Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 108: Thỏ tai cụp bị từ chối
Tạ Kiều hết đường lui thân, cổ tay gầy trắng bị trói bằng cà vạt tối màu, cậu chỉ có thể ngẩng đầu nằm trên giường, đưa mắt nhìn qua cửa sổ sát đất.
Bên ngoài là màn đêm buông mành, cửa kính hắt lại cảnh vật bên trong, làm cậu thấy rõ dáng vẻ của mình yếu ớt và nhạy cảm ra sao dưới mình Ngu Hàn Sinh.
Chật vật quá đi.
Đã thế người đàn ông còn không quên hỏi cậu “học được rồi chứ”, cậu chỉ biết vừa lấy tay che mắt vừa đáp tiếng “ừm”, có điều chẳng mấy chốc âm thanh ấy đã biến thành tiếng ngâm đầy kiềm chế.
Đến tận hôm sau mà cậu vẫn chưa xuống giường.
*
Do là hàng chuyển phát trong cùng một thành phố nên Lạc Lâm đã nhận được hạt giống dâu tây ngay từ buổi sáng, và anh ta chưa tháo mở gì ra, mà chờ để livestream gỡ hàng đề phòng có người không tin tưởng.
Mọi người dưới bài đăng hôm qua nghe tin chạy tới.
“Ghê, mua thật này.”
“Chủ thớt đúng là phái hành động.”
“Gói hàng cẩn thận thật.”
Lạc Lâm dùng dao rọc giấy mở bọc hàng, bên trong chỉ có một hạt giống dâu tây duy nhất.
Anh ta nhíu mày, dù là thời buổi giá cả tăng vọt đi chăng nữa thì một hạt giống năm mươi tệ cũng là quá đắt đỏ không phải à.
“Trông có vẻ cùng loại với các hạt giống dâu tây khác, phải mất hơn nửa tháng mới nảy mầm.”
“Giải tán đi, một tháng sau lại ghé.”
“Thế chủ thớt còn định livestream tiếp không?”
Lạc Lâm đã chuẩn bị sẵn, anh ta gieo hạt giống vào chậu cây đặt trên ban công sau khi đã ngâm nở nó dưới nước, ống kính sẽ quay toàn bộ quá trình sinh trưởng của cây và phát trực tiếp lên mạng.
Anh ta điều chỉnh góc độ máy quay, sau đó ra ngoài tham gia một buổi hội thảo chuyên ngành của đại học Biên thành.
Trong hội thảo, Viện Khoa học Trung ương đã xác định thành công loại gen chống lại sức ảnh hưởng của sương xám từ cây mọc dại, và sẽ sớm nghiên cứu cây trồng kiểu mới có thể kháng sương xám, điều này có nghĩa là vấn đề lương thực trước mắt cũng sẽ được giải quyết.
Người tham gia hội thảo ai nấy đều hào hứng, tuy nhiên cũng không quá ngạc nhiên, vì Viện Khoa học không giấu giếm hướng nghiên cứu của mình, và nguồn cây dại họ nghiên cứu lại còn được phát hiện ra trong một chương trình giải trí.
Không tình cờ thế chứ.
Lạc Lâm nhớ tới hạt giống dâu tây ở nhà.
Anh ta lắc đầu trách mình nghĩ quá lên, đó chỉ là một cửa hàng nhỏ bòn tiền mà thôi.
Việc nghiên cứu của anh ta ngày càng bận rộn, hai bài luận văn phải nộp cuối tháng dần dà làm anh ta quên mất chuyện dâu tây, hoàn toàn phó mặc cho người máy tưới nước.
Đến khi nộp luận văn, lên diễn đàn, anh ta mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn bảo anh ta đi xem hạt giống dâu tây.
Anh ta ra ban công và nhìn chậu cây với vẻ hoài nghi, nhưng ánh mắt anh ta lập tức hắt lên ánh ngạc nhiên khi chính mình nhìn thấy.
Mầm cây dâu màu xanh đã vươn mình khỏi đất.
Thật sự không phải lừa đảo.
Lập tức nhận ra sự quý giá của mầm cây này, anh ta liền cẩn thận ôm nó đến phòng thí nghiệm của trường học, sau khi nghe tin, các giáo sư trong Viện Khoa học đều nườm nượp chạy đến.
Anh ta vẫn chưa bảo vệ luận án tiến sĩ, những cuộc trò chuyện ở mức độ uyên thâm anh ta chưa thể góp lời, chỉ đành đứng một bên cố gắng lắng nghe, tuy nhiên dám chắc một điều rằng cuối năm là có thể đưa ra thị trường.
Đối với người dân, điều này có nghĩa cuối cùng cũng có thể tạm biệt dịch dinh dưỡng.
Việc đầu tiên anh ta cần làm sau khi về nhà là đăng bài gửi lời xin lỗi đến Tạ Kiều.
Đạn mạc ùn ùn kéo tới.
“Ê chậu cây này có vẻ quen quen, có phải liên quan đến bài đăng một tháng trước không? Mọc lên thật hả?!”
“Đúng rồi, ngày nào tôi cũng vào xem nó phát triển thế nào, mãi không thấy gì, chẳng ngờ hôm qua lại nhú lên thật.”
“Ủa ai có link cửa hàng không, muốn mua quá!”
Mà Tạ Kiều vừa đi thử vai về không hề hay biết những chuyện đã xảy ra, cậu chỉ nhìn hạt giống loáng cái hết hàng mà trợn mắt há mồm, những mặt hàng khác cũng theo đó cháy hàng liên tiếp.
Succubus chẳng có ý kiến gì, có tiền là sướng, nàng thấy lâng lâng đến độ cặp cánh cốt sau lưng cũng run lên khe khẽ.
Succubus phụ trách tất cả công việc kinh doanh trên cửa hàng, sau bữa tối nàng bắt đầu phát lương theo hiệu suất bán hàng.
Ni Ni, Bé Đá, và thần lùn nhỏ đều có phần, dù tiền không nhiều nhưng ba đứa nhóc vẫn rất vui, trông như chúng sắp nhảy cẫng từ ghế sofa nhảy lên trần nhà.
Mà ngạc nhiên ở chỗ Tạ Kiều cũng có phần.
Succubus nói, ông chủ không cầm tiền thì còn ai cầm nữa.
Thấy Tạ Kiều không chịu nhận, succubus lại vuốt tóc rủ xuống ra sau tai, nói: “Bọn chị theo dõi weibo của cậu hết đấy, cậu có công hút fan đến ủng hộ.”
Tạ Kiều: … Nhưng cậu có góp trực tiếp được đồng nào đâu.
Đã nói đến độ này, cậu cũng đành nhận hai mươi tám nghìn tệ vậy.
Thế nên, chỉ có Arcus đứng đầu Vực Sâu là không có tiền lương, mà succubus lại còn nói: “Thưa quý ngài Arcus, rất xin lỗi vì chẳng thể phát lương cho ngài rồi.”
Quỷ vương tóc đỏ nhướng mày: “Không hề gì.”
Nhưng hắn ta lại nhìn sang Tạ Kiều.
Biết Arcus là kiểu người có bao nhiêu ngốn bấy nhiêu nên Tạ Kiều chỉ rút năm nghìn tệ đưa Arcus: “Nhưng có tiền tiêu vặt.”
Arcus gật đầu đầy cao ngạo.
Succubus giật mí mắt, đến cả Ni Ni còn biết tự kiếm tiền, mà một tên hơn mười nghìn tuổi lại dám nhận tiền tiêu vặt, chuyện này có gì đáng để tự hào à?
Tạ Kiều thì không thấy có vấn đề gì, nếu không nhờ Arcus cung cấp thi trành làm đạo cụ cho đoàn làm phim, thì chỉ riêng khâu xử lý hiệu ứng cho phim đã tốn mất gần nửa năm rồi, như vậy Arcus đã tiết kiệm cho công ty không ít tiền.
Nhưng Ngu Hàn Sinh cạnh cậu lại chẳng nói chẳng rằng, hắn về phòng mà cả đường môi cứ mím chặt.
Rõ ràng là không vui.
Tạ Kiều nghĩ mãi không ra cơ sự làm sao, đành mạnh dạn đoán rằng Ngu tiên sinh ghen với Arcus.
Cậu liền lấy món quà cất trong ngăn kéo chưa tặng ra đưa Ngu Hàn Sinh: “Tặng anh này.” Đừng dỗi nữa nha.
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn cậu chàng thấp tha thấp thỏm, cuối cùng vẫn nhận chiếc hộp, mở ra—–
Bên trong là một chiếc ghim cài áo hình xa cúc lam bằng sapphire lấp lánh lướt dưới ánh đèn hắt sáng.
Trị giá ít nhất năm trăm nghìn.
Gấp trăm lần năm nghìn.
Cự xà lặng lẽ tính toán giá cả, thế rồi khóe môi mím chặt rốt cuộc cũng khẽ giương cao, loáng thoáng cảm giác ưu việt của kẻ chiến thắng.
Đoạn hắn cúi đầu hôn Tạ Kiều một cái.
Ngay sau đó lại quay ngoắt đầu nhìn thẳng phía trước như kiểu hành động vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tạ Kiều thầm nghĩ Ngu tiên sinh thế này đáng yêu muốn xỉu, cậu quyết định sẽ nỗ lực kiếm tiền hơn nữa để mua thật nhiều đá quý xinh đẹp cho Ngu tiên sinh.
Chỉ là phim ngày càng ít, dù cậu bôn ba xin thử vai không ngừng thì cả tháng nay vẫn không nhận được bộ nào.
[Tận thế] được ấn định thời gian ra mắt vào ngày cuối tuần cuối cùng của tháng, do tiết kiệm được thời gian làm kỹ xảo nên bộ phim được chiếu sớm hơn mọi người dự liệu.
[tỏi băm chưng] mới đóng máy được hai tháng ấy nhỉ, chiếu nhanh thế xử lý hậu kỳ sao, vốn còn hóng mà giờ thì phải xem xét đã.
[thập tam hương] bên đầu tư có vấn đề gì hở, đừng lãng phí đội ngũ xịn xò vậy chứ.
[hộp hẹ] nhìn trailer ổn mà, thi trành trông như thật luôn ấy, không nói cũng không biết là quay trong studio đâu.
[thịt bò kho] biết chi phí cho đoạn trailer là bao nhiêu không, tinh hoa toàn phim đặt hết vào đấy thì lại chẳng tốt? Làm phim tận thế thì kỹ xảo rất quan trọng, làm chống chế kiểu này thì dù có Lam Mông tôi thấy doanh thu phòng vé cũng không phá nổi một tỉ.
Tạ Kiều không quá bận lòng, dưới góc nhìn của một người đã tham gia quay chụp từ đầu tới cuối, cậu rất tin vào [Tận thế].
Cậu toan tắt điện thoại thì một tin tức nhảy lên.
——- Trần Nhược Sương tham gia [thách thức hoang dã].
Đây là lần đầu tiên Trần Nhược Sương xuất hiện trước mắt công chúng sau bộ phim [tuổi trẻ trong mưa], trước đó cô như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
[Thách thức hoang dã] là một chương trình truyền hình thực tế ngoài trời có sự tham gia của các sao nổi tiếng, khách mời mỗi tập sẽ phải đối mặt với những môi trường khắc nghiệt bất đồng, Tạ Kiều không ngờ Trần Nhược Sương lại tự nguyện tham gia.
Cậu lập tức liên lạc với tổ chương trình, thể hiện mong muốn được tham gia của mình.
Người nối máy với cậu là phó đạo diễn Chu, nghe giọng thì còn khá trẻ.
“Cảm ơn anh đã quan tâm đến chương trình của chúng tôi, thật ra khi làm chương trình này chúng tôi cũng rất lo lắng, không biết người xem có ủng hộ hay không.”
“Ý tưởng chương trình rất thú vị.” Tạ Kiều nói.
“Chỉ là đài truyền hình chúng tôi cũng chưa từng quay chương trình thực tế ngoài trời bao giờ, chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, nếu phản hồi tốt thì có thể sẽ làm tiếp mùa sau, lúc đó chúng tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh sự có mặt của anh, còn mùa này thì xin phép không làm lỡ thời gian của anh vậy.” Phó đạo diễn Chu nói giọng chân thành.
Tạ Kiều nhíu mày, những lời nói suông như vậy chỉ có một nguyên nhân là không chào đón cậu.
Cậu không giận dữ gì, hiện giờ quả là cậu chưa có vốn liếng gì, bộ phim duy nhất làm nam chính thì chưa công chiếu.
“Vâng, cảm ơn anh.”
Cậu lễ phép chào tạm biệt.
Phải tìm cách tiếp cận khác.
Cậu ngồi trong phòng tính toán hồi lâu, khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy đã là mười một giờ đêm.
Tạ Kiều bỗng thấy căn phòng trống trải, thiếu mất thứ gì, cậu liền bấm số Ngu tiên sinh gần như là không suy nghĩ.
Đầu kia nhấc máy sau chừng mấy giây.
Tạ Kiều cầm điện thoại: “Anh chưa xong việc ạ?”
Bên kia, Ngu Hàn Sinh đang chờ nhân viên đóng gói món quà hơi khựng lại: “Ừ, vẫn ở công ty.”
“Vậy anh bận gì thì cứ làm nốt ạ.”
Lo lắng sẽ quấy rầy công việc của Ngu Hàn Sinh, Tạ Kiều không quấy rầy nhiều mà cúp máy trước.
Ngu Hàn Sinh trầm tư nhìn điện thoại, đoạn nói với nhân viên cửa hàng: “Cậu nhanh lên chút.”
“Vâng thưa anh.”
Nhân viên gói ghém nhanh hơn.
Tạ Kiều ra ngoài sofa phòng khách, người máy được thần lùn nhỏ sửa chữa xong xuôi đang ngồi im lặng dưới thảm.
Tạ Kiều bật nó lên.
Quả nhiên giọng nó đã được thay bằng giọng Ngu tiên sinh.
Dù biết đối phương chỉ là một người máy, nhưng giọng Ngu tiên sinh vẫn làm cậu vô cớ rụt rè hơn.
Cậu lí nhí nói nốt lời chưa nói xong trong cuộc gọi vừa rồi: “Khi nào anh về nhà thế?”
“Khi nào xong việc.”
Không biết vì sao mà tiếng người máy có hơi giật, cảm giác như có dòng điện xoẹt qua.
“Vậy thì anh nhớ về sớm nhé.” Tạ Kiều nói với người máy.
“Vì sao?” Người máy đối đáp với cậu theo dữ liệu đã nạp vào.
Chỉ là người máy thôi mà.
Tạ Kiều bắt đầu to gan, không còn lí nhí như trước, giờ cậu đã có thể mạnh dạn thốt thành lời những lời ngại ngùng nói với Ngu tiên sinh khi nãy: “Em nhớ anh.”
“Nhớ anh cực nhiều.”
Nói đoạn lại mãi không thấy người máy trả lời, đúng lúc cậu nghi ngờ có phải người máy lại hỏng tiếp rồi không, thì cậu nghe giọng Ngu tiên sinh đáp: “Nghe được rồi.”
Cậu thở phào, may là không hỏng.
Chẳng qua chưa kịp thở hết ra thì đã liếc thấy hàng chữ trên màn hình hiển thị.
—– pin không đủ tự động tắt máy.
Bảo sao mà âm thanh cứ rè rè, hóa ra là vì hết pin.
Ấy thế nhưng giọng vừa rồi là của… ai thế?
Chợt nghĩ tới một khả năng, Tạ Kiều nuốt nước bọt một cái, rồi chậm rãi xoay người.
Bóng hình cao lớn của Ngu Hàn Sinh đập vào tầm mắt cậu, ngăn cản ánh sáng rọi xuống từ trên đỉnh đầu, đặt cậu vào bóng tối đậm màu.
Mặt cậu thoắt cái đỏ chín rục từ má đến cổ mới dừng, cậu vừa định chữa cháy thì——
Người đàn ông đã cúi đầu nhìn cậu chăm chú, và nhẹ nhàng nói: “Rất vui.”
____________
Tác giả có lời:
Rắn này trên giường mi cũng chả đơn thuần vậy đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!