể công khai cô ta nên không thể làm gì khác đành tìm một thế thân làm khiên chắn, sau đó lấy danh nghĩa đi thăm ban để đầu mày cuối mắt với ánh trăng sáng, cuối cùng thế thân ôm bụng chạy mất, nam chính rốt cuộc cũng ý thức được người mình yêu là ai, đau lòng muốn chết, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.”
Tô Hữu Điềm xoa bụng than thở.
“Aiz, chờ bụng ta lớn… Hở? Bụng ta đâu?”
Cô vội đứng lên, quay đầu lại: “Á, để rớt rồi…”
Hệ thống: [Viên Duy mà biết chắc tức chết mất.]
Lại nói: [Lúc cô đóng phim mà cũng có tinh thần thế này thì Nghê Thu Vũ còn có cửa chắc?]
Tô Hữu Điềm kéo quần xong xuôi, cô cũng không hiểu vì sao mình lại có thể tự kiếm chuyện vui đùa mà cứ đứng trước ống kính thì lập tức cứng đơ vậy nữa.
“Tuy ta không diễn được nhưng ta hát hay lắm đọ! Lúc nhỏ ta từng tham gia thi mười ca sĩ vườn trường cơ!”
[Ta không muốn nghe cái chiến công vĩ đại này của cô.]
Tô Hữu Điềm vừa định đẩy cửa ra thì nghe bên ngoài có tiếng con gái ríu rít cười nói:
“Các cô có thấy vẻ mặt vừa rồi của Thịnh Hạ không! Giận đến xám cả mặt cơ mà!”
“Nếu là tôi tôi cũng tức ấy chứ, người ta là nữ chính, dựa vào đâu mà lại bị một nữ phụ đè bẹp vậy chứ, lại còn là một nữ phụ không có bối cảnh gì!”
“Nghê Thu Vũ có thể đắc ý được rồi, trước mặt mọi người vả mặt Thịnh Hạ!”
“Tôi thấy Thịnh Hạ sẽ không tha cho cô ấy đâu, làm người ta không xuống đài được như thế cơ mà. Nếu Thịnh Hạ trở về mách lẻo, Viên Duy chỉ cần một câu thôi cũng đủ khiến Nghê Thu Vũ không sống nổi nữa rồi.”
“Aiz, đúng là cái số mà, kỹ thuật diễn tốt thì có ích lợi gì, còn không phải một người không có chống lưng sao.”
Tô Hữu Điềm đứng bên trong cũng hơi động lòng, cô vừa định mở miệng, chợt nghe hệ thống nói:
[Ding! Mời kí chủ lúc Viên Duy đến sỉ nhục Nghê Thu Vũ. Thời hạn 30 phút, vượt quá thời gian vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, giết chết.]
Tô Hữu Điềm cạn lời, cô ngồi trở lại nắp bồn cầu: [Mi đúng là bắt ta tìm đường chết đây mà. Hôm qua còn nói tình cảm là tình cảm, nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhưng tình cảm có lớn hơn nữa cũng phải nhường mi còn không phải sao.]
Hệ thống nói: [Ý chí cầu sinh của cô mạnh thế cơ mà, chắc chắn là có thể ngăn được sóng dữ.]
Tô Hữu Điềm nhổ nước bọt: “Nếu không phải ta đa mưu túc trí thì có còn sống được tới hôm nay không.”
Đang nói, tiếng động bên ngoài chợt lắng xuống, Tô Hữu Điềm cau mày, cô dỏng tai lên nghe, có vẻ như là có ai đó đi vào, mấy cô gái nhất thời ngậm miệng.
Tiếng nước rào rào vang lên, Tô Hữu Điềm chỉ nghe một tiếng nói trầm thấp vang lên: “Có thời gian nói xấu người khác vậy thì đi xem xét lại kỹ thuật của chính mình đi, ít nhất loại không có chống lưng như tôi đây còn là nữ phụ, còn mấy người thì vẫn chỉ là rác rưởi bốc mùi thôi!”
Tô Hữu Điềm cả kinh, giọng nói trầm thấp này là của Nghê Thu Vũ?
Cô lặng lẽ hé cửa ra một kẽ hở, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Mấy cô gái kia bị nói mặt đỏ đến tận mang tai, một cô gái môi dày không chịu thua bướng bỉnh nói: “Thì sao, bọn tôi nói gì sai? Cô có kỹ thuật diễn tốt thì làm sao? Một con nhóc quê mùa không ai thèm, Thịnh Hạ chỉ cần nói một câu cũng đủ để Viên Duy đuổi cô ra rồi.”
Tô Hữu Điềm nín thở quan sát, Nghê Thu Vũ hơi khom người, nghe vậy chậm rãi đóng vòi nước lại, không nhanh không chậm bước về phía cô gái kia một bước.
Ba người nọ sợ đến lùi ra sau, cô gái môi dày trợn mắt: “Làm gì, cô muốn đánh người? Chỉ bằng cánh tay gầy nhẳng này của cô á…”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Nghê Thu Vũ chợt đẩy cô ả vào tường, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Đánh cô? Tôi sợ bẩn tay.” Cô bóp cằm cô gái nọ, cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ muốn nói cho các cô biết, trên đời này không phải chuyện gì cũng phải dựa vào đàn ông mới hoàn thành được, tôi không phải loại bình hoa như các cô, đem hết số mệnh mình đặt vào tay đàn ông, các cô không cảm thấy mình đáng thương à?”
Đây, đây là Nghê Thu Vũ?
Tô Hữu Điềm bưng miệng, không dám thở mạnh.
Hai cô gái còn lại thấy tình hình không ổn, vội chạy mất dép, cô gái bị Nghê Thu Vũ ép lên tường nửa ngày không thốt ra lời, vẻ mặt đưa đám nói: “Cô, cô nói gì tôi nghe không hiểu, mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ, sẽ mách đạo diễn!”
Nghê Thu Vũ cười lạnh, buông hờ tay: “Côn trùng mùa hè đúng là không thể nói chuyện băng tuyết mà.”
Cô gái ngã quỵ xuống đất, không để ý sàn bẩn hay không, lăn một vòng chạy đi.
Tô Hữu Điềm: “…”
Tô Hữu Điềm co người.
Cô im lặng cào tường, mẹ nó, rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì mà phải làm nhiệm vụ này, một Viên Duy còn chưa đủ, đến nữ chính cũng hắc hóa, cô còn đường sống không trời?
Ngoài cửa, Nghê Thu Vũ lắc đầu, cô nhìn xung quanh một vòng, mặt lộ vẻ hoang mang, lại xoay người đi ra.
Tô Hữu Điềm há hốc run rẩy nhìn, cô khóc không ra nước mắt: “Thống Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao nữ chính là hắc hóa thế này?”
Hệ thống dường như đã sớm biết sẽ có câu hỏi này, nó cười lạnh: [Chuyện này phải trách cô. Nói sau đi, Viên Duy tới rồi.]
Tô Hữu Điềm lau nước mắt, thở dài ra ngoài.
Trưa, Viên Duy đội mũ mặc kín mít tới trường quay, nhận ra anh, mọi người đều không khỏi trợn trừng hai mắt, suýt nữa kêu thành tiếng.
Viên Duy không muốn gây quá nhiều chú ý, anh kéo mũ, bước nhanh vào trường quay, cách đó xa xa, Thịnh Hạ bị người ta đồn có bệnh ngôi sao trên mạng đang nhường ghế cho Nghê Thu Vũ.
Anh nhướng mày, hai người này quan hệ tốt vậy từ lúc nào?
Tô Hữu Điềm bưng lon nước, cúi đầu đưa cho Nghê Thu Vũ đang đầy mặt hoang mang: “Lão gia, làmời ngài uống coca ~”