Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế


Chương 22


Rồi xong, dỗi luôn.

Tuyết Tiêu vội vàng đuổi theo, “Aida, em không hỏi nữa, anh đừng giận mà!”

Lạc Thanh Phong không quan tâm cô nữa.

Tiếng bước chân vọng trong đường hầm trống trải nghe có chút chói tai, đi tới trước một đoạn nữa thì có thể thấy ánh sáng, còn được một cái đèn treo tường xài tốt.

Không gian đột nhiên rộng hơn không ít.

Tuyết Tiêu nhìn ngã rẽ trước mắt chìm vào trầm tư.

Ngã rẽ hình chữ T, trên đỉnh đầu là một loạt đèn led có tông màu ấm, còn trang trí vài hoa văn, nhìn qua rất có thẩm mỹ.

Hai bên trái phải con đường treo cùng một kiểu đèn bắt mắt, thậm chí một ngã rẽ có cả biển hướng dẫn rơi trên mặt đất, nhưng bởi vì mặt chữ bị đè bên dưới, cho nên không biết viết cái gì.

Lạc Thanh Phong nhìn nhìn trái phải, lựa chọn ngã bên phải.

Tuyết Tiêu đi theo sau hỏi: “Sao lại đi bên này?”

“Có nước.” Lạc Thanh Phong đáp.

Tuyết Tiêu cẩn thận giơ đèn pin nhìn kỹ, phát hiện trong đường hầm bên phải xác thật có vệt nước, giống như vết chân ướt nước của người đi qua nơi đây còn lưu lại.

Không phải zombie thì là người còn sống.

Lại đi tới trước, nhà hàng dưới hầm trú ẩn Lạc Thanh Phong vừa nhắc đến lúc nãy xuất hiện trước mắt hai người.

Bên tay phải cửa đường hầm có vài cánh cửa kề liên tiếp, đi vào cánh cửa thứ nhất, bên trong có hai dãy bàn thật dài để ăn lẩu sát kê hai bên vách tường, chính giữa chừa trống cho người ta đi qua lại.

Bàn ghế cố định, nhìn qua thì còn đánh cả số thứ tự, trên mặt đất có một đường máu đỏ đậm kéo dài, chứng tỏ rằng zombie đã từng đến nơi này.

Ít nhất đã phát sinh xung đột ở chỗ này.

Sau cánh cửa thứ hai là phòng bếp, bên trong hỗn loạn bừa bộn, khiến cho người ta sợ hãi là vết máu có ở khắp nơi.

Tuyết Tiêu một bên rời khỏi một bên nói: “Xem ra tránh dưới hầm cũng không thể tránh được zombie truy kích.”

Lạc Thanh Phong tiếp tục đi về phía trước, Tuyết Tiêu hỏi: “Lúc anh đọc sách có từng nghĩ đến chuyện thế này không?”

Cô không sợ chết nhắc tới chuyện xưa.

Lạc Thanh Phong cũng nể tình trả lời: “Không nghĩ.”

Tuyết Tiêu sờ sờ mũi, trong lòng thật sự cạn sạch lời.

Hai người lại đi tới trước, thấy vách đá trong đường hầm dần trở nên hoa hòe loè loẹt, tranh vẽ màu sắc rực rỡ phối với đèn màu làm trang trí, có bậc thang để đi lên chỗ có rào chắn thấp thấp bằng gỗ còn đang sửa chữa và có ghế dựa.

Đa phần đèn vẫn còn sáng, ánh sáng xanh dương hồng xanh lam nhuộm đẫm trên vách tường từng vệt, rất ưu nhã nghệ thuật.

Cho đến khi thấy tấm biển tiếng anh cuối con đường, Tuyết Tiêu mới nhận ra.

Đây là một quán bar ngầm.

Khó trách lại nghệ thuật như vậy.

Cửa quán bar đã mất tích đâu rồi, trên mặt đất toàn mảnh thủy tinh vỡ vụn, nhưng đứng ngay cửa vẫn có thể ngửi được mùi rượu thoảng qua.

Ánh đèn trải rộng, bàn ghế nghiêng ngả, khắp nơi toàn là chai rượu vỡ, lẵng hoa trang trí cũng rơi trên mặt đất.

Tuyết Tiêu vừa muốn đi vào, lại bị Lạc Thanh Phong duỗi cánh tay dài ép ra sau lưng dựa vào vách tường, kinh ngạc giương mắt nhìn lại, thì thấy Lạc Thanh Phong ngưng mắt nhìn vào bên trong quán bar.

Hai người tránh ở chỗ khuất sau cửa, Lạc Thanh Phong cố định tầm mắt nhìn bên trong, cảnh giác đánh giá con zombie người nhái vừa mới bò ra từ dưới gầm bàn.

Tuyết Tiêu lặng lẽ xoay người, cùng hắn nhìn.

Hai người một đường đi tới thuận lợi mười phần, tuy rằng vẫn duy trì cảnh giác, cũng không hề gặp phải loài biến dị hay Dị Khôi, khi Tuyết Tiêu muốn đi vào, Lạc Thanh Phong nhạy bén thoáng nhìn thấy con zombie người nhái dưới gầm bàn, lúc này mới kéo cô lại.

Con zombie người nhái hình như đang tìm món đồ gì đó, tuần tra trái phải, lâu lâu sẽ xoay người nhìn dưới bàn ghế, tuy rằng vẻ mặt zombie người nhái trước sau không có biểu cảm, nhưng Tuyết Tiêu vẫn có thể nhìn ra được vẻ hung bạo trong mắt nó.

Sự thật chứng minh nó xác thật rất hung bạo.

Khi phát hiện dưới bàn không có món đồ nó muốn tìm, một chân đá bay cái ghế dựa bên cạnh.

Nghe tiếng ghế dựa vỡ nát, Tuyết Tiêu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm nó đi ra phía sau quầy bar.

Nó đang tìm cái gì?

Trong đầu Tuyết Tiêu mới vừa nhảy ra vấn đề này, liền thấy một bóng người vụt qua đằng sau quầy bar, trong tay cầm chai rượu ném vào con zombie người nhái vút một tiếng.

Zombie người nhái bị xối một đầu đầy Vodka, bị kích thích, rống giận ra tiếng, nhào tới muốn đánh úp thân ảnh đó.

Là một người đàn ông mặc áo blouse màu trắng.

Anh ta hình như bị thương, mồ hôi đầy đầu, bị zombie bức lui đến cuối quầy, trở tay bắt lấy một chai rượu trên kệ ném vào nó.

Zombie người nhái nhảy lên tránh đi, nhảy bật lên trên bệ cao rồi ngồi xổm xuống giống dáng ngồi của ếch xanh, ánh mắt lạnh lùng màu xanh lục nhìn anh ta, tựa như đang cười nhạo người đàn ông bất lực.

Bức con mồi tiến vào con đường chết xong, nó không có vẻ gì là vội vàng, thậm chí còn vươn tay hù dọa người đàn ông.

Đúng là một con zombie không nết na gì cả.

Lưng Giang Nghị dựa vào quầy rượu, duỗi tay cũng không với tới được chai rượu nào nữa, vốn tưởng rằng mình lần này thật sự bước vào ngõ chết rồi, lại sửng sốt vì trông thấy một bóng người phía sau zombie.

“Ê!” Giọng nữ giòn giòn đột ngột hấp dẫn con zombie người nhái quay đầu lại, đôi mắt nghênh diện một thốc lửa lớn nên bị bỏng, kích thích nó tru lên rồi ngã lăn quay từ trên quầy xuống.

Trên người nó vốn đã bị xối đầy rượu, một mồi lửa của Lạc Thanh Phong khiến nó bốc cháy lớn hơn.

Tuyết Tiêu cầm dao đi lên, đợi nó hoàn toàn cháy lụi hẳn, thuận tay đào tinh hạch loài biến dị trong trái tim nó.

Giang Nghị lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, dựa vào quầy rượu trượt người ngồi xuống, hai chân nhũn ra, tạm thời không còn sức lực đứng dậy.

Anh ta cười khổ ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Phong đứng phía sau quầy, cảm kích nói: “Cảm ơn.”

“Không sao chứ?” Lạc Thanh Phong hỏi.

“Bị thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng đâu.” Giang Nghị lắc lắc đầu, chùi chùi mắt kính một lần rồi đeo lên lại, hỏi: “Tôi tên Giang Nghị, hai người là người ở tầng một hả?”

Tuyết Tiêu mới vừa nhặt tinh hạch xong đứng dậy thì nghe thấy cái tên đó nên có chút kinh ngạc nhìn anh ta.

“Tầng một?” Lạc Thanh Phong nhướng mày.

Giang Nghị thấy hắn không hiểu, cũng sửng sốt, thần sắc trở nên quái dị, “Hai người…… Từ đâu đến?”

“Trên mặt đất.” Lạc Thanh Phong lạnh nhạt trả lời.

Trong mắt Giang Nghị hiện lên ánh sáng, hỏi: “Là người thuộc căn cứ Bách Hằng?”

“Không phải.” Lạc Thanh Phong lạnh nhạt hỏi, “Anh là người thuộc Bách Hằng?”

“Xem như vậy.” Giọng điệu Giang Nghị có chút do dự.

Lạc Thanh Phong kéo ghế dựa tới bên cạnh quầy bar ngồi xuống, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn Giang Nghị, bá đạo không tiếng động truyền đạt tôi vẫn đang nghe anh nói.

“Tôi và thầy của tôi đến Tuân Nam điều tra vào một năm trước, vừa vặn gặp phó đoàn và Bách Hằng đuổi giết một con Dị Khôi, bọn họ bị thương, vừa hay được tôi và thầy tôi cứu.”

Giang Nghị sắp xếp tìm từ sau đó mở miệng nói, “Bởi vì Dị Khôi, thầy tôi cảm thấy rất hứng thú, muốn đi theo bọn họ tham gia hành động cùng, phó đoàn nói phải gia nhập với bọn họ thì mới có thể dẫn theo bọn tôi đi cùng.”

Cho nên mới xem như người của Bách Hằng.

“Con Dị Khôi mấy người truy bắt, thuộc tính là băng đúng không?” Lạc Thanh Phong hỏi.

Giang Nghị gật gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ các anh cũng vì nó mà đến?”

“Không khác lắm.” Lạc Thanh Phong nói.

“Lúc chúng tôi đang tìm Dị Khôi thì phát hiện ra cái hầm trú ẩn này, còn chứa cả một số lượng lớn vật tư, trong khi đang tiến hành khuân vác, thì gặp phải mấy chục con zombie người nhái vây quanh.”

Lúc nghe Giang Nghị kể chuyện xưa, Tuyết Tiêu nhìn nhìn trái phải, nhón chân duỗi tay lấy hai cái ly nằm trong tủ, đi vòng vào bên trong cầm chai rượu mở ra, đổ cho Lạc Thanh Phong một ly, tươi cười sáng lạn đẩy tới trước mặt hắn.

Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, không nhúc nhích.

Tuyết Tiêu tự đổ cho mình một ly, ngay khi đang muốn uống lại bị Lạc Thanh Phong cướp mất, còn thuận tay lấy luôn chai rượu trong tay cô.

Tuyết Tiêu: “?”

Giang Nghị không để ý hai người chim chuột, cười khổ nói: “Zombie người nhái khác hẳn loài biến dị mà tôi đã gặp trước đó, không chỉ mỗi hình thái, còn cả phong cách chúng nó hành sự, như được huấn luyện, còn biết phân công hợp tác, trong đó có mấy con có năng lực chiến đấu rất mạnh.”

“Chúng nó chặn đường đi, buộc chúng tôi không ngừng chạy vào bên trong, đa số mọi người đều đã chết, lúc ấy có một người đàn ông hỗ trợ che chở tôi và thầy tìm được con đường rời đi, nhưng không khéo là, trên mặt đất vừa vặn bạo phát sóng thần.”

“Dị năng của tôi không phải hệ thủy, nên không thể nín thở quá lâu dưới nước, cho nên không thể rời đi từ bên đó.”

Tuyết Tiêu chen vào hỏi: “Dị năng của anh là gì?”

Giang Nghị nhìn lại cô, Tuyết Tiêu khẽ cười, chỉ vào mình nói: “Tôi là hệ thủy.”

“Nghe thì có chút không thể tưởng tượng, nhưng tôi là hệ chữa lành.” Giang Nghị thở sâu, chống đầu gối đứng dậy, đi đến bên cạnh quầy bar, vươn tay về phía mặt Lạc Thanh Phong, nói: “Ví dụ vết thương không quá nghiêm trọng thế này, tôi có thể lập tức chữa khỏi.”

Giang Nghị duỗi tay lại gần mặt Lạc Thanh Phong, không hề chạm vào, nhưng Lạc Thanh Phong lại cảm giác được một đợt lạnh lẽo, vết thương bị vật trôi nổi cắt dưới nước đã được chữa khỏi.

“Không, thay vì nói là chữa lành, thì không bằng nói là quay ngược, cho nó trở về trạng thái khi chưa bị thương.” Giang Nghị trầm tư nói.

Lạc Thanh Phong giương mắt, nói: “Có chút ý tứ.”

Tuyết Tiêu ôm cái ly không trong tay, chớp mắt ngây ngốc nhìn Giang Nghị.

Khéo thay.

Tên Giang Nghị, trước mạt thế là một bác sĩ, sau mạt thế có dị năng là hệ chữa lành.

Người này không phải là người chữa trị riêng của nữ chính à, nam phụ tuyến ba, bác sĩ dịu dàng đây ư.

Trường hợp này có hơi kích thích.

Nam chính gặp mặt nam phụ trước.

Anh nói anh cứu anh ta làm gì chứ!

Vừa rồi nên để anh ta bị zombie cắn chết!

Không biết về sau Lạc Thanh Phong có hối hận không nữa.

Tuyết Tiêu cảm thấy mình nên uống một ly rượu để đè xuống kinh hoảng, vì thế lại lần nữa rình chai rượu bị Lạc Thanh Phong tịch thu, canh lúc hắn đang nói chuyện với Giang Nghị thì lặng lẽ vươn tay —— rước lấy Lạc Thanh Phong nhàn nhạt thoáng nhìn, lại yên lặng rụt móng vuốt trở về.

Chị hận!

Anh không biết được chị đây đang phải trải qua chuyện gì đâu!

Cho chị đây uống ly rượu áp xuống kinh hoảng thì làm sao!

Tuyết Tiêu ôm cái ly, nỗ lực không cho mình bóp nát nó.

“Hiệu quả trước mắt rất nhỏ, chỉ có thể chữa khỏi một vài vết thương ngoài da không tính quá nặng, ví dụ như gãy xương thì không chữa được.”

Giang Nghị nói xong, cũng lấy một cái ly, sau đó thuận tay cầm lấy chai rượu bên cạnh Tuyết Tiêu mở ra rồi tự đổ cho mình một ly, xem ra anh ta cũng cần áp xuống kinh hoảng.

“Hầm trú ẩn có hai tầng, chỗ tôi và thầy tôi trú là tầng thứ hai, tầng thứ nhất cũng chính là chỗ này, đã bị zombie chiếm lĩnh.” Giang Nghị uống một hớp rượu, hoàn toàn bình tĩnh lại, ôn hòa lễ phép tiếp tục nói, “Từ sau khi tôi và thầy lui đến tầng thứ hai, mỗi ngày luôn tìm kiếm đường ra, ngay từ đầu, zombie không bao giờ đến tầng hai, chúng nó vốn chỉ hoạt động ở tầng thứ nhất.”

“Mãi đến khoảng thời gian trước, có nhiều zombie hơn lục đục đi lên tầng hai, tôi và thầy rốt cuộc trốn không thành, cần thiết nghĩ cách rời đi.”

Giang Nghị nói đến đây giọng cũng trầm thấp xuống: “Nếu không phải vì tôi, bằng dị năng hệ thủy của thầy, thầy đã sớm có thể rời đi.”

Lạc Thanh Phong hỏi: “Thầy của anh tên là Chu Sơn Đinh đúng không?”

Giang Nghị sửng sốt, “Đúng vậy, làm sao anh……”

“Lúc bọn tôi đang tìm Dị Khôi thì gặp Chu Sơn Đinh bị zombie tập kích dưới nước, khi cứu lên đã không sống nổi, sau khi biến dị thì chết.” Tốc độ Lạc Thanh Phong nói không nhanh không chậm, rất bình tĩnh thuật lại.

Hốc mắt Giang Nghị nháy mắt liền đỏ.

Cho anh ta vài giây bi thương, Lạc Thanh Phong lại hỏi: “Tầng hầm này chỉ có hai người sống sao?”

“Chắc vậy, ít nhất trước khi hai người tới, tôi chưa từng gặp qua người khác.” Giang Nghị gỡ mắt kính xuống day nhẹ mắt, “Tôi cũng bởi vì thấy lâu quá thầy chưa về, mới tùy tiện đi xuống tầng một tìm thầy.”

“Vậy anh ở đây một khoảng thời gian, có từng gặp qua con Dị Khôi nào không?” Lúc Lạc Thanh Phong hỏi chuyện, duỗi tay bắt được cái tay có ý đồ trộm rượu của Tuyết Tiêu, đẩy tay cô trở về.

Tuyết Tiêu tức giận đến mức ném viên tinh hạch trong tay vào trong ly rượu của Giang Nghị, lúc anh ta kinh ngạc nhìn qua liền nói: “Uống liền cho tôi! Bây giờ, ngay lập tức! Cho anh thăng cấp dị năng, sớm một chút trở thành bác sĩ mạnh nhất trong xã hội người!”

Sau đó dùng toàn lực tranh đoạt nữ chính rồi ngược chết người đàn ông không cho chị đây uống rượu!

————————

Cho những ai chưa biết, “chim chuột” là cách nói trai gái ve vãn nhau ó 🤭

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN