Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế
Chương 67
• Ngọt ngào hôm nay 🍬🍬🍬 dành tặng cho các tình yêu 💜 vào cuối ngày đi học đi làm mệt mỏi •
——————————
Nửa tiếng sau, Tuyết Tiêu liếc mắt nhìn Lạc Thanh Phong ngồi trên ghế phụ, thanh thanh giọng, hỏi thử: “Không phải nói không đi sao?”
Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Tuyết Tiêu tiếp tục nói: “Tình huống này có vẻ hơi kỳ quái, em cũng đã từng đi ra theo hướng này, lúc ấy vẫn không bị gì cả.”
“Quy mô đóng băng diện rộng, có thể là thiên tai, cũng có thể là do vua zombie gây ra.”
Lạc Thanh Phong hỏi: “Nếu là vua zombie thì cô làm thế nào?”
“Giết.” Tuyết Tiêu không lo lắng quá nhiều, lập tức trả lời hắn, “Chỉ khi vua zombie chết hết rồi, thế giới mới có thể khôi phục lại hình dáng như xưa.”
Không, việc đã qua thì không thể quay lại, nhưng sẽ trở nên tốt hơn nhiều so với trước kia.
Lúc cô nói lời này không nhìn Lạc Thanh Phong, hoặc có lẽ là cố ý không nhìn, chỉ ngẩng đầu hướng mắt nhìn phía trước, vững vàng lái xe chạy tới trước.
Lúc ấy Lạc Thanh Phong tỏ vẻ thế nào, cô không thể biết được.
Trần Tái chạy xe ở trước dẫn đường, ước chừng tốn năm sáu tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng thấy một vùng núi bị đóng băng trong bóng đêm.
Tuyết Tiêu lên tinh thần, gia tốc tới gần.
Tuy nhìn núi thấy gần, nhưng cũng tốn hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến dưới chân núi.
Ngọn núi trước mắt đã bị băng sương cắn nuốt toàn bộ, vết rạn trên mặt băng tựa như được khắc hoa văn, giống như từng cái xúc tua lan tràn bốn phía.
Tuyết Tiêu xuống xe, chạy từ con đường mòn xe chạy, đi thẳng vào chân núi, chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy băng sương vẫn đang chầm chậm lan đi.
Đầu tiên là băng sương bao trùm, tiếp đó ngưng tụ thành lớp băng rắn chắc, khí lạnh áp người, màn sương nhè nhẹ bay lên, mỗi một cái cây trên núi trở nên trắng xoá.
Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, không trung có đàn chim bay ngang qua, rẽ ngang rẽ dọc.
Động vật trên mặt đất không thể tránh thoát, một bầy bị đông lạnh dừng kẹt cứng ở một chỗ.
“Tôi không nói sai chứ?” Trần Tái chỉ vào ngọn núi phủ băng trước mắt nói, “Nhìn đi, đã đông cứng hết.”
Cả một ngọn núi bị đông lạnh, nhưng không có vẻ gì là sẽ ngừng ở một chỗ này, quy mô quá lớn, tuyệt đối không phải chuyện người có dị năng làm được.
Trần Cổn Cổn bị nhốt trên xe, muốn đi xuống xem trò vui, ghé vào cửa sổ xe gọi Trần Tái: “Ba ba! Con cũng muốn đi xuống!”
“Con đợi ở trong đó đi!” Trần Tái không thèm quay đầu lại nói.
Lạc Thanh Phong nhìn lớp băng sương dưới chân, mặt vô cảm dẫm đi lên, đi vào trong núi.
“Ơ!” Tuyết Tiêu sợ trong đó có nguy hiểm, vội vàng đuổi theo, “Sao anh đi là cứ đi như thế!”
Xung quanh có băng sương lan tới nhưng vẫn rất mỏng, vừa dẫm lên là vỡ, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Trần Tái nhìn hai người đi sâu vào trong núi, cảm thấy hai người bọn họ đang muốn tìm chết, nhanh chóng quyết định xoay người trở lại trên xe, nói: “Tôi dẫn đường đã xong, hai người tự mình đi xem đi, tôi đi trước.”
Trần Cổn Cổn vỗ cửa sổ nói: “Con cũng muốn đi xuống xem! Ba ba, có tuyết rơi này!”
“Tuyết này nguy hiểm, không xem được.” Trần Tái thuận miệng trả lời, rồi sửng sốt một lát, quay đầu lại nhìn, “Tuyết từ đâu ra……”
Buổi ban ngày anh cũng ở chỗ này qua lại nhưng không thấy tuyết rơi, vì sao vừa đến đêm trời bỗng nhiên đổ tuyết?
Trận tuyết rơi này cũng vừa khéo.
Chỉ bao phủ đúng đường biên giới vùng bị đông lạnh và vùng không bị đông lạnh, tuyết mịn bay lất phất, rơi trên nóc xe, Trần Cổn Cổn la lớn duỗi tay đón lấy, bị Trần Tái đa nghi hất bay đi.
Trần Tái hướng tới hai người bên trong nói: “Ban ngày không thấy tuyết rơi, lúc này lại rơi có vẻ hơi kỳ lạ!”
Trên không có một đàn chim bay ngang qua, tiếng kêu thánh thót ở chỗ này vào lúc ban đêm có vẻ quỷ dị.
Tuyết Tiêu mượn thị lực zombie, nhìn theo hướng đàn chim bay đi, giống y như hướng Trần Tái đã đi lúc trước.
Lạc Thanh Phong không để tâm, lập tức đi vào trong núi.
Tuyết Tiêu quay đầu lại hỏi Trần Tái: “Không phải anh bảo phải đi à?”
Trần Tái: “……”
–
Nơi tuyết rơi nhiều nhất lại là khu vực chưa bị đông lạnh, càng đi vào trong núi, sẽ cảm nhận được khí lạnh bốc lên từ dưới chân, đi thêm hai bước nữa đã lạnh buốt đến mức Tuyết Tiêu phát run.
Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, hỏi: “Cô theo vào đây làm gì?”
Tuyết Tiêu nhảy nhảy tại chỗ hai lượt: “Em muốn xem một chút, tính ra thì, không phải anh cũng vào được đó thôi?”
Lạc Thanh Phong nhẹ xoa lòng bàn tay, một ngọn lửa được nhóm lên, vài giây sau đã dập tắt.
Vô dụng.
Tuyết Tiêu nhìn xong thì nói: “Em cũng đã thử dùng hệ hỏa sưởi ấm, nhưng vẫn vô dụng, đã lạnh thì vẫn cứ lạnh.”
Lạc Thanh Phong liền nói: “Cô đi ra bên ngoài chờ đi.”
“Không muốn đâu.” Tuyết Tiêu không nghe lời hắn, nhảy nhảy tới phía trước.
Một màn này cực kỳ giống hôm trời mưa ở trường học năm đó, cô một mình chạy lướt qua bên người hắn, chạy thẳng vào trong màn mưa.
Lạc Thanh Phong nhìn đến sửng sốt, nhưng sau đó vẻ mặt về lại với nét vô cảm đi theo sau.
Xung quanh toàn là đường cao tốc, hai bên quốc lộ là núi non, có đoạn đường xây được mấy toà nhà, nhưng khi đi sát lại để nhìn thì sẽ phát hiện phòng ốc đã sớm bị bỏ hoang.
Có lẽ Lạc Thanh Phong vốn là người có dị năng hệ hỏa, chịu ảnh hưởng ít hơn, trái lại là Tuyết Tiêu, mới từ ảo cảnh ra ngoài không lâu, lực tinh thần còn chưa khôi phục hoàn toàn, cũng không thể kháng đông lạnh, bị lạnh đến run bần bật, không thể không nhảy nhảy tại chỗ.
Mặt mày Lạc Thanh Phong lãnh đạm nhìn cô nhảy nhảy tại chỗ vài cái, mặt mũi thì trắng bệch. Khí lạnh rét buốt, cộng với gió núi buổi đêm, mỗi khi đón gió thổi đến, tựa như dao cắt gây khó chịu.
Tuyết Tiêu trông mong nhìn hắn, bị đông lạnh đến mức lời nói cũng nói không được nhanh nhẹn: “Anh anh anh…… Nếu không, anh cứ đi trước đi?”
Đi cái gì mà đi.
Chỉ sợ hắn vừa đi thì cô gái này đã bị đông cứng ở đây ngay lập tức.
Lạc Thanh Phong nhìn chằm chằm cô hai giây, duỗi tay nói: “Qua đây.”
Tuyết Tiêu nhảy một cái, được Lạc Thanh Phong ôm vào trong lòng ngực, ấm áp đánh úp lại, khiến Tuyết Tiêu thoải mái nheo lại mắt.
Rét lạnh xung quanh khiếp người, nhưng trong lòng ngực Lạc Thanh Phong lại ấm áp như bếp lò.
“Người không phải hệ băng hỏa ở chỗ này đọ với trời băng đất tuyết không được bao lâu đã bị đông chết.” Lạc Thanh Phong thờ ơ nói.
“Rõ ràng em có bao nhiêu loại dị năng cơ mà.” Tuyết Tiêu nói thầm.
“Động vật sống trong núi còn bị đông cứng, một đoạn đường này không thấy zombie, nhưng cũng không biết thứ bị đông lạnh phía trước là thứ gì.” Lạc Thanh Phong nói, “Khả năng zombie đang trên đường tới rồi.”
Tuyết Tiêu thả lỏng người trong lòng ngực ấm nóng của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ai làm?”
“Cô nói còn có thể là ai?” Lạc Thanh Phong thấp giọng cười nhạo, “Không phải cô có thể nhận được thông tin về vua zombie tiếp theo còn gì?”
Tuyết Tiêu nhỏ giọng nói thầm, “Em không biết mà, em không nhận được bất cứ thông tin gì hết.”
Lạc Thanh Phong trầm mặc một lát.
“Không nhận được?”
“Đúng vậy.” Tuyết Tiêu ngẩng mặt nhìn hắn, “Không có thật mà, cho nên mới hỏi anh, nếu em không biết tin gì về vua zombie tiếp theo thì làm sao bây giờ, giải thích thế nào cho bên tổng cục Lục?”
Lạc Thanh Phong trầm mặc hai giây, vẫn là câu nói kia: “Tự cô nghĩ cách.”
Tuyết Tiêu ngâm một tiếng, kéo dài đuôi, nghe vào có vẻ hơi tủi thân.
Cô rúc vào trong lòng ngực Lạc Thanh Phong, giọng điệu khi nói chuyện có vẻ buồn, càng thêm đáng thương: “Anh quyết tâm không giúp em à?”
Lạc Thanh Phong nói: “Dù sao ông ta cũng không bắt được cô.”
Tuyết Tiêu áp trán vào ngực hắn, nghe vậy thì phì cười.
Giữa chốn trời băng đất tuyết, chỉ có một người cho mình ấm áp, che chở lòng cô hoà tan. Tuyết Tiêu bỗng nhiên không muốn mãi xích mích với hắn nữa, cảm giác được Lạc Thanh Phong ôm vào trong ngực quá tốt đẹp, nên không muốn tách ra nữa.
“Anh, anh đừng giận dỗi em nữa, chúng ta làm lành đi.” Tuyết Tiêu thấp giọng nói, “Chúng ta cứ luôn phải tách nhau ra một khoảng thời gian rất dài rất dài, thời gian ở bên nhau lại rất ngắn.”
“Thời gian thì đã ngắn ngủn, còn đa phần luôn hoài nghi trốn tránh nhau, tra tấn lẫn nhau làm gì chứ, em rõ ràng thích anh như vậy mà ——” Cái mũi Tuyết Tiêu đỏ bừng, vì bị đông lạnh, núp trong lòng ngực ấm áp của Lạc Thanh Phong một lúc, lời nói cuối cùng mới nhanh nhẹn thanh thúy, “Có chuyện em không thể nói cho anh biết, có chết cũng không thể, nhưng anh phải tin em, em làm hết thảy, là vì có thể được ở lại bên anh, để không bị ai cản trở.”
Lạc Thanh Phong rũ mắt xuống nhìn cô, đôi tay ôm cô không tự giác siết lại.
Tuyết Tiêu vẫn đang vùi trong lòng ngực hắn hấp thu ấm áp, nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng: “Tám năm trước đẩy anh lần đó, là em sai, em rất xin lỗi anh.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô xin lỗi.
“Đổi lại là em, em chắc chắn sẽ không tha thứ.”
“Sau này thay anh chắn một súng, cũng là thật lòng, chỉ nghĩ không thể để anh chết. Rồi sau này nữa anh nói tha thứ cho em, em thì đối tốt với anh, nhưng không phải vì áy náy hay là bồi thường.”
“Mà vì em thích anh, không kiềm được muốn đối tốt với anh, cho dù biết rằng em không nên làm như vậy, nhưng vẫn không kiềm được.”
“Lúc ấy sợ ảnh hưởng tới một số việc, chỉ nghĩ rời khỏi bên cạnh anh, cách xa anh thì tương đối tốt hơn, nhưng cuối cùng…… Cuối cùng đi không thành. Em biết đây là khúc mắc của anh, nhưng anh tin em đi, em vẫn luôn thích anh, chỉ là người đi theo anh đến cuối cùng không phải là em, cho nên khi đó không có tâm ý kiên định. Bây giờ…… Bây giờ em đã giải quyết xong hết rồi.”
Tuyết Tiêu càng nói tâm càng tĩnh.
Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Phong, vươn bàn tay đã được hun ấm nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn, thấy hơi lạnh, lập tức thay hắn sưởi ấm.
Ánh mắt Lạc Thanh Phong nặng nề nhìn cô, không biết có phải vì gió lạnh thấu xương, thổi trúng khóe mắt của hắn nên bị ửng đỏ hay không.
“Thật ra đôi ta không duyên phận, anh tin không?” Cô chớp chớp mắt, cười hơi tinh nghịch.
Lạc Thanh Phong nhìn cô thật kĩ một cái, bắt lấy bàn tay cô áp trên má mình cầm xuống, nắm xong thì không buông ra nữa.
“Không tin.” Hắn nói.
Tuyết Tiêu im lặng, rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên em thích người khác, chắc chắn rằng làm không được tốt lắm, nhưng em sẽ nỗ lực, sau này càng nỗ lực hơn.”
“Em muốn anh quên đi hết những chuyện không tốt đẹp trước kia, trở nên hạnh phúc, làm hết khả năng của em.”
“Cho nên, làm lành đi nha?”
Tuyết Tiêu hơi lui ra sau một bước, từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chân thành tha thiết và dịu dàng.
Lạc Thanh Phong nắm tay cô, lẳng lặng nhìn cô, giống như đang cười, nhưng giữa màn sương lạnh lại có vẻ mơ hồ không rõ, tựa như ảo giác.
Hắn cuối cùng vẫn không đáp lại Tuyết Tiêu, chỉ nắm tay cô nói: “Đi vào bên trong nhìn thử, với khí lạnh này em chịu không nổi đâu, để anh cõng em.”
Tuyết Tiêu tùy ý cho hắn cõng, ôm cổ hắn dựa vào đầu vai hắn, có hơi ấm trên người Lạc Thanh Phong truyền đến, ít nhất không lạnh lẽo như trước nữa.
Cô mới vừa rồi nói nhiều như vậy, người này chỉ cho một xíu phản ứng, trong lòng vẫn hơi hơi nản.
Có phải nói quá hàm hồ không, hắn chưa nghe rõ hay gì?
Tuyết Tiêu nhíu mày, trong lòng thầm nói, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi, cảm thấy chính mình hẳn đã biểu đạt đủ rõ ràng.
Cô nghĩ nghĩ, tiến đến bên tai Lạc Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi nhỏ nhẹ: “Anh Thanh Phong, làm lành với em nha?”
Lạc Thanh Phong: “Gọi gì?”
“Anh Thanh Phong.” Giọng điệu Tuyết Tiêu u uất đáp, “Sao Tô Nga có thể gọi mà em thì không thể gọi?”
Lạc Thanh Phong nhíu mày, “Anh nghe cô ta gọi vậy đã đủ ghê tởm, em còn bắt chước?”
Tuyết Tiêu thoáng nghiến răng, “Em gọi vậy cũng ghê tởm?”
Lạc Thanh Phong đi tới phía trước, hướng tới chỗ núi cao, sau rất nhiều lần Tuyết Tiêu cúi đầu nhẹ húc hắn, mới chịu nói: “Không ghê tởm.”
Tuyết Tiêu hừ một tiếng.
Hắn đi lên chỗ cao hơn, thờ ơ nói: “Nhưng anh nghe xong sẽ muốn em.”
Tuyết Tiêu: “……”
Đó là cái ngôn từ hổ báo gì đấy.
Cô sửng sốt hồi lâu, mặt lúc trắng lúc hồng, nhất thời không biết làm sao.
Nhưng tới khi Lạc Thanh Phong đi lên chỗ cao, lại bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn.
Theo hướng mặt trời lặn, dù là con đường uốn lượn hay là nhà cửa, dù là các toà nhà cao tầng trong thành phố khuất sau lưng chừng núi, đều bị đông cứng.
Phạm vi rộng, liếc mắt một cái đã chiếm nửa thế giới.
Xa xa dưới chân núi, có ánh sáng xanh lục sâu hút loé nhẹ, như ánh sáng của đom đóm vào đêm xuân bay lượn, từng nhóm lớn hướng tới nơi này.
Tuyết Tiêu xem xong, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, “Zom… zombie?”
Tuy rằng có thể xác định là zombie, nhưng vì quá xa, cho nên hình thái nhìn không rõ.
Lạc Thanh Phong ừ một tiếng, híp mắt lại: “Quá nhiều.”
“Muốn đánh không?” Cô hỏi.
“Không đánh.” Lạc Thanh Phong xoay người đi trở về, “Người không có hệ băng hỏa đi vào đây ngay cả khi may mắn không gặp phải zombie, nhưng trong thời gian dài cũng chết, càng miễn bàn gặp phải nhiều zombie như vậy, xác suất sống sót càng thấp.”
“Ít nhất không thể ở trên địa bàn của chúng nó giao chiến, quá bất lợi cho chúng ta.”
Tuyết Tiêu nghe xong cũng cảm thấy có lý.
Hai người quay trở về đường cũ, nhưng không thấy bóng dáng của Trần Tái và Trần Cổn Cổn, ngược lại nhìn thấy chiến xe vốn đã rời đi lại đậu ngay bên cạnh, đã bị đông lạnh thành băng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!