Ngược Về Thời Minh - Chương 28: Dịch thừa tạm quyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Ngược Về Thời Minh


Chương 28: Dịch thừa tạm quyền


Lúc này đại quân đã tập trung trong thành, trạm Kê Minh nhỏ nhoi đầy ắp binh lính. Trong quân đội nhà Minh có hai loại biên chế: quân thuộc vệ sở và quân thuộc về doanh. Quân biên phòng là quân đội thuộc về doanh. Dưới trướng Hà tham tướng có năm vị quan đô ty, mỗi vị đô ty thống lĩnh một nghìn một trăm hai mươi người, tổng số quân lính trong thành lúc này đã tới năm nghìn sáu trăm người, bất luận là binh lực hay là khí thế đều vượt hẳn giặc Thát.

Khi nãy nếu nhân lúc giặc Thát vẫn còn kinh hoàng thất thố chưa kịp chuẩn bị, đưa quân tiên phong chọc thẳng vào trung khu làm rối loạn thế trận đối phương rồi lại dẫn đại quân chia làm hai cánh giáp công, ít ra cũng có thể khiến nhân mã của bọn chúng tổn thất một nửa. Đáng tiếc lại lỡ mất cơ hội tốt, thật khiến người ta phải nuối tiếc.

Vương chủ bạ đang ở gần huyện nha. Vốn lão đã khiêng Mẫn huyện lệnh theo tới gặp các nhân sỹ, định tổ chức cho trăm họ chạy trốn thì lại thấy đại quân từ thành bắc kéo vào, đương nhiên không cần phải thực hiện kế hoạch đã định từ trước nữa. Lão đưa Mẫn đại nhân về huyện nha trước, trong lúc đang hối hả quay trở lại thì gặp Dương Lăng và Vương ban đầu đang cùng cưỡi ngựa tới.

Tuy Dương Lăng không biết cưỡi ngựa, nhưng vì muốn tranh thủ thời gian nên y cũng gắng gượng leo lên chiến mã. Mặc dù ngựa không phi nước đại nhưng cũng đủ xóc nảy khiến cho hai chân y mỏi nhừ, lưng như muốn gãy sụm.

Vừa thấy Vương chủ bạ, Dương Lăng vội báo cho lão biết chuyện mình tạm thời nắm quyền Dịch thừa, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo lão một lúc lâu. Nắm được yếu lĩnh công việc rồi, y lập tức đến sở dịch thừa.

Sở dịch thừa là một công thự dạng ngũ tiến liên hoàn viện(1) xây bằng gạch và gỗ. Cụm kiến trúc này hết sức rộng lớn, từ ngoài bước vào là dịch quán, tiếp theo là dịch thương (bộ phận coi kho), dịch học (nơi học của con quan), giang phòng (nhà tang lễ), còn phòng làm việc và phòng ngủ của Dịch thừa thì nằm ở trong cùng.

Nhận được quân lệnh do Vương ban đầu truyền, vì “không trâu phải bắt chó đi cày” nên tạm thời sở dịch thừa do Dương Lăng quản lý. Trạm Kê Minh nhỏ xíu, không có quan trông kho riêng nên Dịch thừa kiêm luôn chức này. Thủ hạ của Mã dịch thừa gồm sáu tên tiểu lại, trong đó có bốn tên phụ trách sự vụ của sở dịch thừa, còn hai tên quản lý nhà kho.

Trong trận chiến vừa rồi, quân thủ thành tử thương rất nhiều. Sáu tên tiểu lại lên thành hỗ trợ phòng thủ chỉ còn sống sót bốn người, một kẻ lại bị trọng thương, thành thử chỉ còn ba tên để cho Dương Lăng sai bảo. Ba người này đều mặt mày đen thui vì khói lửa chưa kịp rửa ráy, tuy không đến nỗi giống hệt ông táo bếp như Dương Lăng, nhưng trông cũng đủ tức cười rồi.

Dương Lăng sai bọn họ thu dọn mấy căn phòng tốt nhất, chuẩn bị mời ba vị đại nhân vào ở. Sau đó y lại yêu cầu bọn họ đi dọn dẹp nhà kho, lần lượt là lương thảo và đồ dùng, kê khai xác nhận số lương thảo cấp dưỡng đã thu nhận được ngay tại chỗ một cách rõ ràng, rồi lập sổ, tổ chức cho đám dịch sứ phân phát tới các doanh.

Phân phó xong xuôi, Dương Lăng đưa mắt ngó quanh, nhớ lại đây chính là nơi Mã dịch thừa thường ngày làm việc, y không khỏi cảm khái vô cùng. Kể ra thì thật hai người rất có duyên, lão ấy chỉ đến trạm Kê Minh sớm hơn mình một ngày, và mình thì nhờ vụ kiện của nhà lão nên mới kết thân được với Huyện thái gia, kiếm được một chức vị để mưu sinh.

Thế mà Mã dịch thừa mới nhậm chức hơn một tháng thì đã phải chết thảm ở nơi đây, còn mình, kẻ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chết lại vẫn còn sống sờ sờ ra đó, thế sự thật khó lường! Dương Lăng thầm nghĩ: “Có nên đi thăm huynh muội Mã Ngang một chút không nhỉ? Giờ bọn họ chắc đã biết tin dữ của Mã đại nhân, mình cũng nên đi thăm hỏi bọn họ một chút mới phải!”

Có điều hiện giờ xe ngựa chở quân nhu của quân doanh đang kéo tới nườm nượp, phải đón tiếp quan viên, cho lương thảo nhập kho, tính toán nhu cầu cấp dưỡng của từng đội quân, thu xếp việc cung ứng quân nhu cho các doanh. Y và mấy tên tiểu lại đang bận đến tối tăm mặt mũi, chẳng còn thời gian để đi chia buồn.

Hơn nữa Mã dịch thừa vừa mới chết, y lại đang tạm nắm quyền dịch thừa, nếu y đang đứng trước mặt anh em họ Mã mà một đám dịch sứ, tiểu lại cứ thỉnh thoảng lại chạy đến xin chỉ thị, e rằng trong lòng anh em Mã Ngang sẽ càng thêm khó chịu. Cho nên nghĩ lui nghĩ tới một hồi rồi y buộc lòng phải thôi.

Cái mớ thóc gạo lương thực ra ra vào vào này thật quá ư là lộn xộn. Dương Lăng nghĩ mãi không thông, chỉ là quân lương cho hơn chục ngày thôi, để yên trong quân doanh thì cũng có sao đâu? Điều động tới tấp như vậy, tốn của hao người, vừa mất thời giờ vừa tốn sức lực, cho dù làm vậy là để quan văn nắm giữ lấy mạch máu của quân đội, nhưng cũng không khỏi tốn hao công sức quá mức cần thiết.

Y quay mòng mòng như chong chóng, liên tục phải cưỡi ngựa áp tải lương thảo đưa đến từng cổng thành. Lúc tạt qua nhà, y bèn vội vàng nhảy xuống ngựa, định vào nhà thay chiếc áo khoác, chiếc đang mặc trên người thật đã quá bẩn thỉu.

Vừa nhảy xuống ngựa, Dương Lăng chợt cảm thấy hai chân hụt hẫng như mới vừa bước từ trên thuyền xuống. Do không biết cưỡi ngựa, hai bắp đùi non của y bị cạ đến nổi mẩn, đi đứng rất khó khăn. Sợ Ấu nương trông thấy sẽ đau lòng, lúc vào tới cửa y liền chậm bước, cố đi đứng ra vẻ tự nhiên hơn.

Vừa bước vào nhà, y đã trông thấy Hàn Ấu Nương đeo tạp dề bằng vải hoa xanh lam đang ngồi trước bếp bọc bánh cảo. Thấy tướng công trở về, nàng liền như một con chim khách vui vẻ, vô cùng phấn khởi chạy ào ra đón, khuôn mặt đỏ bừng tràn ngập vui mừng.

Trong không khí có mùi nhân bánh, Dương Lăng đưa mũi hít hít vài hơi. Ừm, đó là cảm giác gia đình, một cảm giác thật an bình. Thấy trên gò má của Hàn Ấu Nương còn dính chút bột bánh, đáy mắt y chợt dấy lên một tia yêu thương ấm áp. Hiện giờ càng lúc y càng thích nhìn vẻ mặt vừa như con nít, vừa như một người vợ bé nhỏ dịu dàng của nàng.

Thoáng thấy trên vung nồi đã xếp chỉnh tề bốn hàng bánh cảo, mỗi chiếc bánh đều như một thỏi bạc trắng tinh, y khẽ mỉm cười trách nhẹ:

– Nàng thật! Bảo về nhà nghỉ ngơi, làm mấy món ăn bình thường là được rồi, nàng còn phí sức gói bánh cảo làm gì vậy?

Hàn Ấu Nương vừa giúp y cởi chiếc áo khoác dơ dáy ra, vừa vui vẻ đáp:

– Tướng công, hôm nay là Tết mà, sao có thể qua loa chứ. Đây là… đây là năm đầu tiên chúng ta cùng ăn tết đó.

Dương Lăng ngẩn ngơ. Một ngày đầy rẫy những sự cố nguy hiểm đã khiến y sớm quên béng hôm nay là mồng một Tết. Đêm giao thừa đầu tiên ở triều Minh không ngờ lại là đêm giao thừa mà y cùng đón với Ấu Nương trong bóng đao ánh kiếm. Trông thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng nụ cười ngọt ngào không chút trách móc của Hàn Ấu Nương, lòng y chợt đau nhói. Qua cái tết này, liệu ta sẽ còn có may mắn cùng nàng đón cái tết thứ hai hay không?

Sợ Hàn Ấu Nương thấy được vẻ mặt của mình, y vội quay lưng cầm lấy chiếc áo khoác, vừa mặc vào vừa nói với nàng:

– Ừm, ta quên mất. Để lát nữa đi mua thêm chút rượu và đồ ăn, chờ ta về chúng ta sẽ cùng đón năm mới, bù cho đêm giao thừa.

Hàn Ấu Nương cất giọng trong vắt vâng một tiếng, rồi báo:

– Chiếc áo mới may của tướng công thiếp đang để ở đầu giường, đợi khi nào chàng về rồi hẵng thay.

Dương Lăng ừ một tiếng rồi vội vã trở ra ngoài, nhảy tót lên lưng ngựa, cùng hai tay dịch sứ chạy về phía nam thành. Ngoài thành phía nam đồn trú hai doanh binh mã, lúc này đang chôn nồi làm cơm, gỗ đốn tạm từ trên núi ẩm ướt khó nhóm nên nhất thời khói bay mù mịt khắp nơi.

Lên lầu thành hỏi thăm thì biết Hoàng huyện thừa và Giang bả tổng đã đưa mấy vị đại nhân đến lầu Hồng Nhạn ăn uống, thợ thuyền đang tu sửa cổng thành cũng đã đi nghỉ cả rồi. Dương Lăng ngó thấy không còn chuyện gì nữa, bèn dẫn theo vài tên tiểu lại quay về.

Bôn ba từ sáng đến giờ y mới ăn một bữa cơm, bụng đã đói đến lép kẹp. Vả lại, tuy rằng y đã dần nắm được chút yếu lĩnh cưỡi ngựa nhưng giờ vẫn cảm thấy cưỡi ngựa vất vả hơn đi bộ nhiều. Cưỡi ngựa thì cả người đều phải dùng sức, mệt đến rã rời, miệng lưỡi khô khốc.

Chớm thấy một cái giếng ven đường, y liền nhảy tót xuống ngựa chạy lại quay ròng rọc gỗ kéo lên một thùng nước. Nước giếng trong vắt, trôi nổi vài mảnh băng nhỏ trong suốt. Dương Lăng vốc lấy một vốc nước giếng ngọt lịm lạnh buốt uống ừng ực mấy ngụm lớn một cách sảng khoái. Nước giếng lạnh buốt trôi xuống dạ dày, cái lạnh xen lẫn trong vị ngọt khiến dạ dày lâm râm buôn buốt. Y hít thở mấy hơi, rồi cứ thế xối nước giếng rửa mặt mũi. Đứng thẳng người lên, y vươn vai, uốn người, hà hơi ra một màn sương trắng, những sợi tóc dính nước trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắc.

Lúc này từ trong quân doanh ngoài thành có hơn chục kỵ binh cưỡi khoái mã cấp tốc phi tới. Khi thấy mấy kẻ vận trang phục của sở dịch thừa đang đứng bên giếng nước, tay tướng lĩnh cầm đầu liền vội vàng ghìm cương, nhưng vì ngựa phi quá nhanh nên phải lao hơn chục trượng gã mới ghìm chiến mã quay đầu lại được.

Dương Lăng kinh ngạc nhìn tay tướng lĩnh giữa đám binh sỹ kia. Vị này tuổi trạc tứ tuần, thân hình còm nhom, da dẻ đen nhẻm, dưới hàm là một chòm râu be bé. Có điều nhìn kỹ thì thấy xương gò má nhô cao, cặp mắt tam giác, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, phần nào đã phá hỏng khí chất nho nhã của gã.

Sắc mặt gã lạnh lùng, có vẻ như đang cố nén sự oán giận. Chiến mã vừa đến trước mặt bọn Dương Lăng, gã ngạo mạn ghì cương, một tay nắm chặt roi ngựa, hỏi bằng giọng kẻ cả:

– Các ngươi là người của sở dịch thừa hả?

Phà hơi vào hai tay đã lạnh đến ửng đỏ, Dương Lăng hỏi ngược lại:

– Tướng quân là vị nào thế? Có việc chi sao?

Thân binh bên cạnh gã đó lớn tiếng quát:

– Hỗn láo! Đây là Tất đô ty của bọn ta, còn không mau trả lời?

Biết gã là tướng quân hàm chánh tứ phẩm thì Dương Lăng không dám coi nhẹ, vội thẳng lưng lại chắp tay nói:

– Ty chức chính là dịch thừa tạm quyền của bổn huyện, không biết tướng quân có điều chi sai khiến?

Gã tướng quân đó nghe xong liền lập tức vung roi, “chát”, ngọn roi rít lên một tiếng sắc lẻm sượt qua bên tai Dương Lăng khiến y giật nẩy mình. Thấy thế mấy tên thân binh phá ra cười ầm ĩ. Dương Lăng giận tím mặt, ngẩng đầu giận dữ nhìn gã đô ty. Chỉ thấy gã Tất đô ty nghiến răng, cười lạnh nói:

– Một tên dịch thừa cỏn con như ngươi mà cũng thật là lớn mật. Bổn tướng dẫn quân trong đêm gấp rút chi viện, đã cứu gần vạn lê dân trạm Kê Minh, vậy mà hôm nay lại định để cho binh sỹ của bổn tướng phải chịu đói, thật là quá vô lý!

Thấy vị tướng quân này ngang ngược như thế, vốn Dương Lăng đang tím mật bầm gan, nhưng khi nghe xong lời này lại không khỏi giật mình, cơn giận lập tức tiêu tan. Y nhíu mày hồ nghi hỏi:

– Sao lại có chuyện như thế?

Y quay đầu nhìn về phía cửa nam thành vẫn đang để ngỏ, chỉ tay về phía những làn khói bếp đang lượn lờ, hỏi:

– Ta đã sai người đi phân phát lương thảo, ngoài thành rõ ràng đã có khói bếp, sao có thể nói là để binh lính bị đói được?

Tất đô ty tím mặt cười gằn, đáp:

– Đó là quân doanh của Tôn Đại Trung. Thủ hạ của Tất Xuân ta cũng là quan binh Đại Minh, cho đến tận bây giờ, tướng sỹ trong quân ta chỉ được chia một nửa số gạo. Thường có câu rằng hoàng đế không để quân bị đói, chẳng nhẽ trạm Kê Minh nhà ngươi lại muốn bọn ta mang bụng đói ra trận giết địch hay sao?

Trong đầu Dương Lăng thoáng qua ý nghĩ: “Tham ô tiếm của ư?” Lúc y rời sở dịch thừa đã từng đích thân đi kiểm tra kho, lương thảo vận chuyển tới tối thiểu phải chất đầy hai phòng trong kho, đủ để cung cấp cho năm nghìn quan binh dùng trong trong mười ngày. Kẻ nào mà lớn mật như vậy, không ngờ lại dám ăn bớt mất một nửa, hơn nữa lại đang giữa lúc đánh nhau như thế này, quả thật là gan lớn bằng trời.

Lúc này thậm chí trong lòng y còn nảy sinh ý muốn giết người, mặt mày cũng lập tức xám xịt. Cố chế ngự lửa giận, Dương Lăng quay về Tất đô ty chắp tay khom người vái một vái, thốt từng chữ như chém đinh chặt sắt:

– Đại nhân, đây là sơ suất của ty chức, mong đại nhân lượng thứ cho! Xin đại nhân hãy lập tức phái nhà bếp trong quân đến sở dịch thừa trước, ty chức sẽ về đó ngay bây giờ đích thân phân phát quân lương ngay.

Một tên tiểu lại đứng bên cạnh không ngừng giật giật ống tay áo y như thể muốn nói điều gì. Dương Lăng chẳng chút quan tâm, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào gã đô ty nọ.

Nghe Dương Lăng nói xong, nét hung bạo trên khuôn mặt của Tất đô ty từ từ dịu lại. Gã khẽ nghiêng người, vươn thân, cặp mặt tam giác nhìn chằm chằm vào Dương Lăng một hồi không chớp. Đột nhiên gã hỏi:

– Ngươi tên là gì?

Dương Lăng đáp:

– Ty chức Dương Lăng, dịch thừa tạm quyền của huyện Kê Minh.

Tất đô ty gật đầu, ngồi thẳng người lên rồi cười ha hả:

– Hay, hay cho một dịch thừa tạm quyền Dương Lăng, bổn tướng sẽ nhớ kỹ. Khâu Đại Bằng, ngươi hãy mau đuổi theo Quan Thụ Anh, kêu bọn chúng hãy ngoan ngoãn không được cướp lương nữa, cứ nói là Dương dịch thừa sẽ lập tức tới mở kho. Bổn tướng trở về đại doanh chờ tin tức của các ngươi, ha ha ha…

(1) một loại kiến trúc cổ, có năm gian (năm cụm kiến trúc) đi theo chiều dọc, ăn sâu vào trong. Ngoài ra còn có thất tinh liên hòan viện, ngũ tiến liên hòan viện, cửu liên hòan viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN